Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

81 739

Magical★Explorer (LN)

(Đang ra)

Magical★Explorer (LN)

Iris

Sau khi được tái sinh vào tựa game khiêu dâm huyền thoại "Magical★Explorer", chàng trai của chúng ta nhanh chóng nhận ra cậu ta chỉ được nhét làm nhân vật phụ xui xẻo thay vì nhân vật chính sát gái củ

18 1607

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

(Đang ra)

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

Fujiki Washiro (藤木わしろ)

"Đây chính là… điều kiện tiên quyết mà ta dựng nên—chỉ để hạ sát ngươi."

7 251

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

2 6

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Đang ra)

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Cảnh báo: Truyện có chứa nội dung nhạy cảm, cân nhắc kỹ trước khi đọc.)

16 51

Web Novel - Chương 22 - Do dự

Hôm nay lại là Chủ Nhật, đã trôi qua tròn một tuần kể từ vụ tấn công tại sở cảnh sát.

Lục Vân Trạch thức dậy như thường lệ, ngồi trên giường thử nắm chặt nắm đấm của mình.

“Ừm, hồi phục rất tốt.”

Ngay trong ngày kết thúc trận chiến, không chỉ Giang Tuệ phải nhập viện, Lục Vân Trạch cũng bị Lạc Dao thúc giục đi làm một bộ kiểm tra toàn thân.

Kết quả rất đáng kinh ngạc, ngoài vết thương do đạn bắn ở vai, vết thương nghiêm trọng nhất trên toàn thân hắn lại là hai cánh tay bị căng cơ.

Đối với một người vừa trải qua trận chiến sinh tử, chỉ có những vết thương này thì đúng là gặp may mắn chó ngáp phải ruồi.

Tuy nhiên, Lục Vân Trạch vẫn đánh giá thấp hậu quả do căng cơ gây ra. Trong vài ngày sau khi từ bệnh viện trở về, hắn phải chịu đựng sự đau nhức và đau đớn dữ dội từ hai cánh tay mỗi ngày. Chỉ cần dùng một chút lực là đau đến chết, khiến hắn trong mấy ngày này gần như không làm được gì.

May mắn thay, quá trình này không kéo dài lâu. Sáng nay thức dậy, cánh tay của Lục Vân Trạch đã hoàn toàn hồi phục, dù có dùng sức thế nào cũng không còn cảm thấy đau nhức hay khó chịu.

“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.” Lục Vân Trạch thở phào nhẹ nhõm.

Cảm giác đầu tiên mỗi khi thức dậy là sự đau nhức ở cánh tay, hoàn toàn phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của cả ngày, đến mức khi nhớ lại vẫn còn cảm thấy một chút đau đớn ảo giác.

Sau khi thức dậy và vệ sinh cá nhân, Lục Vân Trạch đi đến phòng ăn để dùng bữa sáng. Trên đường đi, hắn nghe thấy tiếng quát mắng người hầu.

“Làm ăn kiểu gì thế, làm đổ nước lênh láng khắp sàn. Mau dọn sạch đi, nếu không thì ra thể thống gì.”

Lục Vân Trạch theo bản năng muốn tránh xa nguồn tiếng quát mắng, chợt nhớ ra người quản gia đó đã không còn ở đây nữa. Vẫn là phải do chính tay hắn giải quyết.

Đi qua khúc cua, hắn nhìn thấy một nữ hầu đang quát mắng một nữ hầu khác. Lục Vân Trạch nhớ bà ta, bà ta là phó quản gia, là nữ hầu trưởng của trang viên này. Sau khi vị trí tổng quản người hầu bị bỏ trống, bà ta đã được Lạc Dao gọi đến để thay thế.

Khi nhận thấy Lục Vân Trạch đang đến gần, cả nữ bộc trưởng với vẻ mặt nghiêm khắc lẫn nữ hầu với vẻ mặt đầy áy náy đều thu lại biểu cảm trên mặt, cúi người chào hắn.

“Thiếu gia buổi sáng tốt lành.”

“Tốt.”

“Phiền thiếu gia đợi thêm một lát ở phòng ăn, bữa sáng bên bếp sẽ sớm chuẩn bị xong.”

“Được.”

Suốt quá trình đều giữ nụ cười lịch sự, và sau khi Lục Vân Trạch rời đi cũng không hề nói nhỏ sau lưng hắn.

Sự thay đổi thái độ nhanh chóng của những người hầu cũng là một điểm khiến Lục Vân Trạch không quen. Sau khi những hành động anh dũng của hắn ở sở cảnh sát lan truyền khắp trang viên, những người hầu không còn coi hắn là một kẻ vô dụng không làm nên trò trống gì nữa.

Không còn người gây khó dễ cho mình, hơn nữa còn nhận được sự kính trọng của người hầu, Lục Vân Trạch không khỏi cảm thán rằng cuộc sống này thực sự đã tốt đẹp hơn rất nhiều.

Đến phòng ăn, Lục Vân Trạch vừa xem điện thoại vừa đợi bữa sáng được mang lên.

Nghe thấy tiếng giày da nhỏ giẫm trên sàn nhà đang đến gần, Lục Vân Trạch không ngẩng đầu lên mà mở miệng nói:

“Hôm nay vẫn làm bánh mì kẹp sao? Ngon thì ngon thật, nhưng ăn mãi cũng sẽ ngán.”

“Thiếu gia, trong thực đơn của trang viên hình như không có bánh mì kẹp thì phải.”

Một giọng nói xa lạ truyền vào tai, Lục Vân Trạch kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối phương không phải là Giang Tuệ.

“Sao lại là cô?”

“Sao, sao thế ạ?” Nữ hầu này vì biểu cảm của hắn mà có vẻ hơi hoảng sợ, “Tôi... tôi phụng mệnh mang bữa sáng đến cho thiếu gia... tôi không biết gì cả.”

“…Giang Tuệ đâu?”

“Cô ấy... không thấy... có lẽ vẫn đang dưỡng thương.”

Mọi người đều biết Giang Tuệ đã đi một vòng qua Quỷ Môn Quan rồi quay về, không ít người trêu chọc Giang Tuệ thật sự có mạng lớn, bị bắn trúng ngực mà vẫn sống sót.

Lục Vân Trạch nghe vậy, không nói thêm gì nữa, mà im lặng ăn bữa sáng.

Chỉ là vì một câu hỏi lớn cứ lởn vởn trong lòng hắn, khiến hắn ăn bữa sáng hôm nay cảm thấy không ngon miệng chút nào.

Không đúng, Giang Tuệ đã nói với ta rằng hôm nay nàng có thể quay lại làm việc rồi mà.

Lục Vân Trạch nghĩ rằng theo tính cách của nàng, chắc chắn sẽ tạo cho mình một bất ngờ trong bữa sáng, thậm chí hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị nàng trêu chọc.

Kết quả người đâu? Tại sao không thấy nàng?

Không gặp được người mình muốn gặp, Lục Vân Trạch trong suốt bữa ăn đều cảm thấy bồn chồn không yên. Thậm chí còn cảm thấy tiếng thì thầm của hai người hầu đi ngang qua cửa phòng ăn cũng có chút chói tai.

“Nghe nói không, gần đây tầng hai hình như có ma?”

“Hình như có người nhìn thấy nữ quỷ trong màn sương mù.”

“Tôi sao lại nhớ là nghe thấy tiếng mèo kêu, trong trang viên rõ ràng không có ai nuôi mèo.”

Lục Vân Trạch chỉ cảm thấy trong lòng âm ỉ khó chịu, nào có tâm trí đâu mà suy nghĩ nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ.

Người hầu đến rót nước thấy vẻ mặt tái mét của hắn, đều căng thẳng thần kinh, sợ làm hắn tức giận.

“Vô vị, không ăn nữa.”

Ăn được một nửa, Lục Vân Trạch liền đặt bộ dao dĩa xuống, rút một tờ giấy ăn lau miệng.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi, có nên đi xem nàng không?

Lục Vân Trạch không trực tiếp đến phòng Giang Tuệ, mà đến ngồi trước bồn hoa trong sân.

Nhìn kiệt tác do chính mình tỉ mỉ chăm sóc, tâm trạng hắn cũng có thể trở nên bình tĩnh hơn.

Nói cho cùng, hắn cũng là thiếu gia nhà giàu, cũng đã nói rõ với Giang Tuệ rồi. Nếu tự ý đi tìm nàng, mặt mũi sẽ không còn.

Không chỉ người hầu nhìn thấy sẽ nói ra nói vào, Lạc Dao nghe chuyện này chắc chắn cũng sẽ không đứng yên. Quan trọng hơn, Giang Tuệ nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này, trong mấy ngày tới đều lấy đó làm lý do để trêu chọc hắn.

Lục Vân Trạch lo lắng cho Giang Tuệ là sự thật, nhưng hắn không chịu nổi sự hoạt bát quá mức của Giang Tuệ cũng là sự thật.

Rốt cuộc có nên đi thăm nàng không?

Lục Vân Trạch thở dài, dứt khoát hái một bông hoa nhỏ từ bồn hoa, vừa bứt cánh hoa vừa lẩm bẩm:

“Đi, không đi, đi, không đi…”

Cho đến cuối cùng, Lục Vân Trạch ngây người ra.

Hai cánh hoa này lại dính liền với nhau, vậy thì tính là một cánh, hay hai cánh?

Ngón tay lơ lửng trong không trung, ánh mắt Lục Vân Trạch dần trở nên sâu thẳm, hồi tưởng lại một số ký ức về nàng.

Giang Tuệ luôn nở nụ cười trên môi, nhưng nụ cười này, gần như chỉ xuất hiện trước mặt hắn. Chỉ cần có người ngoài ở đó, nàng liền tỏ ra trầm mặc ít nói, một câu cũng không muốn nói nhiều.

Có phải không có hắn, nàng ngay cả biểu cảm đơn giản như cười cũng keo kiệt? Dù sao cũng là một cô gái khổ mệnh.

Nghĩ đến đây, Lục Vân Trạch hít sâu một hơi, trực tiếp dùng sức giật mạnh cánh hoa cuối cùng xuống.

Ngay sau đó hắn lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi về phía căn nhà.

Đến cửa phòng ngủ của Giang Tuệ, Lục Vân Trạch nhìn cánh cửa, vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang đối mặt với chính Giang Tuệ.

“Nói hôm nay đi làm, sao không thấy cô đâu, đừng tưởng tôi cứu cô rồi là có thể lười biếng.”

Không được, hung dữ quá.

“Giang Tuệ, cô không sao chứ?”

Không được, giả tạo quá.

“Ê chết tiệt, rốt cuộc nên nói gì đây.”

Hắn đi đi lại lại trước cửa, dùng sức vò đầu bứt tóc, trong lòng tự nhủ lát nữa gặp mặt rốt cuộc nên nói gì đây.

Nghĩ kỹ lại xem, không thể đánh mất tôn nghiêm của mình được.

Đúng lúc Lục Vân Trạch lấy điện thoại ra, định lên mạng tìm kiếm sự giúp đỡ từ những cư dân mạng thần thông quảng đại, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng động trầm đục.

Rầm.

Giống như tiếng gì đó rơi xuống đất.

Không hay rồi, chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi?!

Lục Vân Trạch trong lòng run lên, không nghĩ ngợi gì liền vặn tay nắm cửa, trực tiếp đẩy cửa xông vào.

“Giang Tuệ?!”

Ngay khoảnh khắc bước vào phòng, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón kẻ địch. Nhưng trong phòng không có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, chỉ có một mình Giang Tuệ.

Nàng ngây người đứng trước tủ quần áo, mắt đối mắt với Lục Vân Trạch.

“Ừm?”

“Á?”

Bình hoa vốn đặt trên bàn sách, giờ đã biến thành những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn.

Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là Giang Tuệ, nàng đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, chiếc áo ngủ lụa đã cởi một nửa trễ nải trượt xuống vai, để lộ bán cầu. Vạt áo ngủ vừa vặn che đến đùi trong, nhẹ nhàng lay động theo động tác của nàng, bên dưới lộ ra đôi chân trắng nõn dài thẳng tắp.

Lục Vân Trạch vẫn còn đang ngây người, nhưng cô gái lại nghiêng đầu, đuôi mắt hơi hếch lên, ánh sáng ranh mãnh lưu chuyển trong đáy mắt.

“Thiếu gia, không gõ cửa đã vào, là không đợi được nữa sao~?”