Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

211 5395

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

14 91

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

85 970

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

55 674

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Han Saeng Han Sa | 한생한사

Với quãng thời gian ít ỏi còn lại,Tôi phải dẫn dắt những đứa trẻ mà mình từng bỏ rơi đi đúng con đường.

10 74

Lolicon - Chap 30: Không thể tin được

Khi tôi quay lại, một chiếc xe đỗ ở rất gần.

Một người đàn ông hơn 20 tuổi mở cửa sổ và thò đầu ra.

“Có chuyện gì vậy? Sao em trông vội vàng thế?”

“... Sensei…”

Hình như đó là giáo viên chủ nhiệm của Miyanoshita?

“Và ai kia…?”

“Em lỡ đánh rơi đồ và người này đang giúp em tìm.”

Khi nói thế, Miyanoshita bí mật nháy mắt với tôi ở một vị trí mà chỉ có tôi thấy được.

Hiểu được ý em ấy, tôi gật đầu.

“Vâng. Em ấy đánh rơi ví và nhiều thứ đã rơi ra, em đang giúp nhặt lại…”

“A, tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ học sinh của tôi. Nhân tiện thì tôi là giáo viên ở trường em ấy.”

“Em…”

“Sensei, không phải bây giờ là lúc để đi rồi sao? Thầy cần đến trường trước học sinh, phải không?”

“À, phải rồi… Gặp lại em sau. Cẩn thận trên đường đến trường đấy.”

“Vâng.”

Chiếc xe đi mất.

Miyanoshita nhìn nó rời đi với một nụ cười…

“Haa…” 

Ngay khi chiếc xe rời khỏi tầm mắt, em ấy thở dài.

“Miyanoshita, đó là…”

“Đó là giáo viên chủ nhiệm lớp em. Thầy ấy khá trưởng thành, nhưng lại hay lo lắng thái quá. Đó là lí do.. đây là cách em đối phó với thầy ấy…”

Nói cách khác…

Cơ bản là Miyanoshita không tin tưởng các giáo viên như bạn của em ấy… Em đang cố nói thế phải không?

Hmm.

Tôi cảm thấy như bản thân đã học được điều gì đấy quan trọng.

“Yuuki-san, chúng ta tách ra ở đây thôi.”

“Em sẽ ổn chứ?”

“Tên bám đuôi sẽ không dám làm gì vào buổi sáng đâu, đặc biệt là ở nơi đông người như thế này. Bên cạnh đó, nếu ở cùng nhau lâu hơn, em sẽ gây rắc rối cho anh mất. Nên là đến đây thôi.”

“Anh… không phiền đâu.”

“Hử?”

Lời nói cứ trôi ra khỏi miệng tôi.

“Nếu là vì em, anh không quan tâm sẽ có chuyện gì xảy ra với anh đâu.”

“...”

Má của Miyanoshita đã đổi sang màu đỏ.

Em ấy nhìn tôi với ánh mắt lơ đãng.

Sau đó, như đã bừng tỉnh, em ấy ngoảnh mặt đi.

“Tự nhiên anh lại nói những lời đó… thế là chơi xấu!”

“Hả? Tại sao?”

“... Bởi vì anh ngầu quá, thật khó để không bị quyến rũ bởi anh, được chứ?”

“Ừm… xin lỗi?”

“Geez, Yuuki-san, anh không hiểu gì cả! Anh có biết anh đã quyến rũ, tàn phá ý nghĩ và hoàn toàn mê hoặc em bao nhiêu không?”

Có, không gì cả. Kể cả một ít.

Thật ra, tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là không biết cái gì.

Để làm rõ tình cảm của người khác như thể người ta là của mình…

Có thể có hơi cực đoan khi nói thế này, nhưng tôi nghĩ nó gần giống một lời nguyền.

“Chỉ là…”

“Chỉ là?”

“Xin anh, đừng làm điều gì liều lĩnh.”

“Kể cả khi em nói thế…”

Bỏ qua câu hỏi mối quan hệ giữa chúng tôi là gì…

Miyanoshita là một người bạn đặc biệt.

Nếu là vì em ấy, tôi chấp nhận việc bị đặt vào tình huống nguy hiểm.

Kể cả nếu tôi mất gì đấy, tôi không quan tâm.

Đó là cảm xúc thật sự của tôi…

Tuy nhiên, có vẻ như Miyanoshita không muốn thế.

Em ấy nói với giọng cô đơn và vẻ mặt buồn bã:

“Thật tuyệt nếu người em yêu hết mình vì em. Nhưng… nếu người đó bị thương hay nặng hơn bởi em, em sẽ rất buồn…”

“... A…”

“Nên làm ơn, đừng bắt ép bản thân quá.”

Tôi cảm thấy đó là cảm xúc chân thành của Miyanoshita.

Hiểu rồi.

Đúng vậy, phải rồi.

Giống như tôi nghĩ cho Miyanoshita, Miyanoshita cũng nghĩ cho tôi.

Nếu tôi trải qua quãng thời gian đau khổ, Miyanoshita cũng sẽ thấy đau lòng.

Ngay bây giờ, cảm xúc của chúng tôi không còn là một chiều nữa.

Ở một mức độ nào đó, đây là trạng thái cân nhắc, hay đúng hơn, là trao đổi qua lại.

Tôi không được áp đặt cảm xúc của bản thân vào người khác.

“Ừ, phải rồi. Cảm ơn em vì đã nhắc nhở anh trước khi anh phạm sai lầm.”

“Kh-Không…”

Miyanoshita vẫy tay qua lại với vẻ mặt bối rối.

“Yuuki-san, em xin lỗi vì quá trơ trẽn, kể cả khi anh lo lắng cho em.”

“Không sao đâu. Ngược lại thì, cảm ơn em vì đã nói, Miyanoshita.”

“... Không có gì.”

Miyanoshita cúi xuống.

Đôi tai em ấy đã đỏ như táo rồi.

Em ấy đang xấu hổ à?

“Hiện tại… anh hứa sẽ không quá ép buộc bản thân, nếu không cần thiết.”

“Ý anh là gì khi nói ‘không cần thiết’?”

“Nếu em gặp nguy hiểm, em chắc chắn sẽ không giữ được lời hứa. Điều đó thật vô lý.”

“Oh, Yuuki-san…”

“Nhưng anh sẽ cố tránh khỏi tình huống đó và nói với em. Anh hứa.”

“Vâng.”

Miyanoshita mỉm cười dịu dàng và đưa ngón út ra.

“Vậy thì hãy hứa với em.”

“Lời hứa ngón út à?”

“Vâng!”

Có hơi lỗi thời…

Nhưng theo hướng nào đấy, cũng giống với Miyanoshita vậy.

Chúng tôi hứa với nhau.

“Lời hứa ngón út.”

“Nếu anh không giữ lời…”

“Chúng ta sẽ kết hôn!♪”

“Không phải!”

“Chúng ta đã hứa rồi. Không có đường lui đâu, được chứ?”

“Anh cảm thấy như mình đã bị lừa vậy…”

“Em không biết anh đang nói gì cả.”

Miyanoshita đang giả ngu.

Mình biết mà, em ấy là một tiểu quỷ.

Nhưng sao cũng được.

Miyanoshita là một người bạn rất quan trọng.

Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ em ấy.

Nên là…

Cứ mặc kệ cảm giác tồi tệ vừa nãy đi