“Vị khách vừa nãy…”
“À, vâng, em ấy làm sao ạ?”
“Em ấy có thích em không, Yuuki-san?”
*Sching* Tôi đóng băng tại chỗ.
Chẳng lẽ chị ấy đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và Miyanoshita…?
Không, chờ đã.
Vẫn chưa chắc chắn.
Có lẽ tôi có thể lừa chị ấy bằng cách nói rằng Miyanoshita là em họ hay gì đấy…
“Chị đã nghe về việc Yuuki-kun là tình đầu của ai đấy?”
Không được rồi.
“Ừm, chà…chỉ là, ừm…”
Tai nạn.
Bắt giữ.
Chăm sóc.
Những từ ngữ đáng lo ngại xuất hiện trong đầu tôi.
Không có bất cứ lối thoát nào, không còn lời giải thích nào nữa.
Mọi thứ đã kết thúc.
Bị gán cho cái danh hiệu là một thằng lolicon, cuộc sống của tôi sẽ chìm trong bóng tối.
“Thú vị thật.”
“Hử?”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần đợi chị ấy sỉ nhục tôi là một thằng lolicon, nhưng tiền bối nói điều đó với tia sáng trong mắt.
“Ừm…Senpai?”
“À, chị xin lỗi. Chị bị cuốn theo trí tưởng tượng của mình.”
Chị ấy nói thế với vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
“Chị không khinh bỉ em à?”
“Khinh em á? Sao chị phải làm vậy?”
“Không, chỉ là…em ấy là một học sinh tiểu học mà.”
“Không có luật nào cấm học sinh tiểu học yêu học sinh cao trung cả.”
Chị ấy nói rõ ràng.
“Có hẹn hò hay không là một chuyện khác. Nhưng bất kể tuổi tác, chúng ta không nên ràng buộc tình cảm của ai đó. Cảm xúc của một đứa trẻ nên được hỗ trợ, không phải phủ nhận nó.”
“Ừ thì, đúng là thế…”
“Nên là yên tâm đi, chị sẽ không gọi FBI đến bắt em đi đâu.”
“Ừm…đọc vị em dễ đến thế à?”
“Không hẳn, nhưng dựa vào hoàn cảnh hiện tại, em có hơi run khi nói về chủ đề này.”
Nghĩa là nó khá rõ ràng phải không?
Tôi cần cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.
“Chị có nên hỏi về những gì đang diễn ra không, hay em không muốn nói?”
“À…em có thể xin lời khuyên của chị không?”
Đủ rồi; tôi không thể giải quyết việc này một mình được.
Nếu tôi có được lời khuyên của người tiền bối hiểu chuyện, tôi chắc chắn sẽ cân nhắc.
—----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Chuyện là thế đấy…”
“Chị hiểu rồi.”
Trong lúc nghỉ, tôi nhanh chóng kể chuyện đã xảy ra.
“Em nên làm gì đây…?”
“Không phải như này là ổn rồi sao?”
“Eh?”
Bị bất ngờ bởi câu trả lời đó, tôi không thể không mở to mắt.
“Ý chị là…tiếp tục làm bạn với Miyanoshita, lợi dụng việc em ấy chưa cần câu trả lời ư?”
“Chính xác.”
“Nhưng nó sẽ làm em trở nên không trung thực.”
“Nó không công bằng, đúng.”
“Ugh…”
“Nhưng nếu em ấy hài lòng, thì chị không nghĩ là cần thiết để ai đó can thiệp, hay đúng hơn, họ không nên.”
“Thế à?”
“Chị tin vào nó. Cả hai em, Yuuki và cô bé học sinh tiểu học đang nghiêm túc đối mặt với chuyện này. Sẽ là đúng đắn để không gây cản trở cảm xúc của hai em chỉ bởi em ấy là một cô bé.”
“Phải…rồi.”
“Cô bé đó không tìm kiếm sự từ chối mà là sự đồng ý, và em ấy đang cố hết sức để đạt được nó. Nếu em thật sự quan tâm đến cảm xúc của em ấy, Yuuki, kể cả khi biết được việc này là không công bằng, em nên ở bên cô bé đó một thời gian. Đó là kịch bản đẹp nhất.”
“Em nghĩ rằng…như thế cũng được.”
“Chính xác. Em cần cho cô bé đó một cơ hội.”
‘Mặc dù’ tiền bối nói thế, ngừng một nhịp trước khi nói tiếp.
“Nếu chuyện giữa hai em trở nên nghiêm trọng, nó sẽ là một câu chuyện khác. Chị biết rằng em sẽ đối mặt với nhiều vấn đề khác nhau.”
“Ừm, việc đó…”
“Nếu lúc đó đến, hãy xin lời khuyên của chị. Chị tin rằng mình có thể giúp em.”
“Khá là khó để đột ngột tiết lộ bí mật nên được giấu kín…nhưng nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, em sẽ dựa vào chị vậy.”
Vào lúc đó…
“Bồi bàn, cho thêm nước!”
Miyanoshita, vì lí do nào đó, liếc qua tôi và nói với giọng điệu gay gắt.
“Haha, có vẻ như cô bé tiểu học đang gọi em kìa.”
“Sao em ấy trông tức giận vậy nhỉ?”
“Nếu em không hiểu thì em còn nhiều thứ cần phải học lắm. Có lẽ Yuuki-kun cần phải học thêm về chuyện tình cảm.”
“Eh?”
“Giờ thì đi đi.”
Và thế là tôi đến chỗ của Miyanoshita.
“Em muốn thêm nước, nhanh lên!”
“Của em đây. Nhưng mà, sao em lại giận?”
“Booo…Anh không nhận ra à?”
“Anh xin lỗi.”
“Hmph.”
Vào lúc đó, Miyanoshita đang hờn dỗi giống như một đứa trẻ vậy.
…….Chẳng lẽ nào em ấy ghen tị với tiền bối?
Thật kì lạ, nghĩ về điều này khiến em ấy dễ thương hơn.
“Đây, đây.”
“Này…sao anh lại làm việc này sau tất cả mọi chuyện?”
“Là sao?”
“Anh không lừa được em đâu. Nhưng mà…hãy cưng chiều em hơn đi.”
“Thế thôi à?”
“Tất nhiên. Em thích được xoa đầu bởi người em thích.”
“Em cư xử như một con chó vậy.”
“Em là một con chó trung thành, phải không? Woof♪”