Một kế hoạch tốt cần có sự linh hoạt.
Sau khi tách khỏi Lục Vân Trạch, từ trưa hôm đó đến trưa hôm sau, Giang Tuệ không còn chủ động đi tìm hắn nữa. Dù có chạm mặt, nàng cũng chỉ cười nhẹ từ xa, không hề tiến lại gần.
Thường thì Lục Vân Trạch sẽ lập tức tránh ánh mắt của nàng.
Thật là, lại còn biết thẹn thùng, đúng là chẳng làm gì được hắn.
Không thể cứ quấy rầy hắn mãi, nếu không khiến hắn quá đè nén thì không hay. Nếu sự đè nén đó bùng phát, Lục Vân Trạch e rằng sẽ như dã thú nhập thể, trực tiếp đẩy đè nàng xuống giường mất.
Mà nếu thật sự bị đè, Giang Tuệ cũng chẳng để tâm. Cùng lắm thì tự an ủi là bị chó cắn một miếng. Thậm chí, sau đó nàng còn có thể lợi dụng chuyện này để khơi gợi cảm giác áy náy trong lòng Lục Vân Trạch, khiến hắn càng không thể rời xa mình.
Giang Tuệ lo là một khi Lục Vân Trạch mất kiểm soát, nếu lúc đó bên cạnh hắn không phải là nàng mà là Lạc Dao, thì hậu quả sẽ rất phiền phức.
Ở kiếp trước, Giang Tuệ từng thấy một đoạn cốt truyện game tương tự được đăng ở một diễn đàn nổi tiếng. Nam chính bị nữ chính - người rất được yêu thích - trêu chọc đến mức không kìm nén được, rồi cưỡng hôn, sau đó nữ chính liền thừa cơ tỏ tình.
Giang Tuệ không nhớ rõ bộ truyện đó tên là gì, có tìm trên mạng cũng chẳng thấy. Thế giới trong sách này có nhiều điểm giống kiếp trước, nhưng cũng có rất nhiều điều khác biệt.
Những điểm giống nhau, ví dụ như thành tích của đội tuyển bóng đá quốc gia vẫn thảm hại.
Những điểm khác nhau, giống như game mà Giang Tuệ muốn hồi tưởng, hoàn toàn không tìm thấy trong thế giới này.
Chỉ nhớ đó là một trò chơi của một Nhật Bản, là phần thứ hai của series, nữ chính còn có tóc màu xanh.
Tìm mãi không ra, Giang Tuệ đành từ bỏ. Chỉ cần chắc chắn cốt truyện đó không xảy ra với Lục Vân Trạch là được. Dù sao nàng cũng đã xuyên sách rồi, ai biết được chuyện kỳ lạ gì còn có thể xảy ra nữa.
Ngoài việc tăng độ hảo cảm của Lục Vân Trạch và tránh kết cục tệ hại, Giang Tuệ còn một việc quan trọng khác cần làm.
Đó là nâng cao sức chiến đấu của bản thân.
Giờ nghỉ trưa kéo dài hai tiếng là thời gian riêng hiếm có.
Trở lại phòng, Giang Tuệ ngồi xuống trước bàn, đặt tay lên ngực.
Một vệt huỳnh quang màu đỏ lóe lên trong đôi mắt màu tím nhạt, ánh sáng đỏ tự nhiên tụ lại trước mặt nàng, dần biến thành hình dạng một cuốn sách dày cộp.
“Đã là người xuyên không, vậy ta có hack cũng không lạ đúng không?”
Ngày đầu tiên Giang Tuệ xuyên không, nàng đã nhìn thấy cuốn sách cổ này nằm bên cạnh mình.
Bìa cuốn sách này được làm từ chất liệu da không rõ nguồn gốc, bề mặt vẽ vô số ký hiệu kỳ lạ, ở chính giữa là một họa tiết trông như con mắt nhắm kín.
Giang Tuệ chống cằm, lật qua lật lại quyển sách, vẻ mặt càng lúc càng chán nản.
Một thời gian dài trôi qua mà nàng vẫn không hiểu quyển sách có tác dụng gì. Dù lật bao nhiêu lần, kết quả đều như nhau: toàn bộ đều là những trang sách trắng.
Tuy vậy, nói là không có ảnh hưởng gì thì cũng không đúng. Qua vài lần thử nghiệm, Giang Tuệ phát hiện giác quan của mình nhạy bén hơn người bình thường.
Mùi trong phòng, tiếng trò chuyện ngoài hành lang — những điều người thường dễ bỏ qua, nàng đều cảm nhận được rõ ràng.
Thậm chí khi Bí Thuật Sư thi triển Bí Thuật, sự lưu chuyển của dòng chảy năng lượng, Giang Tuệ cũng có thể cảm nhận được.
Nhưng chỉ có thế thôi sao?
“Vậy ta khác gì con mắt cắm trong bụi cỏ?”
Hơn nữa còn là mắt thường, nếu có người tàng hình mò tới, Giang Tuệ còn không biết mình có thể phát hiện ra không.
Quyển sách này chắc chắn không chỉ có tác dụng đó. Có điều, nàng vẫn chưa tìm ra cách mở chính xác.
Dùng thời gian ngủ trưa mày mò cuốn sách cổ hai tiếng đồng hồ, Giang Tuệ vẫn không thu được gì, chỉ có thể nặng nề khép nó lại.
Cũng gần đến giờ làm việc rồi, quản gia sẽ dẫn người đi kiểm tra phòng, bị bắt gặp lười biếng sẽ bị trừ lương.
"Để Lục Vân Trạch nghỉ ngơi thêm chút nữa, tối nay đi tìm hắn cũng chưa muộn."
Vừa đứng dậy, Giang Tuệ liền bị tiếng cười vui ngoài cửa sổ thu hút.
Là giọng của Lục Vân Trạch, còn có cả người kia...
Bước đến bên cửa sổ, Giang Tuệ quả nhiên thấy hai người ngoài tiền viện.
Lục Vân Trạch đang ngồi xổm trước vườn hoa, đội mũ rơm, đeo găng tay, tay cầm dụng cụ làm vườn.
Sau lưng hắn là Lạc Dao trong bộ váy trắng, trông thanh thuần như hoa sen trong nước. Nụ cười của nàng dịu dàng, mỗi động tác đều toát lên vẻ hấp dẫn.
Chơi đùa trông vui vẻ thật đấy.
Giang Tuệ khẽ nheo mắt lại.
Hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt nóng bỏng từ lầu trên đang nhìn chằm chằm vào lưng mình, Lục Vân Trạch vẫn đang giới thiệu với Lạc Dao kiệt tác mà hắn đã tốn rất nhiều thời gian và công sức để chăm sóc.
Mỗi người đều có những sở thích nhỏ, Lục Vân Trạch thích trồng hoa cỏ, tự mình chăm sóc từng chút một, nhìn chúng lớn lên. Mỗi khi hoa nở rộ, Lục Vân Trạch đều tràn đầy cảm giác thành tựu.
“Lục ca ca thật lợi hại, việc này chắc phiền phức lắm đúng không?” Lạc Dao dịu dàng hỏi.
“Ừm, quả thật rất phiền phức.”
Phải nắm được đặc tính của từng loại cây, cẩn thận chăm sóc từng chút một, còn phải phòng tránh thời tiết cực đoan như mưa lớn làm hỏng.
Lục Vân Trạch không phải lúc nào cũng thành công. Hắn vẫn nhớ lần đầu tiên mình chăm hoa, vì ra tay không khéo mà làm chết sạch. Những lần thất bại tích lũy lại, mới có thành công hôm nay.
Bồn hoa nhỏ này đã trở thành phong cảnh đẹp nhất ở sân trước, dù nhìn từ trong phòng ra ngoài cũng có thể khiến người ta cảm thấy thư thái.
“Quả nhiên không hổ là Lục ca ca, nếu là em thì không có kiên nhẫn như vậy.” Mắt Lạc Dao lấp lánh ánh sáng, nhưng không phải nhìn bồn hoa, mà là nhìn Lục Vân Trạch.
“Sao lại không, em còn trầm ổn hơn anh nhiều.”
Lục Vân Trạch đứng dậy, đưa chiếc xẻng nhỏ dính đầy bùn trong tay cho nàng.
"Muốn thử không?"
Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, găng tay và tạp dề của Lục Vân Trạch đều dính đầy những vết màu nâu sẫm, khi hắn đưa chiếc xẻng ra, bùn rơi xuống từ đầu xẻng còn khiến Lạc Dao lùi lại nửa bước.
“Không... không được đâu...” Lạc Dao vội vàng che giấu vẻ hoảng loạn thoáng qua trên mặt, “Em không thích làm bẩn quần áo.”
“Vậy à? Đáng tiếc thật.”
Lục Vân Trạch thật ra rất muốn biết, nếu là Lạc Dao chăm sóc, vườn hoa sẽ nở thành dáng vẻ gì.
Rất nhanh, hắn lại tiếp tục chăm sóc hoa mới. Đây là loại mới mua trên mạng vài ngày trước, khó chăm hơn loại cũ, cần đặc biệt cẩn thận.
"Lạc Dao, có thể đưa giúp anh đưa cái cào nhỏ kia không?"
Một lúc sau, dụng cụ được đưa tới. Lục Vân Trạch không ngẩng đầu, tiếp tục làm việc.
"Cho anh cây kéo nữa, cẩn thận kẻo bị thương."
Lần này công cụ đến rất nhanh, động tác của hắn càng thêm thuần thục.
Sau khi trồng xong hoa, Lục Vân Trạch định tìm cái bình tưới nước. Nhưng nhìn quanh chân lại không thấy đâu.
"Em có thấy bình nướccủa anh để đâu..."
Lời còn chưa dứt, bình tưới nước đầy ắp đã xuất hiện trước mắt.
“Đã đổ nước từ lúc nào? Cảm ơn nhé, Lạc...”
Ngẩng đầu lên, trước mặt Lục Vân Trạch không phải Lạc Dao mà là một khuôn mặt quen thuộc khác.
Bóng dáng hơi khom lưng của nàng che khuất ánh nắng, bóng đổ xuống mặt Lục Vân Trạch.
Tóc màu nâu xám rủ xuống bên má, khẽ lay động, đôi mắt màu tím nhạt trong veo ấy, phản chiếu biểu cảm ngỡ ngàng của Lục Vân Trạch.
“Giang Tuệ?!”
Lục Vân Trạch vội vàng nhìn quanh.
“Sao cô lại ở đây, Lạc Dao đâu rồi?”
“Tiểu thư đã về phòng rồi, tôi vừa hay đi ngang qua, thấy thiếu gia cần giúp đỡ nên đến.”
Giang Tuệ dường như bị sự thất thố của hắn chọc cười, sợi tóc vén ra sau tai lại rớt xuống theo tiếng cười khẽ.
Lý do nghe có vẻ bình thường, nhưng không hiểu sao khiến Lục Vân Trạch thấy lành lạnh sau lưng. Có phải vì nàng đứng ngược sáng nên trông hơi âm u không?
“Thiếu gia còn biết trồng hoa, thật lợi hại.”
“Chỉ là một sở thích nhỏ thôi, giống như cô vậy.”
“Hì hì, không ngờ thiếu gia còn nhớ dai thế.” Giang Tuệ sờ má, như thể đang giận dỗi, “Cũng phải, có tiểu thư rồi thì cần gì đến sự hầu hạ của tiểu nữ tỳ như tôi nữa.”
"Đừng nói linh tinh.
Lục Vân Trạch nghe ra ý trong lời nàng.
"Cô cũng thích hoa à?"
"Vâng, thứ thiếu gia thích cũng là thứ tôi thích. Dù không biết làm, tôi cũng sẽ cố hết sức giúp."
Những lời này nói ra, Lục Vân Trạch không khỏi gãi đầu, thầm nghĩ nàng không thể nói chuyện bình thường một chút sao, làm như sắp ra chiến trường vậy.
Thấy phản ứng này của hắn, má của Giang Tuệ lại phồng lên: “Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi, chỉ vì mấy câu nói mà thiếu gia đã như vậy.”
Vẻ mặt tủi thân của nàng như sắp khóc đến nơi, khiến Lục Vân Trạch không tiện từ chối thẳng.
Sau vài câu an ủi, hắn tự nhủ: Hay là thử dò xét nàng xem có thật sự thích hoa không.
“Vậy cô ở đây giúp ta tưới nước cho mấy bông hoa này trước, tôi đi vệ sinh một lát.”
“Dạ vâng.”
Lục Vân Trạch vừa nói, vừa nhân lúc Giang Tuệ không để ý lén lút sang một bên của trang viên, trốn ở góc tường quan sát.
Giang Tuệ thực sự đang tưới nước cho hoa rất cẩn thận, không hề có ý định lười biếng, hơn nữa nàng còn ngồi xổm xuống ngắm bồn hoa, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào những cánh hoa mềm mại.
Nàng dường như rất thích những bông hoa này, khóe miệng nở nụ cười ẩn hiện.
"Xem ra không phải giả."
Lục Vân Trạch hơi yên tâm, xoay người đi đến kho sau nhà, lấy thêm một bộ dụng cụ cho một người nữa.
Nhưng hắn vừa quay người, đã va phải một người khác đang tiến đến phía sau hắn. Bùn trên găng tay và tạp dề đều bắn lên bộ vest đen của đối phương.
“Lục thiếu gia, cậu lại đang làm gì thế?”
Thật trùng hợp, người này chính là quản gia.
“Tại sao ông đi không có phát ra tiếng động?”
“Vì tôi chưa kịp lên tiếng.” Lão quản gia không hề có ý tự kiểm điểm, "Nhìn quần áo tôi đi, bị cậu làm bẩn hết rồi. Một thiếu gia mà biến mình thành thế này, lỡ có khách khứa đến thì chẳng phải mất mặt cả gia tộc sao?"
Lại nữa rồi, ông ta luôn tìm cớ gây khó dễ với Lục Vân Trạch, ỷ vào việc từng hầu hạ gia chủ nên rất kiêu ngạo.
Lục Vân Trạch thường chẳng buồn cãi, không muốn mất mặt hay liên lụy đến thanh danh của Lạc Dao.
"Lục thiếu gia, tôi phải nói bao nhiêu lần cậu mới hiểu thân phận của mình nặng thế nào..."
“Cẩn thận, thiếu gia cẩn thận!”
Tiếng hét sau lưng vừa vang lên, Lục Vân Trạch lập tức phản xạ tránh sang bên.
Giang Tuệ vấp ngã trên nền đất cứng, bộ dạng trông cực kỳ thê thảm.
Và chậu hoa nàng cầm trên tay bay thẳng ra ngoài, không lệch một li, đập trúng người quản gia.