Đang đói nên tôi quyết định đến một quán hamburger bít tết.
“Hamburger đúng là tuyệt vời! Nhưng nụ cười ấm áp đó là sao? Anh thấy một cô bé tiểu học như em ăn hamburger dễ thương à?”
“Chắc thế.”
“Những đứa trẻ yêu thích hamburger, người lớn cũng thế, phải không? Họ ăn thường xuyên. Sẽ thật không công bằng khi nói rằng họ chỉ là trẻ con. Hamburger được yêu thích bởi tất cả mọi người, trẻ con và người lớn đều thế, anh có nghĩ thế không?”
“Xin lỗi.”
Tôi chân thành cúi đầu xin lỗi.
Có vẻ tôi thường bị đánh bại bởi Miyanoshita.
Nếu bọn tôi bắt đầu hẹn hò, tôi có thể nằm dưới sự kiểm soát của em ấy.
“Nhưng anh nghĩ em quyến rũ, đúng không?”
“Chà, chắc vậy.”
“Nếu thế thì tốt♪ Được Yuuki-san yêu mến, ehehe.”
“Em hạnh phúc đến thế à…”
“Em có dễ thương không?”
“Có, có, em rất dễ thương.”
“Nói thêm đi!”
“Em cực kì dễ thương.”
“Kyaa♪”
Dễ thương như này cũng là một vấn đề.
“Hehe, em vui vì mình là học sinh tiểu học.”
“Anh đang gặp khó khăn đây…”
“Anh không ghét việc một người trẻ hơn dẫn đường à?”
“Anh không nghĩ mình có người mình thích.”
“Chẳng lẽ anh là một tsundere?”
“Không phải.”
“Hehe.”
Một cuộc trò chuyện thông thường có thể trở nên rất vui.
Dành thời gian như này với Miyanoshita rất thoải mái và thú vị.
“Chúng ta nên chọn đồ ăn thôi.”
“Phải rồi, xem nào…Anh sẽ chọn hamburger kiểu nhật.”
“Em sẽ chọn hamburger phô mai! Phô mai là công lý!”
“Anh cũng nghĩ thế.”
“Cả hai rất hợp nhau đúng không?♪ Hãy kết hôn đi.”
“Không, nó trái với đạo đức và pháp luật.”
Sau khi gọi món, chúng tôi đợi khoảng 10 phút.
Hamburger nóng hổi đến khi được đặt trên một chiếc đĩa sắt.
“”Itadakimasu””
Cả hai bọn tôi đều cắn một miếng.
Miyanoshita và tôi cười rạng rỡ với nhau, đồng thanh nói.
““Ngon quá!””
“Đúng như mong đợi. Thịt rất nhiều, có vị ngọt, và cực kì ngon!”
“Nước sốt cũng rất đặc biệt. Có vẻ như đây là món nguyên bản của nhà hàng, và vị ngon của hamburger bít tết được tăng thêm.”
Chúng tôi nêu ra cảm nhận như thể một chuyên gia.
Có thể tôi đã hơi phóng đại, nhưng nó thật sự rất ngon.
“...”
Đột nhiên tôi nhận ra Miyanoshita đang nhìn.
Đúng hơn, em ấy đang nhìn vào món hamburger bít tết của tôi.
“...*slurp*”
“Em muốn thử không?”
“Có được không?”
Đôi mắt em ấy lấp lánh.
Chắc Miyanoshita làm một người thích ăn uống.
“Tất nhiên rồi.”
“Yay!”
Em ấy giống như một đứa trẻ trong lúc này.
Nó làm tôi khá vui.
“Ahhn.”
“Eh?”
“Ahhn, đút cho em đi. Ahhn.”
Giống như một con gà muốn được cho ăn, Miyanoshita há to cái miệng nhỏ nhắn của mình.
“Không, anh không thể làm thế…”
“Sao vậy? Anh đang cố làm một thiếu nữ cảm thấy xấu hổ à? Cơ hội để đút cho một học sinh tiểu học ăn không nhiều đâu.”
“Đừng nói như thể em luôn muốn làm thế. Nó nghe rất sai trái đấy.”
“...Phải rồi. Rốt cuộc, em chỉ là một học sinh tiểu học. Rất bình thường khi Yuuki-san không có hứng thú làm thế với em…”
Vai Miyanoshita rũ xuống thất vọng.
Em ấy trông như thể sắp khóc vậy…
Thế là chơi xấu đấy.
“Được rồi, được rồi, anh sẽ làm!”
“Vâng♪”
Khuôn mặt em ấy thay đổi 180 độ sang một nụ cười.
“Em giả vờ khóc à…?”
“Nước mắt của một thiếu nữ là một vũ khí, anh biết chứ? Hehe, đừng coi thường một học sinh tiểu học.”
“Được rồi, anh hiểu rồi, anh đầu hàng.”
“Nên là…ahhn♪”
“Của em đây.”
“Mmph.”
Miyanoshita ăn với khuôn mặt hạnh phúc.
“Ngon thật. Em có thể cảm nhận tình yêu của Yuuki-san, thứ đã làm hamburger trở nên ngon hơn nhiều.”
“Em không nhận được tình yêu của anh. Nhưng em có được tình bạn của anh.”
“Vâng, hiện tại thì nó ổn rồi.”
Mặc dù nói thế, em ấy có vẻ không hài lòng.
Như bằng chứng, Miyanoshita nở nụ cười thách thức, tinh nghịch và mê hoặc.
“Một ngày nào đó, em sẽ chuyển tình bạn đó sang tình yêu.”
“Nó là một thử thách à?”
“Vâng, đó là lười tuyên bố của tình yêu♪”
Nó giống như thứ mà học sinh trung học sẽ nói.
Nhưng Miyanoshita là học sinh tiểu học, nên nó có hơi khác.
Nếu may mắn, trông chúng tôi sẽ giống như anh em thân thiết.
Không thì sẽ có một hiểu lầm nghiêm trọng.
Tôi không thể chấp nhận hiểu lầm đó được.
“Ổn mà, chúng ta trông giống như anh em, phiền phức thật.”
“Có thể, nhưng mà…”
“Làm gì có gì xấu đâu? Anh đã đút cho em ăn rồi mà.”
“Không phải nó giống một lời đe doạ hơn à?”
“Em không biết anh đang nói đến cái gì?”
Miyanoshita rõ ràng đang giả vờ không biết.
Giữa lúc nói chuyện, tôi nhận ra em ấy là Iris.
Kiểu nói chuyện với hành động này cũng khá thường xuyên khi cả hai chơi game cùng nhau.
Tôi thường xuyên gặp rắc rối vì em ấy…
Nhưng, niềm vui còn lớn hơn.
Trong game, chúng tôi đều công bằng.
Nhưng thực tế, giữa chúng tôi có một khoảng cách.
“Bằng cách nào đó, mọi chuyện không suôn sẻ lắm.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không hẳn.”
Thật đấy, nó không diễn ra suôn sẻ.
“Vậy thì, nói ‘ahhn’ đi♪”
“...”
“Em sẽ không từ bỏ cho đến khi anh làm. Và nếu anh quá chậm, em sẽ khóc đấy, hiểu chưa?”
“Thôi được rồi, anh đầu hàng.”
Tôi không có cơ hội nào trước vũ khí có tên gọi là ‘học sinh tiểu học’
“Của anh đây. Nói ‘ahhn’ đi♪”
“Ahhn.
“Ngon không?”
“Thật lòng thì, anh không cảm nhận được hương vị của nó.”
Trong lúc này, tôi nhận ra bản thân đang lo lắng.
Nhưng…
“Ehehe♪”
Miyanoshita đang nở một nụ cười tươi.
Tôi không thể không bị quyến rũ bởi nụ cười ấy.