"Nếu thật sự không có gì, tại sao còn ra nhiều mồ hôi như vậy?"
"Bởi vì tôi vừa dọn dẹp xong phòng khách, nên vẫn còn hơi nóng."
“Thế tại sao lại leo lên giường?”
“Chỉ là tôi muốn lười biếng một chút, mong tiểu thư đừng nói với quản gia.”
Dù nói vậy, Giang Tuệ lại chắp hai tay, dáng vẻ và giọng điệu giống hệt một đứa trẻ bị bắt quả tang đang bày trò nghịch ngợm.
Trong lúc nói chuyện, Lạc Dao đã bước tới trước mặt nàng, ánh mắt sắc bén khóa chặt khuôn mặt Giang Tuệ.
Ánh mắt như vậy khiến Giang Tuệ nhớ đến vị lãnh đạo ở công ty kiếp trước, chỉ cần phát hiện dấu hiệu nghi ngờ nhân viên lười biếng, liền dùng ánh mắt như vậy nhìn đối phương.
Khiến người ta cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Không thể thoát được, Giang Tuệ rất nhanh nhận ra sự thật này, bàn tay đang buông thõng nắm chặt chăn.
“Tiểu thư, ngài thật sự muốn biết sự thật sao?”
"Nói đi." Lạc Dao ngữ khí bình thản.
Một nữ hầu lười biếng quay về phòng, hơn nữa còn có chút quần áo không chỉnh tề, biểu cảm hoảng loạn, sự thật rốt cuộc là gì, Lạc Dao đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Được thôi, nếu là lệnh của tiểu thư, tôi đành phải nghe theo.”
Sau khi thở dài, Giang Tuệ đem bí mật vừa che giấu, toàn bộ bày ra cho nàng xem –
Là một chiếc hộp trông rất bình thường.
"Đây là gì?" Lạc Dao nhướn mày.
"Là một chút bí mật nhỏ của tôi, hy vọng ngài đừng nói lung tung."
Giang Tuệ cười khổ, rồi trước mặt nàng mở ra.
Khi nhìn rõ những thứ bên trong, Lạc Dao thoáng sửng sốt, sau đó sắc mặt đại biến, đưa tay che miệng:
"Đây, đây là...!"
Nàng không thể không thừa nhận, bản thân vẫn là thất thố rồi.
"Đồ trang trí đáng yêu, ngài không thích mèo con sao?"
Trong hộp chứa, chính là những đạo cụ nhỏ mà Giang Tuệ đã mua, tai mèo, đuôi mèo gì đó. Nàng vừa nói, vừa đội lại tai mèo lên đầu, tư thái khá đáng yêu.
"Ngươi..."
"Không giấu gì ngài, tôi từ nhỏ đã có sở thích cosplay, chỉ là vì yếu tố gia đình, không mua nổi những bộ quần áo đó, cho nên tôi chỉ có thể lui về thứ yếu, dùng những đồ trang trí nhỏ này để thỏa mãn bản thân một chút."
Miệng Lạc Dao há hờ, không nói nên lời.
Nàng cũng hiểu lý do vì sao Giang Tuệ đến làm nữ hầu tại Lạc gia. Thành thật mà nói, nàng cũng có chút thương cảm.
Một tiểu thư như Lạc Dao, dù không thể hoàn toàn đồng cảm, cũng hiểu được gánh nặng của khoản nợ một triệu tám trăm ngàn đối với một cô gái mới mười tám tuổi là lớn đến nhường nào.
Hơn nữa gia đình nàng không trọn vẹn, gần như chỉ có thể dựa vào chính nàng để trả nợ.
Cho nên, Giang Tuệ trốn trong phòng không phải là giấu ai đó, mà là đơn thuần tranh thủ lúc rảnh rỗi sau công việc trốn trong phòng hưởng thụ sở thích của mình.
"Xin lỗi, vừa rồi ta không nên hung dữ với ngươi."
Cảm giác tội lỗi mãnh liệt bỗng dưng nảy sinh, Lạc Dao lập tức xin lỗi nàng.
"Không sao, chỉ cần ngài không nói ra ngoài là được."
“Ta còn tưởng… ngươi và…”
“Tiểu thư muốn thử cái đuôi mèo này không?” – Giang Tuệ giơ chiếc đuôi mèo ra. “Nếu ngài không thích loại gắn vào quần áo, tôi có thể giới thiệu loại... cắm vào.”
"Thôi đi, ngươi tự giữ mà dùng."
Mọi người đều là người trưởng thành, Lạc Dao tự nhiên hiểu nàng đang nói gì, vội vàng cắt ngang.
Nghi ngờ lớn nhất trong lòng đã được xóa bỏ, biểu cảm của vị đại tiểu thư này có thể thấy rõ là đã thả lỏng.
"Ngài sao đột nhiên lại muốn tìm tôi?"
"Ta thật ra là đang tìm Lục ca ca." Lạc Dao trả lời không do dự.
“Ta đi tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng anh ấy, hỏi mấy người hầu thì họ nói huynh ấy đi về phía tầng hai. Lúc ngang qua phòng ngươi, ta lại nghe thấy tiếng động, cứ tưởng anh ấy ở trong này.”
“Tiểu thư đúng là biết đùa, thiếu gia sao có thể ở trong phòng tôi được chứ?” Giang Tuệ không nhịn được mà bật cười.
"Nghĩ lại cũng phải, có lẽ là do ta hai ngày nay quá đa nghi rồi."
Lạc Dao gãi đầu, ước chừng là từ tối qua ngửi thấy mùi hương lạ bắt đầu, sự đa nghi của nàng đã trở nên rất nặng.
"Tôi cũng thấy ngài là quá mệt mỏi rồi, thiếu gia sao có thể chạy đến phòng của một nữ hầu như tôi chứ?"
"Ừ, đúng vậy."
Lạc Dao tưởng tượng ra cảnh trong phòng là Lục Vân Trạch và Giang Tuệ trong bộ tai mèo. Dù biết Lục Vân Trạch không phải kiểu dễ mất kiểm soát, nhưng cảnh tượng ấy… nữ chính rõ ràng phải là mình mới đúng.
Lạc Dao ngồi xuống bên giường, khoảnh khắc cơ thể tiếp xúc với chăn, vật bên trong động đậy một cái, nhanh chóng tránh xa.
Ánh mắt Lạc Dao dịch chuyển về phía chăn, nhưng lại bị giọng nói của Giang Tuệ thu hút sự chú ý:
“Tiểu thư thật tốt, khác hẳn hình mẫu thiên kim tiểu thư cố chấp trong tưởng tượng của tôi, ngài thật dịu dàng.”
“Cảm ơn lời khen, chỉ là phép lịch sự tối thiểu thôi.”
Lạc Dao không vì lời khen của nàng mà đỏ mặt, ngược lại lộ ra nụ cười đầy lễ phép.
"Giang Tuệ, ngươi đã đến Lạc gia làm việc, sau này gặp phải chuyện phiền phức gì, có thể trực tiếp nói với ta. Tuy ta không thể trực tiếp giúp ngươi trả nợ, nhưng những việc trong phạm vi trách nhiệm, vẫn có thể cố gắng làm được."
"Thật sao? Chuyện gì cũng được ư?"
“Miễn không quá đáng và nằm trong khả năng của ta.”
Vậy thì xin ngài hãy từ bỏ Lục Vân Trạch và tránh xa hắn.
Nếu thật sự nói ra, e rằng sẽ bị Lạc Dao chém chết ngay tại chỗ.
Vì vậy Giang Tuệ chỉ cười từ chối ý tốt của Lạc Dao.
“Nhưng ngươi đừng tưởng chuyện gì ta cũng sẽ che chở. Nếu để ta biết ngươi lợi dụng danh nghĩa ta để làm điều xấu, ta cũng không nương tay đâu.”
Nói đến đây, Lạc Dao biểu cảm nghiêm túc lên.
"Còn nữa, khi ra ngoài làm việc hãy cẩn thận hơn, nữ hầu tiền nhiệm ở vị trí của ngươi, chính là sau khi mất tích đến giờ vẫn không tìm thấy, mới có vị trí trống để ngươi kế nhiệm."
"Thì ra là vậy..."
Vụ mất tích ấy hiện đang rất được quan tâm tại Lan Thành, cũng là tình tiết quan trọng trong giai đoạn đầu nguyên tác.
Hai người đơn giản trò chuyện vài câu, Lạc Dao liền đứng dậy muốn rời đi, nhưng đúng lúc này, đôi môi Giang Tuệ đang mím chặt đột nhiên thoát ra một tiếng rên kỳ lạ.
"Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là ngồi lâu quá, chân có chút mỏi."
Giang Tuệ cười gượng, qua lớp chăn vỗ vỗ “đùi” của mình.
“Nghỉ ngơi đừng ngồi lâu quá. Nếu bị bắt gặp, ta cũng không bênh cho ngươi được đâu.”
“Đa tạ tiểu thư đã nhắc nhở.”
Lạc Dao rời đi, ngay khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại, chăn của Giang Tuệ tự động vén lên, Lục Vân Trạch lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, hít lấy hít để không khí trong lành.
"Cứ tưởng sắp ngạt thở rồi."
Không chỉ bị lớp chăn dày che kín toàn thân, hơn nữa còn phải dán chặt vào cơ thể Giang Tuệ, để Lạc Dao không nhìn ra chút manh mối nào.
"Thiếu gia không sao chứ?"
“Ổn… chỉ là nóng bức quá.” Lục Vân Trạch kéo cổ áo, có thể cảm nhận rõ một luồng hơi nóng từ cổ áo bay ra.
Trong phòng giờ chỉ còn hai người, Giang Tuệ lại trở về dáng vẻ nghịch ngợm, duỗi chân ra rồi khẽ đặt bàn chân nhỏ trước mặt hắn.
"Thiếu gia ôm chặt thật đấy, có phải rất thích cảm giác mềm mại này không?"
"Không... không thích."
Vết đỏ ửng trên mặt Lục Vân Trạch đã bán đứng hắn, trong quá trình trốn dưới chăn, trong đầu hắn toàn là đôi chân mỹ miều mang tất đen mà mình đang ôm, đầu ngón tay lún vào lưới tất mỏng manh trên đùi nàng, cảm giác mềm mại như lụa tơ lan tỏa trong lòng bàn tay.
Cảm giác quá tốt, Lục Vân Trạch trong lúc ẩn nấp không nhịn được siết chặt tay, khiến Giang Tuệ đột ngột ngừng thở, rung động nhỏ bé của làn da truyền qua tất đến lòng bàn tay hắn.
Càng chết người hơn, Giang Tuệ rõ ràng biết tình huống không thích hợp, vẫn cố ý hay vô ý kẹp chặt hai chân, khiến Lục Vân Trạch hoàn toàn tiếp xúc với đùi nàng.
Chưa đợi Giang Tuệ hành động tiếp theo, Lục Vân Trạch đã từ trên giường nhảy xuống, chỉnh trang lại quần áo của mình.
“Thiếu gia trông cứ như người vừa làm xong chuyện với tôi ấy.”
"Nói linh tinh gì đấy." Lục Vân Trạch nhìn Giang Tuệ với ánh mắt đầy bất lực, khi nghe lén nàng và Lạc Dao nói chuyện, vẫn luôn lo lắng cái miệng này của nàng sẽ phun ra lời nói kinh thiên động địa nào đó.
Nhưng dù sao đi nữa, Giang Tuệ cũng đã dùng cách của mình giúp hắn thoát được một kiếp, mặc dù quá trình này đối với Lục Vân Trạch vẫn khá là giày vò.
"Thiếu gia không cần cảm ơn tôi, đây là điều tôi nên làm với tư cách một nữ hầu." Giang Tuệ lại một lần nữa dự đoán suy nghĩ của hắn, mở miệng trước.
Điều này khiến Lục Vân Trạch rơi vào tình thế khó xử, cái miệng há hờ không biết nói gì cho phải. Cứ cảm thấy trước khi rời đi phải nói gì đó, bộ não đang vận hành nhanh chóng lại nhặt lên câu hỏi mà Giang Tuệ đã đưa ra.
“Tôi thích… loại to.”
"Hả?"
“Vậy cô hài lòng rồi chứ?”
Giang Tuệ thoáng ngơ ngác, rồi nụ cười ngọt ngào hiện lên kèm chút ấm ức:
“Nếu thiếu gia định trả lời kiểu đó, chi bằng đừng đáp luôn cho xong, làm tôi cứ như đang cố tình gây sự vậy.”
Chẳng lẽ không phải sao?
Rất kỳ lạ, Lục Vân Trạch vậy mà không thể phàn nàn nàng.
"Tuy nhiên..."
Hương thơm quen thuộc lại gần, hắn quay đầu thì chạm ngay đôi mắt tím nhạt của nàng.
“Thiếu gia, xem như là ngài đang nợ tôi một ân tình, được chứ?”
"À, ừm..."
"Thiếu gia, ngài phải nhớ kỹ, những điều tốt đẹp tôi dành cho ngài, đừng chán ghét tôi nhé."
Ngón tay lướt qua xương quai xanh khiến Lục Vân Trạch run rẩy toàn thân, hắn vội vàng đáp lại vài tiếng, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ.
Không phải chạy, mà là đi thật nhanh.
Giang Tuệ nằm lại trên giường nhìn trần nhà, gối đầu lên hai tay, miệng lẩm bẩm:
"Hắn quả nhiên thích loại to."
Hì hì, quả nhiên… so với cô tiểu thư ngốc nghếch đó, ta vẫn là tốt nhất.