Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

81 739

Magical★Explorer (LN)

(Đang ra)

Magical★Explorer (LN)

Iris

Sau khi được tái sinh vào tựa game khiêu dâm huyền thoại "Magical★Explorer", chàng trai của chúng ta nhanh chóng nhận ra cậu ta chỉ được nhét làm nhân vật phụ xui xẻo thay vì nhân vật chính sát gái củ

18 1607

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

(Đang ra)

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

Fujiki Washiro (藤木わしろ)

"Đây chính là… điều kiện tiên quyết mà ta dựng nên—chỉ để hạ sát ngươi."

7 251

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

2 6

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Đang ra)

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Cảnh báo: Truyện có chứa nội dung nhạy cảm, cân nhắc kỹ trước khi đọc.)

16 51

Web Novel - Chương 16 - Thứ cảm xúc nóng bỏng, mãnh liệt

Tại yến tiệc, việc vắng mặt quá lâu cũng không hay, Lục Vân Trạch đứng đợi trước vườn hoa một lúc rồi quay trở lại nhà chính.

Vừa bước vào cửa, một tràng reo hò nhiệt liệt cùng mùi rượu nồng nặc ập đến.

Xem ra sau khi Lục Vân Trạch rời đi, bọn họ lại uống không ít rượu, giờ đây trên mặt không ít người đều có thể thấy được chút ửng hồng vì say, thậm chí có người còn bắt đầu nói nhảm.

Lục Vân Trạch đi ngang qua họ, trở về chỗ ngồi của mình, giả vờ như mình vẫn luôn ở đó.

Khi hắn cầm ly của mình lên, lại phát hiện nó đã đầy từ lúc nào. Hắn rõ ràng nhớ trước khi ra ngoài đã uống hết rượu, có người lại rót đầy cho hắn.

“Lục ca ca, anh vừa đi đâu vậy, nói là đi vệ sinh mà sao đi lâu thế.” Lạc Dao mở miệng, giọng nàng nhỏ nhẹ đến mức suýt bị nhấn chìm trong không khí cuồng nhiệt của yến tiệc, nhưng vẫn lọt rõ vào tai hắn.

“À… ta chỉ là đi vệ sinh thôi.”

“Thật không?”

Má Lạc Dao ửng hồng vì uống rượu, nàng khẽ nheo mắt, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

“Thật mà.”

Nếu để nàng biết hắn rời yến hội để ra ngoài thương lượng chuyện mua đồ ăn khuya với một nữ hầu… đảm bảo nàng sẽ phát điên.

“Lục ca ca, anh nói dối~” Lạc Dao chỉ vào mũi hắn, giọng nói mềm mại, muốn hung dữ cũng không hung dữ nổi, “Vừa rồi có người báo cáo với em là anh chạy ra ngoài sân rồi.”

Chết tiệt, còn có chuyện này sao?!

Không hiểu sao trong đầu Lục Vân Trạch lại nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ Lạc Dao vẫn luôn phái người âm thầm theo dõi mình?

Chắc không phải đâu, tuy nàng thỉnh thoảng sẽ nổi giận, nhưng gia giáo lại nổi tiếng là tốt. Chắc… sẽ không làm ra chuyện kỳ lạ như vậy đâu.

“Puff hahaha, dọa anh đó, em sao có thể làm ra loại chuyện đó với anh chứ.”

Dường như không để ý đến vẻ mặt chột dạ của hắn, Lạc Dao cười xong liền tự nói tự nghe.

“Chắc là anh ra ngoài hóng gió đúng không?”

“À đúng đúng đúng, anh chỉ ra ngoài hóng gió thôi.” Lục Vân Trạch thở phào nhẹ nhõm, may mắn Lạc Dao bây giờ đầu óc không tỉnh táo.

“Em biết Lục ca ca không giống người khác, không thích mấy nơi náo nhiệt thế này. Anh nhất định thấy khó chịu nên mới ra ngoài. Em cũng thế mà. Nhưng loại tụ họp này là cách xã giao quan trọng, ai vắng mặt cũng được, chỉ em thì không.”

Lạc Dao trông có vẻ say thật rồi, hơn nữa còn say không nhẹ, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.

Những lời thường ngày nén trong lòng, tuôn ra hết:

“Phải luôn giữ hình tượng trước mặt người ngoài… mệt thật đấy.”

“Đám người đó dám xem thường Lục ca ca, mắt mù cả lũ.”

“Luôn cảm thấy Lục ca ca gần đây đối với em có phần xa cách, làm em còn tưởng anh có phụ nữ ở bên ngoài rồi... Nếu là thật thì em nhất định phải phái người khống chế anh thật tốt.”

Lục Vân Trạch nuốt nước bọt, không ngừng nói những lời an ủi nàng, để nàng hoàn toàn yên tâm.

“Nói thật là em sợ muốn chết, cứ tưởng Lục ca ca nửa đêm chuồn ra ngoài. May mà chỉ loanh quanh trong sân.”

“Bên ngoài có chuyện gì sao?”

“Lục ca ca say rồi sao?” Lạc Dao bật cười, “Anh quên gần đây có vụ án mất tích rất ầm ĩ à?”

“À phải… chẳng trách gần đây không thấy người hầu ra ngoài vào ban đêm nữa… vì… nguy hiểm.”

Khi nói đến hai chữ “nguy hiểm”, trong đầu Lục Vân Trạch chợt lóe lên một bóng dáng mặc đồ hầu gái, giọng nói cũng ngày càng nhỏ lại.

Không phải Giang Tuệ đang đi ra ngoài một mình sao?

Cái vụ án mất tích kia… hy vọng không liên quan đến nàng. Cuộc đời Giang Tuệ đã quá xui xẻo: gia đình tan nát, gánh nặng nợ nần, nếu đến cả kẻ gây án cũng chọn nàng, thì đúng là ông trời không có mắt.

Nghĩ đến những gì xảy ra chiều qua, Lục Vân Trạch lập tức có đáp án: Giang Tuệ, với gương mặt và vóc dáng xuất chúng, hoàn toàn không kém Lạc Dao. 

Chỉ là do thân phận người hầu gái, khiến nàng không thể tự do mặc những bộ đồ mình thích, khiến nhan sắc bị phong ấn một phần.

Người không thể mãi mãi xui xẻo, huống hồ còn là Giang Tuệ tinh ranh như vậy.

Lục Vân Trạch tin rằng, với sự thông minh sắc sảo của nàng, nhất định có thể an toàn trở về.

Nghĩ vậy, hắn gắp một miếng thịt lớn bỏ vào miệng, như muốn nhai nát toàn bộ bất an.

Nghe Lạc Dao vẫn đang nói chuyện vụ án mất tích, hắn cười một tiếng: “Không sao đâu, Lạc gia lớn thế này, ai dám đụng vào chứ.”

“Vậy chưa chắc…” Lạc Dao có vẻ trầm ngâm, “Trước kia chúng ta từng mất tích một người hầu gái, đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Không biết giờ cô ta sống chết thế nào.”

“Hả?”

Chiếc nĩa trong tay Lục Vân Trạch rơi xuống đất.

Nếu từng có người hầu mất tích thật, thì hung thủ chắc chắn không hề để nhà họ Lạc vào mắt.

Xác suất Giang Tuệ gặp chuyện… tăng mạnh!

Trái tim vốn đã bình tĩnh lại lần nữa chấn động, thậm chí khiến hắn không còn tâm trí ngồi yên nữa.

Tại sao còn để nàng một mình ra ngoài?

Tự mắng mình vài câu là đồ ngu, Lục Vân Trạch lập tức bình tĩnh lại, suy nghĩ nếu Giang Tuệ thật sự gặp chuyện thì phải làm sao.

Bây giờ nói với Lạc Dao, để nàng dừng tiệc tối và dẫn người đi tìm Giang Tuệ? Không, điều này không thực tế.

Tự đi một mình? Nhưng lại không biết vị trí cụ thể.

Tiến cũng không được, lùi cũng không xong, đầu óc Lục Vân Trạch hỗn loạn, không biết phải làm sao cho tốt.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần Lục Vân Trạch đột nhiên rung lên. Hắn lấy điện thoại ra, mở màn hình, thấy có người gửi tin nhắn cho mình.

Hắn ghi chú đối phương là: Giang Tuệ!

Đúng vậy, chuyện trà sữa ngày hôm qua, Lục Vân Trạch cảm thấy không ổn nên đã trả lại tiền trà sữa cho nàng. Giang Tuệ lúc đó nhân cơ hội trao đổi thông tin liên lạc với hắn, đây là lần đầu tiên họ có tin nhắn liên lạc.

Là một định vị, và một đoạn ghi âm.

Mở đoạn ghi âm, Lục Vân Trạch áp điện thoại vào tai, nghe thấy giọng nói khàn khàn của tiểu hầu gái:

“Thiếu gia… cứu tôi…”

Chết tiệt, nàng thật sự xảy ra chuyện!

Lục Vân Trạch bật dậy, suýt chút nữa đá đổ chiếc ghế phía sau. Không chỉ Lạc Dao, những người xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt về phía hắn.

“Lục ca ca?”

“Anh đột nhiên đau bụng, đi vệ sinh một chút đã.”

“Lại đi?”

“Lần này là chuyện lớn. Yên tâm, anh sẽ không chạy lung tung.”

Dù sao cũng trong phạm vi Lan Thành thì cũng không tính là “lung tung”.

Có thể thấy rõ Lục Vân Trạch đang rất gấp, nói chưa hết câu đã chạy ra ngoài, để lại một Lạc Dao còn đang ngơ ngác.

Lạc Dao nâng đĩa của Lục Vân Trạch lên, đưa sát mũi ngửi, lẩm bẩm: “Không có mùi lạ, chẳng lẽ dạ dày Lục ca ca không tốt?”

Chưa kịp nghĩ thêm, đám bạn lại gọi nàng uống tiếp, Lạc Dao nhanh chóng chìm lại trong không khí tiệc tùng vui vẻ.

...

Lục Vân Trạch chạy thẳng ra gara, nhớ ra mình còn giữ một chiếc mô-tô cực ngầu.

Thời trung học, Lục Vân Trạch từng say mê mô tô trong một thời gian ngắn, mong muốn mình có thể phóng xe bạt mạng như những tay đua trên mạng.

Sau khi thi đại học xong, hắn đã dùng tiền tiêu vặt mua chiếc xe đường phố này, không ngoài dự đoán, không đi được bao nhiêu lần đã bị vứt xó trong gara.

Không ngờ nó lại có ngày được nhìn thấy ánh mặt trời.

Vải phủ xe bị hắn giật xuống, chiếc mô-tô đỏ đen như mãnh thú ẩn mình lập tức lộ diện.

Thân xe sắc nét, thon dài, lớp sơn đỏ như ngọn lửa nhảy múa. Bề mặt nhẵn bóng, không một vết xước hay hao mòn, gần như không thấy dấu vết sử dụng.

Sau một thời gian dài không gặp lại người bạn cũ, Lục Vân Trạch vẫn không khỏi cảm thấy tim đập nhanh vì vẻ ngoài bá đạo của nó.

Hắn nhớ rất rõ, lần đó vì vượt đèn đỏ mà bị phạt tiền, khiến cả nhà cười nhạo mấy ngày.

Không do dự thêm, hắn nhảy lên yên, đội mũ bảo hiểm, khởi động động cơ.

Thử vặn tay ga hai lần, xác định không có vấn đề gì, Lục Vân Trạch lập tức tăng tốc, như một vệt sao băng đỏ lao ra đường, bay về phía khu phố đông đúc.

Suốt chặng đường gần như hề dừng lại, Lục Vân Trạch đã đến địa điểm Giang Tuệ đã gửi.

Là ở trong một con hẻm nhỏ.

Lục Vân Trạch đỗ xe bên lề đường, xách mũ bảo hiểm chạy vào trong.

“Lạch tạch!”

Chân hắn dẫm qua cả vũng nước mà không thèm nhìn, ống quần ướt nhẹp cũng chẳng quan tâm.

Càng đi sâu vào con hẻm, sự ồn ào của thành phố dường như cũng xa dần, như thể hắn không phải đang đi vào con hẻm, mà là một đường hầm trong núi sâu.

Không lâu sau, Lục Vân Trạch đã tìm thấy người mình muốn gặp.

Giang Tuệ co ro trong góc tối, cả người run rẩy như bị vò nát, tay trái ôm chặt lấy cánh tay bị thương.

Vừa nhìn thấy Lục Vân Trạch, nàng tựa lưng vào tường chậm rãi đứng dậy, trên khuôn mặt mệt mỏi lộ ra nụ cười an tâm mà tái nhợt:

“Thiếu gia... ngài thật sự đã... giữ lời hứa...”

Lục Vân Trạch không nói hai lời chạy đến trước mặt nàng, ngửi thấy mùi máu tanh.

Bộ đồng phục nữ bộc ban đầu đã không còn nguyên vẹn, phần cánh tay trái rách nát, máu thẫm đỏ loang lổ.

“Đến thật kịp lúc... ngài xem... đây là đồ ăn khuya của gài...”

Đôi mắt của nàng cụp xuống, nụ cười đã mất đi vẻ tươi sáng rạng rỡ thường ngày, trở nên tái nhợt như tờ giấy trắng.

Tim của Lục Vân Trạch thắt lại: “Là kẻ nào làm!?”

“Tôi… nhớ… hình như…”

“Đừng nói gì nữa, để tôi đưa cô đến nơi an toàn.”

Lục Vân Trạch nắm lấy cánh tay nàng, che chở nàng đi ra ngoài.

“Đồ ăn khuya…”

“Còn ăn cái gì nữa, mạng sống của cô mới là điều quan trọng!”

Vẻ mặt Lục Vân Trạch nghiêm trọng đến mức như muốn ăn người, lập tức ném túi đồ ăn khuya vào thùng rác.

Nếu ta có thể đến sớm hơn một chút, tình hình có lẽ sẽ khác đi sao?

Nếu ta không mải ăn uống… Giang Tuệ liệu có gặp nạn?

Những câu hỏi phức tạp vây quanh tâm trí Lục Vân Trạch, khiến hắn vẫn còn ngây người ngay cả khi đã lên xe mô tô.

Chỉ đến khi thân thể mềm mại phía sau tựa nhẹ vào lưng, Lục Vân Trạch mới hoàn hồn mà tỉnh táo lại.

Nàng hầu gái nhỏ bé ngồi phía sau, nhẹ nhàng áp mặt vào lưng hắn, khóe môi từ từ cong lên.

Thứ cảm xúc nóng bỏng, mãnh liệt ấy của hắn ta... vừa nghĩ đến là do nàng mà ra, khiến lòng nàng lòng không khỏi dâng trào, hai má ửng hồng.