Lolicon - Chap 5: Định mệnh không thể tránh

“Anh không nghĩ nó thật phi thường sao?”

Tôi đang đến trường cùng Miyanoshita một lần nữa vào ngày hôm sau.

Sáng nay, em ấy nhấn chuông và giục tôi đi nhanh.

“Nhanh nào.”

Tôi đã bỏ cuộc.

“Ý em là gì?”

“Thật phi thường khi chúng ta gặp nhau trong một game có 30 triệu người chơi trên toàn thế giới, và chúng ta đang ở cùng nhau ngoài đời thật.”

“Bây giờ em nói thì em mới để ý…”

Có 1,5 triệu người chơi ở Nhật Bản.

Kể cả thế, với nhiều máy chủ khác nhau, 1,5 triệu người chơi đó gần như không bao giờ ở cùng một chỗ.

Một vài người còn chơi ở máy chủ nước ngoài.

Cho dù có những thứ như thế, tôi và Miyanoshita đã gặp nhau.

Chúng tôi chơi trong cùng máy chủ.

Chúng tôi ở cùng bang hội.

Và trên hết, chúng tôi sống ở gần nhau.

Có bao nhiêu sự trùng hợp vậy?

“Không chỉ là trùng hợp thôi đâu, đó chắc chắn là định mệnh.”

“Nó có hơi quá rồi!”

“Em tin vào nó. Hay là sẽ tốt hơn nếu nói rằng việc đó là không thể tránh khỏi?”

“Chà, nếu em nói thế.

Tôi nhận ra bản thân đã bị thuyết phục, cho dù đó là miễn cưỡng đi nữa.

Hơn nữa, những sự trùng hợp diễn ra quá nhiều.

“Miyanoshita biết khá nhiều mấy từ khó nhỉ?”

“Booh…Anh lại đối xử với em như một đứa trẻ à?”

“Xin lỗi.”

Quả thật, em là học sinh tiểu học mà…

Nhưng con gái không thích bị đối xử như trẻ con.

Tôi cũng thế.

Nên tôi chân thành xin lỗi.

“Mấy thứ như định mệnh hay không tránh khỏi khá là khó hiểu nếu em định tìm hiểu sâu hơn, nhưng anh cũng nghĩ rằng có một sợi dây kết nối nào đó giữa chúng ta.”

“Vậy thì, chúng ta tiến thêm một bước trên mối quan hệ thì sao? Chính xác thì, hãy kết hôn nào♪”

“Việc đó…kết nối đó hơi sâu rồi, hay đúng hơn, nó không khả thi đâu.”

Tôi đang ở tuổi 17, còn Miyanoshita thì là 10 tuổi.

Đó không chỉ là vấn đề đạo đức; mà luật pháp cũng sẽ không cho phép việc này.

“Nhìn em như này thôi, chứ thật ra em là loại rất tận tâm đó, anh biết chứ?”

“Em không phải loại tinh nghịch à?”

“Em sẽ làm tất cả mọi thứ vì anh. Kể cả những việc hư hỏng nữa, đương nhiên rồi♪”

“!!!!?”

Tôi nghe rằng lũ trẻ ngày nay lớn rất nhanh, nhưng…

Miyanoshita có thể là ví dụ hoàn hảo.

‘Dừng lại đi, việc này có thể gây ra rắc rối đấy.”

“Mmm, không chịu đâu. Tại sao người lớn lại được cho phép khi có quan hệ cách biệt tuổi tác còn trẻ con thì không? Em muốn làm những việc đó với Yuuki-san. Em sẽ khiến anh trở nên vô dụng và chìm đắm trong tình yêu của em. Ehehe♪”

“Anh bắt buộc phải từ chối lời đề nghị của em.”

“Eh?”

“Chà…trẻ em thì cần được đảm bảo an toàn mà, phải không?”

“Nó khá là thô lỗ với mấy đứa trẻ đấy, giống như nói ‘em không thể bước đi nếu không có ai hỗ trợ’ vậy.”

“Anh nghĩ đó là lí do mà em giận, nhưng thực tế, nó như thế đấy…”

Tôi đã phạm phải nhiều sai lầm cơ bản.

Đôi khi là những lỗi nghiêm trọng.

Và nhận ra nó rất khó.

Không có người lớn bảo vệ và chỉ dạy, chúng ta chắc chắn sẽ lầm đường lạc lối.

Nói về vấn đề tài chính, việc tôi tự mình nuôi sống bản thân là không thể.

Nó chỉ khả thi khi có sự giúp đỡ của người lớn.

Tôi có đi làm thêm, nhưng chỉ với nó thôi là không đủ để chi trả chi phí sinh hoạt và những phí khác nữa.

Nếu không có sự hỗ trợ về kinh tế, tôi sẽ không thể sống một mình.

“Nhưng Yuuki-san, với em, anh sẽ vui vẻ rời khỏi con đường đó mà, phải không? Như một cuộc chạy trốn vì tình yêu vậy, hay trước đó, nó là sự hợp nhất của tình yêu♪”

“Đừng gọi nó là ‘hợp nhất’. Hơn nữa, dừng lại đi. Đừng lôi anh vào những chuyện này.”

“Psh, nếu em ở với người mà em yêu, không còn gì đáng sợ nữa, phải không?”

“Anh không có yêu em, cho dù…”

“Anh thật tàn nhẫn! Anh không yêu em sau ngần ấy thời gian mãnh liệt cùng nhau sao?”

“Chúng ta chỉ chơi game thôi.”

“Cả hai đã kết hôn mà.”

“Nó cũng chỉ là một phần trong game thôi.”

“Anh cũng đã nhìn trộm đồ lót của em mà.”

“Việc đó cũng là… Không, chờ đã, việc đó còn chưa từng xảy ra, ngay cả trong game.”

“Vậy thì anh phải chịu trách nhiệm♪”

“Xin lỗi.”

Nhưng…

“Anh thích em như một người bạn, Miyanoshita.”

“...Yuuki-san…”

“Ừm… Anh cảm thấy rất tệ vì có vẻ như anh đã lợi dụng lòng tốt của em, nhưng anh cũng rất vui nếu chúng ta tiếp tục làm bạn.”

“Vâng, nó giống như việc bắt đầu từ một người bạn, phải không? Sau đó khoảng 6 tháng gì đấy thì chúng ta sẽ trở thành người yêu, và sẽ kết hôn vào năm tiếp theo♪”

“Như anh đã nói, việc đó là bất khả thi.”

Tôi nên cố gắng để tỏ ra tích cực.

“Fufufu, em đảm bảo rằng anh sẽ yêu em, được chứ?”

…Đó chỉ là sự tích cực thôi hay là sự kiên trì.

“Nhân tiện thì, Yuuki, anh có bận gì sau giờ học hôm nay không? Nếu anh rảnh, anh có muốn đi chơi với em không? Ý của em là ở ngoài thế giới thực.”

“À…xin lỗi. Anh có ca làm thêm ngày hôm nay.”

“A, phải rồi, anh đi làm thêm mà. Ở đâu thế?”

“Bí mật.”

“Ehhhh…”

“Nếu anh tiết lộ thì em sẽ đến, phải không?”

“Tất nhiên rồi!”

“Đó là lí do mà anh sẽ không nói.”

“Ehhhhh…”

Miyanoshita phồng má phản đối.

Và bắt đầu nhìn như một con quỷ.

“Em sẽ khóc ở đây đấy. Nếu anh không nói với em, em sẽ khóc ở đây và hét lên rằng Yuuki đã làm những thứ tồi tệ với em!”

“Này…thế là gian lận đấy!”

“Nó sẽ chứng minh sự nghiêm túc của em.”

“Được rồi, anh hiểu rồi.”

Tôi đã bị hạ gục.

Không chỉ học sinh tiểu học, mà phụ nữ cũng rất mạnh theo nhiều cách.

Đàn ông chắc chắn sẽ không bao giờ có thể sánh được với họ.