Tadano Norito là tên của kẻ bám đuôi Miyanoshita… và cũng là giáo viên của em ấy.
Trong khi làm giáo viên thì anh ta đã tiếp xúc với Miyanoshita và nảy sinh tình cảm với em ấy.
Mong muốn méo mó của hắn đã vượt quá tầm kiểm soát…
Và thế là có sự việc này.
Lí do mà hắn có ID và số của Miyanoshita bởi vì hắn là giáo viên.
Hình như hắn ta đã sử dụng liên lạc khẩn cấp để nhắn cho em ấy.
Ngày nay, chúng ta thường sử dụng các phần mềm nhắn tin hoặc mấy thứ tương tự.
Tên bám đuôi đã bị bắt tại chỗ do cố ý gây thương tích. Hình như anh ta cũng có nhiều tội khác, chẳng hạn như nhìn trộm, nên không còn lời bào chữa nào nữa. Chắc hẳn anh ta sẽ không xuất hiện vào thời gian gần rồi.
Rắc rối đã được giải quyết.
… Đúng vậy, nhưng…
Tôi đã được chào mừng bởi nụ cười rực rỡ của Miyanoshita khi đến nhà em ấy.
“Chào anh, Yuuki-san” em ấy chào tôi.
Tại sao tôi lại quay lại nhà em ấy nhỉ…?
“Cảm ơn cháu vì đã đến” bố em ấy nói.
“Chào mừng. Bọn cô luôn chào đón cháu” mẹ em ấy nói thêm.
Bố mẹ của Miyanoshita cũng ở đây.
Khuôn mặt Miyanoshita giống mẹ.
Nhưng tôi nghĩ xung quanh mắt em ấy lại giống bố.
Tất nhiên là bố mẹ Miyanoshita cũng biết đến sự việc.
Có vẻ cả hai người hối hận vì đã không thể làm gì.
Cùng lúc đó, họ cũng rất biết ơn tôi.
Họ khăng khăng muốn tôi đến để cảm ơn.
… Vì lí do nào đó mà tôi cảm thấy như bản thân đang dần bị dồn vào đường cùng.
Nếu Miyanoshita để lộ cảm xúc của em ấy cho họ thì sao?
Tôi ăn tối cùng Miyanoshita và bố mẹ em ấy.
Nói chung thì tôi được chào đón nồng nhiệt.
Miyanoshita tươi cười suốt lúc đó.
Tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ.
Nếu như bình thường, tôi sẽ về nhà ngay khi ăn xong, nhưng…
“Được rồi. Vào đi, Yuuki-san.”
Trước khi nhận ra, tôi đã được mời vào phòng của Miyanoshita.
Tại sao mọi chuyện lại như thế này?
Tôi không thể không nghi ngờ em ấy đang âm mưu gì đấy, nhưng khi em ấy nói chỉ muốn cảm ơn, tôi không thể từ chối được.
Ý tôi là bố mẹ của Miyanoshita cũng nên dừng việc này lại chứ.
Có ổn không nếu để một cô bé tiểu học ở một mình với một cậu trai cao trung?
“Hah…”
“Anh trông thiếu sức sống quá. Không phải tất cả đàn ông đều mong muốn vào phòng của một bé gái tiểu học à?” Miyanoshita trêu tôi.
“Thằng nào có mong muốn như thế chứ?” Tôi phản bác.
“Không phải anh sẽ ngửi gối, nằm lên giường và hít thở không khí trong phòng của một bé gái tiểu học à?”
“Sở thích của em méo mó quá rồi đấy.”
“Nhân tiện, em cũng muốn làm điều tương tự trong phòng của Yuuki-san!”
“Đừng có nói mấy lời thú nhận đáng lo như thế. Thật đấy, dừng lại đi.”
“Hehehe”
“Ít nhất thì cũng phủ nhận những gì mà em vừa nói đi chứ… Thật ra thì anh cũng không trở nên lo lắng khi vào phòng em đâu, anh đã từng vào đây rồi mà.”
“Chúng ta cũng đã dành cả đêm cho nhau nữa.”
“Chú ý lời nói của mình đi. Chúng ta chỉ ngủ cùng phòng thôi.”
“Fufu, anh trở lại bình thường rồi, phải không?”
“Chắc thế…”
Em ấy vẫn cố làm tôi vui như thường.
Mặc dù tôi có rất nhiều câu hỏi về hoàn cảnh hiện tại… nhưng tôi quyết định không nghĩ đến nó nữa.
“Vậy em nghĩ sao về món quà?”
“Trước đó…”
Miyanoshita lịch sự cúi đầu.
“Em muốn cảm ơn anh về lần đó. Em rất vui vì anh đã giúp em. Yuuki-san, anh là ân nhân của em, và em không thể cảm ơn anh đủ được. Anh không chỉ là anh hùng, mà còn là hoàng tử của em. Một lần nữa, cảm ơn anh rất nhiều.”
“À, ừm…”
Nói lắp bắp, tôi khá xấu hổ vì được khen.
“Anh đang xấu hổ à?”
“Im đi”
Thật xấu hổ khi Miyanoshita đã nhìn thấu tôi.
Em ấy cười ma mãnh.
Thật đấy, Miyanoshita đúng là một tiểu quỷ.
“Cảm ơn hình thức đủ rồi.” Em ấy nói tiếp. “Dù sao thì, cảm ơn anh rất nhiều! Nhờ Yuuki-san, em đã được an toàn. Em đã tránh được tình huống như trong mấy bộ haiten.”
“Em học mấy cái đấy ở đâu vậy…?”
“Bí mật♪” em ấy nói với tông giọng vui vẻ.
Hình như đã có sự thoái hóa, nhưng… kệ đi. Em ấy có biết mấy cái kiến thức nào thì Miyanoshita cũng rất thẳng thắn. Tôi không cần phải thuyết giảng em ấy về những thứ như thế.
“Nên, em muốn cảm ơn anh… À, nhưng nó nên là một bất ngờ, nên anh có thể nhắm mắt không?”
“... Em không định lừa anh đâu, phải không?”
“Em sẽ không làm thế đâu… hehe”
Sao em ấy lại cười thế? Tôi có cảm giác xấu, nhưng dòng chảy câu chuyện không cho phép tôi từ chối. Nên tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Đã được chưa?”
“Vâng. Cứ giữ như này một lúc nữa.”
Em ấy đang chuẩn bị gì à? Hay em ấy đang định vẽ lên mặt tôi? Tôi không thể ngừng nghi ngờ được.
Đợi một lúc…
“Giữ yên thế… Đừng di chuyển”
“Miyanoshita?”
Giọng em ấy ở gần đến bất thường.
Và sau đó…
“... Mmoa…”
Tôi cảm thấy một cảm giác mềm mại ở má.
Biết ngay mà