Lolicon - Chap 20: Tôi đã được mời

“Vui thật đấy, phải không?”

Đó là vào thứ bảy.

Tôi đến thủy cung cùng với Miyanoshita.

Chúng tôi di chuyển bằng tàu, cách này khá hay.

Sử dụng tàu nghĩa là tên bám đuôi không thể dễ dàng theo dõi chúng tôi.

Tôi muốn Miyanoshita có thể thư giãn vào hôm nay, nên tôi gợi ý đi một thủy cung khá xa.

Sinh vật biển khá bí ẩn, và chúng còn mang lại ảnh hưởng dễ chịu.

Tôi nghĩ rằng việc này sẽ tốt cho Miyanoshita, và có vẻ linh cảm của tôi đã đúng.

“Ahhh… Con cua dễ thương quá.”

“Em nhìn hơi lâu rồi đấy, nó dễ thương đến thế à?”

“Nó cực kì dễ thương! Đôi mắt nhỏ nhắn đó, cách đi ngang chậm, và chúng rất ngon nữa. Cua là nhất!”

“Phần cuối có hơi tàn nhẫn rồi đấy, hay đúng hơn, chúng xui thật…”

“Nhưng những con cua ngon mà, phải không?”

“Anh sẽ không tranh cãi về việc đó, nhưng anh đã hi vọng về, nói sao nhỉ, một nhận xét tinh tế.”

“Kiểu như… ‘Chúng dễ thương đến nỗi tôi có thể ăn chúng’. giống anh vậy, Yuuki-san♪”

“Nó cũng không phải một lời nhận xét tốt đâu.”

“Buuuh.”

Mừng là em ấy đã cảm thấy tốt hơn.

Gần đây em ấy có vẻ như đang giả vờ vui vẻ trước tôi, giống như ẻm đang cố quá sức vậy.

Chỉ là tạm thời thôi, nhưng hiện tại thì em ấy đang cười như thường lệ.

“Yuuki-san, anh có muốn ăn tối cùng em không?”

“Không, bây giờ đã hơi muộn rồi.”

Mặt trời đã bắt đầu lặn rồi.

Đã khá là tối khi chúng tôi đến nhà của Miyanoshita.

“Không, không, em nhận thức được thời gian. Em không đòi hỏi một thứ vô lí hay ích kỉ. Em muốn chúng ta ăn tối ở nhà em.”

“Ở nhà của Miyanoshita á?”

“Anh có thể không tin đâu, nhưng em khá giỏi nấu ăn đấy.”

“Chà, việc đó…”

Không được đột nhiên đến nhà ai đó, phải không?

“Đừng lo, ổn mà. Cả bố và mẹ em đều đi làm rồi.”

“Anh lại có thêm một cảm giác tệ hơn nữa…”

“Anh có thể làm bất cứ thứ gì mà anh muốn mà, hiểu không? Anh có thể tự do làm mọi thứ. Hehe♪”

“Anh về đây.”

“Aaaah, đợi đãaaa!”

Em ấy tuyệt vọng bám vào tôi.

“Em đùa thôi, chỉ đùa thôi. Chà, một nửa… chắc là 90%.”

“Như đã nói, vấn đề là em thật sự nghiêm túc.”

“Ừm, anh có thể… ở cùng em thêm một lúc nữa không?”

Miyanoshita bám vào quần áo của tôi và nhìn lên với đôi mắt cầu xin.

Đôi mắt em ấy run rẩy vì bất an.

Tôi có phải một tên ngốc không?

Thật sai lầm khi nói rằng em ấy đã lấy lại sự vui vẻ.

Miyanoshita chỉ cư xử như vậy để tôi không lo lắng.

Hoặc có thể chỉ là tạm thời thôi.

Sẽ thật bình thường khi em ấy cảm thấy u ám khi ở một mình.

*Hàaaa*

Thật xấu hổ khi để một đứa trẻ quan tâm đến cảm xúc của tôi.

“Hiểu rồi, anh sẽ ở lại.”

“Yay♪”

Miyanoshita hướng dẫn tôi, và tôi bước vào trong nhà em ấy.

Rộng thật đấy.

Phòng khách quá rộng đến nỗi tôi muốn khám phá hết.

“Anh ngồi đây và đợi một lát nhé?”

“Oh, được thôi…”

Miyanoshita giống một thiếu nữ nhỉ, huh?

“Yuuki-san, anh có không ăn được gì không?”

“Bỏ loại thức ăn sang một bên, anh hơi khó ăn một miếng thịt to.”

“Vậy thì anh không thích những thứ quá to. Hiểu rồi. Em sẽ nấu nhanh một thứ gì đấy, nên anh đợi một chút nhé.”

Miyanoshita mặc tạp dề và tiến vào bếp.

Không lâu sau, tôi có thể nghe tiếng dao cắt đồ ăn trên thớt.

Những tiếng sôi động quen thuộc khi nấu ăn.

Tôi có nên kêu gọi sự giúp đỡ không?

Không.

Tôi chắc chắn sẽ chỉ cản đường vì tôi không thể làm điều gì đặc biệt cả.

Tôi sẽ cảm ơn em ấy bằng cách dọn dẹp sau.

Quyết định như thế, tôi bật game trên điện thoại.

—------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Xin lỗi vì đã để anh chờ!”

Miyanoshita đã chuẩn bị khoai tây chiên và món súp kiểu Trung Quốc.

Cả hai món đều tỏa ra hương thơm và nhìn rất ngon miệng.

“”Itadakimasu!”"

Chúng tôi đồng thanh và bắt đầu ăn.

“Wow…”

“Anh thích chứ? Anh thích chứ? Em đã đặt tất cả tình yêu của mình vào nó đấy♪ Nguyên liệu bí mật chính là tình yêu!”

“Bỏ qua tình yêu… Ừ, nó rất ngon.”

“Anh phủ nhận trò đùa của em, tàn nhẫn thật… nhưng em thích anh, Yuuki-san♪”

“Em không định bỏ cuộc à?”

Cơm được nấu đến khi mịn, với trứng phủ đều từng hạt.

Thêm tỏi tây, thịt xông khói cắt thành các dải, và bánh cá kamaboko.

Rất đơn giản, nhưng đó lại là thứ khiến cho nó ngon.

Mùi hương nhẹ nhàng của nước sốt kích thích vị giác.

“Thứ này giống như… giống như anh có thể gọi được từ quán đồ ăn Trung vậy.”

“Hehe, anh có thể khen em nhiều hơn nếu anh thích? Tiếp đi, tiếp đi.”

“Nó cực kì, cực kì ngon.”

“Ehehe”

“Nó ngang hàng với đồ ăn của chuyên gia vậy. Không, thậm chí còn ngon hơn.”

“Ehehehehe.”

“Em có thể bán món này được đấy. Nó ngon đến thế đấy.”

“... boouuh”

Miyanoshita . người vừa có tâm trạng tốt, đột nhiên phồng má, trông không thỏa mãn.

“Có nhiều hơn các loại lời khen đấy, anh biết chứ? Có thứ gì khác không?”

“Huh?”

“Anh biết đấy, những thứ mọi người thường nói trong những lúc như này. Về việc giỏi một thứ gì đó.”

“Ah—”

Tôi nhận ra thứ mà Miyanoshita đang nhắc đến.

Tôi hiểu, nhưng…

Để trực tiếp nói ra thì…

“...Anh có thể anh món này mỗi ngày.”

“Ehehe♪ Được rồi! Tất nhiên rồi, em sẽ nấu cho anh mỗi ngày, Chi! Dành! Cho! Anh♪ Kyaa!”

“Anh rút lại những lời vừa nói.”

“Eh, sao anh lại làm thế!? Một cô gái dễ thương như em đang đề nghị được nấu ăn cho anh mỗi ngày!”

“Anh có linh cảm rằng anh sẽ bị chuốc thuốc.”

“Em sẽ không làm thế… chà, không thường xuyên làm thế.”

“Này!”

“Ehehe♪”

Em ấy cười để đánh lạc hướng khỏi lời ẻm vừa nói.

Nó đã nhắc tôi lại lần nữa rằng Miyanoshita luôn có mặt quỷ quái bên trong.

“Đừng lo lắng, em cũng sẽ tự chuốc thuốc chính mình.”

“Không phải đó là tự hủy à?”

“Đó là một sự kích thích.”

“Đừng kéo anh vào việc này.”

“Món chính là em. Hãy tận hưởng đi♪”

“Anh muốn được hoàn tiền.”

“Tại sao!?”

Nụ cười này thực sự chân thành…

Và thế là chúng tôi đã tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ cùng nhau.