Hãy gạt đi dòng lệ—Phải, hãy gạt đi dòng lệ,
Bởi từ Thiên Đường ta đã vỡ lẽ một điều:
Rằng chính lời ca sẽ xoa dịu nỗi bi sầu
-Trích "A Faery Song" của John Keats –
Khi đọc sách về âm thanh hay thu âm, tôi thường rùng mình mỗi khi bắt gặp từ “chết”. —Đây không phải là cái chết của sinh vật, mà chỉ đơn thuần là trạng thái không có tiếng vọng của tường và trần nhà. Dù vậy, tôi vẫn bất giác dùng ngón tay chặn lại, gập cuốn sách và chìm vào suy tư về cái chết. Cho đến nay, những cái chết mà tôi từng tiếp xúc, ở một mức độ nào đó, đều là những thứ thuộc về quá khứ: đã được hong khô, ghim lại và đặt gọn trong hộp kính. Với tôi, người chết chỉ còn là những ghi chép, dù có hỏi han hay van nài cũng chẳng nhận được hồi âm. Không có tiếng vọng (dead). Thu âm, đặc biệt là thu giọng người, phải cố gắng hết sức để đạt được trạng thái không có tiếng vọng. Tiếng vọng sẽ biến thành tạp âm, làm giọng hát trở nên vẩn đục. Nếu muốn có cảm giác không gian và sự ấm áp, sau này có thể thêm vào bằng cách xử lý hiệu ứng tùy thích; còn phần nguyên liệu thô trước khi gia công không nên dính kèm những thứ thừa thãi. Chim thú còn sống rất khó chế biến, nên phải giết mổ, chọc tiết, vặt lông, lóc xương, chỉ giữ lại phần thịt.
Thu âm cũng vậy. Chết. Chỉ cần không có tiếng vọng là sẽ chết, nhưng một khi được tiếng vọng thấm đẫm thì lại từ cõi chết sống lại. Giữa những cân bằng (EQ) và nén (Compressor), trên những dạng sóng được khắc ghi trên dòng thời gian, trên mặt sàn và những đường nối tường không một hạt bụi trong phòng mix, âm nhạc cứ lởn vởn, loanh quanh, lặp đi lặp lại nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết. Ban đầu, đáng lẽ ra chỉ có “sống (live)”. Bản thân và nhạc cụ hòa vào làm một, cùng chia sẻ một nhịp điệu để thanh âm quyện vào nhau, cuối cùng tan biến vào không khí—đó chính là âm nhạc. Đó là mật ngọt và sữa tươi của chốn thiên đường, chỉ những người có mặt tại đó mới có thể thưởng thức. Nhưng ham muốn của con người là vô hạn. Bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu, bất kể bao nhiêu lần—chính những ước muốn như vậy đã thúc đẩy kỹ thuật thu âm tiến hóa, để rồi cuối cùng tạo ra một con quái vật vô danh được khâu vá từ những xác chết. Dòng điện và ham muốn của con người điều khiển con quái vật ấy không ngừng nghỉ. Số lượng track nhạc tăng gấp đôi, rồi lại gấp đôi, từ GB phình to thành TB. Có lẽ chính vì đã từng chết, âm nhạc mới có thể vươn đến đáy biển không một tia sáng, đến được phía bên kia của mặt trăng nơi không khí cũng chẳng tồn tại. Vì vậy, mỗi khi mix nhạc, tôi lại bất chợt cảm thấy bất an. Đây là giọng hát của ai? Câu nhạc này được gảy lên từ ngón tay của ai?
Nhịp điệu này được dệt nên từ bao nhiêu đôi môi và nhịp đập trái tim? Mỗi khi lạc lối, tôi liền dừng nhạc, để tâm trí mình chìm vào tĩnh lặng. Tôi đeo tai nghe, vặn nhỏ âm lượng rồi bật lại, xác nhận âm thanh của vùng âm trầm, sau đó dần dần hình dung ra hình ảnh của âm thanh trong tâm trí, tựa như đang tô từng lớp màu chồng lên nhau. Không sao đâu, tôi biết rõ mà. Đây không phải đến từ cơ thể, trái tim hay linh hồn của bất kỳ ai, mà là một con quái vật đáng thương được xây dựng trên sự hư cấu, Paradise Noise Orchestra. Sau khi xác nhận xong, tôi lại truyền dòng điện vào mạch máu của nó. Con quái vật bắt đầu cất tiếng hát—một âm thanh chẳng khác gì của tôi và các cô gái.
*
Từ trước tôi đã ghét mùa hè rồi. Đặc biệt là khoảnh khắc bước ra khỏi căn phòng máy lạnh, hơi nóng liền ập vào da, mồ hôi đọng lại ở mọi ngóc ngách trên người, chiếc áo sơ mi ẩm ướt dính chặt vào cơ thể. Sau khi bắt đầu chơi nhạc, tôi lại có thêm lý do thực tế hơn để ghét mùa hè. Những ngón tay ướt đẫm mồ hôi làm trang nhạc phổ nhăn nhúm, dây đàn thì trơn hoặc rít ở những chỗ kỳ quặc, lúc thu âm thì tiếng máy lạnh lại quá ồn nên đành phải cắn răng chịu nóng mà tắt đi, chẳng có lấy một điều tốt đẹp. Từ cuối tháng Sáu cho đến cuối tháng Chín khi cái nóng dần tan, tôi chỉ muốn trốn mãi trong nhà. Lúc họp band, tôi lẩm bẩm ý nghĩ này và ngay lập tức bị các thành viên vây lại quở trách.
“Chẳng phải chúng ta đã hẹn đi biển tập huấn sao! Cậu đừng có nói mấy lời như ông già thế chứ!” Akane bĩu môi.
Tôi đã hứa với họ chuyện như vậy à?
“Makoto-kun, mặc đồ bơi mà cứ ở trong phòng máy lạnh mãi sẽ bị cảm đó. À, nhưng nếu chúng ta ôm nhau sưởi ấm thì… Khoan đã, giữa mùa hè mà bật máy lạnh rồi mặc đồ bơi ôm nhau sưởi ấm có phải là lãng phí năng lượng không nhỉ?” Cái kiểu ảo tưởng của Shizuki-chan mới là lãng phí thời gian thì có.
“Murase-kun không dám mặc đồ bơi chứ gì? Sợ bị phát hiện là không có ngực chứ gì.”
“Làm gì có chuyện đó!”
“Cậu có ngực à?”
“Thứ tôi phủ nhận đâu phải cái đó!”
“Không sao đâu, chuyện Makoto-kun không có ngực cả nước đều biết mà, dù sao thì cũng đã công khai trong video rồi, có mấy triệu người xem rồi đó.” Dù những gì cậu ấy nói đều là sự thật hiển nhiên, nhưng sao tôi cứ thấy nổi da gà…
“À, ừm, em nghĩ chúng ta không nên nhắc đến chuyện ngực nữa thì hơn.” Lương tâm của ban nhạc—Kaya—rụt rè lên tiếng.
Ngay lúc tôi tưởng mình được cứu thì Akane liền đáp: “Sao thế? Không sao đâu, hôm nay cũng chẳng sợ người ngoài nghe thấy.”
Hôm đó sau khi tập ở phòng tập, chúng tôi không tụ tập ở quán McDonald’s quen thuộc như mọi khi, mà họp trong một phòng họp đơn điệu chỉ có một chiếc bàn dài và tủ đựng đồ. Từ đầu năm đến giờ, PNO bắt đầu biểu diễn thường xuyên, chuyện chúng tôi hay đến quán đó hình như đã bị fan phát hiện, không ít lần có người đến bắt chuyện hay xin chụp ảnh chung, cuối cùng Kurokawa-san phải cấm chúng tôi họp ở McDonald's để tránh phát sinh vấn đề. Vừa hay, công ty của chị ấy đã thuê một tầng trong tòa nhà bên cạnh “Moon Echo” để làm văn phòng, nên chúng tôi cũng qua đây mượn phòng họp mỗi khi cần.
Lần này đích thân Kurokawa-san cũng có mặt, ban nãy chị ấy im lặng là vì đang bận dùng laptop sắp xếp lịch trình của chúng tôi. Kaya liếc nhìn Kurokawa-san rồi nói: “Tuy không có người ngoài, nhưng để Kurokawa-san nghe thấy thì có hơi, ờm…”
“Hử? Chị không quan tâm đâu.” Kurokawa-san ngẩng đầu lên khỏi màn hình, xem ra đã xong việc. “Hồi cấp ba chị với Misao hay các bạn khác cũng toàn nói mấy chuyện này thôi. Trường nữ sinh là vậy đó, để con trai nghe thấy đúng là không hay lắm, nhưng giờ chỉ có con gái thôi mà.”
“Ở đây vẫn còn một thằng con trai đây này.”
“Ma-chan cũng nên từ bỏ đi chứ? Chuyện gì cũng bắt bẻ, cứ bắt bẻ thế này thì hết cả đời mất.”
“Với tư cách là một thằng con trai, nếu em mà từ bỏ thì coi như vứt đi cả đời trai rồi còn gì!?”
“Nếu Kurokawa-san đã không để tâm thì em cũng không cần nhiều lời làm gì đâu nhỉ… Em xin lỗi.”
“Kaya cũng đừng từ bỏ chứ! Chỉ còn mỗi em về phe anh thôi, mau cổ vũ cho anh đi!”
“Ể? À, vâng, vâng ạ, senpai cố lên! Cố lên! Ngực mau lớn nhé!”
“Anh đâu có nói cái đó!”
“A… Em, em xin lỗi, ờm… Em bắt đầu không hiểu bây giờ đang nói gì nữa rồi, hồi trước em học Văn không giỏi, thi cuối kỳ cũng suýt trượt.” Thấy Kaya luống cuống cả lên, ngược lại tôi lại cảm thấy có lỗi. Mặc dù đây không phải là vấn đề điểm số môn Văn.
“Ngực nhỏ toàn là điểm tốt mà.” Kurokawa-san vẫn tiếp tục chủ đề này. “Không bị mỏi vai, rất nhẹ nhàng, mà lại mặc được nhiều kiểu quần áo. Hợp với đồ nam nên ban nhạc cũng rất nổi tiếng.”
“Uwaa—Kurokawa-san quả là lợi hại—” Akane ngửa đầu nhìn trần nhà, cố tình cảm thán.
“Khiến bọn em phải đau đớn nhận ra sự nhỏ bé của mình.” Rinko cúi đầu, khâm phục thở dài.
“Hai người đều lớn hơn tôi mà?”
“Không phải nói về ngực!”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Không phải bộ ngực mà là tấm lòng!”
Thật sự đừng nhắc đến chuyện này nữa… Cứ thế này không chừng ban nhạc tan rã mất? Không tin thì cứ nhìn xem, Shizuki-chan ban nãy giờ không biết phải phản ứng ra sao nên cử chỉ trông rất đáng ngờ, Kaya cũng vì cảm giác trách nhiệm mà đứng ngồi không yên.
“Ừm, nhưng chúng ta vẫn sẽ đi biển đúng không? Makoto-kun cũng đã nói rồi mà, còn hứa sẽ đi mua đồ bơi cùng bọn em nữa!”
“Chuyện đi biển khoan hãy nói, còn vụ đồ bơi thì tôi đâu có nhắc tới.”
“Quản lý đồ bơi của thành viên cũng là trách nhiệm của đội trưởng ban nhạc mà, phải không!?”
Tôi bất giác hít một hơi thật sâu. Cứ phải phấn khích mãi thế này thật mệt mỏi.
“...Trước hết giải thích cho tôi cái logic này đã.”
Chắc là vì tôi không bắt bẻ ngay lập tức như mọi khi, Shizuki-chan tỏ vẻ bối rối, ánh mắt đảo quanh lựa lời: “Ừm, tức là, từ ‘ban nhạc (band)’ cũng có nghĩa là dây đai hoặc dây thừng đúng không, nên đội trưởng ban nhạc (band leader) cũng có nghĩa là ‘người kéo dây đồ bơi’.”
“Không có. Vả lại dây mà kéo một cái là tuột rồi, quản lý cái nỗi gì.”
“Tự nhiên giật đồ bơi của người khác là tội phạm tình dục đó.”
“Ể, Ma-chan là trai bao à?” note: Trong tiếng Nhật, "himo" (dây thừng) và "himo" (gã trai được bao nuôi) là từ đồng âm.
“Thấy chưa, Rinko với Akane cứ thích bắt lỗi nói mấy câu khó hiểu! Mà tôi có nói sai chữ nào đâu!”
“Tóm lại là tháng Bảy và tháng Tám không có lịch diễn, mấy đứa cứ thoải mái tận hưởng kỳ nghỉ hè đi. Ngay cả Ma-chan, ngoài âm nhạc ra thì cũng phải có chuyện khác muốn làm chứ.” Nghe lời Kurokawa-san, tôi nghiêng đầu.
“...Không ạ, chẳng có gì cả.”
“Chị đoán mà. Đúng là No music, No life nhỉ.”
“Nếu Murase-kun mà nói muốn đi lướt sóng hay lặn biển thì mới đáng lo đó.”
“Nếu là Makoto-kun, thì dù là tìm địa điểm tổ chức nghi lễ cũng sẽ chỉ đến các phòng hòa nhạc thôi. Tổ chức đám cưới ở Budokan thì tuyệt vời lắm.”
“Ể, Budokan tổ chức đám cưới được ạ? Em nghe bố nói ở đó xét duyệt nghiêm ngặt lắm, lại còn phải đặt trước hai năm nữa.”
“Kaya, mấy lời này nghe thôi đừng tin quá.”
“Makoto-kun mới phải nghiêm túc với mấy lời này đó!”
“Liên quan gì đến tôi, sao lại lái sang chuyện cưới xin thế này?”
“Vì No music, No life!” Sao cậu lại nói với vẻ đắc ý thế, thật không hiểu nổi.
“Xem ra muốn đưa Ma-chan ra biển, phải xây một phòng tập ở ngoài đó mới được.” Kurokawa-san cười nói, nhưng lúc đó tôi không tài nào ngờ được, câu nói đùa của chị lại trở thành sự thật.
*
Kỳ nghỉ sau kỳ thi kết thúc, chúng tôi may mắn không phải thi lại và đã quay trở lại trường học sau một thời gian dài. Cuối tháng Bảy, cái nóng đã trở nên hung bạo đến mức có thể xuyên qua da. Đến giờ nghỉ trưa, quãng đường ngắn từ lớp học đến phòng nhạc cũng khiến người ta khổ sở. Hành lang nối liền hai tòa nhà cả ngày phơi mình dưới nắng, mỗi khi đi qua tôi đều có cảm giác như tường và trần nhà đã nóng đến biến dạng. Thật không muốn đi biển chút nào, ở trong nhà bật máy lạnh là tuyệt nhất—vừa quyết tâm lại một lần nữa, tôi mở cửa phòng nhạc, và cơ thể liền được bao bọc bởi không khí mát lạnh. Tôi liếc nhìn căn phòng không một bóng người, đi ngang qua cây đàn piano rồi bước vào phòng chuẩn bị nhạc cụ ở trong cùng bên phải.
“Tớ đã xây phòng tập ở biển rồi đó!” Shizuki-chan đã đến từ trước, đột nhiên đắc ý nói.
Tôi tưởng mình nghe nhầm, nhìn đi nhìn lại mặt bạn ấy hai lần, rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Shizuki-chan, Akane và Rinko đã mở hộp cơm, cô Komori-sensei đang bỏ túi trà vào cốc cho đủ số người, Kaya vẫn chưa xuất hiện. Ngoài tôi ra không ai tỏ ra ngạc nhiên, xem ra họ đã nói chuyện này từ trước rồi.
“...Ừm... Đây là kiểu tấu hài gì vậy?”
“Không phải diễn manzai đâu! Tớ xây phòng tập ở biển thật đó, như vậy Makoto-kun cũng có thể yên tâm đi biển rồi đúng không.” Nhà của Shizuki-chan đúng là siêu cấp giàu có, nhưng dù vậy cũng quá nhanh rồi. Cái này đâu phải xe đạp mà nói mua là mua được.
“Nói chính xác thì, là ông ngoại tớ đã xây một biệt thự ở bờ biển Chiba từ rất lâu rồi, phòng tập dưới tầng hầm có đầy đủ trang thiết bị, là một nơi rất tuyệt vời.”
Ra vậy, là ông Rokuro. Tôi cũng từng gặp ông ấy rồi, một quý ông có nhiều sở thích, nhạc cụ nào trong bộ nhịp điệu của nhạc jazz ông cũng thông thạo, nên việc có một căn nhà tiện lợi như vậy cũng không có gì lạ.
“Đại gia muôn năm!” Akane vui vẻ nói. “Chúng ta đi tập huấn khoảng một tuần đi!”
“Ban ngày chơi ở biển, sau khi mặt trời lặn thì về biệt thự, Murase-kun đã nấu xong bữa tối và viết xong bài hát chờ chúng ta, ăn cơm xong là đến màn hòa tấu. Cuộc sống như vậy thật tuyệt vời.”
“Ể… Sáng tác thì được, nhưng nấu ăn cũng một mình tôi luôn à?”
“Trước đây không phải đã nói rồi sao, từ nhỏ tôi đã được nuôi dạy để trở thành một nghệ sĩ dương cầm, chưa từng cầm đến dao làm bếp.”
“Gần đây tớ đã biết cách pha mì ly rồi đó! Không khí bên trong sẽ sôi ùng ục nên cho nhiều nước hơn một chút thì tốt hơn đúng không.” Akane nói. Tiếp theo là Shizuki-chan: “A, tớ cũng nhớ cách bật nồi cơm điện rồi! Xin hãy giao cho tớ!”
“...Xem ra chỉ có mình tôi làm được thôi à...”
Kaya đến muộn một lúc, nghe Shizuki-chan nói xong thì vô cùng phấn khích. “Biệt thự! Chúng ta có thể ở cùng nhau thật lâu! Em sẽ nấu ăn, em cũng muốn các anh chị nếm thử tay nghề của em!”
“Kaya. Em không hiểu rồi.” Rinko bất đắc dĩ lắc đầu, dịu dàng đặt tay lên vai cô bé. “Thấy em chu đáo như vậy, chẳng phải Murase-kun sẽ nói ‘Nếu đã có người phụ trách nấu ăn rồi, vậy tôi không đi tập huấn cũng được’ sao.”
“A… Vâng, vậy ạ. Cũng đúng. Em xin lỗi, là do em suy nghĩ không chu toàn.”
“Tôi không nói mấy lời đó đâu. Cơ hội hiếm có, tôi sẽ đi mà. Lời của cậu ấy Kaya em đừng tin thật...”
“Quả không hổ là Rinko-chan, không chỉ dễ dàng khiến Makoto-kun đồng ý tham gia, mà còn kìm hãm Kaya-chan không để bạn ấy ghi điểm một mình.”
“Cái bụng dạ đen tối của Rin-chan phải có đến một nửa là do Shi-chan xây dựng hình tượng đó chứ.”
“Bởi vì Shizuki-chan hiểu tớ hơn cả chính tớ mà.”
“Em thật ngưỡng mộ tình bạn của các chị.”
“Đây không phải tình bạn đâu! Cảm giác như một thứ gì đó nhầy nhụa không rõ ràng thì đúng hơn!”
“Tình bằng hữu dạng keo.”
“Tớ cũng muốn có thể nói ra những lời như dân ban tự nhiên một cách dễ dàng! Phải cố gắng học môn Hóa mới được.” Câu nói này của Akane mà lọt đến tai người biên soạn sách giáo khoa, chắc sẽ làm họ tức điên lên mất.
“Nghỉ hè đi biển tập huấn à. Thời học sinh thật tốt, cô cũng muốn quay lại thời đó ghê.” Cô Komori-sensei vừa nhấm nháp trà gạo lứt vừa đau đớn lẩm bẩm, không khí trong phòng bỗng chùng xuống.
“Cô ơi… hay là cô cũng đi cùng chúng em đi ạ? Dù sao cô cũng gần như là cố vấn, chúng em vẫn luôn được cô quan tâm, nếu lần này có thể để cô thư giãn một chút thì tốt quá.” Nghe Shizuki-chan dè dặt mở lời, cô Komori-sensei cười khổ xua tay.
“Cảm ơn lời mời của em! Tuy rất muốn đi nhưng không được rồi, dù học sinh được nghỉ, nhưng giáo viên vẫn còn cả núi việc phải làm! Hơn nữa cô lại đột ngột nhận chức, những khóa bồi dưỡng bắt buộc cô vẫn chưa tham gia cái nào, phải tranh thủ nghỉ hè xử lý hết một lượt, không chừng còn bận hơn cả trước khi nghỉ.”
“A… Vâng, vậy ạ. Em xin lỗi.”
“Tiếc thật. Nếu cô đi cùng, bố mẹ em sẽ dễ dàng đồng ý cho em ở lại qua đêm hơn. Chỉ cần nghe nói tập huấn là để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh vào đại học âm nhạc, họ chắc chắn sẽ gật đầu không do dự.”
“Vậy à, học sinh cấp ba không có người lớn đi cùng mà ở lại qua đêm, nhà tớ thì hoàn toàn không vấn đề, nhưng Shi-chan và Rin-chan hình như bị bố mẹ quản nghiêm lắm. Kaya-chan thì sao? Chắc cũng khó nhỉ?”
“Em nghĩ bố mẹ sẽ nói có Murase-senpai đi cùng thì không vấn đề gì ạ.”
“Khoan đã, anh không nhớ là mình được tin tưởng đến mức đó…?”
“Senpai, không phải anh đã gặp bố mẹ em rồi sao? Bố em còn nói đã xem anh như người nhà rồi.”
“...Hô. Murase-kun đã nói những gì trong bữa cơm ở nhà Shigasaski, đợi đến tối ở trại tập huấn phải hỏi cho ra nhẽ mới được. Một tuần chắc là đủ để chúng ta đào sâu gốc rễ.”
“Makoto-kun cũng đã nói chuyện với mẹ của tớ! Với bố—tuy chưa gặp, à, nhưng đã gặp và nói chuyện với người tình của bố rồi, nên quan hệ của tớ sâu sắc hơn Kaya-chan đúng không!”
“Shizuki-chan bạn đang ganh đua cái gì vậy…?”
“Tuy tớ không có chuyện đó, nhưng nhà tớ ở rất gần nhà Ma-chan đó.”
“...Là Akane-chan chiến thắng...” Vậy rốt cuộc các cậu đang ganh đua cái gì thế hả.
“Sự chênh lệch về khoảng cách địa lý này cứ để nó dần biến mất đi. Tập huấn có một tuần ở bên nhau, chắc chắn có thể khiến mọi người đều trở nên như người một nhà.”
“Nghe các cậu nói cứ như đã quyết định rồi ấy, nhưng thật sự phải ở lại một tuần à?” tôi mở lời hỏi.
“Thời gian có thể dài hơn đó? Nhà của mình mà, muốn ở bao lâu cũng được.”
“Nếu có phòng tập thì đúng là ở bao lâu cũng không vấn đề…”
“Tháng Bảy và tháng Tám không có lịch trình gì mà?” Rinko vừa nói vừa xem điện thoại. Lịch trình của chúng tôi đều công khai cho nhau.
“Đúng là không có lịch diễn, nhưng cứ tập luyện vô định cũng hơi…”
“Là biển đó, biển đó! Bọn tớ ai cũng mong chờ được mặc đồ bơi đi chơi, Makoto-kun cũng đi cùng đi mà, chôn mình dưới cát, nằm trên phao nổi lềnh bềnh, rồi còn phải chơi bóng chuyền bãi biển nữa!”
“Nóng lắm không muốn ra ngoài đâu. Thôi được rồi cứ theo lời Rinko nói, tôi ở trong nhà chuẩn bị cơm nước với viết nhạc chờ, các cậu cứ đi chơi không cần bận tâm đến tôi.”
“Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa! Nếu thế tôi cũng sẽ mặc đồ bơi phụ cậu nấu ăn.”
“Nước nóng hay dầu mỡ văng ra sẽ bị bỏng đó…?”
“Makoto-kun xin hãy quan tâm đến những phương diện khác đi!” Mỗi lần cậu ấy tức giận đều rất vô lý.
“Tưởng Ma-chan sẽ vui hơn chứ. Đây là biệt thự có cả phòng tập đó? Dù không tính đến chuyện biển biếc thế nào, đối với Ma-chan mà nói đây cũng là thiên đường rồi còn gì?” Nghe câu hỏi của Akane, tôi bỗng không nói nên lời, chìm vào suy tư. Nói mới nhớ, đúng là vậy.
“Không không, có thể thỏa thích ở trong phòng tập thì đúng là vui thật, nhưng trước đó tháng nào cũng có buổi diễn, nên tôi mới viết hết bài này đến bài khác, suy nghĩ về việc phối khí, một khi tạm thời không có buổi diễn nào, tôi lại không biết phải lấy mục tiêu gì để sáng tác nữa…”
“Còn những bài hát người khác nhờ Murase-kun viết thì sao?”
“Bài của ông Kunimoto thì ông ấy đã nói OK rồi, bài gửi cho anh Takuto tôi cũng rất tự tin, giờ đang đợi anh ấy trả lời.”
“Nói cách khác là cậu đã cháy sạch rồi.” Giọng của Rinko không hẳn là hỏi, mà giống như đang xác nhận một điều đã rõ từ trước. Tôi ngập ngừng gật đầu. Là vậy sao?
“Cảm giác nhé, hình tượng của Ma-chan trông có vẻ lãnh đạm, nhưng thực ra là cứ lặp đi lặp lại việc bùng cháy dữ dội rồi lại cháy sạch, mỗi lần là một chu kỳ khoảng ba tháng.”
“Ể, v-vậy sao…? Là vậy à… Có lẽ đúng là vậy…” Tôi cũng không có ý định xây dựng hình tượng gì, nhưng đúng là tôi rất hay mất phương hướng, đi vào ngõ cụt, cuối cùng hoàn toàn bế tắc.
“Không phải anh đang làm video sao? Dạo trước senpai đã tách kênh của PNO và kênh cá nhân của mình ra rồi mà. Sau này anh vẫn sẽ tiếp tục đăng các bài hát cá nhân đúng không? Em rất mong chờ.” Kaya hai mắt sáng rỡ, nhoài người về phía trước. Nhưng thật xin lỗi, về mảng này hiện tại tôi không có nhiều động lực cho lắm.
“Bài hát cá nhân, ừm, sau khi tạo kênh tôi cũng đã diễn vài bài, nhưng lại cảm thấy việc mình làm hình như chẳng khác gì trước đây…”
“Giống như trước đây? À, Makoto-kun không đăng video giả gái nữa à? Anh định tốt nghiệp khỏi bộ đồng phục thủy thủ của chị gái sao, dù nó hợp với anh lắm mà!”
Tôi không nói chuyện đó. Mà thôi, ở đây không cần phủ nhận, vì bạn ấy nói không sai, tôi sẽ không bao giờ mặc đồng phục thủy thủ nữa.
“Biết đâu lần này triệu chứng là nặng nhất.” Rinko lẩm bẩm. “Hiện tại, Murase-kun đang mơ hồ chán ngấy con người của chính mình ngày hôm qua, nhưng lại không phải đối mặt với khó khăn nào cụ thể, nên không biết phải đối phó ra sao.”
Phân tích của cậu ấy vẫn sắc như dao mổ như mọi khi. Chán ngấy con người của chính mình ngày hôm qua. Có lẽ đúng là như vậy. Nỗi phiền muộn này thật kiêu ngạo, rõ ràng là tôi vẫn chưa đạt được thành tựu gì.
“Làm sao chữa được đây, hay là ném Ma-chan xuống biển?”
“Em nghĩ ngủ cùng và gối đầu lên đùi sẽ có hiệu quả, phương diện này em rất giỏi đó!”
“Gần đây tớ học nấu món Trung Hoa nên có thể dùng dược thiện—”
“Trói cậu ta vào đàn piano rồi bắt nghe tôi đàn liên tục mười tiếng đồng hồ biết đâu chữa được.”
Liếc nhìn bốn cô gái đang nhao nhao, cô Komori-sensei bâng quơ nói: “PNO không định ra album à?”
Tất cả mọi người lập tức im lặng. Album? Nhận thấy ánh mắt đột nhiên đổ dồn về phía mình, cô giáo giật mình, nói tiếp một cách hơi gấp gáp: “Cái đó, không phải trước đây các em nói muốn thu âm lại với chất lượng âm thanh tốt hơn sao?
Lúc đó thì bảo là cần tiền, nhưng bây giờ không phải đã kiếm được rất nhiều rồi sao? Cô chỉ nghĩ hay là tận dụng kỳ nghỉ hè để làm một album dài… À haha, cô chỉ nghĩ bừa thôi!”
Kaya mở to mắt nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Akane muốn nói lại thôi, hết nhìn tôi lại nhìn cô Komori-sensei, vẻ mặt không thể kìm nén được. Shizuki-chan mặt đỏ bừng, phấn khích đến mức hai tay nắm chặt đưa lên trước ngực. Rinko vừa cắn sandwich vừa không ngừng liếc về phía tôi.
“Biết đâu bây giờ không còn là thời của album nữa, gần đây nhiều nghệ sĩ chủ yếu hoạt động trên các nền tảng mạng, người không có hứng thú với album cũng không ít.” Chắc là lo lắng không khí trở nên kỳ quặc, cô Komori-sensei nói nửa đùa nửa thật.
“...Không, không phải là không có hứng thú. Tôi đã từng nghĩ sau này sẽ làm album.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tôi.
“Cậu định làm à? Không phải đã nhận được rất nhiều đề nghị nhưng đều từ chối hết rồi sao?” Akane nhoài người đến nhìn vào mặt tôi hỏi.
“Đó không phải vì không muốn ra album, mà là vì có những người không biết từ đâu đến đòi làm nhà sản xuất, nên tôi đã nhờ Kurokawa-san chặn giúp hết rồi.”
“Nhận được nhiều đến thế à?”
“Em không hỏi kỹ, hình như mỗi tháng đều có hai ba lần.”
“Ghê thật, chúng ta nổi tiếng phết nhỉ. Nhưng dù sao thì chúng ta đến cả Kyoko Kashmir còn từ chối, nên càng không thể dễ dàng đồng ý với người khác được.”
“Ể, ể, thật đó ạ? Là Kyoko Kashmir đó đúng không ạ? Mọi người đỉnh quá vậy? Tại sao lại từ chối ạ?” Kaya vừa nói vừa kích động đứng bật dậy, hai tay chống lên bàn.
Đó là chuyện từ hè sang thu năm ngoái, lúc đó chúng tôi vẫn chưa quen Kaya, nên đương nhiên cô bé không biết. Sau khi Rinko ngồi bên cạnh kể lại cặn kẽ mọi chuyện, ánh mắt và giọng điệu của Kaya càng trở nên nóng rực.
“Được Kyoko Kashmir sản xuất, chính thức ra mắt thương mại… có thể từ chối chuyện như vậy chắc chỉ có các anh chị thôi. Ngầu quá đi mất…”
“Giờ nghĩ lại cũng hơi tiếc nhỉ.”
“Đúng thật. Chắc chi phí sản xuất âm thanh cũng do cô ấy chi trả hết. Giờ nói cũng muộn rồi.”
Các cậu đừng nói ra suy nghĩ thật lòng của mình chứ, không thì Kaya cảm động vô ích à. …Đương nhiên, tôi cũng thường cảm thấy quyết định lúc đó có chút đáng tiếc. Đúng như lời cô Komori-sensei nói, tôi rất muốn thu âm lại những bài hát đã viết từ trước đến nay trong một phòng thu chuyên nghiệp. Chỉ có điều, từ trước đến giờ vẫn chưa có điều kiện. Dù không rành thị trường, nhưng trang thiết bị của phòng tập thông thường và phòng thu chuyên nghiệp chênh lệch rất lớn, phí thuê cũng chênh cả một con số. Nhắc đến việc thu âm album là cần một khoản ngân sách cao đến đáng sợ. Vì vậy dù muốn làm, nhưng tôi vẫn chần chừ chưa quyết. Mùa thu năm ngoái, tôi đã từng thu một bài hát trong phòng thu, nhưng lần đó là do công ty tổ chức sự kiện chi tiền cho thử một ngày, cuối cùng cũng không có được bản thu âm nào ưng ý. Nếu hoàn toàn tự bỏ tiền túi, thì cả thời gian và tiền bạc đều cần phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng từ trước. Nhưng bây giờ chúng tôi đã kiếm được một ít tiền, hơn nữa tuy là ban nhạc độc lập, nhưng cũng thuộc công ty “Moon Echo”, biết đâu có thể nhờ Kurokawa-san sắp xếp việc thu âm. Đến nghỉ hè, thời gian rảnh sẽ tăng vọt, cộng thêm việc cả nhóm sẽ cùng ở trong một biệt thự có phòng tập suốt một tuần, tất cả các bài hát đều có thể hoàn thành phối khí ở đó. Sau đó mang thành quả về Tokyo tập trung thu âm, đến cuối hè ít nhất cũng có thể hoàn thành một bài. Tôi bắt đầu cảm thấy khả thi rồi. Dù chưa từng trải qua việc thu âm ở cấp độ thương mại, nhưng nếu không thử thách thì sẽ không bao giờ làm được. Phải hành động thôi. Dù vậy, tôi vẫn muốn thu thập kinh nghiệm trước càng nhiều càng tốt. Dù quen biết một vài nhạc sĩ, nhưng mọi người có vẻ đều rất bận, không tiện đi hỏi han. Nếu được, tốt nhất là có thể đến hiện trường với tư cách thực tập để học lỏm kỹ thuật thu âm, hoặc ít nhất là bài hát đầu tiên nên nhờ người chuyên nghiệp chỉ dẫn từ đầu đến cuối…
“Senpai, anh không sao chứ? Anh có nghe em nói không ạ?… Làm sao bây giờ, anh ấy đơ ra rồi.”
“Kaya-chan đừng lo, cậu ta chỉ đang nhập tâm thôi.”
“Trong đầu Murase-kun bây giờ toàn là chuyện sản xuất album, chắc là dù chúng ta có nói gì cậu ta cũng sẽ vô thức đồng ý hết.”
“Thật ạ! Vậy thì vậy thì Makoto-kun, hãy đồng ý đi mua đồ bơi cùng chúng em đi, thứ Bảy tuần này thế nào, là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè đó, nào, đúng rồi, xin hãy lấy điện thoại ra, thêm vào lịch trình đi, đúng, mười hai giờ tập trung ở Ikebukuro.”
“Hay là Ma-chan cũng mặc đồ nữ đi thì tốt hơn, như vậy sẽ không bị nhân viên bán hàng nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ.”
“A, đúng rồi nhỉ, cửa hàng bán đồ bơi nữ, con trai không tiện vào lắm. Vậy phiền Makoto-kun mặc đồ nữ nhé, cái này cũng ghi vào lịch trình, còn phải liên lạc với chị gái phụ trách đồ nữ nữa.”
“Ể, ừm, Murase-senpai cũng phải mua đồ bơi ạ?”
“Nếu thử đồ bơi, dù là Murase-kun cũng sẽ bị lộ nên không được.”
“Vậy sao? Một mình vào phòng thử đồ thì cũng sẽ không bị lộ đâu nhỉ?”
“Sẽ bị lộ vì không biết cách mặc đồ bơi của nữ, kết quả là loay hoay rồi bại lộ.”
“A—Ra là vậy. Ma-chan cậu có vẻ không cần mua đồ bơi! Thế này là có thể yên tâm rồi nhỉ!”
“Mong đến thứ Bảy quá! Tớ sẽ bắt đầu nhịn ăn vặt từ ba ngày trước để chuẩn bị.”
Các cô gái có vẻ trò chuyện rất vui vẻ, còn bắt tôi dùng điện thoại ghi lại lịch trình gì đó, nhưng tâm trí tôi đã hoàn toàn bị những kế hoạch thu âm chiếm lĩnh, chẳng còn để ý gì nữa.
*
Thế là vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, một sáng thứ Bảy, tôi bị chị gái cưỡng ép dựng dậy. Sau khi được chị nhắc nhở, tôi cầm điện thoại lên xem lịch trình rồi kinh ngạc đến mức lăn khỏi giường.
“Ể, cái gì đây...? Đồ bơi? Cùng với mọi người?”
“Ma-chan, quả nhiên là em quên rồi hả? Akane bảo em chắc chắn không nhớ nổi đâu, nên đã nhờ chị sửa soạn cho em mặc đồ nữ rồi tống ra khỏi nhà đấy.”
“Đồ nữ? Tại sao chứ?”
“Chẳng phải em sắp đi đến cửa hàng đồ bơi sao? Đồ cho nữ ấy. Nếu ăn mặc như đàn ông mà đến đó thì sẽ để ý đến xung quanh lắm, phải không.”
“Mặc đồ nữ còn khiến tôi để ý hơn nữa á!?”
“Chị không thể nào lại trang điểm cho em giả đến mức đó được, nên không sao đâu. Em nghĩ chị đã cho em mặc đồ nữ bao nhiêu năm rồi?”
“Cũng chỉ hơn một năm thôi mà!”
“Mau đi tắm đi, không phải buổi trưa là phải tập trung rồi sao.”
Lúc ngủ tôi vã ra một thân mồ hôi nhễ nhại, nên đành nghe lời chị đi tắm. Lúc tôi vừa lau tóc vừa đi ra phòng khách, thì thấy chị ấy đã bày sẵn mấy bộ đồ nữ trên sofa và đang thảo luận với mẹ.
“Mùa hè mà muốn mặc đồ nữ thì khó thật đấy, đặc điểm dễ nhận ra nhất của nam giới quả nhiên là vai và bắp tay, chọn kiểu nào cũng không ổn.”
“Không phải dáng người nó gần như y hệt con sao, Mari?”
“Đường nét cơ thể hoàn toàn khác nhau ạ.”
“Dùng khăn choàng che đi thì sao?”
“Mùa hè con không có, với lại cách phối đồ này cũng không hợp với tuổi mười sáu, nên không được.”
“Nếu là đồ trễ vai tông lạnh thì ngược lại có thể làm cho vai không bị lộ liễu lắm thì sao nhỉ?”
“Ồ, ý hay đó mẹ, để con thử xem.”
Sao hai mẹ con lại bàn luận nghiêm túc đến thế chứ...
...Nhận ra tôi, chị gái quay người lại, giật phắt chiếc khăn tắm trên đầu tôi.
“Vậy Ma-chan, em vào thay bộ này đi.”
“Khoan đã, em cũng đâu cần thiết phải mặc đồ nữ chứ...? Hay nói đúng hơn là con trai mặc đồ nữ vào cửa hàng đồ bơi của nữ thì không hợp cho lắm?”
“Không hợp chỗ nào, em có vào nhà vệ sinh nữ hay phòng thay đồ nữ đâu.”
“Cái đó thì đúng, vậy thì quả nhiên là không cần mặc đồ nữ rồi.”
“Nói gì vậy? Nếu ở cửa hàng đồ bơi mà thấy một gã đàn ông, cả khách hàng lẫn nhân viên đều sẽ cực kỳ căng thẳng đó, em hiểu không. Cho nên mặc đồ nữ là một sự tinh tế, để tránh phá vỡ bầu không khí.”
“Vậy em không đi là được chứ gì...?”
“Mọi người đều rất mong được đi mua cùng Ma-chan đó! Mau thay đồ đi! Chẳng phải em đã hứa với họ rồi sao.”
Nếu đã ghi vào lịch trình, thì chứng tỏ tôi thật sự đã đồng ý với mọi người. Dù tôi hoàn toàn không nhớ gì cả. Dưới sự thúc giục của chị, tôi cũng bắt đầu sốt ruột, đành bất lực cầm lấy bộ đồ mà chị dúi vào tay rồi vào phòng mình, thay xong lại quay ra phòng khách.
“Cái váy này có ngắn quá không vậy?”
“Mùa hè mặc độ dài này là được rồi. Nào, mau ngồi xuống, phải nhanh chóng làm tóc với trang điểm nữa.”
Một tay chị cầm máy sấy tóc, một hơi ấn vai tôi ngồi xuống sofa, sau đó dành ra ba mươi phút để tùy ý tạo kiểu cho tóc và mặt của tôi.
Lúc này, cha tôi vừa mới ngủ dậy nhìn thấy tôi bèn ngáp một cái rồi nói:
“...Xinh hơn cả Mari nữa.”
Tôi cứ ngỡ chị sẽ nổi giận, ai ngờ lại nghe chị đáp lại một cách hiển nhiên:
“Đó là đương nhiên rồi, khác hẳn với việc soi gương tự trang điểm cho mình, cho nên dáng vẻ đáng yêu này của Ma-chan mới là thực lực thật sự của con.”
Có một người chị tốt như vậy thật là hạnh phúc. Tôi sắp khóc đến nơi rồi.
Đúng như dự đoán, khi tôi từ cửa Đông ga Ikebukuro đến điểm hẹn, các thành viên ban nhạc vừa thấy tôi đã la lối om sòm.
“Kyaa—! Makoto-kun! Makoto-kun! Chuyện này là sao đây, cậu sắp đi chụp quảng cáo mỹ phẩm hả!?”
“Ngoài sức tưởng tượng. Quả không hổ là chị gái của Murase-kun. Chúng ta nên thay đổi kế hoạch đi chụp purikura trước đã.”
“Lại còn có cả bộ đồ nữ tính thế này nữa, tay áo bồng bềnh đáng yêu quá!”
“Senpai, khoan, khoan đã, em sắp không thở nổi rồi... Hay là bây giờ quay video luôn đi, dùng trong MV lần tới, nhất định phải dùng! Musao có hồi sinh cũng không thành vấn đề!”
Vốn dĩ thời tiết đã nóng muốn chết rồi, thật mong các cậu đừng nói chuyện sôi nổi như thế nữa. Hơn nữa còn là ở nơi công cộng.
“Hình như lúc trên tàu điện cũng bị người ta nhìn suốt, có phải do tôi tự ý thức thái quá không nhỉ... Trông thế này có kỳ quặc không?”
Tôi cúi đầu nhìn trang phục của mình, lén lút nhìn quanh rồi hỏi mọi người.
“Không kỳ quặc chút nào, cũng không phải cậu tự ý thức thái quá đâu. Trên thực tế đúng là cậu bị nhìn suốt đấy.”
Những lời Rinko nói hoàn toàn không khiến tôi thấy khá hơn chút nào.
“Là vì rất hợp nên mới bị nhìn đó, Makoto-kun à.”
“Biết đâu senpai sẽ bị người ta bắt chuyện, giá mà có anh chàng nào đó giúp đuổi họ đi thì tốt. A, nhưng mà có senpai ở đây rồi. Ể? Nhưng người bị bắt chuyện cũng là senpai... Ờm...”
Kaya, cậu bình tĩnh lại đi. Bởi vì chính tôi cũng đang muốn bình tĩnh lại đây.
Rinko cầm điện thoại chụp mấy tấm, rồi cho tôi xem ảnh. Thử nhìn lại toàn thân từ góc độ khách quan, cảm giác này phải nói thế nào nhỉ, đúng là một bộ dạng ngọt ngấy đến đau đầu. Chiếc áo voan trễ vai màu xanh lam sáng sủa có cảm giác mát rượi, tay áo được phối thêm hai lớp bèo nhún, hơn nữa với độ dài cực ngắn còn để lộ cả rốn. Mát thì mát thật đấy, nhưng vùng bụng cứ làm tôi để ý mãi không thôi. Chiếc váy vải tweed cũng cao trên đầu gối khoảng hai mươi centimet, tuy bên trong có mặc một lớp quần bảo hộ, nhưng chân gần như lộ hết ra ngoài, khiến tôi thực sự không thể yên tâm nổi. Cả lớp trang điểm nữa, ra ngoài nắng nhìn lại mới thấy, cảm giác hôm nay chị gái đã trát lên mặt tôi không ít thứ.
Tôi nhìn về phía các cô gái. Rinko mặc một chiếc váy liền không tay màu trắng cùng mũ rơm, phong cách mùa hè cổ điển không chê vào đâu được. Shizuki khoác một chiếc áo cardigan ren mỏng manh bên ngoài áo hai dây màu hồng nhạt, trông rất mát mẻ. Akane mặc một chiếc áo phông cỡ lớn bất đối xứng hở vai phải cùng quần short siêu ngắn, làm nổi bật đường cong đôi chân trần tuyệt đẹp. Kaya thì chọn một bộ trang phục kinh điển gồm áo dệt kim ngắn tay màu kem và chân váy xếp ly mini màu nâu hồng. Bốn người với bốn vẻ đẹp khỏe khoắn khác nhau thực sự tỏa sáng, còn gã trai giả gái là tôi đây trà trộn vào giữa họ có quá chói mắt không? Tôi lo lắng vô cùng. Dù không muốn thành thạo việc giả gái, nhưng lúc này trong lòng lại cầu nguyện mình có thể thuận lợi biến thành con gái, tâm trạng thật mâu thuẫn.
Cũng không biết có phải đã hiểu được suy nghĩ phức tạp của tôi hay không, Akane nói “chúng ta đi ăn trước đã nhé” rồi chỉ vào một quán cà phê trong ga. Trong quán có điều hòa, sau khi ngồi vào một bàn riêng, tầm mắt từ xung quanh cũng bị che khuất, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào một hơi.
Tuy nhiên, sau khi gọi món xong, Rinko lại bắt đầu cầm điện thoại chụp tôi lia lịa, kết quả là tôi cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh lại được.
“Ừm, dù chụp chung với ai cũng rất đẹp. Tôi muốn đăng cái này lên trang web chính thức của ban nhạc, nhưng phải được sự đồng ý của Kurokawa-san trước đã.”
“Còn ý kiến của tôi thì sao?”
“Dù sao thì Murase-kun cũng sẽ không đồng ý, nên tốt nhất là không hỏi.”
“Rõ ràng cậu biết thừa tại sao lại còn đưa ra kết luận đó hả!”
“Nhìn thế nào cũng là con gái, chắc sẽ không bị ai phát hiện là Murase-kun đâu. Chính cậu cũng không tin đây là con trai, đúng không?”
“Tin chứ! Đây chính là tôi! Dù cả thế giới không ai tin thì chính tôi cũng sẽ tin!”
“Lời thoại của senpai ngầu quá... Dù nội dung hơi kỳ quặc...”
Kaya, rốt cuộc cậu đang cảm thán hay là đang bắt bẻ tôi vậy, nói một lời cho xong đi, đôi mắt long lanh đó của cậu nhìn tôi đến ngứa ngáy trong lòng.
“Căn cứ cho niềm tin không gì lay chuyển được đó của cậu là ở đâu?” Rinko hỏi.
“Là ở nhiễm sắc thể đó!”
A a, cuối cùng đến cả tôi cũng bắt đầu nói đến nhiễm sắc thể rồi. Nhưng đến nước này, chỗ dựa duy nhất của tôi chỉ còn là sự thật sinh học mang tên nhiễm sắc thể, còn lại tất cả đều là kẻ thù.
“Nói đến nhiễm sắc thể, tạp chí thông tin hôn nhân ‘Zexy’ vốn được viết là ‘XY’, tên gọi bắt nguồn từ nhiễm sắc thể.”
“Shizuki, sao bây giờ bạn lại đột nhiên nhắc đến mẩu kiến thức này...?”
“Vừa nãy chẳng phải chúng ta đang nói về chuyện kết hôn sao?”
“Có nói đâu! Bạn mộng du đến vương quốc thần tiên nào rồi vậy!”
“Vừa rồi chúng ta đang thảo luận xem Makoto-kun sẽ viết tên vào cột ‘chồng’ hay ‘vợ’ trên giấy đăng ký kết hôn, đúng không?”
“Không hề! Với lại làm gì có chuyện phải thảo luận, đương nhiên là viết vào cột ‘chồng’ rồi!”
“Tuyệt quá, đã nhận được lời hứa của Makoto-kun rồi! Cậu ấy sẽ ký tên vào cột ‘chồng’, mọi người nghe thấy cả rồi nhé?”
“Shizuki-chan làm tốt lắm!”
“Quả không hổ là Shizuki. Biết thế đã ghi âm lại rồi.”
“A, ừm, nhưng mà, em phải đợi một năm nữa, các chị chơi xấu quá!”
Dù không hiểu tại sao mọi người lại ồn ào như vậy, nhưng trong lòng tôi dấy lên một nghi ngờ mãnh liệt, có phải mình đã bị họ gài bẫy rồi không?
Tuy nhiên, đồ ăn mọi người gọi vừa hay được mang ra cùng lúc, cắt ngang cuộc trò chuyện.
“Senpai, chuyện sản xuất album bây giờ thế nào rồi, có làm thật không ạ?”
May mà Kaya đã giúp tôi chuyển chủ đề.
“Tôi đã bàn với Kurokawa-san rồi. Chị ấy tỏ ý tán thành, và còn nói về phía công ty, sau này cũng dự định sẽ hỗ trợ các nhạc công về mặt sản xuất âm nhạc, nhưng hiện tại chỉ riêng các hoạt động và công việc hỗ trợ trên các nền tảng mạng đã bận không xuể rồi.”
“Dù sao thì số lượng nghệ sĩ ký hợp đồng cũng đột ngột tăng lên mà.”
“Quảng cáo cho công ty cũng không uổng công. Bảo chị ấy tăng thêm chút phí biểu diễn cho chúng ta đi.”
Mùa xuân năm nay, Kurokawa-san đã thành lập công ty “Moon Echo Works”, chuyên cung cấp các dịch vụ như sản xuất video, tổ chức biểu diễn, phát hành trên các nền tảng mạng cho các nhạc sĩ hoạt động độc lập. Chúng tôi, PNO, là đối tượng hỗ trợ đầu tiên của công ty, đi diễn khắp nơi cũng là để quảng cáo, đặc biệt là chuyện biểu diễn ở hai sự kiện cùng lúc vào cuối tháng Sáu dường như đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi, khiến cho tháng này nghiệp vụ của công ty tăng vọt, dù đáng mừng nhưng cũng rơi vào tình trạng thiếu nhân lực.
“Nhưng về cơ bản thì vẫn là một công ty hỗ trợ các nhạc sĩ độc lập, cho nên dù có việc gì muốn nhờ về mặt thu âm, có lẽ cũng không giúp được nhiều. Không phải là rất tốn kém sao? Cha và anh trai của Kaya-chan là người trong ngành, có rành về mảng này không?”
Bị Akane hỏi, Kaya đưa ngón tay lên môi bắt đầu hồi tưởng.
“Trước đây em cũng có hỏi rồi. Nhưng họ hát kayokyoku và enka, tình hình có thể không giống lắm, hơn nữa anh trai em hình như cũng nổi tiếng là thu âm rất nhanh. Nhưng họ từng nói nếu là một full album, chỉ riêng chi phí sản xuất cũng phải lên đến mười triệu yên gì đó. Các ca khúc của senpai lại rất chú trọng vào phần biên khúc, chi phí có thể còn cao hơn nữa.”
“Tiền thì tôi có!” Shizuki hăng hái nói.
“Đó không phải là tiền của bạn mà là của bố mẹ bạn.” Tôi lập tức ngắt lời cô ấy. “Tuy, tuy là vậy... Ừm, chỗ nào là tốn kém nhất ạ?”
“Tiền thuê phòng thu. Một phòng thu chuyên nghiệp một giờ cũng mất mấy chục ngàn yên, hơn nữa nếu là nơi nổi tiếng, người ngoài ngành sẽ không thể nào thuê được.”
“Ở biệt thự ven biển cũng có thiết bị thu âm, nhưng như vậy vẫn chưa được phải không...”
“Ba em thường nói một phòng thu tốt không chỉ có thiết bị và cấu trúc xây dựng hoàn toàn khác biệt, mà quan trọng nhất là nhân viên làm việc cực kỳ xuất sắc.”
Nghe Kaya nói xong, Shizuki buông thõng vai. Tốt quá rồi, cô ấy không nói sẽ bàn với ông nội để ông sắp xếp cả nhân viên.
“Dù không thể làm cả một album ngay lập tức, nhưng nếu là một đĩa đơn thì có thể được. Sau đó dùng số tiền kiếm được làm vốn cho bài hát tiếp theo, cứ lặp lại như vậy là được.”
Rinko, người rất rành rẽ về tiền bạc, đã phát biểu một cách rất thực tế.
“May mắn là chúng ta cũng có nhiều điểm ăn khách ngoài âm nhạc. Cứ dùng ảnh mặc đồ bơi làm bìa đi. Hôm nay phải dốc sức chọn cho kỹ vào.”
“Khoan đã.” Tôi nuốt miếng sandwich trong miệng rồi nói tiếp: “Dù có muốn kiếm tiền đến đâu đi nữa, thì việc lấy con gái ra làm điểm bán hàng như vậy—”
“Ai nói là lấy con gái ra làm điểm bán hàng. Là dùng ảnh mặc đồ bơi của Murase-kun.”
“Ai mà đi mua cái thứ đó chứ!?”
“Tôi! Tôi mua! Mua mười vạn bản! Như thế là có thể đạt hạng nhất bảng xếp hạng tuần của Oricon ngay lần đầu ra mắt rồi!” (Chú thích: Oricon là một doanh nghiệp Nhật Bản chuyên cung cấp các dịch vụ thông tin giải trí như bảng xếp hạng âm nhạc, và bảng xếp hạng doanh số sản phẩm nghe nhìn của họ thường được cộng đồng người hâm mộ gọi là "bảng xếp hạng Công Tín".)
“Shizuki cậu đừng nói nữa, càng nói càng loạn...” Tự mua album của mình thì có gì mà vui, chỉ làm giàu cho bên trung gian thôi.
“Khoan đã, tôi xin nhắc nhở nghiêm túc một chút, dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể mặc đồ bơi mà giả gái được, phải không? Mặc kiểu gì cũng sẽ bị nhìn ra là con trai ngay.”
“Rõ ràng không ai nhắc đến chuyện giả gái mà lại hoàn toàn không nghĩ đến đồ bơi nam, quả không hổ là Murase-kun.”
“A— Chết tiệt, lại bị lừa rồi!”
“Makoto-kun lần nào cũng cố tình chui vào bẫy của Rinko-chan, thật là dịu dàng.”
“Em thích nhất điểm này của Makoto-kun! Lần này em đã nói trước cả Rinko-chan rồi!”
“Nhưng mà, ừm, nếu phối với váy bơi hoặc khăn choàng, em cảm thấy Murase-senpai hoàn toàn có thể làm được, trong số những bộ đồ bơi em từng làm người mẫu năm ngoái có mấy kiểu có vẻ hợp.”
Không một ai đứng về phía tôi.
Ăn xong trong bầu không khí hòa thuận này, chúng tôi thẳng tiến đến cửa hàng đồ bơi trong trung tâm thương mại, kết quả là tôi tiều tụy như một xác chết.
Tôi đi theo họ từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, lắng nghe cuộc trò chuyện vui vẻ của các cô gái từ xa.
“Rinko-chan định chọn đồ hai mảnh à? Tớ đoán cậu sẽ chọn đồ một mảnh, loại có ren sau lưng ấy. Loại có gọng tuy có tác dụng nâng đỡ nhưng mà hơi...”
“Tớ đã chọn mấy kiểu trên mạng rồi. Loại có bèo nhún kéo dài đến vai thì sẽ không bị phát hiện là ngực độn.”
“Em thấy đồ bơi có bèo nhún ở phần trên rất hợp với Rinko-senpai! Kiểu họa tiết caro chẳng hạn.”
“Em không có nhiều lựa chọn lắm, chỉ có thể thử trước xem sao...”
“Shizuki-chan có vẻ hợp với monokini.”
“Tấn công mạnh quá coi chừng phản tác dụng.”
Họ trông rất vui, điều đó thì tốt rồi, nhưng khi tôi định ra ngoài hành lang đứng đợi để khỏi vướng chân, thì lại bị Akane và Shizuki kéo hai tay lôi vào trong cửa hàng.
“Vậy tớ sẽ thử ba bộ, Makoto-kun chọn ra bộ đẹp nhất nhé.”
“...Này, cậu tự chọn không được sao, lần nào cũng phải ra khỏi phòng thử đồ à? Như vậy có ổn không?”
“Ý cậu là Makoto-kun cũng vào phòng thử đồ cùng tớ?”
“Đó là tội phạm tình dục đó!”
Cuối cùng đến cả câu cửa miệng của Rinko cũng bị tôi nói ra.
“Dẫn cả Makoto-kun đến là để cậu chọn giúp bọn tớ mà? Vậy thì, Kudou Akane, bộ đồ bơi đầu tiên, tôi đi đây—!”
Akane vui vẻ bước vào phòng thử đồ, chắp tay sau lưng kéo rèm lại, Kaya thậm chí còn vỗ tay, tôi thực sự lo không biết có gây phiền phức cho cửa hàng không. Ánh mắt mỉm cười của nhân viên khiến người ta rất khó xử.
“Thế nào nào! Bikini mặt trời!”
Đó là một bộ bikini kiểu Brazil màu cam, họa tiết trên đó gợi nhớ đến mặt trời và hoa hướng dương.
Tôi vừa dời mắt đi vừa trả lời cho có lệ:
“...Ừm, cũng được đó.”
“Makoto-kun, xin cậu hãy nhìn kỹ rồi hãy nhận xét! Đây mới là người đầu tiên, bộ đầu tiên thôi đó!”
“Tất cả mọi người đều phải làm thế này một lượt à...?”
“Đương nhiên rồi, vì cậu là trưởng nhóm của ban nhạc mà!”
Cái chức trưởng nhóm này tôi không muốn làm nữa, thà trốn ở nhà chuyên tâm sáng tác còn hơn.
“Murase-kun nên vui lên một chút chứ. Có cơ hội hiếm hoi được chọn đồ bơi cho cả dàn mỹ nữ bọn tôi thế này cơ mà.”
“Xinh đẹp thì tốt rồi, nhưng một thằng con trai đứng ngoài lớn tiếng bình phẩm đồ bơi của con gái thì mất mặt lắm.”
“Hiện tại nhìn cậu thế nào cũng là con gái, có gì mà mất mặt. Bọn tôi chẳng phải cũng vừa xem đồ bơi của nhau vừa la lối om sòm đó sao? Như nhau cả thôi.”
“Ể?... Ừm... Ể?”
Ngay lúc tôi đang bị làm cho rối tung, Akane đã nói “Vậy tớ đi thay bộ thứ hai!” rồi kéo rèm lại. Bộ thứ hai là một bộ đồ bơi một mảnh màu nâu nhạt, thiết kế khoét hông cao gợi cảm, rất hợp với đường nét cơ thể dẻo dai như mèo của Akane.
“Ừm... Cảm giác rất tuyệt.”
Với vốn từ vựng nghèo nàn của mình, để khen đồ bơi của con gái tôi cũng chỉ nói được hai ba từ.
Bộ thứ ba là một bộ đồ bơi một mảnh màu xanh navy, thiết kế các đường sọc ở eo và bắp tay rất ấn tượng, thiết kế năng động này là kiểu thể hiện rõ nhất phong cách của Akane trong cả ba bộ.
“Bộ nào đẹp nhất? Tớ sẽ mua bộ mà Makoto-kun thích.”
Đã bảo là tại sao cứ bắt tôi chọn cơ chứ. Không chỉ các thành viên ban nhạc, mà cả nhân viên và những khách hàng khác trong cửa hàng cũng cứ nhìn về phía này.
Nếu nói bộ hợp với phong cách của Akane nhất thì là bộ thứ ba, nhưng điều đó không có nghĩa là nó hợp với cô ấy nhất, chỉ là nó gần với hình ảnh mà tôi tự ý gán cho cô ấy trong lòng mà thôi, còn nếu nói có hợp hay không—không, bộ nào cũng rất hợp với cô ấy... Nếu nói ấn tượng nhất là bộ bikini nhìn thấy đầu tiên, nhưng tôi lại không muốn bị họ nghĩ là mình chọn vì nó hở hang, tuy nhiên nếu dùng phương pháp loại trừ để chọn bộ thứ hai thì lại cảm thấy không thành thật, a a, khó quá...
“A ha ha, do dự rồi do dự rồi! Makoto-kun không cần phải khó xử thế đâu, cứ chọn theo trực giác đi!”
“...Ờ, vậy thì, bộ màu cam đầu tiên đi.”
“Biết rồi! Tuyệt quá, tớ đã không mạo hiểm vô ích!”
Akane quay lại phòng thử đồ, một lúc sau thay lại đồ cũ rồi đi ra. Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc đợi Akane tính tiền, ba người còn lại đang thảo luận gì đó.
“Còn ai muốn mua ở cửa hàng này không? Bộ tớ thích ở cửa hàng khác cơ.” Shizuki hỏi.
“Tớ cũng muốn đi xem thêm.”
“A, em sẽ mua ở đây.”
“Vậy thì,” Rinko nói rồi nhìn về phía tôi. “Tiếp theo là Kaya.”
Họ thật sự định để tôi chọn cho từng người một sao. Cảm giác chỉ mới một mình Akane thôi đã khiến tôi dùng hết sức lực của cả một ngày rồi.
“Nhưng senpai có vẻ mệt rồi, không sao đâu ạ, em đã quyết định rồi, không cần anh chọn giúp đâu. Chỉ cần xem một chút là được!”
Thế à, cảm ơn nhiều nhé, Kaya thật tốt bụng... Việc có thể thở phào nhẹ nhõm chỉ vì bấy nhiêu thôi chính là bằng chứng cho thấy đầu óc tôi đã quay cuồng đến mức nào. Vậy thì đâu cần phải cho tôi xem nữa làm gì.
Kaya thay đồ xong, mở rèm phòng thử đồ. Quả không hổ là một người mẫu thời trang đang hoạt động, cô bé đứng thẳng tắp, còn xoay một vòng tại chỗ cho chúng tôi xem. Bộ bikini dây chéo màu xanh da trời rực rỡ rất hợp với màu tóc của cô bé, hai dải ruy băng hình chữ X sau lưng và dưới rốn làm nổi bật làn da tuyệt đẹp. Nhìn thế nào cũng không ra một người nhỏ tuổi hơn tôi.
“Senpai, thế nào ạ?”
“...A, ừm... Cảm giác rất tuyệt.”
Từ nãy đến giờ cứ nói đi nói lại một câu, tôi cảm thấy có chút áy náy.
“Có thể làm senpai vui là em mừng rồi! Mẫu này em đã làm người mẫu trong buổi ra mắt bộ sưu tập xuân hè năm ngoái, hôm nay tìm được nó thật tốt quá! Vì nó bán hết rất nhanh.”
Kaya nở một nụ cười rạng rỡ, vẻ đáng yêu thường ngày đã thay thế cho sự kiêu hãnh và lộng lẫy của một người mẫu thời trang. Cô bé cười bẽn lẽn rồi lùi vào trong rèm.
Đứng ngoài phòng thử đồ đợi người khác thay đồ, có lẽ là khoảng thời gian khổ sở và sốt ruột nhất trong đời. Hôm nay đã trải nghiệm bốn lần rồi, sau đây còn lại Rinko và Shizuki nữa sao. Nhìn Shizuki có vẻ đã háo hức muốn cho tôi xem hết một lượt, nhưng Rinko hình như không hứng thú lắm với chuyện này, có lẽ sẽ tự mình âm thầm chọn xong. Tuy nhiên—
“Vậy tiếp theo là tôi. Sẽ đi ba cửa hàng, thử tổng cộng năm bộ, Murase-kun phải ghi nhớ kỹ nhận xét về từng bộ, sau đó trình bày rõ ràng lý do cho phán quyết cuối cùng.”
“Cậu tự chọn đi cho rồi...”
“Tại sao lại có thái độ không liên quan đến mình như vậy?”
“Bởi vì vốn dĩ nó không liên quan đến tôi mà!”
“Theo một nghĩa nào đó thì đồ bơi của tôi cũng là đồ bơi của Murase-kun mà, phải không?”
“Làm gì có cái ‘nghĩa nào đó’ mà nó lại thành ra như thế được! Cậu đừng có nói như thể tôi tự tiện mặc đồ bơi của cậu được không!”
“Nếu là Makoto-kun, xét về kích cỡ thì quả thật vừa vặn.”
“Shizuki cậu đừng có dùng một câu mà tấn công toàn diện thế chứ!”
“Không sao, tôi không giận, vì đó là sự thật.”
“Không có một chút sự thật nào cả!”
Show diễn thời trang qua nhiều cửa hàng đồ bơi đã khai mạc.
Vì hoàn toàn không có kinh nghiệm tự mua quần áo, đối với tôi, việc thử đồ xong mà không mua gì rồi rời khỏi cửa hàng là điều tuyệt đối không thể làm được, nhưng đối với các cô gái thường xuyên mua sắm đã quen với việc này, dường như đó là một chuyện hiển nhiên. Đối với nhân viên cửa hàng hình như cũng là chuyện thường ngày, lần nào cũng mỉm cười tiễn chúng tôi ra về.
Thế là, tôi đã nhiều lần được chiêm ngưỡng Rinko mặc đồ bơi ở mấy cửa hàng.
Đầu tiên là áo bơi bèo nhún một bên vai, với lớp vải satin đen mềm mại quấn từ bắp tay đến ngực. Bộ thứ hai là bikini cao cổ màu đỏ rượu vang kết hợp với váy bơi dài đến mắt cá chân theo phong cách trưởng thành. Sang cửa hàng khác, bộ thứ ba là đồ bơi một mảnh trễ vai cũng màu đen, thiết kế lưới thô xuyên thấu ở phần bụng và viền váy làm nổi bật làn da trắng ngần của Rinko. Rồi lại sang một cửa hàng khác, bộ thứ tư là đồ bơi một mảnh màu xanh xám, thiết kế cạp cao kết hợp với các chi tiết xếp nếp làm cho vòng eo thon gọn của cô ấy trông đặc biệt xinh đẹp. Bộ cuối cùng có phong cách hoàn toàn khác biệt, là một bộ monokini ren trắng, phần nách và lưng được khoét táo bạo càng làm nổi bật đường cong quyến rũ của cô ấy. Hôm nay đã ngắm quá nhiều đồ bơi một cách kỹ lưỡng, tôi cảm thấy đầu óc bắt đầu không còn minh mẫn nữa, đã tự động phát cả lời bình luận rồi.
“Vậy Murase-kun, đến lúc công bố kết quả bình chọn.”
Thay lại đồ cũ bước ra khỏi phòng thử đồ, Rinko nói với vẻ mặt thản nhiên. Cô ấy cũng đã thay đồ mấy lần còn tạo dáng như người mẫu, đáng lẽ phải rất mệt mới đúng, nhưng lúc này lại hoàn toàn không có vẻ gì.
“Đây là thử thách lớn nhất hôm nay đó, Makoto-kun!”
“Bộ nào cũng đẹp quá... Rinko-senpai hợp với màu trắng và đen như vậy, thật đáng ghen tị...”
“Ánh mắt của Makoto-kun nghiêm túc đến đáng sợ.”
Là tại các cậu gây áp lực bắt tôi phải chọn cho nghiêm túc đấy chứ!
“Nói rõ cả lý do nữa. Phải chi tiết và ngắn gọn.”
“Rốt cuộc là phải thế nào hả... Ờm, ừm... Cảm giác là bộ thứ ba có thiết kế xuyên thấu đó...”
“Lý do.”
“Còn cần lý do gì nữa? Thời trang chẳng phải là dựa vào trực giác từ cái nhìn đầu tiên sao.”
“Không phải là vấn đề cần hay không cần, mà là cảnh Murase-kun bình luận đồ bơi của phụ nữ trông rất thú vị nên tôi muốn xem.”
Cuối cùng cô ta cũng không thèm che giấu suy nghĩ thật của mình nữa...
“Tức là, ừm, cảm giác bộ thứ ba thể hiện được vẻ đẹp nhất.”
“Thể hiện? Không phải là trông đẹp? Ý là ‘đẹp’ không phải để miêu tả bộ đồ bơi? Vậy thì nó thể hiện ra vẻ đẹp ở đâu?”
Tại sao lại cứ bám lấy vấn đề này chứ. Nếu tôi thành thật trả lời là đường cong của eo và chân hay là rốn gì đó, thì chắc chắn sẽ bị lên án là tội phạm tình dục, thế là tôi nói một cách mơ hồ:
“Thì, cái đó, ừm, tức là—Rinko rất đẹp...”
Tại sao tôi lại bị buộc phải nói ra những lời này chứ?
“Rinko-chan, thủ đoạn khiến Makoto-kun phải nói ra những lời như vậy quả thực giống như một kỳ thủ chuyên nghiệp, tớ xin bày tỏ sự kính trọng...”
“Đó là vì thời gian quen biết đã lâu.”
“Phải làm đến mức này mới khiến senpai nói ra được à, em bắt đầu mất tự tin rồi.”
“Kaya-chan không được học theo cái đó đâu, phải tấn công trực diện mới được!”
Rốt cuộc mọi người đang chiến đấu với cái gì vậy? Một cảm giác bất an vô bờ bến dâng lên trong lòng.
“Cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi!” Shizuki thở hổn hển, hai tay nắm chặt.
“Tôi hoàn toàn không hiểu gì về thời trang cả, dù có xem bạn thay nhiều lần cũng không giúp được gì đâu. Hay là bạn tự chọn thì tốt hơn.”
Xem ra tôi đã bị bào mòn ghê gớm, nói chuyện sắp có cả tiếng khóc nức nở rồi. Tuy nhiên, Shizuki lại nói với một nụ cười đầy bao dung:
“Không sao đâu, tôi sẽ tinh tế với Makoto-kun, sẽ không nói là muốn thay ba bộ hay năm bộ gì đâu.”
“Cảm ơn nhiều lắm, nhưng ‘tinh tế’ nghĩa là sao?”
“Nghĩa là muốn xem tôi thay bao nhiêu lần là tùy thuộc vào Makoto-kun. Tiếp theo đây tôi sẽ thử liên tục cho bạn xem, dần dần giảm diện tích vải của mỗi bộ, xin Makoto-kun hãy cho tôi biết khi bạn cảm thấy đã đến giới hạn! Tôi muốn biết giới hạn của Makoto-kun!”
Shizuki cao giọng tuyên bố, sau đó cầm bộ đồ bơi đầu tiên biến mất vào phòng thử đồ, hai phút sau mở rèm ra, phô bày một sự lựa chọn kích cỡ hoàn hảo. Tôi đương nhiên nói OK.
“Tại sao lại là bộ đầu tiên! Rõ ràng tiếp theo sẽ càng ngày càng táo bạo hơn mà!”
Chẳng phải là đương nhiên sao, chính vì thế đó. Hay nói đúng hơn, bộ đầu tiên đã là một bộ bikini tam giác cực kỳ táo bạo rồi, những bộ sau nữa sẽ không phải là đồ bơi mà học sinh cấp ba có thể mặc được.
Khi cả nhóm đều mua xong đồ bơi, đã là ba giờ chiều.
“Chúng ta đến khu trò chơi điện tử đi!”
Khi xuống tầng một của trung tâm thương mại, Akane nói.
“Khoan đã, nên về thôi. Ai cũng xách đồ cả rồi, không muốn đi vòng vèo nữa đâu.” Tôi uể oải đề nghị.
Tôi muốn nhanh chóng về nhà, thay lại đồ của đàn ông. Hôm nay từ sáng đến giờ cứ mặc váy ngắn, lại còn hở rốn, vì căng thẳng tinh thần, các bộ phận trên cơ thể đều vô thức gồng lên, eo và chân đau mỏi vô cùng.
“Makoto-kun mặc đồ đáng yêu thế này mà không chụp purikura đã về thì có thấy có lỗi với cậu ấy không!”
“Không thấy, có gì mà có lỗi với chính mình chứ.”
“Senpai, ừm, nếu anh mệt thì em cõng anh đến khu trò chơi điện tử nhé?”
“Kaya, cách cậu thể hiện sự tinh tế lạ quá! Lúc này phải nói là ‘nếu mệt thì giải tán thôi’ mới đúng chứ!”
“Em xin lỗi, nhưng mà, em cũng muốn chụp purikura cùng với senpai trong bộ dạng thiếu nữ mùa hè này...”
Kaya cũng học theo các chị, không còn giấu giếm suy nghĩ thật của mình nữa.
“Tóm lại là Murase-kun muốn nghỉ ngơi, đúng không?” Rinko nói. “Vậy mọi người cùng đến khách sạn nghỉ một lát đi.”
“Khách sạn thì tuyệt đối không được!”
“Tại sao? Nghe nói gần đây toàn con gái cũng có thể đến, hình như thường được dùng để tổ chức tiệc tùng của hội con gái.”
“Không, tôi lo không phải chuyện đó? Hơn nữa chúng ta cũng đâu phải toàn là con gái? Không đúng, chính vì không phải toàn là con gái nên mới không được, à không, khoan đã, khách sạn cũng có nhiều loại, hơn nữa theo cái ‘nghĩa đó’ thì khách sạn không được phép cho học sinh cấp ba chúng ta vào mà phải không? Chết rồi, lại bị Rinko dắt mũi nữa rồi. Tiếp theo sẽ là kịch bản ‘tôi có nói là muốn đến loại khách sạn đó đâu chứ’, phải không. Chết tiệt, bị lừa rồi. A, không được nữa, đầu óc hoàn toàn không hoạt động, hình như bắt đầu lú lẫn rồi...”
“Senpai? Trông anh không ổn, cứ lẩm bẩm nói những lời kỳ quặc.”
“Đây có lẽ là triệu chứng nặng rồi. Tự ý phóng đại ý đồ của tôi lên 1.5 lần, tự mình nổi giận rồi lại tự mình bắt đầu kiểm điểm.”
“Makoto-kun xem nhiều đồ bơi quá nên sắp chết rồi, lúc này cần hô hấp nhân tạo.”
“Đừng có cố ngụy biện để cướp đi lần đầu của Murase-kun.”
“Ể, senpai quả nhiên vẫn là lần đầu à, thông tin này được xác nhận như thế nào vậy ạ?”
“Bằng cảm giác.”
“Hô hấp nhân tạo là ‘hít, hít, thở—’ đúng không?”
“Đó là lúc sắp sinh. Lúc sắp chết không có tác dụng đâu.”
Tôi thậm chí bắt đầu đau đầu và ù tai, cuộc đối thoại kỳ quặc của các cô gái gần như không lọt vào tai.
Ngay lúc đó, trong túi xách của tôi vang lên tiếng rung trầm trầm.
Lấy điện thoại ra xem, cái tên hiển thị trên màn hình khiến tôi giật mình. Là Kyoko Kashmir.
“...Xin lỗi vì đột ngột gọi cho cậu. Bây giờ có tiện không?”
Tôi đặt điện thoại lên tai, chớp mắt mấy cái, liếc nhìn bốn cô gái. Mọi người đều im lặng nhìn về phía này.
Không thể phủ nhận, tôi thật sự đã có một thoáng nghĩ rằng, đây có thể trở thành cái cớ để mình trốn thoát.
“...Em rảnh, ừm, không sao đâu ạ.”
“Cậu có thể đến Ginza một chuyến được không? Tôi hiện đang ở phòng thu, muốn cho cậu xem bên trong trông như thế nào.”
“Em đến ngay ạ!”
Tôi lập tức trả lời, vì giọng quá lớn, bốn người đang đứng nghe bên cạnh đều giật mình.