Đối với Chinatsu, Madoka – người sống cạnh nhà – là một hình mẫu lý tưởng.
Chính vì vậy, cậu không khỏi cảm thấy giận dữ khi nghe câu chuyện từ cô. Thế nhưng, dù có bộc lộ cơn giận ở đây thì cũng chẳng thay đổi được gì. Một sự thật đau đớn nhói lòng, nhưng Madoka đã nói rõ rằng chuyện với gã đàn ông kia xem như đã kết thúc.
“Chắc là... Chị thật sự thấy cô đơn. Từ khi mà chị lên đại học phải rời xa quê, mỗi lần về nhà thì chị chỉ có một mình, nên là…”
“……………”
Chuyện về nhà mà chỉ có một mình, cảm giác cô đơn đó, dù chỉ một chút, nhưng Chinatsu cũng hiểu được.
Năm nay cậu học lớp 11, và đã đồng ý với một đề nghị từ cha mình: “Hãy thử sống một mình để chuẩn bị cho tương lai”. Dù cậu có lo lắng nhưng vì tò mò nên Chinatsu đã gật đầu. Quả thật, cảm giác cô đơn không phải là không có, nhưng vì nhà của câuu vẫn gần nơi đây, nên cậu có thể về bất cứ lúc nào, nên cũng không đến mức phải tệ lắm.
“… Mà chị đã lỡ yêu phải gã khốn thì đúng là chịu thật.”
Madoka bật cười ngượng nghịu như thể tự trách mình.
Chỉ nghe sơ qua cũng thấy tên kia là một thằng khốn. Dám dùng những lời lẽ phủ nhận con người chị Madoka, lại còn dám mà đi lăng nhăng với người khác công khai, đúng thật là không hiểu nổi… Thật lòng mà nói, Chinatsu không hiểu nổi sao lại có người bỏ rơi một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng như cô.
“… Nè, Chinatsu-kun.”
“D- Dạ?”
Khi được gọi tên, Chinatsu ngẩng lên nhìn vào mắt cô.
Vẫn là ánh mắt tuyệt vọng đó, cậu hiểu rõ rằng cô vẫn chưa thể an tâm. Dù bây giờ cô đã nguôi ngoai đi phần nào, nhưng mà cậu vẫn sợ lắm, sợ rằng sau khi mình về rồi, cô sẽ lại treo cổ tự tử mất.
“… Ah, lại nữa rồi…”
Chinatsu không muốn cô chết, chính vì vậy mà nước mắt cậu cứ mãi trào ra.
Cậu cũng tự hỏi sao mình lại yếu lòng đến vậy, thì đột nhiên đôi tay Madoka nhẹ nhàng bao phủ lấy tay cậu. Sự ấm áp của cô đầy an ủi như thổi bay đi nỗi buồn, đến mức Chinatsu chỉ muốn nắm mãi không buông.
“Chinatsu-kun thật sự rất dịu dàng… Em đã khóc vì chị như vậy… Thì làm sao chị còn có thể nói rằng mình muốn chết nữa đây cơ chứ.”
“Saeki-san…”
Cô rút một tay ra và nhẹ nhàng lau nước mắt trên má Chinatsu.
Nói rằng mình không thể chết được nữa, với Chinatsu thì đó là một điều khiến cậu mừng rỡ. Nhưng đồng thời, cậu vẫn không khỏi yên tâm cho được.
“Saeki-san, em… rất thích được nói chuyện cùng chị.”
“Chinatsu-kun?”
Dù có là thích theo nghĩa tình yêu, nhưng giờ chưa phải lúc để nói.
Chinatsu nhìn thẳng vào Madoka và tiếp tục
“Em với chị chỉ là hàng xóm thôi, nhưng mỗi sáng được gặp gỡ chị là em cảm thấy có động lực để cố gắng suốt ngày. Mỗi khi tan học về mà được gặp chị là em thấy mình đã làm tốt trong ngày hôm nay lắm rồi.”
“Chinatsu-kun…”
Nếu ai nghe thấy lời nói này cũng sẽ nhận ra ngay tình cảm của Chinatsu dành cho cô. Nhưng lúc này, không ai có thể đùa cợt hay chế giễu cậu. Madoka, mặt đỏ ửng, không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ lắng nghe cậu.
“Nếu chị biến mất, em sẽ rất buồn… Nếu vì lý do gì đó chị phải chuyển đi thì đành chịu, nhưng… chết thì quá đau lòng đối với em rồi.”
“……………”
“Em biết nói vậy là ích kỷ, nhưng… xin chị, đừng chết, Saeki-san. Em… không muốn chị chết… Em muốn chị ở lại đây mãi mãi…!”
Một khi đã chết thì sẽ không bao giờ còn được gặp lại nữa.
Chinatsu biết rõ rằng ai chọn cái chết cũng đều có lý do của họ. Dù biết rằng tự tử là sai, nhưng đó cũng là bằng chứng cho việc người ta đã bị dồn đến đường cùng. Thế nhưng, cậu vẫn cứ ích kỷ như vậy – chỉ bởi vì cậu muốn cô được sống.
“… Trời ạ, sao chị lại khiến một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn mình phải khóc thế này!”
“Saeki-san?”
Madoka đứng dậy, bước tới trước mặt Chinatsu và nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Cậu tất nhiên thấy bối rối và ngạc nhiên, nhưng Madoka không buông cậu ra. Với một cậu thiếu niên đang tuổi dậy thì, vòng một mềm mại và thơm ngát của người phụ nữ mà cậu ngưỡng mộ khiến tim cậu đập loạn.
“… Thật đấy, tại sao chị lại hẹn hò với một tên tồi tệ như vậy chứ. Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa mà.”
Giọng cô tràn đầy tự trách, khiến Chinatsu cũng gật đầu đồng tình. Dù sao cậu cũng chưa biết hết về Madoka, và rất có thể tên bạn trai kia cũng có điều gì đó mới phải làm vậy. Nhưng dù sao, việc hắn khiến cô bị tổn thương đến mức này thì thật không thể tha thứ nổi.
“… A, chị xin lỗi nhé. Chị lỡ ôm em mất rồi.”
“À vâng… không sao đâu ạ.”
Madoka vội vàng buông ra, nhưng Chinatsu thì vẫn còn cảm thấy hơi tiếc.
“Chinatsu-kun, em muốn chị được sống ư?”
“Tất nhiên rồi ạ!”
Trước câu hỏi ấy, cậu gật đầu dứt khoát.
Madoka mở to mắt vì ngạc nhiên trước sự kiên quyết ấy, rồi gật đầu như thể đã hiểu được điều gì đó từ ánh mắt đầy quyết tâm của cậu.
“… Ở gần chị lại có một cậu nhóc tuyệt vời như vậy sao.”
“Saeki-san?”
“Không, không có gì đâu.”
Madoka ngẩng đầu, lại trở về dáng vẻ thường ngày.
Không còn cảm thấy sự u ám như trước từ cô, điều đó khiến Chinatsu nhẹ nhõm hẳn. Và rồi cô nói một câu nửa đùa nửa thật
“Nếu chị nhất quyết muốn chết thì em định làm gì?”
Một câu hỏi vô cùng tàn nhẫn. Madoka chắc chắn cũng hiểu rõ điều đó. Chinatsu im lặng suy nghĩ một lúc, rồi đỏ mặt nói điều khiến chính cậu cũng thấy xấu hổ mà cậu không hề biết rằng, những lời ấy sẽ trở thành một “lời nguyền”:
“Nếu… chị cảm thấy không còn lý do để mà sống thì hãy sống vì em… Em biết lời em nói ra có phần mạo muội, nhưng xin chị hãy sống vì em…”
Và lúc đó, ánh mắt của Madoka bỗng thay đổi.
Em ấy…sao lại dịu dàng đến vậy cơ chứ?
Cô thầm nghĩ trong lòng.
Chinatsu, người vừa nói những lời ấy với khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ, lại đang khiến trái tim tổn thương của Madoka được xoa dịu. Hình ảnh cậu khẩn thiết mong cô sống tiếp hiện lên lấp lánh trong mắt cô.
(…Cậu ấy mong mình sống tiếp… Có ai từng mong muốn sự tồn tại của mình nhiều như thế này chưa?)
Bây giờ nghĩ lại, cô cũng hiểu tên kia là một gã tồi. Nhưng thời điểm lúc ấy quá khéo đi – vừa đúng lúc, lại vừa sai quá mức.
Sự dịu dàng và lời nói của Chinatsu, kéo Madoka lên khỏi vực sâu thẳm của trái tim đang tan vỡ, đã khiến cô không thể nào mà không để tâm đến cậu – dù là theo nghĩa tốt hay xấu.
“… Em muốn chị sống, đúng không?”
“Vâng… em muốn chị sống.”
Chỉ cần được nghe câu nói ấy từ Chinatsu thôi cũng đủ khiến Madoka thấy hạnh phúc.
Dù bạn bè vẫn lo lắng cho cô, nhưng chưa từng có ai bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ như vậy, tha thiết muốn cô tiếp tục sống như Chinatsu.
(À, thì ra… tất cả những gì xảy ra – gặp tên kia, bị tổn thương… đều là để kết nối mình với Chinatsu-kun)
Suy nghĩ trong đầu Madoka vụt qua như tia chớp.
Và ngay khoảnh khắc cô nhận ra điều đó, hình bóng cậu nhóc trước mắt bỗng trở nên vô cùng đáng yêu và trân quý. Câu nói “hãy sống vì em” cứ vang vọng mãi trong đầu cô.
“Chinatsu-kun, chị… sẽ sống. Không còn nói gì đến cái chết nữa đâu.”
“Thật không ạ!?”
“Ừm… nên là…”
Vì vậy, như một lời xác nhận, cô hỏi
“Chị có thể ở bên cạnh em được không?”
“À vâng… tất nhiên là được ạ!!”
“…”
Madoka run lên vì xúc động, thầm nghĩ rằng (Em ấy thật tuyệt.)
Chắc chắn Chinatsu chưa hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong lời nói ấy. Nhưng với Madoka, điều đó không quan trọng. Bởi cô đã có được sự chấp thuận từ cậu rồi.
“… May quá đi…”
Cô mỉm cười nhẹ nhõm, và một cảm giác nhói nơi bụng dưới trỗi dậy.
Không thể kiềm chế, Madoka lại ôm chầm lấy Chinatsu. Khi ở trong vòng tay cậu, cô thấy vô cùng an tâm. Đến mức cô nghĩ rằng: “Mình muốn mãi mãi ở trong vòng tay này.”
Cô nhìn cậu đang vui vẻ và thầm nghĩ
Từ giờ trở đi, mình sẽ không bao giờ buông đi hơi ấm này nữa…
“Này Chinatsu-kun, gọi tên chị đi.”
“… Vâng!?”
“Gọi tên chị đi?”
Cô thì thầm bên tai, khiến cậu đỏ bừng cả mặt và thì thầm thật khẽ
“… Madoka-san?”
“!!”
Ngay lập tức, Madoka siết chặt vòng tay ôm cậu hơn nữa
“Mình sẽ không bao giờ rời xa em ấy nữa…”