“Huff…Ngon thật đấy, cảm ơn vì bữa ăn.”
Miyanoshita ăn xong món gratin và nhìn rất thỏa mãn.
Thật tốt khi em ấy vui.
Một lần nữa, tôi thầm cảm ơn senpai và quản lí vì đã gợi ý chỗ này.
“Ăn đồ ăn ngon cùng với Yuuki-san và được tổ chức sinh nhật, hôm nay là ngày sinh nhật tuyệt vời nhất!♪”
“Em phóng đại hơi quá rồi. Bên cạnh đó, không phải em cũng sẽ tổ chức cùng với gia đình sau à? Em có thể nói hôm nay là ngày tuyệt nhất sau khi được gia đình tổ chức cho không?”
“Nó khác. Cảm giác ‘tuyệt nhất’ thay đổi theo từng khoảnh khắc.”
“Em có suy nghĩ tiện lợi thật đấy.”
‘Con gái đều có những suy nghĩ có lợi cho bản thân mà, fufufu♪”
Họ cũng lén lút thật.
Khi nghĩ thế thì tôi tự cười chính mình, giống Miyanoshita vậy.
“Yuuki-san, chúng ta đi đâu tiếp đây? Anh đã lên kế hoạch cho hôm nay rồi mà, phải không? Ehehe”
Em ấy trông rất hứng thú.
Nếu có đuổi thì chắc hẳn em ấy đang vẫy nó một cách dữ dội.
Em ấy trông giống như một con chó trung thành vậy.
Tôi chắc chắn nếu được tôi xoa đầu, em ấy sẽ còn vui hơn nữa.
Em ấy sẽ trông cực kì dễ thương nếu có thêm đôi tai chó.
Tưởng tượng em ấy như thế…Đợi đã, tôi đang nghĩ gì thế này!?
“Có chuyện gì vậy, Yuuki-san? Anh vừa đập đầu vào bàn đấy à?”
“Không, chỉ là… anh nghĩ mình bị ảnh hưởng nhiều hơn anh nghĩ…giống như anh đã bị đầu độc hay gì đó vậy.”
“???”
“Đừng quan tâm đến anh. Quan trọng hơn, về việc chúng ta sẽ làm tiếp theo…”
“Vâng! Hẹn hò!♪”
“Ừ rồi, hẹn hò nữa, nhưng trước đó…”
Tôi tự hỏi em ấy có thích nó không?
Sẽ thật gượng gạo nếu tôi có một nụ cười nhăn nhó.
Khi tôi đang nghĩ về nhiều thứ, tôi lôi ra một món quà.
“Chúc mừng sinh nhật.”
“...”
Khi tôi lấy món quà ra, đôi mắt của Miyanoshita mở to vì bất ngờ.
“Miyanoshita ?”
“...”
“Em sao vậy?”
“...”
“Này, em ổn không?”
“...Huh!?”
Sau một lúc, Miyanoshita có vẻ đã tỉnh lại.
“Yuuki-san, anh…tặng quà cho em sao?”
“Ừ.”
“Đây là mơ à? Hay ảo giác?”
“Đây là đời thật. Em có hơi kích động đấy.”
“Đời thật?”
Em ấy bối rối.
Với một nụ cười nhẹ nhàng, tôi búng nhẹ vào trán Miyanoshita.
“Ouch!”
“Giờ thì em đã tin đây là đời thật chưa?”
“...”
Miyanoshita nhận lấy món quà và ôm nó.
Và cuối cùng thì em ấy cũng đã cười và trông rất hạnh phúc.
“Ehehe”
“...”
Không phải phóng đại khi nói rằng Miyanoshita cười giống như một thiên thần vậy…
Tôi đã bị em ấy mê hoặc.
Không! Này! Đợi đã.
Đây là Miyanoshita.
Và em ấy là học sinh tiểu học.
Không phải tôi bị mê hoặc hay gì đâu.
Không thể nào.
“Có chuyện gì sao, Yuuki-san?”
“Không…có gì.”
“.....Hmmm.”
Miyanoshita nở một nụ cười ma mãnh.
“Phản ứng đó…chẳng lẽ anh đã bị mê hoặc bởi em sao?”
“Không phải…thế…”
“Eh? Đợi đã, em đã đúng à?”
“......”
“......”
Có vẻ như Miyanoshita đã bị bất ngờ bởi việc này, nhìn ngơ ngác.
Một lúc sau, biểu hiện của em ấy chuyển thành hạnh phúc, má em ấy trở thành màu đỏ và em ấy đang xấu hổ.
“Vậy à…ừm… cảm ơn anh?”
“Ờm, không có gì…?”
“Em hạnh phúc lắm…cảm ơn anh?”
“Ừm, không có gì…?”
“.....haww”
“.....mhm”
Chúng tôi đang làm gì vậy?
“Ừm…Oh, phải rồi! Món quà, món quà! Em có thể mở ra để xem có gì bên trong không? Em không thể đợi thêm để xem món quà chứa đựng tình yêu của Yuuki-san!”
“Em là một con chó à?”
“Woof!”
Đừng có sủa như thế.
“Em đã kiên nhẫn rồi, mở nó ra đi.”
“Yay!”
Miyanoshita mở món quà cùng với một nụ cười.
“Một chiếc túi đeo vai à?”
“Anh đã lựa chọn rất nhiều, nhưng anh nghĩ một thứ thiết thực sẽ là tốt nhất.”
Người nhận là một học sinh tiểu học thích tôi.
Tặng trang sức cho Miyanoshita chắc chắn sẽ dẫn đến một hiểu lầm.
Bên cạnh đó, tặng trang sức trong khi chúng tôi không hẹn hò có hơi quá.
Là sinh nhật của em ấy, nên tôi muốn tặng cho em ấy một thứ có thể dùng lâu dài.
Một món quà lý tưởng là một thứ mà em ấy có thể sử dụng hằng ngày mà không cần suy nghĩ lại.
Một chiếc túi đeo vai mà tôi chọn khá phổ biến với giới trẻ.
Đó là một món đồ dễ thương và thiết thực.
…Nói thế thôi chứ tôi lấy thông tin này từ Mashiro, đó là tại sao tôi lại chọn túi đeo vai.
“Cảm ơn anh rất nhiều! Em rất, rất, rất,rất hạnh phúc!!!”
Miyanoshita mỉm cười rạng rỡ, ôm chặt chiếc túi.
Tốt rồi, có vẻ như em ấy rất vui.
“Em sẽ trân trọng nó như một vật gia truyền ở trên bàn thờ.”
“Không, anh thích em sử dụng nó như bình thường hơn…”
“Eh? Nhưng em sợ nó sẽ bị bẩn và hỏng.”
“Vậy thì em có thể mang nó đi sửa mà?”
“Em không thích bất cứ ai động vào chiếc túi này.”
“Vậy thì, đến lúc đó, anh sẽ mua cho em một cái mới.”
“Thật sao? Thế có được không? Nhưng, sinh nhật tiếp theo của em là năm sau cơ…”
“Anh nghĩ rằng mình sẽ chọn món quà khác vào năm sau. Cứ dùng đi, đừng lo gì cả.”
“...Anh sẽ tổ chức sinh nhật cho em vào cả năm sau nữa sao?”
“Eh? Tất nhiên rồi.”
“...Trong suy nghĩ của anh, Yuuki-san, chúng ta vẫn ở bên nhau cho đến năm sau, phải không?”
Tôi chợt nhận ra sau khi em ấy nói điều đó.
Cho dù chúng tôi có phải là bạn hay còn hơn thế nữa.
Tôi chưa nghĩ xa đến thế…
Nhưng tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc rời xa Miyanoshita.
Lời thú nhận có thể nghĩa là mối quan hệ của chúng tôi sẽ thay đổi vào năm sau.
Có thể mọi chuyện sẽ đi theo hướng tồi tệ, và chúng tôi sẽ bị chia cách khỏi nhau.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến tương lai đó.
Tôi luôn coi việc Miyanoshita ở bên tôi là điều hiển nhiên.
“Có gì lạ sao?”
“Không, không hẳn. Rốt cuộc, em cũng muốn ở bên anh vào năm sau, Yuuki-san♪”
Miyanoshita nở nụ cười rạng rỡ.
“Không, em không chỉ muốn chúng ta vẫn ở bên nhau vào năm sau mà còn cả năm sau nữa và hơn thế…mãi mãi, luôn luôn bên nhau♪”
“Nó giống như một lời cầu hôn vậy…”
“Thật ra đó là kế hoạch của em♪”
Không phải em đã bỏ qua hơi nhiều giai đoạn à?
“Chà, dù sao thì… hãy dành thời gian cùng nhau cho đến năm sau.”
“Mmm, anh đang né tránh em à.”
“Nhưng mong muốn của anh về việc được ở bên em là thật lòng.”
“Vậy thì được! Ehehe♪ Hãy nhớ tổ chức sinh nhật cho em vào năm sau đấy, được chứ?”
Nói thế, Miyanoshita nở một nụ cười rạng rỡ hơn bình thường.