Lolicon - Chap 11: Rụt rè

“Em, Miyanoshita Suzu, thích Naoto Yuuki.”

Em ấy thổ lộ tình cảm với tôi bằng một giọng nói rõ ràng.

Với đôi mắt lấp lánh, em ấy nhìn vào tôi.

Thật lòng thì.

Nói rằng trái tim tôi không rung động sẽ là nói dối.

Tôi không phải một lolicon.

Tôi thích những cô gái có độ tuổi gần tôi hơn…có lẽ là hơn kém một hoặc hai tuổi.

Nhưng…

Khi bạn nhận được một lời tỏ tình một cách trực tiếp, thật lòng, say đắm, và với tình cảm ấm áp, rất tự nhiên nếu có một tiến triển nào đấy trong mối quan hệ, phải không?

Bạn không thể đổ lỗi cho tôi được?

“...”

“...”

Cả hai im lặng.

Một lúc sau…

“Hyaa”

Miyanoshita phát ra một tiếng rên kì lạ và quay mặt đi, nhìn xa xăm.

Tai em ấy đã đỏ như táo.

Có vẻ như Miyanoshita xấu hổ khi đã tỏ tình.

Như mong đợi từ độ tuổi của em ấy…

Bạn biết đấy, thật sự thì, em ấy quá dễ thương.

“...Yuuki-san…”

Miyanoshita, khi đang nhìn vào khoảng không, hỏi bằng một giọng e thẹn.

“Anh… nghĩ gì về em?”

“Anh…”

“Hãy cho em câu trả lời thật lòng.”

“...Anh nghĩ em là một người bạn quan trọng.”

“Vậy à…?”

“Chỉ là…”

Không cần thiết để nói gì nữa.

Sẽ tốt hơn nếu giữ im lặng.

Nhưng, tôi quyết định thật lòng với em ấy.

Nên, giữ im lặng sẽ không công bằng.

“Nói thật thì, anh có hơi rung động.”

“Huh?”

“Anh không nói lại lần hai đâu.”

“Uh,uh… Anh có thể nói lại lần nữa không?”

“Đó là lí do anh nói là anh không nói lại lần nữa.”

“Không công bằng! Anh chơi xấu! Chỉ cho em nghe đúng một lần, rõ ràng! Ah, đợi một chút, em sẽ quay lại bằng điện thoại.”

Đừng có làm như thể quay lại là điều đương nhiên nữa.

“Anh sẽ không nói lại lần nữa.”

“...”

Miyanoshita nhất thời không nói nên lời.

“Nihi♪”

Và nở một nụ cười.

“Ôi trời, Yuuki-san, em không biết anh nghĩ như thế về em đấy. Anh định làm gì để khiến em hạnh phúc? Nếu anh muốn, anh có thể đưa em về nhà đấy, anh biết chứ?”

“Ý định của em là thế à? Và tại sao em lại biết ý nghĩa của nó?”

“Học sinh tiểu học ngày nay biết nhiều thứ hơn là anh nghĩ đấy, Yuuki-san.”

Còn thêm những học sinh tiểu học có ý nghĩ dâm đãng à… Đất nước này rôi sẽ đi về đâu?

“Thật xấu hổ khi tự mình nói lần nữa…nhưng em mừng lắm. Em đã sắp bỏ cuộc luôn rồi.”

“Thế…à?”

“Vâng. Không quan trọng em đã làm gì, anh luôn điềm tĩnh. Em đã từng thắc mắc rằng anh có quan tâm đến em hay không.”

Làm sao mà tôi lại không quan tâm cho được?

Không chỉ là một người bạn…

Tôi đã cố để nhìn em ấy như một người phụ nữ.

…Mặc dù tôi không thể đáp lại tình cảm đó.

“Đó là lí do tại sao em hạnh phúc. Nghĩa là em vẫn còn cơ hội. Nihi♪”

“Ah…Đáng lẽ anh nên im lặng.”

“Quá muộn rồi. Giọng nói quyến rũ của Yuuki-san đã khắc sâu vào trong trái tim, tâm trí và linh hồn của em.”

“Hơi quá rồi. Bên cạnh đó, anh không có một giọng nói quyến rũ.”

“Với em, anh ngầu hơn tất cả những thần tượng ngoài kia, anh biết đấy♪”

“Sao lại thế được? Anh chỉ là một người bình thường, một học sinh cao trung không có điểm gì nổi bật.”

“Trong mắt em, anh tỏa sáng và đẹp trai hơn bất cứ ai, giống như một viên kim cương vậy- anh lại ngôi sao của riêng em♪”

Tôi có xu hướng tạo khoảng cách với mọi người, nhưng…

Em ấy không hề nhụt chí tí nào cả.

Thật ra, giống như em ấy dùng nó như bàn đạp để phát triển và chủ động hơn.

Không phải em ấy có hơi quá kiên nhẫn à?

Có lẽ ý nghĩ sắp bỏ cuộc chỉ là nói dối?

Mọi người có nói tình yêu là mù quáng, nhưng…

Khi tôi đang vui vì được ngưỡng mộ nhiều như vậy, nó cũng khiến tôi có chút khó chịu.

Tôi nhận ra bản thân đang nhìn đi chỗ khác mà không nhận ra.

Miyanoshita, người đang nhìn rất gần, nở một nụ cười tinh nghịch.

“Hehe, anh đang xấu hổ à, Yuuki-san? Anh đang xấu hổ, phải không?”

“...Không hẳn.”

“Không cần nói dối đâu. Rất rõ ràng rồi. Yuuki-san, anh thật ngây thơ và dễ thương♪”

“Được gọi là dễ thương không phải là một lời khen cho một đứa con trai đâu.”

“Chà, nó là một lời khen đối với em, nên không có vấn đề gì cả.”

Những gì tôi nói có vẻ không quan trọng.

Một cô gái đang yêu là không thể cản bước.

Là một câu nói hiện ra trong tâm trí tôi.

“...Đến lúc về nhà rồi, em có nghĩ thế không?”

“Ah, anh định bỏ trốn à? Ranh mãnh thật. Hãy để em chiều chuộng anh thêm nữa, Yuuki-san.”

“Hình như có sự nhầm lẫn nào đó rồi, em định nói rằng ‘hãy để em trêu anh’ à?”

“Chà , theo cách nào đó, cũng không sai.”

“Ít nhất thì hãy phủ nhận đi chứ.”

“Teehee♪”

Miyanoshita lè lưỡi như một tiểu quỷ.

Nhưng…

Hành động của em ấy rất quyến rũ đến nỗi tôi không thể khiển trách em ấy được.

*Haaah*...

Tôi có thể không nhận ra, nhưng tôi đang bị cuốn vào âm mưu của Miyanoshita à?