“Ngươi xem ngươi đã làm chuyện tốt gì!”
Vừa mới lồm cồm bò dậy, bên tai Giang Tuệ liền vang lên tiếng gào thét giận dữ của quản gia.
“Rốt cuộc là muốn làm cái trò gì, xem ngươi làm loạn cả lên như thế này.”
Quản gia không chỉ vào lớp bùn lầy lấm lem dưới đất, mà là giận dữ chỉ vào bộ âu phục trên người mình, một lần nữa lại bị hủy hoại.
Mặt ông ta đỏ bừng vì tức giận.
Nếu nói lúc va chạm với Lục Vân Trạch chỉ khiến ông ta dính vết bẩn, thì tai nạn của Giang Tuệ gần như phá hủy luôn bộ âu phục này.
Điên hơn nữa là vì sự việc xảy ra quá bất ngờ, quản gia còn chưa kịp ngậm miệng, khiến mấy hạt đất lại bay vào miệng.
Thế là hắn trở thành bộ dạng vừa mắng Giang Tuệ, vừa không ngừng nhổ đất trong miệng, bộ dáng cực kỳ chật vật.
Còn Lục Vân Trạch, vì được nhắc nhở kịp thời nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Chỉ có ánh mắt hắn vẫn chăm chăm nhìn vào nữ hầu trước mặt.
Giang Tuệ vừa đứng dậy đã cúi đầu xin lỗi rối rít, nhưng lão quản gia đang nổi giận đâu thèm để tâm. Ông ta vẫn mắng không ngớt, giọng điệu càng lúc càng gay gắt.
Khi lão ta cúi đầu phủi bùn đất trên người mình ——
“Prfff.”
“Ngươi cười cái gì?” Quản gia ngửa đầu.
“Không, không có.” Giang Tuệ vẫn vẻ sợ hãi.
Quản gia liếc Lục Vân Trạch, cũng không phải hắn đang cười trộm, vậy là ai?
Quản gia lại cúi đầu——
“Prfff, khụ...khụ...”
“Bị ta bắt được rồi, chính là ngươi đang cười!”
“Không có, thật sự không có.” Giang Tuệ vội vã vẫy tay, chỉ là khóe miệng không kiềm được mà cứ nhếch lên, khó đè xuống hơn cả việc ghìm bắn súng một khẩu AK47.
“Ngươi rõ ràng vẫn đang cười, chẳng thèm dừng lại chút nào.”
“Quản gia tiên sinh, chỉ là tôi nhớ tới một chuyện vui thôi.” Giang Tuệ nói đến đây còn ngập ngừng một chút, rồi bổ sung: “Tôi không có vợ.”
Và cả đời này cũng chẳng lấy nổi vợ.
Quản gia hít một hơi, đồng tử run mạnh.
“Thiệt thòi cho ta sáng nay còn khen ngươi một câu, không ngờ mới nửa ngày đã lộ nguyên hình. Ngươi như vậy còn xứng làm người hầu của Lạc gia sao? Tháng này đừng hòng cầm đủ tiền lương!”
“Hả, nhất định phải trừ lương sao?” Giang Tuệ lập tức ủ rũ, “Quản gia tiên sinh, ngài cũng biết hoàn cảnh của tôi, có thể không trừ không?”
“Ta nói không được, thì là không được…”
“Được rồi, dừng lại đi.”
Cuối cùng cũng chờ được này.
Giang Tuệ quay đầu nhìn về phía thiếu gia im lặng nãy giờ – Lục Vân Trạch, trong mắt lóe lên một tia sáng nhẹ.
“Chỉ là làm bẩn một bộ quần áo thôi mà, có cần nổi nóng đến vậy không?”
“Đây là bộ tôi yêu thích nhất…”
“Nhiều lắm cũng chỉ là đồng phục làm việc.” Lục Vân Trạch ngắt lời quản gia, “Trong phòng ông còn một đống còn gì, Không thì để tôi bỏ tiền ra đền một cái mới, được không?”
Giọng thiếu gia vừa cất lên, khí thế của quản gia liền tụt sạch. Giọng ông ta trở nên nhỏ nhẹ hẳn.
“Nhưng mà... cô ta làm sai, thì phải bị phạt. Không thì lần sau lại không biết rút kinh nghiệm.”
“Phạt cũng được, thì giao cho nàng làm thêm vài việc để chuộc lỗi, trừ lương làm gì. Hiểu chưa?”
“...Vâng, hiểu rồi.”
Dù ngày thường có bị làm khó đến mấy, nhưng trên chuyện chính sự, lời của Lục Vân Trạch vẫn là mệnh lệnh thật sự.
Sau vài câu bàn bạc, cách chuộc lỗi của Giang Tuệ được quyết định. Tối mai bạn của Lạc Dao sẽ đến trang viện làm khách, cần người đi mua một mẻ nguyên liệu nấu ăn.
Ban đầu là do quản gia đảm nhiệm, nhưng Giang Tuệ đã chủ động đề xuất nhận việc này để chuộc lỗi.
Phải mua rất nhiều guyên liệu, Giang Tuệ còn phải lấy một tờ danh sách từ quản gia để tránh sai sót.
Vừa nhìn danh sách dày cộm, nhiều thể loại nguyên liệu chi chít, Giang Tuệ thầm cảm thán: "Kiếp trước đi làm nghiên cứu còn chẳng rắc rối bằng."
“Đừng để bụng, lão quản gia tính khí vốn vậy rồi.”
Thấy nàng vẫn ở phòng khách chưa đi, Lục Vân Trạch bèn lại gần.
Giang Tuệ thoáng nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, cười ngọt ngào:
“Không sao cả, đa tạ thiếu gia nói giúp, nếu không phải ngài, tiền công của tôi đã bị trừ rồi.”
“Không có gì, chỉ thấy lão già kia cố ý chọc chỗ đau người khác.”
Rõ ràng biết nàng nữ hầu này nợ cả núi tiền, còn cố ý lấy chuyện lương lậu ra ép người, cho dù là đất sét cũng sẽ nổi giận.
“Hơn nữa, cô cố ý hắt đất lên người lão ta để chuyển hướng hỏa lực đúng không?”
“Thiếu gia nói gì vậy, tôi nghe không hiểu?” Giang Tuệ lập tức nghiêng đầu, vẻ ngơ ngác rất đáng yêu.
“Còn giả bộ, cô tưởng lừa được ta chắc?”
Thấy Lục Vân Trạch chắc chắn như đinh đóng cột, Giang Tuệ cũng không giả vờ nữa: “Tôi chỉ là không chịu được cảnh người ta ức hiếp thiếu gia của tôi thôi.”
Cái gì mà là thiếu gia của ngươi, ta lại không phải vật sở hữu của ngươi, nghe thật kỳ lạ.
Không hiểu sao, Lục Vân Trạch bỗng có cảm giác lạnh sống lưng trước nụ cười ngọt ngào của nữ hầu trước mặt.
Nhưng chớp mắt sau nàng lại khôi phục nụ cười ngây thơ, lần nữa ủy khuất:
“Rõ ràng là thiếu gia lừa tôi trước, nói là đi vệ sinh, kết quả lại gặp cảnh tàn nhẫn như vậy.”
“Nhảm, nhảm nhí… tôi không có...” Lục Vân Trạch gãi đầu, giả vờ nghe không hiểu nàng nói gì.
Nói cũng lạ, nàng sao biết ta sẽ gặp chuyện?
Giang Tuệ có thể nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng hắn, nhưng lại không hé nửa lời. Nếu Lục Vân Trạch biết nữ hầu này từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát hắn, chắc sẽ há hốc mồm vì sốc.
Không khí có hơi ngượng ngập, Lục Vân Trạch chủ động cắt ngang:
“Coi như được cô đã cứu một lần, cảm ơn nhé.”
“Thiếu gia cũng giúp tôi giữ được tiền công, coi như huề nhau.”
Không ngờ nàng không thừa cơ bám lấy mình, Lục Vân Trạch hơi bất ngờ, tò mò hỏi:
“Việc mua nguyên liệu, cô làm được không?”
“Thiếu gia lại chủ động quan tâm đến tôi, cảm động quá, tôi sắp phát khóc rồi.” Giang Tuệ lập tức làm động tác lau nước mắt, “Ân tình này tôi nhất định ghi nhớ cả đời.”
Lại nữa rồi... Lục Vân Trạch thầm hối hận vì lỡ nói thêm một câu. Sao cứ không kiểm soát được miệng vậy?
Nhưng mà nàng ấy chỉ có một mình, nếu để đống nguyên liệu đó đè lên bờ vai mảnh mai ấy, chắc chắn sẽ rất vất vả.
“Chuyện này không cần lo, tôi còn có vũ khí bí mật mà.”
“Hở?” Lục Vân Trạch lập tức hứng thú.
Nữ hầu khẽ nheo đôi mắt tím nhạt lại, như đang ẩn giấu điều gì.
“Vũ khí gì cơ?”
Dưới ánh mắt tò mò của Lục Vân Trạch, nàng giơ tay, ngón tay chỉ về phía trước, tức là chỉ vào chính Lục Vân Trạch.
“Hả?”
“Chính là ngài đó, thiếu gia.”
“Ta?”
“Chẳng lẽ thiếu gia quên rồi sao, ngài còn nợ tôi một phần ân tình đó.” Ánh mắt Giang Tuệ vừa thâm sâu, vừa tinh quái.
“Á!”
Lại bị dẫn vào tròng rồi.
Đã là trả ân tình, Lục Vân Trạch đương nhiên không có lý do từ chối. Dù sao hôm nay là thứ bảy, không cần đến trường, ở nhà cũng chẳng có việc gì.
Bị đám người gọi là chơi bời lêu lổng, chi bằng ra ngoài hít thở, thuận tiện trả luôn món nợ Giang Tuệ nhắc mãi.
Cứ kéo dài thêm... có khi còn gặp chuyện không hay.
Lan Thành không tính là thành phố cấp một, nhưng lấy lịch sử lâu đời tự hào, thứ bán chạy nhất chính là các cảnh quan tự nhiên và bảo tàng văn vật.
Vừa bước vào khu phố, Giang Tuệ và Lục Vân Trạch lập tức bị cuốn vào không khí náo nhiệt, lẫn vào đám đông đến nỗi trông chẳng khác gì người bình thường.
Không, thực ra vẫn khác.
Nhờ vào giác quan nhạy bén vượt mức bình thường, Giang Tuệ có thể cảm nhận rõ ánh mắt xung quanh đều đang đổ dồn về phía mình. Nàng cũng nghe rõ mồn một mấy lời bàn tán tưởng như thì thầm:
“Cô gái kia xinh quá, là nữ hầu sao?”
“Chắc cosplay thôi, sao nữ hầu lại có vệ sĩ to cao đi kèm?”
“Cũng phải, đây chắc là kiểu chơi mới à?”
Bộ đồng phục nữ hầu của Giang Tuệ cực kỳ nổi bật giữa phố xá. Tiếng gót giày da gõ xuống đất lanh lảnh, váy đồng phục mỗi bước đi đều nhẹ nhàng tung lên một chút.
Một cô gái đáng yêu, mặc trang phục dễ thương, đương nhiên trở thành tâm điểm chú ý. Những ánh nhìn đó càng khiến Giang Tuệ tự tin hơn, cô thầm nghĩ: thân xác này đúng là có lợi thế về ngoại hình.
Nhưng so với ánh mắt người qua đường, Giang Tuệ vẫn hi vọng Lục Vân Trạch có thể chú ý nàng nhiều hơn.
Ra phố, Giang Tuệ bắt đầu mua từng món nguyên liệu trong danh sách, sau khi đóng gói xong đều ném cho Lục Vân Trạch, suốt đường hai người không nói gì.
Vì thế, mỗi khi đi được một đoạn, nàng sẽ lặng lẽ quay đầu lại liếc hắn một cái, hy vọng bắt gặp ánh mắt hắn mang chút gì đó... không bình thường.
Càng là ánh mắt kỳ quái, thì càng chứng tỏ trong lòng hắn, nàng càng có sức nặng. Giang Tuệ thậm chí còn hy vọng Lục Vân Trạch sẽ biến thành kiểu ông chú biến thái, chỉ cần một ánh nhìn cũng khiến nàng cảm thấy như bị lột sạch rồi ve vuốt khắp người.
Chỉ tiếc, thiếu gia này vẫn còn quá ngây thơ. Mỗi khi nhìn trúng là biết chủ động quay đi, hoàn toàn thiếu sự "huấn luyện" cần thiết.
Gặp những lúc như vậy, Giang Tuệ cũng không quấy rầy, chỉ làm như không biết gì mà tiếp tục đi.
Còn Lục Vân Trạch thì thở phào vì nàng không mở miệng trêu chọc hắn.
Những lời chú ý và bàn tán của người qua đường đối với Giang Tuệ, hắn cũng nghe được. Những lời khen ngợi truyền vào tai, dễ khiến người ta mơ mộng, dấy lên cảm giác ngứa ngáy khó hiểu.
Đồng phục nữ hầu của Lạc gia nhìn chính diện không có gì đặc biệt, nhưng phía sau lại là thiết kế khoét sâu, có thể thấy rõ tấm lưng trắng như tuyết.
Chỉ cần nhìn tấm lưng trắng ngần kia, cảm giác ngứa ngáy trong lòng Lục Vân Trạch liền hóa thành nóng bức, sinh ra một loại ham muốn không tên...
Muốn đưa tay vuốt ve làn da trơn mềm của nàng, luồn tay vào bộ y phục ấy.
Chết tiệt, Lục Vân Trạch, ngươi đang nghĩ gì vậy!
Lục Vân Trạch tự tát mạnh một cái, lúc này mới tỉnh táo lại đôi chút.
Nghe động tĩnh sau lưng, Giang Tuệ dừng bước: “Thiếu gia sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là thấy hơi nóng.” Lục Vân Trạch nặn ra một nụ cười khổ, thầm nghĩ: chỉ cần nàng lên tiếng, ta liền không còn mấy suy nghĩ vớ vẩn đó nữa.
Giang Tuệ nhìn chằm chằm gò má đỏ ửng của hắn một lát, sau đó nhẹ nhàng bước lùi.
Nàng lấy trong túi ra một gói khăn ướt, rồi khi hắn còn đang bối rối, đã đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên mặt hắn.
Khoảng cách giữa hai người cực gần, hơi thở ấm áp của cô phả vào mặt hắn.
“Thiếu gia trông có vẻ mệt rồi.”
Chẳng lẽ, nàng muốn chia sẻ áp lực cho ta?
Lục Vân Trạch bỗng thấy vui sướng bất ngờ.
“Vừa rồi còn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái như thế, sao bây giờ lại không dám nhìn nữa?”
“Khụ khụ... cô đang nói gì thế... tôi nghe không hiểu...”
“Thiếu gia thẹn thùng rồi~ Nè thiếu gia, ngài đi đâu thế? Chờ tôi với~~”
Lục Vân Trạch phát hiện, hắn vẫn không tài nào đoán được tính cách thật sự của cô gái này.
Mà Giang Tuệ cũng rơi vào nghi hoặc: Rõ ràng ta đâu có cấm hắn nhìn, vậy mà lại bỏ chạy là sao...