Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

81 739

Magical★Explorer (LN)

(Đang ra)

Magical★Explorer (LN)

Iris

Sau khi được tái sinh vào tựa game khiêu dâm huyền thoại "Magical★Explorer", chàng trai của chúng ta nhanh chóng nhận ra cậu ta chỉ được nhét làm nhân vật phụ xui xẻo thay vì nhân vật chính sát gái củ

18 1607

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

(Đang ra)

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

Fujiki Washiro (藤木わしろ)

"Đây chính là… điều kiện tiên quyết mà ta dựng nên—chỉ để hạ sát ngươi."

7 251

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

2 6

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Đang ra)

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Cảnh báo: Truyện có chứa nội dung nhạy cảm, cân nhắc kỹ trước khi đọc.)

16 51

Web Novel - Chương 13 - Không thể dứt ra

Một ly trà sữa rất nhanh đã uống xong, mà tiếp tục nấn ná trong con hẻm nhỏ này thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Lục Vân Trạch và Giang Tuệ liền quyết định rời khỏi nơi đây.

"Meo~"

"Là cô vừa kêu à?" Lục Vân Trạch quay sang nhìn nàng hầu gái bên cạnh.

"Thiếu gia thật quá đáng, không chứng cứ gì mà dám đổ oan cho người ta." Giang Tuệ làm bộ hờn dỗi, ngẩng khuôn mặt với đôi má phồng lên, biểu cảm đáng yêu vô cùng.

"Ha ha, xin lỗi, tôi không nhịn được, thật sự không nhịn được."

Nếu không phải do Giang Tuệ, vậy thì tiếng mèo vừa rồi là gì?

Nàng nhìn ra sau lưng, nơi sâu trong con hẻm, con mèo đen ban nãy không biết chạy đi đâu giờ lại thò đầu ra, cẩn thận quan sát hai người.

"A, là nó..." Lục Vân Trạch nhận ra ngay, chính con mèo này đã dẫn hắn đến con hẻm này.

Giang Tuệ ngồi xổm xuống trước mặt mèo đen. Con mèo nhỏ mang thương tích kia vẫn nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt vàng kim, tựa như đang cảnh giác điều gì đó.

"Chào tiền bối."

Cô nói, giơ tay như thể đang chào hỏi một người bạn cũ.

Nhìn cảnh đó, Lục Vân Trạch không nhịn được bật cười. Không ngờ một Giang Tuệ thông minh sắc sảo lại nghiêm túc nói chuyện với một con mèo, mà còn thể hiện dáng vẻ ngây thơ dễ thương thế này.

“Thiếu gia ở phía sau chê cười tôi, thật khiến người ta đau lòng.”

Giang Tuệ buông lời trách móc, sau đó lại quay ánh mắt về phía con mèo đen.

“Cảm ơn ngươi đã chỉ đường cho thiếu gia, có muốn ăn cá khô không?”

Nàng đưa bàn tay trắng nõn ra, định xoa đầu nó, nhưng con mèo nhạy bén lập tức lùi lại né tránh.

Mắt nó càng trở nên cảnh giác hơn, sau đó nhảy phắt đi xa, quay đầu liếc nhìn hai người một cái, rồi nhanh chóng biến mất vào bóng tối sâu thẳm của hẻm nhỏ.

"Xem ra nó không thích cô."

"Nó sẽ thích tôi thôi. Nếu không có chút hứng thú thì sao lại quay lại?"

Lời của Giang Tuệ khiến Lục Vân Trạch ngẩn người, không hiểu nàng đang ám chỉ gì, chỉ biết đứng lên phủi tay.

Lục Vân Trạch sờ sờ cằm, lẩm bẩm:

"Nếu chỉ là nuôi một con mèo thì chắc cũng chẳng ai nói gì..."

Không biết từ đâu ra một định kiến rằng, nhà giàu sẽ nuôi một con mèo hoặc chó cưng, còn có mấy người hầu hạ, sống một cuộc sống còn tốt hơn cả người.

Nếu Giang Tuệ muốn nuôi mèo, Lục Vân Trạch thấy mình hoàn toàn có thể chiều theo ý nàng. Dùng danh nghĩa của mình để mua, rồi giao cho nàng chăm sóc, chỉ mong Lạc Dao đừng dị ứng với lông mèo là được.

"Ý tốt của thiếu gia, tôi xin ghi nhận. Chỉ là tôi không thích những con mèo khác."

"Không hổ là cô, lại chỉ thích mèo hoang."

"Không phải, ý tôi là, thiếu gia đã có một con mèo đáng yêu rồi."

"Ý cô là sao?"

Thấy hắn thật sự đang suy nghĩ trong trang viên có mèo từ lúc nào, Giang Tuệ nghiêng đầu cuộn hai tay thành hình móng mèo đặt lên má, đầu ngón tay còn cố ý cong lên bắt chước hình dáng đệm thịt:

“Con mèo nhỏ đáng yêu nhất của thiếu gia, chẳng phải là tôi sao.”

Nói xong, nàng còn cố tình "meo~" một tiếng.

Khóe miệng Lục Vân Trạch khẽ giật.

“Tôi là người làm của thiếu gia, cũng có thể là con mèo nhỏ độc nhất của thiếu gia. Thiếu gia xem, tôi sẽ không rụng lông, cũng sẽ không vô cớ sủa loạn, chỉ cần thiếu gia cưng chiều là có thể sống sót.”

“Đi thôi đi thôi, nếu về muộn sẽ bị lão quản gia soi mói đấy.” Lục Vân Trạch che mặt, bước nhanh ra khỏi con hẻm

"Thiếu gia chờ tôi với~ Đừng bỏ rơi Tiểu Tuệ mà~ TChẳng lẽ thiếu gia không hiểu, không có mèo nhỏ thì sẽ không có cuộc sống sao~”

Trên đường bị một nữ hầu cứ meo meo bám riết không buông, Lục Vân Trạch cảm giác mình như đã đánh mất tư cách làm người trong xã hội này rồi.

Ánh mắt của người xung quanh đầy tò mò, thậm chí còn có người thì thầm:

“Đó không phải là cô hầu gái và anh chàng phu khuân vác ban nãy sao? Sao lại thành ra thế này.”

"Tôi hiểu rồi, hóa ra là một trò đùa giữa các cặp tình nhân. Khốn thật, tụi mình còn bị cuốn vào trò chơi của họ."

"Mẹ ơi, sao chị kia cứ meo meo như mèo thế?"

"Nữu Nữu đừng nhìn, chị ấy đang... hát đấy."

Mãi cho đến khi bắt được một chiếc taxi, sau khi lên xe, Giang Tuệ mới chịu yên tĩnh một chút.

Chỉ là không gian trong xe có hạn, hai người cộng với bao nhiêu đồ đã mua, bọn họ chỉ có thể bị ép chen chúc. Nói chính xác là, Giang Tuệ chủ động chen chúc đến bên cạnh hắn.

Vì vậy trong suốt chặng đường, nửa người Giang Tuệ đều dán chặt vào Lục Vân Trạch, thân nhiệt của nàng truyền qua lớp áo mỏng, đôi chân mềm mại thỉnh thoảng chạm vào hắn khi xe rẽ vào khúc cua, nhưng lại không giống những cô gái bình thường khác mà ngại ngùng tránh ra.

Lục Vân Trạch căng cứng cả người, hắn không dám nhúc nhích, yết hầu không ngừng chuyển động, chỉ sợ làm phiền đến nàng đang cúi đầu xem điện thoại.

Nhưng khi chiếc taxi cán qua ổ gà, cả người Giang Tuệ lại nghiêng ngả ngã vào người hắn, hương thơm thoang thoảng đột nhiên ập đến khiến hắn không có chỗ nào để trốn.

Còn Giang Tuệ, vẫn luôn thừa lúc hắn không chú ý, thưởng thức vẻ mặt cố làm ra vẻ bình tĩnh của hắn, cùng với kỹ năng diễn xuất vụng về.

Hơn mười phút sau, taxi cuối cùng cũng đến trước cổng dinh thự nhà họ Lạc. Lục Vân Trạch vừa nhấc túi đồ lên định vào nhà thì bị Giang Tuệ kéo lại.

"Lại sao nữa?" Lục Vân Trạch nghĩ thầm đã đến cửa nhà rồi, nếu để Lạc Dao và bọn họ nhìn thấy nàng bám dính lấy mình, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Thiếu gia, phần còn lại giao cho tôi là được. Ngài cứ vào nhà trước đi."

Giang Tuệ đón lấy đống túi từ tay hắn, khiến Lục Vân Trạch đột nhiên nhớ ra một chuyện:

Rõ ràng mình mới là cấp trên của nàng ấy cơ mà!

Rõ ràng thân phận địa vị cao hơn nàng, nhưng trên đường đi lại bị Giang Tuệ sai vặt như người làm, khi Lục Vân Trạch vào nhà thì mặt mày đã xám xịt.

Người đầu tiên ra đón họ là lão quản gia, không hiểu sao ánh mắt khi nhìn Giang Tuệ lại có chút kinh ngạc.

“Quản gia tiên sinh, đồ ở đây cả rồi, ngài kiểm tra một chút đi.”

Giọng nói của Giang Tuệ kéo ông trở lại thực tại. Quản gia lập tức nghiêm túc trở lại.

“Lãng phí nhiều thời gian như vậy, hy vọng ngươi đừng để tiểu thư và Lục thiếu gia thất vọng.”

"Ngài yên tâm, thiếu gia đã giám sát toàn bộ quá trình, không có sai sót gì đâu."

Sự thật đúng như Giang Tuệ đã nói, thời gian trở về muộn một chút, nhưng những thứ cần mua đều đã mua đủ. Dường như không tìm được bất kỳ sai sót nào, quản gia sờ sờ bộ râu trắng nhỏ của mình:

"Tốt, rất tốt. Theo ta đến thanh toán phí mua sắm."

"Vâng."

Nàng cũng không quên nhìn về phía Lục Vân Trạch, cúi người chào, giọng dịu dàng nói:

"Thiếu gia vất vả rồi, tôi xin phép lui trước."

“Ừm, được.”

Giây tiếp theo nàng nháy mắt với Lục Vân Trạch, giọng điệu trở nên tinh nghịch:

“Hy vọng thiếu gia có thể giữ đúng lời hứa, bảo vệ tôi thật tốt, dù sao thì tôi cũng là món đồ quý giá của thiếu gia~”

"...... A."

May mà không có ai nghe thấy lời lẽ hổ lang của nàng ta.

Nhìn bóng lưng Giang Tuệ khuất dần, Lục Vân Trạch càng thêm nghi hoặc.

Giang Tuệ trước mặt người khác, lễ phép và dịu dàng, không hề có dáng vẻ tinh nghịch nào. Tại sao nàng chỉ thể hiện những dáng vẻ khác trước mặt ta?

"Chẳng lẽ trông mình dễ bắt nạt đến vậy sao?"

Càng nghĩ càng không hiểu. Nhưng hắn lại chẳng thể nào ghét nổi Giang Tuệ.

Nàng tựa như có ma lực, khiến người ta không cách nào dứt ra được.

----------------

Phần lớn buổi chiều hôm nay đều ở bên ngoài, lại còn có Lục Vân Trạch đi cùng. Tuy kế hoạch không giống như Giang Tuệ tính trước, nhưng kết quả thì cũng chẳng tệ.

Tối nay Giang Tuệ không đi quấy rầy Lục Vân Trạch nữa, mà sau khi kết thúc công việc vào đêm khuya, tắm rửa xong liền ngồi trước bàn học.

Ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên bìa cuốn sách cổ, đôi mắt tím nhạt ánh lên vẻ trầm tư.

"Chuyện xảy ra chiều nay... quả nhiên có người đang nhắm vào mình."

Gặp mèo đen, rồi cả ông chú kỳ lạ kia, đều nằm ngoài dự đoán. Theo kịch bản gốc, người gặp mèo đen rồi bị cuốn vào vụ án mất tích phải là Lục Vân Trạch, trở thành mục tiêu của tổ chức phía sau.

Chẳng lẽ vì sự xuất hiện của mình, mà kịch bản đã chệch hướng?

Giang Tuệ nghiêng ghế, một tay gối sau gáy, tay kia nghịch những sợi tóc màu xám nâu.

"Không đúng. Hai chuyện đó xảy ra cùng lúc, chắc chắn không phải do mình thay thế Lục Vân Trạch mới gây ra."

Đối phương biết rõ thân phận mình. Chắc chắn đây là âm mưu đã được chuẩn bị từ trước.

Nói cách khác, kịch bản đã bắt đầu thay đổi từ lâu, chỉ là đến giờ Giang Tuệ mới nhận ra.

Vậy rốt cuộc là từ khi nào, và là ai, đã chuyển mũi nhọn vốn nhắm vào Lục Vân Trạch, sang người Giang Tuệ?

Nàng suy nghĩ hồi lâu vẫn không có manh mối, đành thở dài:

"Quả nhiên mọi chuyện không hề đơn giản. Đúng là tiến thoái lưỡng nan."

Muốn thay đổi kết cục bi thảm, nhưng lại lo rằng sự thay đổi đó sẽ dẫn đến kết cục còn tệ hơn.

Mình nhất định phải cẩn thận hơn nữa.

Giang Tuệ cất cuốn sách cổ, hôm nay mệt rồi, đi ngủ một giấc thật ngon đã.