Tiểu Nữ Hầu Như Ta Thay Tiểu Thư Chăm Sóc Bạn Trai Thì Đã Sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

81 739

Magical★Explorer (LN)

(Đang ra)

Magical★Explorer (LN)

Iris

Sau khi được tái sinh vào tựa game khiêu dâm huyền thoại "Magical★Explorer", chàng trai của chúng ta nhanh chóng nhận ra cậu ta chỉ được nhét làm nhân vật phụ xui xẻo thay vì nhân vật chính sát gái củ

18 1607

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

(Đang ra)

Điều kiện tiên quyết để trở thành MASTERMIND

Fujiki Washiro (藤木わしろ)

"Đây chính là… điều kiện tiên quyết mà ta dựng nên—chỉ để hạ sát ngươi."

7 251

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

2 6

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Đang ra)

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Cảnh báo: Truyện có chứa nội dung nhạy cảm, cân nhắc kỹ trước khi đọc.)

16 51

Web Novel - Chương 15 - Đánh cược

Lời này vừa thốt ra, Giang Tuệ lập tức nảy ra ý định lùi lại, nhưng giây tiếp theo nàng đã đứng vững.

Muốn giết ta?

Không đúng, không phải là nàng.

Giang Tuệ quay đầu nhìn về phía sau, màn sương đen đặc quánh bắt đầu cuồn cuộn, dường như có thứ gì đó không rõ đang ẩn mình trong đó.

Mèo đen từ từ lùi lại, giấu mình vào trong màn sương đen, dường như không có ý định nhúng tay vào.

Ngay khi Giang Tuệ đang căng thẳng, một bóng người xuất hiện từ trong màn sương đen, với bước chân chậm rãi đi về phía nàng.

Kẻ thù? Không đúng, người này nàng quen biết.

Người đến không phải ai khác, mà chính là lão quản gia của trang viên Lạc gia. Bộ vest đen của hắn gần như hòa vào màn sương đen, trên mặt cũng không nhìn ra biểu cảm gì.

Ảo giác? Không đúng, không phải ảo giác.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, quản gia không nói một lời mà giơ tay lên, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào cô hầu gái cô độc.

Sau đó, không chút do dự bóp cò.

Đoàng!

Tiếng súng vang vọng khắp khoảng đất trống này, viên đạn vừa ra khỏi nòng đã bắn trúng ngực nàng.

Giang Tuệ còn chưa kịp rên một tiếng đã ngửa mặt ngã xuống đất, sau đó thì không còn động tĩnh gì nữa.

“Phù, cuối cùng vẫn phải tự tay ta giải quyết ngươi.”

Quản gia quan sát một lúc, xác định thực sự không có chuyện giả chết rồi mới buông tay xuống.

“Vốn dĩ còn đang nghĩ khi nào ra tay với ngươi thì sẽ không bị nghi ngờ, không ngờ ngươi lại tự mình chạy đến đây, đúng là giúp ta một việc lớn.”

Tiếng giày da giẫm trên mặt đất phát ra tiếng “lạch cạch”, quản gia đi đến trước thi thể cô gái.

Mái tóc dài màu nâu xám rối bời che khuất gần hết khuôn mặt nàng, khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm cuối cùng của nàng trước khi chết.

“Có lẽ thi thể vẫn còn có ích, giống như cô hầu gái xui xẻo trước đó.”

“Vậy sao? Vậy thì cô hầu gái mất tích của Lạc gia, quả nhiên có liên quan đến ngươi rồi.”

“Hả?!”

Cô gái nằm trên đất đột nhiên lên tiếng, khiến quản gia giật mình nhảy lùi lại, lần nữa giơ súng lên.

Thật sự không chết sao?!

Giang Tuệ gắng gượng bò dậy, sờ vào chỗ bị bắn, quần áo bị đạn bắn thủng một lỗ, nhưng không có máu chảy ra.

Giang Tuệ trước mặt quản gia, đưa tay vào trong quần áo, rút ra một cuốn sách cổ dày cộp,

trên bề mặt cuốn sách có một viên đạn bẹp dí.

Ngoài việc cung cấp giác quan nhạy bén, công dụng thứ hai mà Giang Tuệ phát triển ra chính là dùng để bảo vệ tính mạng.

Viên đạn đã bẹp dí rồi, vậy mà vẫn không thể để lại một vết lõm trên bề mặt quyển sách, thứ này sờ vào giống như đồ da, nhưng thực tế lại cứng đến mức khó tin.

Mạng thì giữ được rồi, nhưng vẫn rất đau.

Cơn đau thấu xương này khiến Giang Tuệ còn tưởng tim mình sắp ngừng đập.

Xoa xoa bộ ngực vẫn còn hơi đau, Giang Tuệ nặn ra một nụ cười:

“Cảm ơn quản gia tiên sinh đã tự mình bộc lộ thân phận, giải đáp nghi hoặc của ta.”

Sau khi gặp gã đàn ông kỳ lạ, Giang Tuệ bắt đầu nghi ngờ trong trang viên này có nội gián. Lý do là Lạc Dao đã nói, cô hầu gái tiền nhiệm vị trí của Giang Tuệ bỗng nhiên mất tích.

Trong trang viên có nhiều người như vậy, Giang Tuệ không kiểm tra từng người một, mà rất nhanh đã khoanh vùng được vài mục tiêu nghi vấn trọng điểm, trong đó đáng chú ý nhất chính là quản gia.

Hắn là người duy nhất trong toàn bộ trang viên có tiếp xúc với tất cả người hầu, có thể trực tiếp ra lệnh cho họ, hiểu rõ hành tung của họ.

Hơn nữa hắn cũng rất rõ gia cảnh của Giang Tuệ, có thể nói hết thân thế của nàng cho gã trung niên kia, phối hợp với đối phương mà kiếm lời từ đó.

“Không ngờ ngươi thân là người hầu lão luyện, lại cấu kết với thế lực bên ngoài, gây bất lợi cho Lạc gia. Chỉ cần hơi hé ra ngoài, Lạc gia luôn coi trọng thể diện sẽ không tha cho ngươi đâu nhỉ?”

Bị Giang Tuệ nắm được nhược điểm, sắc mặt quản gia trở nên vô cùng khó coi, những lời thô tục đến miệng lại nuốt vào.

Chỉ cần giải quyết Giang Tuệ ở đây, mọi chuyện có thể xem như chưa từng xảy ra. Xung quanh đều là màn sương đen do hắn dùng bí thuật tạo ra, Giang Tuệ chỉ là một cô hầu gái bình thường, căn bản không thể thoát ra khỏi đó.

Ưu thế thuộc về ta!

Quản gia cười lạnh, lần nữa bóp cò.

Dựa vào khả năng cảm nhận nhạy bén, Giang Tuệ gần như trong tích tắc đã nhìn thấu quỹ đạo bay của viên đạn, đối phương vừa nổ súng đồng thời giơ sách cổ lên chắn trước người.

Viên đạn xuyên qua không khí trực tiếp bắn trúng bìa quyển sạch, lực đạo truyền đến cổ tay nàng suýt chút nữa khiến ngón tay nàng tê dại.

Kết quả vẫn như cũ, viên đạn đừng nói là bắn xuyên qua sách cổ, ngay cả để lại dấu vết cũng không xứng.

“Thứ đó của ngươi rốt cuộc là cái gì?”

“Ngươi đoán xem?” Thực ra đến chính Giang Tuệ cũng muốn biết.

Có chủ sở hữu hack nào lại không biết hack của mình tên gì, dùng thế nào, chẳng lẽ nàng cứ cầm cuốn sách này đập mạnh vào sau gáy kẻ địch?

Nhưng bây giờ cũng không cần nàng ra tay.

“Tiền bối, ta đã chứng minh được năng lực của mình, ngươi còn không ra tay sao?”

Giang Tuệ không dám quay đầu lại, hướng về phía sau hét một tiếng.

“Ngươi đang nói chuyện với ai?” Quản gia nhíu mày.

“Tử thần của ngươi.”

Vừa dứt lời, Giang Tuệ liền cảm thấy dưới chân ngứa ngáy, con mèo đen chậm rãi đi đến trước mặt nàng.

Quản gia cảnh giác, trong phạm vi bao phủ bởi màn sương đen này, không thể có sinh vật khác lọt vào mới đúng.

“Con mèo này là…”

Lời còn chưa nói xong, quản gia đã chú ý đến đôi mắt vàng kim của mèo đen.

Trong khoảnh khắc, đôi mắt này liền phóng đại trong tầm nhìn của hắn, trở thành thứ duy nhất có thể nhìn thấy, cực kỳ to lớn và mang theo áp lực vô cùng khủng bố.

Biểu cảm của quản gia lập tức trở nên vặn vẹo, những gân xanh nổi đầy trên cổ phát ra tiếng rên “khục khục”.

Nhãn cầu của hắn trợn ngược lên, gần như muốn xé đứt dây thần kinh để xoay ba 360 độ.

Nhưng rất nhanh, quản gia đã ngừng giãy giụa, cúi lưng đứng yên tại chỗ, không còn động tĩnh gì nữa.

Kết thúc rồi sao?

Giang Tuệ đang định tò mò tiến lại gần thì lão quản gia đột nhiên ngẩng đầu lên, bày ra bộ mặt vô cùng hung dữ với nàng.

“Không ngờ tiền bối cũng là người thích trêu chọc.” Giang Tuệ quay đầu nhìn mèo đen, từ ánh mắt của đối phương phát hiện một tia trêu ngươi.

Đây chính là bí thuật của mèo đen… chính xác hơn là một trong những bí thuật mà nàng mèo đen nắm giữ.

Quản gia biến thành con rối giơ tay búng ngón tay.

Màn sương đen đặc quánh tan đi, bọn họ lại quay về khu đô thị náo nhiệt, Giang Tuệ lúc này mới phát hiện mình lại đang ở trong một con hẻm nhỏ.

“Ngươi thân là người hầu của Lạc gia, đã biết mục đích của ta, còn cố ý đến gần ta, là muốn nhận được lợi ích gì từ ta sao?” Mèo đen ngồi xổm xuống, dùng đôi mắt vàng kim nhìn cô gái này.

Nếu biểu lộ địch ý, ta cũng sẽ biến thành con rối nhỉ. Giang Tuệ liếc nhìn quản gia đang đứng yên như xác sống, mặt không đổi sắc trả lời:

“Đương nhiên là vì tôi cũng giống tiền bối, có một mục tiêu giống nhau.”

“Ngươi tại sao lại nhắm vào Lạc gia?” Mèo đen hỏi.

“Bởi vì Lạc gia đã khiến gia đình tôi tan nát, khiến cuộc đời tôi mất đi tương lai.”

Giang Tuệ không hề nói dối, nếu không có khoản nợ lên tới 1.800.000 thì nàng đã sớm cao chạy xa bay, đâu cần phải lập kế hoạch rắc rối như vậy.

“Tôi tự tin có thể giúp tiền bối, cùng nhau đối phó với Lạc gia.”

Trong nguyên tác mèo đen và Lục Vân Trạch hợp tác, chính là nhắm vào Lạc gia. Nàng ta đảm nhiệm vai trò gia sư bí thuật cho Lục Vân Trạch, không ngừng bồi dưỡng thực lực của hắn, cho đến khi đạt được mục đích của mình.

Dù thế nào Giang Tuệ cũng cảm thấy chỉ dựa vào việc công lược Lục Vân Trạch vẫn có chút khó khăn, nàng đành phải “mượn” người thầy vốn thuộc về hắn, dù sao mục đích đều giống nhau, giúp ai cũng không quan trọng.

“Có dũng khí quả thực là chuyện tốt, nhưng ngươi cũng nên biết, đối phó Lạc gia, không đơn giản như đối phó một quản gia đâu.”

Mèo đen tiếp tục nói.

“Sự tự tin mù quáng, thường sẽ dẫn đến tai họa. Hơn nữa chúng ta cũng không có thói quen mang theo kẻ yếu đi chịu chết.”

“Tôi đương nhiên tự biết mình, tiền bối.”

Giang Tuệ đang đợi câu này.

“Ngài không tin tôi có thể trưởng thành đến mức đó, điều đó tôi có thể hiểu, nhưng ngài và tôi đều rất rõ ràng, có một người chắc chắn có thể đánh đổ Lạc gia.”

“…”

“Tiền bối đến Lan Thành, không phải là vì hắn sao?” Nụ cười của Giang Tuệ càng thêm đậm đà, “Tiền bối còn không thể dễ dàng xuất hiện trước mặt người khác, vậy thì để tôi thay tiền bối làm những việc đó, không phải rất hợp sao?”

“Nói thì nói vậy, nhưng ta cũng không thể đảm bảo tên Lục Vân Trạch đó nhất định có thể làm được.” Mèo đen nói đến đây dừng lại một chút, “Ngươi tại sao lại tin hắn hơn cả ta?”

Chỉ xét về biểu hiện hiện tại, mèo đen vẫn chưa nhìn thấy hy vọng Lục Vân Trạch có thể đánh đổ Lạc gia.

“Cái này thì… bởi vì hắn là người tôi để mắt tới, thế là đủ chưa?” Giang Tuệ lè lưỡi, vô cùng ngây thơ và đáng yêu.

Mèo đen cũng bị nàng chọc cười, vốn dĩ chuyến đi Lan Thành này là đặc biệt tìm Lục Vân Trạch, không ngờ lại gặp được cô bé thú vị hơn hắn ta.

Không thể trực tiếp trả lời là mình đã biết trước kết cục nhỉ?

Sự tự tin của Giang Tuệ đến từ việc biết trước cốt truyện. Còn mèo đen, nàng nhớ hình như có liên quan đến thân thế của Lục Vân Trạch, một bí mật nào đó ẩn chứa trong người hắn, khiến mèo đen nhìn thấy khả năng thành công.

Đây căn bản là một canh bạc lớn, khó trách sự tự tin của nàng còn không bằng Giang Tuệ.

Trong lúc suy nghĩ, Giang Tuệ nhìn sang quản gia đang ngoan ngoãn đứng cạnh, đầu óc nàng lập tức xoay một vòng, nghĩ ra một ý hay.

“Tiền bối, ngài đừng có coi thường Lục Vân Trạch. Hắn nhất định sẽ không làm ngài thất vọng đâu.”

“Làm sao?”

“Tôi muốn mượn ngài một thứ.”

Mèo đen từ trong đôi mắt tím của Giang Tuệ, nhìn thấy một ý tưởng kỳ lạ đang được hình thành.