Lolicon - Chap 21: Ngon

“Hmm, phải nói là, em đã vượt qua chính mình. Nó ngon thật đấy.”

Miyanoshita cắn một miếng khoai chiên.

Hài lòng với món ăn, em ấy nở nụ cười rạng rỡ.

“Em có thường xuyên nấu ăn không, Miyanoshita?”

“Một nửa thôi. Khi cảm thấy hơi rắc rối, em đôi khi mua đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi hay ăn bên ngoài khi em được cho bố mẹ cho phép. Nhưng khi em quen được Yuuki-san, em đã nấu ăn nhiều hơn.”

“Sao lại thế?”

“Em nghĩ rằng em sẽ nấu cho Yuuki-san những bữa ăn gia đình một ngày nào đấy. Tất cả là tập luyện cho ngày đó.”

“Ưm…”

“Em cũng học làm đồ thủ công và cách dọn dẹp, anh biết không? Thông thường, nó gọi là ‘tập làm dâu’.”

“...”

Tôi phải phản ứng như nào đây?

“Ôi trời, anh đang xấu hổ à? Anh tưởng tượng em trong bộ váy cưới à? Hay anh đang nghĩ đến cuộc sống hôn nhân của chúng ta? Hehe, thật đáng yêu♪”

“Không phải thế.”

“Hmmm, anh chắc chứ? Nhìn em đi. Em sẽ kiểm tra mặt anh có đỏ không. Nào, đừng ngại!”

“Em có phải trẻ con không đấy?”

“Em là trẻ con.”

Không tốt rồi.

Tôi không thể thắng được Miyanoshita.

“Nhưng, bữa ăn hôm nay ngon hơn bình thường.”

“Nó ngon hơn á?”

“Không, không hẳn. Nó cũng bình thường so với những bữa thường thôi.”

“Vậy thì tại sao?”

“Không phải đã quá rõ ràng rồi sao?♪”

Miyanoshita nở nụ cười.

“Đó là bởi vì em đang ở cùng anh, Yuuki-san.”

Dựa vào khuôn mặt, ý của em ấy là ‘bởi em đang ở cùng người em thích.’

Nhưng…

Tôi lại hiểu theo nghĩa khác.

Bố mẹ của Miyanoshita đều làm việc đến tối muộn.

Em ấy hiểu hoàn cảnh của họ.

Ẻm là một đứa trẻ thông minh.

Em ấy chấp nhận công việc của bố mẹ.

Mặc dù Miyanoshita vẫn còn là một đứa trẻ.

Em ấy chắc hẳn phải cảm thấy cô đơn vì không thể dành thời gian cùng bố mẹ.

Đó là lí do tại sao, tôi nghĩ, em ấy thích ăn cùng ai đó.

“... Em có thể nấu ăn cho anh lần nữa không?”

“Eh?”

“Nói sao nhỉ… Đồ ăn Miyanoshita nấu rất ngon, nên sẽ thật lãng phí khi ngừng ăn chỉ sau lần này. Oh, và tất nhiên, anh sẽ trả tiền nguyên liệu.”

“...”

“Không được à?”

“Không, không hẳn!”

Em ấy phản hồi một cách cực kì hào hứng.

“Em cũng buồn nếu đây là lần cuối! Em đã nghĩ đến 108 cách để đảm bảo có lần thứ hai và lần thứ ba!”

“Nghĩ quá rồi.”

“Và nghĩ đến việc, Yuuki-san, anh lại tự đề nghị… có nghĩa là chúng ta sẽ kết hôn, phải không?!”

“Như anh đã nói, không được đâu.”

“Tại sao?!”

“Bởi pháp luật.”

“Grrr, em hối hận vì đã sinh ra ở Nhật Bản. Nhưng, nếu không ở Nhật, em sẽ không bao giờ gặp được Yuuki-san… nên, đừng quan tâm, em rút lại lời nói!”

“Em năng động thật.”

Đứa trẻ này thật đáng chú ý.

Tôi muốn noi gương tinh thần kiên cường và không chịu từ bỏ của em ấy.

“Nghĩ đến việc anh tự mình đề nghị, Yuuki-san… hehe. Anh đã yêu em rồi à?”

“Không.”

“Nhưng thanh tình cảm của anh đang tăng lên dần, phải không?”

“Em lại lôi mấy thứ từ game ra…”

“Theo thang điểm 100 thì đang ở 30 điểm, phải không?”

“Có lẽ là 3.”

“Sao thấp thế!?”

“Cố lên nhé!”

“Boo, anh thật xấu tính.”

Thật khó để đối đầu với ai đó đang bĩu môi.

Em ấy là một người bạn quan trọng, và tôi cần giữ lời tỏ tình của em ấy trong tâm trí, nhưng…

Cho đến giờ, bọn tôi vẫn chỉ là bạn.

Cuối cùng. chúng tôi ăn trong khi nói chuyện.

Tôi đứng rửa bát với nước rửa bát và miếng bọt biển.

“Em cũng có thể rửa bát mà.”

“Anh sẽ cảm thấy tồi tệ nếu anh để mọi việc lại cho em. Anh không giỏi nấu ăn, nên ít nhất thì hãy để anh rửa bát.”

“Hmm… giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy, tốt quá!”

“Đừng nói mấy thứ kì lạ nữa.”

“Em chỉ nói sự thật thôi.”

Đúng là giống một cặp mới cưới thật.

“Vậy thì em sẽ về phòng một lúc. Em sẽ quay lại sau 10 phút.”

“Hiểu rồi.”

Tôi nhìn em ấy rời đi và bắt đầu rửa bát.

Bồn rửa bát cực kfi to.

Trông như hai người có thể làm việc ngay cạnh nhau vậy.

“...Nhưng”

Tôi nghĩ là Miyanoshita đã luôn đứng đây một mình.

Đột nhiên, điều đó lướt qua tâm trí tôi, gây cho một một cảm xúc lẫn lộn.

“Một mình em ấy có vẻ vẫn ổn, nhưng…”

*Hàaah*

Không phải việc của tôi.

Nhưng nó vẫn làm tôi hơi khó chịu.

… Không có gì có vẻ đi theo kế hoạch cả.

“... u…”

“Miyanoshita?”

Trên cầu thang, tôi có thể nghe thấy giọng của Miyanoshita.

Nó giống như một tiếng hét vậy.

Tôi làm khô tay mình, và chạy lên tầng.

Xem nào… có lẽ đây là phòng của em ấy.

Có bảng tên ở cửa.

“Miyanoshita? Có chuyện gì vậy?”

“Ah… Yuuki-san…”

Em ấy đang sợ à?

Có chuyện quái gì vậy…

Biết ai là nóc nhà ngay