Chủ nhật, chạng vạng tối, khi mặt trời vẫn còn vắt vẻo trên đỉnh núi, Lạc gia trang viên đã rục rịch náo nhiệt.
Đám người hầu chạy ngược chạy xuôi dưới sự chỉ đạo của quản gia: quét dọn, nấu nướng, chuẩn bị tiếp khách… Tất cả đều gấp rút chuẩn bị cho buổi dạ tiệc sẽ diễn ra tối nay.
“Ê, ai lau sàn vậy? Lau lại, còn lem nhem kìa!”
“Chậu hoa này có tưới nước không đấy? Ai nhìn vào còn tưởng Lạc gia chúng ta nghèo đến mức không nuôi nổi hoa, mang vứt đi cho khuất mắt!”
“Đóng chặt cửa bếp vào, chuẩn bị bất ngờ thì cũng đừng để mùi đồ ăn bay ra, khách biết hết thì còn gì là thú vị.”
Mỗi lần tiệc tùng là cả nhà lại nháo nhào cả lên, dĩ nhiên cũng có những người chẳng mấy bận tâm, ví như Lục Vân Trạch và Lạc Dao.
Phòng của Lục Vân Trạch đã được dọn dẹp từ sớm, người hầu chỉ cần bước vào kiểm tra sơ qua. Thế nên, trong lúc bên ngoài rộn ràng, hắn lại có thể cuộn mình trong phòng, đeo tai nghe tận hưởng thế giới yên tĩnh của riêng mình.
Thật ra, theo Lục Vân Trạch, bữa tiệc chỉ thực sự bắt đầu khi khách mời đã tề tựu đông đủ và rượu vang bắt đầu chảy trong ly.
Khi ánh nắng cuối cùng chìm hẳn vào bóng tối, buổi dạ tiệc chính thức khai màn.
“Cạn ly nào!”
Tiếng hô vang lanh lảnh vang lên, hàng loạt ly pha lê chạm nhau lách cách, ánh rượu trong ly phản chiếu dưới ánh đèn lấp lánh.
Ngay sau đó là những lời tán thưởng không ngớt:
“Rượu này ngon quá, đỉnh hơn mấy lon ở cửa hàng tiện lợi!”
“Chứ sao, mấy người quên là đang ăn ở nhà ai à?”
“Có Lạc đại tiểu thư làm bạn đúng là sảng khoái.”
Khách mời phần lớn là bạn bè của Lạc Dao, không phải ai cũng là con nhà giàu hay tiểu thư công tử, bởi vậy được tham gia bữa tiệc sang trọng thế này, ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.
Từ lúc ngồi vào bàn, những lời khen dành cho Lạc Dao cứ liên tục vang lên, không hề dứt.
Với vai trò là nhân vật trung tâm, đêm nay Lạc Dao ăn mặc vô cùng chỉn chu: váy dài màu be, mái tóc đen mượt được búi cao sau đầu, trông vừa thanh nhã vừa sang trọng.
Đối mặt với lời khen của mọi người, nàng luôn hơi híp mắt lại, giữ sự thùy mị mà một thiên kim tiểu thư nên có.
Thế nhưng ngoài mặt bình thản là thế, cứ có cơ hội là nàng lại nghiêng người thì thầm với Lục Vân Trạch bên cạnh:
“Lục ca ca, trâm cài tóc của em có bị lệch không?”
“À, không.” Lục Vân Trạch đang giơ ly rượu cũng phải khựng lại một chút.
“Lục ca ca cảm thấy bộ đồ này của em thế nào?” Lạc Dao hỏi nhỏ, ánh mắt mơ hồ chờ mong.
“Rất đẹp.”
Lục Vân Trạch không nói dối, trong số những người có mặt, Lạc Dao quả thực là người rực rỡ nhất. Chỉ là vẻ rực rỡ này đã thấy từ nhỏ đến lớn, cũng thành quen rồi.
“Lục ca ca thiệt dễ thương ghê.” Lạc Dao cười khúc khích hai tiếng, sau đó khôi phục lại trạng thái bình thường.
So với chuyện nàng mặc gì, Lục Vân Trạch thật ra tò mò chuyện khác hơn: Nàng có độn "lưng trước" không?
Tối nay trông nàng có gì đó... không giống thường ngày.
Thôi không hỏi thì hơn, nếu không đến lúc đó lại phải dỗ Lạc Dao.
Dỗ dành phụ nữ gì đó, hắn thực sự không giỏi.
Thật sự, đánh nhau còn sảng khoái và dễ dàng hơn nhiều.
Trong suốt buổi tiệc, Lục Vân Trạch gần như không trò chuyện gì, chỉ thỉnh thoảng ăn vài món được bưng lên.
Muốn hỏi vì sao, là vì hắn không thích môi trường ồn ào như vậy.
Từng sống ở Lạc gia nhiều năm, hắn chưa từng tổ chức buổi tụ tập nào lấy danh nghĩa bản thân, đến sinh nhật cũng toàn là Lạc Dao đứng, dựa vào mối quan hệ của mình mời một đống người đến chung vui.
Chủ đề mọi người nói chuyện với nhau cũng toàn những thứ trong vòng bạn bè của họ, Lục Vân Trạch chẳng có hứng chen lời.
Thế nên anh đành an phận làm một "con robot ăn cơm" — dù ngay cả ăn cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.
Dù món nào nhìn cũng hào nhoáng, nhưng thử rồi mới biết chẳng hợp khẩu vị. Đã thế còn không thể ăn thoải mái, sợ bị đánh giá là thô lỗ, ăn uống như heo.
Quả nhiên nơi này vẫn nên để lại cho bọn họ tự chơi thì hơn.
Lục Vân Trạch viện cớ chuồn khỏi bàn tiệc, một mình ra vườn trước hít thở không khí mát lạnh.
“Quả nhiên vẫn muốn ăn đồ mua ở ngoài hơn.”
Mì xào, bún xào, cháo hải sản... những gánh hàng rong ven đường giá rẻ, nhưng khẩu phần và hương vị lại hợp khẩu vị của Lục Vân Trạch hơn những món ăn trong bữa tiệc tối.
“Đúng vậy, tôi cũng muốn ăn.”
“Ối mẹ ơi!”
Bên cạnh đột ngột vang lên một giọng nói khác, cho dù Lục Vân Trạch không còn bị dọa đến giật mình, thì trái tim cũng đập mạnh một cái.
Không ngoài dự đoán, lại là Giang Tuệ.
Sao nàng ta luôn xuất hiện một cách thần bí như vậy?
Lục Vân Trạch vừa quay đầu đã thấy gương mặt Giang Tuệ đang kề sát bên mình, ánh trăng chiếu trên mặt nàng, đuôi mắt cong lên, lông mi dài rõ ràng từng sợi. Giữa búi tóc lấp ló mấy sợi tóc không nghe lời, tỏa ra ánh sáng dưới ánh trăng.
“Sao cô biết tôi ở đây?”
“Chỉ tình cờ thấy thiếu gia lẻ loi dưới ánh trăng, nên tới bầu bạn thôi mà.”
Giang Tuệ khẽ cười, ưỡn hai con thỏ trắng đầy kiêu hãnh của mình.
Cái này là Lục Vân Trạch tận mắt xác nhận, không phải độn, mà là thật.
Quả nhiên vẫn là lớn thì tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Lục Vân Trạch vội vàng dời ánh mắt:
“Cái này thiếu gia không cần lo lắng, chẳng phải vẫn còn thiếu gia ở đây sao.”
“Đừng có lúc nào cũng dựa dẫm vào tôi.”
Chuyện như thế này một hai lần thì còn được, nếu nhiều lần mà truyền ra ngoài thì mặt mũi của Lục Vân Trạch cũng không còn. Hơn nữa trong nhà còn có một Lạc Dao, khó đảm bảo đối phương sẽ không nảy sinh những liên tưởng kỳ lạ.
Lục Vân Trạch bị mắng thì không sao, cùng lắm Lạc Dao giận dỗi vài câu, nhưng Giang Tuệ thì không chắc được đối xử nhẹ nhàng như thế, người làm của nhà mình muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt.
“Thiếu gia muốn ăn khuya, tôi lập tức đi mua cho thiếu gia, lệnh của thiếu gia thì không có ai dám nghi ngờ đúng không?” Giang Tuệ hơi nheo mắt lại, chờ đợi phản ứng đặc sắc của hắn.
“Cô đúng là có chuẩn bị từ trước rồi.”
“Thì thiếu gia chỉ cần nói muốn ăn gì thôi. Giờ mấy hàng quán chắc cũng bắt đầu mở rồi đó.”
Vừa nói, cô vừa lượn lờ quanh anh, cố ý áp sát, hơi thở dịu nhẹ phả bên tai.
“Thiếu gia thử nghĩ đi, mì xào nóng hổi thơm phức, thêm hai đồng là được thêm cả đống thịt. Cháo hải sản mới nấu xong, có tôm có cua, hấp dẫn biết bao…”
“Dừng, dừng, dừng, đừng nói nữa.”
Lục Vân Trạch vội vàng kéo giãn khoảng cách, toàn thân nổi da gà.
Nói nữa là nước miếng chảy thành dòng mất.
“Thiếu gia không động lòng sao?”
“Động quá là đằng khác.” Lục Vân Trạch chuyển đề tài: “Nhưng mà cô thì sao?”
Không thể nào để lợi lộc đều cho mình hắn chiếm, trong lòng Lục Vân Trạch không vượt qua được.
Giang Tuệ nghe vậy, liền mỉm cười ôn hòa:
“Tôi là người làm của thiếu gia, làm việc cho thiếu gia là điều tôi nên làm. Nếu thiếu gia nhất định phải báo đáp tôi cái gì đó, tôi hy vọng thiếu gia hãy thực hiện lời mình đã nói.”
“A?”
Lời gì?
Giang Tuệ thở dài:
“Ai ya, Thiếu gia nhanh quên thật," Giang Tuệ thở dài, "Hôm qua còn hứa là sẽ cùng ta… đi đến cuối cùng.”
“Tôi chắc chắn chưa từng nói những lời kỳ lạ như vậy.”
Mà khoan… hình như hôm qua hắn ta có nói thế thật.
Những lời hắn đã nói trong con hẻm nhỏ ngày hôm qua, nghe có vẻ rất đàn ông.
Là vì nàng chỉ có thể dựa vào ta, nên mới cố ý nhắc đến chuyện này?
Vẻ mặt Lục Vân Trạch đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Đại trượng phu nói ra một lời, bốn ngựa khó đuổi. Đã nói sẽ bảo vệ cô, thì nhất định sẽ bảo vệ cô.”
“Thiếu gia thật có khí phách đàn ông, biết cách trêu chọc người như vậy, thật khiến người ta yêu thích.”
Giang Tuệ cố ý kề sát, khiến Lục Vân Trạch phải quay mặt đi đồng thời kéo giãn khoảng cách với nàng.
Chọc người? Lục Vân Trạch tự biết phương diện này so với Giang Tuệ thì còn kém xa.
Có được sự đảm bảo của hắn, Giang Tuệ liền không quấn lấy nữa, lập tức lên đường đi mua đồ ăn khuya cho hắn.
Dù sao tiền đều có thể tìm Lục Vân Trạch để thanh toán, mua bao nhiêu tùy theo ý muốn của nàng.
“Chạy chân vất vả thì ta cũng mua cho mình chút gọi là an ủi, đúng không nào?”
Vì bữa tiệc tối nay, những người hầu đã dùng bữa tối từ sớm, nhưng quá vội vàng nên căn bản không ăn được nhiều.
Vừa hay mượn cơ hội này cũng mua một ít đồ ăn cho mình, đợi sau khi tiệc tối kết thúc sẽ một mình tận hưởng trong phòng ngủ.
Chẳng mấy chốc, Giang Tuệ đã mua đầy đủ đồ ăn đêm, quay người trở lại.
Nhưng đi được một lúc, Giang Tuệ lại phát hiện có gì đó không đúng.
Dù là ban đêm, giờ này Lan Thành lẽ ra phải đông đúc náo nhiệt, nhưng đường phố lại vắng tanh không bóng người, không xe cộ.
Kỳ lạ hơn nữa, không biết từ lúc nào, màn sương đen kỳ quái dần dần bao vây xung quanh nàng, che khuất cảnh vật ở xa, cản trở tầm nhìn của Giang Tuệ.
Cùng với việc sương đen trở nên dày đặc hơn, Giang Tuệ hoàn toàn trở thành một kẻ đáng thương trong mê cung, ngay cả bản thân đang đi ở đâu cũng không biết.
Thay vì hoảng loạn, Giang Tuệ chỉ quan sát kỹ xung quanh, rồi lẩm bẩm như đang xác nhận điều gì.
“Meo~”
Tiếng mèo vang lên phía sau khiến nàng lập tức quay đầu lại.
Con mèo đen kia, với những bước chân tao nhã, từ trong sương đen từ từ xuất hiện.
“Chào buổi tối, tiểu cô nương.”
Mèo đen… mở miệng nói tiếng người.
Nhưng Giang Tuệ chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, gương mặt vẫn điềm nhiên như thường.
“Cuối cùng tiền bối cũng chịu nói chuyện với tôi rồi.”
“Tiền bối gì chứ? Ta từng quen ngươi sao?”
“Ai biết được.”
Ngươi không quen ta, nhưng ta thì biết ngươi rất rõ.
Mèo đen im lặng một lát, lại mở miệng:
“Ngươi có vẻ biết quá khứ của ta?”
“Không, ta đối với thân phận của tiền bối một chút cũng không biết.”
“Vậy sao gọi ta là tiền bối?”
Vì nguyên tác viết như vậy.
“Tiền bối” là cách gọi của Lục Vân Trạch đối với mèo đen trong nguyên tác". Thân phận ra sao thì nàng không rõ ràng, nhưng chắc chắn là nhân vật cấp cao trong giới bí thuật.
“Nhưng ta biết, tiền bối ngươi có một giấc mơ vĩ đại, là muốn hủy diệt Lạc gia.”
“Cả chuyện đó ngươi cũng biết?”
Mèo đen nhanh chóng lấy lại vẻ trấn tĩnh.
“Vậy ngươi có biết vì sao ta tìm ngươi không?”
“Tiền bối muốn hợp tác với ta?” Giang Tuệ cười hồn nhiên.
“Không.”
Ánh mắt mèo đen bỗng trở nên sắc lạnh.
“Ta đến để giết ngươi.”