“Hử!?”
Tôi giật mình và lùi lại theo phản xạ.
“Ehehe”
Khi mở mắt, tôi thấy má Miyanoshita đang đỏ.
“Em…”
“Vâng? Sao vậy?”
“Em vừa làm gì vậy?”
“Hừm, em tự hỏi em vừa làm gì.”
Miyanoshita cười khúc khích, tỏ ra vô tội.
Nhưng má em ấy vẫn hơi đỏ.
“Đó là cách em cảm ơn anh. Anh muốn… biết chi tiết không?”
“... Thôi, anh không cần.”
Tôi quyết định giả vờ như việc đó chưa từng xảy ra, việc xác nhận chắc chắn sẽ mang đến rắc rối.
Tôi nhát đến mức nào chứ.
Nếu tôi nghĩ đúng, Miyanoshita (Bên eng đoạn này đã chuyển qua Miyanoshita-chan nhưng bên jap thì vẫn để là Miyanoshita nên chắc tôi vẫn giữ nguyên) phải can đảm lắm mới dám làm thế…
Nhưng tôi có thể làm gì cơ chứ?
Tôi không biết phải phản ứng như nào.
Tôi nên nói gì-Tôi không biết.
Tôi là một học sinh cao trung.
Miyanoshita là một học sinh tiểu học.
Tôi không thể khiến mối quan hệ này tiến triển được.
“Haah…”
Tôi thở dài.
“Đã khá muộn để hỏi rồi, nhưng tại sao em lại yêu anh vậy, Miyanoshita?”
“Em đã nói rồi mà, phải không?”
“Anh muốn xác nhận lại lần nữa.”
“Chà, để xem nào. Bởi anh luôn ở bên em, anh rất tử tế, anh nói những lời mà em cần… có nhiều lý do, nhưng khó để nói lắm.”
“Là thế à?”
“Vâng.”
Miyanoshita nói trong khi nhìn vào khoảng không.
“Tình yêu là vấn đề của linh hồn, phải không? Và linh hồn thì vô hình. Nó không phải một thứ có thể được giải thích rõ ràng. Nên chúng ta không thể hoàn toàn hiểu được.”
“Em có đúng là học sinh tiểu học không đấy, Miyanoshita…?”
Tôi không nghĩ có học sinh tiểu học nào nghĩ như thế.
Hay như thế lại là bình thường ngày nay?
“Nên em sẽ giải thích cho anh một cách đơn giản đã được dùng qua nhiều thế hệ.”
“Là gì?”
“Trước khi nhận ra thì em đã yêu anh rồi, Yuuki-san.”
“...”
“Rốt cuộc thì tình yêu không phải một thứ mà anh làm, đó là thứ mà anh rơi vào.”
Nói thế, em ấy cười dịu dàng.
Nụ cười ấy không tràn đầy sự tươi sáng và năng động như thường.
Nhưng cũng không phải theo chiều hướng xấu.
Nó khá tĩnh lặng và yên bình, và cũng tử tế nữa.
Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng tôi nhận ra bản thân đã bị quyến rũ trong thời gian ngắn.
“Rơi vào lưới tình à?”
“Anh không nghĩ đó là cách tốt nhất để tả nó à? Nó đã được nói nhiều lần lắm rồi, nhưng đó là lí do tại sao em nghĩ rằng nó đúng.”
“Có lẽ em đúng thật.”
“Nên, nói đi, Yuuki-san, khi nào anh mới yêu em?”
Miyanoshita hỏi.
“Sớm nhất thì phải 8 năm nữa.”
“Buuu. Em không thể đợi lâu đến thế được.”
“Phải thế nếu không thì sẽ có rắc rối đấy.”
“Tại sao chúng ta không bỏ qua những luật lệ phiền phức ấy bằng sức mạnh của tình yêu?”
“Và anh sẽ vào thẳng nhà tù à?”
“Em sẽ đến thăm hằng ngày♪”
“Đừng nghĩ đến mấy ý tưởng liều lĩnh nữa. Em luôn có thể từ bỏ mà.”
“Em không muốn.”
Lời phản hồi đến ngay lập tức.
Em ấy không hề do dự.
Tôi tự hỏi tại sao em ấy lại yêu tôi nhiều đến thế. Thật là bí ẩn.
… Liệu tôi có hiểu được không nếu yêu em ấy?
“Yuuki-san, anh còn thời gian không?” Miyanoshita hỏi.
“Anh nên nói câu đấy mới phải, nhưng… ừ, anh có.”
Tôi sống một mình, và tôi cũng không sợ đi về vào buổi tối.
“Nếu thế, sao chúng ta không chơi FanNex cùng nhau nhỉ?
“Bằng cách nào?”
“Em sẽ chơi trên console. Còn anh thì dùng PC.”
“Em tải trên cả hai máy à?”
“Đúng vậy!”
Wow, em ấy đúng là một game thủ hardcore.
“Cũng được, nhưng nhớ là đừng có để lại ID hay là thông tin cá nhân đấy, được chứ?”
“... Tất nhiên.”
Em ấy đang nhắm đến điều đó, phải không? Mừng là tôi đã cảnh báo trước.
“Chắc là chơi trong cùng một phòng cũng không tệ.”
“Đây là lần đầu của chúng ta… lấy đi lần đầu của nhau, Yuuki-san… Kyaa♪”
“Đứng có nói như ông già nữa.”
“Tim anh có đập mạnh không?”
“Không hẳn.”
“Yuuki-san, anh không có cảm xúc à?”
“Nếu trước mặt anh là một người phụ nữ xinh đẹp thì chắc tim anh sẽ đập mạnh, nhưng… hừm”
“Hử!? Anh đang nhìn đi đâu trong khi nói thế đấy!? Anh đang nhìn vào chỗ nào của em thế!?”
“Ai biết?”
“Mmph, mmph! Đây là xâm hại tình dục! Em sẽ báo cáo anh! Em sẽ nói với Papa và Mama!”
“Anh xin lỗi.”
Nếu em ấy làm thật thì tôi sẽ gặp rắc rối lớn mất.
Tôi cúi đầu ngay lập tức.
Tôi yếu thật.
Cảm giác như cấp bậc giữa Miyanoshita và tôi đã được xác định rõ ràng vậy.
“Geez, anh thật vô vọng. Nhưng… Đó là lí do xứng đáng để theo đuổi anh, Yuuki-san♪”
“Quyết tâm của em ở một đẳng cấp khác rồi.”
Em ấy không giống những học sinh tiểu học khác.
Nhưng…
Có lẽ đó là lí do mà chúng tôi có thể dành thời gian với nhau như này.
Thật thoải mái theo cách nào đó.
Bạn cũng có thể gọi là thư thái.
Tôi nhận ra bản thân cũng tận hưởng khoảng thời gian bên Miyanoshita, mặc cho mọi việc.
Em ấy là người bạn thân nhất của tôi, người thân với tôi hơn ai hết.
Chúng tôi mở máy console và PC rồi đăng nhập vào FanNex.
Ngay khi game chuẩn bị bật xong…
“Yuuki-san” Miyanoshita gọi tôi.
Em ấy nở nụ cười dịu dàng.
Và với một nụ cười rực rỡ, em ấy nói,
“Em thích anh♪”
Lời nói của em ấy kèm theo tình cảm ngọt ngào.
… Tôi, một nam sinh cao trung, được một cô bé tiểu học tỏ tình.
Đây có phải thứ mà người ta gọi là “tình huống rắc rối” không nhỉ?