Buổi sáng của Chinatsu bắt đầu cùng với tiếng kêu tít tít của chiếc đồng hồ báo thức.
Tiếng kêu đó cũng khá ồn ào, nhưng so với việc ngủ quên rồi trễ học thì như vậy vẫn còn tốt chán. Tuy nhiên, sáng nay, não của Chinatsu đã hoàn toàn tỉnh táo ngay lập tức.
"…! Saeki-san!!"
Không phải vì vui mừng vì sẽ lại được gặp được cô hôm nay, mà đơn giản là cậu chỉ muốn chắc chắn rằng Madoka vẫn ổn. Nếu lỡ như cô ấy lại… treo sợi dây thừng ấy một lần nữa… chỉ cần nghĩ đến thôi là đã đủ để khiến cậu không thể ngồi yên được.
Chinatsu mặc nguyên bộ đồ ngủ, quên cả rửa mặt, lao ra khỏi căn hộ và hướng thẳng đến căn hộ của Madoka. Cậu cố gắng đè nén sự nôn nóng trong lòng và ấn chuông cửa. Bên trong, tiếng bước chân vang lên.
"…Ah, thật may quá đi."
Tiếng bước chân ấy nghĩa là Madoka vẫn đang ở trong đó—vẫn đang sống.
"…Khoan đã, mình chưa thay đồ, cũng chưa rửa mặt nữa!"
Ngay lúc nhận ra tình trạng của bản thân, thì đã quá muộn. Cánh cửa mở toang ra một cách không thương tiếc, và Madoka xuất hiện trước mặt cậu.
"Chinatsu-kun? Chào buổi sáng… có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra sao em?"
Mái tóc đen óng ánh khẽ lay động, đôi mắt xanh sapphire phản chiếu hình ảnh của Chinatsu. Có vẻ như cô đã lo lắng khi thấy bộ dạng của cậu lúc này. Dù chỉ là do Chinatsu lo xa, nhưng hình như Madoka đã nhận ra điều đó.
"À… không lẽ em lo lắng cho chị ư?"
"D-dạ… Em vừa thức dậy là muốn xác nhận ngay xem chị có ổn không thôi."
Chinatsu cười gượng khi nói thêm
"Mà cuối cùng thì cũng không có chuyện gì xảy ra cả."
Nhưng ngay khoảnh khắc cậu thú nhận mình còn chưa kịp thay đồ hay rửa mặt, tầm nhìn của cậu bỗng tối sầm lại. Miệng cậu bị che lại bởi một thứ gì đó mềm mại đến kinh ngạc, cùng một mùi hương ngọt ngào đến tan chảy cả tâm trí.
Đơn giản là vì… Madoka đã ôm chặt lấy cậu.
Cô vòng tay qua cả sau đầu cậu, khiến cậu không thể trốn thoát. Dù vậy, với Chinatsu, đó như thiên đường vậy. Cảm giác xấu hổ và bối rối trào dâng vì đang được tận hưởng "phép màu của cơ thể phụ nữ" ngay từ sáng sớm.
"Em tốt bụng quá đi mất… Này Chinatsu-kun, chị không biết liệu em có vui không, nhưng chị đã làm bento cho em đó."
"Hả? Thật ạ?"
"Ừm. Em sẽ ăn ở trường chứ?"
Chỉ riêng câu "Bento do người con gái mình thích làm cho" đã đủ khiến tâm trạng của Chinatsu bay cao. Vui sướng đến mức gật đầu liên tục, cậu được Madoka mời vào căn hộ. Dù là lần thứ hai ghé phòng cô, nhưng mùi hương ngọt ngào vẫn khiến cậu choáng ngợp.
"Bên trong thế nào thì đến trưa hẵng mở ra nhé em. Cho đến lúc đó thì hãy trông chờ nha."
"D-dạ vâng…"
Gói bento được đưa cho cậu—nó thật sự nặng. Không phải về trọng lượng, mà là cảm xúc. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhận được bento do một người khác chuẩn bị không phải người thân hay tự tay làm. Cảm xúc trong lòng khiến khoé môi của cậu tự nở nụ cười tươi.
"Haa~!?"
Ngay khoảnh khắc đó, Madoka đột nhiên ngồi phịch xuống như thể không còn chút sức lực nào cả. Chinatsu hoảng hốt lao lại gần hỏi han, nhưng cô chỉ lắc đầu: "Không sao đâu," rồi từ từ đứng dậy.
"Được ai đó vui vẻ đón nhận hộp bento của mình… thật là hạnh phúc… Nè Chinatsu-kun, chị vừa nghĩ ra một điều."
"Điều gì vậy ạ?"
Dù gương mặt vẫn hơi đỏ, nhưng ánh mắt cô nhìn cậu đầy kiên định.
"Cái cảm giác chị từng dành cho người yêu cũ—đó không phải là tình yêu. Chẳng là gì cả, chỉ là chị quá ngốc thôi. Nên giờ không sao đâu, chị có thể bước tiếp được rồi."
Câu nói cùng với nụ cười của cô khiến lòng Chinatsu nhẹ nhõm. Cho dù cậu có không đủ nhạy để đánh giá được qua nụ cười, nhưng như thế này là quá đủ để khiến cậu tin rằng Madoka sẽ ổn thôi.
"Với lại…"
Cô tiến gần về phía Chinatsu.
Hương thơm ngọt ngào từ cơ thể cô lan tỏa ra, khiến thân nhiệt cậu lại tăng vọt. Dường như cô nhận ra điều đó, Madoka mỉm cười rồi lại nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
"Chinatsu-kun là người đã nói với chị rằng chị có thể ở bên em mà. Vậy nên không sao đâu nhé… bây giờ chị đã có lý do để sống rồi mà."
"…Saeki-san?"
Lời nói ngân vang trong niềm vui ấy, lại phảng phất một điều gì đó mờ tối. Chinatsu suýt chút nữa đã nhận ra, nhưng chỉ cần thấy nụ cười của cô là cậu lại quên đi mất mọi thứ. "Cố gắng lên ở trường nhé", cô nói vậy, và cậu gật đầu rời khỏi căn hộ.
"…Chị ấy quyến rũ đến mức muốn hại chết tim quá đi…"
Dĩ nhiên, một câu lẩm bẩm như thế là điều không thể thiếu đối với cậu.
"…ư…ư! Chi…kun!!"
"?"
Vừa bước ra khỏi phòng, cậu nghe thấy tiếng rên khẽ phát ra từ phía phòng Madoka. Nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thêm, Chinatsu tự nhủ rằng đã tới lúc quay về căn hộ và chuẩn bị đi học.
Ngay sau khi Chinatsu rời đi, Madoka dựa lưng vào cánh cửa ra vào, để giải toả cơn nứng nừng trong cơ thể.
"…Chinatsu-kun!"
Quả thật, cô đã chuẩn bị bento như một món quà bất ngờ cho cậu. Nhưng mà không ngờ cậu lại vội vàng chạy đến đây với vẻ mặt hoảng loạn như vậy. Chính vì điều đó đã chứng tỏ rằng cậu thực sự lo lắng cho cô đến nhường nào.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến cô hạnh phúc rồi, thế mà lại còn được thấy gương mặt cậu cười tươi, rạng rỡ khi nhận bento—thật sự quá sức chịu đựng quá đi mà. Cô không thể ngăn cơn thương yêu dâng trào trong lòng. Cho dù có cố kiềm nén khao khát muốn chạm vào cậu nhiều hơn nữa, nhưng…
"…Thế này thì chẳng ra làm sao cả, mình còn phải đến trường nữa chứ."
Cô liếc nhìn những ngón tay vẫn còn dính thứ chất nhầy nóng hổi xong bật cười khổ rồi bắt đầu chuẩn bị. Hôm nay là lần đầu cô làm bento cho Chinatsu, nhưng trong lòng đã thầm hứa rằng sẽ làm cho cậu mỗi ngày.
Cô còn muốn nói với mẹ của cậu rằng: "Hãy để cháu chăm sóc Chinatsu." Giờ đây, Madoka chỉ muốn toàn tâm toàn ý vì cậu mà thôi.
"Chinatsu-kun… người luôn ở bên dõi bên mình… đúng vậy, em ấy luôn dõi theo mình."
Và rồi, suy nghĩ của cô lại vút bay xa.
Việc Chinatsu sống ngay cạnh nhà cô, cũng là để dẫn đến khoảnh khắc này—Madoka mỉm cười.
"Lần này, chị sẽ đền đáp lại cho em. Người đã bảo vệ trái tim của chị, xin em hãy ở bên chị thôi—chị sẽ dâng hiến tất cả cho em. Chị sẽ trở thành Madoka của riêng em… Nên là Chinatsu-kun nè, cho chị được yêu em nhé? Cho chị được đón nhận tình yêu từ em… nhé?"
Trong thế giới tưởng tượng, khi Chinatsu gật đầu, toàn thân Madoka run rẩy vì sung sướng.
Chính cô cũng không nhận ra rằng mình luôn mang trong lòng khao khát dâng hiến, chỉ dành cho người mình yêu. Đó là bản năng bị chôn giấu, nhưng nhờ tiếp xúc với Chinatsu, nó đã thực sự trỗi dậy rồi.
"Vì Chinatsu-kun… chị sẽ cố gắng hết sức. Sẽ khiến em hoàn toàn đắm chìm trong chị."
Ngoài bản năng chiếm hữu ra thì còn những thứ khác cũng nảy sinh trong người cô—một tình mẫu tử mãnh liệt.
Cậu nhóc ấy vừa có nét đàn ông mạnh mẽ, lại vừa dễ xấu hổ khi chạm nhẹ, đã đánh thức cả hai bản năng trong cô. Khi đã chạm đến cả tình yêu lẫn mẫu tính, ngay cả Madoka cũng chẳng thể nào mà chống lại được.
"Tối nay… chị có nên mời em ăn tối không nhỉ fufu… phải rồi, nhất định là vậy. Trên đường về chị sẽ đi mua đồ… làm sukiyaki nhé ♪"
Chỉ nghĩ đến việc được ngồi ăn một bữa ngon cùng với Chinatsu là trái tim cô đã đập rộn ràng rồi.
Dù ở trường sẽ phải đối mặt với người yêu cũ, thậm chí là cả bạn gái của hắn ta—nhưng giờ đây với Madoka, tất cả những thứ đó chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Thành thật mà nói, đã có lúc cô nghĩ rằng mình quá dễ dãi khi lập tức yêu Chinatsu sau khi chia tay. Nhưng cảm xúc cô dành cho cậu không giống bất kỳ ai trước đây. Và vì thế, Madoka tự thuyết phục bản thân rằng (Đây mới là tình yêu thật sự)