Lục Vân Trạch nhìn vết thương của mình, thở phào một hơi.
Vẫn còn chảy máu, vẫn rất đau, ngay cả động tác nâng tay cũng khó khăn.
Điều đáng sợ hơn là quản gia phía sau cây cột như bị tiêm thuốc kích thích, liên tục xả đạn về phía hắn. Bắn hết một băng đạn lại đến một băng đạn khác, e rằng kho đoạn trong toàn bộ sở cảnh sát sắp bị lão ta dùng sạch.
Đối mặt với cuồng phong bão táp, Lục Vân Trạch đơn độc, trên người có vết thương, không thể cầu cứu, kẻ địch lại như chó điên cắn không buông.
Chẳng lẽ ta sẽ chết ở đây sao?
Trong lòng nảy ra ý nghĩ nực cười như vậy, Lục Vân Trạch tự giễu cười hai tiếng.
Tai họa năm xưa đã hủy diệt gia đình Lục Vân Trạch, cả nhà chỉ có hắn sống sót. Trong một thời gian dài sau khi được Lạc gia thu nhận, Lục Vân Trạch luôn cảm thấy mình đáng lẽ phải cùng cha mẹ ra đi từ lâu rồi.
Sau nhiều năm đối mặt với mối đe dọa tử vong, Lục Vân Trạch vẫn không cảm thấy sợ hãi, chỉ có chút tiếc nuối.
Lạc Dao đã chăm sóc hắn nhiều như vậy, nếu biết hắn chết nhất định sẽ rất đau lòng.
Nhưng đó không phải điều khiến hắn day dứt nhất. Lạc Dao rất kiên cường, sẽ sớm vượt qua thôi, rồi nàng sẽ gặp người tốt hơn.
Điều khiến anh không cam lòng… là người con gái năm đó.
Cho đến nay, Lục Vân Trạch vẫn không thể xác định, Lạc Dao có phải chính là người con gái năm xưa từng dang tay cứu giúp hắn, khiến trái tim hắn rung động, là ánh trăng sáng trong ký ức của hắn?
Nếu phải, vậy Lục Vân Trạch không cần lo lắng quá nhiều, vì Lạc Dao hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc bản thân.
Nếu không phải…
“Tôi thật sự muốn gặp lại cô một lần nữa.”
Muốn hỏi nàng rốt cuộc ở đâu, sống có tốt không, liệu có còn nhớ tình bạn ngắn ngủi năm đó hay không.
Và còn Giang Tuệ.
Vừa hứa sẽ bảo vệ cô ấy, giờ lại sắp nuốt lời.
Nghĩ đến đó, Lục Vân Trạch cảm thấy bản thân có lỗi nhất là với nàng ấy. Đã nhận được quá nhiều giúp đỡ từ Giang Tuệ, vậy mà kết cục vẫn là chết trận. Liệu nàng ấy có buồn không?
Khó mà tưởng tượng nổi hình ảnh Giang Tuệ khóc lóc. Bởi nàng ấy luôn là người mạnh mẽ, kiêu ngạo, xéo sắc.
So với việc khóc lóc, Lục Vân Trạch càng cảm thấy nàng sẽ tát vào xác hắn, rồi giận dữ mắng hắn là kẻ vô năng và hèn nhát.
Cứ thế dễ dàng từ bỏ, chẳng phải thật sự trở thành kẻ hèn nhát trong miệng người khác sao?
Lục Vân Trạch siết chặt nắm đấm.
“Thế nào, Lục thiếu gia, sao im ắng vậy?”
Giọng quản gia, xuyên qua màn sương đen truyền đến.
“Lúc nãy còn hăng hái lắm mà? Không có món đồ gia dụng nào bên cạnh thì vô dụng rồi sao?”
Lão ta vẫn đang kích thích thần kinh Lục Vân Trạch, với tình hình hiện tại thì hắn rõ ràng là kẻ đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Chỉ cần Lục Vân Trạch dám bỏ trốn, khoảnh khắc rời khỏi cây cột sẽ bị hắn bắn thành tổ ong.
Không phải không có đạo cụ có thể sử dụng, Lục Vân Trạch vô thức sờ vào cây cột trụ mà mình đang nấp ở đằng sau, cây cột này nối thẳng lên trần nhà cao mấy tầng của sở cảnh sát.
Trọng lượng của thứ này không phải sofa có thể so sánh được? Nếu không khống chế tốt, chính mình sẽ bị nó đè chết.
Tiếng tim đạp, tiếng súng, giọng khiêu khích của quản gia... Tất cả như tiếng muỗi vo ve, khiến đầu óc hắn căng như dây đàn.
Cho đến khi nghe thấy cái tên đó từ miệng quản gia.
“Yên tâm Lục thiếu gia, ngươi trên đường xuống hoàng tuyền sẽ không cô đơn đâu. Ta sẽ để con nhỏ Giang Tuệ đi cùng ngươi, quan hệ của các ngươi không phải rất tốt sao? Dưới âm phủ có bạn đồng hành, còn hơn cứ bám lấy tiểu thư mãi.”
Lục Vân Trạch cúi đầu, mái tóc che đi đôi mắt.
“Đương nhiên, các ngươi chưa đoàn tụ ngay đâu. Ta sẽ bắt sống nó, mang về từ từ dạy dỗ. Để nó hiểu hậu quả của việc chống đối chúng ta thảm khốc đến mức nào. Rồi mới để nữ hầu bị chơi hỏng này đi cùng ngươi!”
Răng rắc.
Lục Vân Trạch nắm lấy cây cột, bàn tay siết chặt tới mức lõm sâu vào đá.
Hắn ngẩng đầu, trong mắt bùng cháy ngọn lửa đen.
“Ngươi dám?”
“Ha ha ha, sao ta sao lại không dám?”
Trong làn sương đen dày đặc, vị trí của quản gia gần như không thể bị phát hiện. Dù có tay không, hắn cũng có thể dễ dàng nghiền nát Lục Vân Trạch.
Lục Vân Trạch càng giận, hắn càng đắc ý. Hắn háo hức đến lúc xử lý Giang Tuệ. Không cần uy hiếp bằng vũ lực, chỉ cần nhắc đến khoản nợ của gia đình là có thể khiến nàng ta ngoan ngoãn.
Dù già rồi, nhưng quản gia vẫn rất mong đợi hình ảnh một nữ hầu trẻ tuổi xinh đẹp bị lão làm nhục—
Rầm rầm...
“Hử?”
Kèm theo một tiếng động lạ, dưới chân quản gia truyền đến một rung động.
Động tĩnh gì vậy?
Rầm rầm....
“Này, có phải ngươi làm không!”
Quản gia vội vàng di chuyển vị trí của mình, trong màn sương đen này, mọi âm thanh hắn phát ra đều bị ảnh hưởng, bất kể tấn công từ đâu, âm thanh đều sẽ bao vây Lục Vân Trạch từ mọi phía, khiến hắn không thể nghe tiếng phân biệt vị trí.
Nhưng âm thanh Lục Vân Trạch phát ra, lại có thể rõ ràng truyền đến tai quản gia.
RẦM!
Lại nữa rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Dự cảm chẳng lành trong lòng quản gia tăng vọt, lão ta lập tức giơ súng trường tự động lên, từ bên cạnh trực tiếp nhắm vào Lục Vân Trạch mà bóp cò.
Cơn mưa đạn trút xuống, cho đến khi cả băng đạn bắn hết, quản gia vẫn chưa hạ nòng súng đang bốc khói xuống.
Dừng lại rồi, không có bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Theo lý mà nói, Lục Vân Trạch đáng lẽ không biết hướng và thời điểm hắn nổ súng, không có cơ hội trốn tránh, đã bị bắn thành một cái tổ ong.
Kết thúc rồi.
Quản gia thở phào nhẹ nhõm, rồi ngay giây tiếp theo—
ẦM ẦM!
Tiếng động như động đất vang vọng khắp đại sảnh, dưới sự chứng kiến của quản gia, cây cột đang rung lắc dữ dội này, từ giữa tách ra một khối, lơ lửng giữa không trung!
Không đúng, không phải lơ lửng mà là có người đang nhấc nó, không ai khác chính là Lục Vân Trạch!
“Hử? Không ngờ hắn lại còn có trò này.” Mèo đen hơi nheo mắt lại.
“Đúng, chính là cái này!” Giang Tuệ bên cạnh reo hò, “Tôi muốn xem chính là cái này!”
“Ngươi tại sao lại còn kích động hơn ta?”
Bị chê một câu, Giang Tuệ vẫn giữ nụ cười hiền lành, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đặt neo điểm vào hai cánh tay của mình, sức mạnh hội tụ vừa đủ để vác cột đá lên, nhưng mặt Lục Vân Trạch đã đỏ bừng, nhãn cầu lồi như sắp lồi ra ngoài.
Hắn biến tất cả sự tức giận thành sức mạnh, vung mạnh cây cột đá khổng lồ này!
Quản gia quay người bỏ chạy, nhưng cú quét ngang này của Lục Vân Trạch trực tiếp bao phủ gần nửa đại sảnh, khí thế như dời non lấp bể, căn bản không có chỗ nào để trốn.
Cây cột đập vào hông quản gia, khiến lão ta bị đánh bay ra như một quả bóng chày.
Cơ thể lăn tròn, súng trường tự động cũng vỡ nát trong quá trình đó, quản gia cho đến khi đâm vào tường mới dừng lại.
Xương sườn vốn đã gãy nay lại chồng chất thêm, trực tiếp đâm vào nội tạng của lão, khiến lão ta nôn ra một ngụm máu lớn lẫn thịt vụn.
Lục Vân Trạch lại giơ cây cột lên, quản gia vội vàng cầu xin:
“Chờ đã, là ta sai rồi, ta xin lỗi, đừng giết ta…!”
RẦM!!!
Cột đá nặng nề rơi xuống đất, đập xuống bên cạnh quản gia, luồng khí bốc lên trực tiếp thổi tan màn sương đen. Đèn điện bị hỏng lại hoạt động trở lại, đại sảnh khôi phục ánh sáng.
Quản gia ngây người, miệng há hốc không nói nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
Còn Lục Vân Trạch, sau khi buông tay, sắc mặt toàn thân trở nên trắng bệch vô cùng, thở hổn hển từng ngụm lớn.
Cú này thật sự rất mạnh, suýt chút nữa thì mắt tối sầm lại mất đi ý thức.
Mặc dù vậy, hắn vẫn giả vờ mạnh mẽ, với bước chân chậm rãi và nặng nề từ từ tiến lại gần.
“Nói cho ta biết, ngươi làm việc cho ai?”
Hắn một tay vịn cây cột, cảnh cáo quản gia không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không lần quét ngang tiếp theo sẽ là đầu của hắn.
“Ta nói, ta nói hết…”
“Tại sao lại tấn công nữ hầu, vụ mất tích có liên quan đến ngươi không?”
“Có, có.” Quản gia nói năng lộn xộn, “Bọn họ hứa cho ta lợi ích, nói chỉ cần ta phối hợp hành sự là được. Chỉ là một hai nữ hầu mất tích, căn bản không đáng kể gì, sẽ không gây sự chú ý đến cao tầng Lạc gia.”
“…” Lục Vân Trạch hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng, “Vậy hôm qua, người đàn ông kỳ lạ Giang Tuệ gặp, cũng là người của các ngươi?”
“Đúng vậy, đúng vậy, ta vốn muốn trực tiếp bắt cô ta đi, không ngờ không thành công, để ngăn chặn sự việc bại lộ thì họ liền yêu cầu ta xử lý cô ta.”
Sự thật đã rõ ràng.
Không ngờ hung thủ vụ mất tích lại có thể vươn tay vào tận nội bộ Lạc gia.
“Có biết thêm thông tin gì về bọn họ không?”
“Biết, chủ nhân không nói cái này không được tiết lộ.”
“Chủ nhân là ai? Cũng là người của băng nhóm đó sao?”
“Chủ nhân, chủ nhân chính là…” Quản gia đột nhiên dừng lại, “Không đúng, ta… căn bản không có chủ nhân mới đúng, ta và bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, sao lại xưng hô chủ tớ? Vẫn không đúng, ta không thể trái lệnh chủ nhân, ta không thể nghi ngờ chủ nhân.”
Càng nói càng loạn, quản gia ôm đầu, đau như búa bổ.
Tình huống gì vậy?
Lục Vân Trạch hơi nhíu mày.
“Đúng rồi, tối nay ta đi tấn công nữ hầu đó, rồi, rồi…”
“Thiếu gia!”
Khoảnh khắc nghe thấy âm thanh này, Lục Vân Trạch mừng rỡ quay đầu lại.
Bóng dáng Giang Tuệ xuất hiện ở cửa hành lang, cái bóng của nàng bị đèn trần kéo dài ra, nàng đang cẩn thận quan sát đại sảnh đã trở nên hỗn độn khắp nơi.
“Giang Tuệ, cô không sao chứ?” Lục Vân Trạch lập tức chạy về phía nàng.
“Ừm, tôi không sao, vẫn luôn đợi thiếu gia trở về ở phòng tiếp khách.”
“Vậy thì tốt rồi, xem ra tôi vẫn kịp thời.” Lục Vân Trạch hoàn toàn yên tâm.
“Không ngờ thiếu gia lại quan tâm tôi đến vậy, thật khiến tôi được sủng ái mà lo sợ.” Giang Tuệ cười nhẹ.
“Đương nhiên rồi, tôi đã nói là sẽ bảo vệ cô, nhất định sẽ không thất hứa.”
Trong lúc hai người nói chuyện, quản gia vẫn đang hỗn loạn đột nhiên dừng lại tất cả động tác, trong đầu chỉ có một âm thanh:
Bắn!
Là mệnh lệnh của chủ nhân!
Quản gia rút khẩu súng lục của mình ra, rồi vật lộn đứng dậy.
“Thiếu gia, ngài hình như bị thương rồi?”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.” Lục Vân Trạch vẫn đang cố chấp, hai tay hắn sắp không còn sức lực nữa rồi, “Cô không sao mới là kết quả tốt nhất.”
Hiện tại là vậy, đấy chính là kết cục tốt nhất.
Lục Vân Trạch thậm chí còn cảm thấy hơi mơ hồ.
“Thiếu gia cẩn thận!”
Kèm theo tiếng hô của Giang Tuệ, Lục Vân Trạch bị nàng đẩy ra.
Bằng!
Lục Vân Trạch trừng mắt nhìn viên đạn lóe sáng xuyên qua không khí, lao thẳng vào lồng ngực của Giang Tuệ.
Dịch thể đỏ tươi, nở rộ thành những bông hoa trên gương mặt ngây dại của Lục Vân Trạch.
“Giang Tuệ!”
Cơ thể của nàng thiếu nữ đổ xuống như diều đứt dây, hắn loạng choạng đỡ lấy, đầu ngón tay chạm vào dòng máu nóng hổi rỉ ra từ lưng nàng.
Từ vết thương chảy ra không chỉ có máu, mà còn có sinh mệnh lực của nàng.
Lục Vân Trạch thậm chí có thể cảm nhận được, cơ thể trong lòng dường như đang trở nên lạnh lẽo.
“Bảo vệ chủ nhân... cũng là công việc của nữ hầu mà.”
Đôi mắt màu tím nhạt long lanh của Giang Tuệ phủ một lớp xám xịt.
“Ngài không sao... thật ra mới là kết quả... tốt nhất.”
“Tốt chỗ nào chứ!!!” Đồng tử Lục Vân Trạch phản chiếu ánh mắt đang tốt dần của nàng, hắn nghẹn giọng, hai mắt ngấn lệ.
Giang Tuệ dùng chút sức lực cuối cùng, ngón tay dính máu lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt hắn.
Đau quá, nhưng biểu cảm tuyệt vời này, và những giọt nước mắt trông thật ngon lành, thật là một bữa tiệc thịnh soạn.
Đáng tiếc, nàng không kịp thưởng thức trọn vẹn vị đắng của nỗi hối hận ấy, ý thức chìm vào bóng tối.