Chương 3 Định mệnh của nghệ sĩ dương cầm
Có một bộ tộc man rợ mang tên nghệ sĩ dương cầm.
Đó là tựa đề một tác phẩm của nghệ sĩ piano Nakamura Hiroko. Tôi nhớ mình đã dốc hết những đồng tiêu vặt ít ỏi để mua cuốn sách có cái tít đầy khiêu khích ấy trên kệ của một hiệu sách cũ, chắc là vào năm hai trung học. Tôi đọc hết nó ngay lập tức, rồi lân la các tiệm khác để tìm đọc những tác phẩm khác của bà. Có lẽ nói ra hơi thất lễ, nhưng số lần tôi đọc sách của bà nhiều hơn hẳn số lần tôi nghe bà trình diễn.
Quả thực, tôi cảm thấy cái nghề nghệ sĩ dương cầm này dường như được trang bị một tính chiến đấu kỳ lạ mà không thể thấy ở bất kỳ một nhạc công nào khác.
Nó là một thứ hoàn toàn khác, chẳng hạn như, với tính công kích mà dân rock-n-roller khoác lên mình như một thứ thời trang. Nanh vuốt của rock suy cho cùng cũng chỉ là phụ kiện cho cái điệu bộ ngoài vòng pháp luật, chống đối và quay lưng lại với quyền uy, nên khi chính người nghệ sĩ rock-n-roller già đi, hoặc trở nên nổi tiếng và về phe với quyền uy, nó sẽ tự nhiên rụng mất. Nhưng lưỡi dao của nghệ sĩ dương cầm thì chân thành hơn, sùng kính hơn, và ngu ngốc hơn nhiều. Nó là một sự man rợ cao quý và vô phương cứu chữa, gắn kết không thể tách rời với linh hồn, giống như những người Viking một lòng tin rằng nếu ngã xuống trên chiến trường, họ sẽ được triệu đến Valhalla.
Tại sao lại chỉ có nghệ sĩ dương cầm chứ?
Liệu có phải do vị thế đặc quyền của một nhạc cụ độc tấu đã kéo dài quá lâu không?
Hay là vì bản thân nhạc cụ quá đồ sộ đến mức không thể mang theo, nên sự thật rằng không có nhạc cụ, họ chỉ là những con người yếu ớt lại càng trở nên nổi bật? Phải chăng họ bị đòi hỏi phải bám víu và chiến đấu cho đến chết?
Người nghệ sĩ dương cầm duy nhất mà tôi có giao du, cũng là một chiến binh.
Cô ấy nói về lễ trao giải của một cuộc thi như thể đang kể về mùi bom napalm buổi sáng, và lướt đàn Chopin hay Prokofiev như thể đang lần theo một vết sẹo cũ.
Cô ấy nói không bao giờ muốn quay lại chiến trường nữa, nhưng tôi biết, và có lẽ chính cô ấy cũng biết rõ, đó là lời nói dối.
*
“—Cảm ơn mọi người nhiều! Hẹn gặp lại! Chúc ngủ ngon!”
Akane hét vào micro như vậy, và đáp lại là những tiếng reo hò tựa như tiếng thét lớn hơn gấp trăm lần. Màn đêm của không gian live-house nhìn từ trên sân khấu xuống trông như mặt biển lúc bình minh. Son bóng và những đôi mắt ướt át phản chiếu ánh đèn nền, làm lung linh những mảnh vụn sao trời không đều nhau.
Người đầu tiên biến mất khỏi sân khấu luôn là Rinko. Sau khi tắt nguồn bộ keyboard hai tầng, cô lờ đi những tiếng gọi tên réo rắt từ khán giả và đi vào cánh gà. Theo lời fan, cái vẻ khó gần như thủy ngân đó lại hay không chịu nổi.
Tiếp theo, vì chỉ có cây dùi trống nên rất gọn nhẹ, Shizuki đứng dậy, vẫy cao cả hai tay và hướng về phía cánh gà. Đối với người hâm mộ, đây là cơ hội quý giá để được chiêm ngưỡng toàn thân Shizuki, người thường bị dàn trống che khuất gần hết, nên những tiếng hô cổ vũ càng lớn hơn như thể đây là lúc quyết định.
Akane, sau khi đặt cây guitar lên giá đỡ, nắm tay Kaya vẫn còn vẻ chưa quen, đi từ đầu này đến đầu kia sân khấu để chiều fan rồi mới lui vào. Hai người này là bộ mặt của ban nhạc nên những tiếng reo hò đáp lại đặc biệt lớn.
Nép sau họ, tôi là người cuối cùng lặng lẽ rời sân khấu.
“Hôi, vất vả rồi. Tốt lắm.”
Người chào đón chúng tôi trong phòng chờ là Kurokawa-san, chủ sở hữu của studio & live-space "Moon Echo" này, và cũng là quản lý của chúng tôi.
Vừa ngồi phịch xuống ghế như thể đổ sụp, tôi cảm nhận được cảm giác mệt mỏi lan tỏa từ sâu trong cơ thể ra đến đầu ngón tay.
Đối với tôi, đây là một "trận chiến thực sự" sau một thời gian dài.
Nghĩ lại mới thấy, lần cuối tôi xuất hiện trước khán giả với tư cách PNO lại là lễ hội văn hóa tháng Mười một năm ngoái. Bây giờ là cuối tháng Tư, tức là đã gần nửa năm. Giáng sinh thì không có tôi, sau đó buổi diễn tái hợp của "Kuroshichou" thì chỉ có mình tôi làm khách mời, và đến tháng Ba, khi cuối cùng cũng diễn cùng Kaya, thì đó lại là buổi diễn để quay phim và không có khán giả.
Quả nhiên, live của PNO tiêu hao sức lực ở một đẳng cấp khác hẳn.
Liệu mình đã làm tốt không nhỉ? Thể trạng tốt và giọng cũng lên được, nhưng... Nhìn vào vẻ mặt của Kurokawa-san, có vẻ như anh ấy thực sự hài lòng với buổi diễn chứ không phải đang nói lời khách sáo.
Các buổi biểu diễn của PNO sau khi ký hợp đồng quản lý cũng là để quảng bá cho công ty hỗ trợ nhạc sĩ indie mà Kurokawa-san đã thành lập, và đặc biệt ba tháng ngay sau khi thành lập là thời gian quan trọng nên chúng tôi cũng cảm thấy khá áp lực. Nhìn quanh mặt các thành viên, tôi có thể thấy rõ sự mệt mỏi trào ra cùng với cảm giác nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Kurokawa-san không để tâm và bắt đầu nói chuyện.
“Tháng sau và tháng sau nữa cứ bán vé trước như vậy được chứ? Nếu có kế hoạch gì thì báo sớm để anh còn thông báo, setlist thì đến ngày hôm trước cũng được nhưng nếu có thể thì cũng nên có sớm.”
“Chờ đã, Kurokawa-san, cho bọn em nghỉ chút đi!” Akane mồ hôi nhễ nhại hổn hển nói.
“Bây giờ em không nghĩ được chuyện tiếp theo đâu ạ...” Shizuki gục xuống bàn. Hơi nóng bốc lên từ gáy cô.
“Cứ tưởng năm người sẽ được nghỉ ngơi một chút, ai ngờ lại càng không lơ là được,” Rinko nói.
“Nước uống đây ạ! Em mang phần cho mọi người đến rồi!”
Kaya, người vào phòng chờ muộn hơn một chút, đang ôm đầy những chai nước trong tay.
“Kaya, mấy việc đó cứ để nhân viên lo là được rồi!” Kurokawa-san nhắc nhở. “Em là nghệ sĩ rồi, không được làm mấy việc vặt vãnh như vậy.”
“Nhưng em muốn làm những việc của hậu bối! Em cũng không tham gia câu lạc bộ nào cả.”
Kurokawa-san nhìn tôi với ánh mắt ngán ngẩm. Này, không phải tôi bắt con bé làm đâu nhé?
“Công việc quan trọng nhất của Kaya-san là dễ thương, nên phải luôn ở bên cạnh senpai và thể hiện sự dễ thương của mình đó.”
Shizuki nói với vẻ nghiêm túc, Kaya chớp mắt mấy cái rồi đứng thẳng người.
“...Vâng ạ! Em hiểu rồi!”
Cái ban nhạc gì đây trời. Mà, là ban nhạc của mình mà.
“Thôi, chuyện tương lai để sau cũng được. Hay là nói chuyện lúc đi ăn mừng? Mà này, mấy đứa tính đi ăn mừng thế nào? Quyết định quán chưa? Để anh đặt cho.”
Kurokawa-san hỏi, chúng tôi nhìn nhau.
“Quán ạ? Ừm, McDonald's như mọi khi thôi ạ.”
“Không, McDonald's không phải là nơi để ăn mừng đâu...” Kurokawa-san nhăn mặt, rồi chợt nhận ra. “Chẳng lẽ mấy đứa không bao giờ đi ăn mừng sau live à?”
“Có họp mặt nhưng không phải là ăn mừng ạ,” Akane nói.
“Sẽ lâu hơn một chút so với lúc luyện tập ở studio thôi ạ. Là buổi họp kiểm điểm.” Shizuki nói.
“Vì có giờ giới nghiêm,” Rinko nói.
“Lúc ở festival em cũng được rủ rê nhiều lắm nhưng về mặt công ty thì mấy cái đó là NG ạ,” Kaya nói.
“Thật á... Mà cũng phải, vị thành niên mà... Nhưng mà...”
Kurokawa-san trông có vẻ sốc tận đáy lòng.
Một nhân viên nam khoảng ba mươi tuổi đang dọn dẹp trong cùng phòng chờ cũng nói.
“Tụi trẻ bây giờ hình như không làm thế đâu ạ. Thế hệ bọn tôi có khi còn chơi band chỉ để đi ăn mừng ấy chứ.”
Nhắc mới nhớ, bố tôi cũng từng nói điều tương tự. Mà hình như tôi nghe nói bố mẹ gặp nhau cũng là ở một buổi tiệc sau live thì phải.
“Mà PNO-san không đi cũng là đúng đấy ạ! Toàn con gái cả. Tiệc tùng sau live toàn mấy đứa chẳng ra gì đến để tăm tia con gái thôi. Đặc biệt là mấy bữa tiệc chung với các ban nhạc khác, hoặc có cả fan đi theo nữa.”
“Cũng phải. Với lại vốn dĩ đã là vị thành niên rồi mà,” Kurokawa-san gật gù. “Hừm, nhưng mà mấy đứa là át chủ bài của bên anh, không có gì cả thì cũng không được. Lần tới mình đi ăn lúc trời còn sáng đi. Sushi hay thịt nướng nhé.”
“Em muốn đi ăn buffet bánh ngọt!” Akane rướn người về phía trước.
“Em muốn thử đi hái việt quất ạ,” Shizuki mỉm cười.
“Quán cà phê nhạc cổ điển ở Jinbocho. Có rất nhiều đĩa than quý hiếm,” Rinko nói.
Cuộc nói chuyện ngày càng đi xa khỏi việc ăn mừng, khiến Kurokawa-san cũng chỉ biết cười khổ.
Cuối cùng, chúng tôi quyết định chỉ có các thành viên ban nhạc đi đến McDonald's như mọi khi, và lúc cả năm người bước ra khỏi tòa nhà, Akane thì thầm vào tai Shizuki đang đi bên cạnh.
“Anh nhân viên đó, vừa nãy tỉnh bơ nói ‘toàn con gái’ nhỉ.”
“Makoto-san cũng không hề bắt bẻ gì cả. Chắc là thành chuyện đã rồi.”
“Tại phiền phức thôi! Có thể là anh ta chỉ nói nhầm thôi mà!”
“A, xin lỗi, lẽ ra em là hậu bối phải là người bắt bẻ chứ ạ.”
Không, cái này không liên quan gì đến tiền bối hậu bối cả?
Kết thúc buổi họp ở McDonald's, chúng tôi rời quán và năm người cùng đi về phía ga Shinjuku.
Khi đến gần cổng soát vé tự động, tôi nhận ra mình không có thẻ Suica.
Nhớ lại thì... trước buổi diễn, tôi đã lấy nó ra cùng với điện thoại trong phòng chờ và cất vào tủ khóa...
Rinko, Shizuki, Akane và Kaya đều đã qua cổng soát vé tự động. Tôi gọi với theo bóng lưng họ.
“Xin lỗi. Tôi quên thẻ Suica nên sẽ quay lại lấy.”
Kaya và Shizuki đều nói “Bọn em sẽ đợi ở đây”, nhưng tôi không chắc có tìm thấy ngay được không nên đã dặn họ cứ về trước đi, rồi rời khỏi nhà ga.
Khi quay lại tòa nhà có studio, tôi bất ngờ gặp Kurokawa-san ở cửa ra vào.
“Ủa, sao thế. Không phải đang họp à?”
“A, xong rồi ạ. Em để quên đồ.”
Kurokawa-san cũng quay lại phòng chờ tìm cùng tôi, nên tôi đã tìm thấy nó ngay lập tức.
“Xin lỗi anh. May quá.”
“Không sao. ...À mà Mako này, anh sắp đi nhậu, em đi cùng không?”
Bị hỏi đột ngột, tôi chớp mắt ngạc nhiên.
“Ể? ...Không, em đi thì phiền lắm phải không ạ?”
Tôi không biết là tiệc nhậu gì, nhưng mình chỉ là một học sinh cấp ba không thể uống rượu. Thế nhưng Kurokawa-san cười và nói.
“Anh định để trống tối nay để tổ chức tiệc mừng cho mấy đứa, ai ngờ lại rảnh đột xuất nên mới gọi đại một buổi nhậu thôi. Không cần phải ngại đâu.”
“Anh nói vậy chứ, dẫn em theo thì cũng chỉ lạc lõng khó xử thôi mà.”
“Không sao đâu, toàn người Mako cũng biết cả thôi.”
Rồi như thể tiện thể, Kurokawa-san nói thêm.
“Mà Misao cũng có ở đó đấy.”
Tôi suýt nữa thì phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.
Tôi bị dẫn đến một quán nhậu dưới tầng hầm của một tòa nhà văn phòng nhỏ ở một góc của Higashi-Shinjuku.
Thật là một dàn nhân vật kỳ diệu. Ngồi ở phía trong của bàn bốn người, đang nghiêng cốc bia đợi chúng tôi đến là—
“Ồ, Murase-kun? Em đến thật à? Chà, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm thì phải mắng là ‘học sinh cấp ba mà giờ này còn ở quán này!’ mới phải, nhưng mà, thôi kệ đi! Miễn là không cho uống rượu là được!”
Là Komori-sensei. Chỉ riêng điều này đã đủ kinh ngạc rồi, nhưng người ngồi đối diện lại là—
“Murase-san, lâu rồi không gặp, chà, không ngờ cậu đến thật. Ừm, từ Giáng sinh đến giờ nhỉ? Tôi cũng xin lỗi vì cứ gửi mail mời mọc phiền phức suốt, mà nghĩ lại thì chưa có dịp nào tử tế để cảm ơn cậu cả.”
Chính là Kakizaki-san. Người của công ty tổ chức sự kiện, người đã tạo cơ hội cho tôi bước vào con đường thương mại. So với lần gặp hồi mùa đông, sắc mặt anh trông có vẻ tệ hơn và gầy đi thì phải.
“A, ừm, vâng, xin làm phiền ạ...”
Tôi cúi đầu lia lịa.
“Rồi rồi, ngồi xuống nhanh rồi gọi đồ uống đi.”
Kurokawa-san đẩy lưng tôi ngồi xuống cạnh Komori-sensei, còn mình thì ngồi phịch xuống bên cạnh Kakizaki-san rồi mở thực đơn ra trước mặt tôi. Tôi gọi một ly trà xanh lạnh từ nhân viên vừa đến, và một lần nữa nhìn quanh dàn nhân sự của buổi nhậu kỳ lạ này.
Đúng là tôi đã từng nghe nói ba người này có mối liên hệ với nhau, nhưng cái mối liên hệ đó...
Cái bàn, dù nhìn thế nào đi nữa, vẫn là bàn bốn người.
Trong lúc tôi còn đang rụt rè chưa kịp chen vào hỏi câu nào, các món ăn đã được dọn lên tới tấp, cốc bia của Kurokawa-san đã cạn trong nháy mắt, và anh ta bắt đầu tập trung công kích Kakizaki-san ngồi bên cạnh.
“Cậu cũng thế, mau tìm việc khác đi chứ? Tôi định nhờ việc mà cứ nghĩ đến chỗ lão giám đốc đó là lại chùn chân.”
Tôi cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với giám đốc Tamamura, chủ của Kakizaki-san. Kurokawa-san nói thêm.
“À, nhưng mà bên tôi không tuyển đâu nhé? Tôi quyết định không thuê cựu thành viên ban nhạc nữa rồi.”
“Tại sao chứ? Phân biệt đối xử à. Mà trong studio của ông đầy cựu thành viên ban nhạc còn gì.”
“Đằng đó là hiện trường của hiện trường nên không sao, ưu tiên người có kinh nghiệm. Nhưng không cho vào công ty. Toàn nghệ sĩ trẻ cả, tôi không muốn họ mang mấy cái lề thói kỳ cục của live-house vào.”
“Này Kurokawa, ông... Mà thôi tôi hiểu rồi! Giám đốc của tôi chính là một khối những thứ như thế đấy!”
Kakizaki-san cũng đã sớm chuyển sang rượu shochu và mặt đỏ bừng. Đó là một bộ mặt mà anh chưa bao giờ cho tôi thấy khi chỉ có mối quan hệ công việc. Có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, anh cười một cách khó xử.
“Không đâu Murase-san, thật sự đấy, tôi thấy rất có lỗi, đặc biệt là về chuyện của Shigasaki-san. Vụ đó đúng là tệ hại nhất. Ông bố cuồng con cũng có lỗi, nhưng người đồng ý với câu chuyện là giám đốc nên hoàn toàn không thể bào chữa được.”
Vụ việc đã trở thành cơ hội để Kaya và chúng tôi quen biết nhau. Tôi cay đắng nhớ lại.
Điều đáng sợ nhất là, giám đốc Tamamura, người đã thản nhiên nói dối cả Kaya và chúng tôi, sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa lại nói “kết quả tốt là được rồi chứ?” và muốn tiếp tục mối quan hệ làm ăn với PNO.
“Cái điều tệ hại của lão đó là, lão không có ác ý!” Kakizaki-san khinh bỉ nói. “Tùy hứng tùy lúc, nói dối như thật, xong sau đó mọi chuyện xuôi chèo mát mái là OK. Lão không có ý thức mình đang làm điều xấu, không một chút nào. Có ác ý còn đỡ hơn, vì khi nghĩ ‘chuyện này thật sự không ổn’ thì sẽ rút lui. Lão đó là đồ ngây thơ bẩm sinh. Vì nghĩ đó là chuyện bình thường nên tuyệt đối không hối lỗi cũng không biết phanh lại. Thật không hiểu sao đến giờ vẫn chưa bùng nổ scandal. Chẳng qua là may mắn thôi. Có ngày sẽ tự nổ banh xác cho coi, chắc chắn.”
“Sao anh không nghỉ việc? Mà này Kakizaki-san, thời còn chơi band anh từng nói là tuyệt đối không đi làm công ty mà,” Komori-sensei chen vào một câu hỏi không nể nang.
“Đó là trước hai lăm tuổi thôi! Đến đó là phải rẽ! Thấy được hiện thực! Không có tài năng! Bạn gái cũng thúc giục bao giờ cưới! Dọa nếu không đi làm thì chia tay! Đến nước đó thì còn nói chuyện rock được nữa sao.”
Lời thú nhận đau lòng của Kakizaki-san khiến tôi rụt cổ lại. Nội dung y hệt những gì bố tôi từng nói.
“Hơn nữa Kurokawa ấy, dù hút khách gấp mấy chục lần bọn tôi, lại giải tán cái rụp. Thật tình là nhiều đứa nản lòng vì vụ đó đấy.”
“Đổ tại tôi thì cũng chịu. Chẳng qua là mọi người đều đang tìm cớ để từ bỏ thôi,” Kurokawa-san nói một cách cay nghiệt rồi nốc cạn chén rượu.
“Không say cũng nói lý, say rồi cũng nói lý à.”
Rồi anh ta nhận ra ánh mắt của tôi, liền cúi gập đầu như sực nhớ ra.
“Để cậu thấy cảnh xấu hổ rồi. Xin lỗi nhé.”
“Không, có gì đâu ạ, em không...”
Sau vài vòng, tôi lại thấy chuyện này khá thú vị.
“Vì vậy đó Murase-san, sự kiện của bên tôi, tôi làm việc nên sẽ định kỳ gửi mail mời, nhưng cậu cứ lờ đi cũng được. Tưởng tượng cảnh giám đốc khoe khoang như thể việc mời được PNO là công của mình là tôi lại tức điên.”
“Ểểểể... không, vâng, tháng Sáu thì hơi khó ạ...”
“Ngày hai mươi tư chứ gì. Bên tôi đặt trước rồi,” Kurokawa-san nói ngay lập tức.
“Chờ chút, ngày hai mươi tư tháng Sáu?” Komori-sensei chen vào với giọng cứng rắn. “Tuần sau đó là thi cuối kỳ phải không? Murase-kun có ổn không đấy?”
Tôi đã mong cô đừng quay về chế độ giáo viên vào lúc thế này.
“Vâng, em sẽ cố gắng. Tổ chức học nhóm các kiểu...”
“Hay là tôi quản lý luôn lịch học của cậu nhé,” Kurokawa-san nói. Không biết anh ta nghiêm túc đến đâu.
“Kurokawa-san học trường đại học xịn lắm mà nhỉ.”
“Nhưng mà tôi có lên lớp buổi nào đâu,”
“Vừa thông minh nhà lại có điều kiện, đời đúng là bất công,” Kakizaki-san bắt đầu nói ngọng.
“Nhưng Kurokawa-san trông không giống tiểu thư chút nào nhỉ. Em đã thấy rất nhiều tiểu thư ở trường nhạc rồi.”
“Vì là trường nhạc mà. Chẳng khác gì trường chuyên dành cho tiểu thư. Komori, cậu lạc lõng lắm phải không. Chắc vất vả vì phải giao du nhiều.”
“Bảo lạc lõng thì không đúng mà phải là chìm nghỉm ấy ạ! Nói chuyện không hợp tí nào! A, nhưng mà, Hanazono-senpai tuy không phải tiểu thư đặc biệt gì nhưng nghe nói có rất nhiều bạn bè. Em đã nghe đủ loại truyền thuyết về chị ấy.”
Cái tên đó đột ngột xuất hiện khiến tôi suýt sặc.
“Nhà con bé đó cũng giàu lắm đấy? Nhưng mà bỗ bã gấp năm lần tôi,”
“À, ừm, cái đó,” tôi rụt rè chen vào. “Nhắc mới nhớ, không phải anh nói là Hanazono-sensei sẽ đến sao ạ?”
Chẳng lẽ tôi nghe nhầm? Hay đó là lời nói dối để dụ tôi đến?
“Zono đến được buổi nhậu sao?” Kakizaki-san hỏi với ánh mắt nghi ngờ.
“Không, không được,”
Kurokawa-san nói tỉnh bơ, lấy điện thoại ra, thao tác gì đó rồi áp lên tai.
“...A lô. Tôi đây. Ừ, đủ cả rồi. Được chưa? ...Không, bên này không sao. Quán này có Wi-Fi miễn phí.”
Sau đó, Kurokawa-san rướn người, vươn tay ra, và đặt chiếc điện thoại dựng đứng ở giữa bàn, cạnh hộp đựng xì dầu và tăm.
Lúc đầu, màn hình chỉ hiện lên một dải màu mờ ảo.
Nhưng ngay sau đó, thứ gì đó đang che camera được dời đi.
“...Này, lên hình chưa? Bên này thì... này này, đây là bát đĩa mà, chả thấy gì cả, dẹp mấy cái đĩa với ly đi xem nào.”
Giọng nói quen thuộc vang lên từ chiếc điện thoại.
Komori-sensei vội vàng dọn dẹp mấy cái bát nhỏ và cốc bia gần điện thoại để tạo không gian.
“Bên kia là Kakizaki à? Đừng có ngủ, ngủ là che mất không thấy được đằng sau đâu! Ê, ồ, ồồ? Musao đến thật kìa, không sao chứ? Nó là học sinh cấp ba đó, không cho nó uống rượu đấy chứ?”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Qua một chiếc camera nhỏ, qua sóng điện, và qua một đường truyền dài vô tận, xa thật xa, nhưng lại gần đến thế—
“Hửm? Sao không nói gì thế. Hay là mình bị lừa rồi? Chỉ là ghép ảnh của Musao vào thôi à?”
“...Không, là em thật đây ạ. Xin lỗi cô.”
“Thiệt tình! Đừng có im lặng nữa xem nào! Bên này là qua màn hình đó!”
Tôi cảm thấy một cơn đau âm ỉ sâu trong lồng ngực, như thể chúng tôi đã từng có một cuộc đối thoại như thế này trước đây.
Hanazono-sensei, thu gọn trong màn hình tinh thể lỏng dọc nhỏ bé—
Vẫn kiểu tóc buộc như hồi còn ở trường, gương mặt hốc hác đã đầy đặn trở lại, sắc mặt cũng hồng hào hơn, tôi đã phải cố hết sức để nén lại cảm xúc đang dâng lên nơi cổ họng.
“Zono, bà uống rượu được à?”
“Làm gì được. Trà đây. Mồi nhắm cũng là đậu phụ với rau cải bó xôi đây. Nào, cạn ly! Uống hộ phần tôi rồi say bí tỉ đi!”
“Cạn ly với senpai!” Komori-sensei cười khanh khách và nâng cốc.
Sau đó là một khoảng thời gian thực sự kỳ diệu trôi qua.
Cảm giác hưng phấn đến nhồn nhột cứ quanh quẩn mãi, giống như khi còn tiểu học, nửa đêm chợt tỉnh giấc, nảy ra ý định mặc nguyên bộ pijama ra ngoài đi lang thang trong thành phố tối om.
“Kakizaki vẫn chưa cưới à? Ba mươi rồi nhỉ? Bạn gái cậu bao nhiêu tuổi rồi, chịu đựng giỏi thật.”
“Ồn ào quá. Thừa hơi. Dù sao thì bạn gái tôi cũng kiếm được nhiều tiền hơn. Bị bỏ lúc nào cũng không lạ.”
“Em ghét cái áp lực kiểu đó nên gần đây không về quê nữa. Thể nào cũng bị nói là kiếm được việc rồi thì tiếp theo là kết hôn đi.”
“Nhà Komorin ở xa nên những lúc như thế lại tiện nhỉ.”
“Tôi chưa bao giờ bị nói thế. Gặp bố cũng chỉ nói chuyện công việc và thị trường chứng khoán.”
“Kurokawa thì chắc không được tính là con gái rồi. Hình như anh em trong nhà toàn là con trai cả nhỉ.”
“Cũng có cảm giác đó. Thấy thoải mái.”
“Hay là cưới tôi đi.”
“Thà cưới Mako còn hơn cưới Misao.”
Tên tôi bị réo lên một cách đột ngột khiến tôi suýt phun cả trà ô long trong miệng ra ngoài.
“Rồi, thẻ đỏ. Lạm dụng chức quyền.”
“Nhưng mà Murase-kun được tính là con gái nên vừa đẹp còn gì.”
Vừa đẹp là vừa đẹp thế nào? Mà Komori-sensei cũng đừng tham gia vào cái mảng đó nữa được không?
Một lúc sau, Kakizaki-san say gục ngủ mất, và không khí của buổi tiệc chùng xuống một bậc.
Tôi hầu như không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ nhấp môi bằng trà và thỉnh thoảng gắp một miếng đồ nhắm, nhưng lạ thay tôi không cảm thấy bị lạc lõng. Ngược lại, việc không ai cố gắng kéo tôi vào vòng trò chuyện lại khiến tôi cảm thấy thoải mái.
“Senpai đang ở nhà ạ? Chị đang xem bằng máy tính à?” Komori-sensei dí sát mặt vào màn hình điện thoại.
“Ừ, ở nhà, mà đúng hơn là nhà bố mẹ đẻ. Căn hộ thì trả rồi.”
Tôi khẽ nuốt nước bọt để không ai xung quanh nghe thấy.
Tôi đã muốn hỏi từ rất lâu, nhưng không tìm được kẽ hở nào để lên tiếng. Rằng Hanazono-sensei bây giờ ra sao.
“Vì không leo cầu thang được nên đã sửa lại phòng ở tầng một rồi đặt giường vào đó. Thế nên mẹ chị đang ở phòng bên cạnh, đừng làm ồn quá nhé.”
“Bây giờ mới nói á?” Komori-sensei cười ha hả, rồi tiện đà gọi nhân viên và gọi thêm một ly highball.
Việc lên xuống cầu thang, là không thể.
Những lời nói thốt ra một cách nhẹ nhàng như móng tay cào vào gáy tôi.
Tôi muốn hỏi chi tiết hơn, nhưng lại không đủ can đảm, chỉ biết nín thở lắng nghe.
“Sống một mình chắc là khó rồi. Dù sẽ làm phiền bố mẹ. Mẹ chị lúc đầu còn nói mấy câu kiểu ‘vui vì con gái trở về’, nhưng sau một tháng chứng kiến sự lôi thôi của chị thì giờ đã ngán tận cổ rồi.”
Cả Kurokawa-san và Komori-sensei đều ngả người ra sau cười, nhưng đây có phải là chỗ để cười không...?
“Misao hồi đó thỉnh thoảng sau giờ thể dục mệt quá còn lười thay đồ, mặc nguyên bộ đồ thể dục vào lớp học luôn. Bị giáo viên mắng, tôi còn phải bắt thay đồ hộ.”
“Bây giờ đỡ hơn hồi đó rồi. Thay đồ, đi vệ sinh, tắm rửa thì tự làm được.”
“Nghe như thể những việc khác thì không tự làm được ấy.”
“Đúng thế thì sao?”
Có vẻ đã khá say, Komori-sensei cứ cười mãi không thôi. Thấy được bộ mặt này của giáo viên chủ nhiệm, liệu khi gặp ở trường có trở nên khó xử không đây.
“Chà, công việc đứng thì chắc là không được rồi, nhưng may là hai tay vẫn ổn. Vẫn chơi nhạc cụ được.”
Komori-sensei đột nhiên xịu mặt xuống, áp má lên bàn và nhìn chằm chằm vào mặt Hanazono-sensei ở cự ly gần.
“...Vậy là chị không quay lại nghề giáo được ạ?”
Câu hỏi đó khiến tôi rùng mình.
“Không quay lại được, không quay lại được. A ha ha. Nếu quay lại được thì Komorin thất nghiệp à.”
“Chuyện đó thì đúng là vậy, nhưng vấn đề không phải ở đó.”
“Làm giáo viên thấy khổ à? Cứ bắt nạt Musao nhiều vào.”
“Không khổ đâu ạ. Vất vả nhưng không khổ. Murase-kun và Saejima-san cũng giúp em nhiều lắm. Nhưng mà, ưm, nhưng mà...”
Komori-sensei vừa lẩm bẩm vừa dụi trán lên bàn.
“Chỉ là buồn thôi chứ gì.”
Kurokawa-san buột miệng nói.
“Đúng, là nó đó. Không có senpai em buồn lắm.”
Vẻ giáo viên vốn đã ít ỏi của Komori-sensei giờ đã hoàn toàn biến mất. Trông cô còn trẻ con hơn cả các thành viên trong nhóm của tôi. Nhưng sự thẳng thắn đó cũng thật đáng ghen tị. Hay là nhờ có sức mạnh của cồn nhỉ.
“Có đứa em dễ thương thế này, chị hạnh phúc lắm đấy.”
Hanazono-sensei cười.
Vì đây là cuộc đối thoại qua webcam, nên những biểu cảm chi tiết, ánh mắt hay cử chỉ đáng lẽ sẽ khó mà truyền tải được, nhưng ngay lúc đó, tôi biết rõ rằng cô đang nhìn về phía mình.
"Musao thế nào? Buồn không?"
Vẫn là cái giọng điệu trêu chọc đầy thích thú như ngày xưa.
Con người này thật tình.
Tôi vốn chẳng phải người thẳng thắn gì, cũng chẳng biết đến thứ ma lực xảo trá của cồn, nên chỉ hơi quay mặt đi và đáp lại đôi đũa dùng một lần trên tay mình.
"Em cũng không buồn gì đặc biệt ạ. …Nhưng mà, với em thì Hanazono-sensei vẫn luôn là một người thầy đúng nghĩa, nên dù có nghe nói cô không thể quay lại, cô vẫn… mãi mãi là một sensei."
Thành ra một cách nói khó hiểu mất rồi. Trong khi đó, chính tôi cũng ngạc nhiên vì câu chữ lại chứa đựng nhiều tâm tư đến vậy. Rằng ở một nơi nào đó trong tâm trí, tôi đã luôn kỳ vọng một ngày nào đó cô sẽ quay trở lại trường học. Thật ngây thơ, thật vô trách nhiệm, dù chẳng hề hay biết bệnh tình của cô ra sao. Ngay cả bây giờ, khi đã nghe chính miệng cô thông báo, tôi vẫn còn…
Bên kia webcam, Hanazono-sensei bật cười khúc khích.
"…Ừ nhỉ. Cô cũng thấy vậy đó. Ngay cả lúc nhập viện, buổi sáng thức dậy là lại cuống lên, chết rồi, phải thay đồ đi học thôi, hay lại nghĩ vẩn vơ về cuộc họp hội đồng, rồi nhớ ra lịch giảng dạy nữa."
Tôi cúi nhìn ly trà ô long đẫm mồ hôi. Giọng cô nghe như vọng về từ cuối dãy hành lang vắng ngắt của một ngôi trường lúc hoàng hôn. Trống rỗng, chồng chéo những âm vang, và thấm vào da thịt một cái lạnh đến rợn người.
"Thế nên—cũng không hẳn là vì vậy đâu, nhưng cô nghĩ mình sẽ lại làm giáo viên thôi."
Tôi ngẩng mặt lên. Komori-sensei, người đáng lẽ đã gục, cũng ngẩng đầu lên dí sát mắt vào điện thoại. Ngay cả Kurokawa-san cũng khẽ mở to mắt, chiếc ly đưa lên miệng bỗng đông cứng giữa không trung. Ở khóe mắt, tôi thấy vai của Kakizaki-san, người đang gục mặt, khẽ động đậy.
"Lớp học âm nhạc. Không chỉ có piano đâu, mà còn đủ thứ đàn dây nữa. Có thể dạy tại nhà, không cần phải đứng suốt, mà mình thì cũng chẳng có tài cán gì khác, nên chỉ còn cách đó thôi chứ sao. Bố mẹ cô cũng tán thành rồi."
Tôi nín thở, uống cạn một hơi nửa ly trà ô long còn lại. Nhìn chăm chú vào những bọt nước nhỏ đang tụ lại dưới đáy ly, tôi khẽ thì thầm.
"…Tuyệt quá ạ. Thật sự."
Ngoài những lời nhàm chán đến muốn khóc, tôi chẳng thể thốt ra điều gì khác. Dù trong lòng đang vui đến mức muốn gọi ngay cho cả ban nhạc để báo tin.
Việc cô vẫn đang sống, vẫn đang nỗ lực để sống, và đang tự mình bước đi trên con đường dẫn đến một nơi nào đó quang đãng, lại khiến tôi hạnh phúc đến nhường này.
"Hàà. Lớp học âm nhạc hay quá nhỉ."
Komori-sensei thốt lên một tiếng nghe như tiếng mèo gừ gừ.
"Tụi em sẽ tập hợp mấy đứa nhỏ, rồi tất cả học sinh cùng nhau tổ chức buổi hòa nhạc. Tổ chức lễ Halloween hay tiệc Giáng Sinh nữa! Em cũng mơ ước những điều như vậy."
"Komorin cũng đến đi. Với tư cách học sinh."
"Ai là đứa nhỏ chứ ạ! Em có muốn làm học sinh đâu!"
"Komori nhỏ thật mà, thực tế là vậy."
"Là do Kurokawa-san có thân hình người mẫu quá thôi! Em là trung bình! …hơn nữa chỉ hơi thấp hơn một chút thôi nhé."
Từ đó, câu chuyện chuyển sang chủ đề fitness, giày dép và quần áo, không khí se lạnh màu hoàng hôn bao trùm lấy tôi trong chốc lát đã tan biến tự lúc nào, chỉ còn lại mùi shochu và dầu cháy khét.
Trên chuyến tàu về nhà, tôi nhận được tin nhắn LINE từ Hanazono-sensei.
"Hôm nay cảm ơn nhé. Xin lỗi vì không nói chuyện được nhiều."
Tôi đã đợi khoảng ba phút, nghĩ rằng sau đó sẽ là một tin nhắn trêu chọc hay mỉa mai, nhưng chỉ có vậy nên tôi hơi ngạc nhiên.
"Không đâu ạ, chỉ cần được nhìn thấy cô là em vui rồi."
Vừa gửi hồi âm, tin nhắn tiếp theo liền tới.
"Mà đầu của Komori với Kakizaki chắn hết cả nên có thấy gì đâu."
Đúng là vậy thật, tôi bật cười.
Thật lòng mà nói, tôi vẫn chưa có cảm giác thực sự rằng Hanazono-sensei đã trở lại. Ngay cả bữa ăn tối kỳ lạ qua webcam lúc nãy, dù giá sách gỗ và chiếc đèn bàn có chụp lấp ló sau vai cô trông chẳng giống đồ trong bệnh viện, nhưng cũng không có gì chắc chắn. Dù đã gặp mặt một lần, nhưng ở đâu đó trong tôi vẫn còn sự hoài nghi.
Như thể nhìn thấu tâm can của tôi, một tin nhắn được ném tới.
"Lần tới qua nhà cô không?"
Tôi vô thức đổi điện thoại qua lại giữa hai tay nhiều lần, rồi lại đưa nó ra phía khung cảnh đêm đang trôi ngoài cửa sổ. Trong lúc tôi chưa kịp trả lời, câu tiếp theo đã hiện lên trong bóng tối.
"Cô muốn Musao nghe cô chơi piano."
*
Thứ bảy tuần đó là một ngày nghỉ lễ cuối tháng Tư đẹp trời. Chỉ cần rảo bước nhanh một chút, một làn gió trong trẻo đã lướt qua giữa vai và tai.
Phía đông ga Mitakadai trên tuyến Keio Inokashira là một khu dân cư yên tĩnh, không thấy một tòa nhà cao tầng nào che khuất bầu trời trong vắt. Hai bên con dốc hẹp là những căn nhà riêng có sân vườn nối dài. Đến đoạn dốc thoải dần, bên tay trái hiện ra ngôi trường và nhà nguyện tường gạch đỏ, hàng cây trở nên rậm rạp hơn, rồi dẫn ra một ngã tư có chút xe cộ qua lại.
Tư dinh Hanazono nằm ở căn thứ tư bên phải sau khi băng qua ngã tư.
Đó là một tòa nhà hai tầng có kiến trúc sang trọng. Lớn gấp đôi so với tôi tưởng tượng. Khu vườn không quá rộng, nhưng cạnh gara chứa hai chiếc ô tô là một kệ xếp đầy các chậu cây, nơi hoa tulip, pansy và daisy đang đua nhau khoe sắc.
Dù có chút choáng ngợp, tôi vẫn nhấn nút chuông cửa gắn trên cột cổng.
"Chào cháu! Chà chà, cảm ơn cháu đã không quản ngại đường xa."
Người ra đón tôi là một quý bà trông phúc hậu, khoảng sáu mươi tuổi.
"Misao đang đợi trong phòng, thật thất lễ quá, mong cháu thông cảm."
Bên trong ngôi nhà mà tôi được dẫn vào, từ cổng vào đến hành lang đều có không gian rộng rãi, những món đồ nội thất cổ trông như hàng ngoại nhập được bài trí một cách khiêm tốn toát lên một mùi hương quý tộc đích thực mà không hề phô trương.
Phòng khách mà tôi được dẫn tới, thứ đầu tiên đập vào mắt là cây đại dương cầm đặt ở chính diện phía trong. Nắp đàn đã được mở sẵn và chống lên.
"Chào Musao. Cảm ơn đã đến. Đường xa lắm phải không?"
Nghe thấy giọng nói, tôi mới nhận ra. Người đang ngồi sâu trong chiếc sofa đối diện qua bàn trà, ở phía trong cùng bên trái, chính là Hanazono-sensei. Lý do tôi không nhận ra ngay lập tức, một phần là vì đã mải chú ý đến cây đàn piano, nhưng phần lớn là do cô đã gầy đi rất nhiều. Không chỉ vóc dáng, mà tổng thể không thể phủ nhận được ấn tượng sinh khí có phần mờ nhạt. Kiểu tóc và trang phục vẫn giống như hồi còn đến trường, càng khiến tôi so sánh với hình ảnh trong ký ức, làm sự khác biệt càng thêm nổi bật.
"Một sự kết hợp không ngờ tới nhỉ. Cô cứ nghĩ hoặc là cả nhóm cùng đến, hoặc chỉ mình Musao thôi chứ."
Cô nói vậy rồi nhìn qua vai tôi.
"Em, em xin làm phiền ạ!"
Người còn lại đi cùng tôi—Kaya—cúi đầu thật sâu.
"Em xin lỗi ạ, một người mới chỉ gặp cô một lần như em lại đến đây."
"Em nói gì vậy. Rất hoan nghênh."
"Rinko, Shizuki và Akane đều nói là, hình như, vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý."
Tôi chẳng hiểu họ cần chuẩn bị cái gì, nhưng điều khó hiểu hơn nữa là cả ba người lại đồng thanh nhờ Kaya đi cùng.
"Em được giao nhiệm vụ đi do thám tình hình địch ạ. Mong được chỉ giáo!"
Kaya cúi đầu một cái. Địch là sao chứ. Đang chiến đấu với cái gì vậy.
Vừa lúc đó, quý bà lúc nãy đẩy một chiếc xe đẩy chứa bộ đồ trà vào phòng.
"Các cháu cứ tự nhiên nhé. Bác cũng không tiếp đãi được gì nhiều."
"Mẹ, phần còn lại con tự làm được mà. Cảm ơn mẹ."
Hanazono-sensei nói vậy, rồi ngồi nguyên tại chỗ kéo chiếc xe đẩy về phía mình.
"Vậy à. Thế mẹ lên tầng hai làm việc đây, có gì thì bấm chuông nhé."
Mẹ của cô nói vậy rồi khẽ cúi đầu và rời khỏi phòng.
Ngay lập tức, Kaya bật dậy, "Để em làm cho ạ!", phát huy tinh thần hậu bối của mình, chuyển bộ trà và bánh kẹo lên bàn.
"Bác làm việc tại nhà ạ. Không biết bọn em có làm phiền không."
Tôi nhìn về phía cánh cửa nơi mẹ cô vừa đi ra và nói.
"Bà ấy là dịch giả. Từ xưa cô đã chơi nhạc ầm ĩ trong nhà rồi, nên bà ấy quen làm việc trong môi trường ồn ào rồi, không sao đâu."
Không sao thật à?
"Hơn nữa, từ lúc bố cô đi, bà ấy cứ than nhà rộng quá, buồn quá, nên có lẽ nhà cửa ồn ào một chút lại vui hơn ấy chứ."
Nghe câu “bố cô đi”, cả tôi và Kaya đều cứng mặt lại, cô vội vàng xua tay cười.
"À, xin lỗi xin lỗi, làm hai đứa hiểu lầm rồi à. Bố cô vẫn còn sống. Khỏe mạnh. Giờ đang ở đâu nhỉ, Estonia thì phải? Ông ấy làm công ty nội thất nhập khẩu nên nửa năm không có ở Nhật."
Ra là vậy, tôi một lần nữa nhìn quanh căn phòng có nội thất trang nhã.
Cứ nhìn nhà của Shizuki hay Kaya mãi cũng khiến cảm giác của tôi bị tê liệt, nhưng nơi đây cũng đích thị là nhà của một gia đình giàu có kinh khủng. Tôi nhớ lại lời của Komori-sensei ngày nào, rằng âm nhạc rất tốn tiền.
"Mà, may là nhà có điều kiện!"
Hanazono-sensei cười lớn.
"Viện phí cũng tốn bộn tiền, lại còn phải nuôi thêm đứa con gái ở tuổi này không đi lại được, tốn kém lắm chứ bộ."
"Cô nói thản nhiên thế… nhưng em không cười nổi đâu ạ…"
"Giờ mà thành NEET thì đúng là không cười nổi thật, nên phải làm việc thôi. Mở lớp học là một ý tưởng hay của chính cô đấy. Vị trí là quan trọng nhất, mà khu này có nhiều gia đình như vậy."
"Đúng là khu dân cư này có vẻ sẽ có nhiều người cho con học piano thật," tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nếu Musao chịu về làm rể thì cô sẽ không cần phải làm việc nữa đâu."
Trước khi tôi kịp chen vào, Kaya đã đứng dậy.
"Khi có phát ngôn như thế này! Em đã được các senpai dặn dò kỹ lưỡng là phải dùng toàn lực ngăn cản ạ!"
"Mới ốm dậy mà cũng khắt khe quá nhỉ."
Cô nhún vai. Thật tình, mong cô đừng nói những câu đùa kỳ cục như vậy nữa.
"Shigasaki—Kaya-chan? Gọi là Kaya-chan được chứ? Chẳng có cảm giác đây là lần thứ hai gặp mặt. Chắc tại cô nghe mọi người kể nhiều về em quá."
"Em cũng không có cảm giác đó chút nào ạ. Các senpai và cả Komori-sensei lúc nào cũng nói về Hanazono-sensei, nên em đã luôn muốn được gặp cô. Em đã nghĩ chắc cô là một giáo viên rất chu đáo, dạy giỏi, cẩn thận và dịu dàng ạ—"
"Này, này, Kaya?" Tôi không thể im lặng được nữa. "Em lấy thông tin từ đâu và xử lý thế nào mà lại ra cái ấn tượng đó vậy? Chu đáo? Cẩn thận? Con người này á? Là người xa vời với mấy thứ đó nhất đấy?"
"Senpai, anh không nên thiếu thẳng thắn với ân sư của mình như vậy, không tốt đâu ạ."
Kaya phồng má.
"Cô đã làm gia sư cho Akane-senpai và giúp chị ấy đỗ vào trường khó như vậy, lại còn thuyết phục Rinko-senpai thi vào trường nhạc, rồi cả Shizuki-senpai và nhiều người khác nữa chuyển sang lựa chọn môn âm nhạc, nói chung cô thực sự là một giáo viên rất cừ ạ!"
Không, bề ngoài thì có thể là vậy. Chứ như Akane, con bé kể hồi được cô làm gia sư, nó có học hành gì đâu, toàn chơi nhạc cụ thôi mà.
"Cô là người mà người em ngưỡng mộ cũng ngưỡng mộ, nên chắc chắn phải là một người tuyệt vời ạ. Em cũng muốn được học lớp âm nhạc của cô. Chắc hẳn nó sẽ rất đột phá, dễ hiểu và truyền được nhiệt huyết—"
Việc giáo viên trốn việc rồi giao hết cho học sinh đúng là đột phá thật.
"Này Musao, xin lỗi, cô thấy áy náy quá."
Hanazono-sensei thì thầm một cách khổ sở.
"Cô mau thừa nhận và xin lỗi đi," tôi đáp lại bằng giọng nhỏ.
Kaya ngây thơ nghiêng đầu. Cô giáo vẫy tay lảng đi và cao giọng.
"Ahaha! Kaya-chan cũng muốn làm học trò của cô từ bây giờ không?"
"A, đúng rồi ạ, cô sắp mở lớp học mà!"
Đôi mắt Kaya sáng rực lên, vẻ mặt ánh lên sự tôn kính không một gợn mây. Chói quá.
"Mà nói vậy chứ là nhạc cổ điển, nên không có nhạc cụ nào dạy em được rồi."
"Em cũng có hứng thú với nhiều thứ, nhưng mà em vẫn còn phải tập trung vào bass nữa ạ."
"Cô cũng định dạy cả thanh nhạc, nhưng mà, ừm, nghe qua thì thấy em chẳng cần phải dạy gì cả nhỉ. Em có được đào tạo về thanh nhạc không?"
"Dạ không, không đặc biệt ạ. Em đã thử hỏi huấn luyện viên của anh trai, nhưng anh ấy cũng nói là không có gì để dạy em cả…"
Em nói trông có vẻ tiếc nuối thế chứ đó là thiên tài thật đấy nhé?
"Ừm, tiếc thật. Vậy để cô dạy em cách xoay Musao nhé."
"Vâng! Cái đó thì em nhất định muốn học ạ!"
Đừng có tin thật chứ. Mà cô cũng định dạy cái gì vậy? Hơi đáng sợ rồi đấy?
Kaya được Hanazono-sensei vẫy tay gọi, ngoan ngoãn đứng dậy và ngồi xuống cạnh cô, rồi đỏ mặt khi được thì thầm vào tai.
"Sensei, cái đó, em vẫn mới mười sáu tuổi thôi ạ."
Này, cô thật sự đang dạy cái gì vậy?
Khi tôi vừa nhổm người dậy, Kaya đã lườm tôi.
"Bí mật với senpai ạ."
"Cô biết Musao từ kiếp trước rồi cơ mà. Cứ hỏi gì cũng được."
Một sự bịa đặt còn hơn cả Rinko, người từng nói dối trắng trợn rằng biết tôi từ hồi chưa bỏ tã, đã bắt đầu. Đáng sợ quá.
"Em cũng biết anh ấy từ rất lâu rồi, sẽ không thua đâu!"
"Cô đã xem từ hồi kênh của cậu ta chỉ có hai chữ số đăng ký cơ. Cả cái logo kênh vẽ qua loa bằng Paint Tool cô cũng biết."
"Em cũng thế! Em biết cả cái bài hát mà senpai làm bằng cách sampling Jamiroquai lia lịa hồi anh ấy đang mê mẩn acid jazz, rồi lại xóa ngay vì sợ dính bản quyền nữa cơ!"
"Hừm? Cô cũng có lưu bài hát có tựa đề đáng xấu hổ là 'Siêu Cấp Giao Hưởng Khúc Eden' với bản phối giống hệt The Verve, được đăng ngay trước khi bắt đầu kênh Musao rồi xóa đi đấy."
"A, em có bản ghi hình lần anh ấy lỡ bật livestream nhầm hồi năm kia!"
Tôi ôm đầu rên rỉ. Dừng lại đi. Đừng có hai người hợp sức lại đào bới lịch sử mà tôi muốn chôn vùi nữa.
Hanazono-sensei, ngồi cạnh Kaya, ngả lưng vào sofa, ngước nhìn trần nhà và thở ra một hơi dài.
"Có một Musao-mania cuồng nhiệt thế này ở gần thì, có lẽ cô nên nhường đường cho thế hệ sau và tốt nghiệp được rồi nhỉ."
"Tốt nghiệp là sao ạ. Đây có phải là thứ để kế thừa hay gì đâu chứ."
"Nói tóm lại, cô cũng phải ‘thoát ly Musao’ thôi. …Và cả Musao nữa. Cậu cũng phải ‘thoát ly sensei’ đi."
Tôi nhìn chằm chằm vào ngực cô. Chờ đợi một nụ cười tinh nghịch và một câu đùa được thêm vào. Nhưng lời đó cuối cùng đã không xuất hiện. Bên cạnh cô, Kaya cũng im bặt, người cứng lại.
Cô rời lưng khỏi ghế, vươn tay ra bàn, và nhấc tấm vải giữ nhiệt trên ấm trà lên. Tách trà đã được rót vẫn còn bốc hơi. Có lẽ do cơ thể cô không thể cử động linh hoạt, nhưng mỗi một động tác đều chậm như ở trong nước, khiến tôi nghĩ rằng chỉ riêng căn phòng này, dòng thời gian đang chảy một cách uể oải.
"Những hoạt động của cậu, cô đã tự mình kỳ vọng, tự mình nhận lấy năng lượng, và điều đó đã giúp cô rất nhiều, nhưng mà."
Những ngón tay của cô lướt trên cổ tay gầy gò xương xẩu của chính mình.
"Cứ vịn vào lan can mãi thì sẽ chẳng thể đến được những nơi không có lan can đâu. Cho nên, đã đến lúc phải buông tay ra rồi."
Hướng lòng bàn tay mở rộng về phía tôi, cô mỉm cười qua kẽ ngón tay.
"À, nói là rời xa không có nghĩa là sẽ không bao giờ gặp lại, hay là xóa cả thư mục ảnh giả gái mà Shizuki-chan đã cho đâu nhé?"
Câu đùa đó, đã quá muộn và quá nhẹ. Ngay cả Kaya cũng không hề mỉm cười.
"Ý cô là sao à, …ừm, chắc để cậu nghe một bản nhạc sẽ nhanh hơn. Vốn dĩ hôm nay mời cậu đến cũng là vì chuyện đó mà."
Cô chống tay vào thành ghế, vô cùng chật vật để đứng dậy, và định đi về phía cây đàn piano. Kaya vội vàng đứng dậy định đỡ vai cô nhưng bị cô dùng tay ngăn lại.
"Không sao. Phải tự mình đi lại một chút, không thì người sẽ cứng đờ mất."
Trong một khoảng thời gian dài đến mức có thể cảm nhận rõ góc độ của ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ đã thay đổi, Hanazono-sensei mới đến được chiếc ghế piano, ngồi xuống và mở nắp đàn.
Trước khi đặt tay lên phím đàn, cô nhắm mắt lại, lắng tai nghe ngóng.
Tiếng bước chân của ai đó đang xa dần—hay là nhịp tim của chúng tôi…?
Những ngón tay đâm mạnh vào phím đàn.
Ánh sáng buổi chiều vốn đang yên ả và sắp lụi tàn bỗng vỡ tan thành hàng ngàn mảnh thủy tinh.
Caprice của ác quỷ nhảy múa trên lưỡi đao. Chủ đề đầy khiêu khích mỗi lần biến tấu lại càng được mài giũa, để lộ ra một sát ý lởm chởm.
Brahms, Biến tấu trên một chủ đề của Paganini.
Nhưng đây không phải là Brahms mà tôi biết. Gương mặt của người nghệ sĩ bậc thầy đầy lý trí và sâu sắc về tình cảm bị nén lại và giam hãm trong kích thước của một nốt móc kép, và những cú chạm mạnh mẽ nhưng chính xác đã cắt nó ra thành từng mảnh không một chút sai lệch. Cực kỳ nhanh. Đó là màn trình diễn biến tấu Paganini nhanh hơn bất kỳ bản nào tôi từng biết. Và giữa mỗi biến tấu không có lấy một kẽ hở bằng lưỡi dao cạo, sự dao động về tempo cũng bị loại bỏ hoàn toàn.
Vậy mà—tại sao nhỉ—tôi hoàn toàn không cảm thấy nó giống như một cỗ máy.
Cơn đau như thể đang gặm nhấm vào xương tủy, vang vọng một cách trực diện.
Biến tấu cuối cùng, polyrhythm của nốt móc đơn và chùm ba, với một năng lượng chính xác tuyệt đối như thể đang chia cắt và lột bỏ linh hồn khỏi ý thức, khiến tôi gần như không thể thở được nữa.
Kết thúc màn trình diễn, Hanazono-sensei thở hổn hển lên phím đàn, và suýt nữa thì gục xuống. Cả tôi và Kaya vội vàng chạy tới, đỡ cô từ hai bên.
Chúng tôi từ từ dìu cô đến sofa. Cơ thể cô mỏng manh và nhẹ đến không ngờ.
"…Phải phục hồi thể lực nhiều hơn nữa mới được…"
Nằm úp mặt vào chiếc gối, cô lẩm bẩm.
"Thế nào?"
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra cô đang hỏi về chất lượng của màn trình diễn. Không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt kiệt sức của cô, tôi hướng mắt về phía cây đàn piano, ánh mắt vô vọng dõi theo đầu cánh đen đang vươn lên trời.
Chẳng có một lời khen hay ho nào nảy ra trong đầu. Suy nghĩ thật lòng cứ thế tuôn ra từ môi.
"…Ừm… em đã tự hỏi… không biết cô định chiến đấu với thứ gì."
Tôi nghe thấy một âm thanh như tiếng vải khô cọ vào nhau.
Là cô đang cười bằng cái cổ họng khàn đặc của mình.
"Nghe ra được như vậy thì, cũng không tệ nhỉ. …Thật ra, cô định tham gia một cuộc thi piano."
Tôi cuối cùng cũng nhìn vào mặt cô. Kaya ngồi cạnh, vẻ mặt lo lắng xoa lưng cho cô.
"Nếu muốn mở lớp học thì phải tham gia trước đã."
"Việc đó… có nghĩa là, để thu hút học sinh thì cần có thành tích đoạt giải, có phải không ạ?"
"À, ừm."
Tiếng thở của cô dường như đã dần ổn định lại. Kaya rời tay khỏi lưng cô. Cô xoay người về phía tôi, nói tiếp.
"Chuyện đó cũng là một phần, nhưng còn một lý do đơn giản hơn. Cô đã xa rời âm nhạc một thời gian dài rồi đúng không. Để quay trở lại, cô nghĩ mình cần phải chiến đấu một lần—phải đổ máu."
*
Đầu tuần sau, vào giờ nghỉ trưa, tôi đã kể chuyện đến thăm nhà Hanazono-sensei ở phòng chuẩn bị âm nhạc.
Lúc đầu, Rinko, Shizuki và Akane đều vui vẻ thi nhau hỏi dồn Kaya, rồi cười và an tâm khi biết tình hình gần đây của Hanazono-sensei.
"Dinh thự hoành tráng thế cơ à? Trông chẳng có tí khí chất tiểu thư nào. Hay tháng sau mình qua chơi nhỉ."
"Cô ấy có thể tự đi lại được ạ! Em cứ nghĩ cô ấy phải ngồi xe lăn suốt đời rồi. Thật tốt quá."
"Kaya, cậu đã ngăn chặn được hành vi phạm tội tình dục của Murase-kun chưa? Cậu không bị hại đấy chứ?"
Thế nhưng, ngay khi câu chuyện chuyển sang cuộc thi piano, Rinko bỗng im bặt. Trong đôi mắt cô ánh lên một tia sáng lạnh lẽo, khiến tôi rùng mình.
Komori-sensei nhoài người tham gia vào câu chuyện.
"Chị ấy tham gia cuộc thi à? Tuyệt vời. Hanazono-senpai chơi piano cũng giỏi lắm đấy! Chắc mọi người đều biết mà nhỉ. À, mà hình như chị ấy toàn giao cho Saejima-san, nên chắc các em chưa được nghe chị ấy chơi nghiêm túc bao giờ nhỉ?"
Shizuki và Akane nhận ra sự thay đổi tinh tế trong không khí, mơ hồ gật đầu và liếc nhìn Rinko.
"Cuộc thi tên gì?"
Rinko hỏi bằng một giọng nhẹ như gợn sóng.
Bị áp đảo bởi khí chất tĩnh lặng đó, tôi cố nhớ lại và trả lời. Rinko lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm gì đó. Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên khỏi màn hình.
"…Tớ biết là rất ích kỷ và thật sự xin lỗi, nhưng tớ muốn xin nghỉ buổi live tháng Năm."
Tôi chớp mắt. Đột nhiên cậu ấy nói gì vậy?
Thế nhưng, Shizuki dường như đã hiểu ngay.
"Rinko-san cũng sẽ tham gia cuộc thi đó sao?"
Rinko khẽ gật đầu.
"Tớ muốn tập trung vào piano trong một tháng."
Akane cũng đã hiểu ra.
"Ra vậy. Cơ hội như thế này có lẽ sẽ không có lần thứ hai đâu nhỉ."
Komori-sensei thì có vẻ mặt khó hiểu.
Còn Kaya thì—sao nhỉ. Cô bé cụp hàng mi xuống với vẻ đau khổ.
"Ừm… Cùng một cuộc thi? Với Hanazono-sensei? Tại sao?"
"Vì tớ muốn chiến đấu và đánh bại cô ấy," Rinko trả lời.