“Em tin anh hơn bất cứ ai trên thế giới này.”
“... Miyanoshita…”
“Vậy, anh sẽ bảo vệ em chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Cảm ơn anh… em yêu anh rất nhiều♪”
Với quyết tâm, tôi sẽ bảo vệ Miyanoshita.
Tuy nhiên, khả năng của tôi cũng có giới hạn.
Như lời khuyên của Senpai, đầu tiên là cần liên lạc với cảnh sát.
“Miyanoshita, anh thông báo với cảnh sát nhé?”
“Vâng, em tin anh, Yuuki-san. Tuy nhiên…”
“Sao vậy?”
“Cả hai có lẽ sẽ phải giải thích về mối quan hệ…”
“... Phải rồi.”
Một học sinh cao trung được tỏ tình bởi học sinh tiểu học.
Nó có thể sẽ dẫn đến một vấn đề.
Có thể tôi sẽ bị bắt còn trước cả tên bám đuôi.
“Hay là… nói rằng chúng ta là họ hàng xa?”
“Chỉ cần điều tra một ít là nó sẽ lộ rồi. nhất là khi liên quan đến sự an toàn của ai đó. Em chắc rằng cảnh sát sẽ điều tra sâu hơn.”
“Nếu thế, có lẽ chúng ta có thể nói rằng anh là gia sư của em?”
“Phải rồi… Đúng vậy. Nếu thế, không có vấn đề gì cả. Bố mẹ của em sẽ không biết được đâu, nhưng em sẽ chuẩn bị trước câu chuyện để giải thích.”
Miyanoshita làm gì đó trên điện thoại.
“Được rồi. Đến đồn cảnh sát thôi.”
“Để an toàn thôi, hãy chuẩn bị trước cho tình huống tệ nhất.”
Tôi mong là sẽ không có gì xảy ra, nhưng…
Nếu có chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ Miyanoshita.
—----------------------------------------------------------------------------------------
Chúng tôi xin lời khuyên từ cảnh sát.
Như Senpai đã nói từ trước, cảnh sát sẽ không hành động ngay lập tức.
Cũng đúng, chúng tôi còn chưa biết thủ phạm là ai nữa mà.
Và họ cũng không thể làm gì bởi vẫn chưa có gì xảy ra.
Nhưng cảnh sát thấy tin nhắn rất nghiêm trọng khi chúng tôi kể cho họ.
Họ khuyên chúng tôi gọi số 110 ngay lập tức nếu có chuyện xảy ra.
Họ cũng sẽ tăng cường tuần tra ở các khu vực từ nhà đến trường.
“Phew… Tốn khá nhiều thời gian đấy.”
Khi tôi quay lại nhà của Miyanoshita, khoảng ba giờ đã trôi qua.
Tôi đã rất cẩn thận, nên mong là không có tên bám đuôi nào thấy tôi đi vào nhà em ấy.
Chỉ nói chuyện với cảnh sát thôi cũng đã khiến tôi kiệt sức rồi.
Có lẽ tôi đã căng thẳng hơn mình nghĩ.
“Vậy thì anh về đây.”
Ngoài trời đã tối rồi.
Nếu tôi ở lại lâu hơn, tôi sẽ làm phiến Miyanoshita mất.
“Oh, ừm…!”
Miyanoshita nói với một giọng tuyệt vọng.
“... Anh có thể ở lại lâu hơn không?”
“Eh. Không, nhưng mà…”
“Ừm… có vẻ như bố mẹ em sẽ không về nhà tối nay…”
“Thật á?”
“Vâng.”
Có vẻ em ấy không nói dối.
Hay đúng hơn, em ấy sẽ không nói dối.
Miyanoshita có hơi quỷ quái, nhưng em ấy không phải một người sẽ khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Em ấy là đứa trẻ tốt mà.
Và cũng tốt bụng nữa.
“Ah…”
Một nam sinh cao trung dành cả đêm cùng bé gái tiểu học.
Rắc rối quá.
Tôi có bị bắt khi trời sáng không?
Mặc cho đống suy nghĩ lo lắng đó…
Tôi lo cho Miyanoshita hơn.
Bị nhắm đến bởi một tên bám đuôi.
Trong lúc này, ở một mình buổi đêm sẽ cực kì đáng sợ.
“... Thôi được rồi.”
“Thật sao!? Yay, mình làm được rồi!!!”
Sự sợ hãi trên khuôn mặt em ấy đã biến mất.
Miyanoshita cười rạng rỡ và thậm chí chạy nhảy xung quanh để thể hiện sự hạnh phúc của ẻm.
“... Em không sợ à?”
“Em sợ chứ! Nhưng, nhưng, em còn hạnh phúc hơn khi có thể qua đêm cùng anh, Yuuki-san!!!”
“Eh…”
“Hãy thức đêm tối nay nào! Và, em muốn ngủ chung giường với Yuuki-san! Và em rất nóng lòng để thử ‘cà phê buổi sáng’ cùng anh nữa!”
… Tôi không thể không nghĩ rằng mình nên về nhà.
Không khác được, đúng không?
“Vậy thì, chuẩn bị thôi!”
“Chuẩn bị á… cho cái gì?”
“Cho bữa tối, hiển nhiên rồi.”
Em ấy nói như thế nó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới này.
Bởi đó là Miyanoshita, tôi chắc rằng…
“Ôi trời?”
Miyanoshita cười ranh mãnh.
“Anh đã tưởng tượng ra cái gì vậy?”
“... Không có gì cả.”
“Thật sao? Khi nghe đến việc qua đêm cùng bé gái tiểu học, anh đã nghĩ đến gì đấy không đúng đắn à? Anh đã có một ý nghĩ hư hỏng à? Hehe.”
“Anh nên về nhà thôi.”
“Aaa, em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi! Đừng bỏ em, đừng về nhà mà!”
Em ấy tuyệt vọng bám vào hông tôi, cố gắng giữ tôi lại.
Thật lòng đấy…
Nếu em thành thật như này từ đầu thì tốt đến mấy.
Nhưng mà em ấy đang sợ, tôi vẫn cố để tỏ ra mạnh mẽ…
Vì thế nên tôi không thể tức giận được.
“Anh nên làm gì đây?”
“Hử?”
“Em sẽ nấu ăn mà, phải không? Anh có thể giúp em một ít nếu em muốn.”
“Ah… Phải rồi! Hãy nấu ăn cùng nhau nào! Giống một cặp vợ chồng vậy!”
“Đáng tiếc…”
Miyanoshita nhanh chóng mỉm cười trở lại.
Nhưng tôi thật sự nghĩ rằng Miyanoshita như thế cực kì đáng yêu.
“Ehehe♪ Hãy làm cùng nhau và nấu bữa tối nào, Yuuki-san! Em chắc rằng chúng ta có thể làm ra những bữa ăn tuyệt vời cùng nhau! Được rồi! Em cảm thấy có động lực rồi, nấu ăn nào!”
110 là số điện thoại gọi cảnh sát trong những trường hợp khẩn cấp ở các nước Đài Loan, Trung Quốc, Nhật Bản, Indonesia và Iran. Riêng ở nước Sri Lanka đầu số 110 lại là số điện thoại y tế.