Lolicon - Chap 28: Buổi sáng

“... Mmm…”

Tôi thức dậy vào khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ.

Tôi ngồi dậy và dụi mắt.

Sau đó, tôi vươn vai.

“Mmm… Ufff, sáng rồi à, hử?”

Miyanoshita không ở trên giường.

Chắc em ấy đã dậy trước tôi.

“Em cũng có thể đánh thức anh mà.”

Tôi vẫn hơi buồn ngủ.

Tôi rời phòng Miyanoshita trong khi ngáp và đến căn phòng mà đáng lẽ tôi sẽ dùng vào đêm qua.

Tôi thay sang quần áo bình thường và xuống phòng khách.

“Chào buổi sáng.”

“Ah, chào buổi sáng, Yuuki-san♪”

Miyanoshita đang chuẩn bị bữa sáng.

Mặc một chiếc tạp dề dễ thương, em ấy đang hối hả chuẩn bị trong bếp.

“Để anh giúp.”

“Không, không, Yuuki-san, hãy thư giãn đi. Nấu ăn sáng là việc của người vợ.”

“Nhưng em đâu phải vợ anh.”

“Vậy thì vợ tương lai♪”

“Em không hề bỏ cuộc nhỉ…”

Tinh thần mạnh mẽ đó không phải thứ mà bạn mong đợi ở một học sinh tiểu học.

Em rèn luyện tinh thần đó ở đâu và bằng cách nào vậy?

“Nhân tiện thì, Yuuki-san, anh thích ăn cơm hay ăn bánh mì vào bữa sáng?”

“Hmm… nếu phải chọn thì anh sẽ chọn bánh mì.”

“Trùng hợp thật, em cũng thích bánh mì! Cả hai hợp nhau thật đấy, phải không? Em nghĩ rằng không còn lựa chọn nào khác ngoài kết hôn rồi♪”

“Anh đã nói rồi, chúng ta không thể.”

“Anh không thể tìm được cách nào à?”

“Không thể.”

“Kể cả một cách thôi sao?”

“Anh không thể nghĩ ra cách nào cả.”

Hơn nữa, một cô bé tiểu học không nên nói những thứ như thế.

“Thật đáng buồn. À, bữa sáng sẵn sàng rồi. Chúng ta ăn thôi.”

“Cảm ơn em.”

Tôi ngồi vào bàn cùng Miyanoshita.

Chỉ có bánh mì cùng bơ.

Trứng tráng.

Salad.

Sữa chua và một quả chuối.

Một bữa ăn đơn giản, nhưng nó hoàn hảo cho bữa sáng.

“”Itadakimasu””

Miếng bánh mì giòn và mứt là một sự kết hợp hoàn hảo.

Tôi phết mứt nhiều đến mức nếu bất cứ ai thấy được cũng sẽ nói: “Không phải thế là hơi nhiều à?” và cắm một miếng to.

Đúng vậy, nó rất ngon.

“...”

Đến khi tôi nhận ra thì Miyanoshita đã nhìn tôi với biểu cảm vui vẻ.

“Sao vậy?”

“Sáng nay em đã ở cùng anh, Yuuki-san.. ăn sáng cùng nhau… ehehe, em thật hạnh phúc♪”

“Nếu hạnh phúc là như thế thì rẻ mạt thật.”

“Một món hời, phải không? Anh có muốn mua không?”

“Nói như thế có hơi kì lạ.”

Nói thứ như “mua một bé gái tiểu học” là một điều cực kỳ nguy hiểm.

“Nhưng…”

Miyanoshita cười tươi.

“Bởi em luôn ở một mình, nên khi được ở cùng anh, Yuuki-san, khiến em rất hạnh phúc.”

“Anh hiểu rồi…"

Bố mẹ của Miyanoshita không chỉ làm việc buổi đêm mà còn làm việc sớm vào buổi sáng à?

Em ấy tự mình chuẩn bị đồ ăn sáng.

Ăn một mình.

Tự mình dọn dẹp.

Tưởng tượng đến cảnh đó, tôi cảm thấy những cảm xúc khó tả.

“Chà, hôm nay…”

“?”

“Hôm nay, chúng ta đang ở cùng nhau rồi… thì sao không có một buổi sáng thư giãn cùng nhau nhỉ?”

“Vâng♪”

Miyanoshita cười tươi hơn nữa, và bầu không khí đã trở nên vui vẻ hơn.

Tôi nghĩ nụ cười của em ấy là tuyệt nhất.

Miyanoshita trông rất tốt khi ẻm cười…

Tôi muốn em ấy có thể vui vẻ hơn bất kì ai khác.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

“Không có gì.”

Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi dọn dẹp cùng nhau.

Hôm nay là ngày thường.

Như mọi ngày, chúng tôi đều phải đi học, nhưng…

“Miyanoshita, em muốn làm gì? Chúng ta không thể trốn học được, nhưng anh nghĩ cả hai nên nghĩ hôm nay và thảo luận về tình huống hiện tại.”

“Ừm…”

Miyanoshita nhẹ nhàng cúi xuống và im lặng.

Dựa vào tính cách của Miyanoshita, em ấy chắc chắn không muốn trốn học.

Bỏ việc học có chán không qua một bên, chắc em ấy vẫn muốn gặp bạn của ẻm.

Nhưng vẫn còn một tên bám đuôi.

Tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Không có gì đảm bảo em ấy sẽ an toàn cả.

“Ừm… Yuuki-san đưa em đến trường thì sao?”

“Không đời nào. Anh sẽ bị bắt bởi trông đáng ngờ mất.”

“Một sự hi sinh cao cả…”

“Sao em lại tự quyết định vậy!!?”

“Haha, em đùa thôi… chà, chắc là một nửa là nghiêm túc.”

“Nghe này…”

Nghĩ một lúc, tôi thở dài.

“Anh sẽ đưa em đi xa nhất có thể.”

“Eh, vậy có được không?”

“Được mà.”

“Nhưng nếu vậy thì anh sẽ phải đi đường vòng mà, anh biết chứ?”

“Anh sẽ đi con đường dài hơn nếu em được an toàn. Không do dự chút nào cả.”

“...”

Miyanoshita không thể nói gì cả.

“Sao vậy?”

“Geez, nghiêm túc đấy, Yuuki-san ngầu quá!”

Má em ấy đã nhuộm màu đỏ.

Có vẻ em ấy xấu hổ.

“Như mong đợi từ chồng tương lai của em♪”

“Không bao giờ!”

“Sự ngại ngùng của anh cũng thật tuyệt vời.”

“Một trong những điểm trừ lớn nhất của em là không nghe người khác đấy…”

Không suy nghĩ gì cả, tôi thở dài mệt mỏi.

Nhưng…

Tôi cũng rất mừng.

Em ấy trông hạnh phúc hơn ngày hôm qua.

Tôi mong khoảnh khắc này kéo dài thêm… Bây giờ, mọi thứ sẽ tiến triển theo hướng nào đây?