Lolicon - Chap 4: Vị khách không ngờ

Vài tuần sau, trước khi tôi nhận ra, thứ hai đã tới lần nữa.

Tôi ghét ngày thứ hai.

Đến trường là một cực hình.

“Dù sao thì, mình cũng không thể trốn học được.”

Sau khi ăn xong bữa sáng, tôi ngâm bát trong nước.

Sau đó thì tôi giặt quần áo và phơi chúng.

Làm xong việc nhà, tôi mặc đồng phục và đến trường.

“Ah♪ Chào buổi sáng, Yuuki-san!”

*Rầm* (Đóng cửa)

“...Cái gì vậy?”

Khi tôi mở cửa, Miyanoshita đang ở đó.

Tôi bị ảo giác vì đã nghĩ nhiều về em ấy dạo gần đây à?

Tôi chậm rãi mở cửa lần nữa.

“Em ở đây♪”

*Rầm*

Kì lạ thật, hình ảnh của Miyanoshita vẫn không phai mờ.

Em ấy không thể ở đây được…

Nhưng khi tôi mở cửa lần nữa, ở đó là Miyanoshita đang phồng má.

Có vẻ như đây không phải là ảo giác.

“Anh tệ lắm. Cách cư xử đó có thể khiến bất cứ ai buồn đấy.”

“Xin lỗi.”

“Dù sao thì em vẫn sẽ tha cho anh. Một người vợ sẽ làm thế mà, anh biết đấy.”

“Ai là vợ cơ chứ!?”

“Em là vợ tương lai của anh mà, tất nhiên em là vợ rồi.”

“Đừng quyết định thay anh chứ!”

“Em nghĩ rằng nếu em nói thế mỗi ngày, vào một ngày nào đấy thì nó sẽ thành sự thật.”

Cái cách mà em ấy rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi khá là đáng lo ngại.

“Em cũng có thể làm nhiều việc mà. Em có thể làm việc nhà và nấu những bữa ăn ngon. Và đương nhiên, khi đêm đến…Kyaa!♪”

“Nhưng mà…”

“Em lại bị từ chối rồi…hmph.”

“Đừng có bĩu môi.”

Tôi phải phản ứng như nào đây?

“Tại sao em lại ở đây?”

“Em chỉ muốn đến trường cùng Yuuki-san. Và chúng ta học khác trường nữa. Đây chỉ là mong muốn từ trái tim thiếu nữ của em thôi, kể cả khi cả hai sẽ tách ra trên đường đi.”

“Em nên giải thích một thứ khác trước đấy.”

“Uh…một nụ hôn chào buổi sáng à?”

“Không phải!”

“Ehehe, đùa thôi.”

Em ấy thật sự tinh nghịch nhỉ?

“Hôm qua, trong khi ở cùng anh, em đã mượn điện thoại anh một chút, phải không? Em nói là ‘Điện thoại em hết pin rồi nền cho em mượn cái của anh được không’.”

“Ừ, đúng là có.”

“Vào lúc đó, em đã cài đặt một ứng dụng định vị GPS.”

“Hành động của em giống như một kẻ bám đuôi đấy…”

“Em xin lỗi…Nếu anh khó chịu. Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh ngay bây giờ.”

Em ấy trông rất chán nản.

Miyanoshita đã cố ý làm thế à, hay đây chỉ là cảm xúc tự nhiên?

Với cô gái này, vế trước sẽ có khả năng cao hơn, nhưng rất khó để biết được.

“Haaa… Anh không giận đâu. Chỉ ngạc nhiên thôi.”

“Vậy thì anh sẽ đi cùng em đến trường chứ?”

“Nếu ý của em là tách ra trên đường…”

“Cảm ơn anh rất nhiều♪”

—-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

“♪”

Miyanoshita đang có tâm trạng rất tốt khi em ấy đi cạnh tôi.

Ngâm nga vui vẻ với nụ cười rạng rỡ.

“Em vui đến thế à?”

“Vâng, em rất vui. Rốt cuộc thì em đang ở cùng với người mà em thích.”

“Đừng nói thế ở ngoài đường, được chứ?”

Chúng tôi có thể sẽ gặp phải rắc rối nếu em ấy nói thế bên ngoài.

“Anh chưa từng nghĩ rằng Iris sẽ là một cô gái thẳng thắn…”

“Anh nghĩ em là người như nào?”

“Hmm…Để xem nào, một người con trai chăng?”

“Không thể tin được anh đã nghĩ em là con trai…”

“Xin lỗi.”

“Để phạt anh. Em sẽ đẩy nhanh tiến độ một chút, được chứ♪ Chúng ta nên hôn? Ôm? Hay là…hehehe.”

“D-Dừng lại đi.”

“À, anh xấu hổ chỉ vì tưởng tượng thôi à? Hehe, chắc em phải làm gì đó thôi.”

Miyanoshita nở nụ cười ranh mãnh.

Nụ cười giống như một con quỷ nhỏ vậy.

Nó giống như nhân vật Iris đột nhiên mọc cánh và đuôi vậy.

“Làm thế có hơi…”

Miyanoshita đang đeo một cái cặp màu đỏ.

Giống như một học sinh tiểu học điển hình thời nay vậy.

Và nó có một chuông báo hiệu an toàn gắn liền với cái cặp.

“Em thật sự là học sinh tiểu học.”

“Anh nghĩ em là gì vậy?”

“Anh sẽ vui hơn nếu em là một học sinh cuối cấp sơ trung.”

Thật ra…

Kể cả là một học sinh sơ trung, em ấy vẫn vượt quá giới hạn.

Nhưng tôi sẽ cảm thấy ổn hơn là một học sinh tiểu học.

“Sẽ tốt hơn khi là người lớn ư?”

“Nếu nói về tình yêu, anh nghĩ là nó sẽ tốt hơn.”

“Nếu thế…”

“Nhưng em biết đấy…Miyanoshita vẫn là Miyanoshita.”

Tôi xoa đầu em ấy.

“Có lẽ là sẽ hơi kì lạ, nhưng không cần phải vội đâu. Anh muốn em là chính mình. Như thế là anh vui rồi.”

“Yuuki-san…”

Miyanoshita ôm tôi thật chặt.

“Em rất, rất, rất thích anh♪”

“Whoa, này!? Đừng ôm anh nữa!”

“Không, em sẽ không để anh đi đâu.”

“Nếu chúng ta bị nhìn thấy ở đây thì sẽ rất tệ đấy!”

“Chúng ta chỉ cần nói cả hai là anh em thôi mà. Nên tiếp tục thôi, hehe…hãy nhớ rõ cảm xúc của một cô bé tiểu học nhé.”

“Thế là hơi quá rồi!”

“Em sẽ không bao giờ để anh thoát đâu♪”

Vì lí do nào đó, tôi cảm thấy như mình là con bướm đã bị bẫy bởi một con nhện vậy.