Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

30 57

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

23 107

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

57 633

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

301 7429

Ánh Sáng Cuối Con Đường

(Đang ra)

Ánh Sáng Cuối Con Đường

TurtleMe

Reincarnated into a new world filled with magic and monsters, the king has a second chance to relive his life. Correcting the mistakes of his past will not be his only challenge, however.

526 5281

Tập 07 - Chương 3 Bội số chung của đêm giữa hè

Biệt thự lớn hơn xa so với những gì tôi mường tượng khi xem ảnh.

Ban nhạc năm người chúng tôi chia làm hai chiếc taxi, vun vút lao đi trên con đường lớn ven bờ biển. Bên phải là bãi cát phẳng lì màu trắng sữa trải dài bất tận, đối diện là mặt biển màu lưu ly sẫm mênh mông không một gợn sóng. Dưới nắng hè tháng Bảy chói chang, sự tương phản giữa mây, trời và mặt nước càng thêm sắc nét. Khu rừng ven biển vốn che khuất tầm nhìn bên trái đột ngột lùi lại sau hàng rào chắn, một con dốc rải sỏi hiện ra trước mắt. Ghé sát cửa sổ xe nhìn lên đỉnh dốc, tôi thấy một tòa nhà trắng toát.

“A, bác tài ơi, chính là chỗ đó ạ, bên trái, trên con dốc ấy ạ!”.

Shizuki nói vọng lên từ ghế phụ.

Khi đến bãi đậu xe rộng thênh thang trước biệt thự, tôi là người đầu tiên bước xuống. Ngẩng đầu nhìn tòa nhà hai tầng độc lập, tôi sững người ra một lúc, quên cả việc lấy hành lý trong cốp.

Dù gì đây cũng là biệt thự do đại gia Rokuro-sensei xây, chắc chắn không thể nhỏ được—tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng thực tế vẫn dễ dàng vượt xa sức tưởng tượng. Căn nhà này phải to ngang ngửa một trung tâm sinh hoạt cộng đồng của quận.

“Oa, đỉnh thật!”.

Akane bước xuống từ chiếc taxi còn lại, reo lên.

“Trông như khách sạn ấy nhỉ.”.

Kaya cũng đưa tay che nắng, ngước nhìn lên mái nhà.

“Hành lý để ở cửa được không ạ?”.

Nghe bác tài hỏi, tôi giật mình nói “A, xin lỗi, để tôi chuyển cho ạ” rồi chạy vội về phía cốp xe. Toàn những món cồng kềnh như guitar và bass, không thể phiền bác tài làm hết được.

Có lẽ tiếng xe đã vọng vào trong, một bóng người đeo tạp dề mở cửa ra. Đó là một người phụ nữ đầy đặn vừa chớm già.

“Ôi chao, tiểu thư Shizuki! Cùng các bạn của tiểu thư! Mừng mọi người đã không quản ngại đường xa tới đây.”.

Shizuki giới thiệu đây là cô quản gia Fujimura. Tôi từng gặp cô một lần và nhớ rằng cô là người chăm lo sinh hoạt hàng ngày cho Rokuro-sensei.

“Tôi vốn được lão gia cưu mang, làm việc ở nhà của ông tại Ibaraki, nhưng từ khi sức khỏe ông có vấn đề thì cần phục hồi chức năng, rồi lại cần người có chứng chỉ y tế gì đó? Thành ra ông thuê rất nhiều người chuyên về mảng đó, công việc của tôi cũng ít đi hẳn. Phục vụ ông ấy lâu như vậy, giờ thấy cũng hơi buồn.”.

Cô Fujimura nói không ngớt, nhưng tay chân cũng nhanh nhẹn không kém. Cô thoăn thoắt chuyển hành lý của chúng tôi vào trong, túi du lịch thì mang hết lên tầng hai, nhạc cụ thì tập trung gần cầu thang xuống tầng hầm. Cô còn bưng ra cả trà lạnh nữa, thật sự cảm kích vô cùng.

“Thưa tiểu thư, nhà cửa đã được dọn dẹp và chăn nệm cũng chuẩn bị xong cả rồi. Thức ăn cũng đã mua đủ cho một tuần, nhưng như vậy có ổn không ạ?. Tôi có thể qua nấu ăn mỗi ngày.”.

“Không sao đâu ạ, cảm ơn cô Fujimura, như vậy là đủ rồi. Hiếm khi mới được đến đây nên tụi con muốn tự mình lo liệu mọi thứ.”.

“Chà, cũng phải. Lũ trẻ các con tự ở với nhau thì thoải mái hơn mà.”.

Cô Fujimura giải thích cặn kẽ cho chúng tôi một lượt từ những lưu ý khi dùng bếp và điều hòa, chỗ mua đồ, nơi cất đồ tiêu hao, v.v…, rồi dặn dò chu đáo: “Vậy mọi người hãy cứ thư giãn hết mình nhé. Sau khi các con đi rồi cô sẽ đến dọn dẹp, nên cứ vứt đồ ở đó là được, không cần dọn dẹp đặc biệt đâu. Có chuyện gì cứ gọi cô bất cứ lúc nào, nhận được điện thoại là cô sẽ tức tốc chạy tới ngay”, nói rồi cô lái xe đi.

“Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa—”.

Ngay khi bóng người ngoài vừa khuất, Akane liền hét lên đầy phấn khích, chạy tới chạy lui trong hành lang rồi nằm ngửa ra ghế sofa.

“Rộng quá! Đẹp quá! Tuyệt vời!”.

Phòng khách được thiết kế thông thẳng lên trần tầng hai, khiến tiếng hét vang vọng khắp căn nhà một cách vô nghĩa.

“Nhà bếp cũng rộng rãi ghê, trông dễ sử dụng đấy.”.

Kaya, người tự nhận mình phụ trách bếp núc, đã bắt đầu săm soi căn bếp một cách cẩn thận.

“Sau khi tốt nghiệp nhạc viện, sống ở đây có khi cũng là một lựa chọn…”.

Rinko có vẻ đã bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc đời.

“Vậy thì, tuy chúng ta chỉ vừa mới đến thôi!” người tổ chức, Shizuki, lên tiếng. “Trước khi nghỉ ngơi giải trí, tôi muốn chúng ta đi đến kết luận cho vấn đề còn tồn đọng đã.”.

Mọi người đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngồi quây quần trên ghế sofa quanh bàn trà.

Dù cảm thấy hơi đột ngột, tôi cũng ngồi xuống chiếc sofa gần cửa ra vào nhất, lần lượt quan sát biểu cảm của từng người.

Một tuần trước, tôi đã báo với mọi người chuyện Kyoko-san lại một lần nữa đến bàn về việc làm nhà sản xuất.

Chúng tôi đã quyết định sẽ cùng nhau thảo luận trong chuyến tập huấn—và kể từ đó, chúng tôi thật sự không hề nhắc lại chủ đề này cho đến khi đặt chân đến đây.

Đây là chuyện hệ trọng liên quan đến tương lai của ban nhạc, không thể cứ trì hoãn mãi được.

Để có thể chuyên tâm vào âm nhạc trong tuần tới, có lẽ cũng nên đi đến kết luận ngay khi vừa đến biệt thự. Shizuki khá là quyết đoán đấy, tôi phải học tập cậu ấy mới được.

“Quả nhiên là mình hy vọng có một phương án mà mọi người đều chấp nhận.”.

Akane nói một cách nghiêm túc.

“Lý tưởng nhất là tất cả chúng ta đều chung ý kiến mà chẳng cần phải bàn bạc gì sất.”.

Rinko có vẻ hơi quá duy tâm rồi.

“A, cái đó, mọi người không cần tính em vào đâu ạ. Các senpai cứ quyết định đi ạ.”.

Chuyện này thì liên quan gì đến việc Kaya là đàn em chứ? A, cậu ấy đang để tâm đến việc mình không phải là thành viên chính thức sao?. Chuyện này nếu không làm rõ ràng thì có lẽ sẽ rất phiền phức. Hơn nữa, lần trước khi Kyoko-san đề nghị làm nhà sản xuất cho chúng tôi thì Kaya vẫn chưa có mặt, thật ra tôi vẫn chưa xác nhận lại với cô ấy lần này có tính cả Kaya vào không—.

“Kaya, khách sáo như vậy là không được. Tớ hy vọng sẽ không để lại chuyện gì khiến sau này phải canh cánh trong lòng.”.

Canh cánh trong lòng? Rinko-san, cậu nói có hơi quá không?.

“Chia lượt không phải tốt sao, dù gì cũng có một tuần mà.”.

Hả? Mọi người đang nói gì vậy?.

“Nhưng mà có bảy ngày sáu đêm, không chia đều được, sẽ có người hai ngày người một ngày.”.

“Vậy à, khó nhỉ. Quả nhiên vẫn là oẳn tù tì thôi.”.

“Khoan đã. Sáu nhân đôi là mười hai, mười hai chia hết cho bốn.”.

“Ồ, quả không hổ là dân ban tự nhiên! Mà khoan, tớ cũng là dân ban tự nhiên mà!”.

“Cái này đâu phải ban tự nhiên, chỉ đơn thuần là toán thôi chứ! A không phải, ờm,”.

Cuối cùng tôi cũng chen vào được.

“Mọi người đang nói gì vậy?”.

Ánh mắt của tất cả đổ dồn về phía tôi. Shizuki nói với vẻ mặt khó hiểu:.

“Bọn tôi đang bàn chuyện chia phòng ạ.”.

“Chia phòng? Hử? A a, ừm? A a, ồ…”.

“Đến nơi ở rồi mà không quyết định trước ai ngủ phòng nào, thì sao mà dọn dẹp hành lý được chứ?. Murase-kun tưởng chúng tôi đang nói gì vậy?”.

“Không phải, ừm, cậu nói cũng đúng…. Nhưng mà chia lượt rồi 6 với 12 là sao nữa?”.

Shizuki chỉ tay về phía cầu thang dẫn lên tầng hai, những bậc thang xoắn ốc được sơn màu trắng.

“Ở đây, chỉ có bốn phòng ngủ thôi ạ.”.

“Hả? Dù nhà to như thế này sao?”.

Tôi nhìn theo hướng tay của Shizuki lên tầng hai.

…Thì ra là vậy. Quả thật, tuy tổng diện tích sàn rất lớn, nhưng vì phòng khách được thiết kế thông tầng, nên tầng hai chỉ rộng bằng một nửa tầng một. Hơn nữa, với thiết kế xa hoa thế này, ước chừng mỗi phòng ngủ đều vô cùng rộng rãi, nên chỉ có bốn phòng cũng không có gì lạ.

“Giường trong mỗi phòng ngủ đều là cỡ Queen, nên hai người ở chung một phòng hoàn toàn không thành vấn đề ạ.” (Chú thích của người dịch: Queen Size, một loại giường đôi có kích thước ở Nhật Bản thường vào khoảng 1.7m*1.95m).

“A—…. Thì ra đó là lý do mọi người bàn chuyện chia lượt này nọ sao.”.

Có người được phòng riêng, có người phải ở chung với người khác, chuyện này có lẽ đúng là hơi bất công, nhưng để công bằng mà mỗi tối đều phân chia lại phòng ốc thì cũng không ổn lắm thì phải?.

Thôi kệ, nếu họ đã muốn vậy thì tôi cũng chẳng có gì để phàn nàn.

“Murase-kun. Chẳng lẽ cậu nghĩ chuyện này không liên quan đến mình?. Cậu nghĩ mình chắc chắn sẽ được ở phòng đơn suốt sao?”.

Giọng của Rinko đầy sự gây hấn.

“Hử…. A a, ừm, thật lòng mà nói thì đúng là vậy…. Nhưng chuyện này cũng không đến lượt tôi nhiều lời.”.

“Nói gì vậy chứ. Chỉ duy nhất cậu là đã được mặc định sẽ ở phòng đôi mỗi ngày trong tuần này rồi. Bây giờ chúng tôi đang thảo luận xem ai sẽ ở chung phòng với cậu.”.

Tôi chết lặng.

“…Gì cơ? S-sao lại thành ra thế này?”.

“Bốn người chúng tôi, chẳng phải đã đến nhà Akane ngủ lại trong buổi tiệc cuối năm sao? Lúc đó chúng tôi đã nhận ra một vấn đề cốt lõi: tướng ngủ của cả bốn người đều rất tệ.”.

“…Vậy thì sao?”.

“Bốn phòng ngủ, năm người. Vậy nên để có thể trải qua những đêm yên bình, chỉ còn cách sắp xếp một phòng ngủ cho Murase-kun và một người khác. Chuyện đơn giản vậy thôi.”.

“Như vậy thì yên bình chỗ nào chứ!?. Ở chung phòng ngủ với tôi? Dù chỉ có một cái giường?. Không ổn đâu, dù gì tôi cũng là con trai mà?” Tôi thấy thật buồn cho bản thân khi phải dùng đến từ “dù gì”.

“Murase-kun, ý cậu là ngủ chung giường sẽ làm gì chúng tôi à?”.

“…Không, sẽ không.”.

“Thế thì có vấn đề gì đâu.”.

Này! Logic gì vậy! Không được đâu!. Nhưng phản bác lúc này chẳng khác nào tự thừa nhận mình sẽ giở trò với cô gái ngủ chung giường. Tại sao tôi lại rơi vào tình thế khó xử này, không có lối thoát nào sao?.

Sau một hồi khổ não, tôi nảy ra một ý.

“Không, khoan đã, tướng ngủ của tôi cũng không tốt, điều kiện giống hệt mọi người.”.

“Tướng ngủ của Murase-kun rất tốt mà?”.

Sự phủ định này nhanh và bất ngờ đến mức tôi không lường trước được.

“…Không, không phải, sao cậu biết tướng ngủ của tôi?. Có phải đã thấy tôi ngủ đâu—”.

Cậu ta thấy thật rồi!. Lần Rinko cãi nhau với bố mẹ bỏ nhà đi, cậu ấy đã ở lại phòng tôi một đêm!.

“Tôi chưa từng thấy ai có tướng ngủ tốt như vậy. Rõ ràng là nằm trong khe hở giữa giá đàn keyboard và loa, vậy mà không gây ra một tiếng động nào.”.

“Hử, c-cái đó, đó là chuyện gì vậy ạ? Ở chung một phòng?. Là qua đêm ở phòng Murase-senpai sao?. Xin hãy kể chi tiết cho em với!”.

Thấy Kaya hào hứng hỏi dồn, Rinko kiên nhẫn kể lại, có vẻ còn bịa ra đủ thứ chuyện như vuốt tóc tôi cho đến khi ngủ, rồi bộ pyjama tôi mặc có hình Little Twin Stars, nhưng lúc đó tôi đang mải cố nhớ lại tướng ngủ của mình nên không kịp phản bác.

“Murase-kun của ban đêm đặc biệt an toàn. Lúc ngủ cũng sẽ không phạm tội tình dục.”.

“Đừng có nói như thể lúc tôi thức sẽ phạm tội tình dục chứ!?”.

Mà làm sao tôi biết tướng ngủ của mình được chứ, lúc ngủ có thấy gì đâu!.

“Vậy nên sự kiện chung giường với Murase-kun sẽ diễn ra sáu lần. Làm sao để phân chia cho bốn người là một vấn đề nan giải.”.

Thì ra đó là lý do họ tranh cãi vì có người hai ngày người một ngày sao. Chắc chắn là họ nghĩ bớt được ngày nào hay ngày đó rồi.

“…Vậy, nhân 6 lên thành 12 là sao nữa?”.

“Hết nói nổi, cậu còn dám tự nhận mình là dân ban tự nhiên à?. Chỉ cần mỗi ngày hai người ngủ chung với Murase-kun, sáu ngày mỗi người sẽ được hai lần, rất công bằng đúng không?”.

“Chuyện này thì liên quan gì đến ban tự nhiên!. Ba người ngủ chung?. Tại sao phải làm chuyện vô nghĩa như vậy?”.

“Giường là cỡ Queen nên không vấn đề gì đâu, Makoto-kun người lại thon thả, ba người có thể ngủ thành hình chữ 川 (xuyên) được.”.

“Tôi đâu có lo chuyện đó!. Kệ nó là chữ xuyên hay chữ sơn!”.

“Ngủ thành chữ sơn nghĩa là bốn người cùng lúc à?. Người ngủ ở nét ngang chẳng phải đáng thương lắm sao?”.

“Akane cậu đừng có thêm dầu vào lửa!”.

Lúc này, Shizuki giả vờ bình tĩnh nói:.

“Không còn cách nào khác. Với tư cách là người tổ chức, tôi sẽ chịu trách nhiệm ở chung phòng với Makoto-kun một tuần. Đây là cách giải quyết trọn vẹn nhất.”.

Akane nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.

“Như vậy không được!. Ngủ chung với tớ là được rồi, nhà chúng ta gần nhau mà lại thường xuyên chen chúc trên tàu điện chật cứng, nên quen với việc bị ép vào cùng một chỗ rồi!”.

Hoàn toàn không hiểu cái lý lẽ này. Chưa kịp để tôi phản bác, Rinko đã lên tiếng trước:.

“Lần này nên để tôi ở chung. Vì tôi đã có kinh nghiệm một lần, có thể khống chế thiệt hại chỉ ở một mình tôi.”.

Đã nói là tôi không làm gì cả mà!. Vừa định mở miệng, lại nghe Kaya vội vàng chen vào:.

“Ừm, cái đó, em là đàn em, chuyện này nên để em gánh vác. Các chị cứ ở phòng đơn nghỉ ngơi cho khỏe, để em ở cùng Murase-senpai ạ.”.

Mỗi người đều tranh nhau phát huy tinh thần tự hy sinh, khung cảnh trông như một buổi triển lãm tình bạn cao đẹp, còn tôi, kẻ đầu sỏ, chỉ cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

“Không phải, cái đó, tôi ngủ trên sofa ở đây là vấn đề được giải quyết rồi mà.”.

Tôi cứ ngỡ đây là một phương án cực kỳ đúng đắn và thực tế—.

“Tuyệt đối không được!. Phải đảm bảo chất lượng giấc ngủ!”.

“Đây là sofa đôi đó, làm gì có chỗ mà ngủ!”.

“Nếu ngủ ở đây thì buổi tối phải bật điều hòa cho cả cái phòng khách thông tầng rộng lớn này. Lãng phí điện.”.

“Hơn nữa ở đây, nắng sớm có thể chiếu thẳng từ cửa chính vào, chắc chắn sẽ thức dậy từ năm giờ sáng. Thiếu ngủ mà ra biển rất nguy hiểm.”.

Dưới sự công kích của toàn thể, phương án của tôi đã bị bác bỏ. Gì vậy chứ. Mặc dù tôi cũng biết chỗ này không thích hợp để ngủ qua đêm cho lắm.

Lúc này, một tia sáng bất chợt lóe lên trong đầu tôi.

“Chờ đã, Ma-chan? Cậu định đi đâu, nói còn chưa xong mà?”.

“Tầng hầm! Phòng tập!”.

Tôi không kịp giải thích cặn kẽ đã chạy về phía cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Tiếng bước chân của mấy người họ theo sau mang đầy vẻ bối rối.

Nghe nói biệt thự này do Rokuro-sensei xây, vậy thì—trong lòng tôi gần như đã chắc chắn. Nếu là tự mình xây phòng tập, chắc chắn sẽ làm như vậy.

Trong hành lang không dài, bức tường bên phải là một cánh cửa lùa lớn, tường bên trái có hai cánh cửa cách nhau một khoảng. Phía trước bên trái có lẽ là phòng điều khiển, tôi vừa nghĩ vừa mở cửa.

Điều hòa không thổi đến đây, không khí oi bức phả vào mặt.

Tôi đoán đúng rồi. Bàn điều khiển SSL (Solid State Logic) nằm ngang trong bóng tối, căn phòng đặt bàn và loa lớn vẫn còn thừa không gian, sát tường còn có một chiếc sofa.

“Thấy chưa, y như tôi nghĩ!”.

Tôi vui mừng vì đoán trúng nên nói lớn, rồi quay người lại với những người khác đang theo sau.

“Sofa giường!. Lưng ghế có thể ngả ra thành giường phẳng!. Tôi đã đoán là Rokuro-sensei chắc chắn sẽ đặt cái này, dù gì trong lúc mix nhạc cũng thường muốn chợp mắt một lát!. Tức là chỉ cần tôi ngủ ở đây thì mọi vấn đề đều được giải quyết đúng không?. Tốt quá rồi, tôi luôn mơ được ngủ lại ở phòng tập đấy. Hử, Shizuki, bạn sao vậy?”.

Không hiểu vì sao, Shizuki đột nhiên ngồi thụp xuống đất như bị đau bụng, Kaya ở bên cạnh nhẹ nhàng xoa lưng bạn ấy.

“…Không, không có gì ạ.”.

Bạn ấy lẩm bẩm ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng đau khổ, rồi vịn tay Kaya từ từ đứng dậy lấy điện thoại ra.

“…Tôi sẽ đi khiếu nại với ông nội ngay lập tức. Hỏi ông xem đặt cái sofa giường này là có ý gì.”.

“Tại sao chứ!?. Có sofa giường là tôi mãn nguyện lắm rồi, giường bình thường thật sự không đặt vừa đâu!”.

“Tôi không có ý đó!”.

“Shizuki-chan bình tĩnh lại! Không phải lỗi của ông cậu đâu!”.

“Đúng, tất cả đều là tại Murase-kun.”.

“…Phải, phải rồi ạ. Tôi suýt nữa đã hồ đồ mà vô lễ với ông nội.”.

Không, tôi cũng hoàn toàn không có lỗi mà?. Tại sao mọi người đều cảm thấy là do tôi không tốt?.

Sau sự cố nhỏ vừa xảy ra ngay khi mới đến nơi, mọi người lần lượt cầm hành lý biến mất vào phòng ngủ.

Tôi lập tức hành động, chuyển nhạc cụ của mọi người vào phòng tập. Nơi này ngoài phòng thu âm vừa đặt đàn grand piano và trống jazz mà vẫn vô cùng rộng rãi, còn có một phòng thu phụ để thu âm riêng. Đến nhà kho, tôi phát hiện có đủ loại amp head và loa, tôi chắp tay cảm tạ Rokuro-sensei sâu sắc.

Sau đó, phải xem khi chơi thực tế sẽ có âm thanh như thế nào.

Chắc là dù có nói thế nào cũng không thể kỳ vọng hiệu quả đỉnh như ở “Victoria Fall” được. Phải hạ thấp kỳ vọng trước để không bị thất vọng. Hay là thử chơi piano một chút xem sao?. Không được không được, có khi màn trình diễn vụng về của tôi sẽ càng làm thất vọng hơn, phải để Rinko chơi đầu tiên mới được. Chưa nói đến chuyện đó, đã qua một giờ trưa rồi, phải đi chuẩn bị bữa trưa. Người biết nấu ăn chỉ có hai, nếu tôi lười biếng thì chỉ làm tăng gánh nặng cho Kaya.

Trở lại phòng khách, tôi phát hiện vẫn chưa có ai khác xuống lầu. Tôi chỉ cần vứt hành lý bừa bãi là xong, nhưng các cô gái chắc sẽ mất khá nhiều thời gian. Mất ba tiếng đồng hồ trên đường giữa trời nóng nực, có khi có người muốn tắm một cái.

Mở tủ lạnh ra, tôi thấy bên trong chứa đầy ắp thịt và rau củ cho một tuần. Thậm chí còn có cả salad đã làm sẵn và bánh mì nướng pizza chỉ cần cho vào lò là ăn được. Thật sự quá cảm kích cô Fujimura.

Tôi đặt bánh mì nướng pizza vào lò và hẹn giờ, lau bàn rồi bày sẵn đũa, cốc và đĩa cho năm người, lúc này tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang.

“A, xin lỗi, đã để senpai làm một mình. Em cũng tới chuẩn bị đây ạ.”.

Là giọng của Kaya.

Cô Fujimura về cơ bản đã chuẩn bị giúp hết rồi nên không sao đâu—tôi quay người định mở miệng, nhưng lời đến bên môi lại cứng họng.

Cậu ấy đang mặc đồ bơi. Một bộ bikini dây chéo màu xanh nõn chuối rực rỡ. Mặc dù bên ngoài có khoác một chiếc áo len mỏng, nhưng gần như không che được da thịt.

“Sao lại mặc đồ bơi rồi!?”.

“Dù gì lát nữa cũng ra biển mà…”.

Miệng tôi cứ mấp máy không nói nên lời, lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân của mấy người nữa đi xuống cầu thang xoắn ốc.

Rinko, Shizuki, và cả Akane. Tất cả mọi người đều mặc đồ bơi, như thể đã hẹn trước với nhau.

“Thấy chưa, không thay đồ. Murase-kun không thể nào thay đồ bơi được.”.

“Huhu, rõ ràng đã cược cửa khó vậy mà…. Tin vào Makoto-kun đúng là quá ngu ngốc!”.

“Lấy Rinko-chan và Shizuki-chan cộng lại chia trung bình có vẻ vừa đẹp, không quá nuông chiều cũng không quá nghiêm khắc. Mình sẽ nhắm tới mục tiêu đó.”.

Cả bọn cứ thế tự nhiên ngồi vào bàn. Thấy tôi vẫn còn ngây ra, Kaya giúp bưng đĩa bánh mì nướng pizza đã nướng xong lên bàn.

“Trông ngon quá!. Ê, cái này vừa mới làm à?”.

“Là cô Fujimura làm sẵn rồi ấy mà. Cảm kích quá đi.”.

“Đang đói bụng đây.”.

“Đồ uống có nước táo, nước cam và trà, a, còn có cả cà phê nữa.”.

Akane mặc đồ bơi và Shizuki mặc đồ bơi và Rinko mặc đồ bơi cùng với Kaya mặc đồ bơi ngồi quây quần bên bàn, vui vẻ ăn trưa. Cảnh tượng gì thế này….

“Ma-chan làm gì thế, không ăn nhanh là nguội đấy.”.

Akane vỗ vào chiếc ghế trống thúc giục tôi.

“…A a, ừm…”.

Tôi ngồi xuống, cẩn thận đưa tay về phía bánh mì nướng pizza, nhưng bên trái, bên phải, phía trước toàn là vai, xương quai xanh, ngực và nách của họ, tôi đành phải cúi gằm mặt xuống, mặt gần như dán vào đĩa.

“Makoto-kun không được như thế, ăn uống mà cúi rạp người như chó thì mất hình tượng lắm!. A, là do chuyển nhạc cụ mỏi tay rồi đúng không?. Để tôi đút cho cậu ăn!. A—”.

“Không phải, tại tôi không biết nhìn đi đâu…. Sao tất cả mọi người đều mặc đồ bơi vậy…”.

Shizuki nghiêng đầu thắc mắc.

“Đã đến biển rồi, bây giờ không mặc thì còn đợi đến lúc nào ạ?”.

“Nhưng mà, bây giờ vẫn đang ở trong nhà mà. Ở trong nhà cứ thấy…”.

Nghĩ kỹ lại, tại sao đồ bơi lại có thể mặc ra ngoài được nhỉ?. Về cơ bản nó cũng giống như đồ lót mà?. Thậm chí có những bộ còn hở hang hơn cả đồ lót nữa?. Vì là mùa hè?. Vì ở gần nước?. Vì nắng gắt?. Mọi người có bị lừa không vậy?. Tôi nghĩ đến đủ thứ linh tinh, đầu óc cảm giác như sắp nổ tung, tôi nói “Vậy tôi ra phòng tập ăn…” rồi cầm đĩa định đứng dậy.

“Murase-kun, phòng tập cấm ăn uống mà, không tốt cho thiết bị.”.

Một câu của Rinko khiến đầu óc tôi nguội lại.

“Nói mới nhớ, đúng thật. Xin lỗi.” tôi nói rồi ngồi xuống lại.

“Ghê thật. Rõ ràng Ma-chan hoảng loạn như thế, mà chỉ một câu ‘không tốt cho thiết bị’ là bình tĩnh lại ngay.”.

Gì chứ, có gì không tốt, thiết bị âm thanh không đáng được trân trọng sao!.

Dù đã bình tĩnh lại, nhưng bốn bóng hình mặc đồ bơi vẫn không biến mất khỏi tầm mắt tôi. Tôi cố gắng không ngẩng đầu lên, ăn xong bữa trưa một cách gượng gạo.

“Chúng ta sẽ ở đây một tuần, ngày đầu tiên mà đã như vậy thì chúng tôi khó xử lắm. Murase-kun mau quen đi.”.

“Quen, ý cậu là ngày mai cũng định làm vậy à?”.

“Là mỗi ngày. Vì là tập huấn mùa hè mà.”.

Tại sao chứ…. Thật khó hiểu….

“A, lúc giặt phơi khô thì sẽ mặc đồ bình thường đó. Đồ bơi chắc chỉ mặc ban ngày thôi.”.

“Định mặc đồ bơi từ sáng đến tối luôn sao?. Như vậy sao tôi quen được.”.

Nói đúng hơn, với tư cách là một con người, nếu quen được mới là có vấn đề.

“Dưới ánh nắng hè chói chang tớ thấy rất tự nhiên!. Và tớ ăn xong rồi!”.

Akane chắp tay kêu “bụp” một tiếng, đứng dậy đầu tiên. Đĩa và cốc đều đã trống trơn.

“Đánh răng xong là đi thôi!. Có dù che nắng với giường bãi biển đúng không?. Ở trong kho à?”.

“A, xin đợi một chút, tôi sẽ dẫn bạn đi.” Shizuki cũng đứng dậy.

“Murase-kun cũng ăn nhanh lên, rồi đi thay đồ đi.”.

“Ê…. Tôi thôi đi. Ở lại trông nhà.”.

“Senpai không đi cùng ạ!?”. “Makoto-kun!?. Rõ ràng khó khăn lắm mới đến được biển!”.

Shizuki và Kaya từ hai bên trái phải nhoài người tới ghé sát mặt vào tôi, tôi suýt nữa thì bị bánh mì nướng pizza nghẹn.

“Phòng tập ở đây còn chưa dùng qua, có nhiều thứ tôi muốn thử lắm, với lại tôi còn muốn chỉnh lại nhạc cụ nữa.”.

“Makoto-kun, bạn nghĩ chúng ta đến đây để làm gì!”.

“Là để tập luyện mà!”.

Rinko nhẹ nhàng đặt tay lên vai Shizuki đang run rẩy.

“Hết cách rồi, chuyện này cũng nằm trong dự liệu. Dù gì cũng là nhờ có phòng tập mới dụ được cậu ta mà.”.

“Huhu…. Bốn người mặc đồ bơi dễ thương thế này bao vây mà cũng không có tác dụng…”.

“Nói đúng hơn là vì bốn người cùng tấn công nên mới phản tác dụng đấy chứ.”.

“A, ngày mai em sẽ thử mặc tạp dề bên ngoài đồ bơi!”.

Nhìn họ thảo luận đối sách ngay trước mắt, trong lòng tôi cứ thấy là lạ….

“Không phải, cái đó, tôi cũng không nói là tuyệt đối không ra ngoài hay là không đi biển lần nào. Nhưng mà chỉ là vừa mới đến, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, với lại cũng muốn làm quen với thiết bị ở đây sớm một chút, nên là, ừm, mọi người xem, tập huấn có một tuần lận mà.”.

“Vậy thì vậy thì, ngày mai!. Ngày mai nhất định phải cùng tôi ra biển!”.

“A a, ừm, được…”.

“Cùng chơi bóng chuyền bãi biển!. Cùng đập dưa hấu!. Cùng đuổi bắt nhau trên bãi cát!. Cứu một con rùa bị bắt nạt rồi cùng nhau đến Long Cung!. Rồi còn cùng nhau mở hộp ngọc báu biến thành ông già bà lão!”.

“Shizuki-chan bình tĩnh lại. Kế hoạch cho tương lai hơi bị xa rồi đấy, bây giờ đừng nói đến đời cháu, đến con còn chưa có nữa là.”.

“Ph-phải rồi ạ. Bắt nạt rùa là không đúng.”.

Không chỉ có vậy, mấy cái bạn nói sau đó cũng không được nốt đâu?.

Vì cần người cầm giường bãi biển, thảm và dù che nắng, nên tôi cũng phải đi cùng một chuyến, chuyển đồ ra bờ biển. Vừa bước ra khỏi cửa một bước, ánh nắng đã hóa thành bạo lực tấn công, cảm giác như bị ấn liên tục trên vỉ nướng. Đi xuống con dốc trải sỏi, qua đường xe chạy, đi qua con dốc nở đầy hoa cẩm chướng Nhật Bản rồi xuống bậc thềm xi măng để ra đến bờ biển. Chỉ vậy thôi mà tôi đã mồ hôi đầm đìa, chỗ vai vác khung giường bãi biển trên áo thun ướt sũng, dính chặt vào người.

Trên bãi biển đâu đâu cũng là khách du lịch, phải mất một hồi lâu mới tìm được chỗ để cắm dù và đặt giường. Trai gái mặc đồ bơi tụ tập ở bờ biển, trong gió biển lẫn lộn tiếng cười nói và khóc lóc của trẻ con, dưới mái hiên của những quán lều trên bãi biển, những lá cờ dài in thực đơn phấp phới trong gió.

Ngày mai lại phải bơi lội chạy nhảy ở nơi đông người thế này sao….

Chắc hẳn Shizuki là người đầu tiên nhận ra vẻ bơ phờ của tôi, bạn ấy liền nói:

“Gần đây hình như có một nơi rất tuyệt mà không có ai lui tới đấy, ngày mai chúng ta đến đó đi.”

“...À à, ừm, tôi rất mong chờ...”

Lòng đầy áy náy, tôi men theo lối cũ trở lại biệt thự.

Mọi người đều hứng khởi như vậy, chỉ có mình tôi khăng khăng ở nhà thì có trẻ con quá không? Nhưng mà, sau khi mọi người trở về sẽ bắt đầu chơi nhạc, hơn nữa đã muốn thu âm thì tốt nhất là phải thu được âm thanh cho tử tế, phải nhân lúc này làm quen với phòng tập mới được.

Thôi đừng dằn vặt nữa, ngày mai bù đắp cho họ là được.

Nói thì nói vậy, nhưng rốt cuộc phải bù đắp thế nào đây? Hay là lúc chơi đập dưa hấu thì tôi sẽ làm trái dưa? Không không, thế thì mất mạng như chơi. Tôi gạt phắt mấy ý nghĩ ngớ ngẩn đi, rảo bước lên dốc trở về biệt thự.

Trở lại căn phòng bật điều hòa, tôi thở phào một hơi rã rời, nhất thời không thể cử động. Uống cạn chai nước, tôi tiến xuống phòng tập dưới hầm.

Ban đầu, tôi chỉ định chuẩn bị cho việc thu âm, điều chỉnh lại các thiết bị.

Tôi dựng microphone quanh bộ trống, xác nhận tình trạng nhiễu âm, dùng bình phong hoặc đắp chăn lên để hạn chế những âm thanh thừa thãi. Vốn dĩ tôi chỉ định làm xong mấy việc lặt vặt này là thôi.

Nhưng khi tôi ngồi xuống ghế trống, lóng ngóng gõ một đoạn fill-in rồi đột nhiên ngước mắt lên, cây đàn grand piano đang lặng lẽ nằm trong phòng thu phụ liền lọt vào tầm mắt.

Tôi cảm nhận được – à à, đây đúng là phòng tập do ông Rokuro xây dựng.

Vị trí của tay trống ngồi đối diện với cây đàn piano. Người chơi piano ngẩng đầu lên khỏi phím đàn, nhìn về phía trước theo đường chéo, vừa hay có thể bắt gặp ánh mắt của tay trống.

Đó là cách sắp xếp vị trí trong nhạc jazz.

Khi chơi jazz cần giao tiếp rất nhiều, việc giao lưu bằng ánh mắt cũng trở nên quan trọng. Đặc biệt là tầm nhìn của người chơi piano dễ bị che khuất, nên việc sắp xếp ở vị trí chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy tay trống sẽ rất thuận tiện khi biểu diễn.

Ông Rokuro xây dựng biệt thự này, hẳn là để cùng chơi nhạc với Shizuki ở đây. Nghe nói nó được xây từ rất lâu rồi, có lẽ lúc đó sức khỏe ông vẫn còn tốt. Trong lòng ông hẳn đã mường tượng về một đêm hè cùng cô cháu gái yêu quý hòa tấu, từ giai đoạn thiết kế đã đưa ra đủ loại yêu cầu, xây nên một thiên đường nhỏ bé lý tưởng. Rõ ràng căn nhà được xây rất bề thế, nhưng phòng cho khách lại không nhiều, có lẽ cũng vì ngay từ đầu đã không định cho quá nhiều người ở. Chỉ có mình ông, và Shizuki, nhiều lắm là mời thêm một hai người bạn tri kỷ, ban ngày ngắm biển, đêm đến dùng tiếng đàn át đi tiếng sóng, thâu đêm suốt sáng...

Giấc mơ, vẫn chỉ dừng lại ở giấc mơ.

Tuy không nghe nói chi tiết về bệnh tình của ông Rokuro, nhưng nghe bảo tay phải và chân phải của ông không còn nghe theo sự điều khiển, e rằng đã không còn hy vọng cùng Shizuki hòa tấu được nữa.

Tôi đứng dậy, lấy cây bass ra lên dây. Vị trí đứng của tôi ở ngay giữa trống và piano. Đây là vị trí tiêu chuẩn của ban nhạc jazz. Tay bass đứng chơi, được người chơi piano và tay trống đang ngồi thu vào tầm mắt, và tiết tấu cứ thế đan xen. Ông Rokuro cũng là một tay chơi piano cừ khôi, nếu không ngã bệnh, hẳn sẽ là cảnh tôi đứng ở nơi giao nhau giữa ánh mắt của ông và Shizuki, bị những con sóng dấy lên từ nhịp điệu của hai người xô dạt, cố gắng đứng vững trên bãi cát đã thấm đẫm nước biển...

Giấc mơ, vẫn là giấc mơ.

Âm thanh của người đó chỉ thuộc về riêng người đó, không một ai có thể thay thế.

Thế nhưng, khi tôi nhẹ nhàng lướt ngón tay dọc theo dây đàn của cây P Bass chưa cắm vào ampli, tiếng ride cymbal du dương liền chảy vào trong tâm trí tôi, mang theo một cảm giác ngọt ngào và nôn nao.

Là thứ âm thanh của ông Rokuro.

Tôi quay đầu nhìn về phía bộ trống jazz.

Không có ai ở đó. Tôi hiểu rằng, âm thanh vừa nghe thấy không thuộc về thực tại, nó chỉ vang vọng bên trong tâm trí tôi mà thôi.

Dù vậy, âm thanh ấy thật sự tồn tại, nó thấm đẫm đầu ngón tay tôi, thấm đẫm cả những bức tường, sàn nhà, khung cửa và mỗi một sợi dây cáp trong phòng tập này.

Tôi chợt nhớ đến phòng thu số hai của "Victoria Fall", nơi tôi từng thấy những chùm sáng lấp lánh.

Khung cảnh nơi đó là một dải ngân hà rực rỡ sao trời. Vô số ý tưởng âm nhạc như những tia lửa được gọt giũa từ linh hồn của các nhạc công, cào cấu trong bóng tối, để lại những vết sẹo.

Còn khung cảnh nơi đây lại là một ngôi sao băng đơn độc xẹt qua bầu trời rạng đông, ôm ấp biết bao nguyện ước chưa kịp thành hình, rơi xuống biển cả. Tôi có thể dùng ngón tay lần theo quỹ đạo ấy, có thể ngân nga giai điệu được tấu lên bằng chính cơ thể đang bùng cháy, thậm chí có thể chép nó thành một bản nhạc.

Tôi đặt cây bass lên giá, trở lại phòng điều khiển. Lấy cuốn sổ nhạc trong cặp ra, lật một trang mới tinh, tôi níu chặt lấy thứ âm nhạc sắp sửa tuôn trào khỏi cơ thể,趁 nó còn chưa tan biến, tôi vội vã lướt bút chì.

Thời gian bắt đầu lặng lẽ cháy lên.

Mọi người trở lại biệt thự lúc nào tôi hoàn toàn không để ý. Thấy Kaya cẩn thận mở cửa phòng điều khiển bước vào, phản ứng đầu tiên của tôi là ngây ngô nói: “Ể? Sao sớm vậy.”

“A, vâng, xin lỗi đã làm phiền senpai. Bữa tối xong rồi ạ...”

Bữa tối?

Nhìn kỹ lại, bên ngoài chiếc áo thun và quần short của Kaya có thắt một chiếc tạp dề màu xanh lá. Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, đã bảy giờ tối.

“Ể ể ể ể ể ể ể!? Đã trễ thế này rồi sao?”

Rõ ràng mọi người vừa ăn trưa xong là lập tức ra biển. Sau đó tôi chỉ “loay hoay” một chút với việc chỉnh microphone, nghĩ ra một bài hát mới, thu một bản tham khảo rồi thử thu trống, bass và piano, sau đó vừa suy nghĩ về phần phối khí cho guitar vừa thu đè thêm khoảng bốn lần.

... Đây đâu phải là “loay hoay một chút”, không đến tối mới là lạ. Trước đây cũng từng như vậy.

“Xin lỗi nhé, rõ ràng đã nói bữa tối để tôi làm mà.”

“Không sao, không sao đâu ạ! Nếu có thời gian thì anh ra ăn cùng mọi người nhé?”

“Ừm, tôi ra ngay đây.”

Lên lầu vào phòng khách, mọi người đã ngồi đông đủ quanh bàn. Dĩ nhiên là họ không mặc đồ bơi mà đã thay thường phục.

“Ahaha, đến rồi kìa. Cứ tưởng cậu định ru rú trong phòng tập không ra chứ.”

Akane vừa nói vừa gắp salad cá sống cho tôi.

“Lúc trộn sốt mì Ý tớ cũng có phụ một tay đó! Còn lại gần như đều do Kaya-chan làm cả.”

Shizuki rót trà vào ly cho tôi.

“Vậy thì, bữa tối vui vẻ sắp bắt đầu rồi, nhưng tiện thể cũng phải báo cáo tình hình hôm nay một chút.”

Rinko lấy điện thoại ra đặt lên giá đỡ, trên màn hình là giao diện cuộc gọi trực tuyến.

“Ể, vừa ăn vừa gọi sao?” tôi hỏi.

“Vì đã hẹn là sẽ báo cáo vào giờ này mỗi ngày mà.”

“Cũng hay mà, bên đó hình như cũng đang giờ cơm tối, cứ như là ăn tối online cùng nhau vậy! Chắc chắn sẽ vui lắm đó!” Akane nói một cách thoải mái. Là vậy sao.

Rinko kết nối điện thoại với một chiếc loa để bàn nhỏ, thao tác trên màn hình, chẳng mấy chốc một bóng người hiện ra.

“...A, kết nối được rồi?”

Là giọng của một người phụ nữ.

“Được rồi ạ. Cô có nghe thấy tiếng bên này không ạ?” Rinko nói.

“Chắc là OK rồi. Mọi người đông đủ cả chứ? Lại gần một chút cô xem nào.”

Chúng tôi ghé mặt lại gần, còn ở phía bên kia, khuôn mặt đang dí sát vào camera lùi ra xa. Hình bóng trên màn hình trở nên rõ nét hơn, có thể thấy được ngũ quan, mái tóc xõa dài, và cả biểu cảm trên gương mặt.

“Vậy, cô điểm danh nhé.”

Hanazono-sensei trên màn hình mỉm cười.

“Để xem nào, theo thứ tự alphabet... Kudou Akane-chan.”

“Có~!”

“Saejima Rinko-chan.”

“Có.”

“Tiếp theo là... Shigasaski Kaya-chan.”

“A, có ạ.”

“Murase Makoto-kun.”

“...Vâng.”

“Yurisaka Shizuki-chan.”

“Có ạ!”

“Ừm, đông đủ cả rồi! Bảy giờ tối đã về đến nơi ở! OK!”

Sở dĩ chúng tôi phải kết nối với Hanazono-sensei để làm cái việc này, tất cả là vì Rinko đã lôi cả cô giáo vào để thuyết phục bố mẹ mình.

Học sinh cấp ba đi qua đêm một tuần mà không có người lớn đi cùng, kế hoạch đầy thách thức này quả nhiên đã vấp phải trở ngại lớn nhất như dự đoán: bố mẹ của Rinko. Vốn dĩ hai người họ đã không hài lòng với việc Rinko tham gia hoạt động ban nhạc, nên không thể nào đồng ý cho cậu ấy đi tập huấn cùng cả nhóm – cứ tưởng là vậy, ai ngờ Rinko đã không từ thủ đoạn mà lôi cả Hanazono-sensei ra.

Kể từ cuộc thi piano lần đó, trong mắt vợ chồng nhà Saejima, Hanazono-sensei dường như đã trở thành “người dẫn lối đưa con gái họ trở lại con đường nghệ sĩ piano chuyên nghiệp”. Đối với mấy đứa biết rõ sự tình như chúng tôi thì đúng là chuyện nực cười, nhưng dù sao thì Hanazono-sensei cũng rất giỏi đóng kịch, hẳn là trước mặt bố mẹ Rinko, cô đã tỏ ra là một giáo viên nhiệt tình và tài năng.

Thế là, nhờ vào điều kiện bổ sung “bảy giờ tối tất cả thành viên phải trở lại biệt thự và báo cáo nội dung hoạt động cho Hanazono-sensei qua video call”, Rinko đã được toại nguyện cho phép đi qua đêm.

“Vậy, ngày đầu tiên hôm nay đã làm gì nào? Cái này thì cô vẫn phải hỏi một chút.”

Sensei đột nhiên dí sát mặt vào camera.

“Hôm nay... tụi em mới đến thôi ạ.” Shizuki nhìn quanh những người khác. “Cũng chỉ ra biển chơi một lát thôi ạ.”

“Thích thế. Nhớ chú ý chống nắng nhé.”

“Không vấn đề gì ạ. Cả bọn đều bôi đầy kem chống nắng, cứ đà này chắc mỗi ngày hết một tuýp.”

“Bên công ty quản lý đã dặn dò em rất kỹ về việc chống tia UV...”

“Mấy đứa đều là con gái, chắc là chăm sóc da tốt rồi, nhưng Musao thì chắc không để tâm đến chuyện này lắm nhỉ. Không sao chứ? Đừng có ỷ mình da đẹp bẩm sinh mà lơ là nhé.”

“A, Makoto-kun không ra biển nên không sao đâu ạ.”

“Cậu ấy nói trốn trong phòng tập là cách chăm sóc da tốt nhất đấy ạ.”

“Tôi có nói thế đâu! Thật xin lỗi vì đã không biết nhìn không khí nhé!”

Hanazono-sensei trong màn hình bật cười khanh khách.

“Em đã bắt Makoto-kun hứa ngày mai sẽ đi biển cùng chúng em rồi ạ! Em sẽ chịu trách nhiệm chống nắng cho bạn ấy!”

“Ý là Shizuki sẽ bôi kem chống nắng toàn thân cho nó sao?” sensei hỏi.

“Vâng ạ! Em sẽ bôi khắp người không chừa một góc nào–”

“Sensei, cô bảo bạn ấy nói gì vậy!”

Bị tôi ngắt lời, Hanazono-sensei ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn Shizuki sực tỉnh lại, mặt đỏ bừng.

Sau đó, chúng tôi hoàn toàn quên bẵng nhiệm vụ báo cáo hoạt động, vừa ăn tối vừa tán gẫu với Hanazono-sensei.

Màn hình LCD nhỏ bé của chiếc điện thoại, độ trễ của mạng, hay giọng nói mỏng đi qua chiếc loa yếu ớt, tất cả đều dần tan biến khỏi tâm trí trong cuộc trò chuyện.

Tôi thực sự có cảm giác – Hanazono-sensei cũng đang ở bên cạnh, với tư cách là giáo viên dẫn đoàn, cùng chúng tôi ngồi quanh một chiếc bàn, ăn chung một tô salad lớn, rót trà từ cùng một bình, hít thở cùng một bầu không khí, và lắng nghe cùng một tiếng sóng vỗ từ xa.

Vì vậy, khi sensei nói bữa tối đã kết thúc và sắp phải ngắt kết nối, cảm giác thực tại lạnh lẽo và cứng nhắc lập tức ập đến, chắn ngang giữa tôi và cô, chia cắt chúng tôi.

“Vậy mọi người nghỉ ngơi cho tốt nhé! Tụ tập trong cùng một phòng buôn chuyện yêu đương cũng vừa phải thôi đấy!”

Hình ảnh đột ngột tắt ngúm.

Rinko lập tức cầm lấy điện thoại cắm sạc. Kaya đứng dậy chồng đĩa trống lên và bắt đầu dọn dẹp. Akane cầm ly, Shizuki cầm đũa và muỗng bỏ vào bồn rửa.

Tôi dùng giẻ lau bàn, từ từ hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Hanazono-sensei.

Cô không hề nói những câu như “ghen tị với mấy đứa được đi biển mùa hè quá”, “mấy đứa phải chơi luôn phần của cô đấy nhé”, tôi thực sự rất biết ơn vì điều đó. Sức khỏe của Hanazono-sensei có lẽ đã không cho phép cô mặc đồ bơi ra biển chơi vào mùa hè, nhưng cô không hề để chúng tôi nhận ra điều đó, từng lời nói đều chan chứa sự quan tâm.

Bữa tiệc qua mạng trôi qua trong chớp mắt, và giờ đây khi đã kết thúc, chỉ còn lại sự thật về lòng tốt của sensei đọng lại trong lòng, mang đến một nỗi đau ngọt ngào.

Liệu mọi người có cảm thấy giống tôi không.

Chắc là có.

Bởi vì, sau khi cúp điện thoại, mọi người đều im lặng, chỉ có tiếng nước rửa chén và tiếng bát đĩa được đặt nhẹ nhàng lên giá vang vọng bên tai.

Vì vậy, khi việc dọn dẹp sau bữa ăn kết thúc, nghe thấy Akane hỏi bằng một giọng vui vẻ lạ thường: “Vậy, Makoto-kun đã làm gì thế?”, tôi thực sự cảm thấy như được cứu rỗi.

“Ừm. Viết nhạc, rồi thử nghiệm đủ thứ lúc thu âm.”

Vậy thì, phải nói với mọi người thế nào đây.

Tự ý tách khỏi hoạt động của nhóm, tôi cảm thấy hơi ngại khi tự tin tuyên bố “Tôi đã viết một bài hát mới”. Nhưng tôi không phải là không tự tin vào bản thân bài hát, nên nếu mang nó ra với vẻ áy náy thì lại có lỗi với bài hát này quá.

Cuối cùng, tôi chỉ nói một cách đơn giản và rõ ràng:

“Tôi muốn mọi người nghe thử bản demo, rồi cả năm chúng ta cùng chơi thử.”

Ánh mắt của mọi người thay đổi. Không ai nói gì, nhưng tất cả đều đồng loạt bước nhanh về phía cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Tôi dùng dàn loa lớn trong phòng điều khiển để phát bài hát mà mình đã dành cả buổi chiều để thu chồng tất cả các nhạc cụ. Sau khi phát xong, Akane lập tức nói muốn nghe lại lần thứ hai, Rinko không ngừng viết gì đó vào sổ nhạc, Shizuki dùng cả tay và chân để gõ nhịp theo tiếng trống còn vụng về của tôi, còn Kaya thì ngân nga theo tiếng bass.

Nghe xong lần thứ hai, Akane đứng dậy nói:

“Makoto-kun chơi guitar của Akane đi. Cái đoạn giai điệu trang trí ở điệp khúc rồi nối ngay vào solo hay đấy. Tôi cảm thấy đoạn đó mình không thể vừa đàn vừa hát được.”

“Kaya-chan, ở nhịp thứ hai của ô nhịp cuối cùng trong đoạn bridge, tớ muốn có một tiếng ‘chึ’ ngắt ở phách nghịch.”

“Ừm tà tà,... bụp—, thế này ạ. Vâng ạ.”

“Piano thì muốn âm thanh hơi mờ một chút. Đặt microphone thấp xuống.”

Mọi người không ngừng nói rồi đi qua cánh cửa dẫn vào phòng thu. Tôi ngửa đầu lên trần nhà thở ra một hơi dài, quay lại bảng điều khiển và bắt đầu chuẩn bị thu âm.

Nằm úp sấp trên ghế sofa, tôi nheo mắt nhìn màn hình điện thoại, đồng hồ vừa qua nửa đêm. Rõ ràng mới là ngày đầu tiên của kỳ tập huấn mà tôi đã dùng hết sạch thể lực, thật lo không biết có qua nổi ngày cuối cùng không.

Rốt cuộc chúng tôi đã thử nghiệm đủ loại phối khí, mày mò bài hát mới suốt ba tiếng đồng hồ. So với việc thu âm chồng lớp, thu âm cả ban nhạc cùng một lúc lại có những khó khăn và niềm vui khác, mỗi lần thu đều có những phát hiện và thu hoạch mới.

Qua mười một giờ, mọi người cũng đã kiệt sức, muốn tụ tập trong một phòng để thức khuya tiếp e là quá sức, chắc họ tắm xong là ngủ ngay.

Tôi cũng phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.

Vì ngủ trong phòng tập nên ngay bên cạnh là bảng điều khiển và máy tính. Hễ nhìn thấy chúng là cơ thể lại bị thôi thúc muốn mix những gì đã thu hôm nay. Sau khi thử ở phòng thu chuyên nghiệp, tôi thấm thía một điều rằng, mix nhạc bằng tai nghe quả thực chỉ tạo ra được âm thanh để nghe bằng tai nghe. Nếu không đắm mình trong âm thanh dày dặn của dàn loa ở phòng thu, thì cảm giác không gian, chiều sâu và màu sắc sẽ hoàn toàn không đủ. Mà bây giờ tôi có thể làm được điều đó. Thật muốn bắt tay vào làm ngay lập tức.

Tôi lật người quay lưng lại với bảng điều khiển, nhắm mắt lại. Không được không được, phải ngủ thôi.

Rõ ràng cơ thể đã kiệt sức, nhưng bên tai vẫn vang vọng tiếng đàn của PNO, cơn buồn ngủ bị bật ra khỏi bề mặt ý thức, không tài nào ngấm vào đầu óc được.

Rốt cuộc, một ngày đã trôi qua chỉ với việc chơi nhạc và thu âm. Nhưng điều đó thật tuyệt vời.

Dù là Shizuki, Akane, Kaya hay Rinko, tất cả sau khi nghe bài hát tôi vừa viết hôm nay đã lập tức thấu hiểu và đáp lại bằng một màn trình diễn xuất sắc hơn 700% so với dự tính. Điều khiến tôi cảm thấy xứng đáng nhất sau khi chơi trong ban nhạc không phải là được chìm trong tiếng reo hò khi biểu diễn, cũng không phải là video có lượt xem vượt quá một triệu, mà là khoảnh khắc một bài hát mới nhờ vào sức mạnh của các thành viên trong ban nhạc mà “cất cánh” bay lên từ bản nhạc tôi viết. Dù nếm trải bao nhiêu lần, cảm giác đó vẫn khiến tôi cảm nhận được một niềm khoái cảm cháy bỏng trong lồng ngực.

Nếu có thể, tôi thực sự muốn mãi mãi là một thành viên của Paradise Noise Orchestra.

Rõ ràng nguyện vọng đó xuất phát từ tận đáy lòng, nhưng mặt khác, trong lòng tôi lại có dự cảm rằng, sớm muộn gì mình cũng sẽ rời khỏi ban nhạc. Hồi tháng sáu, khi biểu diễn ở hai nơi cùng lúc, dự cảm này đã trở thành một niềm tin chắc chắn.

Nhưng, lý do cho việc đó ngay cả chính tôi cũng không hiểu rõ.

Rõ ràng tôi đang có một cuộc đời âm nhạc may mắn đến thế. Rõ ràng tôi đang ở cùng những người đồng đội không thể thay thế, một khi đã xa cách, sẽ không bao giờ gặp lại được kỳ duyên tương tự.

Do tôi – phải buông tay sao? Tại sao?

Tôi không biết.

Đây không phải là một lý lẽ trừu tượng kiểu như cái gì có hình thì sẽ có ngày hư hoại. Trong đầu tôi có thể hình dung rõ ràng cảnh mình và PNO chia tay, và cả những gì bốn người họ sẽ nói.

Akane chắc chắn sẽ cười và nói: “Tớ cũng đoán được ít nhiều là sẽ thế này rồi!”

Kaya sẽ hỏi dồn: “Nhưng mà nhưng mà, anh vẫn sẽ sản xuất cho em chứ?”

Rinko có lẽ sẽ: “Hừ. Vậy sau này lợi nhuận phân chia thế nào?”

Cảm giác chỉ có Shizuki sẽ khóc và níu kéo.

Không đúng, nghĩ như vậy thật ghê tởm và đáng xấu hổ, tệ hại vô cùng. Tôi có quyền gì mà quyết định phản ứng của họ? Tôi muốn họ níu kéo sao? Vậy tại sao còn muốn rời đi? Tôi có gì không hài lòng với hiện tại sao?

Những câu tự vấn xoay vần trong bóng tối, không tìm thấy lối ra.

Đừng nghĩ chuyện ngớ ngẩn nữa, ngủ thôi. Tôi nghĩ thầm rồi hơi ngồi dậy, đang định kéo chiếc chăn ở cuối giường về phía mình thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Là ai nhỉ, có ai quên đồ sao? Tôi vừa nghĩ vừa xuống giường bật đèn, rồi mở cửa phòng.

“...Xin lỗi vì đã đến muộn thế này...”

Là Shizuki đang đứng ngoài hành lang.

Dáng vẻ của bạn ấy lúc này khiến tôi buông tay khỏi nắm cửa, lùi lại vài bước. Là một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, loại mà chỉ thấy trong phim nước ngoài, với thiết kế ren và bèo nhún cực kỳ lộng lẫy.

Trước đây Akane từng la lối rằng “nhất định phải mở tiệc ngủ”, nghe nói một nửa lý do là vì muốn tận mắt chứng kiến bộ này, không ngờ bạn ấy thật sự mang nó đến kỳ tập huấn lần này. Phải nói sao nhỉ, ừm, chất liệu vải trông rất mát mẻ, đúng là hợp với mùa hè, nhưng mà, ờ... có phải nó hơi trong suốt không? Không sao chứ?

“Tôi... có chuyện muốn nói với Makoto-kun. ...Tuy là mãi không tìm được cơ hội, nhưng dù thế nào tôi cũng muốn nói ra trong hôm nay... Xin lỗi, bạn đã chuẩn bị ngủ rồi phải không.”

“...Không, ừm, không sao đâu. Mời vào.”

Tôi mời Shizuki vào phòng, định ngồi xuống ghế sofa, nhưng nghĩ lại rồi ngồi vào chiếc ghế trước bảng điều khiển. Bây giờ chiếc sofa đã biến thành giường, nếu Shizuki cũng ngồi cạnh thì sẽ có nhiều vấn đề lắm đây?

Shizuki bước vào phòng, và ngồi xuống chiếc giường sofa mà tôi vừa nằm lúc nãy. Quả nhiên. May thật. Không biết là do bạn ấy đã xõa tóc hay là do mặc váy ngủ, trông bạn ấy có vẻ trưởng thành hơn thường ngày, thật sự quá nguy hiểm.

Shizuki nhất thời không nói gì, cứ ngượng ngùng xoa hai lòng bàn tay vào nhau giữa hai đầu gối, vô nghĩa trải tấm chăn của tôi ra rồi lại gấp lại, đổi vị trí ngồi vào giữa sofa, rồi lại quay về bên phải, sau đó cuối cùng cũng nhìn vào mắt tôi và lên tiếng:

“...Ờm, cái đó, ...bài hát hôm nay rất tuyệt ạ!”

Tôi đã lo lắng vô ích rồi.

“...Ồ, ừm. Cảm ơn.”

Bạn ấy đến một mình vào giờ này, chắc không phải chỉ để nói câu này đâu nhỉ.

Có chuyện gì quan trọng hơn? Rất phức tạp sao? Tôi nuốt nước bọt chờ bạn ấy nói tiếp.

“Tôi đánh trống như vậy, có đúng không ạ? Tôi cảm giác bài hát cần một âm thanh mang âm hưởng Bờ Đông, nên đã cố gắng hết sức để tái hiện lại lối chơi của ông nội...”

“Ừm, rất hoàn hảo. Đây là bài hát tôi viết khi nghĩ về ông Rokuro. Nghĩ đến việc ông ấy chắc chắn muốn cùng bạn hòa tấu ở đây, trong lòng tôi đột nhiên nảy ra bài hát này.”

Thật vui vì Shizuki đã hiểu được ý nghĩa bên trong. Bạn ấy cũng mỉm cười e thẹn.

“Là vậy ạ. Tốt quá. Lúc nghe bản demo tôi đã cảm thấy có lẽ là như vậy, nhưng những người khác không biết về ông nội, lúc đó mà đặc biệt xác nhận với Makoto-kun thì lại thấy không phù hợp...”

Chuyện muốn nói là cái này sao? Không đúng, nhìn biểu cảm của bạn ấy có vẻ như vẫn chưa nói hết.

Shizuki thở ra một hơi dài, đáp xuống đầu gối chiếc váy ngủ của bạn ấy. Lớp vải màu hồng nhạt gợn lên những nếp gấp, tựa như những gợn sóng mịn màng mà gió biển để lại trên bãi cát.

“Makoto-kun lúc nào cũng viết cho chúng tôi những bài hát rất tuyệt vời... ngay cả khi chúng tôi đang chơi ở ngoài biển, bạn vẫn có thể hoàn thành một bài hát tuyệt vời như vậy trong một khoảng thời gian ngắn. ...Rồi tôi lại nghĩ, trước đó đã bắt Makoto-kun hứa ngày mai sẽ đi biển cùng, đối với Makoto-kun liệu có phải là một điều phiền phức không...”

“Ể ể?... Không, hoàn toàn không thấy phiền phức chút nào.”

“Vậy sao ạ?”

Shizuki ngước mắt lên, buồn bã nhìn tôi.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy bất an, liệu mình có đang cản trở cuộc đời của bạn không.”

Cản trở, cuộc đời của tôi.

Làm gì có chuyện khoa trương như vậy – lời nói đến bên môi mà lại không thể thốt ra.

Nếu phủ nhận như vậy, nghe cứ như thể Shizuki chẳng phải là một sự tồn tại đặc biệt gì trong cuộc đời tôi cả. Không phải như vậy. Tôi không muốn để bạn ấy có cảm giác đó.

“So với những người khác, tôi thường hay đòi hỏi ở Makoto-kun đủ thứ thừa thãi đúng không. Cuộc đời của Makoto-kun, nếu sau này cũng tiếp tục dốc toàn bộ vào âm nhạc, rõ ràng có thể viết ra nhiều hơn nữa – hàng trăm, hàng nghìn bài hát vô cùng tuyệt vời. ...Tôi lo rằng, những điều đó có thể sẽ bị những mong muốn vô vị của cá nhân tôi cản trở.”

Tôi có thể nói “không có chuyện đó đâu”, nhưng lời này lại không thể thốt ra, miệng lưỡi khô khốc, chiếc lưỡi như dính chặt vào bên trong hàm răng.

“Vì vậy, hôm nay tôi đã vô cùng sâu sắc – tự kiểm điểm... Tôi đây chỉ biết mỗi đánh trống. Việc nhà gì cũng không biết làm, cũng không thể hỗ trợ Makoto-kun trong cuộc sống, nên tôi nghĩ ít nhất cũng đừng cản trở bạn, vì vậy, cái đó, tuy đã ép bạn hứa ngày mai sẽ đi biển cùng, nhưng bạn có thể quên chuyện đó đi–”

“Không không, khoan đã, khoan đã.”

Tôi ngắt lời Shizuki, không nỡ nghe giọng điệu ngày một bi thương của bạn ấy.

“Tôi sẽ đi biển, chúng ta cùng đi. Bạn không cần phải có những suy nghĩ kỳ lạ như vậy đâu.”

“Nhưng mà...”

Đôi mắt to tròn của Shizuki chực vỡ tan, hòa làm một với biển cả.

Tôi có cảm giác, chỉ cần nói sai một từ, chỉ cần trong lời nói có một chút dối trá, một thứ gì đó mong manh như pha lê giữa tôi và Shizuki sẽ vỡ tan.

Quả thực, kể từ khi quen biết Shizuki, lối sống trước đây của tôi đã bị xáo trộn không ít. Đó là sự thật, tôi không thể nói dối, vì vậy phải cẩn thận cân nhắc từng từ, cẩn thận để không trượt lời, không hụt chân, không bị nhịp điệu bỏ lại phía sau. Dù có nhìn thấy khuôn mặt sắp khóc của Shizuki, tôi cũng không thể quay đầu, chỉ có thể tìm kiếm con đường không tồn tại trên bản đồ mà tiến về phía trước.

Tôi lục lọi trong ký ức.

Đó là tháng năm – của năm ngoái.

Khi nhìn thấy hoa ở cổng chính của trường, tôi đã biết đến sự tồn tại của Yurisaka Shizuki.

Nếu bạn ấy không phải là một nghệ nhân cắm hoa. Nếu bạn ấy chỉ là một tay trống có kỹ thuật tốt. Chúng tôi sẽ chỉ quen biết nhau trong kho của phòng nhạc, trước khi chia tay sẽ không xảy ra câu chuyện gì, và trong phần đời còn lại cũng sẽ không nhớ về nhau nữa. Tôi sẽ tiếp tục làm Musao một mình sáng tác, thu âm ở nhà, đăng lên mạng, vui buồn vì lượt xem, rồi lại tiếp tục sáng tác, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Không, những lời này... trước đây đã nói rồi.

Chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ.

Bởi vì đây không phải là vấn đề của Shizuki, mà là vấn đề của tôi.

Tôi phải làm sao? Tôi muốn làm sao?

Tôi–

“–Tôi hy vọng bạn sẽ đến làm phiền.”

Phải mất một lúc lâu, ánh mắt đang phân tán của Shizuki mới tập trung lại trên khuôn mặt tôi.

“Cuộc đời của tôi, hy vọng bạn sẽ đến làm phiền không ngừng. Bởi vì... tuy tự mình nói ra cũng hơi kỳ, nhưng con người tôi nếu không có ai quản, chắc sẽ chỉ ru rú trong phòng mình nghịch ngợm nhạc cụ và thiết bị... hơn nữa tôi cảm thấy nếu chỉ mải mê làm nhạc thì sẽ không thể làm ra nhạc được – ể, nói vậy cứ như là trong đầu tôi cuối cùng cũng chỉ nghĩ đến âm nhạc thôi sao. Ừm – nhưng mà,”

Tôi dần không hiểu mình rốt cuộc muốn nói gì nữa. Shizuki lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt đầy bất an nhưng không hề vẩn đục ấy khiến tôi cảm thấy vẫn còn hy vọng.

“Một cuộc đời một mình không bị ai làm phiền, có lẽ là một cuộc đời buồn tẻ đi thẳng một mạch đến nấm mồ. Sau khi gặp mọi người, tôi thực sự đã được giúp đỡ rất nhiều. Đặc biệt là Shizuki, bạn hay đột nhiên nói những chuyện mà tôi chưa từng nghĩ tới. ...Tuy có tốn sức lực và thể lực, nhưng tôi đã sống rất vui. Cùng các bạn đi lòng vòng khắp nơi, cuộc sống của tôi đã có thêm quá nhiều màu sắc. Thế giới trong mắt tôi, ừm... cứ như thể bị những màu sắc hoàn toàn xa lạ liên tục tô vẽ lên.”

Nói như vậy bạn ấy có hiểu không? Tôi có bỏ bạn ấy lại phía sau không? Có nắm chặt tay bạn ấy, đưa bạn ấy đến chính giữa trái tim mình không?

“Vì vậy, xin lỗi, lúc nghe bạn nói muốn cùng đi biển, trong lòng tôi có lẽ đã có một khoảnh khắc chỉ cảm thấy nóng nực, nên đã lộ ra vẻ mặt không tình nguyện, thật sự xin lỗi. Những lúc như thế này tôi lúc nào cũng không thể thẳng thắn nói ra niềm vui của mình, thực ra trong lòng tôi rất mong chờ.”

Tôi đột nhiên im bặt.

Trước mắt tôi, những giọt lệ đang lã chã rơi xuống từ khóe mắt của Shizuki.

Tôi vội vàng đứng dậy, kết quả là cẳng chân đập mạnh vào thành giường sofa. Đến tôi cũng sắp chảy nước mắt đây, nhưng bây giờ không thể để tâm đến chuyện đó được.

“Ể, a, xin, xin lỗi, tôi chỉ mải nói một mình, làm bạn giận rồi phải không, cái này–”

“A, không, không phải đâu ạ.”

Shizuki vừa nói vừa nức nở, đưa tay phải ra ngăn tôi lại, cúi đầu dùng tay trái lau đi giọt lệ nơi khóe mắt rồi sụt sịt.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, bạn ấy đã mỉm cười, một nụ cười dịu dàng như được nước thấm đẫm.

“...Tôi cũng rất vui.”

Giọng nói cũng trở nên mềm mại và ẩm ướt.

“Không ngờ Makoto-kun lại nghĩ về tôi như vậy. Cái đó, bạn không nói dối để an ủi tôi, tôi thật sự rất vui. Quả nhiên là đã làm phiền bạn rồi nhỉ. Hóa ra làm phiền bạn cũng không sao cả.”

“...Ừm.”

Shizuki hơi rụt cổ lại như thể đang ngứa ngáy, ngượng ngùng cười, đôi chân thò ra từ dưới vạt váy ngủ đung đưa lên xuống.

“Vậy thì, tôi không khách sáo nữa, sau này cũng sẽ làm phiền không ngừng. Tôi sẽ đến nhà cuộc đời của Makoto-kun làm phiền!”

“Ừm – ửm?”

“Làm phiền cuộc đời tôi” và “đến nhà cuộc đời tôi làm phiền” chỉ khác nhau có mấy chữ, nhưng hình như khác biệt hơi lớn thì phải?

Lúc này, Shizuki nằm xuống giường sofa và đắp chăn lên.

“...Bạn đang làm gì vậy?”

“Tôi đến giường của Makoto-kun làm phiền đây!”

“Cái này thì đúng là làm phiền tôi thật rồi.”

“Lúc nãy bạn vừa nói có thể đến làm phiền mà.”

“Tôi đúng là có nói vậy, điều đó thì không sai! Nhưng như vậy thì tôi không còn chỗ nào để ngủ nữa. Lúc nãy chỉ là ví von thôi, đừng có làm phiền theo cái cách mà chẳng ai được vui vẻ thế này chứ.”

“Tôi bây giờ đang rất vui vẻ!”

“Vậy thì tốt quá rồi!”

“Trên giường vẫn đủ chỗ cho hai người nằm cạnh nhau mà.”

“Không được đâu! Chắc chắn sẽ bị ngã xuống.”

“Tuy trước đây tôi từng nói cả bọn đều có tướng ngủ rất xấu, nhưng dựa trên khảo chứng khoa học nghiêm ngặt, tôi đã đi đến kết luận rằng trong bốn người, tướng ngủ của tôi là ít có vấn đề nhất. Nên không sao đâu!”

“...Nói cho tôi nghe thử xem, cái khảo chứng khoa học đó là thế nào.”

“Nói đến tướng ngủ xấu, hiện tượng chủ yếu là trở mình quá nhiều sau khi ngủ đúng không. Nhưng tôi trở mình gần như không bao giờ quá 180 độ, tức là nửa vòng! Bởi vì phía trước cơ thể có một phần nhô ra rất lớn, nên lúc xoay người sẽ bị kẹt lại!”

Shizuki “bộp” một tiếng vỗ vào bộ ngực đầy đặn của mình, tự tin giải thích.

“...Lẽ ra tôi không nên hỏi...”

“Khi một mình phát hiện ra luận cứ khoa học này, tôi đã thật tâm cảm thấy chọn khối tự nhiên là quá đúng đắn.”

Các thầy cô dạy khối tự nhiên mà nghe được chắc khóc mất?

“Makoto-kun đang nghi ngờ sao? Bây giờ tôi sẽ biểu diễn cho bạn xem, hãy xem cho kỹ nhé. Rồi, cứ nằm ngửa thế này, cho dù có lật mạnh sang bên phải thì cũng sẽ dừng lại giữa chừng– á á á!”

Không thể dừng lại được. Shizuki suýt nữa thì ngã khỏi mép chiếc giường sofa có chiều rộng hạn chế. Nếu tôi không lao tới đỡ lấy, có lẽ bạn ấy đã nằm sõng soài trên đất rồi.

“A, may quá...”

Tôi cúi người và khuỵu gối, cố hết sức dùng hai tay để đỡ toàn bộ cơ thể Shizuki. Tôi cũng vì tình huống quá đột ngột mà tim đập thình thịch. Cơ thể bạn ấy – không nặng, ngược lại còn nhẹ đến mức tôi kinh ngạc. Lại còn rất mềm mại. Tại sao lại nhẹ bẫng như vậy? A, tôi biết rồi, cái phần nhô ra được đề cập trong khảo chứng khoa học lúc nãy vừa hay đè lên cánh tay phải của tôi, đóng vai trò như một lớp đệm, khiến trọng lượng không truyền thẳng đến cánh tay, nhưng mặt trong bắp tay lại có cảm giác bị gọng sắt đè vào nên việc bạn ấy nói lúc ngủ cũng mặc áo ngực hóa ra là thật à – những phân tích sắc bén vô nghĩa này bay loạn xạ trong cái đầu đang nóng ran của tôi, chưa kể Shizuki còn vòng tay qua ôm chặt lấy lưng và cổ tôi không buông, cả thể xác lẫn tinh thần của tôi đều cứng đờ, không thể nhúc nhích.

“Cảm, cảm ơn bạn Makoto-kun, giật, giật cả mình...”

Người giật mình là tôi đây này. Ảo giác tim mình đang đập thình thịch bên tai vẫn chưa tan biến.

Nói đi cũng phải nói lại–

Dù hơi đường đột, nhưng tôi vẫn muốn giới thiệu một chút về sự đặc biệt của phòng tập trong căn biệt thự ven biển này.

Nếu là một phòng tập bình thường, cả phòng thu và phòng điều khiển đều sẽ được cách âm hoàn toàn. Bởi vì tiếng nhạc lớn truyền đến các phòng khác hay các tòa nhà khác sẽ rất phiền phức.

Nhưng đây là một biệt thự tư nhân, xung quanh cũng hoàn toàn không có nhà dân. Chỉ cần phòng thu nơi đang tiến hành thu âm không bị lọt vào những âm thanh thừa, những nơi khác không cần thiết phải làm biện pháp cách âm.

Nói cách khác, cánh cửa từ phòng điều khiển thông ra hành lang không phải là cửa cách âm, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng gõ cửa của Shizuki lúc đến, và tiếng “á á á” của Shizuki lúc nãy cũng đã truyền ra hành lang. Kết quả là–

“Shizuki-chan cậu sao thế!”

“Tội phạm tình dục!”

“Senpai chị có sao không ạ!”

Ba người mặc đồ ngủ – Akane, Rinko và Kaya cùng lúc ùa vào. Còn tôi, đang định nghiến răng nâng cơ thể Shizuki đặt lại lên giường sofa, lại bị tiếng động của ba người làm giật mình, mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, bị Shizuki đè lên người.

“Sao mọi người lại ở đây!”

Shizuki quỳ trên bụng tôi hét lên. Kaya nói với vẻ áy náy:

“Akane-senpai để ý thấy Shizuki-senpai lẻn ra khỏi phòng... rồi nói là, phải cùng nhau để mắt mới được. Cái đó, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sẽ phiền lắm.”

“Không có chuyện gì xảy ra hết! Đây là Makoto-kun mà! Tôi mặc đồ ngủ thế này làm phiền đến tận giường mà bạn ấy cũng không làm gì cả!”

Shizuki giận dữ nhún nhảy trên bụng tôi. Tại sao lại tức giận chứ, rõ ràng tôi có làm gì đâu.

“Thế tiếng hét lúc nãy là sao. Không phải tội phạm tình dục à?”

“A, cái đó là–”

Shizuki đang định trả lời Rinko thì đột nhiên không nói nên lời, vẻ mặt hoảng hốt.

“...Bảo tôi đích thân giải thích với Rinko-chan và Akane-chan, cảm thấy hơi có lỗi với hai cậu... Phiền Makoto-kun vậy.”

Tại sao chứ. Tôi cũng chẳng muốn công bố cái “khảo chứng khoa học” đó đâu. Với lại, có thể đứng dậy khỏi người tôi trước được không.

Nhưng ánh mắt nghi ngờ của Rinko ngày càng nghiêm khắc, tôi khó khăn lắm mới thoát ra được khỏi chân của Shizuki, chỉ vào mép giường sofa rồi nói “là do nói đến chuyện tướng ngủ xấu, rồi...” và giải thích ngắn gọn.

Nghe xong, Kaya đỏ mặt xác nhận lại ngực của mình, Rinko thì không biết tại sao lại nói “thì ra là vậy, thí nghiệm thất bại cũng là một thành quả xuất sắc” và tỏ vẻ thấu hiểu, còn Akane thì cười lớn nói “tớ cũng thử xem sao” rồi bắt đầu lăn lộn trên giường.

Trong bầu không khí như thế này, không thể nào mọi người ngoan ngoãn quay về ngủ được, thế là cả đám ngồi thành vòng tròn ngay trên sàn phòng tập mở tiệc ngủ, trong lúc tán gẫu có người nhắc đến “hay là nghe thử bài hát thu hôm nay đi”, thế là tôi đi về phía bảng điều khiển.

Thiết kế âm thanh của phòng điều khiển cực kỳ tuyệt vời, các thiết bị âm thanh cũng đều là hàng chất lượng hàng đầu, dù trình độ thu âm của tôi còn non nớt, nghe vẫn hay hơn trước đây mấy chục lần.

“Hay là thử tăng gấp đôi độ dài của đoạn dạo đầu xem sao? Ban đầu chỉ có tiếng guitar clean ‘chí—chí tà chí—chí tà’, đến ô nhịp thứ tám thì bass vào bằng nhịp đảo phách.”

Nghe Akane nói câu đó, cơn buồn ngủ của tất cả mọi người đều biến mất không còn dấu vết.

Năm người ùa vào phòng thu, buổi biểu diễn bắt đầu.

Đến khi cuối cùng giải tán và trở về giường của mình thì đã là bốn giờ sáng, không một ai thức dậy trước giờ cơm trưa ngày hôm sau.