Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sau khi được tôi an ủi, em gái đã không thể sống thiếu tôi được nữa

(Đang ra)

Sau khi được tôi an ủi, em gái đã không thể sống thiếu tôi được nữa

本町かまくら

Chẳng mấy chốc, tôi nhận ra bản thân mỗi ngày đang phải đối mặt với những lời tỏ tình và hành động có phần quá khích từ cô em gái này.

18 310

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

リヒト

Tuy nhiên vì lí do gì đó, vị hôn thê đãng lẽ phải khinh thường cậu, lại trở nên ám ảnh nhân vật chính và không để cậu ấy ra đi?

51 1031

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

35 560

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

Lanquin

"Em không thể dụ dỗ ai đó rồi bỏ đi như vậy được."

1 15

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

39 2735

Lolicon - Chap 15: Tràn ngập tình yêu

POV: Miyanoshita Suzu

“Con về rồi-”

Khi về nhà, tôi cất tiếng chào.

Nhưng không có phản hồi nào cả.

Cả bố và mẹ tôi đều đang đi làm.

Thời gian họ về nhà khác nhau, nhưng họ thường về muộn.

Thỉnh thoảng họ còn qua đêm ở ngoài.

Đôi khi họ còn đi vài ngày mà không về nhà.

Tôi cảm thấy hơi cô đơn, và tôi thấy chán.

Tuy nhiên, tôi không trẻ con đến mức dỗi vì việc đó.

Bố mẹ làm việc là vì lợi ích của tôi.

Nhờ họ, tôi có thể sống thoải mái mà không thiếu thốn thứ gì.

Tôi có rất nhiều lí do để biết ơn họ, và không có lí do nào để giận cả.

“Hmm”

Tôi về phòng mình và để đồ lên giường.

Và thay sang bộ đồ khác thoải mái hơn.

“...”

Thông thường, tôi sẽ bắt đầu nấu bữa tối…

“Hnnngh!!!”

Nhưng hôm nay, tôi không muốn nấu, thay vào đó tôi lại lăn lộn trên giường.

Đồ đạc rơi xuống đất, nhưng tôi không quan tâm.

*lăn lăn*

*lăn lăn*

*lăn lăn*

Ôm chiếc gối, lăn qua lăn lại.

Chân tôi đá xung quanh tinh nghịch.

Và nở nụ cười.

Không tốt rồi.

Tôi không thể không cười được.

“Yuuki-san, Yuuki-san, Yuuki-san…!”

Em thích anh.

Em rất thích anh.

Em yêu anh.

Cực kì thích anh!

Em vô cùng thích anh!

Em cực kì yêu anh!

Em không thể kiềm chế được nữa.

Cảm giác ‘thích’ này tràn ra hết lần này đến lần khác, và em cảm thấy bản thân sắp điên rồi.

Xoay người lại với một niềm hân hoan, nụ cười và vặn vẹo lần nữa… tôi cứ làm thế lặp đi lặp lại.

Tất cả những gì tôi nghĩ được chỉ có Yuuki-san.

Tôi cảm thấy mình sắp điên thật rồi bởi tôi quá yêu anh ấy.

“Ehe, ehehehe♪”

Đột nhiên, tôi dừng lại và cầm chiếc túi đeo vai.

Món quà từ Yuuki-san.

Có lẽ…ai đó đã cho anh ấy lời khuyên.

Một lựa chọn phong cách bất ngờ từ Hiro, không ngờ được.

Nhưng tôi vẫn rất vui.

Việc anh ấy xin lời khuyên nghĩa là anh ấy đã nghĩ cho tôi.

Có nghĩa là anh ấy đã lo lắng về việc chọn quà.

Người tôi yêu dành thời gian vì lợi ích của tôi.

Không phải đó là dấu hiệu hạnh phúc tột cùng của người phụ nữ à?

Không phải nó là một sự vui sướng không thể chịu được à?

“Chà, có lẽ hơi sớm để nói về việc mình trở thành phụ nữ.”

Rốt cuộc thì tôi vẫn là học sinh tiểu học.

Đó là điều khiến tôi bực bội.

“Nếu mình là một người phụ nữ trưởng thành, mình có lẽ sẽ quyến rũ Yuuki-san…”

Đáng buồn thay, tôi phảng và tầm thường như một tấm ván vậy.

Ugh…

Tôi rất bực vì sự phát triển chậm chạp của mình.

Đặc biệt là khi có người cùng lớp lớn lên rất nhanh.

“Tuy nhiên, mình sẽ không bỏ cuộc! Nếu mình không thể thay đổi việc mình là học sinh tiểu học…vậy thì mình sẽ biến nó thành vũ khí và chiến đấu!”

Chính xác hơn, tôi sẽ khiến Yuuki-san có hứng thú với những cô gái trẻ.

Những bé gái…

Hay đúng hơn, tôi sẽ khiến gu của anh ấy thành những cô gái trẻ hơn.

Vậy thì mọi thứ thật hoàn hảo.

Mối quan hệ giữa tôi và Yuuki-san có thể khiến nó xảy ra.

Đúng, đúng.

Đây là một kế hoạch chi tiết cho một tương lai hạnh phúc.

“Nhưng…”

Tôi lại lăn lộn và ôm chặt gối.

“Mình thật…hạnh phúc.”

Anh ấy đưa tôi đến một nhà hàng mà tôi có thể thưởng thức đồ ăn.

Anh ấy chuẩn bị cho tôi một món quà.

Sau đó, anh ấy còn chơi cùng tôi ở một nơi anh ấy biết rằng tôi sẽ thích, cho tôi khoảng thời gian tuyệt vời.

Thông thường, tôi không nghĩ rằng bất cứ ai sẽ làm nhiều đến thế.

Kể cả khi đó là một người bạn thân thiết có lẽ cũng sẽ thờ ơ.

Trên hết, tôi đã thổ lộ tình cảm với Yuuki-san.

Một lời tỏ tình từ học sinh tiểu học không là gì ngoài rắc rối, một thứ nên tránh khỏi.

Nhưng anh ấy đã không làm thế; anh ấy đã đối mặt với nó…

Anh không đối xử với tôi như một học sinh tiểu học, mà là một người con gái.

Thật xúc động khi tôi, người bực bội vì vẫn đang còn là một đứa trẻ, có thể vui đến vậy.

Và thật hạnh phúc khi có anh ở bên.

“Ah, em không biết anh đã nhận ra chưa, Yuuki-san, nhưng anh định làm gì sau khi khiến em yêu anh nhiều như này? Em yêu anh, em cực kì yêu anh, nó khiến em trở nên điên cuồng.”

Mỗi 10 giây, tôi nhận ra bản thân đang nghĩ về Yuuki-san.

Em mong muốn được nghe giọng của anh đến nỗi muốn gọi cho anh mà không nghĩ về giá một cuộc gọi.

Em muốn nghe giọng của anh.

Em muốn nhìn thấy anh.

Em muốn bàn tay to lớn của anh xoa đầu em.

Va sau đó, sau đó…

“Uuuuuuhhhhhh!!! Haaauuuuuuuuuuuuu♪”

Nhờ mộng tưởng, tôi lại lăn lộn trên giường lần nữa.

Never gonna give you up. Never gonna let you down. Never gonna run around and desert you. Never gonna make you cry. Never gonna say goodbye. Never gonna tell a lie and hurt you