Sau khi ăn xong, chúng tôi đi lang thang trong trung tâm thương mại.
Cả hai không có mục đích gì cả.
Chúng tôi xem quần áo lần nữa, xem sách và liếc qua cửa hàng trò chơi.
Đó chỉ là đi bộ bình thường.
Tôi thắc mắc…việc này có đáng ngạc nhiên không?
Thời gian tôi dành ra cùng Miyanoshita luôn vui vẻ, cùng với nụ cười.
Chúng tôi đã đột ngột quyết định kết hôn trong game, nhưng cả hai không thể làm thế nếu không hợp nhau.
Rốt cuộc, tính tương hợp giữa chúng tôi cũng khá tốt.
“Phew, hôm nay là một ngày tuyệt vời♪”
Cuộc hẹn hò kéo dài đến khi mặt trời bắt đầu lặn.
Tôi là học sinh cao trung.
Miyanoshita là học sinh tiểu học.
Em ấy cần phải về nhà trước khi trời tối.
Đó là giờ giới nghiêm.
Tôi không định coi thường tình cảm của Miyanoshita chỉ bởi em ấy là trẻ con.
Như một học sinh tiểu học, điều quan trọng là về nhà đúng giờ.
“Chúng ta đến khách sạn được chưa?”
“Đương nhiên là không!”
“Em không phiền đâu, anh biết đấy. Ehehe♪”
“Học sinh tiểu học ngày nay hiểu được ý nghĩa của nó à?”
Đây là lợi ích hay tác hại của giáo dục giới tính vậy?
“Vâng, em hiểu nó ở một mức độ nào đấy.”
“Vậy à…”
“Bây giờ mọi thứ có thể dễ dàng tìm kiếm trên internet. Internet có ưu và nhược điểm của nó.”
“Anh không cần biết điều đấy đâu, nó làm anh khó chịu.”
“Anh ngây thơ thật đấy. Nhưng sự ngây thơ đó cũng rất hợp với anh, Yuuki-san.”
Em ấy nở nụ cười ấm áp.
Trông thấy Miyanoshita như này, một câu hỏi hiện ra trong đầu tôi.
“Miyanoshita, em không hay khó chịu hay thắc mắc về những điều anh nối nhỉ?”
“Tất nhiên rồi. Bởi vì anh là người em thích mà.”
“Nó liên quan à?”
“Vâng. Anh chưa nghe tình yêu mù quáng à? Bởi tình cảm lãng mạn, em sẽ tha thứ kể cả khi Yuuki-san làm những điều kì lạ.”
Thật à?
Sức mạnh của tình yêu đáng sợ thật.
“Nhân tiện, em luôn cho phép anh làm những điều kì lạ trên giường.”
“Anh sẽ không làm thế.”
“Anh không tò mò à?”
“Không phải với Miyanoshita hiện tại…”
“Ufff…Nhưng, em sẽ không bỏ cuộc. Nếu anh không hứng thú, vậy thì em sẽ khơi gợi cơn n*ng của anh, Yuuki-san. Và bằng cách đó, em sẽ biến anh thành một tên lolicon!”
“Dừng lại đi. Anh có thể bị nhắm đến bởi cảnh sát đấy.”
Em có thể dừng việc thỉnh thoảng muốn bước ra khỏi vùng an toàn như vậy được không?
“Dù sao thì, về việc…”
“Anh vẫn còn câu hỏi à?”
“Anh thắc mắc việc anh hỏi điều này có ổn không…nhưng tại sao em lại quan tâm đến anh nhiều đến vậy?”
“Anh đang hỏi tại sao em thích anh à?”
Tôi gật đầu trước câu hỏi của Miyanoshita.
Chúng tôi là bạn trong game, mặc dù là qua game, chúng tôi cũng đã kết hôn.
Nó chỉ là trong game thôi, nhưng chúng tôi luôn chơi cùng nhau, và tôi nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi đang rất tốt.
Nhưng tôi không thể hiểu được tại sao nó lại trở thành mối quan hệ lãng mạn.
Mối quan hệ ngoài đời thật và trên mạng có thể kết nối với nhau dễ dàng như vậy không?
“Nếu anh muốn biết lí do, em có thể nói cho anh. Nhưng nó có thể là một câu chiuyện hơi u ám, được chứ?”
“Nếu em ổn với nó, Miyanoshita, anh sẽ nghe.”
“Em hiểu rồi. Vậy, sự thật là…”
Tôi chăm chú lắng nghe.
“Chà, không có lí do cụ thể nào đâu. Teehee♪”
“Ơ kìa…”
“Nói đúng thì, em là một đứa trẻ khép kín. Nhưng hiện tại, nó khá là phổ biến mà, phải không? Cả bố và mẹ đều đi làm, nó cũng không hiếm. Em về ngôi nhà trống rỗng. Một vài người bạn của em được chăm sóc sau giờ học. Em được tin tưởng nên bố mẹ đã đưa cho em chìa khóa nhà.”
“Em đang kể về chính mình à?”
“Ehehe.”
Miyanoshita đang ưỡn bộ ngực nhỏ nhắn, hay đúng hơn, một bộ ngực không tồn tại.
Tuy nhiên, có một sự cô đơn nhất định trong hình bóng của em ấy.
Cười một lúc.
Lông mày không nhíu lại, và em ấy không nhìn xuống dưới.
Nhưng ánh mắt lấp lánh thường lệ của em ấy đã không còn.
Khống giống em ấy lắm.
Nên, không nói nên lời, tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác của Miyanoshita.
“Ở một mình, rốt cuộc thì, rất chán. Không quan trọng em làm gì, nó vẫn trống rỗng hoặc nhạt nhéo… chỉ có sự chán nản.”
“À, anh hiểu rồi.”
“Thật tốt nếu em có thể đi chơi cùng bạn. Nhưng em là học sinh tiểu học, em không thể ở ngoài quá muộn. Nên, em đã luôn ở một mình vào buổi tối, xem TV, nghịch điện thoại…Kể cả khi em có rất nhiều thứ để làm, em vẫn cô đơn. Sự cô đơn đó không bao giờ mất đi.”
Tưởng tượng Miyanoshita ở nhà một mình.
Nó khiến trái tim tôi hơi nhói một chút.
“Giữa lúc đó, em tìm được FanNex. Nó thật sự hay, em đã nghiện, chơi FanNex mỗi ngày…Và sau đó, em gặp Hiro. Em đã gặp Yuuki-san.”
“Đã được một năm rồi nhỉ?”
“Vâng. Chúng ta đã nhanh chóng trở nên thân thiết và bắt đầu chơi cùng nhau thường xuyên…Nên đó là lí do em thích anh.”
“Huh?”
“Lí do em yêu anh. Yuuki-san…Hiro đã luôn ở bên em. Kể cả khi em có hơi bất thường, anh có thể hơi tức giận, nhưng anh không bao giờ bỏ đi. Khi nào em muốn chơi gì đó, anh cũng luôn chơi cùng em. Kể cả những nội dung endgame nữa. Nó rất khó, tốn gần một tháng để hoàn thành, nhưng nếu em muốn, anh vẫn luôn đi cùng. Anh luôn ở bên em, phải không? Cho dù nó tốn rất lâu.”
“Anh cũng có hứng thú với những thứ đó nữa…”
“Không đúng. Ít nhất thì ban đầu anh không thích thú với nó, phải không? Giống như anh muốn tham gia những hoạt động của bang hội hơn là thách thức nội dung endgame, phải chứ?”
Em ấy hiểu tôi thật đấy.
Như mong đợi vào công sự của tôi.
“Cả bố mẹ đều quan tâm đến em. Không quan trọng họ mệt mỏi đến đâu, bố mẹ luôn dành thời gian nói chuyện với em khi đang thức. Nhưng…rất khó để cả gia đình dành thời gian với nhau. Đa số thời gian em luôn ở một mình.”
“Anh hiểu rồi.”
“Đó là tại sao em thích anh, Yuuki-san, bởi anh luôn ở bên em.”
Miyanoshita nhẹ nhàng đặt tay em ấy lên chỗ trái tim.
Khi kiểm tra cảm xúc, em ấy cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
“Em yêu anh vì anh luôn ở bên em.”
“Em yêu anh vì anh đã chia sẻ niềm vui với em.”
“Em yêu cách anh đến với em một cách tự nhiên khi em cảm thấy cô đơn.”
“Em yêu những lúc anh làm em vui trong lúc em đang buồn.”
“Em yêu cách anh luôn hỗ trợ em trong lúc gặp khó khăn, giống như một hoàng tử vậy.”
“Em yêu cái cách anh nhìn em như một người phụ nữ.”
“Em yêu cái cách anh điều chỉnh tốc độ của anh khi cả hai đi cùng nhau như thể nó là một điều hết sức tự nhiên vậy.”
“Em yêu anh vì anh luôn chấp nhận những ý muốn bất chợt của em với một nụ cười.”
“Em yêu cái cách anh luôn khiến trái tim của em ấm áp.”
“Em yêu sự tử tế, giọng nói ngọt ngào khiến mọi lo lắng của em biến mất.”
“Nghĩ về anh, Yuuki-san, khiến trái tim em ấm áp.”
“Không có một ngày nào mà em không nghĩ về anh, luôn luôn muốn nghe giọng nói của anh.”
“Em luôn dõi theo anh, luôn nghĩ về anh mọi lúc.”
“Bởi anh, Yuuki-san, trái tim em được anh sưởi ấm.”
“Những ngày chúng ta không thể gặp nhau vì kì thi, em cảm thấy cực kì cô đơn và đôi khi khóc vì nhớ anh.”
“Khi chúng ta thức đêm, em quá vui đến nỗi quên đi sự mệt mỏi.”
“Khi ở trường, em tưởng tượng sẽ như thế nào nếu Yuuki-san ngồi cạnh em.”
“Khi chúng ta quyết định gặp mặt ngoài đời, sự mong đợi rất nhiều và tim em đập liên hồi đến nỗi em nghĩ rằng nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.”
“Khi mắt chúng ta gặp nhau, tâm trí của em trở nên trống rỗng và mất khả năng giao tiếp tạm thời.”
“Anh luôn khiến em gặp rắc rối khi cố gắng hết sức để giữ cái đầu lạnh trước anh, anh biết chứ?”
Chia sẻ tất cả cảm xúc của em ấy trong một lần…
Cuối cùng, Miyanoshita hít thở sâu và nở nụ cười ấm áp.
“Em, Miyanoshita Suzu, đã yêu Naoto Yuuki.”