Tôi đã giúp chị gái hàng xóm đang mang cho mình trái tim tổn thương và chị ấy dần dần yêu tôi đến điên cuồng!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

(Đang ra)

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

野水はた

Cuộc hội ngộ định mệnhTừ ngày kẻ bắt nạt và nạn nhân tái hợp, cuộc sống thường ngày của họ bắt đầu chìm vào hỗn loạn.Đâm, siết cổ, đốt, dìm nước.

26 70

Sói và Gia vị: Spring Log

(Đang ra)

Sói và Gia vị: Spring Log

Hasekura Isuna

Lawrence và Holo đã xây dựng một cuộc sống lý tưởng bên nhau sau khi mở nhà tắm Sói và Gia vị, nhưng cuộc hôn nhân hạnh phúc của họ bỗng dưng bị xáo trộn bởi một vị khách bất ngờ. Trong mùa thấp điểm

22 219

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

(Đang ra)

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Sazane Kei

Cuộc chiến tranh trường kỳ giữa Đế Quốc, Cường quốc khoa học và Nebulis, Thiên đường của phù thủy đã diễn ra từ rất lâu - cho đến khi chàng chiến binh trẻ tuổi nhất, kẻ được trao cho danh hiệu của một

103 10365

Web Novel - Chap 5

“...Ah, hạnh phúc quá đi~.”

Ngay khi vừa đến trường, Chinatsu vừa thì thầm như thế, nâng niu ôm lấy chiếc cặp của mình. Mặc dù cậu vẫn chưa nhìn vào bên trong, nhưng trong đó là hộp bento mà cậu nhận từ Madoka.

Lần cuối cùng có người làm bento cho cậu là mẹ của cậu, nên cậu luôn bồn chồn không thể nào không ngừng nghĩ đến bên trong là gì.

“...Chết, nếu mình cứ cười tủm tỉm mãi vậy thì sẽ bị nhìn kỳ mất.”

Chinatsu đang ở trong lớp học, nơi mà các học sinh khác cũng đang tập trung ở lớp.

Nếu cứ một mình mà cười lộ vẻ hạnh phúc thì chắc chắn cậu sẽ bị nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ, nên cậu cố gắng chỉnh lại nét mặt.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Madoka thôi là đôi má lại bất giác giãn ra.

Khi cậu còn đang vật lộn để giữ mặt ổn định, thì có hai người bước vào lớp học.

Cặp nam nữ ấy chào hỏi bạn bè rồi đặt cặp lên bàn, sau đó không chút do dự tiến về phía Chinatsu.

“Yah, Chinatsu.”

“Chào buổi sáng nha, Nacchan!”

Cả hai đều là những nam nữ có ngoại hình rất nổi bật.

Họ chính là cặp đôi bạn thân mà Chinatsu đã đi chơi cùng hôm qua, trước khi gặp Madoka – người đã từng có ý định tự sát.

Đàn trai là Asakusa Ryoma, cao ráo và cực kỳ điển trai.

Còn về phía đàn gái là Minase Shirayuki, một mỹ nữ nhưng có chút tự ti vì vòng một có hơi khiêm tốn.

“Cậu trông có vẻ vui thế?”

“Ừ nhỉ, bộ có chuyện gì vui à?”

Bị hai người hỏi như vậy, Chinatsu phân vân không biết nên trả lời ra sao.

Nhưng có lẽ thấy vẻ do dự của cậu, hai người kia đoán rằng không nên hỏi thêm nữa, nên hai bọn cũng không hỏi han gì cả.

Chính vì là bạn thân, họ hiểu rõ ranh giới giữa việc quan tâm và tọc mạch.

“Xin lỗi hai người nhé. Mà đúng thật là có chuyện khiến tớ vui thật... chỉ thế thôi.”

“Ra là vậy à~”

“Ừm, hiểu rồi.”

Và thế là Topic cũng kết thúc tại đó.

Không hẳn là chuyển đề tài, nhưng Chinatsu hơi bĩu môi khi quay sang Shirayuki và lên tiếng

“Này Shirayuki, cậu đừng gọi tớ là Nacchan được không?”

“Ể~ Tại sao vậy chứ~?”

“...Khụ khụ.”

Shirayuki hỏi lại đầy thắc mắc, còn Ryoma thì bật cười, tay che miệng như thể đã đoán được lý do.

Việc Chinatsu nói ra điều đó bắt nguồn từ một nỗi mặc cảm cũ kỹ đã theo cậu từ lâu.

“Tại nghe giống tên con gái quá đấy.”

“Nhưng mà dễ thương mà ♪”

“...Gừ…”

Đúng vậy, cái tên “Chinatsu” nghe như tên con gái.

Tuy không ghét vì là món quà của cha mẹ, nhưng vì cái tên này mà cậu từng bị trêu chọc hồi cấp hai, nên vẫn luôn để tâm.

“Tớ thấy cũng dễ thương mà… Ryoma cũng nghĩ vậy nhỉ?”

“Chà, đúng thế.”

“…Hai người thật là…”

Dù gì thì cuộc đối thoại này cũng không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.

Từ khi thân thiết với Shirayuki, cô ấy luôn gọi cậu là “Nacchan” mỗi khi có cơ hội.

“…”

“Sao vậy?”

Chinatsu hỏi khi thấy Shirayuki nhìn cậu chằm chằm. Cô chỉ lắc đầu.

“Không có gì đâu. Này Nacchan, nếu có chuyện gì khó khăn thì hãy dựa vào bọn tớ nhé? Cả tớ và Ryoma đều sẽ giúp cậu.”

“…Ừm, tớ biết rồi.”

Dù có chút không khí lạ, nhưng vì Shirayuki lắc đầu như thể không có gì nên Chinatsu cũng chỉ nghiêng đầu khó hiểu.

Xong giờ chào buổi sáng bắt đầu. Sau đó thời gian trôi qua, đến giờ nghỉ trưa.

“Nacchan, đến giờ ăn trưa rồi đó!”

“Đói quá rồi~”

“Công nhận! Ăn ngay thôi!”

“…Nacchan?”

“…Cậu sao vậy?”

Hai người ngạc nhiên khi thấy Chinatsu trông có vẻ không thể đợi thêm được nữa.

Nhưng cậu chẳng có tâm trí để để ý đến ánh mắt người khác, ngay khi vừa chụm bàn lại như thường lệ, cậu liền mở nắp hộp cơm ra.

“…Oooh ♪”

“Woa, cái gì đây?”

“Uầy cái này nhìn ngon thế. Không phải cậu tự làm đấy chứ… nhỉ.”

Chinatsu chẳng còn nghe thấy gì.

Bên trong là những món rất đơn giản, có cơm nắm và các món ăn kèm – một hộp bento hoàn toàn bình thường.

Nhưng từng món đều được chuẩn bị tỉ mỉ và đầy đủ dinh dưỡng.

Một hộp bento chỉ là hộp bento, nhưng lại mang đến cảm giác như thể nó đang nói: “Ăn đi, ngon lắm đấy.”

“…Itadakimasu.”

Chinatsu cảm động khi nghĩ rằng đây là cơm hộp do Madoka làm cho mình, rồi chậm rãi cầm đũa.

Miếng đầu tiên là trứng cuộn – ngọt nhẹ và cực kỳ ngon luôn.

“…Ngon quá ♪”

“Nacchan, ai làm hộp cơm này vậy?”

“Ngon lắm… ngoam… aah~♪”

“Nacchan… này, Nacchan~”

Giọng của người ngoài giờ đây không lọt vào tai cậu nữa.

Chỉ có hương vị của hộp cơm mà Madoka làm cho mình.

Trứng cuộn, gà rán, xúc xích – những món quen thuộc trong hộp bento, nhưng tất cả đều ngon hết sảy con bà bảy.

“Ryomaaaa! Nacchan không thèm để ý đến tớ nữa oaoaoeoe!!”

“Rồi rồi, ngoan nào.”

Shirayuki cuối cùng phải òa khóc tìm đến Ryoma.

Nhưng Chinatsu chẳng mảy may để ý, ăn hết sạch hộp cơm.

“…Fuu, cảm ơn vì bữa ăn.”

Uống ngụm trà cuối cùng trong bình, Chinatsu chắp tay cảm ơn, cười rạng rỡ đầy mãn nguyện.

Cuối cùng cậu mới nhận ra Shirayuki đang nước mắt lưng tròng và lên tiếng

“Sao thế?”

“Nacchan đáng ghét!!”

“Gì cơ!?”

“Phù… đúng là nhìn cậu chẳng bao giờ thấy chán nhể.”

Câu lẩm bẩm của Chinatsu bị tiếng hét giận dữ của Shirayuki át đi.

Rõ ràng là Chinatsu rất thân thiết với cặp đôi Ryoma và Shirayuki.

Họ quen nhau từ năm nhất cấp ba, và đến giờ đã là năm hai nhưng mà họ vẫn gắn bó như xưa.

Nên những cuộc “cãi vã” kiểu này cũng chỉ là chuyện thường ngày.

“Được rồi! Tớ sẽ nói thật! Là Onee-san hàng xóm làm cho đấy!!”

“Hàng xóm…”

“Onee…”

Cuối cùng, Chinatsu cũng thú nhận.

Dù có bị biết thì cũng chẳng sao.

Dù Ryoma và Shirayuki có nói sẽ ghé chơi để kiểm tra xem có đúng không thì cậu cũng chỉ có thể cầu mong ngày đó đừng bao giờ đến.

Thời gian trôi qua, và buổi chiều tan học mà cậu mong đợi đã đến.

Sau khi chơi với hai người kia một chút, cậu chia tay rồi quay về căn chung cư.

Tầm khoảng hơn năm giờ chiều, có vẻ Madoka đã về nhà.

“Yosh!”

Dù vẫn còn hồi hộp, nhưng Chinatsu tự lấy can đảm và nhấn chuông.

Ngay sau đó, có tiếng bước chân và Madoka ra mở cửa… rồi cậu bỗng mở to mắt nhìn vào một điểm.

“Chào mừng em đã về, Chinatsu-kun!”

“A, vâng… em về rồi ạ…”

Cậu cố gắng trả lời, nhưng mắt cứ chăm chăm vào má của Madoka – nơi đỏ ửng như vừa bị ai đó đánh.

“…À,đúng rồi. Má vẫn còn đỏ nhỉ.”

“Đã có chuyện gì vậy ạ?”

“Ah…♪”

Chinatsu hơi nghiêm mặt hỏi lý do, Madoka liền bật cười khẽ đầy vui vẻ.

Cô mời cậu vào phòng và kể lại mọi chuyện.

“…Ra là vậy.”

“Ừ. Nhưng mà giờ thì chị chẳng bận tâm đâu em ơi.”

Ở đại học, Madoka đã gặp lại người yêu cũ và bạn gái mới của hắn.

Cô gái kia thấy Madoka thờ ơ không nói năng gì thì nhỏ kia tức giận và đã tát vào má cô đến nỗi đỏ thế kia.

Vụ việc cũng ầm ĩ nên bên kia có vẻ cảm thấy phiền và bỏ đi.

“Cảm ơn em, vì đã lo lắng cho chị.”

“Chuyện đó là đương nhiên mà chị…”

May mắn thay là má của Madoka chỉ hơi đỏ chút, vài tiếng nữa là sẽ hết.

Dù vậy, Chinatsu vẫn cảm thấy tức giận với kẻ đã gây ra chuyện đó cho cô.

“Chinatsu-kun.”

“Uwah!?”

Cậu đang run lên vì tức giận thì bất ngờ bị ôm lấy bởi vòng tay mềm mại.

“...Chinatsu-kun luôn lo cho chị lắm nhỉ. Chị vui lắm... vui lắm luôn đó.”

“Chuyện đó thì…”

“Em sẽ nói là đó là điều đương nhiên, đúng không? Ahh… Chinatsu-kun♪”

Madoka siết chặt vòng tay.

Chinatsu không thấy được gương mặt cô lúc đó – một nụ cười khẽ vặn vẹo.

Ngoài việc vui vì được quan tâm, cô còn thấy cậu như một “vật sở hữu” bị xúc phạm mà cô nàng đang phải bảo vệ.

“Hộp bento hôm nay thế nào em?”

“Dạ… ngon lắm ạ. Ngon tuyệt luôn!!”

“Vậy à, thế thì tốt quá rồi. Nè, Chinatsu-kun, từ giờ chị sẽ nấu cho em mỗi ngày luôn nhé.”

Madoka ghé sát vào tai cậu thì thầm.

Chinatsu hơi hoang mang nhưng không giấu được vẻ hạnh phúc.

Madoka càng cười tươi hơn, và thì thầm cực khẽ, như thể không ai được nghe thấy

“Ahh… chủ nhân của chị"