2
...Mười bốn năm trước.
Grunbeld là một tên nhóc đang tìm kiếm nơi có dòng nước chảy, cậu tìm đến khắp mọi nơi. Khóe môi cậu nứt ra, trong miệng có mùi máu. Cậu đã đánh nhau. Gần như tất cả các đối thủ đều lớn tuổi hơn cậu.
Không chỉ có mái tóc đỏ rực nổi bật, Grunbeld còn không có cha. Người mẹ của cậu xuất thân từ một gia đình danh giá một thời, nay chỉ là quý tộc tàn tạ sống trong một khu đất nông thôn cũ lác đác vài người hầu. Grunbeld gần như không thể tránh khỏi rắc rối với đám thanh niên lớn tuổi hơn, những kẻ có nhiều sức mạnh đến mức không biết phải làm gì với nó.
Khi bước sang tuổi mười bốn, Grunbeld cao hơn một người trưởng thành bình thường và cậu sẽ không thua trong trận chiến một chọi một. Nhưng ngày hôm đó cậu gặp rất nhiều đối thủ, sau khi dính vài đòn, đầu cậu có chút choáng váng. Khi về nhà kể với mẹ, bà đã tra khảo cậu về việc phải đối đầu với bao nhiêu người và liệu cậu có thắng hay không. Grunbeld nói rằng có ba tên, và cậu đã đánh bại tất cả.
Mẹ của cậu, Euphemia, tự hào về dòng dõi thợ săn Bắc Hải của mình, một phần vì người chồng đã chết trên chiến trường khi Grunbeld còn mới chập chững, bà đã luôn nghiêm khắc trong việc nuôi dạy con trai mình. Euphemia sẽ nói với Grunbeld rằng nếu cậu học cách dùng kiếm nhưng vẫn sống một cuộc đời đầy hổ thẹn, thì khi chết cậu sẽ không bao giờ được vào Điện thờ của các Vị Thần, nơi cha cậu đang đợi. Tòa Thánh đại lục dạy rằng người tốt khi chết sẽ lên thiên đường, nhưng ở quốc gia nhỏ bé phương bắc này, vẫn có một quan niệm đã ngấm vào máu rằng sau khi qua đời, chỉ có người dũng cảm mới được gọi đến Điện thờ của các Vị Thần. Tuy vậy ngoài các linh mục ra, chỉ có những kẻ lập dị mới mù quáng áp dụng niềm tin đó vào cuộc sống hàng ngày. Ở tuổi mười bốn, Grunbeld đã phải sống trong khi suy ngẫm về cái chết của chính mình.
Chắc là nên súc miệng một chút. Mình muốn rửa mặt nữa. Chỉ cần làm vậy có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Ít nhất nên lau máu trên miệng đã. Mẹ sẽ nổi giận nếu bộ dạng mình trông quá khủng khiếp.
“Vậy ra đây là Grunbeld nhỉ.”
Tên cầm đầu luôn thất bại của đám thanh niên đã nhờ đến sự giúp đỡ của một đại ca, một tên lính, cùng một nhóm gần mười đồng bọn đã tìm kiếm Grunbeld. Bây giờ chúng đã tìm thấy cậu nên chuyện lại trở nên căng thẳng lần nữa.
Trong số những kẻ tấn công có những gã chuyên nghiệp, chúng mang theo cả gậy gộc và roi. Grunbeld rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn là một kết cục dễ đoán. Cậu bị đấm, đá và lại ăn đấm. Cậu bất tỉnh và ngã gục.
“Uầy uầy. Hơi quá tay thì phải.”
Tưởng nhầm Grunbeld đã chết, đám thanh niên vứt cậu vào một khu rừng hẻo lánh rồi bỏ trốn.
Grunbeld chỉ đang nửa tỉnh nửa mê. Cơ thể cậu nặng trĩu như thể đang bị sốt cao nên thậm chí còn không thể nhấc nổi một ngón tay. Cuộc đời ngắn ngủi của cậu lóe lên trong tâm trí. Ngày mà cha qua đời. Lần duy nhất mẹ khóc trước mặt cậu. Người mẹ nuôi cậu một mình, biệt lập trong ngôi làng. Rồi là những bài rèn luyện hàng ngày với sự chỉ dẫn nghiêm khắc của mẹ. Dân làng thì thầm về hai mẹ con kỳ quặc, về dòng máu thợ săn Bắc Hải kiêu hãnh. Lòng kính trọng và tình cảm của cậu dành cho mẹ. Sự cô lập do máu mủ và lời dạy của bà gây ra. Nỗi cô đơn. Cảm giác bất lực của Grunbeld khi chỉ là một đứa trẻ không thể bảo vệ mẹ.
Grunbeld không cử động nổi. Cơn giận dữ dâng trào trong cậu. Làm sao có thể chết ở một nơi như thế này được chứ?
Khu rừng cách xa ngôi làng một quãng. Ở đó có âm thanh nước chảy yếu ớt. Một vẻ huyền bí bao trùm nơi này, như thể nghe thấy được tiếng bước chân của dã thú. Chính vì đây là một nơi tĩnh lặng đến mức ngay cả Grunbeld, một tên nhóc cận kề cái chết, cũng có thể nhận ra sự hiện diện của một con thú đang đến gần.
Một con nai? Hay lợn rừng? Ý nghĩ đó hiện lên trong đầu cậu, rồi một con sói bạc khổng lồ xuất hiện và nhìn chằm chằm vào mặt cậu.
Trong giây lát, Grunbeld cảm thấy kinh hãi. Và rồi, giọng nói của một cô gái trẻ vang lên.
“Mày hư lắm Ludvig! Lớ ngớ đến gần kẻo bị ăn thịt đấy. Có lẽ cậu ta đã gục xuống vì đói.”
“Cái gì?”
“Dù nhỏ hay không thì cậu ấy cũng là một con rồng. Mày sẽ chỉ được ăn một miếng thôi.” Cô gái trẻ... mặc dù còn quá trẻ để được gọi như vậy, cô đang lấp ló từ phía sau một cái cây đổ. Cô gái trẻ vừa lặng lẽ gọi con sói bạc tên Ludvig này cũng bị bao vây bởi một đàn nai sừng tấm.
“Tôi không ăn thịt ai cả.” Grunbeld nói.
“Sao biết được... một con rồng đang nói mà. Cậu có thể chớp thời cơ để nuốt chửng tôi.”
“Tôi không phải rồng. Đang nói cái quái gì vậy?”
Cô gái bước ra từ phía sau cái cây. Vẻ đẹp đầy tinh nghịch yêu ma của cô khiến Grunbeld tự hỏi liệu cậu có đang mơ hay không.
Nước da trắng ngà và mái tóc dài đen nhánh như mực.
Đôi mắt màu xám, to tròn và trong veo. Đôi môi đầy đặn. Bộ ngực gầy gò cùng tứ chi thon thả.
Cô bình tĩnh tiếp cận Grunbeld không hề sợ hãi, mặc dù trông cậu to lớn hơn rất nhiều và đang chảy máu ở môi. Dựa vào chuyển động và ánh mắt của cô, Grunbeld nhận ra cô gái bị mù.
“Cô là ai?”
“Benedikte. Còn cậu?”
“Grunbeld Ahlqvist.”
“Ừm.” Benedikte lau vết thương trên miệng Grunbeld bằng ngón tay cái. “Trước đó tôi thấy một màu đỏ thẫm bốc lên từ trong rừng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một màu đỏ thẫm to và mạnh như vậy trong khu rừng này. Cậu là một con rồng lửa! Chắc chắn là vậy!”
Cô gái hào hứng nói tiếp.
“Tôi là con người, một con người… một người đàn ông.” Grunbeld đáp.
“Một con rồng lửa giả dạng con người? Ra là thế! Cậu đang bị con người truy đuổi nên đã đội lốt con người!”
“Này nhé, tôi là...” Grunbeld nhăn mặt vì vết thương quá đau trong giây lát.
“Cậu bị thương à? Ludvig đâu!” Con sói to lớn ngậm cổ áo của Grunbeld vào miệng. Con sói cẩn thận nhấc cậu lên và đặt lên lưng.
“Đi nào.” Theo chỉ dẫn của Benedikte, con sói và Grunbeld theo cô vào sâu hơn trong rừng.
Mình đang bị đưa đến vùng đất của người chết chăng?
Theo truyền thuyết dân gian phương Bắc, Valkyrie sẽ đến tìm những ai đã hy sinh một cách anh hùng.
Vì thế mới có mấy chuyện này à? Nhưng giờ mình có phải anh hùng đâu, trông Benedikte cũng không giống một Valkyrie lắm.
Có một con suối nằm xa trong rừng. Hơi nước bốc lên từ con suối nước nóng đó. Không quá lời khi nói rằng chính Đại công quốc Grant cũng là một ngọn núi lửa khổng lồ không hoạt động, nên có một nơi như thế này thì không có gì lạ. Nhưng ở đây có bầu không khí trong lành mà các suối nước nóng khác không có. Thú rừng lặng lẽ ngâm mình trong làn nước nóng.
Grunbeld mượn sức của con sói bạc Ludvig, cậu thả mình xuống suối nước nóng. Con sói tạo dáng làm gối giúp cho Grunbeld không bị chết đuối. Ngay khi nước nóng chạm vào vết thương, cơn đau xuyên qua người dữ dội đến mức cậu tưởng mình đã hét lên. Khi nuốt tiếng hét và chịu đựng cơn đau, cơ thể cậu bắt đầu cảm thấy nhẹ nhàng đến bất ngờ. Dòng suối dường như giống một phương thuốc dạng lỏng hơn là nước. Mùi hương thảo dược dễ chịu làm dịu đi sự căng thẳng của cậu.
Benedikte cởi bỏ váy, khỏa thân trèo lên lưng một con nai sừng tấm và bơi quanh suối nước nóng với tinh thần phấn chấn. Cô là một cô bé gầy gò mặc dù không đến mức ốm yếu, xương sườn của cô hiện rõ ra.
“Cứ như một cảnh trong truyện cổ tích vậy,” Grunbeld thì thầm.
Tất cả đều phi thực tế biết bao.
Benedikte đến gần cậu và nói: “Đây là nơi bí mật dành cho tôi và mấy đứa này. Khi các bà già thuyết giảng quá nhiều thì tôi toàn lẻn đến đây. Vết thương nào của động vật cũng đều chữa được, nên chắc chắn là nó cũng có tác dụng với rồng.”
“Tại sao lại nghĩ tôi là rồng? Tôi đã nói nhiều lần rồi... tôi là con người!”
“Không, đừng lừa tôi. Chưa bao giờ tôi thấy một con người mạnh mẽ hay đỏ thẫm như thế này.”
“Cô nói là chưa bao giờ nhìn thấy? Nhưng mắt cô…”
“Đúng vậy, tôi bị mù. Nhưng tôi có thể thấy rõ trái tim, tinh thần và dòng năng lượng. Lúc trước tôi còn tưởng núi lửa đang phun trào cơ! Có lẽ là một con rồng lửa huyền thoại đang ngủ trong ngọn núi lửa đã hồi sinh!”
Lúc trước ư? Ồ, là khi mình giận dữ. Nghĩ lại thì cơn giận mãnh liệt đó đã vơi dần kể từ khi bước vào suối nước nóng này... kể từ khi mình gặp Benedikte.
“Rồng lửa… Cô nói quá rồi. Không thể nào… tôi chỉ là một… đứa trẻ yếu đuối. Chẳng có gì đúng như ý tôi muốn cả.” Grunbeld siết chặt nắm tay. “Nếu là một con rồng lửa, tôi sẽ đốt cháy… tất cả.”
Benedikte cưỡi lên Grunbeld và nhìn cậu. Khuôn mặt của cô nàng xinh đẹp kề sát vào cậu, chạm vào làn da của cô khiến cậu bối rối. Cô ấy còn quá trẻ. Tuy nhiên, có điều gì đó kỳ lạ ở Benedikte. Cứ như thể cô đang hướng ánh nhìn về xa xăm bằng đôi mắt vô hồn của mình, say sưa với thứ rượu mà cô còn chưa uống.
“Nhất định cậu sẽ trở thành một con rồng hùng mạnh đấy,” cô nói với vẻ say mê. “Giống như con rồng lửa huyền thoại đó. Một khi trở nên như thế, sẽ không ai có thể làm tổn thương cậu nữa. Ánh lửa đỏ rực sẽ thiêu cháy kẻ thù của cậu, lớp vảy cứng sẽ bẻ gãy những lưỡi kiếm.” Sau đó cô giật mình như thể vừa mới tỉnh dậy. Cảm giác mê man biến mất, cô đã trở lại với phong cách trẻ con ban đầu.
Benedikte đặt tay lên ngực Grunbeld, gần tim cậu. “Nhưng dù lớp vảy có bao bọc chặt và cứng đến đâu, chúng cũng không thể bảo vệ được trái tim cậu. Nếu chỗ này có bị tổn thương thì hãy quay lại đây lần nữa nhé.”
Benedikte mỉm cười hồn nhiên. Grunbeld không biết phải nghĩ gì nữa. Cô gái dựa vào cậu và giữ nguyên tư thế đó khi thời gian dần trôi qua.
Thêm một lúc nữa, cơn đau của Grunbeld dịu dần và máu ngừng chảy. Dường như có một loại sức mạnh thần thánh nào đó ở đây.
“Tôi phải về nhà đây.”
“Đúng rồi nhỉ. Mình không thể ở lại khu rừng này mãi được. Bây giờ chưa phải lúc.”
Ludvig và Benedikte tiễn Grunbeld, rồi cậu đi ra khỏi rừng.
“Tạm biệt.”
Khi Grunbeld quay lại, khu rừng chìm trong sương mù và không còn thấy ai cả.
Mình bị yêu tinh mê hoặc hay gì đó rồi chăng?
Những gì đã diễn ra nhanh chóng mất đi cảm giác thực tại. Grunbeld đặt tay lên ngực như để nhớ lại cái chạm của Benedikte.
Cậu nghĩ lại lời nói của cô... “Nếu chỗ này bị tổn thương, hãy quay lại đây lần nữa nhé”... sau đó cậu bắt đầu trở về nhà.