Lolicon - Chap 17: Kẻ đáng ngờ

Rốt cuộc, Miyanoshita ở lại quán đến khi tôi tan làm.

“Oh, trùng hợp thật!”

Cảnh tượng em ấy điềm đạm đứng bên ngoài khiến tôi mắc cười hơn là làm tôi ấn tượng.

Và chúng tôi về nhà cùng nhau.

Có lẽ bởi vì chúng tôi đã dành cho nhau rất nhiều thời gian gần đây, tôi không cảm thấy lạc lõng với Miyanoshita nữa.

Việc em ấy ở bên tôi là điều bình thường…

Thật ra, tôi cảm thấy hơi bồn chồn khi em ấy không ở bên.

“Muhaha.”

Đột nhiên, Miyanoshita nở nụ cười tinh nghịch.

“Có vẻ như Yuuki-san đã được huấn luyện tốt nhỉ?”

“Một học sinh tiểu học không nên nói mấy thứ như ‘huấn luyện’ đâu.”

“Yuuki-san có vẻ đã quen với em hơn vào gần đây, không giống như khi anh cảnh giác với tất cả mọi người xung quanh.”

“Việc đó…”

“Nếu mọi chuyện cứ diễn ra theo hướng này, anh có thể sẽ bị em quyến rũ thành công. Và chúng ta sẽ thành một đôi♪”

“Việc đó sẽ không xảy ra đâu.”

“Anh thật xấu tính…”

Miyanoshita nhìn xuống chán nản.

Nhưng thật đáng sợ khi em ấy có thể đọc được tình huống xa đến thế.

“Nhân tiện thì, Senpai-san, đúng là một người tốt, phải không?”

“Thật sao? Anh không phủ nhận chị ấy là người tốt, nhưng người đó có xu hướng trêu chọc quá nhiều. Em cũng thế đấy, phải không, Miyanoshita?”

“Đó là bằng chứng của tình yêu.”

“Nó là một dạng tình yêu mà anh không cần…”

“Nhưng em sẽ là vợ cả, được chứ?”

“Em đang nói cái gì vậy?”

“Sự hào phóng của người phụ nữ cho phép chồng có vợ lẽ, nhưng ba người thôi nhé?”

“Em đang nói cái quái gì vậy?”

Chúng tôi đi bộ về nhà trong lúc nói chuyện.

Dành thời gian với Miyanoshita khá là vui, hay đúng hơn là thoải mái…

Mối quan hệ này sẽ kéo dài bao lâu đây, tôi tự hỏi?

“... mm…”

Đột nhiên, Miyanoshita đứng lại và nhìn đằng sau.

Bất ngờ bởi phản ứng của em ấy, tôi cũng quay ra đằng sau,, nhưng không có gì bất thường cả.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ừm…”

“Có điều khó nói à?”

“Chà, có lẽ anh sẽ không tin em…”

“Anh tin em.”

“Nhanh… thật đấy.”

“Tất nhiên.”

Bất cứ điều gì, có thể hơi khó nói…

Nhưng Miyanoshita không phải người có thể đưa ra những lời nói ngẫu nhiên.

“Miyanoshita, em thường xuyên trêu anh, nhưng em không nói những lời nói dối vô nghĩa, chắc chắn là thế.”

“...Cảm ơn anh.”

Thông thường, một câu đùa sẽ được nói ra ngay sau đó, nhưng lần này thì không.

… Đây là một chuyện khá nghiêm trọng.

Tôi cần tập trung.

“Gần đây… em cảm thấy có ánh nhìn hướng đến em.”

“Ánh nhìn?”

“Giống như em đang bị theo dõi vậy. Nó… khó chịu. Không phải lúc nào cũng thế, nhưng khi em ở bên ngoài… Và bây giờ, em đã cảm thấy ánh nhìn đó, giống như có ai đang bám theo em vậy.”

“Có khi nào… một kẻ bám đuôi?”

“Em không chắc…”

“Hmm.”

Tôi không thể nói vào lúc này, nhưng Miyanoshita dễ thương thật.

Tôi chắc rằng em ấy dễ thương hơn các diễn viên nhí trên TV.

Tính cách em ấy có chút ác quỷ…

Nhưng nó không rõ ràng.

Có lẽ, có ai đó còn thấy nó hấp dẫn.

Khả năng cao em ấy bị bám theo bởi một tên khó ưa.

“Giả sử như em đang bị bám đuôi, em có ý tưởng rằng đó là ai không?”

“Em… em không biết. Em vẫn chưa có bằng chứng gì cả…”

“Ừ, phải rồi.”

Tôi không biết đó là ai, nhưng theo dõi một học sinh tiểu học? Đó chắc chắn là một tên lolicon biến thái.

… Chờ đã.

Nếu thế, tôi có phải một tên lolicon biến thái không?

“Anh sao vậy, Yuuki-san? Sao anh lại đột nhiên trông hơi buồn vậy?”

“Không, không có gì…”

Tự hủy nhiều quá rồi.

Dù sao thì…

Chỉ bởi em ấy tỏ tình với tôi không có nghĩa là tôi có một cảm xúc kì lạ nào đâu.

Tôi không phải một tên lolicon biến thái… chắc thế.

“Em có biết là hắn theo dõi em từ khi nào không?”

“Xem nào… Em nghĩ là cũng gần đây thôi. Em không rõ ngày chính xác…”

“Có gì bất thường không?”

“Không hẳn… chà, chỉ có cuộc gặp mặt với Yuuki-san thôi.”

Nghĩa là tên đó đã bị thúc đẩy phải hành động bởi tôi à?

Cho đến giờ, hắn đã theo dõi Miyanoshita từ xa.

Nhưng sự hiện diện của một tên con trai khác quá nhiều, và hắn bắt đầu bám đuôi em ấy.

Chắc thế.

“Hiện tại, anh sẽ đưa em về nhà. Và kể từ giờ, tốt nhất thì em không nên ở một mình. Nếu em ở một mình, đừng ngần ngại mà hãy gọi cho anh.”

“Thật sao…?”

“Tất nhiên rồi, chúng ta là bạn mà, phải không?”

“...Cảm ơn anh.”

Còn nữa, đây là biện pháp phòng tránh.

Nếu hắn chuyển sang biện pháp quyết liệt hơn, có lẽ tôi sẽ không thể bảo vệ Miyanoshita.

Rốt cuộc, việc này sẽ không giải quyết vấn đề thực sự.

Tôi có nên gọi cảnh sát không?

Nhưng hiện giờ, chúng tôi không có bằng chứng gì cả.

Tốt nhất thì tôi có thể kiểm tra những chỗ xung quanh em ấy.

Vậy nên…

“Yuuki-san?”

“Sao thế?”

“Ừm… em có thể nắm tay anh không?”

“Tất nhiên rồi, đây.”

“Cảm ơn anh rất nhiều.”

Sự ấm áp khi nắm tay thật dễ chịu.

Nụ cười của Miyanoshita trông thật sự hạnh phúc.

Tôi chưa thể nghĩ đến biện pháp toàn diện bây giờ.

Hiện tại hãy ở cùng nhau đã.

“Tay của Yuuki-san ấm thật đấy.”

“Của em cũng thế.”

“Mọi người nói rằng những người có tay lạnh thì có trái tim ấm áp, phải không?”

“Vậy thì nghĩa là trái tim chúng ta lạnh ngắt à?”

“Chắc thế. Nhưng em rất vui vì thế nghĩa là em hợp với Yuuki-san.”

“Anh hiểu rồi.”

Biểu cảm của Miyanoshita dịu đi, có vẻ như em ấy đã bình tĩnh hơn.

‘Chắc thế’ là dở rồi ‘Chắc thế’ là dở rồi ‘Chắc thế’ là dở rồi ‘Chắc thế’ là dở rồi