Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

30 57

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

23 107

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

57 633

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

301 7429

Ánh Sáng Cuối Con Đường

(Đang ra)

Ánh Sáng Cuối Con Đường

TurtleMe

Reincarnated into a new world filled with magic and monsters, the king has a second chance to relive his life. Correcting the mistakes of his past will not be his only challenge, however.

526 5281

Tập 06 - Chương 4 Chuông chẳng ngân vì Nữ hoàng

4 Tiếng chuông chẳng ngân lên vì Nữ hoàng

Tan học, cả ban nhạc chúng tôi cùng đến “Moon Echo” để báo cho Kurokawa-san về việc Rinko tạm nghỉ.

“Chà. Ước gì mấy đứa nói sớm hơn. Vé cho tháng sau bán sạch cả rồi,” Kurokawa-san gãi đầu.

“Trong nhóm, em là người có rời đi cũng ít gây ảnh hưởng nhất, nên em nghĩ phần trình diễn sẽ không có lỗ hổng nào đâu ạ.”

“Ít ảnh hưởng nhất à… Em đang nói cái quái gì thế?”

Kurokawa-san lướt điện thoại rồi cho chúng tôi xem vô số bức ảnh trong buổi diễn của cả bọn được đăng lên mạng xã hội. Có rất nhiều tấm chụp riêng từng thành viên, và những tấm của Rinko đều được chia sẻ trên bốn con số.

“Bản thân em cũng có cả một lượng fan cứng rồi đấy. Khách đến chỉ để xem em sẽ thất vọng ra sao chứ.”

“Vâng… cũng đúng ạ.”

Một chuyện cực kỳ hiếm thấy, Rinko ngoan ngoãn gật đầu.

“Em thực sự cảm thấy có lỗi.”

“Thôi thì, cơ hội để phân tài cao thấp với Misao, nếu bỏ lỡ lần này chắc chẳng còn lần thứ hai đâu nhỉ.”

Tôi ngạc nhiên nhìn mặt Kurokawa-san. Đến cả chị ấy cũng hiểu được ý nghĩa trận chiến giữa Hanazono-sensei và Rinko ư? Trong khi tôi thì vẫn chẳng hiểu gì sất.

“Vậy, buổi diễn tháng Năm… có cả Kaya tham gia nữa, nên để Mako chơi keyboard là được nhỉ. Âm thanh chắc sẽ mỏng đi nhiều đấy. Cậu có cáng đáng nổi không?”

“Em sẽ cố gắng ạ. Nói là mỏng đi thì cũng đúng, nhưng căn bản là có những đoạn khó đến mức em không tài nào chơi nổi, nên chỉ còn cách thay đổi hẳn bản phối thôi.”

“Chị lại thấy nó không khó đến thế đâu.”

“Hả? Cậu nói vậy mà được à, thế thì chơi thử xem nào!”

“Lúc nào tôi chẳng đang chơi.”

“Đúng thật! Mải đấu võ mồm mà mình lại buông một câu ngớ ngẩn!”

“Mako, vụ cậu bị sa sút là thật à. Màn tự biên tự diễn vừa rồi lạnh toát cả sống lưng đấy.”

“Đến cả chị cũng đừng lo lắng kiểu đó chứ! PNO mà trở thành ban nhạc hài kịch cũng được hay sao?”

“Nếu khán giả có nhu cầu thì chị chẳng thấy vấn đề gì.”

Đúng là dân kinh doanh!

“Cơ mà, phần của Rin-chan thì tớ cũng chơi được gần hết đó,” Akane, người chơi được đủ loại nhạc cụ, giơ tay. Tôi vừa nghĩ đó cũng là một giải pháp thì—

“Không được. Akane thì phải chơi guitar,” Kurokawa-san thẳng thừng ngắt lời làm tôi hơi ngạc nhiên. “Vì em là giọng ca chính. Chơi keyboard sẽ giới hạn khả năng trình diễn trên sân khấu quá nhiều.”

“À, ra vậy…” Akane trông có chút tiếc nuối. Với một nhạc cụ đặt cố định, việc chạy từ đầu này đến đầu kia sân khấu để chiều lòng fan là điều không thể.

Quả nhiên, chỉ còn cách để tôi chơi mà thôi.

“Em không biết gì về keyboard cả, nhưng phần của Rinko-senpai khó đến mức nào vậy ạ?” Kaya hỏi một cách ngây thơ. Rinko suy nghĩ một chút rồi trả lời.

“Nếu ví với Étude của Chopin thì nó nằm giữa ‘Black Keys’ và ‘Butterfly’.”

“Dùng một bản nhạc keyboard để ví với một bản nhạc keyboard khác thì em chịu không hiểu nổi ạ…” Kaya ỉu xìu. Thì đúng là vậy rồi. Ngay cả tôi còn chẳng biết giữa ‘Black Keys’ và ‘Butterfly’ thì bản nào khó hơn.

“Nhưng đây không phải là một cuộc thi, nên khó không có nghĩa là tốt. Murase-kun cứ chơi theo cách của cậu là được.”

“Cảm ơn lời khuyên chí cốt của cậu…”

“Trong một cuộc thi, có phải càng khó thì càng tốt không ạ?”

Bất chợt Shizuki quay sang hỏi Rinko.

“Tất nhiên là vậy.”

Lần này cô ấy trả lời ngay tức khắc.

“Giám khảo hay nói những câu như ‘Không chỉ độ khó của phần trình diễn mà tính âm nhạc cũng rất quan trọng’, nhưng đó chỉ là lời nói đãi bôi thôi. Những người trình diễn hoàn hảo một bản nhạc nghe có vẻ khó, thì kiểu gì cũng sẽ đoạt giải. Còn khái niệm mơ hồ như ‘tính âm nhạc’ chỉ thực sự trở thành vấn đề ở tầm cỡ thế giới mà thôi.”

Thật là một lời tuyên bố phũ phàng, nhưng vì do Rinko nói ra, nó lại mang một sức nặng hoàn toàn khác.

“Giám khảo cũng là con người thôi, nên việc xếp hạng trình diễn của người khác rất khổ sở. Nếu mình đưa ra một ‘lý do dễ đánh giá’ thật rõ ràng, mình sẽ giành được chiến thắng.”

“Rinko-san phiên bản hắc ám cũng thật tuyệt vời.”

Tuy không đến mức gọi là mặt tối của các cuộc thi, nhưng đó đúng là một thế giới đáng sợ.

“Lần này chỉ là một cuộc thi cấp vùng không lớn lắm, nên chắc cũng không có nhiều đối thủ chọn những bản nhạc mang tính khiêu chiến đâu. Hạng mục phổ thông lại không có quy định về tác phẩm tự chọn, thời gian biểu diễn cũng dài nhất là mười lăm phút. Đây là lúc bí quyết chọn bài của tôi phát huy tối đa. Không có yếu tố nào để thua cả.”

“Tự tin gớm nhỉ. …Khoan đã, hạng mục phổ thông? Phải là hạng mục trung học chứ?”

Rinko nghiêng đầu.

“Nếu không tham gia hạng mục phổ thông thì làm sao em đấu với Hanazono-sensei được chứ.”

“Ể, nhưng mà, có quy định đăng ký mà.”

“Vì cha tôi có chân trong ban tổ chức nên tôi đã nhờ ông lo lót giúp. Tham gia hạng mục thấp hơn tuổi thì mới là vấn đề, còn tôi thì cố tình tham gia hạng mục cao hơn nên chẳng sao cả.”

Ê ê ê ê ê… cậu đã làm một chuyện như thế sao. Có thật là không sao không vậy?

“Vốn dĩ hạn chót đăng ký cũng qua lâu rồi, nên đằng nào tôi cũng phải dùng đến mánh khoé thôi.”

Trơ tráo cũng có mức độ thôi chứ.

“Cậu thuyết phục được ông bố đó cũng tài thật đấy. Lại còn để ông ấy làm một chuyện ngang ngược như vậy.”

“Thuyết phục gì chứ, vừa nghe tôi nói sẽ quay lại thế giới các cuộc thi piano là cả cha và mẹ tôi đều mừng quýnh lên, không nói không rằng đã đi lo lót ngay. Mà không hề biết rằng đây chỉ là lần duy nhất.”

Sao tự dưng tôi lại cảm thấy có lỗi với tất cả mọi người dù chẳng phải chuyện của mình thế này?

“Làm đến mức đó mà không thắng được sensei thì không chỉ xấu hổ đâu nhé, Rin-chan.”

“Tớ chắc chắn sẽ thắng nên không sao đâu.”

“Senpai cố lên nhé! Buổi diễn tháng Năm cứ để em chống lưng cho!”

“Cảm ơn em. Chị có thể yên tâm tập trung vào piano rồi.”

“Em thật ghen tị với Rinko-san. Có một nơi để có thể chiến đấu ngang hàng với sensei.”

“Tôi cũng vậy, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy may mắn vì đã theo đuổi con đường nghệ sĩ dương cầm.”

“Misao cũng chỉ vừa khỏe lại một chút đã lên mặt rồi. Chỉnh đốn lại bả đi.”

“Vâng. Em sẽ đi ‘báo đáp’ ân tình thật hậu hĩnh ạ.”

Tôi chỉ còn biết bối rối.

Tại sao Rinko lại muốn phân tài cao thấp với Hanazono-sensei đến mức đó chứ…

Trừ tôi ra, dường như ai cũng hiểu cả, chỉ mình tôi bị bỏ lại phía sau, nhưng lại chẳng thể thốt ra những lời cổ vũ sáo rỗng khi bản thân còn chưa hiểu rõ ngọn ngành.

Đành chịu thôi. Về phần mình, tôi sẽ tập trung cho buổi diễn tháng Năm. Thay thế cho Rinko. Một sân khấu khác với thường lệ, biết đâu lại có thể nảy ra chút gợi ý nào đó cho việc sáng tác vẫn đang bế tắc của mình.

Vào ngày Chủ nhật đầu tiên của tháng Năm, tôi tự nhốt mình trong phòng từ sáng, đeo headphone và nhìn chằm chằm vào phần mềm sequencer, loay hoay với những mảnh ý tưởng rời rạc rồi lại xóa đi, lặp đi lặp lại. Bỗng chiếc điện thoại rung lên, suýt thì trượt khỏi bàn.

Là tin nhắn từ Kyoko Casimire, tôi giật cả mình.

Cô ấy có việc phải ghé qua Ikebukuro nên rủ tôi đi ăn trưa cùng. Tôi mừng rỡ lao ra khỏi nhà. Tôi đã hoàn toàn bế tắc và gần như mục rữa, nên rất muốn có ai đó đến khai thông giúp mình. Nếu là Kyoko-san thì có lẽ không chỉ khai thông mà còn san bằng mọi thứ xung quanh luôn cũng nên, nhưng so với tình cảnh hiện tại, khi những file nhạc dở dang chưa đầy ba mươi giây cứ ngày một nhiều thêm, thì như vậy vẫn tốt chán.

“Trông cậu có vẻ không được khỏe nhỉ.”

Vừa gặp nhau ở điểm hẹn tại cửa Đông ga Ikebukuro, Kyoko-san đã nói.

“À, vâng. Không ạ. Kyoko-san trông vẫn khỏe mạnh là em mừng rồi.”

Cô ấy mặc một chiếc áo không tay như đón đầu mùa hạ, khoác bên ngoài là một chiếc cardigan lưới thô. Sức sống căng tràn tỏa ra từ khắp người, dù tuổi tác phải gấp đôi tôi, nhưng trông tôi còn già cỗi hơn.

Chúng tôi vào một quán ăn Nam Ấn ở con hẻm cách nhà ga một đoạn.

“Tôi nghe Kunimoto-san kể rồi. Cậu có vẻ đã quậy một trận ra trò nhỉ.”

Vừa gọi món xong, cô ấy đột nhiên nhắc đến chuyện đó làm tôi phải rụt cổ lại.

“Em xin lỗi, dù đó là công việc do Kyoko-san giới thiệu cho… Em lại làm một việc bôi tro trát trấu vào mặt chị như vậy…”

“Cậu không cần phải bận tâm chuyện đó đâu. Thành công hay thất bại của cậu đều là của riêng cậu thôi.”

Cô ấy rót trà chai từ trong ấm vào tách cho tôi. Mùi hương khiêu khích đặc trưng lan tỏa khắp bàn.

“Tuần sau tôi sẽ đi tour châu Á, nên muốn nạp chút năng lượng trước khi đi. Nghe Kunimoto-san kể về vũ công trạng trẻ người non dạ của cậu, tôi lại muốn gặp cậu trực tiếp. Đừng hiểu lầm nhé, đây hoàn toàn không phải lời mỉa mai đâu. Tôi tự hỏi, nếu đặt vào hoàn cảnh tương tự, liệu bản thân mình bây giờ có thể làm được như cậu không.”

Bảo tôi đừng coi đó là lời mỉa mai thì cũng chịu thôi.

“Sự dũng cảm liều lĩnh của cậu có đúng hay không, thì cũng chưa có kết quả mà nhỉ. Nếu cậu không kịp deadline, lúc đó chúng ta hãy tổ chức một bữa ăn chỉ để mỉa mai thôi nhé. Cậu khao.”

“…Vâng. Được như vậy thì em thấy nhẹ nhõm hơn.”

Tôi trả lời bằng một giọng thảm hại.

“Nhưng cậu nhóc à, trông bộ dạng đó thì có vẻ chúng ta thật sự sẽ phải tổ chức một buổi tiệc mỉa mai đấy nhỉ?”

Bị nhìn thấu rồi. Tôi cúi gằm mặt.

“Không hiểu sao mọi thứ chẳng đâu vào đâu cả. Không như trước đây, bây giờ em chẳng có gì phải lo lắng, đáng lẽ phải tập trung sáng tác được chứ.”

“Hôm nay cậu đến đây là để được tôi an ủi rằng ‘chuyện như thế cũng có lúc xảy ra’ à?”

Tôi ngước nhìn lên thì thấy Kyoko-san đang nhìn tôi và cười toe toét. Thấy xấu hổ, tôi lại cúi đầu xuống.

“Tiếc là tôi chẳng có lấy một lời an ủi nào, nhưng có điều này tôi muốn nói.”

“Là gì vậy ạ?”

Bất cứ điều gì cũng được, miễn là nó trở thành một cơ hội để xua tan đi tâm trạng u uất này, tôi vừa hy vọng vừa liếc nhìn Kyoko-san.

“Cậu tỏa sáng trên sân khấu cũng đáng yêu, nhưng cậu lúc đang phiền não còn đáng yêu hơn.”

“─-!? À, ừm, những câu đùa cao siêu như vậy em không biết đối đáp thế nào nên khó xử lắm ạ.”

“Dù tôi không đùa một chút nào cả nhưng mà…”

Lại càng khó đối đáp hơn!

Đúng lúc đó, món ăn được mang ra. Đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm ẩm thực Nam Ấn. Xung quanh phần cơm được bày trên một chiếc lá chuối lớn là những chiếc bát nhỏ đựng các loại cà ri khác nhau. Cách sử dụng gia vị mạnh mẽ, thô ráp làm tôi vô cùng thích thú.

“Nhưng các buổi diễn vẫn tốt đẹp chứ?” Kyoko-san hỏi trong lúc ăn. “Tôi đã xem buổi diễn năm người lần trước qua livestream rồi. Một màn trình diễn tốt đấy chứ.”

“A, chị đã xem ạ. Cảm ơn chị. Buổi diễn đó, vâng, đúng là một màn trình diễn khá hài lòng ạ.”

“Theo kinh nghiệm của tôi, những lúc sáng tác không suôn sẻ mà phong độ biểu diễn vẫn tốt, thì sớm muộn gì cũng sẽ nảy ra ý tưởng thôi. Sáng tác là tay lái, còn trình diễn là động cơ mà.”

Nói gì thì nói, việc cô ấy vẫn dành cho tôi những lời động viên chí cốt khiến tôi rất vui.

Thế nhưng─

“Buổi diễn lần tới của bọn em cũng có chút bất an.”

Tôi kể cho cô ấy nghe việc Rinko sẽ tạm thời vắng mặt vì cuộc thi, và tôi phải đảm nhận vai trò keyboard trong buổi diễn tháng Năm.

“Cái hố đó quá lớn, em không những không lấp được mà còn chẳng đáng một tấm ván bắc qua nữa.”

Vừa nói ra xong tôi đã hối hận vô cùng. Chuyện này khác với việc bế tắc sáng tác, đây hoàn toàn là do thực lực của tôi không đủ chứ chẳng phải gì khác.

“A ha ha. Tôi cũng có kinh nghiệm keyboard đột ngột rời nhóm rồi,” Kyoko-san bật cười. “Vì người đó sở hữu kỹ thuật như quái vật vậy. Không có cách nào lấp đầy được. Cứ để nguyên cái lỗ hổng toang hoác đó mà chơi thôi.”

Đây có phải chuyện để cười không? Hay đây cũng là một lời an ủi vòng vo, dù đã nói là không có lời an ủi nào?

Lúc đó, tôi chợt nhớ ra.

“Người đã rời đi đó, có phải là… nghệ sĩ piano chuyên nghiệp đó không ạ?”

“Đúng rồi. Cậu biết rõ nhỉ.”

Kyoko Casimire từ thời còn là học sinh trung học trước khi ra mắt đã để lại vô số huyền thoại đủ để viết thành bốn, năm cuốn sách. Các thành viên ban nhạc thời đó giờ đây đều là những nhạc sĩ hàng đầu, và người phụ nữ đảm nhiệm vai trò guitar kiêm keyboard hiện đang hoạt động với tư cách là một nghệ sĩ dương cầm hòa tấu nổi tiếng thế giới. Dù vậy, cô ấy vẫn là một tay guitar cừ khôi, thỉnh thoảng còn xuất hiện với tư cách khách mời trong các buổi diễn của Kyoko-san nữa, đúng là không thể tin nổi.

“Nghệ sĩ dương cầm… đúng là những người kỳ lạ nhỉ.”

Tôi bất giác buột miệng nói ra suy nghĩ thật lòng của mình. Kyoko-san tò mò nhoài người về phía trước làm tôi thấy xấu hổ, nhưng giờ mà rút lại lời nói thì cũng ngớ ngẩn nên tôi đành tiếp tục.

“Keyboard của nhóm em cũng là người chơi nhạc cổ điển từ lâu, cũng thắng vô số cuộc thi. Phải nói thế nào nhỉ, họ rất hiếu chiến. Em vốn chẳng bao giờ quan tâm đến thắng thua trong âm nhạc nên không hiểu rõ lắm. Âm nhạc thì chỉ cần nghe thấy hay hoặc dở là đủ rồi còn gì. Em nghĩ việc cho điểm hay xếp hạng cũng chẳng để làm gì.”

“Ra vậy. Điều cậu nhóc nói quả thực là chân lý.”

Kyoko-san, người đã ăn xong trước tôi, rót thêm trà chai và làm ẩm đôi môi.

“Tôi cũng nghĩ việc xếp hạng trong âm nhạc thật ngớ ngẩn. Thỉnh thoảng tôi cũng nhận được lời mời làm giám khảo cho các cuộc thi ban nhạc hay viết bài cho bảng xếp hạng album, nhưng tôi đều từ chối cả.”

“Nhưng các nghệ sĩ piano cổ điển thì, việc chiến đấu để phân định thắng thua dường như đã ăn vào máu rồi. Tại sao lại thế nhỉ. Có lẽ là do uy quyền của các cuộc thi quá lớn chăng.”

“Nhạc cổ điển thì tình hình khác. Trong số đó, nghệ sĩ dương cầm là một giống loài được định sẵn số mệnh phải chiến đấu. Không phải vì các cuộc thi quan trọng. Mà là ngược lại.”

“Ngược lại? …nghĩa là…”

“Vì là một bộ tộc chiến binh nên họ cần một đấu trường.”

Tôi chớp mắt. Kyoko-san dùng khăn ăn lau miệng.

“Người nghệ sĩ dương cầm yêu dấu của tôi đã từng nói. Số lượng nghệ sĩ dương cầm hòa tấu cần thiết trên hành tinh này, nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi người thôi.”

Chuyện đó—tôi cũng có ký ức là đã đọc được ở đâu đó rồi.

“Nó là một nhạc cụ độc tấu quá hoàn hảo, hơn nữa người ta cứ mãi đào sâu những bản nhạc cố định của các nhà soạn nhạc đã qua đời cả trăm, hai trăm năm trước. Thêm vào đó, sự khác biệt giữa bản ghi âm và buổi diễn live của độc tấu piano là rất nhỏ. Bất cứ ai cũng có thể dễ dàng thưởng thức màn trình diễn tuyệt vời nhất thế giới qua đĩa hát. Kể cả khi xét đến cá tính và các tiết mục, hai mươi người là quá đủ. Như vậy, nó sẽ trở thành một cuộc tranh giành hai mươi chiếc ghế đỉnh cao đó.”

“…Nghe chị nói vậy, em cảm thấy nó gần giống với thế giới cờ vây hay cờ tướng.”

“Về bản chất, có lẽ họ rất cô độc. Cây đàn piano, để đáp ứng yêu cầu của các nhạc sĩ, đã không ngừng mở rộng âm lượng và âm vực, cuối cùng đã phình to đến mức có thể một mình thống trị cả phòng hòa nhạc. Cái giá phải trả cho điều đó chính là gen di truyền của cuộc chiến kéo dài cho đến tận ngày nay.”

Cô độc.

Chẳng phải Rinko đã từng ghét sự cô độc đó sao?

Dù vẫn tiếp tục chơi piano, nhưng cô ấy không muốn đứng trên sân khấu một mình nữa—tôi nhớ chắc chắn cô ấy đã nói vậy hồi bản concerto của Prokofiev.

Nhưng cô ấy đã quay trở lại. Chỉ vì có một đối thủ để chiến đấu.

Điều đó, có lẽ chỉ có thể nói rằng dòng máu của bộ tộc man rợ đã khiến cô ấy làm vậy mà thôi.

Chẳng những không được Kyoko-san khai thông cho, tôi lại còn bị chất thêm một bí ẩn lớn hơn, vác cái đầu nặng trĩu hơn hai phần về nhà.

Tôi lập tức trốn vào phòng mình, vò nát những bản nhạc đang dang dở, rồi vì không làm gì được nên chuyển sang luyện tập phần keyboard cho buổi diễn tháng Năm. Ngón tay hoàn toàn không theo kịp. Nhưng nếu đơn giản hóa bản phối thì tổng thể lại trở nên rất nhạt nhẽo.

Hoàn toàn là một ngõ cụt.

Thế nhưng, lối thoát lại nằm ở một nơi thực sự, thực sự bất ngờ. Chính là cha tôi.

Vì là ngày nghỉ nên cha tôi đã uống bia suốt từ trưa, đến bữa tối thì ông bắt đầu lèo nhèo với tôi.

“Makoto, dạo này con toàn luyện keyboard suốt nhỉ.”

“…Vâng. Vì buổi diễn sắp tới rồi. Cô bé chơi keyboard nghỉ một thời gian nên con chơi thay.”

“Niềm kiêu hãnh của một tay bass con vứt đi đâu rồi!”

Trước đây chính ông là người đã nói những lời cực kỳ thất lễ với các tay bass, vậy mà giờ lại thế này đây.

“Nhóm còn một người chơi bass nữa, còn con thì cũng chơi được kha khá thứ nên chỉ còn cách con làm thôi—”

“Vậy thì chơi guitar đi! Keyboard ấy à, chỉ làm giảm độ ‘rock’ xuống thôi!”

Cha tôi từng là một người trong ban nhạc, nhưng ông là một tín đồ cuồng của hard rock và heavy metal, và có một quan điểm về rock cực kỳ hẹp hòi. Mỗi khi say, ông lại tuôn ra những định kiến khó hiểu đó. Trong số đó, điều vô nghĩa nhất là ‘ban nhạc có keyboardist thì không phải là rock’.

“Có keyboard thì là pop rồi. Bố không công nhận là rock đâu. Nhão nhoét. Nhão như sên. Như Deep Purple hay Bon Jovi ấy!”

Dù biết rằng đôi co với kẻ say cũng vô ích, nhưng tôi vẫn không thể im lặng được nên đã hỏi thử.

“Bố thích nhất là Extreme đúng không? Họ có đầy bài dùng keyboard đấy thôi. Van Halen cũng thế. Cả Zeppelin nữa.”

“Không không không không không,” ồn ào quá đi. “Không” hai lần thôi là được rồi. “Đó là họ thỉnh thoảng dùng keyboard trong bài hát thôi. Bố đang nói đến keyboardist. Chuyên nghiệp ấy. Một ban nhạc rock thì vocal, guitar, bass, drums, đó là cơ bản và mạnh nhất. Nếu muốn thêm người thì cứ thêm số lượng guitar là được.”

“Có keyboardist chuyên nghiệp thì phạm vi sáng tác sẽ rộng hơn chứ.”

“Im đi. Phạm vi thì sao chứ. Keyboardist ấy à, trong game RPG thì giống như ‘đạo tặc’ vậy. Dù làm được nhiều việc tiện lợi nhưng lại không thể tấn công hay hồi máu nên sức chiến đấu của cả đội sẽ giảm đi. Cứ để pháp sư học phép mở khóa là được rồi.”

Tôi thật sự không hiểu nổi. Xin lỗi tất cả các keyboardist trên thế giới.

“Mà cái keyboard Makoto đang dùng là đồ cũ của bố còn gì. Bố là tay bass thì không thể kiêm nhiệm được. Chẳng phải bố cũng từng có ý định trở thành keyboardist sao,” người chị gái nãy giờ im lặng lắng nghe bỗng tấn công vào yếu điểm chí mạng.

“Ư ư ư ư ư,” cha tôi rên rỉ một tiếng thảm hại, gục đầu xuống bàn rồi tìm đường thoát thân nơi mẹ đang ngồi cạnh.

“Hai đứa nó bắt nạt bố…”

“Makoto có bắt nạt anh đâu,” là lời nói phải của mẹ.

“Còn em thì đương nhiên là đang bắt nạt rồi,” là lời thật lòng của chị.

Tuy nhiên, sau bữa tối, tắm rửa xong và trở về phòng, tôi ngẫm lại thì thấy những gì cha nói cũng không hẳn là vô lý.

Nếu cố đưa keyboard vào thì thế nào tôi cũng sẽ muốn tái hiện lại lối chơi của Rinko, mà đằng nào tôi cũng không thể chơi giống hệt được. Cắt phăng nó đi và để tôi chuyển sang guitar có lẽ sẽ mang tính xây dựng hơn. Công sức thay đổi bản phối thì cuối cùng cũng tương đương nhau.

Hơn hết, hành lý mang đến địa điểm biểu diễn cũng nhẹ hơn nhiều.

Tôi thử đề xuất ý tưởng này trong nhóm chat LINE của PNO, và ngay lập tức nhận được phản hồi từ mọi người.

[Được đó được đó. Sân khấu sẽ dễ xoay sở hơn.]

[Em muốn thử hát chung một micro với senpai!]

[Hay là chúng ta cover vài bài luôn đi ạ. Em cũng muốn thử đánh mấy bài heavy.]

Phản ứng rất tốt.

Tôi đã nghĩ không biết Rinko sẽ phản ứng thế nào, có lẽ cô ấy sẽ mỉa mai rằng “Không chơi được nên bỏ cuộc à?”, nhưng không ngờ—

[Tớ nghĩ đó là một ý hay. Thực ra tớ đã nghĩ về điều đó từ trước rồi. Rằng việc sáng tác của Murase-kun đang dần bị phụ thuộc vào âm thanh của tớ.]

Tôi giật nảy mình.

Sáng tác phụ thuộc vào Rinko. Điều đó—hoàn toàn đúng. Phần lớn lý do khiến PNO được ví như một "dàn nhạc giao hưởng" chính là nhờ thứ âm thanh vạn hoa như kính vạn hoa mà Rinko tạo ra. Tôi bất giác luôn muốn đặt nó vào trung tâm.

[Cậu cứ thử làm những bài hát mà tớ không cần chơi gì, chỉ đứng cười mỉm thôi cũng được.]

[Việc Rin-chan cười mỉm thì khó cỡ nào nếu tính theo Étude của Chopin vậy?]

[Khoảng giữa bản số 1 và số 2 của Opus 10.]

[Em không hiểu gì hết nhưng em muốn thấy Rinko-senpai cười mỉm ạ.]

Cuộc trò chuyện đã trôi về một hướng thoải mái, nên tôi úp điện thoại xuống, phủ tấm che lên cả hai cây synth, rồi nhấc cây Washburn đang dựng trên giá đàn lên.

Tôi nhịp chân theo điệu nhạc, lẩm nhẩm giai điệu và gảy đàn theo ý muốn. Âm thanh unplugged khẽ vang lên trong thân đàn đặc. Đối với tôi, một kẻ lạc lối, sự yếu ớt đó lại thật dễ chịu. Guitar điện thực sự là một nhạc cụ đặc biệt. Không có một công cụ nào khác có thể kết nối cảm giác của cơ thể con người với âm nhạc một cách trực diện đến thế.

Cảm xúc của tôi lúc này cũng trở nên trần trụi, hóa thành từng giọt âm thanh.

Sợ hãi.

Tôi sợ buổi diễn sẽ thành công mà không có keyboard của Rinko. Dù nó không thành công thì tôi cũng sợ.

Nếu cứ mãi vịn vào tay vịn, thì sẽ chẳng thể đến được nơi không có tay vịn, nên phải buông tay ra. Lời nói của Hanazono-sensei giờ đây lại vang vọng. Phải chăng, mình đang cố vứt bỏ Rinko? Không, mình đang nghĩ cái gì ngớ ngẩn thế này. Chỉ là lần này thôi mà. Thế nhưng, nỗi đau hư cấu ấy lại quyện vào cảm giác của dây đàn, cắn rứt lấy đầu ngón tay tôi, và mãi chẳng chịu tan đi.

Rinko từng bảo cuộc thi mà con bé sắp đối đầu với Hanazono-sensei chỉ là “một cuộc thi cấp khu vực không lớn lắm”, nhưng khi tìm hiểu, tôi mới biết đây là một cuộc thi có lịch sử và danh tiếng thuộc hàng top trong cấp thành phố, với hình thức tổ chức cũng rất bài bản khi các thí sinh phải trải qua hai vòng sơ khảo để sàng lọc chỉ còn một phần năm bước vào vòng chung kết.

“Cô thì xoay xở qua được rồi, còn Rinko-chan tất nhiên là qua ngon ơ nhỉ?”

Giữa tháng Năm, Hanazono-sensei đã gọi cho tôi một cuộc điện thoại như thế.

“Chắc vậy ạ. Cậu ấy không nói là đã qua, nhưng có báo lại ngày giờ và địa điểm của vòng chung kết.”

“Không ngờ Rinko-chan lại tấn công mình đấy. Thôi thì đã đâm lao phải theo lao, mình cũng muốn vô địch lắm, nhưng quả là một đối thủ mạnh.”

“Nghe như thể nếu không có Rinko thì cô sẽ vô địch vậy.”

“Thì cô đã định thế mà.”

Tôi im lặng suy nghĩ một lúc. Hanazono-sensei tốt nghiệp đại học âm nhạc nên đã được đào tạo chuyên môn bài bản suốt bốn năm. Dù vậy, cô không học chuyên ngành piano mà là khoa sáng tác, nên việc đó sẽ mang lại lợi thế đến đâu trong một cuộc thi piano vẫn là một ẩn số. Về phía Rinko, con bé được mệnh danh là kẻ càn quét các cuộc thi cũng chỉ đến hồi cấp hai, và lần này lại tham gia hạng mục phổ thông theo diện đặc cách nên trình độ của những người xung quanh sẽ rất cao.

Liệu có thể vô địch được không.

Thế nhưng, tôi đã thực sự được nghe piano của cả hai người họ. Đặc biệt là bản Brahms mà Hanazono-sensei cho tôi nghe hôm trước thực sự rất sốc. Tôi không nghĩ rằng một người có thể trình diễn ngang tầm với bản đó lại có thể xuất hiện nhiều trong một cuộc thi cấp khu vực.

“…Dù sao đi nữa, hy vọng một trong hai người sẽ đoạt giải. Nếu không thì không thể phán định ai hơn ai được.”

Không hiểu sao tôi lại nói ra một câu lạnh lùng như thể hoàn toàn không có hứng thú. Tất nhiên, tôi rất muốn biết ai sẽ thắng, và hơn hết, tôi muốn xác định được thứ đã thôi thúc hai người họ lao vào cuộc chiến.

“Musao sẽ cổ vũ cho ai đây?”

Vì là cuộc gọi video nên tôi có thể thấy rõ ánh mắt tinh quái đầy hứng thú của cô đang hướng về phía mình. Tôi quay mặt đi khỏi chiếc smartphone.

“Cổ vũ cho ai thì… cũng không hẳn ạ. Em xin giữ trung lập.”

“Ểểể~. Nhưng cậu đã nói cho con bé biết chuyện cô chơi Biến tấu Paganini rồi còn gì? Sự chênh lệch thông tin đó không phải là ăn gian sao?”

“Ăn gian hay không, biết được bản nhạc đối thủ chọn thì cũng có ý nghĩa gì đặc biệt đâu ạ.”

“Đó là một ý kiến quá đỗi ngây thơ của Musao rồi, một kẻ chẳng biết gì về thế giới của những cuộc thi piano đẫm máu. Ở tầng lớp đỉnh cao, những màn đấu trí cân não đã bắt đầu ngay từ khâu chọn nhạc rồi đấy nhé.”

Thật không vậy? Cách nói của cô sặc mùi bịa đặt.

“Vậy nên để đảm bảo sự công bằng, cậu hãy đi làm gián điệp xem Rinko-chan chọn bài gì đi.”

Rõ ràng là cô chỉ đang muốn trêu tôi thôi. Gián điệp cơ chứ.

“À, vâng, sau khi em nói là sensei đã chơi Biến tấu Paganini, cậu ấy bảo là hay mình cũng chọn Paganini.”

“Hừm? Cô không nghĩ là cùng một bản nhạc đâu, chắc là bản ‘La Campanella’ rồi.”

“Chắc vậy ạ. Rinko cũng giỏi Liszt mà.”

Niccolò Paganini vốn là một nghệ sĩ violin, và ông chỉ viết các tác phẩm độc tấu hoặc concerto cho violin. Tuy nhiên, rất nhiều nhà soạn nhạc đã bị ấn tượng bởi kỹ thuật siêu việt và giai điệu tuyệt đẹp của ông, để rồi họ đã sử dụng các bản nhạc của Paganini làm chất liệu và để lại vô số tác phẩm phái sinh. Bản biến tấu của Brahms mà Hanazono-sensei cho tôi nghe lần trước cũng là một trong số đó.

Và khi nói đến Paganini trong độc tấu piano, không thể không nhắc đến “La Campanella” của Franz Liszt. Đây là một bản nhạc vừa khó, vừa có hiệu quả trình diễn rất cao, rất dễ tỏa sáng. Một lựa chọn không thể hoàn hảo hơn cho một cuộc thi. Giai điệu lại còn sầu muộn và tuyệt đẹp đúng gu của Rinko nữa.

“Ừm, ý cô là có những màn đấu trí kiểu như, Brahms thì hơi tầm thường và lép vế so với ‘La Campanella’ nên phải đổi nhạc, đại loại thế ạ.”

“Hửm~? Không, cũng không hẳn. Với lại cô đã chơi Biến tấu Paganini ở vòng sơ khảo thứ hai rồi. Vòng chung kết có quy định phải chơi bản khác nên đằng nào cũng phải đổi thôi. Chơi gì bây giờ nhỉ. Musao, cậu muốn nghe gì? Cứ chọn theo sở thích của Musao cũng được.”

Câu chuyện về những màn đấu trí cao cấp đi đâu mất rồi!

“Việc chọn nhạc quan trọng lắm mà. Chiều theo người như em thì làm được gì chứ.”

“Bản ‘Khúc dạo đầu số một cung La thứ’ của Igor Medvedev thì sao nhỉ.”

“Tuyệt đối đừng làm thế nhé? Cô sẽ bị mắng đấy ạ?”

“Không vi phạm quy định đâu. Hoàn toàn tự do mà.”

“Không, dù vậy đi nữa thì, chơi bản đó chỉ có mình em vui thôi ạ?”

“Hừm? Musao sẽ vui à?”

Gương mặt cười toe toét của cô dí sát vào webcam. Tôi cứng họng. Bị gài một cách khéo léo quá…

“Mà thôi, chơi bản đó thì không thắng nổi đâu nên cô không chơi đâu. Ngắn quá, với lại Musao không quen với cách viết cho piano lắm nhỉ. Lẽ ra còn có thể biến tấu thêm một chút nữa. À, với lại sặc mùi Rachmaninoff quá.”

Chuyện về bản nhạc đó đủ rồi chứ──tôi định nói vậy, bèn mở miệng, nhưng rồi lại ngậm chặt lại khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của sensei trên màn hình điện thoại.

“Hử? Xin lỗi, cậu giận à? Cô biết đó là bản nhạc cậu đã cố gắng sáng tác nhưng mà…”

“Không ạ, không phải thế.”

Tôi nhẹ nhàng nhấc chiếc điện thoại bằng cả hai tay và mang nó đến giường.

Tôi ngồi xổm trên tấm ga trải giường.

“Em chỉ nghĩ, cô thực sự định chiến đấu để giành chiến thắng.”

“Dĩ nhiên rồi. Cô đã nói rồi mà.”

“…Đúng là vậy. …Nhưng em vẫn không hiểu được việc tranh tài trong âm nhạc. Nếu thua Rinko thì sẽ thế nào ạ? Không lẽ cô sẽ từ bỏ việc mở lớp học đấy chứ.”

“Cô cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Khi nghe tin Rinko-chan đến để quyết đấu.”

Tôi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn lên trần nhà. Một cặp bướm đêm nhỏ đang đậu im lìm trên ống đèn huỳnh quang.

“Sẽ thế nào nhỉ? Chính cô cũng không biết. Phải đến khi trận đấu thực sự ngã ngũ mới rõ được.”

Cái gì vậy chứ. Người không biết là tôi đây này.

Khi tôi nhìn lại màn hình tinh thể lỏng, bóng dáng sensei đang nằm ở phía xa. Có vẻ như cô đã chuyển sang chiếc sofa phía sau và nằm xuống.

“Xin lỗi nhé, cô hơi dễ mệt.”

Chắc do đã rời xa micro, giọng cô cũng xa hơn hẳn. Chỉ một cuộc gọi video hơi dài một chút đã mệt đến vậy, liệu cô có thực sự tham gia một cuộc thi piano được không. Dù cho vòng loại có xoay xở được, thì vòng chung kết cảm giác căng thẳng cũng sẽ ở một đẳng cấp khác hẳn.

“Cô đây, thực sự rất sợ chết.”

Hơi thở tắc nghẹn sau lồng ngực, nhói đau.

“Trong lúc nhập viện, cô đã luôn sợ hãi. Cứ nghĩ đến việc mình sẽ biến mất là cô lại sợ đến không chịu nổi. Kể cả khi xem video live của mấy đứa, cô lại nghĩ rằng ngay cả trong lòng những đứa trẻ này, mình cũng sẽ trở thành một người chưa từng tồn tại, và rồi cô lại sợ hãi vô cùng.”

Người này, rất mạnh mẽ──tôi đã tự cho là như vậy.

Tôi đã tin chắc rằng, cô là người có thể bước đi trong bóng tối mịt mù chỉ dựa vào một tia sáng dù là le lói nhất.

“Thế nên, cô đã nghĩ rằng dù chỉ là một vết cào xước cũng phải để lại, và, ừm, đã làm đủ thứ chuyện không người lớn cho lắm. Xin lỗi nhé.”

Giá như cô đừng xin lỗi.

Giá như cô đừng kể về nó từ một nơi xa xôi như thế, như thể mọi chuyện đã kết thúc rồi.

“Chuyện đó, quả thực là hèn nhát, là yếu đuối, và… là một điều đáng xấu hổ. Do một nhầm lẫn nào đó, mà cô lại sống sót trở về. Phải chuộc lỗi thôi. Không phải là đối với cậu đâu. Khó giải thích lắm. Chắc là vấn đề lòng tự trọng.”

Thật là một bộ tộc man rợ đáng buồn, tôi nghĩ.

Cô độc đến điên dại, kiêu hãnh ngút trời, và chỉ có thể chạm vào thế giới thông qua nỗi đau.

Sensei giơ lòng bàn tay về phía camera. Như để che đi ánh nhìn của tôi. Hoặc, như để xác nhận tấm bản đồ được vẽ bằng những vệt máu ở đó.

“Cô phải quay trở lại nơi đó một lần nữa, và phải thất bại một cách đúng đắn.”

Buổi tổng duyệt trước giờ diễn chính thức tốn thời gian gần gấp đôi bình thường.

Đây là lần đầu tiên PNO biểu diễn live mà hoàn toàn không có keyboard, nên cả người phụ trách PA của “Moon Echo” lẫn các thành viên ban nhạc chúng tôi đều phải rất vất vả mới tìm được sự cân bằng âm lượng tốt nhất.

Vậy là đã một tháng trôi qua──tôi đã nghĩ vậy không biết bao nhiêu lần trong lúc tổng duyệt.

Buổi live cuối tháng trước, không phải là ví von gì cả, mà thực sự như mới ngày hôm qua. Thật khó chấp nhận sự thật rằng tháng Năm đã sắp kết thúc.

Trong một tháng qua, tôi đã làm gì nhỉ.

Tôi đã vứt bỏ việc sáng tác đang bế tắc, từ bỏ việc lấp đầy khoảng trống mà Rinko để lại, và chạy trốn vào việc phối khí cho một thứ âm thanh guitar đơn giản và nguyên thủy. Chẳng tiến thêm được một bước nào.

Ít nhất thì buổi live này cũng phải diễn cho ra trò, tôi tập trung vào việc chỉnh âm thanh trước giờ diễn.

Buổi tổng duyệt kết thúc vào lúc hơn bốn giờ chiều, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là đến giờ mở màn. Vừa trở lại phòng chờ, Kaya lại nói “Em đi mua nước nhé!”, nên Kurokawa-san đã ngăn lại và bảo “Em có phải người hầu đâu” rồi thay con bé rời khỏi phòng.

Trong phòng chờ, chỉ còn lại bốn người.

Không khí loãng đến mức, nước như đang sôi sùng sục dù vẫn còn lạnh ngắt──một bầu không khí như vậy bao trùm khắp nơi. Akane thì đang khởi động kỹ lưỡng đến mức thái quá, còn Shizuki thì đang dùng những ngón tay có vẻ căng thẳng để quấn lại băng chống trượt trên dùi trống. Kaya, người đang lén lút kiểm tra điện thoại ở góc phòng như để tránh ánh mắt của mọi người, đột nhiên thốt lên.

“Rinko-senpai, có tin nhắn LINE ạ. Chị ấy nói là sẽ không đến được.”

Akane và Shizuki lại gần Kaya để nhìn vào điện thoại, còn tôi thì kiểm tra bằng điện thoại của mình.

“Xin lỗi, cho tớ nghỉ nhé.”

Tin nhắn từ Rinko chỉ có vậy.

Dù con bé đã nói là sẽ không biểu diễn nhưng sẽ đến nghe.

“…Đành chịu thôi ạ. Chuyện mới hôm qua hôm nay mà.”

“Ahaha, có vẻ cậu ấy mới ngủ dậy thì phải.”

“Nghe nói hôm qua trên đường về, Rinko-senpai đã ngất lịm trong xe đấy ạ.”

“Tụi mình trên đường về cũng im phăng phắc còn gì.”

“Không biết sensei có ổn không ạ. Trông cô ấy khá mệt mỏi.”

Biết là vô ích nhưng tôi vẫn kiểm tra phòng trò chuyện với Hanazono-sensei.

Không có tin nhắn mới.

“Sensei chắc phải nghỉ ngơi hoàn toàn không chỉ một ngày mà phải ba ngày ấy chứ,” tôi lẩm bẩm.

“Em chỉ mong Rinko-san và sensei đừng làm thế nữa. Tổn thọ lắm ạ.”

“Tớ lại thấy hơi ngưỡng mộ đấy. Có thể chơi đàn như đốt cháy sinh mệnh thế kia, chắc cả đời chỉ có thể làm được một hai lần thôi nhỉ.”

“Senpai chết là em không chịu đâu! Em muốn được diễn live cùng mọi người mãi mãi.”

Kaya, người tin thật, ôm chầm lấy Akane.

“Tớ cũng vậy! Mãi mãi bên nhau!”

Sau một hồi diễn vở kịch ngắn, Kurokawa-san trở lại với một túi ni lông của cửa hàng tiện lợi.

Chắc đã cảm nhận được không khí kỳ lạ trong phòng chờ, anh giả vờ hỏi một cách bâng quơ.

“Rinko nói là sẽ đến xem với tư cách khán giả, mà vẫn chưa tới à?”

“Vâng. Cậu ấy có vẻ mệt mỏi nên bảo là hôm nay sẽ nghỉ.”

“Vậy à. …Bác gái cũng nói Misao từ hôm qua về đến giờ vẫn ngủ say như chết.”

Kurokawa-san, ra là anh cũng có quen biết với mẹ của Hanazono-sensei. Quen nhau từ thời cấp ba, mối quan hệ của họ sâu sắc hơn chúng tôi nhiều nên cũng là điều dễ hiểu.

Việc anh ấy nói cho chúng tôi biết tình hình của Hanazono-sensei một cách khéo léo cũng thật đáng quý. Dù lo lắng, nhưng chúng tôi cũng đang do dự vì không muốn liên lạc làm phiền khi cô ấy đang mệt mỏi nghỉ ngơi.

“Tụi bây đừng có quá sức đấy. Misao là một con nhóc bướng bỉnh mà. Tôi không xem nên không biết, nhưng chắc là đã làm chuyện gì đó quá khích lắm đúng không. Đừng có mà bắt chước.”

“Chà, cái đó thì dù muốn cũng không bắt chước được đâu ạ,” Akane cười khan. “Chỉ một lần biểu diễn mà đã dốc hết toàn bộ thể lực như vậy. Không biết làm thế nào nhỉ. Chắc là do kích cỡ của nhạc cụ đối mặt đã khác nhau rồi.”

“Akane-san, chúng ta là chúng ta! Chúng ta hãy biểu diễn sao cho tinh thần không thua kém hai người họ.”

“Đúng đó!”

Lúc đó, cánh cửa phòng chờ hé mở, một nhân viên thò đầu vào.

“PNO-san, xin mời chuẩn bị sẵn sàng.”

Akane dũng cảm, Shizuki hiên ngang, còn Kaya thì với vẻ mặt đầy quyết tâm, lần lượt đứng dậy. Kurokawa-san, người đã ra hành lang trước, chợt hỏi khi đang định đi về phía sau sân khấu.

“Vậy cuối cùng ai thắng?”

Akane chớp mắt, liếc nhìn mặt tôi.

Shizuki cũng dừng chân, liếc mắt sang nhìn tôi.

Kaya, người cuối cùng rời phòng, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên lưng tôi.

Cái gì vậy. Cứ như thể đang nói rằng tôi hãy phán quyết đi vậy. Đây là một cuộc thi nên thắng thua đã được quyết định bằng thứ hạng rồi──

Không, nhưng mà.

Cảm giác đó không còn là một cuộc đấu như vậy nữa.

“…Em cũng không rõ nữa.”

Tôi chỉ có thể trả lời như vậy.

Kurokawa-san tỏ vẻ khó hiểu, nhưng không hỏi thêm gì nữa, và lại dẫn đầu chúng tôi đi dọc hành lang. Anh ấy đã cảm nhận được sức nặng của cảm giác kỳ lạ khó tả đã đè nặng trong lồng ngực chúng tôi từ hôm qua.

Ai đã thắng, và ai đã thua.

Người đó đã mất đi điều gì, và đổi lại đã tìm thấy được điều gì.

Tiếng xôn xao truyền đến từ cả trần nhà và tường. Lông tơ trên người tôi dựng đứng. Tôi đi xuyên qua bóng tối gồ ghề của cánh gà sân khấu, bước vào bầu không khí đậm đặc bị nung nóng bởi ánh đèn trần.

Tiếng reo hò vang dội như một cú đấm ngang tai khiến chân tôi bất giác chao đảo.

Hàng trăm người lèn chặt trong không gian live đang vẫy tay, lắc lư cơ thể, và hét tên từng thành viên ban nhạc.

Sao nơi này lại khác biệt đến thế so với khán phòng chúng tôi đã ở ngày hôm qua, tôi thầm bị một cú sốc nhẹ.

Thứ bao trùm nơi đó chỉ là tiếng ho khan và hơi thở, cùng âm thanh sột soạt khe khẽ của giấy khi lật giở chương trình.

Vậy mà, tại sao chứ.

Sự tĩnh lặng của phòng hòa nhạc trang nghiêm ấy lại ngập tràn một mùi cháy khét đầy hiểm nguy, hơn hẳn bầu không khí nóng bỏng dưới tầng hầm của “Moon Echo” này.

Buổi live là dành cho những người đang sống, và sẽ tiếp tục sống──

Nhưng những nghệ sĩ dương cầm luôn đối mặt với cái chết được tô vẽ bằng hai màu trắng đen.

Kaya vượt qua tôi, đi sang phía bên phải sân khấu, nhấc cây Jazz Bass khỏi giá đỡ và luồn người qua dây đeo, chỉ vậy thôi cũng đủ làm tiếng reo hò tăng thêm ba phần. Shizuki vẫy tay thật lớn với khán giả từ phía bên kia dàn trống, rồi khuấy động thêm tràng pháo tay trước khi ngồi xuống ghế. Sau một khoảng lặng đầy khiêu khích, Akane nhảy lên sân khấu, và khán đài như sôi trào, chực tràn đến tận chân tôi.

Sân khấu có rộng thế này không nhỉ, tôi nghĩ.

Chỉ vì không có Rinko.

Chỉ vì không có ở đây cây đàn keyboard vốn luôn che chở cho dàn nhạc của chúng tôi bằng một lớp áo giáp cứng cáp và rực rỡ.

Tôi nhấc cây Washburn khỏi giá và đeo lên vai. Sức nặng hằn vào vai sắc lẻm và đau đớn hơn mọi khi. Tôi cảm thấy một sự lạnh lẽo như thể tất cả lông vũ đã rụng khỏi đôi cánh.

Liệu cơn gió ngược đang thổi qua, xé toạc da thịt tôi mà chẳng thể nắm bắt này, có phải là thứ cần thiết cho tôi lúc này không.

Kaya quay lại nhìn Shizuki. Nhịp trống dồn dập, đầy khắc khoải vang lên, mặt biển khán giả gợn sóng và tung bọt trắng xóa. Giữa cơn bão feedback-noise bắt đầu gào thét, tôi lại nhớ về không khí tĩnh lặng trước giờ khai chiến của ngày hôm qua.

“──A, cả hai đều chọn cùng một bản nhạc kìa.”

Akane, người đang mở chương trình và đọc ở ghế bên trái, nói nhỏ. Shizuki ở ghế bên phải cũng lật chương trình, ghé sát mặt vào trang giấy trong ánh sáng lờ mờ.

“Thật ạ. Là ngẫu nhiên sao ạ. Hình như đây là một bản nhạc nổi tiếng phải không ạ?”

Tôi cũng mở chương trình của mình ra.

Có mười một thí sinh tham gia vòng chung kết hạng mục phổ thông. Tên của “Saejima Rinko” và “Hanazono Misao” được liệt kê liền nhau ở vị trí thứ sáu và thứ bảy. Tên nhà soạn nhạc “F. Liszt” và tên bản nhạc “La Campanella” cũng nằm kề nhau một cách thân thiết.

“…Chắc là sensei đã cố tình chọn trùng…”

Tôi thì thầm bằng một giọng nói nhỏ.

“Ể, làm sao cô ấy biết được Rin-chan chọn bản nào?”

Lúc đó, Kaya ngồi cạnh Akane run giọng nói.

“A, lẽ nào, lúc em đến chơi có lỡ để lộ chuyện gì không ạ. Bản nhạc mà Rinko-senpai chọn… lẽ ra em không nói ra… nhưng Hanazono-sensei là một người sắc sảo mà…”

Không không. Kaya quá tôn sùng sensei rồi. Cô ấy không phải siêu nhân đâu.

“Sau đó, anh đã nói chuyện với cô ấy qua điện thoại. Rằng có lẽ là La Campanella.”

“Makoto-san, tại sao anh lại về phe sensei chứ! Rinko-san thua cũng được sao!”

“Anh đâu có về phe ai… Với lại biết được bài của đối thủ cũng đâu ảnh hưởng gì đến thắng bại.”

Lúc đó, một thông báo vang lên. Sau đây là phần thi của hạng mục phổ thông──.

Tôi một lần nữa nhìn quanh khán phòng.

Hội trường trung tâm của trung tâm văn hóa thành phố, số ghế có lẽ khoảng tám trăm, và chỉ có khoảng bảy mươi phần trăm được lấp đầy. Chúng tôi vào hội trường khá muộn chỉ để xem hạng mục phổ thông, nhưng vẫn có được những chiếc ghế tuyệt vời ở ngay chính giữa hàng thứ mười.

Có lẽ hầu hết khán giả là gia đình hoặc người quen của các thí sinh.

Một buổi hòa nhạc dành cho người chơi, chứ không phải người nghe. Không khí căng thẳng cũng khác hẳn bất kỳ buổi hòa nhạc nào tôi từng biết. Ánh sáng sân khấu và bóng tối lờ mờ của khán đài, dù không bị ngăn cách, lại không hề hòa quyện vào nhau. Một tấm màn của cảm giác xa cách trong suốt và khó chịu vẫn đang hạ xuống.

Thí sinh đầu tiên của hạng mục phổ thông được gọi tên, bước ra giữa sân khấu. Cô cúi chào khán giả với cây đại dương cầm đã mở nắp sau lưng, và một tràng pháo tay dè dặt vang lên.

Dù vậy──tôi lơ đãng nghe phần trình diễn đã bắt đầu và lại đưa mắt xuống chương trình.

Toàn là những lựa chọn mà tôi không thể ngờ tới. Scriabin hay Prokofiev còn thuộc dạng dễ hiểu, còn lại là một loạt những cái tên nhà soạn nhạc xa lạ như Bortkiewicz, Rosenblatt, Granados, Vladigerov.

Hầu như không thấy bóng dáng của những cái tên nổi tiếng trong làng piano như Beethoven, Schumann, Chopin, Liszt, Rachmaninoff.

Chọn những bản nhạc kén người nghe để lấy lòng ban giám khảo──đây cũng là một phần chiến thuật để chinh phục cuộc thi sao. Hay là do lo ngại rằng những bản nhạc nổi tiếng thông thường sẽ bị xem nhẹ nên mới chọn những bản ít người biết đến?.

Bản nhạc siêu nổi tiếng “La Campanella” mà Rinko lựa chọn càng trở nên nổi bật, toát lên một sự tự tin đầy sảng khoái.

Thế nhưng, tại sao sensei lại chọn cùng một bản nhạc?

Tôi không thể nào nghĩ rằng đó là để chiến thắng.

Nếu đối thủ ở thế yếu hơn, việc cố tình chọn cùng một bản nhạc có thể sẽ hiệu quả trong việc thể hiện rõ sự chênh lệch trình độ cho ban giám khảo. Nhưng Rinko dù nghĩ thế nào cũng không phải là một đối thủ dễ xơi (theo đánh giá của tôi thì kỹ năng piano của Rinko cao hơn). Hay là chiến thuật chơi sau với một lối diễn giải khác để làm lu mờ ấn tượng về màn trình diễn của Rinko? Không, thứ tự biểu diễn là do bốc thăm, và lẽ ra không thể biết trước được.

Tôi không biết. Chỉ có thể nghe thử mới biết được.

Tôi vừa mong chờ đến lượt của Rinko, lại vừa sợ hãi.

“Tớ, cũng đã định cổ vũ cho Rin-chan, nhưng mà.”

Trong khoảng lặng giữa phần trình diễn của người thứ nhất và thứ hai, tôi nghe thấy Akane bất chợt lẩm bẩm.

“Không hiểu sao, tớ không muốn thấy ai thắng, cũng không muốn thấy ai thua cả.”

Dù không ai trả lời, nhưng tôi có thể cảm nhận qua da thịt rằng mọi người đều đang mang cùng một suy nghĩ.

Nhưng đây là chiến trường, nơi chỉ một người chiến thắng sống sót, và kẻ thua cuộc phải gục ngã. Những người ngoài cuộc như chúng tôi chẳng thể làm gì được. Ngoài việc chứng kiến, chúng tôi không thể làm gì khác.

Phần trình diễn của năm người đầu tiên không để lại cho tôi ấn tượng gì cả.

Giỏi thì cũng có giỏi. Ngón tay ai cũng lướt nhanh và ít mắc lỗi. Nhưng hàng ngàn, hàng vạn nốt nhạc tuôn rơi đều như những giọt nước bị dầu làm cho trượt đi trên ý thức của tôi, trôi tuột đi một cách vô ích mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

So với Rinko và Hanazono-sensei, họ đều kém xa. Không thể so sánh được.

Đây không phải là thiên vị người nhà──tôi nghĩ vậy.

Cái tên Saejima Rinko được xướng lên. Tôi cứng người trên ghế.

Rinko bước ra từ cánh gà bên phải sân khấu, mặc một chiếc váy lộng lẫy màu đen với những đường kẻ đỏ được thêu thành nhiều vệt. Nếu bộ trang phục màu đỏ thẫm khi chúng tôi chơi bản Prokofiev trong buổi live là một ngọn lửa cuồng nộ, thì bộ trang phục hôm nay là một đống than hồng cháy suốt đêm. Mái tóc dài được búi cao sau lưng, buộc lại thành một lọn duy nhất bằng ren và hoa cài, rồi thả xuống.

Tràng pháo tay vang lên to hơn hẳn.

“Kia có phải Saejima không?”

“Người mà──”

“Tưởng bỏ piano rồi chứ.”

Những tiếng thì thầm vang lên xung quanh tôi. Dường như tai tiếng của kẻ càn quét các cuộc thi vẫn còn được lưu truyền trong thế giới nhỏ hẹp này.

Giữa những ánh nhìn tò mò, kỳ vọng, ngưỡng mộ và ghen tị đổ dồn về──

Ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào bàn phím, Rinko im lặng dang rộng hai tay, giữ chúng lơ lửng ngang ngực một lúc như thể đang tận hưởng cơn gió ngược.

Tôi không biết ngón tay cô đã rơi xuống bàn phím từ lúc nào. Khi nhận ra, chúng tôi đã bị giam cầm trong tiếng chuông ngân không dứt.

La Campanella──mỗi khi nghe bản nhạc mang tên “Tiếng Chuông” này, tôi luôn nghĩ. Nốt Mi giáng luôn được đánh lên ở quãng tám trên của giai điệu, trong bất kỳ bản trình diễn nào, cũng đều mềm mại, đáng yêu, trong suốt và mong manh, đến mức đây không phải là tiếng chuông mà là tiếng chuông nhỏ thì đúng hơn.

Nhưng ngày hôm đó, tôi đã lần đầu tiên được nghe thấy “Tiếng Chuông” thực sự.

Tiếng chuông của Rinko, khẽ đục, ẩn chứa một ý chí mãnh liệt đến độ chực vỡ tan, lặp đi lặp lại một cách bi tráng, đó chắc chắn là tiếng chuông. Là tiếng vọng của dàn carillon từ trên đỉnh tháp chuông, tiễn đưa một đoàn tang lễ.

Thì ra đây là một bản nhạc buồn đến thế, tôi nghĩ. Hài cốt hóa thành xương, xương vỡ vụn thành cát, bị giẫm nát dưới gót giày của những người thương tiếc, bị gió cuốn đi, rồi mưa sẽ làm ẩm đất, và trên bầu trời ấy, chỉ có tiếng chuông vẫn vang vọng không đổi. Biến tấu kép của sự chuyển giao thời gian, đêm và ngày, rồi lại đêm và ngày. Tiếng chim hót líu lo lúc ẩn lúc hiện trong bóng lá, ánh nắng hoàng hôn bị cắt khúc và rơi xuống, và mỗi khi đêm về, tiếng chuông lại nhắc nhở về những gì đã mất.

Dù là một bản nhạc chưa đầy năm phút, nhưng dưới đầu ngón tay của Rinko, những vì sao đã được sinh ra, xoay vần cho đến khi cạn kiệt sức lực, rồi lụi tàn. Coda, đoạn kết của cơn mưa sao băng như thể bầu trời đang bong ra, gào thét với một âm forteissimo điên cuồng, rồi cuối cùng giẫm nát cả dư âm của tiếng chuông, giải phóng nó ra cánh đồng hoang, cuốn phăng tất cả những gì đang sống và cả những người đang yên giấc ngủ say vào dòng nước đục ngầu.

Rinko, người đã dõng dạc đánh xuống hợp âm kết thúc, ngước nhìn lên trần nhà, đôi môi run rẩy như thể để cho dư âm ấy lan tỏa đến tận cùng những mạch máu trong cơ thể, và sau khi chứng kiến đến giọt sóng gợn cuối cùng, cô đứng dậy.

Một tràng pháo tay như sấm động vang lên.

Dáng vẻ của Rinko nhìn bao quát khán đài với một nụ cười nhạt ửng hồng giống như một nữ chiến binh tắm trong máu kẻ thù, và vẻ đẹp ấy khiến tôi cảm thấy một cơn rùng mình như thể bị lưỡi dao lướt nhẹ dọc sống lưng, rồi bật người khỏi ghế.

“…Thế này là vô địch rồi còn gì…”

Trong cơn bão pháo tay, tôi nghe loáng thoáng tiếng Akane lẩm bẩm.

Tôi định gật đầu, nhưng không được.

Sau màn trình diễn này, ai có thể chơi được bất cứ thứ gì nữa chứ. Chẳng phải chỉ còn lại tro tàn sao. Tràng pháo tay cũng kéo dài rất lâu, không giống như trong một cuộc thi.

“Thắng rồi ạ. Chắc chắn Rinko-san đã thắng.”

Shizuki vừa vỗ tay thật mạnh vừa nói với giọng lạc đi.

Tôi cảm thấy một cơn đau âm ỉ sâu trong lồng ngực.

Ngay sau đây là phần trình diễn của Hanazono-sensei. Hơn nữa, lại là cùng một bản nhạc.

Không thể nào. Sẽ không thể nào là một cuộc đấu được. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, hay là cứ thế này về thẳng mà không nghe sensei trình diễn nữa.

Rinko, sau khi đón nhận trọn vẹn tràng pháo tay từ phía trước, cúi chào thật sâu, rồi đứng thẳng dậy và một lần nữa nhìn quanh khán đài. Có lẽ cô đang tìm chúng tôi. Kaya nhổm người lên và vẫy cả hai tay. Tôi có cảm giác như ánh mắt chúng tôi đã gặp nhau. Hoặc có lẽ người mà Rinko đang tìm là cha mẹ mình, những người có lẽ cũng đang đến xem.

Sau khi Rinko biến mất vào cánh gà với những bước chân đầy tự tin như thể đang kéo theo một làn khói máu, tràng pháo tay vẫn còn vang lên một lúc lâu sau mới dứt.

Trong giọng nói của người thông báo lượt tiếp theo trong chương trình, có thể cảm nhận rõ sự bối rối.

“──Hanazono Misao. Tác phẩm, Franz Liszt, từ ‘Những khúc luyện tập kỹ thuật siêu việt theo Paganini’, bản số ba ‘La Campanella’.”

Ngay cả sau khi thông báo kết thúc, sự xôn xao trong hội trường vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.

Ngay khoảnh khắc Hanazono-sensei hiện ra từ cánh gà, một sự tĩnh lặng đến rợn người bao trùm khắp không gian. Có lẽ, là vì chiếc xe lăn.

Tôi thậm chí còn có ảo giác tai mình đau nhói lên.

Sensei, người ngồi lún sâu trong chiếc xe lăn, mặc một chiếc váy màu chàm như biển đêm. Mẹ của cô, người đang đẩy xe lăn, mặc một bộ vest quần màu xám đậm không nổi bật.

Một cơn ớn lạnh ập đến.

Ngọn lửa mà Rinko đã thắp lên giờ đây đã hoàn toàn bị dập tắt. Chỉ có tiếng bánh xe lăn vang lên một cách đầy điềm gở.

Mẹ cô đẩy chiếc xe lăn đến ngay cạnh cây đàn piano, rồi quay người về phía khán đài.

Chậm đến mức tôi có ảo giác rằng dòng chảy của thời gian đã thay đổi, Hanazono-sensei đứng dậy. Khi cô cúi chào nhẹ, một tràng pháo tay rời rạc đầy bối rối vang lên.

Mẹ cô không hề giúp đỡ sensei khi cô chuyển sang ghế đàn piano. Bà chỉ đứng nhìn, rồi đẩy chiếc xe lăn trống không trở lại cánh gà.

Cảm giác cô bị bỏ rơi, bị bỏ lại phía sau, giờ chỉ còn biết đối mặt với cây đàn piano── chắc chắn không chỉ mình tôi có suy nghĩ ấy.

Trong bộ váy không tay, cánh tay gầy guộc của cô càng lộ rõ. Tôi bắt đầu lo lắng liệu cô có chịu nổi sức nặng của bàn phím không.

Bản “La Campanella” mà Rinko đã chơi hoàn hảo đến thế, giờ đây sensei sẽ trình diễn nó như thế nào. Trông cô như không có vũ khí gì trong tay, vậy cô sẽ chiến đấu ra sao?

Hai tay của sensei nhấc lên.

Với cùng một âm thanh vẫn còn vương lại trong tai, tiếng chuông của quãng tám được đánh lên. Mạnh mẽ hơn một chút, và quyết đoán hơn của Rinko.

Chủ đề rondo bắt đầu tuôn chảy từ đó──

“…Ể?”

Akane thốt lên một tiếng.

Tôi cũng ngay lập tức nhận ra sự bất thường.

Tiếng chuông──đã biến mất.

Tiếng ostinato của chuông vốn phải vang lên không ngừng phía trên cao của giai điệu đã không còn nghe thấy. Thay vào đó, thứ vang lên rõ ràng là những bước chân chạy trên mặt đất khô cằn.

“Cái này…”

Shizuki cũng thốt lên một tiếng trong bóng tối lờ mờ.

“Là một bản nhạc khác──sao ạ?”

Tôi nín thở, mở lại chương trình và nheo mắt nhìn.

6. Saejima Rinko

F. Liszt - Grandes études de Paganini, S.141 – No. 3 "La Campanella"

7. Hanazono Misao

F. Liszt - Études d'exécution transcendante d'après Paganini, S.140 – No. 3 "La Campanella"

"Là bản sơ thảo..."

Sững sờ đến độ tiếng rên của tôi như vỡ vụn, méo đi. Tôi cảm nhận được ánh mắt bối rối của Akane và Shizuki đang hướng về phía mình, họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Nhưng đây là khán phòng của một cuộc thi piano. Chắc chắn trong số những người nghe, không ít người đã hiểu được Hanazono-sensei đã đưa ra một lựa chọn liều lĩnh đến nhường nào.

Franz Liszt thời trẻ, sau khi bị mê hoặc bởi tiếng violin ma quái của nghệ sĩ bậc thầy Niccolò Paganini, đã cho ra mắt một tập luyện khúc piano siêu khó dựa trên các tác phẩm của ông vào giữa độ tuổi đôi mươi. Tuy nhiên, đó là một tác phẩm có độ hoàn thiện chưa thỏa đáng. Một phần vì ông còn thiếu kinh nghiệm, nhưng trên hết, là do Paganini, một người vốn đa nghi, đã cực kỳ lo sợ việc bị đạo nhạc nên không hề cho xuất bản bất kỳ bản nhạc nào của mình. Nói cách khác, chàng trai trẻ Franz đã chỉ dựa vào ký ức nghe được ở các buổi hòa nhạc để chuyển soạn cho piano và hoàn thành tập luyện khúc này.

Nhiều năm sau khi Paganini qua đời, các bản độc tấu và concerto cho violin của ông cuối cùng cũng được xuất bản. Liszt, lúc này đã ở tuổi trung niên, khi đọc những bản nhạc này đã một lần nữa cảm thấy ấn tượng sâu sắc, và ông đã tiến hành sửa đổi toàn diện tập luyện khúc thời trẻ của mình rồi cho tái bản.

Bản sơ thảo thời trẻ được gọi là "Études d'exécution transcendante d'après Paganini".

Bản tái bản nhiều năm sau được gọi là "Grandes études de Paganini".

Sự nhập nhằng giữa hai tên gọi này, tuy nhiên, hầu như không bao giờ là vấn đề.

Vấn đề là, chẳng một ai chơi bản sơ thảo cả.

So với bản tái bản, nó khó hơn về mặt kỹ thuật một cách vô lý, trong khi lại chẳng hề nổi bật với tư cách một tác phẩm âm nhạc. Nó như một cái giếng cạn được đào sâu hun hút giữa chốn đất đai cằn cỗi. Ai lại đi đến một nơi như vậy chứ? Nếu có kẻ nào dám thử thách, đó hẳn phải là một kẻ hành hương mộ đạo quyết tâm đi theo mọi dấu chân, một kẻ ngu muội bị lòng kiêu hãnh và phù phiếm điều khiển, hoặc là──

Những người không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu.

Khúc rondo tuần hoàn nhẹ nhàng cuối cùng cũng chuyển sang La giáng trưởng, biến thành một đoàn quân hành vững bước trên mặt đất. Hồi chuông tang lễ đã không còn ở đâu nữa.

Thứ vang vọng trên bầu trời quang đãng không một gợn mây, là một khúc khải hoàn ca cao vút.

Nhưng, tại sao lại thế này?

Tiếng piano mà Hanazono-sensei đang cất lên, dù cho oai hùng và vang vọng đến đâu, lại khiến tôi cảm nhận được một cảm giác về cái chết còn đậm đặc hơn nhiều so với tiếng chuông nguyện hồn mà Rinko đã không ngừng ngân lên giữa khu rừng.

Không phải lỗi của sensei, tôi tự nhủ với mình. Là lỗi của bản nhạc. Đây là một tác phẩm thất bại. Giờ đây, khi nó được khắc họa một cách đầy màu sắc dưới bàn tay của cô, tôi đã hiểu ra một cách rõ ràng. Chàng trai trẻ Franz, vì quá ngưỡng mộ Paganini, đã cố gắng gói ghém toàn bộ con người ông vào trong năm phút. Một ác quỷ, một nhà thơ, một kẻ cờ bạc, một tên keo kiệt, một người đàn ông đa tình, và một bệnh nhân phiền muộn, toàn bộ cuộc đời ấy.

Và đã thất bại.

Vì vậy, mười ba năm sau, cậu đã quay trở lại.

Đó không phải là một hành động lý trí như "sửa đổi". Cậu chỉ đơn thuần là moi móc lấy âm thanh của tiếng chuông từ ký ức về Paganini, và chôn vùi phần còn lại xuống đất.

Cậu đã quay trở lại, là để đánh mất.

Bởi nếu không làm vậy, cậu sẽ không thể bước tiếp được nữa.

Bàn tay của Hanazono-sensei kéo lại những mảnh vỡ của chủ đề rondo tiếng chuông. Những khối kim loại gào khóc ai oán bị ném thẳng vào lửa, bị tan chảy, bị đúc dập và biến thành gươm đao và đạn pháo. Một bầy bướm bao bọc lấy cô khi cô cầm lấy vũ khí cuối cùng và một lần nữa cất bước. Hàng triệu đôi cánh đầy màu sắc cuộn xoáy lên trời như một chiếc kính vạn hoa, và một giai điệu thân quen từng nghe ở đâu đó vào một ngày xa xôi được dệt nên trong khung cảnh ấy. Mỗi lần quãng tám của tay trái leo lên một bậc thang, tôi có thể cảm nhận được hơi thở sự sống đang dần bị bóc trần khỏi cơ thể cô và tan vào không khí.

Ở đỉnh điểm, âm thanh vỡ tan, và chảy xuống như một thác nước khổng lồ của những đoạn arpeggio đảo ngược. Đôi tay gầy của sensei một lần nữa tung bay lần cuối, và giáng xuống hợp âm kết thúc chói tai bằng một cú sforzando.

Tiếng vỗ tay giống như một loạt súng máy. Nó xé nát bươm không khí của khán phòng, và cả tai và ý thức của chúng tôi. Thậm chí có vài khán giả đã đứng cả dậy. Cho đến khi cảm nhận được cơn đau nóng rát mơ hồ trong lòng bàn tay, tôi cũng không nhận ra là mình đang vỗ tay.

Hanazono-sensei trên sân khấu──

Cô rũ rượi tựa người vào lưng ghế, hai cánh tay buông thõng bất lực bên hông. Lo lắng, tôi căng mắt nhìn kỹ, và bằng cách nào đó vẫn có thể thấy được lồng ngực cô đang khẽ phập phồng từ xa.

Tôi ảo tưởng rằng, chừng nào tiếng vỗ tay còn tiếp diễn, sensei sẽ bị sức nặng của nó đè lên ghế mà không thể động đậy.

Nhưng, chẳng mấy chốc, đầu cô gục về phía trước, hai tay đặt lên mép phím đàn.

Sự bất an lan truyền khắp khán phòng, và tiếng vỗ tay nhỏ dần.

Sensei cố gắng đứng dậy khỏi ghế, định bước một bước về phía khán đài. Gương mặt cô tiều tụy, trắng bệch, đôi môi hoàn toàn mất đi sắc máu.

"...Sensei?"

Giọng Akane co rúm lại thành một tiếng thì thầm. Bởi vì thân trên của sensei đã nghiêng ngả một cách chao đảo. Tôi cũng nín thở và đứng chết trân. Bàn tay cô vô vọng quờ vào không trung để tìm điểm tựa.

Một bóng hình màu đỏ thẫm lao đi.

Một tiếng va chạm chói tai khiến tôi cứng đờ người, bất giác quay mặt đi khỏi sân khấu.

Nhưng đó không phải là tiếng sensei ngã xuống sàn. Tôi rụt rè hé mắt nhìn, một bóng người trong chiếc váy đỏ và đen đang ôm choàng lấy cơ thể sắp sửa khuỵu xuống sàn của Hanazono-sensei từ phía sau, vòng tay qua eo để đỡ lấy cô.

Là Rinko.

Chắc hẳn cô ấy đã đứng ở cánh gà, lắng nghe màn trình diễn của sensei suốt từ đầu.

"Hà," một tiếng thở khẽ vang lên. Không phải của chính tôi, mà là của Akane, người cũng đang đứng lom khom bên cạnh. Cô ấy ngồi phịch xuống ghế, toàn thân rã rời vì nhẹ nhõm.

Rinko luồn vai mình vào dưới cánh tay của Hanazono-sensei để giúp cô đứng dậy, đưa cô ra phía trước sân khấu, và cúi chào. Tiếng vỗ tay đã tắt ngấm lại một lần nữa vang lên.

Tôi cũng đổ sụp xuống ghế.

Dù không phải là người biểu diễn, nhưng toàn bộ sức lực trong tôi đều tan biến.

Mẹ của Hanazono-sensei đẩy xe lăn từ cánh gà chạy ra. Hanazono-sensei cúi đầu thêm một lần nữa trước tràng pháo tay không ngớt, rồi nhờ sự giúp đỡ của Rinko để ngồi vào xe lăn.

Bên trong thế giới phi thực nhỏ bé được viền bởi tấm màn sân khấu, nàng công chúa và nữ hoàng của bộ tộc man rợ tắm mình trong vô vàn tiếng vỗ tay và biến mất ra khỏi khuôn khổ ấy. Bỏ lại chúng tôi ở phía bên này, trong một thực tại bình yên và tẻ nhạt, họ trở về cung điện nghỉ ngơi của những chiến binh tử trận.

Một trận chiến cao결 nhưng vô nghĩa── đã kết thúc.

Nó có ý nghĩa gì chứ?

Ngoài những vết sẹo và vết nhơ đen tối, còn lại được gì đây?

Vẫn không thể hiểu được, giữa tràng phaho tay như mưa rào xối xả, tôi lặng lẽ lắng nghe tiếng tim mình đập một cách trúc trắc.

Hanazono-sensei lại gọi cho tôi vào buổi tối hai ngày sau live.

Vì lại là một cuộc gọi video, tôi, người vừa mới tắm xong, đã vội vàng lau tóc một cách qua loa, và vì phòng tôi vẫn bừa bộn như mọi khi, tôi đã vội dọn dẹp sơ qua khu vực có khả năng lọt vào máy quay.

『Yahou, Musao, lâu rồi không gặp.』

Sensei xuất hiện trên màn hình trong bộ đồ ngủ. Thêm nữa, tóc cô có vẻ như vẫn còn ướt.

「Ch-Chờ chút, cô đang mặc cái gì thế kia.」

『Hử? Musao cũng vừa mới tắm xong mà, phải không?』

「Đúng là vậy nhưng! Chúng ta đừng gọi video nữa, có chút xấu hổ.」

『Tôi thì chẳng thấy xấu hổ gì khi bị Musao nhìn thấy trong bộ dạng đồ ngủ cả. Dù sao thì chúng ta cũng không còn là giáo viên và học sinh nữa.』

「Vấn đề là ở đó à?」

『Cậu còn thấy cả những chỗ đáng xấu hổ hơn của tôi rồi còn gì.』

「Cô đừng nói mấy câu nguy hiểm như thế, cô đang ở nhà mà đúng không? Mẹ cô cũng đang ở phòng bên cạnh mà!」

『Tôi không thể tự do đi lại, và cuộc sống của tôi cô đơn đến mức hầu hết các ngày trôi qua mà không gặp ai ngoài mẹ mình, nên tôi muốn cậu ít nhất cũng gọi video với tôi chứ.』

「Ư...」

Khi cô ấy tỏ ra yếu đuối như vậy, tôi không thể phàn nàn được nữa. Thật là gian xảo.

Dù vậy, có cần thiết phải bật camera ở phía sensei không? Tôi đã định nói vậy, nhưng việc chỉ có mình bị người khác nhìn thấy một chiều cũng xấu hổ không kém.

『Thôi, dù sao thì, cảm ơn cậu đã đến nghe nhé.』

「...À, vâng. ...Tôi cũng vậy. Cô có ổn không, sau chuyện đó?」

Nhìn qua webcam, sắc mặt cô ấy tốt hơn nhiều so với lúc ở cuộc thi. Có lẽ là vì vừa mới tắm xong.

『Hôm qua tôi còn không dậy nổi khỏi futon đấy. Ahaha. Chỉ chơi một bản nhạc năm phút thôi mà. Quả nhiên là biểu diễn thật nó khác hẳn nhỉ.』

Tôi thở dài một hơi.

「Tôi đã thực sự lo lắng đấy, vì cuối cùng lại thành ra như vậy.」

Chúng tôi đã không còn tâm trí nào để nghe phần trình diễn của những thí sinh sau sensei nữa. Chúng tôi đã liên lạc với Rinko và chạy ngay đến phòng chờ. Sensei đã về nhà ngay bằng xe do mẹ cô lái, nên chúng tôi thậm chí còn không kịp gặp mặt.

Tôi đã lo đến mức nghĩ rằng cô ấy đã phải nhập viện trở lại, vậy mà cuộc gọi cuối cùng nhận được lại là một cô gái mặc đồ ngủ, vừa tắm xong ấm áp trêu chọc tôi, nên tôi cũng có chút bực mình.

『Chỉ là mệt thôi. Tôi đã luyện tập rất chăm chỉ, lại còn ngay sau Rinko-chan nữa, nên đã căng thẳng kinh khủng luôn. Yên tâm đi, tôi sẽ không tham gia cuộc thi nào như thế này nữa đâu.』

「...Không, tôi không có quyền gì để bảo cô chuyện đó... chỉ là, xin hãy giữ gìn sức khỏe.」

Khi đối mặt với sự nhiệt tình khó hiểu của cô đối với cuộc thi, tôi chỉ có thể nói một cách lấp lửng.

『Thế, tôi gọi vào giờ này là vì chúng ta cần phải kết thúc cuộc thi.』

「Kết thúc là sao ạ?」

『Musao sẽ là người quyết định thắng bại.』

Tôi bật người dậy khỏi ghế, đầu gối va vào bàn, làm chiếc điện thoại đang dựng đứng bị đổ. Tôi vội vàng dựng lại nó và dí sát mặt vào màn hình.

「Cô đang nói gì vậy, tại sao lại là tôi?」

Sensei đang mỉm cười, nhưng đôi mắt cô không hề có vẻ gì là đang nói đùa.

「Kết quả đã có rồi mà. À, có phải vì cô về sớm nên không biết kết quả không? Họ đã công bố trên trang web của cuộc thi rồi đấy──」

Tôi thao tác trên PC, mở trình duyệt, tìm kiếm tên cuộc thi và hiển thị trang công bố kết quả mới nhất.

Nhưng trong màn hình điện thoại, Hanazono-sensei chỉ cười và vẫy tay.

『Không không. Thứ hạng do ban giám khảo quyết định không quan trọng. Musao sẽ là người quyết định. Vì ngay từ đầu đây đã là một trận đấu như vậy rồi.』

「Hả? Không, tại sao chứ?」

『Được rồi được rồi. Cứ trả lời theo trực giác đi. Chỉ là một trận đấu piano thôi mà. Không có tiền bạc hay sinh mạng nào bị đe dọa cả. Chỉ là lòng tự trọng thôi. Giữa tôi và Rinko-chan, cậu chọn ai?』

「Ê ê ê ê... không, nhưng mà, ư ưm...」

『Không cần phải đắn đo thế đâu. Cứ thoải mái đi, theo sở thích của Musao là được. Chỉ là──』

Sensei nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi và nói thêm.

『Đừng nói dối nhé.』

Chuyện thoải mái, thật là vô lý.

Không phải là tôi không thể quyết định. Phán quyết đã có sẵn trong lòng tôi rồi.

Chỉ là, tôi không đủ can đảm để nói thẳng điều đó với chính chủ.

Nhưng──

Lần này tôi cũng lại chỉ nhận từ sensei. Tôi không có gì khác để trả lại. Nếu điều đó là cần thiết để trận chiến đi đến hồi kết, thì tôi sẽ thẳng thắn trao nó ra.

「──Rinko thắng.」

Dù tôi đã thông báo bằng một giọng trầm thấp, biểu cảm của sensei hoàn toàn không thay đổi. Cô vẫn giữ nụ cười mỉm đầy ẩn ý. Tôi nuốt nước bọt và nói tiếp.

「Tôi, quả thực, không thể xếp hạng âm nhạc được. Chỉ có chuyện muốn nghe lại lần nữa hay không thôi. Vì vậy, bản "Luyện khúc Siêu việt" của sensei, dù là một màn trình diễn tuyệt vời đến mức có lẽ cả đời chỉ có một, nhưng nó cũng nặng nề đến mức tôi nghĩ nghe một lần trong đời là đủ rồi. Hơn nữa, sau khi nghe so sánh cả hai, tôi nhận ra rằng bản thân tác phẩm đó có độ hoàn thiện thấp. Nó đã cố gắng nhồi nhét cả concerto số một và số hai của Paganini vào một cách gượng ép, và đoạn chủ đề "Tiếng Chuông" quay trở lại ở cuối cũng không hòa quyện tốt với tiến trình hợp âm trưởng, nên tôi cũng hiểu rõ lý do tại sao Liszt lại sửa đổi toàn diện nó.」

Vì sensei không nói gì mà chỉ lắng nghe, tôi buộc phải nói tiếp.

「Bản tái bản thực sự đơn giản và được làm rất tốt, cách chơi của Rinko cũng vậy, những nốt staccato không phải là "ngắt ngắn" mà giống như "đứt lìa vì sức nặng", đó là cách ngân chuông lý tưởng. Tôi muốn nghe lại bản đó một lần nữa.」

──Và rồi, sensei quay sang một bên và nói.

『Cậu ấy nói vậy đấy. Tốt cho cậu rồi nhé, Rinko-chan.』

...Hả?

Trong khung hình chật hẹp của chiếc điện thoại, một người nào đó chen vào, đẩy cả sensei sang một bên. Người đó dí sát mặt vào webcam và nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi suýt nữa thì hét lên một tiếng vô nghĩa, và lại bật người khỏi ghế khiến đầu gối va vào bàn lần nữa.

Thật không thể tin nổi, nhưng đó đúng là Rinko.

Cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ có mũ trùm đầu tai mèo mà tôi từng thấy, và sự tương phản với vẻ mặt lạnh lùng của cô ấy quá mức đến nỗi tôi thấy chóng mặt.

「...S-Sao Rinko lại ở đây?」

Ở nhà sensei? Cậu ấy đã nghe hết mọi chuyện sao? Không, tôi không nghĩ mình đã nói điều gì khiến mình phải bối rối nếu bị nghe thấy, nhưng bỏ qua chuyện đó, tại sao? Vào giờ này? Mặc đồ ngủ?

『Tôi đến ở lại,』 Rinko nói. 『Tôi muốn nghe công bố kết quả cùng với sensei.』

「Ể, không, nhưng mà, hôm nay là ngày thường mà? Mai cũng phải đi học, chẳng lẽ cậu lại bỏ nhà đi nữa à?」

『Tôi nói rằng tôi sẽ cùng sensei họp kiểm điểm về cuộc thi, và cha tôi đã vui vẻ lái xe đưa tôi đến đây.』

Hễ dính đến piano là ông ấy lại quá nuông chiều con gái mình rồi, người đó!

『Tôi cũng không xem được lễ trao giải, kết quả cũng có chút khó chịu, nhưng vì đã được Murase-kun công nhận nên trong khoảng ba năm tới tôi có thể vênh váo tự đắc với sensei. Cảm ơn cậu. Tôi đã nghĩ rằng vì tôi cũng đặc biệt đối với Murase-kun nên cậu ấy chắc chắn sẽ chọn tôi.』

『Khoan khoan, cái gì thế, là thiên vị à? Thất vọng ghê, tôi quen Musao lâu hơn mà.』

『Không phải là thiên vị theo nghĩa đó. Murase-kun là một tên ngốc âm nhạc nên sẽ không để các mối quan hệ con người xen vào việc phán đoán. Điều đó có nghĩa là cậu ấy yêu piano của tôi một cách thuần túy.』

『U-wa. Bị thế này trong ba năm tới à. Chắc là rèn luyện tinh thần thép lắm đây.』

Hai người trong bộ đồ ngủ, trong khung hình dọc chật hẹp, cứ chen lấn nhau, tiếp tục một cuộc đối thoại không rõ là thân thiết hay cãi cọ. Tôi chỉ còn biết chết lặng nhìn họ. Rốt cuộc đây là cái gì vậy.

『À phải rồi, Murase-kun.』

Một lúc sau, Rinko quay lại phía tôi và nói.

『Bây giờ tôi sẽ cùng sensei xem video live của PNO hôm kia. Để kiểm tra xem khi không có tôi thì mọi người đã làm được đến đâu.』

Sensei cũng không chịu thua Rinko, dí sát mặt vào camera.

『Nghe nói là mấy đứa chơi bằng hai cây guitar đến cuối cùng luôn hả? Có ổn không thế? Akane-chan có để sở thích của mình lấn át rồi cover mấy bài của Starcrawler hay DYGL làm khán giả chết lặng không đấy? Hóng ghê.』

『Vậy nhé Murase-kun, chúc ngủ ngon.』

『Ngủ ngon Musao.』

Cuộc gọi đột ngột kết thúc.

Tôi rũ rượi tựa người vào lưng ghế, toàn thân rã rời. Thiệt tình, cả hai người họ là sao vậy chứ...

Phán quyết của một người như tôi, thì có ý nghĩa gì cơ chứ?

Tôi nhìn vào trình duyệt vẫn đang mở trên màn hình PC. Trang công bố kết quả cuộc thi vẫn còn đó. Cuộn xuống dưới, kết quả của hạng mục phổ thông hiện ra.

Hạng 1, Hanazono Misao.

Hạng 2, Saejima Rinko.

So với phán quyết này── thì nó có ý nghĩa hơn, chăng?

Ngay cả khi chỉ xét đến chất lượng trình diễn thuần túy, tôi không nghĩ Rinko thua kém Hanazono-sensei. Nhưng tôi có thể nghĩ ra nhiều lý do tại sao sensei lại có thể giành chiến thắng. Trớ trêu thay, như Rinko đã nói, trừ khi ở đẳng cấp thế giới, việc chơi tốt một bản nhạc khó nghe có vẻ khó sẽ có lợi hơn trong việc gây ấn tượng với ban giám khảo. Bản La Campanella của "Luyện khúc Siêu việt", một tác phẩm mà ngay cả dân chuyên nghiệp cũng hiếm khi đưa vào danh mục biểu diễn, có sức ảnh hưởng vượt trội, vận may bốc thăm thứ tự cũng đứng về phía cô, và trên hết, yếu tố ngoại cảnh là chiếc xe lăn chắc chắn đã thu hút sự đồng cảm và được cộng điểm──

Thôi dẹp đi. Thật ngớ ngẩn. Vô nghĩa hết mức.

Tôi đóng trình duyệt.

Hai người họ, đã chiến đấu là để đánh mất. Ý nghĩa của nó tôi vẫn hoàn toàn không hiểu, nhưng tôi thực sự ghen tị với sự dã man cao quý đó. Dù tôi có vứt bỏ cây đàn keyboard một đêm, giả vờ như đã mất đi Rinko, bám víu vào cây guitar và hát một cách sầu thảm, thì tôi cũng không thể nào đến gần được vương quốc của mùa đông và thép nơi họ đang sống. Nghĩ vậy, một cái lạnh đến thấu xương ập đến, dù trời đã cuối tháng Năm và mùa hè đang cận kề, tôi tắt đèn, leo lên giường, và trùm chăn qua đầu tóc vẫn còn hơi ẩm. Trong tai tôi, vô số tiếng chuông chồng chéo và vang vọng, và giấc ngủ mãi không chịu đến.