Sau khi giải quyết xong kẻ bám đuôi, không còn lí do nào để tôi và Miyanoshita ở cùng nhau mỗi ngày nữa.
Mối quan hệ của chúng tôi chưa kết thúc, nhưng chúng tôi cũng không cần ở cùng nhau thường xuyên nữa.
Tôi đã nghĩ thế…
“Chào buổi sáng, Yuuki-san♪!”
“... Tại sao em lại đến thăm anh mỗi ngày vậy?”
“Tất nhiên là để nạp năng lượng Yuuki rồi.”
“Là sao?”
“Là sức mạnh tình yêu.”
Em ấy tự tin nói.
“Nhìn người mình yêu khiến cho bản thân có thêm sức mạnh trong ngày! Đó là lí do tại sao nó rất quan trọng.”
“Cũng có lý…”
“Nhân tiện, nếu em không được nạp năng lượng Yuuki mỗi ngày, em sẽ bắt đầu gặp ảo giác và trở nên bối rối. Em không thể bỏ một ngày nào cả!”
“Rốt cuộc thì nó cũng chả có nghĩa gì cả… Hơn nữa, năng lượng đó nghe có vẻ nguy hiểm.”
“Đừng lo lắng, nó hoàn toàn hợp pháp.”
“Em chắc không?”
“Anh không thể nhìn thấy nó. Nhìn đi, em sẽ cho anh xem cách mà em nạp năng lượng!”
Sau đó, Miyanoshita ôm tôi.
Việc này xảy ra gần như mỗi ngày.
Tôi đã quen với nó đến mức không còn thấy xấu hổ nữa…
Tôi chỉ có thể chấp nhận số phận của mình và cho em ấy làm thứ ẻm thích.
“Được rồi, đến trường thôi.”
“Ừ.”
Tôi rời căn hộ cùng Miyanoshita.
Như mọi ngày.
Cùng thời điểm.
Tôi mừng là mọi chuyện đã quay lại bình thường.
Nhưng…
Sao mình lại quen với nó nhanh thế nhỉ?
Thế là tốt hay xấu?
Tôi không biết.
“Được rồi, chúng ta sẽ tách ra ở đây. Đừng có mà ngoại tình đấy!”
“Chúng ta còn không hẹn hò.”
“Chúng ta nên hẹn hò đấy. Em cảm thấy như bọn mình đã làm những thứ mà những người đang trong mối quan hệ sẽ làm.”
“... Nhưng chúng ta không có hẹn hò.”
“Anh vừa do dự trước khi nói, phải không? Hehe!”
“Không, chỉ là… Hàaaaaa, mệt thật.”
“Chắc phải khó khăn lắm.”
“Em nghĩ là tại ai hả? Thôi nào, đến trường đi.”
“Anh nói đúng, em sẽ muộn học mất. Nhưng trước đó… Em có thể có một nụ hôn tạm biệt không?”
“Nếu chúng ta làm thế thì anh sẽ không bảo vệ em vào lần sau chúng ta chơi cùng nhau.”
“A-ha-ha, em đùa thôi! Em xin lỗi! Nếu anh mà làm thế thì em sẽ tan chảy trong nháy mắt mất!”
Rốt cuộc thì lại như mọi ngày.
“Được rồi, gặp anh sau!”
“Ừ, tạm biệt.”
Tôi chào tạm biệt Miyanoshita ở ngã tư như mọi khi.
Mỗi buổi sáng, chúng tôi nói tạm biệt như thường ngày.
Tôi mừng là em ấy đã cảm thấy tốt hơn, nhưng tôi không chắc việc cảm xúc của em ấy hướng đến tôi ngày càng lớn là nên vui hay buồn nữa.
“Hàaa… Mình nhớ cuộc sống yên bình trước khi tất cả việc này xảy ra.” Tôi tự thì thầm với bản thân.
–--
“Hmm… Mình nên làm gì hôm nay nhỉ?”
Sau khi tan trường.
Tôi rời lớp học và chậm rãi tiến đến hành lang.
Tôi không phải làm thêm hôm nay và cùng không có kế hoạch nào với Miyanoshita cả.
Đây là lần đầu sau một khoảng thời gian mà tôi có thời gian cho riêng mình.
Tôi nên làm gì đây?
“Hộc… hộc…”
Những quyển sách đang đi trên hành lang.
Từ từ, không đúng lắm.
Một cô gái mang theo rất nhiều sách đi trên hành lang.
Cô ấy ở lớp nào vậy?
Tôi chưa từng thấy cô ấy trước đây, nhưng… bây giờ nó không quan trọng.
Tôi chạy nhẹ đến và bắt kịp cô ấy, rồi lấy một nửa số sách mà cô ấy đang mang theo.
“Hử?”
“Để tớ giúp.”
“Hửm? Nhưng, ừm… Cậu tốt bụng thật đấy.”
“Đừng lo. À, để tớ lấy thêm mấy cuốn nữa.”
Trông đống sách vẫn rất nặng, nên tôi lấy thêm một vài quyển sách khỏi tay cô ấy.
“Woa!”
“Cậu cần mang đống này đến đâu vậy?”
“Ừm… đến phòng chuẩn bị mỹ thuật, chắc thế.”
“Hiểu rồi. Vậy thì đi thôi.”
“À, được.”
Giúp đỡ người khác khi họ cần là việc đúng đắn.
Không thiệt gì nếu thỉnh thoảng giúp đỡ người khác cả.
Thêm nữa…
Cô gái này rất, rất nhỏ.
Cô ấy đang mặc đồng phục của trường, nên chắc chắn cô ấy cũng là một học sinh, nhưng cô ấy vẫn rất nhỏ.
Không thể nào là học sinh sơ trung được… phải không? Nếu tôi nhìn thấy cô ấy từ xa , có lẽ tôi đã nghĩ cô ấy là học sinh tiểu học.
Cô ấy cũng có khuôn mặt giống trẻ con nữa.
Không phải vẻ đẹp nổi bật gì, nhưng mà lại hoàn hảo với từ “dễ thương”.
Việc đó khiến cô ấy trông còn trẻ hơn nữa.
Nếu có một cô gái như thế trong trường, bạn có thể nghĩ rằng cô ấy sẽ là chủ đề được bàn tán, nhưng tôi chưa từng nghe điều gì liên quan đến cô ấy cả.
Có lẽ cô ấy không muốn là trung tâm sự chú ý chăng?
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Trong khi đang suy nghĩ, chúng tôi đã đến nơi.
Cô gái mở cửa và vào trong.
“Tớ để đống sách ở cái giá này được không?”
“Được.”
Tôi lấp đầy giá bằng những quyển sách.
Thật tình cờ, cô ấy quá thấp để có thể với tới giá sách đó nên tôi làm hộ cổ.
Cô gái trông hơi nản lòng, nên tôi quyết định giả vờ như không để ý đến việc cô ấy quá thấp.
“Xong rồi.” Tôi nói to.
“Haha, đừng tỏ ra phấn khích thế.”
“Nhưng không phải có hơi điên rồ khi mang tất cả đống sách đó một mình à? Chắc hẳn phải khó khăn lắm.”
“Ừ, cậu nói đúng. Nhưng tôi không thể để hết việc cho cô được.”
“Ý cậu là sao?”
“Thật ra, giáo viên mỹ thuật đã định mang hết sách… cậu có biết cô ấy đã khá già rồi không? Trên hết, hông của cô ấy còn đang gặp vấn đề, nên tôi không thể để cô ấy làm một mình được.”
“Vậy nên cậu làm thay cô à?”
“Ừ. Tôi vẫn còn trẻ mà, nên tôi nghĩ mình có thể làm được.”
“........”
Đúng là một người tốt bụng.
Tôi khá chắc cô ấy cũng thế với nhiều người khác nữa.
Mặc dù có hơi cố chấp.
Nhưng tôi không ghét cô ấy vì điều đó.
“Cậu tuyệt thật đấy.”
“Ể”
Tôi vỗ nhẹ đầu cô ấy mà không nghĩ gì cả.
Bởi sự hiện diện nhỏ nhắn đó mà tôi lỡ đối xử với cô ấy như em gái.
“À, xin lỗi.”
“Kh-Không, cậu làm tôi bất ngờ, nhưng… tôi không ghét nó, biết chứ?... Ừm. Nó khiến tôi hạnh phúc một chút, ehe.”
“Thật à?”
“Nhưng nếu cậu làm thế với người khác thì có thể họ sẽ giận đấy, biết không? Hãy cẩn thận.”
“Hiểu rồi, tớ sẽ cẩn thận.”
“Tốt.”
Cô gái này đang cư xử như chị gái mặc dù trông còn rất trẻ.
Có lẽ cô ấy thích những người phụ nữ lớn tuổi chăng?
“Để tôi mua cho cậu đồ uống coi như lời cảm ơn. Chúng ta có nên đến máy bán hàng tự động không?”
“Hử, cậu không cần làm thế đâu.”
“Không, tôi nhất định phải làm. Nếu không thì tôi sẽ thất bại trong việc làm một người chị mất.”
“Pfft!”
“Hử, có gì buồn cười à?”
“Xin lỗi, xin lỗi. Cậu cư xử như một người chị dễ thương quá, nên tớ không cưỡng lại được.”
“Hừm…”
Cô ấy phồng má.
Trẻ con thật đấy.
Và nó cũng hợp với cô ấy nữa chứ.
Nhìn rất giống một người mà tôi quen.
“Cậu vẫn chưa nhận ra phải không?”
“Hử, nhận ra gì cơ?”
“... Tôi là học sinh năm ba.”
“Hả?”
Cô ấy vừa nói gì cơ?
“Nhìn nơ của tôi đi.”
“Màu đỏ của năm ba…”
“Hehe, đúng vậy? Tôi là học sinh năm ba. Và cậu là năm nhất. Nói cách khác, tôi là chị!”
Cô gái trông tự hào về bản thân.
Nhưng mà có hơi thô lỗ nếu gọi cô ấy như thế không?
Cô ấy là tiền bối của tôi mà… Khoan, điều đó không quan trọng!
“Em xin lỗi! Em không định làm thế…”
“Ahaha, đừng để ý đến nó. Lúc nào cũng thế mà. Quan trọng hơn…”
Chị ấy giơ tay ra.
“Tôi là Ruri Koyanagi. Còn cậu?”
“Naoto Yuuki…”
“Yuuki-kun. Kể từ giờ, chúng ta là bạn, được chứ?”
“Hử?”
“Rất vui được gặp cậu, Yuuki-kun.”
Koyanagi-senpai mỉm cười và bắt tay tôi.
Cái bắt tay ngày càng mạnh hơn.
Chị ấy trông rất hạnh phúc.
Có phải là chị ấy mừng vì đã kết bạn với tôi không…?
Tôi không nghĩ việc đó lớn lao đến thế, nhưng…
“... Xin lỗi nếu em thô lỗ, nhưng mọi người có nói chị kỳ lạ không, Koyanagi-senpai?”
“Không phải họ cũng nói thế với cậu à, Yuuki-kun?”
“Ừ thì họ có nói.”
“Đây cũng thế.”
“...”
“...”
“”Ahahaha””
Koyanagi-senpai và tôi bật cười cùng lúc.
Và thế là tôi đã kết bạn với một tiền bối trông giống học sinh tiểu học.