Kiếp trước lăn lộn trong thương trường nhiều năm, Giang Tuệ từng gặp đủ loại người, đặc biệt là những kẻ khi đứng trước tiền tài liền để lộ vẻ tham lam trần trụi.
Gã trung niên trước mặt nàng giờ đây cũng không khác gì.
Đẻ một đứa con là được 300.000, lại còn có Bí Thuật Sư điều dưỡng cho.
Trên đời nào có miếng bánh ngon như vậy?
Giang Tuệ thật sự cần tiền. Nhưng chưa đến mức tuyệt vọng đến nỗi đặt cược tương lai vào một kẻ đáng ngờ thế này.
“Chỉ có một điều làm ta rất tò mò, đại thúc hẳn liên quan đến mấy án mất tích gần đây? Hơn nữa, ngươi biết rõ thân phận của ta bằng cách nào?”
Ban đêm gần đây ở Lan Thành không yên ổn, liên tiếp thanh niên nam nữ lần lượt biến mất. Trong thời điểm nhạy cảm này mà gặp phải vị đại thúc “tốt bụng” lạ mặt, khó tránh khỏi nghi ngờ.
Lo ngại bị hung thủ để ý đã đành, điều Giang Tuệ để tâm hơn là: gã này rốt cuộc đã nắm được bao nhiêu thông tin về nàng?
Có thể từ bộ đồ giúp việc mà đoán ra nàng là tì nữ của Lạc gia thì cũng bình thường. Nhưng việc hắn còn biết nàng đang gánh nợ, lại còn bày ra một cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống.
Quá vừa vặn. Quá trùng hợp.
Ngay khi lời vừa dứt, sắc mặt gã đại thúc thay đổi hoàn toàn. Gã giơ tay túm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, siết mạnh đến mức Giang Tuệ nhíu mày vì đau.
Mềm không xong thì đổi sang cứng.
Một tay bóp chặt để nàng không chạy thoát, tay kia rút khỏi túi một ống tiêm chứa chất lỏng đỏ. Chỉ cần chích vào tay nàng, bóp nhẹ một chút, không tới nửa phút thì nàng sẽ bất tỉnh.
Không ngờ lại gặp con mồi tinh ranh như vậy, may mà hắn đã chuẩn bị trước.
Đôi mắt Giang Tuệ lập tức tối lại, sắc lạnh.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ sau lưng:
“CÚT!”
Một bóng người chen vào giữa, đồng thời đá thẳng vào bụng tên trung niên, khiến hắn ta bật ngửa xuống đất mà rên lên một tiếng.
“Chết tiệt, không ngờ lại gặp ngay chuyện này.”
Người đến không ai khác chính là Lục Vân Trạch từ ngoài hẻm xông vào.
Hắn cúi xuống nhặt ống tiêm bị rơi, cẩn thận quan sát rồi mới bước đến, thay vị trí của gã trung niên, nắm lấy cánh tay Giang Tuệ, đưa cô ra phía sau mình để che chở.
Khác với tên trung niên kia, tốc độ của Lục Vân Trạch nhanh hơn rất nhiều, nhưng lực nắm lại nhẹ nhàng, hoàn toàn không làm Giang Tuệ cảm thấy đau.
“Mẹ kiếp, lại có đứa cản trở.”
Sát khí trong mắt gã trung niên càng dày đặc. Hai bên giằng co vài giây, rồi hắn nhanh chóng kéo mũ trùm lên, xoay người lao vào bóng tối.
“Hừ, chạy nhanh thật.”
Lục Vân Trạch xác nhận kẻ kia không quay lại nữa mới thở phào, buông tay đang bảo vệ Giang Tuệ.
“Cô không sao chứ?”
“Không sao.”
Giang Tuệ liếc nhìn cánh tay, bàn tay của gã trung niên kia như kìm sắt, để lại vệt đỏ trên cổ tay mảnh mai.
“Thiếu gia sao lại biết tôi ở đây?”
“Nói ra cô có thể không tin, là một con mèo dẫn tôi đến.”
Lục Vân Trạch quay đầu nhìn về phía đầu hẻm nhỏ, nơi con mèo đen khi nãy biến mất. Trên mặt đất chỉ còn vài túi nguyên liệu nấu ăn hắn vội vã bỏ lại.
Sau khi Giang Tuệ nói có việc rời khỏi tiệm tạp hóa, quầy thu ngân mở thêm hai cửa. Lục Vân Trạch xông lên trước nên đã chiếm được vị trí đầu, chẳng mấy chốc đã thanh toán xong.
Ra ngoài không thấy Giang Tuệ đâu, đang lo lắng thì một con mèo đen chạy ra, dẫn hắn vào hẻm này.
“Vậy coi như hôm nay tôi may mắn.” Giang Tuệ khẽ cười, nhưng lòng thì có chút xao động.
“Quá may đấy. Nếu tôi tới muộn chút nữa, chẳng phải cô thật sự sẽ đồng ý với gã đó?” Gương mặt Lục Vân Trạch trầm xuống.
“Thiếu gia đang quan tâm tôi à? Cảm động quá đi~.” Giang Tuệ cố ý kéo dài âm cuối, còn làm bộ chùi nước mắt.
“……”
Thôi, hắn ta nghiêm túc, Giang Tuệ cũng thu lại nụ cười.
“Nếu thật sự bị dồn đến đường cùng, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc chuyện đó.” Giọng nàng nhẹ bẫng, như đang nói một điều hiển nhiên.
Nàng không hề đùa, nếu có cơ hội ấy, khả năng cao nàng sẽ đồng ý.
“Khoan đã, cô thật định bán mình cho hắn?!” Lục Vân Trạch trợn mắt.
“Loại người đó vừa nhìn là biết không đàng hoàng. Một là lừa tiền lừa thân rồi bỏ chạy, hai là muốn tìm người làm chuột bạch cho mấy trò tà thuật. Cô tưởng nếu chịu để hắn ‘đầu tư’, cô sẽ được đãi ngộ tốt?”
“Muốn kiếm nhiều tiền, thì phải trả giá tương xứng.” Giang Tuệ siết chặt tay áo, tóc mái phủ xuống, gần như che kín đôi mắt lạnh băng.
“Không hiểu nổi cô đang nghĩ gì.” Lục Vân Trạch bước lên một bước. “Tiền đáng để cô đánh đổi cả cuộc đời như thế sao?”
“Người như thiếu gia, sinh ra đã không lo cơm áo, tất nhiên sẽ không hiểu.”
Ánh mắt Giang Tuệ nhìn hắn mang theo một tia trào phún, đây là lần đầu nàng lộ ra vẻ mặt ấy trước mặt Lục Vân Trạch.
“Tôi làm giúp việc cho Lạc gia, phải làm 30 năm mới trả hết nợ. Nhưng chỉ cần đồng ý với hắn, tôi chỉ mất sáu năm. Ngài có biết biết 1.800.000 là con số khủng khiếp đến thế nào không? Ngài có hiểu ba mươi năm đó, tôi đã phải đánh đổi bao nhiêu thời gian, bao nhiêu cuộc đời không?”
Dù là kiếp trước kiếp này, Giang Tuệ chưa bao giờ được sống sung sướng. Mỗi ngày đều phải dựa vào sức mình mới có thể kéo dài tồn tại.
Kiếp trước ít ra còn không bị áp lực tài chính đè nén. Kiếp này vừa mở mắt đã gánh một món nợ lớn, không thể chạy trốn, lại còn phải ở cạnh quả bom nổ chậm tên Lục Vân Trạch này.
Trong hoàn cảnh như vậy, nếu có một con đường tắt đặt ngay trước mặt, ai mà không động lòng?
Lục Vân Trạch bị lời nàng nói khiến cho cứng họng, không nói được câu nào, chỉ có thể vò tóc bứt rứt.
Giang Tuệ nhận ra mình có hơi quá lời, nên cũng im lặng quay mặt đi.
Không khí trở nên đông cứng, cuối cùng vẫn là Lục Vân Trạch mở lời:
“Nếu cô thật sự muốn rời khỏi Lạc gia nhanh hơn, thì tà dựa vào tôi cũng còn hơn là bám lấy gã không rõ lai lịch kia.”
Ít ra Lục Vân Trạch không ham thân xác nàng.
“Cần gì phải viện cớ ‘chính sự’ để kéo tôi lại?”
Rõ ràng Giang Tuệ luôn ở rất gần hắn, nhưng Lục Vân Trạch lại cảm thấy càng ngày càng không hiểu nổi cô hầu gái này.
Tư duy và hành động của nàng đều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Không phải.”
“Hả?”
“Tôi nói đến ‘chính sự’ là chuyện này nè.”
Giang Tuệ như biến ảo thuật rút ra ly trà sữa, khiến Lục Vân Trạch lại sững sờ.
“Mua cho tôi?”
“Chứ còn ai vào đây nữa. Nếu không thấy thiếu gia vừa mệt vừa nóng, tôi còn chẳng nỡ bỏ tiền.”
Nàng vì hắn mà mới mới gặp phải gã biến thái kia, suýt chút nữa đã trao cả nhân sinh cho người khác, đem hủy cả cuộc đời của mình.
Dù đang ở nhờ, cuộc sống Lục Vân Trạch vẫn xa hoa, không lo cơm áo. So với hoàn cảnh của Giang Tuệ quả là một trời một vực.
Thế nhưng cô vẫn sẵn lòng vì hắn mà làm điều gì đó.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt nghiêm túc của Lục Vân Trạch tan đi hơn một nửa, thay vào đó là chút áy náy.
“Thiếu gia không thích thì tôi vứt đi vậy...”
“Khoan!”
Lục Vân Trạch vội ngăn lại, giật lấy ly trà sữa.
Cắm ống hút xong, hắn không vội uống, mà nhìn vào đôi mắt tím nhạt bình tĩnh của Giang Tuệ.
“Lần sau gặp chuyện thế này, phải báo cho tôi đầu tiên.”
“Vì sao?” Giang Tuệ khẽ nhíu mày.
“Đừng quên bây giờ cô vẫn là người của Lạc gia. Tôi vẫn là thiếu gia của cô. Nếu cô định rời đi, ít nhất cũng để tôi xác minh kẻ đó có đủ tư cách ‘mua’ cô không.”
Lời này nghe thật kỳ lạ, ngay cả Lục Vân Trạch cũng không hiểu mình đang nói gì, cứ nghĩ sao mà nói vậy, miễn không khí không còn căng thẳng là được.
Giang Tuệ nghiêng đầu, như đang nghiền ngẫm:
“Ý của thiếu gia là... xem tôi như tài sản quý giá của ngài sao?”
“À, không…” Lục Vân Trạch luống cuống, “Tôi không có ý đó, tôi không nói cô là đồ vật, cũng không phải là cái gì... ờ...!”
Càng nói càng loạn, cuối cùng Lục Vân Trạch rối bời không biết nên tiếp tục thế nào.
“Prfff.”
Giang Tuệ bị bộ dạng hắn chọc cười, lần đầu tiên nàng cười tươi thế này trước mặt thiếu gia. Mọi cứng nhắc, bất mãn đều tan biến, nàng dựa lưng vào tường, vặn lọn tóc chơi đùa.
“ý thiếu gia ta hiểu cả, ngươi lo cho ta mà. Dù thiếu gia chỉ coi ta như đồ vật, ta cũng không để ý.”
Chỉ khi trân trọng đủ mức, mới khiến ngươi không nỡ buông tay.
Giang Tuệ bật cười, lần đầu tiên nàng cười thoải mái trước mặt hắn như vậy, Mọi căng thẳng đều tan biến.
Nàng tựa lưng vào tường, lấy một sợi tóc nghịch nghịch giữa ngón tay.
Giang Tuệ giữ vẻ mặt tò mò, như đang nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Lục Vân Trạch.
“Ý của thiếu gia tôi hiểu rồi. Ngài đang sợ tôi rời đi. Cho dù ngài thật sự chỉ coi tôi là món đồ thu hoạch, tôi cũng không để bụng.”
Phải quý trọng thì mới không nỡ mất đi.
Nhìn bộ dạng của hắn, Giang Tuệ biết mình không cần phải vội vã sửa chữa hay lấy lòng. Ngược lại, thiện cảm của hắn dường như còn tăng lên.
“Cô hiểu là tốt.” Bỏ qua nửa câu sau của nàng, Lục Vân Trạch thở phào, rồi dùng động tác uống trà sữa che đi sự lúng túng.
Vị matcha, cho hơi ít đường.
Ngay lúc đó, Giang Tuệ chọc nhẹ vào eo hắn.
“Gì nữa?”
“Thiếu gia có thể cho ta uống một ngụm không?”
“Được thì được, để tôi bóc lớp nilon giúp cô”
“Không cần, tôi tự làm được.”
Vừa cầm ly trà sữa, Giang Tuệ liếc nhìn ống hút mà hắn vừa ngậm. Mắt cô ánh lên một tia tinh nghịch.
Trong khi Lục Vân Trạch còn chưa kịp phản ứng, cô đã cúi đầu, trực tiếp ngậm lấy ống hút, uống một hơi lớn.
“Ngon, rất ngọt.”
Giang Tuệ còn cố tình liếm môi một vòng chậm rãi, như đang cố kéo dài hiệu ứng.
Lục Vân Trạch đỏ bừng mặt, ánh mắt dán chặt vào đôi môi của nàng.
“Thiếu gia đang nghĩ tới... gián tiếp hôn đúng không? Đừng nói là ngài chưa từng làm thế với bạn bè nhé?”
Đương nhiên chưa từng, kể từ khi vào Lạc gia, bạn bè Lục Vân Trạch đếm trên đầu ngón tay, huống chi là bạn chung đồ uống.
“Vậy chẳng phải tôi vừa cướp mất ‘lần đầu’ của thiếu gia à?” Giang Tuệ làm ra vẻ hoảng hốt, đưa tay che miệng, “Ngay cả tiểu thư cũng chưa chắc có đặc quyền này đâu nha~”
Thấy nàng có vẻ hoảng sợ, Lục Vân Trạch vội an ủi: “Chỉ là một ngụm trà sữa thôi mà...”
“Ừ, đúng là rất có ý nghĩa đấy.”
Cuối cùng vẫn là ta nhanh hơn một bước!
Giang Tuệ cười khoái chí. Lục Vân Trạch thì chỉ biết bất lực lườm nàng.
“Được rồi, tôi không để bụng đâu.”
“Ồ.” Giang Tuệ đáp lại thờ ơ, rồi uống ngụm thứ hai.
“Hả?”
Ngụm thứ ba.
“Này!”
Ngụm thứ tư.
“Dừng lại, đây không phải mua cho tôi sao?”
Lục Vân Trạch nhanh tay giật lại ly trà sữa, đau lòng phát hiện nó đã vơi đi quá nửa.
Mà Giang Tuệ vẫn chưa thỏa mãn, ghé sát bên tai hắn thì thầm:
“Đây là bí mật giữa tôi và thiếu gia. Tuyệt đối đừng để tiểu thư biết đấy~”
Giọng nói ấy pha chút vị ngọt của trà sữa, xen chút châm chọc, một chút nhắc nhở, thậm chí có chút uy hiếp.
Nhưng tuyệt nhiên... không có lấy một chút áy náy nào cả.
Lục Vân Trạch chẳng thể nổi giận nổi, chỉ có thể lặng lẽ uống phần còn lại.
Trong đầu hắn lúc này chỉ còn mỗi hình ảnh Giang Tuệ uống trà sữa, góc nhìn còn dần phóng đại lên đôi môi của nàng.
Hử… sao có cảm giác ngọt hơn?