Lolicon - Chap 12: Em gái

“Em, Miyanoshita Suzu, thích Naoto Yuuki.”

…Một ngày sau khi Miyanoshita thổ lộ cảm xúc một lần nữa với tôi.

Tôi nhận ra bản thân đang đi qua đi lại trong nhà mà không có mục đích gì cả.

Miyanoshita trưởng thành hơn tôi nghĩ.

Nhưng em ấy vẫn còn là một đứa trẻ.

Ở một mình sẽ rất cô đơn.

Đó là lí do tại sao em ấy muốn có một nơi mà mình thuộc về.

Sau đó thì tôi đã xuất hiện…

Và vô tình, tôi đã trở thành người cho em ấy một nơi để thuộc về.

Tôi nghĩ rằng em ấy nảy sinh tình cảm là điều tự nhiên.

“Mình có thể làm gì bây giờ?”

Tôi vẫn không thể nhìn Miyanoshita với góc độ lãng mạn.

Tôi có thể cảm thấy sự thân thiết giữa cả hai.

Nhưng dù cho thế nào đi nữa, tình bạn vẫn chiếm ưu thế, và nhận thức đó vẫn không thay đổi.

Tôi không chắc về tương lai, nhưng mà…

Đó là cách mọi thứ diễn ra vào hiện tại.

Bên cạnh đó, tôi nhận ra bản thân đang muốn làm gì đó cho Miyanoshita.

Nếu em ấy cảm thấy cô đơn, tôi muốn làm gì đấy.

Tôi muốn nụ cười của em ấy luôn ở trên môi.

Tôi muốn thấy em ấy được hạnh phúc.

“Mình thích em ấy, nhưng mà như một người bạn.”

Nên tôi muốn làm gì đó, nhưng tôi có thể làm gì?

Tôi có thể làm Miyanoshita vui bằng cách nào…và khiến em ấy cười?

“À đúng rồi…”

Sinh nhật Miyanoshita cũng sắp đến rồi.

Tôi nhớ rằng cả hai đã tổ chức sinh nhật cho Miyanoshita trong game vào năm ngoái.

“Phải rồi, khi mà đấy là một dịp đặc biệt, lần này hãy tổ chức ở ngoài đời thực.”

Một bữa tiệc bất ngờ…nó sẽ khá là khó đây.

Mặc dù Miyanoshita là học sinh tiểu học nhưng em ấy lại rất thông minh.

Một sự chuẩn bị bí mật chắc chắn sẽ bị em ấy phát hiện.

Tôi nghe nói gia đình Miyanoshita khá gắn bó với nhau.

Họ chắc hẳn sẽ tổ chức sinh nhật.

Nếu thế, cơ hội của chúng tôi có lẽ sẽ không còn.

Để tránh việc đó, sẽ tốt hơn nếu thông báo cho em ấy thời gian, kể cả khi có phải sắp xếp lại lịch trình đi nữa.

“Nếu cần một bất ngờ…chắc phải có một món quà nhỉ?”

Một món quà bất ngờ có thể hiệu quả.

Có lẽ một chiếc nhẫn chăng…

“Đợi đã, hơi quá rồi!”

Đi hơi quá đà rồi.

Món quà phải là một thứ quan trọng.

“Nhưng…không, umm? Học sinh tiểu học ngày nay hứng thú với cái gì nhỉ?”

Khi tôi đang suy nghĩ, tiếng intercom vang lên.

‘Ai vậy nhỉ?’ Tôi tự hỏi. Tôi đi ra kiểm tra.

“Chào anh!”

Ở đó có một cô gái tóc dài thắt hai bím, mỉm cười chói lóa.

Cô ấy hơi thấp, khuôn mặt trẻ trung, rõ ràng là một học sinh tiểu học.

Đó là em gái tôi, Mashiro.

Tự hỏi ‘tại sao em lại ở đây?’ tôi đến cửa vào và mở cửa.

“Ai đấy?”

“Này, này, này, lời chào đó khá trang trọng đấy, phải chứ? Là cô em gái xinh đẹp vào dễ thương của anh đây, Mashiro-chan♪”

“Không phải là hơi thừa à?”

“Này, ít nhất thì anh nên hiểu nó đi chứ. Đùa thôi, đùa thôi. Anh không thể ngốc đến vậy, phải không?”

Em gái của tôi, em ấy có hơi xấc xược, và…chà…

Đôi khi em ấy có hơi khó chịu.

“Ouch!”

Trước khi nhận ra, tôi đã búng trán em ấy.

“Sao anh lại làm thế?! Đồ anh trai tồi tệ! ‘Vi phạm gia đình’!”

“Đừng nói như nó giống công viên giải trí. Nó gọi là ‘bạo lực’.”

“Geez, thế tại sao anh lại làm thế?”

“Xin lỗi, anh không có ý định búng trán em.”

Giống như một thói quen vậy.

Nó có vẻ hơi xấu tính, nhưng nó cũng giống như cách bộc lộ tình cảm vậy.

Vì Mashiro là em gái tôi, nên không có vấn đề gì khi thân thiết với nhau…

Nhưng với Miyanoshita, tôi không thể làm thế.

Có gì khác à, tôi tự hỏi?

“Thế có chuyện gì?”

“Đến lúc kiểm tra. Em đến để kiểm tra xem anh có sống tốt không, theo lệnh của mẹ! Mwahaha, hãy quy phục em đi! La hét và khóc lóc đi! Nhưng em không định nương tay với anh đâu!”

“Rồi, rồi, vào đi.”

‘Huh? Sao anh bình tĩnh vậy. Không có một quyển sách đen nào ư?”

“Anh không có những thứ đó.”

Tất cả những thứ đấy tôi đều lưu trên máy tính rồi.

PC của tôi đã bị khóa, nên em ấy không thể biết được.

“Hmm, chán thật.”

“Anh không có gì để giấu cả, nên vào đi, kiểm tra những thứ mà em cho rằng cần kiểm tra đi.”

“Boo, boo.”

Chế độ ăn uống của tôi có hơi lệch lạc, nhưng ngoài nó ra, những thứ khác không có vấn đề gì cả.

Tôi giữ căn nhà gọn gàng và ngăn nắp.

Tôi không thể chịu được bừa bộn, nên phòng của tôi khá là gọn gàng.

Mashiro kiểm tra phòng tôi.

Giống như một bà mẹ tò mò, em ấy đưa ngón tay dọc theo bậu cửa sổ.

“Nó bẩn quá!”

“Anh không thường xuyên lau dọn các góc nhỏ như thế.”

“Cẩu thả.”

“Những thứ khác vẫn sạch sẽ, nên là ổn rồi.”

“Phải rồi, có vẻ như anh giữ mọi thứ gọn gàng. Thôi được, anh đậu rồi!”

“Và em chính xác là ai?”

“Tất nhiên là cô em gái thiên thần của anh rồi.”

Em ấy nghiêm túc, và điều đó khiến em ấy trở thành một kẻ khốn nạn.

Nhưng…đợi đã.

Lúc này đúng là hoàn hảo.

“Này, có thứ anh muốn hỏi em.”

“Oh? Số đo ba vòng của em à? Anh táo bạo thật đó!♪”

“Im đi, đập đầu em bây giờ.”

“Tàn nhẫn quá!”

“Giống như miệng núi lửa trên mặt trăng hơn.”

“Em sẽ không khuất phục!”

“Hố đen.”

“Nó nghĩa là gì!?”

Nếu bạn trêu em ấy, bạn sẽ nhận được một phản ứng tuyệt vời.

Cô em gái này có thể trở thành một diễn viên hài vào tương lai.

“Nhân tiện thì…Có thứ gì phổ biến giữa em và lũ bạn ngày nay không, Mashiro?”

“Huh, gì cơ? Ý anh là sao?”

“Chà… chỗ làm thêm của anh đã quyết định tổ chức một chiến dịch dành cho học sinh tiểu học. Nên anh muốn hỏi em, Mashiro.”

Tôi nói dối cực kì mượt.

Tôi có thể trở thành một tên lừa đảo hoặc đa cấp đấy.

“Em hiểu rồi. Nếu thế thì em cũng không phiền giúp anh đâu.”

“Thật sao? Tốt thật.”

“Tuy nhiên…”

“Rồi, rồi, anh sẽ bao em bữa ăn sau.”

“Nhờ anh đấy♪”

Tôi không quan tâm đến sự dỗ dành; không có gì mới cả.

Bố mẹ tôi chiều chuộng Mashiro ở nhà, nên tôi chắc sẽ được khen sau.

“Hmm…Chúng ta đang nói đến đồ ăn à? Hay quần áo và phụ kiện? Hay cũng có thể là game?”

“Cho anh một ý tưởng đi.”

“Nó cần khá nhiều đấy. Anh chuẩn bị ghi chép chưa?”

“Rồi.”

Khi tôi lấy điện thoại ra , Mashiro cau có.

“Này! Tất cả mọi người đều mong đợi bút và giấy khi nói đến ghi chép đấy!”

“Em vẫn kẹt ở thời Showa à…?”

Đó không phải thứ mà bạn nghĩ rằng một cô gái trong thời Reiwa sẽ nói.

“Chà, cũng không quan trọng lắm. Dù sao thì…”

Với thế, tôi nghe về những điều đang phổ biến giữa học sinh tiểu học từ em gái của tôi.

Tặng đồ lót đi