Tôi đã giúp chị gái hàng xóm đang mang cho mình trái tim tổn thương và chị ấy dần dần yêu tôi đến điên cuồng!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

(Đang ra)

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Kurotome Hagane

Đây là bản ghi chép để đời về một chàng trai siêu khéo léo nhưng lại ngại giao tiếp, lui về ở ẩn tại Okutama. Về hành trình cậu trở thành thợ chế tác trượng phép, và từ một góc khuất hẻo lánh, dần làm

3 6

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

147 454

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

228 1950

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

9 51

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

(Đang ra)

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Shirano Tomo

Và thế là, bữa tối chan chứa những hạnh phúc của 2 người lại bắt đầu thêm một ngày nữa…

5 10

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

67 719

Web Novel - Chap 7: Sắp Bị Người Ấy Làm Hư Mất Rồi

"…!?"

"A, em tỉnh rồi à?"

Một giọng nói vang lên từ thứ gì đó tròn trịa ngay trước mắt. Cảm giác bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc khiến cậu bật ra một suy nghĩ đầu tiên (Đây là đâu vậy...?)

Trong đầu vẫn còn hơi mơ hồ, cậu đưa tay lên chạm vào vật gì đó tròn tròn.

"Ah~……♪"

"??"

Cái giọng ngọt ngào lúc nãy là sao vậy…? Cảm giác mềm mại này thật quá đỗi tuyệt vời. Độ đàn hồi khủng khiếp truyền qua lớp vải mịn như lụa. Khi đang mải mê cảm nhận nó, cậu bỗng nhớ ra tất cả.

"……Không lẽ là—"

Ngay khoảnh khắc ấy, máu trong người cậu như tuột sạch. Cậu bật dậy ngay lập tức rồi cúi đầu sát đất như kiểu sám hối.

"Em xin lỗi ạ!!"

…Mặc dù đang nửa tỉnh nửa mê, cậu vẫn thấy mình quá ngu ngốc. Thứ mà cậu vừa thản nhiên chạm vào khi đang lơ mơ chính là bầu ngực đầy đặn của Madoka.

"……………"

Ít nhất, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cô mắng té tát. Nếu cô bảo cậu đừng tới nữa thì có lẽ cậu sụp đổ mất… Thế nhưng, nỗi lo đó hóa ra lại thừa thãi.

"Ngẩng mặt lên đi nè, Chinatsu-kun. Chị không giận đâu"

"…Thật không ạ?"

"Ừm, thật đó"

Ngẩng đầu lên, cậu thấy Madoka đang mỉm cười nhìn cậu. Không có một chút giận dữ nào hiện trên gương mặt chị khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng dù sao đi nữa, cậu vẫn hiểu rõ mình đã làm điều không nên. Có lẽ nhận ra điều đó từ vẻ mặt của cậu, Madoka khẽ bật cười rồi dang tay ra

"Lại đây nào"

"…Chị Saeki?"

"Lại đây đi, Chinatsu-kun"

"Dạ.…"

"Lại đây ♪"

"……Vâng"

Bị gọi như vậy thì không lại cũng chẳng được… Cậu đáp lại lời gọi của Madoka như thể đã hạ quyết tâm. Cậu từ từ tiến đến gần, ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng rồi lại chẳng dám làm gì hơn.

Và rồi, Madoka bất ngờ ôm chầm lấy cậu.

"Nèee, em muốn thế này mà đúng không?"

"……………"

…Dạo gần đây cậu cứ nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi.

Được người mình thích ôm vào ngực mà chết thì cũng đáng… Không, thật ra chết thì vẫn đáng sợ đấy, nhưng cảm giác này đúng là như đang lên thiên đường vậy.

"…Chị Saeki"

"Kyaa"

"Saeki-san!?"

"Đừng nói sát ngực thế chứ, nhột lắm. Hơi thở của em phả thẳng vào luôn đó"

"…Em xin lỗi"

"Fufu ♪"

Cậu cảm thấy dù có nói gì lúc này thì cũng chẳng ra hồn đâu, nên thôi, cứ để yên thế này còn hơn.

Nhưng mà… khi cứ nằm im thế này, cậu lại bắt đầu thấy buồn ngủ. Cảm giác như được vùi mặt vào một chiếc gối cao cấp không lời nào diễn tả nổi, lại thơm dịu nhẹ nữa, khiến cậu cứ như đang trôi lơ lửng.

"…Chị Saeki, em phải về rồi"

"Vậy à… Hay là, em ở lại đây luôn đi?"

"Ở… ở lại!?"

Nhìn lại thì trời cũng đã khuya. Định về thì Madoka lại đề nghị một điều không thể tin nổi. Cậu tưởng cô nói đùa, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của cô, và cả đôi mắt thoáng chút cô đơn ấy… khiến cậu không nghĩ là cô chỉ đùa chơi.

"…Mà, chị đùa đấy. Đòi hỏi thế đủ rồi. Hôm nay được ăn tối cùng em là chị vui lắm rồi"

"À… Em cũng rất vui. Bữa ăn ngon lắm, lại còn rất vui nữa"

"Vậy thì tốt rồi"

Bữa sukiyaki của Madoka nấu thật sự rất ngon, nhưng điều khiến cậu vui nhất vẫn là được ở bên cô. À mà, nghĩ kỹ lại thì, tại sao mình lại được cô cho nằm gối đùi thế này nhỉ… Mà, chắc không nên bận tâm làm gì.

"Nè, Chinatsu-kun"

"Dạ?"

"Lần sau mình cùng ăn cơm nữa nhé? Chị nghĩ như thế thì sẽ đỡ cô đơn hơn là ăn một mình"

Nghe đề nghị đó, cậu suýt gật đầu ngay. Nhưng rồi lại tự hỏi mình có được phép dựa dẫm nhiều đến vậy không. Đang loay hoay suy nghĩ, thì Madoka nhẹ nhàng nói tiếp

"Chị muốn em cứ dựa dẫm chị hết mức có thể. Dù sao chị cũng hơn em ba tuổi… à thì cũng chỉ hơn có ba tuổi thôi nên chưa chắc đã có cái gọi là 'sức bao dung của người lớn', nhưng chị vẫn muốn đối xử tốt với em, như một lời cảm ơn nữa"

"Đối xử tốt là sao…?"

"Thưa chủ nhân ♪ Em không cần đến việc phục vụ của người hầu đáng quý này ư?"

"Thưa chủ nhân"—nghe câu đó, cậu chết lặng.

Madoka làm vẻ mặt như một cô hầu gái đang chờ lệnh, nhưng rồi lại bật cười khúc khích như thể thấy biểu cảm của cậu quá thú vị. Cậu cố gắng lắc đầu thật mạnh để xua đi những suy nghĩ đen tối đang trỗi dậy.

Mặt vẫn còn nóng bừng, cậu chợt thấy bàn tay mình được chị Madoka siết lấy.

"Căn hộ chị và em ở sát nhau, nên bất cứ lúc nào cũng có thể dựa vào chị. Nếu có chuyện buồn, chị sẽ lắng nghe. Có chuyện vui, chị muốn cùng vui với em. Nếu em thấy mệt, chị sẽ tiếp thêm sức mạnh… như thế này nè ♪"

Nói rồi chị lại ôm cậu vào lòng một lần nữa.

Ban đầu cảm giác ngượng ngùng kéo đến, nhưng ngay sau đó là sự ấm áp đến mức xua tan mọi thứ. Nói "ấm áp tràn đến" nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng đúng là cảm giác đó thật sự đang chiếm lấy cậu.

"…Chị Saeki hiền quá đấy"

"Thật sao? Em nghĩ vậy thì chị rất vui luôn đó"

Cậu gần như muốn buông bỏ tất cả, chỉ để được đắm chìm trong sự dịu dàng ấy. Thật kỳ lạ khi cảm thấy điều đó không hề đáng sợ, mà trái lại, còn thấy dễ chịu.

Một lúc sau, cậu rốt cuộc cũng gượng tách khỏi chị, vì nếu còn tiếp tục bị ôm thế nữa thì có lẽ cậu sẽ trở thành một người vô dụng mất. Ra là, đây chính là kiểu phụ nữ có thể khiến đàn ông hư hỏng sao…

"À, chị nhớ ra rồi"

"Gì vậy ạ?"

Khi cậu đang thay giày để chuẩn bị về, chị Madoka đột nhiên hỏi:

"Ở trường, em có thân với người bạn nào là con gái không?"

"Người bạn là con gái à…"

Hình ảnh Shirayuki lập tức hiện lên trong đầu cậu…

"Chị thấy em có mùi của con gái. Chắc là thân lắm nhỉ?"

"Mùi…!?"

Mùi là sao…? Madoka chỉ cười bảo đừng để ý, nhưng câu đó lại càng khiến cậu bận tâm.

Đó là câu chuyện cuối cùng của buổi tối hôm nay. Rời khỏi căn hộ của Madoka, cậu trở về phòng mình, rồi úp mặt xuống nệm như muốn nén lại tất cả cảm xúc đang trào dâng.

"…Ughh!! Hôm nay thật sự là một ngày tuyệt vời!!"

Không chỉ được ăn tối cùng Madoka, cậu còn được gối đầu lên đùi cô nữa. Rồi cả được ôm nữa… Những cảm giác ấy vẫn còn in hằn trong trí nhớ đến mức cậu có thể nhớ lại từng chi tiết.

Thế nhưng—song song với ký ức ngọt ngào ấy, là cơn giận bỗng trỗi dậy khi nhớ đến chuyện Madoka từng bị hành hung.

"…Người gì mà có thể làm tổn thương một người dịu dàng như vậy chứ"

Cậu hiểu rõ trên đời có đủ kiểu người với đủ suy nghĩ khác nhau. Nhưng cậu vẫn không thể nào hiểu nổi cảm xúc của người bạn trai cũ hay cô bạn gái hiện tại kia. Nếu mình ở bên chị ấy thì mình sẽ bảo vệ được chị ấy mà…—nghĩ vậy có hơi tự phụ, nhưng cậu thật sự muốn bảo vệ Madoka nếu cô ở cạnh cậu.

"…Không không, nghĩ như thể mình là bạn trai chị ấy là sao chứ… Mình không phải vậy mà"

Có lẽ, Madoka đối xử tốt với cậu như vậy là vì chuyện đã xảy ra. Cô ấy biết ơn vì cậu đã giúp cô phần nào hồi phục tinh thần. Và một phần nữa là vì cậu vẫn chỉ là một học sinh cấp ba.

"…Ước gì được hẹn hò với người như chị ấy"

Nếu có một người bạn gái tuyệt vời như Madoka, chắc hẳn ngày nào cũng tràn ngập hạnh phúc… Nghĩ đến đó, cậu chợt thấy rùng mình.

"…Mình đang tính dựa dẫm hoàn toàn vào chị ấy sao… Hả!?"

Phải rồi—cậu vừa mới nghĩ rằng muốn đắm chìm hoàn toàn trong Madoka, được ở bên cạnh cô, được cô nuông chiều vô điều kiện…

"…Không được, không được"

Cậu vội dừng lại luồng suy nghĩ có thể biến mình thành một kẻ vô dụng.

Có khi linh cảm đó là đúng thật—nếu cứ ở cạnh Madoka mãi, cậu sẽ bị cô ấy “làm hư” mất.