Thứ bảy.
Tôi đang loay hoay với chiếc điện thoại của mình ở sảnh trung tâm thương mại.
Tựa game mới trên điện thoại này khó thật nhưng nó rất vui.
Tôi đang mải mê chơi game thì…
“Xin lỗi đã để anh phải chờ.”
Miyanoshita đã đến.
Em ấy thường mặc chiếc váy dễ thương, nhưng hôm nay em ấy rất đẹp.
Ngoài ra còn có mùi cam nhẹ nhàng, chắc em ấy đã dùng nước hoa.
Nó cũng không làm tôi phiền chút nào.
Mùi hương chỉ thoang thoảng thôi, thứ đã làm em ấy thêm phần quyến rũ.
“...”
“Hehe, anh nghĩ sao? Em mặc bộ đồ trưởng thành hơn có làm anh rung động không, Yuuki-san?”
“Chắc chắn rồi…Chà, anh không biết bản thân có rung động hay không, nhưng anh đã rất bất ngờ.”
“Oh, thật ư…Hmm, em hiểu rồi. Anh có nghĩ em dễ thương không?”
“Ừ, em rất dễ thương.”
“Anh thật thà đến bất ngờ đấy. Anh đang có âm mưu gì à? Em không dễ bị lừa đâu, anh biết mà.”
“Không, anh thật sự nghĩ em rất dễ thương.”
“Geez, em thích anh! Em rất, rất thích anh!”
Như thế mà không phải là dễ bị lừa à?
“Anh không có nhiều hiểu biết về thời trang cho lắm, nhưng kể cả thế thì anh cũng có thể nói rằng nó rất đẹp.”
“Vậy à…Hehe, hehehe♪ Anh rất giỏi việc làm em hạnh phúc đấy, Yuuki-san.”
Miyanoshita đang cố để tỏ ra bình tĩnh, nhưng em ấy đang khá rụt rè.
“Ừm, vậy thì chúng ta đi nhé? Cả hai có rất nhiều thời gian đẻ hẹn hò mà.”
“Được thôi!”
“Vậy thì, đi thôi♪”
—--------------------------------------------------
Quyết định đối đầu trực tiếp.
Cảm xúc của Miyanoshita, tôi phải đáp lại nhiều nhất có thể.
Và…
Tôi được mời đi hẹn hò và tôi đã chấp nhận.
“Hehehe, hôm nay em sẽ khiến anh yêu em với khả năng của mình, Yuuki-san.”
“Em có thể dừng làm vậy với tay em không?”
Tôi trông như một ông già vậy.
“Hôm nay em sẽ là người dẫn đường, Yuuki-san.”
“Hiểu rồi, vậy thì nhờ em.”
“Giờ thì, đi thôi!”
Được dẫn đường bởi Miyanoshita, chúng tôi đi qua trung tâm thương mại đến với cửa hàng quần áo được biết tới do giá cả phải chăng.
“Hãy bắt đầu ở đây.”
“Vậy thì Miyanoshita, em định mua sắm ở đây à?”
“Anh bất ngờ à?”
“Ừ, thật lòng thì anh cũng khá bất ngờ.”
Cửa hàng này đều có những bộ quần áo giá thấp, nên không có nhiều các thương hiệu lớn trong đó.
Tôi đã nghĩ rằng con gái không có hứng thú đối với những cửa hàng như này.
“Suy nghĩ của anh có hơi lỗi thời rồi. Đúng là có những người quan tâm đến thương hiệu, nhưng nhiều người đã không còn thấy chúng hấp dẫn nữa. Thương hiệu á? Thì sao? Thương hiệu không còn sự đảm bảo nào nữa. Vẫn còn nhiều đồ tốt ngoài kia mà.”
“Khi em nói thế…”
“Hiện tại, anh có thể tìm thấy nhiều bộ đồ dễ thương ở những cửa hàng như này. Nó cũng quan trọng để trông thời thượng, nhưng cùng lúc đó, anh cũng muốn làm đầy tủ quần áo với những bộ đồ mà anh thích, phải không?”
“Anh hiểu rồi.”
“Và, quan trọng nhất, giá của chúng khá là rẻ. Điều đó rất quan trọng đối với một học sinh tiểu học như em.”
“Rốt cuộc thì nó cũng đến mức đó.”
Nhận thức của em ấy về đồng tiền giống như một người trưởng thành vậy.
“Yuuki-san, anh sẽ giúp em tìm bộ đồ phù hợp chứ?”
“Eh, anh không nghĩ rằng mình có gu thời trang đủ tốt…”
Tôi ưu tiên về giá cả và sự thoải mái.
Trừ khi nó là một thứ cực kì nhiều màu sắc, tôi không quan tâm lắm về thiết kế của bộ đồ.
“Em muốn người mình yêu chọn cho em. Mặc bộ đồ mà anh thích, em mong muốn được bao bọc bởi phong cách của anh.”
“...Hiểu rồi, anh sẽ cố hết sức.”
Nếu em ấy đã nói đến thế, tôi không thể nói không.
Chúng tôi không phải người yêu, nhưng tôi muốn Miyanoshita vui.
“Hmm…Cái này thì sao?”
Tôi chọn một chiếc váy dài.
Nó được tạo ra bởi một cạnh sắc nét màu hồng nhạt.
“Oh, Yuuki-san, anh có đôi mắt tốt đấy. Đúng vậy, nó rất đẹp.”
“Vậy thì anh mừng rồi. Nhưng khá khó để tìm đồ phù hợp với thứ này.”
“Em sẽ chọn áo. Nó giống như sự kết hợp giữa tình yêu của em và Yuuki-san vậy, phải không?♪”
“Chú ý tới lời nói của mình đi!”
—--------------------------------------------------
“Hmm, thế này có ổn không? Em đã dành ra 2 tiếng để lựa chọn mà.”
“Ổn mà.”
“Thật sao? Chúng ta đã bỏ ra rất nhiều thời gian mà.”
“Nó không phải một phần của việc con gái đi mua sắm à?”
“Mmm, đúng thật…ấn tượng đấy.”
Được khen như thế khiến tôi có cảm giác hơi sai sai.
“Nhưng em cảm thấy tệ khi kéo anh đi loanh quanh nhiều hơn, nên, Yuuki-san, hôm nay thế này là được rồi.”
“Anh không phiền đâu.”
“Eh?”
“Việc này là cho một người bạn quan trọng mà.”
“...Geez, geez, geez. Những lời đó, giống như ‘bạn’, nó khiến em rất hạnh phúc và khiến tâm trí em bay bổng. Nếu anh nói chúng thường xuyên, em có thể sẽ chết, anh biết không?”
“Chết á?”
“Em sắp chết vì say đắm anh rồi.”
“Thật là một cách kì lạ để chết…”
Không phải các chàng trai sẽ dùng cụm từ đó nhiều hơn à?
“Dù sao thì…em sẽ đi thanh toán.”
Chọn xong quần áo, Miyanoshita tiến đến quầy thu ngân.
Tôi đã nghĩ đến việc trả tiền, nhưng em ấy từ chối, nói rằng ‘em không muốn món quà đầu tiên anh tặng em lại là một thứ được chọn bừa bãi.’
Tôi không định chọn quần áo cho em ấy một cách bừa bãi…Ugh, để hiểu được con gái khó thật.