Đối với Saeki Madoka, ngày hôm đó chính là bước ngoặt của định mệnh đời cô.
Cô đã có thể trở nên thân thiết với một cậu con trai tuyệt vời – tuy nhỏ tuổi hơn, nhưng lại cố gắng hết mình để níu giữ cô lại. Giờ đây, cậu ấy đã trở thành một người quan trọng với cô.
“...Ha~ ♪”
Hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra, Madoka khẽ thở ra một hơi nóng bỏng.
Vì trời đã về khuya, cậu nhóc hàng xóm là Chinatsu định quay về phòng bên cạnh, nhưng Madoka đã níu giữ cậu lại. Cô không muốn rời xa cậu, chỉ muốn ôm cậu mãi không buông.
Đó là cảm xúc mà cô chưa từng có với bạn trai cũ. Dù có chút bối rối, nhưng Madoka đã đi đến kết luận – đây chính là tình yêu thật sự.
“Em… em sống ngay bên cạnh nên là lúc nào cũng có thể gặp chị được mà! Nếu được chị Madoka cho phép, em sẽ qua đây bất cứ lúc nào!!”
“Hửm, nếu vậy thì em cứ ở lại đây luôn cũng được mà.”
“…Cái đó thì… ừm…”
Cảm xúc vui vẻ, hạnh phúc – cứ thế tuôn trào không ngừng.
Gương mặt tha thiết cầu xin cô hãy sống tiếp của cậu ấy khiến trái tim cô rung động. Nhưng cũng thật tuyệt khi được thấy vẻ mặt xấu hổ đáng yêu rất đúng với lứa tuổi. Cậu ấy vừa đáng yêu, vừa nam tính. Madoka đã hoàn toàn say mê Chinatsu đến mức không thể kiểm soát nổi nữa rồi.
“...Chinatsu-kun… Chinatsu-kun!”
Chỉ cách nhau một bức tường thôi, em ấy đang ở ngay bên cạnh. Madoka vừa căm ghét bức tường ấy, vừa mỉm cười hạnh phúc vì người mình yêu đang ở rất gần.
Cô từng nói “nếu Chinatsu muốn, thì cứ ở lại bên chị mãi cũng được.” Nhưng Madoka hiểu rằng, nếu chỉ một bên truyền đạt mong muốn của mình thì sẽ trở thành gánh nặng cho cậu ấy. Nên chính vì vậy, cô quyết định bắt đầu từ những bước nhỏ trước.
“...Thì ra đây là tình yêu ư. Khao khát được nghĩ về người đó, được người đó nghĩ về mình, được yêu thương, được cần đến… muốn hi sinh tất cả cho người ấy… Aahh, đúng vậy, đây chính là tình yêu!”
Madoka từng bị cuốn hút bởi sự dịu dàng giả tạo từ người bạn trai cũ. Nhưng bây giờ, với cô, chuyện đó chỉ còn là quá khứ muốn quên đi. Cô đã xác định rõ ràng đâu là điều ưu tiên trong cuộc đời mình.
Thứ nhất: Chinatsu.
Thứ hai: Chinatsu.
Thứ ba: Chinatsu.
Thứ tư: Cũng là Chinatsu…
Đó chính là thang bậc ưu tiên của Madoka.
“Chinatsu-kun… Chị sẽ sống vì em. Sẽ cống hiến cả đời cho em… nên làm ơn, đừng bỏ rơi chị. Nếu em bỏ rơi chị… thì chị sẽ không thể nào mà sống nổi mất…”
Cô muốn bám víu vào điều gì đó, muốn được nương tựa – có lẽ chẳng khác gì so với trước đây. Nhưng cảm xúc lần này lại hoàn toàn khác. Chỉ cần nghĩ đến Chinatsu, trái tim cô đã trở nên nhẹ nhõm. Mọi nỗi đau dường như tan biến. Nên chính vì vậy, cô chẳng thể nào mà nghĩ đến ai ngoài Chinatsu.
“Chinatsu-kun… Lúc ôm em, trái tim chị đã đập liên hồi lắm đó… Chị hạnh phúc lắm ♪”
Cô nhận ra khi ôm cậu, cậu đã đỏ mặt xấu hổ.
Cô cũng để ý rằng cậu hay liếc nhìn vào phần ngực khi trò chuyện với cô – nhưng điều đó không hề khiến cô khó chịu chút nào cả. Giờ đây cô đã hiểu lý do rồi.
“Đúng vậy… Nếu đây là định mệnh, thì chẳng thể nào mình lại cảm thấy khó chịu với Chinatsu-kun. Thì ra, ngay từ lúc ấy, mình đã vô thức mong muốn có được em ấy mất rồi♪”
Từng suy nghĩ trong đầu Madoka như muốn nhảy cẫng lên.
Nếu một người bạn thân nghe được toàn bộ lời độc thoại này của cô, chắc chắn sẽ bảo cô hãy bình tĩnh lại. Nhưng điều đáng lo hơn là, Madoka không hề muốn áp đặt tình cảm của mình. Dù có mong muốn "ràng buộc" phần nào, nhưng cô vẫn đặt Chinatsu lên hàng đầu. Đó là một tình yêu không phải là sự kiểm soát độc đoán, mà là tình yêu âm ỉ nhưng chân thành.
“...À đúng rồi nhỉ.”
Nghĩ vậy, Madoka lấy điện thoại ra và gọi đến số cô đã ghi trên mảnh giấy.
Chẳng bao lâu, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
“À vâng, xin lỗi vì đã gọi bất ngờ thế này. Cháu là Saeki, sống ở phòng bên cạnh Chinatsu-kun.”
Đúng vậy, người mà Madoka gọi chính là mẹ của Chinatsu
Dù bà có vẻ khá bối rối vì cuộc gọi đột ngột, Madoka vẫn từ tốn giải thích lý do tại sao cô gọi và kể lại mọi chuyện.
“Thực ra là… Chinatsu-kun đã cứu cháu lúc mà cháu đang gặp khó khăn. Nên là, cháu muốn cảm ơn em ấy bằng cách làm gì đó trong khả năng của mình…”
Khó khăn – tất nhiên cô không nói thẳng là “đang định tự tử” – nhưng về cơ bản cũng không phải là dối trá.
“Chinatsu-kun sống một mình mà, nên cháu nghĩ có thể giúp em ấy nấu ăn… À vâng, đúng vậy. Khi nào Chinatsu muốn, cháu sẽ nấu cho em ấy một bữa… cháu nghĩ có thể em ấy cũng thấy cô đơn lúc nào đó… Vâng… Ồ, thật sao?”
Nói nhiều như vậy, nhưng thực chất là cô đang “đánh chiếm từ bên ngoài”.
Việc liên lạc với mẹ của Chinatsu không phải là hành động tùy tiện. Chinatsu từng vui vẻ chia sẻ số liên lạc và nói rằng nếu Madoka muốn nói chuyện với mẹ cậu thì cậu rất sẵn lòng.
“Dạ vâng… không sao đâu ạ, xin cứ để cháu lo… cháu sẽ chăm sóc Chinatsu-kun thật chu đáo… Vâng… vâng!”
Madoka không có chút ác ý nào, và cũng vì vậy mà mẹ của Chinatsu đã tin tưởng cô. Hơn nữa, giọng nói và cách trò chuyện của Madoka rất dịu dàng, khiến người khác khó mà nghi ngờ được.
“Đúng vậy… mình muốn hiến dâng cả cuộc đời cho Chinatsu-kun. Nhưng đồng thời, cũng muốn được cậu ấy dựa vào… muốn cậu ấy thật sự cần đến mình.”
Cô yêu cậu, và cũng muốn được yêu trở lại. Cô nguyện đáp lại tình cảm đó bằng tất cả những gì mình có. Madoka thầm thề như vậy.
“Này, em xinh thật đấy. Muốn nói chuyện với anh một chút không?”
Người bạn trai cũ từng tiếp cận cô với câu nói như vậy – giờ đây đã trở thành điều cô chẳng buồn để tâm.
Gã hay nổi nóng vì những chuyện vặt vãnh, hút thuốc ngay trong phòng dù biết cô ghét – tất cả những điều đó, Madoka không muốn nhớ đến nữa. Quan trọng hơn hết, với cô, mọi thằng đàn ông trừ Chinatsu đều không có ý nghĩa gì hết.
“...Chinatsu-kun… Chinatsu-kun…”
Cơ thể cô run lên trong cơn rung động của mối tình đầu thật sự. Khi đang chạm vào ngực mình với nỗi nhớ thương dâng trào, điện thoại cô reo lên. Người gọi là mẹ của Madoka
“…Vâng, Mẹ ạ?”
Cô bắt máy. Như thường lệ, mẹ cô hỏi tình hình dạo này ra sao.
Nếu hôm ấy mọi chuyện diễn ra khác đi, có lẽ cô đã không còn để nghe được cuộc gọi này nữa – nhưng giờ đây, Madoka mỉm cười và đáp lại:
“...Mẹ ơi… con đã phải lòng một người đến mức không thể nào kiềm chế nổi rồi…”
Nghe vậy, mẹ cô vui mừng ra mặt.
Thật ra, Madoka chưa bao giờ kể cho gia đình biết về người bạn trai cũ. Ngay cả khi họ còn bên nhau, cô cũng không có ý định giới thiệu gã với bố mẹ. Nhưng với Chinatsu thì khác – cô muốn kể về cậu ngay lập tức
Cô thao thao bất tuyệt kể về việc Chinatsu tuyệt vời và dịu dàng đến thế nào – dĩ nhiên, mẹ cô không biết rằng chỉ mới trong một ngày ngắn ngủi mà Madoka đã yêu đến mức đó.
“Vâng thì… ưm… à không, không có gì đâu mẹ… thật đấy…”
Trong khi đang nói chuyện với mẹ, Madoka vẫn cứ nghĩ về Chinatsu… và chạm vào ngực mình.
Còn về phía Chinatsu, trong lúc Madoka đang trò chuyện với mẹ của mình thì…
“...Liệu chị ấy có thật sự ổn không nhỉ?”
Cậu vẫn không ngừng lo lắng – liệu Madoka có lại tìm đến cái chết? Nhưng cậu chẳng thể làm gì ngoài tin tưởng vào nụ cười rạng rỡ và lời khẳng định “chị ổn rồi” của cô.
“...Thơm thật… hơn nữa…”
Nhớ lại cảm giác khi được Madoka ôm chặt, mặt cậu đỏ bừng.
Đó là một cú sốc lớn – nhưng cũng là một khoảnh khắc ngọt ngào không thể nào không quên được.
“Madoka-san… Nếu là chị… thì nhất định…”
Cậu lẩm bẩm – “Sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc như gã đó – nhưng lời thì thầm ấy tan biến trong không gian tĩnh lặng.
Hôm nay đã hết cơ hội gặp lại, nhưng chỉ cần nghĩ rằng ngày mai sẽ được gặp lại, trái tim Chinatsu đã cảm thấy ấm áp giữa chút lo lắng lặng lẽ.
Và thế là câu chuyện đã bắt đầu chuyển động…
Một chàng trai mong muốn cứu lấy cô gái mình để tâm.
Một cô gái được cứu rỗi, rồi bị trái tim thuần khiết của cậu trai ấy cuốn lấy.
Câu chuyện xoay quanh hai con người ấy… vẫn chỉ vừa bắt đầu.