Trong những vũng nước ở khu vực nhiều đá, có thể thấy những chú cá nhỏ đáng thương bị mắc kẹt lại khi thủy triều rút, lưng chúng lấp lánh ánh bạc dưới nắng gắt. Cảm giác lồi lõm từ đế dép đi biển truyền đến, làm chậm bước chân tôi. Trên vai còn vác cả ô che nắng và giường xếp, mồ hôi đọng trên lông mi khiến vài hạt sáng trong tầm nhìn lúc ẩn lúc hiện, thật phiền phức.
“Khu này có nhiều chỗ trũng lắm, Makoto-kun phải cẩn thận dưới chân nhé.”
Shizuki đang dẫn đường phía trước quay đầu lại nói. Vì mặc bikini nên tấm lưng gần như lộ ra hoàn toàn của cô trông thật chói mắt.
“Senpai, để em cầm giúp một thứ nhé...?”
Kaya đi bên cạnh hỏi.
“Không, không sao đâu. Cầm đồ lệch một bên trái lại khó giữ thăng bằng hơn.” Tôi cố tỏ ra cứng cỏi. Hơn nữa Kaya cũng đang xách một cái giỏ đựng hộp cơm của cả nhóm. Không thể để cô ấy mang thêm gánh nặng được.
“Đúng là không có một bóng người luôn! Chỗ bằng phẳng đằng kia trông có vẻ được đấy nhỉ?”
Akane đi đầu vừa nói vừa tăng tốc. Từ thùng giữ nhiệt đeo trên vai cô vọng ra âm thanh mát lạnh của những cái chai va vào nhau. Rinko, người đang kẹp một cuộn chiếu dưới nách, cũng nhanh chân đuổi theo.
Ngày thứ hai của chuyến tập huấn, trời trong xanh không một gợn mây.
Dù ánh nắng gần như thiêu đốt làn da, nhưng có lẽ vì có gió nên cái nóng không quá khó chịu như tôi tưởng.
Sau khi đi qua khu vực nhiều đá, bãi cát lại xuất hiện, chúng tôi trải chiếu, dựng ô che nắng và đặt ba chiếc giường xếp cạnh nhau.
Mặt đất xen kẽ đá và cát kéo dài đến tận bờ, xung quanh đâu đâu cũng thấy những cụm hoa cúc đắng biển nở những bông hoa vàng nhỏ, rung rinh trong gió biển. Nơi này chỉ cách bãi tắm mà mọi người đã đến hôm qua khoảng năm trăm mét, nhưng lại hoàn toàn không thấy bóng dáng du khách nào khác.
Shizuki chỉ vào tấm biển có bốn chữ lớn “Cấm bơi lội” và nói:
“Vùng biển này hoặc là toàn đá, hoặc là có những chỗ đột ngột sâu xuống, không bơi được nên ít người đến.”
“Tôi thấy rất tuyệt. Dù sao thì cũng chẳng bơi.”
Rinko vừa đưa mắt nhìn ngắm khung cảnh chỉ có biển, cát và nước vừa thì thầm.
“Hôm qua cậu cũng không bơi à?” Tôi liếc nhìn Rinko và hỏi. Bên dưới chiếc khăn choàng dài cô khoác trên người là bộ đồ bơi một mảnh màu đen. Nếu không bơi thì mặc đồ bơi làm gì chứ?
“Kem chống nắng sẽ bị trôi mất, hơn nữa còn làm hỏng tóc và da.”
“Tôi thì đã chạy bộ một chút ở bờ biển.” Akane lấy nước có ga từ thùng giữ nhiệt ra nói. “Dù không bơi thì ở biển vẫn vui mà!”
“Ăn cơm ở biển đúng là tuyệt nhất.” Kaya cũng vừa nói vừa mở giỏ.
Bên trong là sandwich do tôi và Kaya làm vội sau khi thức dậy vào buổi trưa. Kaya phụ trách món sandwich thịt xông khói, rau diếp và cà chua, còn tôi phụ trách sandwich trứng, nhưng vẻ ngoài có sự khác biệt rõ rệt, mấy cái tôi làm trông thật thảm hại…
Mọi người vừa nói “Mình ăn đây” vừa lần lượt lấy đồ ăn và thức uống. Món sandwich trứng tự làm cũng không tệ, tôi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có thể là do bụng đói. Hôm qua chúng tôi đã luyện tập đến tận khuya, đến bữa sáng chẳng ai dậy nổi, nên đây là bữa ăn đầu tiên trong ngày.
Buổi hòa tấu hôm qua thật sự rất đỉnh – tôi nhớ lại.
Akane, Rinko và Kaya chưa từng gặp ông Rokurou, liệu họ có cảm nhận được tâm nguyện mà ông gửi gắm trong phòng tập không? Mọi người đã liên tiếp mang đến những màn trình diễn đầy căng thẳng.
Kaya vươn tay về phía hộp bảo quản đầy dưa muối kiểu Tây bên cạnh đầu gối tôi, sợi dây màu xanh da trời của bộ bikini dây chéo hơi hằn vào nách cô lọt vào tầm mắt. Nhắc mới nhớ, cây bass cô ấy hay dùng cũng có màu tương tự. Có lẽ nào cô ấy mua theo màu sắc cho hợp nhau không? Cây Sadowsky 5-dây cũng tốt, nhưng quả nhiên Kaya vẫn hợp nhất với cây Jazz Bass 4-dây màu xanh da trời ấy. Vừa đàn lên là âm thanh lập tức trở nên có chiều sâu. Nếu sắp tới thật sự bắt tay vào sản xuất album, có lẽ phần bass sẽ để Kaya đảm nhiệm hết. Shizuki nhận một miếng dưa muối từ tay Kaya nhưng cầm không chắc làm rơi lên đùi, cô vội đưa tay đỡ lấy trước khi nó lăn xuống chiếu, rồi ngượng ngùng cười và cắn một miếng. Nhìn hành động và đôi chân trần nuột nà của cô, lần này tôi lại bắt đầu nghĩ về màn trình diễn của Shizuki. Dù đường nét đôi chân thanh tú như vậy, nhưng cú đạp kick drum lại có thể khiến âm thanh vang vọng đến tận lồng ngực, thật không thể tin được. Nếu nói về cân nặng, rõ ràng cô ấy nhẹ hơn tôi rất nhiều, và hôm nay mặc đồ bơi, có thể thấy qua vóc dáng yêu kiều rằng cô hoàn toàn không có cơ bắp. Quả nhiên kỹ thuật quan trọng hơn vóc dáng. Tư thế chơi trống của Shizuki thật sự rất đẹp. Lưng thẳng tắp ngồi vững chãi trên ghế trống như rễ cây bám đất, động tác vươn dùi trống đến hi-hat và tom-tom tự nhiên như cành lá vươn mình, thật sự rất mỹ miều. Trong bản nhạc luyện tập hôm qua, cô đã lồng ghép tom-tom vào tiết tấu cơ bản, gõ ra những nốt 16 đầy cảm giác tốc độ, sự tung hứng của dùi trống tựa như vũ điệu của bầy ong, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui mắt. Tôi vừa hồi tưởng, vừa dùng ngón tay gõ gõ lên đầu gối mình mô phỏng nhịp trống của cô, thì Rinko cúi xuống lấy đồ uống từ thùng giữ nhiệt, tạm thời che khuất tầm nhìn của tôi. Mỗi lần nhìn thấy bộ đồ bơi một mảnh màu đen của cô, tim tôi lại rung lên, có lẽ nào vì nó khiến tôi liên tưởng đến cây đàn grand piano không. Lớp vải lưới thưa để lộ phần da ở eo và rốn, làm tôi nhớ đến những hình bóng mờ ảo phản chiếu trên bề mặt cong của thân đàn piano. Liệu lúc chọn đồ bơi Rinko có ý thức nghĩ đến cây đàn piano không. Nhắc mới nhớ, cô ấy đã cho tôi xem năm bộ, trong đó có vẻ màu trắng và đen chiếm đa số. Trong chuyến tập huấn lần này, người có bước đột phá mới mẻ nhất chính là Rinko. Dù luôn chỉ dùng grand piano, không hề sử dụng synthesizer hay electric organ, cô vẫn liên tiếp mang đến những màu sắc đa dạng cho buổi hòa tấu. Trước đây cô từng nói ghét âm sắc của mình trở nên vẩn đục, nhưng giờ đây cô không còn xem đó là tạp chất, mà chấp nhận nó như một màu sắc, thậm chí còn có ý tích cực tận hưởng nó. Lối chơi piano như vậy rất hợp với thứ nhạc rock mà tôi mong đợi, nên tôi thích nhất tiếng đàn của Rinko bây giờ. Chỉ có điều khi thu âm, yêu cầu về vị trí đặt micro sẽ cực kỳ khắt khe. Nếu đặt sai vị trí, sẽ chỉ thu được những phần thô ráp, còn những phần hấp dẫn lại bị bỏ lỡ. Bản thu hôm qua không được tốt lắm, sau khi ngủ dậy và bình tĩnh lại, trong đầu tôi đã nảy ra vài ý tưởng đáng để thử. Đang cân nhắc xem nên bắt đầu từ cái nào, thì một màu cam rực rỡ lướt qua khóe mắt. Akane đứng dậy, sợi dây ở hông bộ bikini vừa ngang tầm mắt tôi. Cô điều chỉnh góc của chiếc ô che nắng để mọi người đều được ở trong bóng râm. Khi nhìn lại Akane trong bộ đồ bơi, tôi mới nhận ra chân cô dài đến kinh ngạc. Vốn dĩ cô không cao, lại thường mặc áo phông rộng thùng thình, nên đến giờ tôi vẫn không nhận ra tỉ lệ hoàn hảo với vòng eo cao của cô. Thì ra là vậy, dù dây đeo guitar chỉ điều chỉnh ở độ dài bình thường, trông vẫn như thể được hạ rất thấp, vô cùng ngầu. Đối với một tay guitar, độ dài dây đeo là một vấn đề muôn thuở. Hạ càng thấp thì trông càng ngầu, nhưng đồng thời lại càng khó chơi. Không ngờ vấn đề này lại có thể giải quyết bằng độ dài của đôi chân—
Bất chợt tỉnh táo lại, tôi nhận ra mọi người đều đang im lặng nhìn mình.
Mặt tôi bị bốn cô gái mặc đồ bơi nhìn chằm chằm.
“...Ơ, ừm... có chuyện gì vậy?”
Akane cười khổ đáp:
“Không có gì, chỉ là thấy Ma-chan từ nãy đến giờ cứ nhìn bọn tôi đắm đuối thôi.”
“Ể... à, à à, ừm, cái đó, là—”
Nghe vậy mới thấy, đúng là tôi đã nhìn chằm chằm họ thật.
Nhìn chằm chằm các cô gái mặc đồ bơi, lại còn nhìn không chút kiêng dè, không rời mắt.
“Không sao đâu. Vì bọn tôi biết đó không phải là hành vi phạm tội tình dục.”
Rinko dùng ngón tay lau đi vụn bánh mì trên môi và nói.
“Cậu đang nghĩ về buổi tập hôm qua, đúng không.”
Tôi tròn mắt.
“Sao cậu lại biết?”
Kaya ở bên cạnh dè dặt nói:
“Cái đó, nhìn chuyển động ngón tay phải của Senpai, là anh đang theo nhịp bass hôm qua của em đúng không ạ.”
Tôi lập tức dùng tay trái che tay phải lại. Vậy mà cô ấy cũng nhận ra.
“Makoto-kun, bạn nhìn chân tôi và nghĩ về kick drum đúng không! Ở một nơi như thế này, suy nghĩ lành mạnh mới là không lành mạnh! Không lành mạnh mới là lành mạnh!”
“Rốt cuộc là sao chứ. Khó hiểu thật.”
“Còn nữa, tuy không phát ra tiếng, nhưng nhìn khẩu hình là biết lời bài hát.”
Đến cả Akane cũng nói vậy, tôi xấu hổ chết đi được.
Cùng lúc đó, một cảm giác xấu hổ khác lại dâng lên từ một hướng khác.
“Cậu ta dời mắt đi rồi. Bị vây quanh bởi những thân hình mặc đồ bơi xinh đẹp của bọn tôi, đến giờ cuối cùng cũng nhận ra sự thật đó rồi nhỉ.”
“Chuyện này là sao vậy Makoto-kun! Mới nãy còn nhìn kỹ ơi là kỹ, giờ thì cứ xem thoải mái đi chứ, vì chúng ta đang ở bãi biển mùa hè mà!”
“...Không, không được đâu. A a thật tình, một khi đã ý thức được rồi thì chẳng biết nên nhìn đi đâu nữa.”
Thật không thể tin được là cho đến tận lúc nãy tôi vẫn không hề ý thức được vấn đề này. Một cảm giác bồn chồn không yên dâng lên, tôi xoay người qua một bên, co đầu gối lên, cố gắng không nhìn về phía mọi người.
“Không cần để ý đâu mà. Dù sao thì bọn tôi cũng đang nhìn Ma-chan chỉ mặc một chiếc quần short đi biển thôi.”
“Lạ thật, ở bãi biển mùa hè thì lại thấy chấp nhận được. Nếu là bình thường mà thấy Makoto-kun ở trần, chắc tôi sẽ ngất xỉu mất.”
Tôi thấy cái "bình thường" mà bạn nói cũng có vấn đề đấy.
Lúc này Kaya nhìn vào vai và ngực tôi rồi cảm thán:
“Murase-senpai quả nhiên là con trai ạ... Bây giờ nhìn lại mới thấy khung xương của anh hoàn toàn khác với bọn em.”
“Cởi ra mới thấy rõ, kỹ thuật che giấu của chị cậu ấy cao tay đến mức nào.”
“Chị Mari nói điểm quyến rũ của Murase-kun nằm ở xương quai xanh, nên khi phối đồ phải hướng sự chú ý của người khác vào đó, để họ không để ý đến yết hầu và vai.”
“À, nhưng mà tôi lại thích kiểu giả gái của Makoto-kun mà vẫn hơi lộ ra nét ‘thiếu niên’ trên mặt. Mặc dù giả gái hoàn hảo cũng có cái hay của nó.”
“Mấy cậu có thể đừng vừa nhìn tôi mặc đồ bơi vừa bình phẩm được không…”
Tôi không nhịn được mà kêu khổ.
“Tôi thấy việc nhìn đồ bơi của người khác mà trong đầu chỉ nghĩ đến âm nhạc cũng kỳ lạ lắm đấy.”
“Ực!”
Vậy sao. …Là vậy sao? Có làm phiền ai đâu, thì có gì không tốt chứ?
“Nhưng mà,” Akane nhìn quanh mọi người, hơi đổi chủ đề. “Tuy trước đây có nói muốn dùng ảnh mặc đồ bơi làm bìa album, nhưng nhìn thế này thì đúng là nên bỏ ý định đó đi. Hoàn toàn không hợp với âm nhạc của chúng ta.”
Thì ra ý nói bỏ đi là vì thế này à. Tôi còn tưởng là vì dùng đồ bơi để hút khách thì quá mất mặt.
“Đúng vậy ạ. Nếu phải nói thì, các ca khúc của PNO đều mang cảm giác của mùa đông hoặc ban đêm. Mà cũng phải thôi vì tất cả các bài hát đều do một mình Senpai viết. Những bài hát thời Musao, bài nào cũng cho cảm giác như đang đeo tai nghe vào một đêm đông lạnh giá. À, có lẽ chỉ là do em thường nghe nhạc theo cách đó thôi.”
Lời của Kaya cũng không sai. Dù sao thì về cơ bản tôi cũng sáng tác theo cách đó.
“Hay nói đúng hơn là âm nhạc vốn dĩ chẳng có cảm giác mùa hè.”
Tôi nói ra suy nghĩ bất chợt của mình, nhưng ngay lập tức bị Akane phản bác:
“Sao lại thế? Có rất nhiều nhạc sĩ mang đậm hương vị mùa hè mà.”
“Ví dụ xem.”
“The Beach Boys.”
“Hình như chỉ có lời bài hát và bìa đĩa là giống mùa hè thôi. Cái kiểu phối khí lấp lánh đó, theo tôi thấy lại dễ liên tưởng đến mùa đông hơn.”
“Southern All Stars.”
“Southern All Stars còn lấp lánh hơn nữa chứ? Như bài ‘Taiyou wa Tsumi na Yatsu’ còn có cả tiếng chuông Giáng sinh ở đoạn dạo đầu nữa.”
“Nói thế thì cái gì chẳng thành mùa đông hết!”
Lúc này Rinko lộ vẻ trầm tư nói:
“Trong nhạc cổ điển có lẽ đúng là không có bản nhạc nào mang hương vị mùa hè. Như bản ‘Mùa hạ’ của Vivaldi, chẳng hiểu giai điệu có gì khác với bản ‘Mùa đông’.”
“A, nhạc cổ điển có hương vị mùa hè tôi biết một bản! ‘Giấc mộng đêm hè’! Tôi thấy tổ khúc này rất hợp với chúng ta! Là bản nhạc tôi muốn nghe nhất bây giờ.”
“Cái của Mendelssohn ấy hả? Vì trong đó có Hành khúc Hôn lễ à?”
“Không hổ là Rinko-kun! Rất hiểu ý tôi.”
“Bọn mình kết hôn thì còn sớm chán.”
Hai người muốn kết hôn thì tự đi mà kết hôn. Vả lại chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến mùa hè.
“Chẳng phải có thể dùng nhạc cụ và cách phối khí để tạo ra hương vị mùa hè sao ạ. Ví dụ như ukulele hay sanshin.”
Như mọi khi, lại là Kaya đưa ra ý kiến rất nghiêm túc, khiến cuộc trò chuyện trở lại bình thường.
“A a, đúng thật. Như bài ‘Shima Uta’ hình như có hương vị mùa hè. ‘Blue Hawaii’ cũng thế, bản của Elvis Presley hát thì hoàn toàn không giống mùa hè, nhưng trong bản gốc của Bing Crosby thì lúc nào cũng nghe thấy tiếng steel guitar ngân dài, rất có hương vị mùa hè nha.”
“Đúng, đúng không ạ! Hơn nữa bản thân thang âm Ryukyu cũng đã có hương vị mùa hè rồi.”
“Vậy thì tôi phải chú ý không dùng những thứ đó mới được…”
“Ma-chan ngày càng xa rời mùa hè rồi đấy.”
“A, xin lỗi, là lỗi của em sao...? Không phải đâu Kaya em không có lỗi gì cả. “Nhưng mà ca khúc của Senpai đúng là không hợp với những thứ oi bức hay chói chang phải không ạ…”
“Hoàn toàn đúng. Cái cảm giác nóng nực này chỉ cần có ở ngoài đời thực là đủ rồi.”
“Nhưng theo tôi thấy, Murase-kun dường như đang quay lưng lại với cả mùa hè của thực tại.”
“Đó là vì tôi ngại cứ nhìn chằm chằm vào đồ bơi đấy chứ!”
“Vậy thì, chúng ta chơi một trò rất hợp với yêu cầu của Murase-kun nhé. Vừa hay cũng ăn trưa xong rồi.”
Rinko thu dọn túi rỗng và đĩa giấy vào giỏ, sau đó mở một thùng giữ nhiệt khác không dùng để đựng đồ uống, rồi dùng cả hai tay ôm một vật nặng từ bên trong ra.
Dưới ánh mặt trời, những hoa văn màu xanh lá và đen lấm tấm nước phản chiếu lấp lánh.
“Đập dưa hấu. Murase-kun sẽ chịu trách nhiệm bịt mắt và đập.”
Trong bóng tối, tai chỉ còn nghe thấy tiếng gió biển, cảm giác lồi lõm của đá từ đế dép đi biển truyền đến, cảm giác này khá là đáng sợ. Bàn tay cầm gậy rịn mồ hôi, tấm vải bịt mắt cũng bị mồ hôi không ngừng chảy trên trán làm cho ướt sũng và nặng trĩu. Ánh nắng thiêu đốt làn da còn hung hãn hơn gấp bội so với khi mắt có thể nhìn thấy.
“Vậy Murase-kun, trong số chúng tôi có hai người nói thật, hai người còn lại nói dối, cậu phải vừa suy luận xem ai nói dối vừa tìm vị trí của quả dưa hấu.”
“Tại sao lại có luật chơi kỳ quặc thế này… Cứ để mọi người nói thật bình thường cho tôi không được à.”
“Thế thì còn gì vui nữa. Chủ yếu là cho bọn tôi.”
Rinko hoàn toàn không che giấu ý đồ của mình.
Nghĩa là về vị trí của quả dưa hấu cậu ta cũng sẽ nói thật, không nói dối? Không không, không thể mắc lừa được. Tôi vừa dùng mũi chân dò dẫm trên nền đất lẫn lộn cát và đá vừa suy nghĩ.
Trong bốn người, có vẻ Kaya và Shizuki không biết nói dối, còn Akane và Rinko sẽ thấy thú vị và tích cực dùng lời nói dối để dẫn dắt tôi.
Tiếng bước chân trên cát lần lượt tản ra, có lẽ họ đã tản ra xa để vây quanh tôi.
“Vậy, bắt đầu.”
Giọng Rinko vang lên từ phía sau bên trái.
“Dưa hấu ở ngay sau lưng Murase-kun nên cậu quay người lại trước đi.”
“Ma-chan, ở hướng 11 giờ đấy! Cứ từ từ tiến lên là OK!”
“Senpai, cái đó, xin lỗi anh! Nhưng mà, ờm, dưa hấu ở ngay dưới chân anh ạ.”
“Makoto-kun, dưa hấu không quan trọng nữa, hãy nghe theo tiếng của tôi và đi về phía này đi!”
...Cái trò gì thế này. Nóng chết đi được, chỉ muốn kết thúc cho nhanh, cứ thế này thì cả dưa hấu lẫn đầu óc tôi đều sắp bị luộc chín mất.
Kaya rõ ràng là người phụ trách nói dối. Chắc là do bốc thăm hay gì đó nên đành phải vào vai mình không giỏi. Còn lại— hừm hừm hừm? Không đúng? Trong ba người còn lại có hai người nói thật? Nội dung phát biểu của Rinko và Akane rõ ràng mâu thuẫn, vậy nên có một người nói dối. Như vậy, dùng phương pháp loại trừ thì Shizuki nói thật. Không đúng, “dưa hấu không quan trọng nữa, đi về phía tôi đi” dù là thật cũng không có gì lạ, nhưng nửa đầu là cảm nhận cá nhân, nửa sau lại là câu mệnh lệnh, hoàn toàn không liên quan đến thật giả. Không, khoan đã. Suy luận này dựa trên tiền đề Kaya nói dối, nhưng khả năng cô ấy nói thật cũng không phải là không có? Tôi dùng mũi chân và gậy dò dẫm dưới chân, không chạm phải thứ gì giống dưa hấu, cũng không có chiếu. Hơn nữa, trước khi bị bịt mắt tôi đã thấy quả dưa hấu được đặt ở rất xa, sau đó bị bịt mắt xoay vòng tại chỗ để mất phương hướng rồi mới bắt đầu trò chơi, dưa hấu không thể nào ở dưới chân được. Việc lén di chuyển cả chiếu lẫn dưa hấu đến chân tôi cũng không thực tế. Quả nhiên Kaya chắc chắn nói dối.
Tại sao chơi đập dưa hấu mà cũng phải vắt óc suy luận như giải đố thế này!
“Makoto-kun, đã bảo là ở phía tôi rồi mà!”
“Xin lỗi Senpai, có thể anh không tin, nhưng nó thật sự ở dưới chân anh ạ.”
“Phía sau cậu biết không? Bình tĩnh hít thở sâu, chỉ nghe theo giọng của tôi thôi.”
“Hướng 11 giờ đấy, biết chưa? Tóm lại cứ đi tới trước đi, muốn ăn dưa hấu lúc còn mát quá!”
Dù Akane nói thật hay nói dối, điểm này tôi hoàn toàn đồng ý. Tóm lại nên di chuyển trước đã. Biết đâu lại vô tình chạm phải quả dưa hấu.
Tôi nghe theo giọng nói và bước về phía Shizuki.
“Murase-kun, không phải hướng đó. Hướng ngược lại hoàn toàn.”
“Kyaa a a a a Makoto-kun! Chính là như vậy Makoto-kun, dù mắt không thấy nhưng chúng ta tâm ý tương thông!”
“Ở dưới chân ạ... Em chỉ có thể nói như vậy thôi...”
“Ừm, hướng cơ bản là đúng rồi! Cứ từ từ cẩn thận tiến lên nhé!”
Tuy Akane nói vậy, nhưng mặt đất rất bằng phẳng, chẳng có gì phải cẩn thận. Nghe giọng nói cũng có thể nắm được khoảng cách với Shizuki.
Có lẽ Shizuki và Akane nói thật, còn Rinko và Kaya nói dối.
Dưa hấu chắc chắn ở gần Shizuki.
Nói trước kết quả, đó là tôi đã đoán đúng một nửa.
Điều không thể lường trước được là hành động của Shizuki. Chỉ dựa vào âm thanh để đi, giữa chừng đột nhiên nghe thấy giọng Shizuki gần lại. Vốn tưởng còn xa nên bước khá nhanh, kết quả là khi tiếng hét chói tai của Shizuki “A Makoto-kun dừng lại mau!” đâm vào tai, tôi cũng không thể dừng lại ngay lập tức.
Tôi đâm sầm vào thứ gì đó mềm mại phía trước—
“Á!”
Tôi ngã về phía trước, đẩy ngã thứ trước mặt và nằm sấp trên mặt đất.
Không đúng, cảm giác này đâu phải mặt đất? Trong tay tôi là cảm giác gì đó tròn tròn, mềm mềm lại có độ đàn hồi.
“Makoto-kun! Đợi, đợi, xin hãy đợi một chút!”
“Ma-chan, cái đó không phải dưa hấu đâu! Không phải có hai quả à!”
“Làm, làm gì có to như thế! Dù thế nào cũng không có!”
“Tội phạm tình dục.”
“Senpai, Shizuki-senpai, xin lỗi, đều tại em nói năng kỳ quặc quá…”
Tôi hoảng hốt giật tấm vải bịt mắt ra.
Shizuki bị tôi đè dưới thân, ngửa mặt nằm trên đất, khuôn mặt đỏ bừng ở ngay trước mắt, tay phải của tôi đang đặt ngay trên ngực cô ấy—
“Xi, xin lỗi!”
Tôi vặn người nhảy lùi lại.
“Tôi không cố ý! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”
Sau đó, chúng tôi dùng dao bổ dưa hấu một cách bình thường, vừa ăn vừa kiểm điểm lại trò chơi ngớ ngẩn vừa rồi.
“Việc Makoto-kun lại ngoan ngoãn tin lời tôi đúng là một sai lầm nghiêm trọng.”
Tay cầm miếng dưa hấu thứ tư, Shizuki ủ rũ lẩm bẩm, bên cạnh tay cô, trên đĩa giấy đã có ba miếng vỏ dưa hấu được ăn sạch sẽ.
“Không phải Shizuki-chan phụ trách nói dối sao, lời nói dối ở đâu vậy?”
“Câu ‘dưa hấu không quan trọng’ là nói dối. Tôi rất thích dưa hấu.”
Tôi chẳng quan tâm chuyện đó… Mà khoan, Shizuki phụ trách nói dối à.
“Ể, đợi đã. Người nói dối còn lại là Rinko? Hay Kaya? Ai nói thật? Chuyện này không đúng.”
“Em nói thật ạ…”
Kaya rụt cổ, vẻ mặt đầy áy náy giơ tay lên.
“Ý em nói ‘dưới chân’, là ở dưới chân Shizuki-senpai ạ.”
“Ể ể ể ể? À à... Nhưng tại sao lại nói một cách dễ gây hiểu lầm như vậy?”
“Vì em thuộc đội gây nhiễu ạ.”
“Nhiễu? Đội? Là sao?”
Thấy tôi hoàn toàn không hiểu gì, Rinko giải thích:
“Nghĩa là đây là trận đấu tổ đội hai chọi hai. Đội Kaya và Shizuki, cùng với đội của tôi và Akane, mỗi đội sẽ có một người nói thật và một người nói dối. Nếu Murase-kun tìm được dưa hấu thì bọn tôi thắng, còn nếu gây nhiễu thành công thì đội Kaya và Shizuki thắng.”
“Rắc rối quá vậy... Luật chơi phức tạp thế này mà chỉ bằng vài câu thì thầm lúc bịt mắt cho tôi vừa rồi mà mọi người đều hiểu được sao?”
“Bọn tôi là thành viên cùng một ban nhạc, tâm ý tương thông.”
“Mấy người dùng sự gắn kết của ban nhạc vào chỗ nào tử tế hơn một chút đi!”
Shizuki đang chán nản tiếp lời Rinko giải thích:
“Bình thường lời nói và hành động của tôi khá kỳ quặc, nên tôi đoán lần này Makoto-kun chắc chắn cũng sẽ nghĩ tôi nói dối, chính vì dự đoán được điều đó nên tôi mới dẫn dụ bạn về phía mình.” Thì ra bạn cũng tự biết à… “Nhưng không ngờ Makoto-kun lại bằng lòng tin tưởng, tôi vui quá đến nỗi quên cả mục đích của trò chơi, không kìm được mà chỉ đường một cách bình thường luôn…”
“Ồ ồ, vậy nên khi thấy tôi đến gần quả dưa hấu cậu mới hoảng hốt ngăn lại…”
“Vâng ạ. Xin lỗi, tôi đã không nghĩ đến việc Makoto-kun đang bị bịt mắt.”
Vô số điều kiện không may chồng chất lên nhau cuối cùng đã dẫn đến cú va chạm trực diện. Không ai bị thương thật là may quá.
…Không bị thương đúng không? Tôi thì không sao. Ý là, cái đó, nhờ có tấm đệm cực kỳ mềm mại.
“Cuộc đấu trí này thật sự rất thú vị. Không hổ là trò chơi do tôi thiết kế.”
Chẳng dính dáng gì đến đấu trí cả. Mọi người thì vui vẻ, chỉ có mình tôi ở giữa ngốc nghếch chạy vòng quanh.
Nhưng Akane lại chẳng hề bận tâm mà tổng kết lại trò đùa này:
“Tóm lại là ăn dưa hấu ở biển là tuyệt nhất, đúng không!”
Đúng vậy! Shizuki vừa nói vừa cười, vươn tay lấy miếng thứ năm.
Tôi đành phải đồng ý. Vừa hóng gió biển vừa ăn dưa hấu, sự kết hợp này tuyệt vời.
Tôi dùng tay lau nước dưa hấu trên khóe miệng, nhìn ra bờ biển. Gió đã mạnh hơn một chút, những ngọn sóng bạc đầu hiện rõ trên mặt biển xanh thẳm, gợn lên những con sóng theo nhịp điệu hỗn loạn.
Tôi chợt nghĩ—năm sau, và cả năm sau nữa, nếu cả năm người vẫn có thể tụ tập ăn dưa hấu như thế này thì tốt biết mấy.
Ước muốn này vốn dĩ rất đỗi bình thường, không đáng để nhắc đến, cũng không khó để thực hiện.
Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, mỗi khi trong lòng hiện lên hình ảnh bãi biển mùa hè năm tới, những bóng người nép vào nhau dưới tán ô che nắng lại chỉ còn bốn, rồi ba, hoặc chỉ có một chiếc mũ rơm cô đơn nằm đó.
Tại sao chứ? Biển và trời xanh rực rỡ, đẹp đến nao lòng.
Tôi của tương lai, tại sao lại vứt bỏ tất cả những điều này?
*
Tối ngày thứ hai của chuyến tập huấn, sau bữa tối, chúng tôi báo cáo online với Hanazono-sensei (thực chất chỉ là một buổi tán gẫu lấy cớ), rồi cả bọn tắm rửa xong xuôi và tụ tập tại phòng của Shizuki trên tầng hai để mở tiệc ngủ.
Để tránh mọi hiểu lầm không đáng có, tôi xin làm rõ: tầng một của biệt thự có một phòng tắm lớn, còn tầng hai là phòng tắm vòi sen. Bốn cô gái dùng cái ở tầng một, còn tôi dùng cái ở tầng hai. Câu “mọi người tắm rửa xong xuôi” chỉ là cách nói tắt cho việc chúng tôi chia nhau ra tắm theo tỉ lệ 4:1, hoàn toàn không có ẩn ý nào khác.
Ngoài ra, dù gọi là tiệc ngủ, nhưng đây không phải là nơi mọi người nằm dài trên chiếc giường cỡ lớn, vừa ăn vặt vừa tán gẫu (dù Akane có vẻ muốn làm thế nên đã thực sự mang đồ ăn vặt đến), mà là một cuộc họp với những chủ đề nghiêm túc.
“Vậy thì, chủ đề đầu tiên!”
Akane “bốp” một tiếng, dùng chai trà lúa mạch đập lên chiếc gối đặt giữa vòng vây của mọi người, dáng vẻ đầy năng lượng.
“Đồ ngủ của Ma-chan chẳng dễ thương chút nào cả!”
“...Chuyện đó thì có sao đâu...”
Quần áo lúc ngủ thì cứ để tôi mặc tuỳ ý đi chứ.
“Bộ đồ này của Murase-senpai, nói là đồ ngủ thì cũng giống đồ thường hơn nhỉ? Em nhớ chiếc quần short này đã từng xuất hiện trong một video thời kỳ tiền Musao rồi thì phải.”
“Khoan đã, khoan đã, Kaya-chan cuồng nhiệt quá không ai theo kịp đâu! Đến cả Shi-chan cũng hơi hoảng rồi kìa!”
“Tình yêu chưa đủ đậm sâu, là tớ thua rồi...”
“‘Thời kỳ tiền Musao’ là thuật ngữ của giới học thuật nào vậy?”
“Ể, à, cái đó, xin lỗi... Tại em nói thế với Hanazono-sensei cô ấy cũng hiểu nên em lỡ miệng...”
“Cô ấy mà cũng hiểu á! Đáng sợ thật!”
Những video tôi mặc đồ nữ—tức là những video quay hồi năm hai sơ trung—đều đã bị xóa cả rồi, và tôi cũng chẳng nhớ nổi lúc đó mình đã mặc cái gì.
“Đợi đến khi nhận được khoản doanh thu đầu tiên từ album, chúng ta mua cho Ma-chan một bộ đồ ngủ làm quà đi.”
“Hay đó! Mọi người cùng chọn nhé, chọn một bộ dễ thương đến mức khiến người ta ngất xỉu luôn.”
“Đồ ngủ của tớ là mèo, nên chắc phải mua đồ ngủ hình chuột cho Murase-kun.”
“Chuyện... chuyện làm album vẫn sẽ tiếp tục đúng không ạ? Hôm nay chúng ta sẽ bàn chuyện đó mà.”
Rõ ràng chính Kaya đã châm ngòi cho chủ đề này, vậy mà cô bé vẫn có thể lái câu chuyện trở lại một cách tự nhiên đến thế. Quả là không đơn giản.
“À, ừm. Đúng vậy, là chuyện đó.”
Tôi hắng giọng, dùng chai nước của mình thấm môi rồi nói tiếp:
“Chúng ta phải nghiêm túc đưa ra kết luận trong thời gian tập huấn... Đầu tiên là vấn đề có nên làm album hay không, mọi người có muốn làm không?”
“Muốn chứ, muốn chứ. Chuyện này còn phải hỏi à.”
“Bán được một triệu bản, rồi mua lại căn nhà chung đó từ công ty của anh trai tớ.”
“Chọn bài khó ghê! Số bài hát hiện có đủ để làm ba album rồi đó.”
“Em không phải là thành viên chính thức... nhưng em rất mong chờ album của các senpai. Nếu được tham gia thu âm thì em sẽ vui lắm.”
Ừm, xem ra không ai phản đối chuyện này cả.
Vấn đề nằm ở phía sau.
“Và, như đã nói trước đây, Kyoko-san có ngỏ ý muốn làm nhà sản xuất.”
Dù đây là chủ đề đã được bàn tới, nhưng một thoáng căng thẳng vẫn lướt qua trên gương mặt mọi người, không khí trong phòng đã không còn là của một bữa tiệc ngủ nữa.
“...Ý cậu là, chúng ta sẽ ra mắt thương mại chính thức sao?”
Akane cẩn trọng hỏi.
“Chắc là vậy. Nếu là chị ấy, cảm giác như có tìm đến công ty lớn cỡ nào cũng sẽ nhận được đầu tư.”
Chị ấy từng nói, công việc quan trọng nhất của một nhà sản xuất là đảm bảo nguồn vốn. Giới thiệu một sản phẩm còn chưa bắt đầu cho các nhà đầu tư, khiến họ tin rằng sẽ thu được lợi nhuận cao và chịu chi tiền.
“Nếu vậy thì, tớ muốn từ chối, cảm giác sẽ không thể tự do chơi nhạc được nữa. Chẳng phải sẽ có hợp đồng độc quyền, hoặc là những hợp đồng bắt buộc phải ra bao nhiêu album hay sao?”
Nghe Akane nói, Rinko cũng gật đầu.
“Chi tiền đồng nghĩa với việc sẽ can thiệp, chính vì thấy những chuyện đó phiền phức nên chúng ta mới nhờ đến Kurokawa-san.”
“Nhưng Makoto-kun đã biết việc sản xuất âm thanh chuyên nghiệp tuyệt vời đến mức nào rồi mà...?”
Ánh mắt Shizuki chan chứa sự quan tâm dành cho tôi.
“...Ừm, tớ muốn được thu âm bởi những người chuyên nghiệp ở ‘Victoria’... Với lại, sau khi tận mắt chứng kiến quá trình sản xuất, tớ cảm thấy việc chúng ta tự làm tất cả thật sự không thực tế.”
“Vậy Ma-chan chủ trương chấp nhận à?”
“Không, ừm... Tớ cũng không muốn bị trói buộc. Hợp đồng độc quyền cũng vậy, nói sao nhỉ... cảm giác như không muốn giao PNO cho người khác.”
Mày còn mặt mũi để nói câu đó à? Tôi tự trách mình.
Đó đâu phải thứ thuộc về mày, vả lại mày đã bao lần bỏ mặc họ để hành động một mình rồi. Dù trong lòng đã quyết định sớm muộn gì cũng sẽ rời bỏ, nhưng cái ham muốn chiếm hữu này là từ đâu ra vậy.
Tôi lén nhìn sắc mặt của mọi người. Có vẻ không ai nhận ra những lời tự vấn khó chịu trong lòng tôi, nhưng nếu bị hỏi dồn thì cũng khó xử, nên tôi nói nửa đùa nửa thật:
“Nếu có thể tự bỏ tiền túi ra thuê Kyoko-san làm nhà sản xuất thì đúng là hoàn hảo nhất.”
“Dục vọng của Ma-chan đúng là vô tận mà.”
Akane nằm bò trên giường, vừa cười vừa lăn qua lăn lại.
“Tiền thì tớ có!”
“Đã bảo đó không phải là tiền của Shizuki mà là tiền của ba mẹ bạn mà?”
“Dù sao thì sớm muộn gì cũng do Makoto-kun kế thừa...”
“Tớ kế thừa kiểu gì được!? Không phạm hai ba tội danh nghiêm trọng thì làm sao có được kết quả đó chứ!?”
“Thực ra, tự chi trả toàn bộ đúng là lý tưởng nhất. Nhận đầu tư thì sẽ bị chia phần doanh thu. Chúng ta không thể dùng thu nhập hiện tại để xoay sở chi phí sản xuất được sao?”
Rinko, người vốn rành rẽ chuyện tiền bạc, hiếm khi lại giúp điều chỉnh lại hướng của cuộc trò chuyện. Tôi mở điện thoại của mình, cho cô ấy xem thu chi từ trang video và các buổi biểu diễn live.
“Không ngờ lại chẳng kiếm được bao nhiêu.” Rinko thở dài.
“Dù sao thì chúng ta cũng có làm gì để kiếm tiền đâu...”
Là một ban nhạc nghiệp dư, chỉ có dư ra đã là giỏi lắm rồi.
“Video Murase-kun vừa mặc đồ nữ (josou) vừa chạy lấy đà (josou) rồi nhổ cỏ (josou) có lượt xem rất cao, hay là chúng ta quay một đống video hài kiểu đó đăng lên đi.”
“Không đời nào! Tớ muốn làm âm nhạc chứ không phải muốn làm một YouTuber hài!”
Với lại, kiếm tiền từ video đâu có dễ? Phải có ý tưởng, khả năng lên kế hoạch, kỹ năng dựng phim và hậu kỳ, và quan trọng hơn cả là thế giới đó phải nói chuyện bằng số lượng tác phẩm. Hồi sơ trung, tôi cũng từng đau đầu vì lượt xem mãi không tăng, lúc đó chỉ tìm hiểu sơ qua thôi cũng đã thấm thía sự tàn khốc của thực tế.
Lúc này, Kaya, người nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, cẩn thận lên tiếng:
“Hay là chúng ta gây quỹ cộng đồng ạ?”
Bất ngờ nhận được ánh nhìn của tất cả mọi người, Kaya có chút rụt rè.
“Gây quỹ cộng đồng?” tôi hỏi.
“Vâng ạ. Gần đây giới indie music có vẻ khá phổ biến hình thức này, với lại cũng dễ dự đoán doanh thu hơn.”
“Là cái mà sẽ có nhiều phần quà khác nhau tùy theo mức tiền đúng không?” Rinko nói.
“Đúng đúng, kiểu như một nghìn năm trăm yên thì chỉ có album vật lý, ba nghìn yên thì có thêm quà lưu niệm, mười nghìn yên thì sẽ nhận được vé mời tham dự buổi công diễn kỷ niệm phát hành.”
“Nghe có vẻ hay đó! Hay là đặt một mức một trăm nghìn yên chỉ giới hạn cho một người đi.”
“Phần quà gì mà khiến người ta chịu chi mười vạn yên được chứ...”
“Quyền quyết định trang phục của Ma-chan trong MV.”
“Tớ sẽ mua! Một triệu yên cũng được!”
“Shi-chan bình tĩnh lại! Shi-chan là thành viên ban nhạc nên không cần tốn tiền cũng quyết định được mà!”
Không quyết định được. Mà không, dù có trả tiền tôi cũng không muốn để người khác quyết định.
Nhưng, gây quỹ cộng đồng quả là một ý hay. Chỉ là số tiền chúng tôi cần quả thực xa vời, không biết có thể huy động được không.
“PNO rất nổi tiếng, em nghĩ chắc chắn sẽ nhanh chóng đạt được mục tiêu thôi ạ!”
Kaya hết lời đề cử.
“Vậy sau khi về Tokyo chúng ta sẽ bàn với Kurokawa-san.”
“Nếu là chị ấy, không chừng sẽ tự mở một trang web gây quỹ cộng đồng luôn.”
“Dành riêng cho nghệ sĩ indie? Có nhiều nhu cầu đến vậy sao...”
“Trước đây chị ấy có nói muốn làm một hệ thống có thể dễ dàng donate cho các ban nhạc, biết đâu lại phát triển thêm thành gây quỹ cộng đồng. Nếu là chị ấy thì cũng không lạ.”
Ra là vậy. Với khả năng hành động như ma quỷ của chị ấy, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
“Kết luận đã có rồi, tớ gọi cho Kyoko-san ngay đây.”
Ở đây cũng có một con quỷ có khả năng hành động đáng kinh ngạc!
“Khoan, tại... tại sao lại là bây giờ?” Thấy Akane cầm điện thoại lên, tôi nắm lấy cổ tay cô ấy.
“Càng sớm càng tốt chứ sao? Còn phải hẹn trước với Kyoko-san nữa.”
Tôi cứ nghĩ giờ này đã muộn, có lẽ sẽ không gọi được vì đối phương bận rộn, thế nhưng Akane chỉ áp điện thoại vào tai khoảng năm giây là đã cất tiếng:
“...Chào buổi tối ạ! Cũng một thời gian... à mà cũng không lâu lắm nhỉ? không gặp rồi! Em vẫn khỏe ạ!”
Lời chào hỏi thật sự thoải mái và suồng sã. Có phải cô ấy thường xuyên liên lạc với Kyoko-san mà tôi không biết không?
“Mọi người đều ở đây cả ạ. Vâng, cả ban nhạc luôn. Bọn em đang đi tập huấn hè. Bãi biển Kujukuri! À, để em bật loa ngoài cho mọi người cùng nói chuyện.”
Akane bật camera điện thoại, dựng nó vào chiếc gối.
Gương mặt của Kyoko-san hiện lên trên màn hình. Mái tóc chị ấy được buộc vội bằng một chiếc dây chun, trên người là chiếc áo thun rộng để lộ vai trái, và hiếm thấy chị lại đeo kính. Đây—là trang phục ở nhà sao, liệu chúng tôi có làm phiền chị ấy nghỉ ngơi không?
“Giá mà tất cả mọi người đều lọt vào khung hình thì tốt nhỉ. Đang mở tiệc ngủ à? Ai cũng dễ thương hết.”
Kyoko-san nhếch mép nói. Bốn cô gái mặc đồ ngủ nép sát vai nhau, nằm bò trên giường để ghé mặt vào màn hình điện thoại nhỏ xíu, cảnh tượng đó không biết nên nói là ấm áp hay là hài hước. Tôi không tìm được kẽ hở nào để chen vào, đành ngồi ở mép giường và chỉ tham gia bằng giọng nói.
“...Dạ, ờm, lần, lần đầu gặp mặt ạ!”
Bị Akane vươn tay kéo ra ngay trước camera, Kaya bẽn lẽn cất lời.
“Em là Shigasaski Kaya. Ừm, tuy không phải thành viên chính thức của PNO, nhưng em thường đảm nhận phần bass và bè trong các buổi biểu diễn ạ.”
Nói mới nhớ, đây là lần đầu Kaya và Kyoko-san gặp mặt. Dù năm người chúng tôi có cảm giác như đã cùng nhau lập ban nhạc từ rất lâu rồi, nhưng thực tế quen biết Kaya chưa đầy một năm, còn ba người kia cũng chỉ vừa mới cùng nhau đón mùa hè thứ hai.
“Ừm, chị biết. Việc em gia nhập cũng là một trong những lý do khiến chị đề nghị làm nhà sản xuất cho các em lần nữa đấy.”
Nghe Kyoko Kashmir lừng danh thế giới nói những lời như vậy, Kaya lập tức đỏ bừng mặt, người càng lúc càng thu nhỏ lại.
“À phải rồi, chính là về chuyện này đây.”
Akane áp má vào má Kaya, ghé sát vào camera.
“Nếu Kyoko-san làm nhà sản xuất, có phải đồng nghĩa với việc chúng em sẽ ra mắt thương mại chính thức không ạ?”
“Để sản xuất và phát hành một đĩa nhạc với chất lượng như các em mong đợi, có lẽ phải tìm đến một công ty lớn để kêu gọi vốn đầu tư đấy.”
Akane quay sang tôi liếc mắt xác nhận, rồi lại quay về phía Kyoko-san.
“Vậy thì, lần này cũng rất xin lỗi chị, lý do cũng gần giống như lần trước. Mấy đứa bọn em, quả nhiên vẫn muốn được tự do chơi nhạc hơn.”
“Vậy à. Tiếc thật, nhưng chị cũng đoán là các em sẽ nói vậy—”
“A, khoan đã, khoan đã! Nhưng mà, về mặt tinh thần thì bọn em rất muốn Kyoko-san làm nhà sản xuất cho mình.”
Kyoko-san trên màn hình nghiêng đầu thắc mắc. Cũng phải thôi. Akane nói tiếp:
“Nói cách khác, vì muốn làm một ban nhạc độc lập, nên bọn em sẽ tự chuẩn bị kinh phí, và thuê Kyoko-san làm nhà sản xuất ạ.”
Kyoko-san ngẩn ra một lúc, rồi ngửa mặt lên trời cười lớn.
“—Hahahaha!”
Chị ấy cười thật sự vui vẻ, như thể những giọt dầu bắn tung tóe từ con sò đang nướng trên vỉ.
“Các em lúc nào cũng vượt ngoài dự đoán của chị đấy.”
“Làm vậy có được không ạ?”
“Chỉ là nguồn tiền khác nhau thôi, công việc của chị vẫn không thay đổi. Không vấn đề gì, chỉ có điều—”
Nụ cười của chị thoáng vẻ tinh quái.
“—Chị ra giá không rẻ đâu nhé?”
“Cần bao nhiêu ạ?”
Đối mặt với Kyoko Kashmir lừng danh thế giới cũng không hề nao núng, đó là người phụ nữ mang tên Kudo Akane.
“Để xem nào. Giá thuê chị thì cũng không hẳn là chính xác, với lại còn có lựa chọn ký hợp đồng bản quyền thuần túy trên mọi nền tảng nữa...” Chị ấy suy nghĩ một lúc trong màn hình nhỏ. “Ngân sách tối thiểu để chị nhận lời—nếu xét theo góc độ đó, thì một album sẽ là hai mươi triệu.”
Kyoko-san giơ hai ngón tay hình chữ V vừa đáng yêu bậc nhất thế giới vừa đầy nguy hiểm về phía chúng tôi.
“Hai mươi triệu à, quả nhiên phải cần đến từng đó.”
“Các em có không? À, định gây quỹ cộng đồng để huy động vốn à.”
“Đúng rồi ạ! Chính là vậy.”
Đúng là Kyoko-san, đoán trúng phóc, chúng tôi cũng không cần tốn thời gian giải thích.
“Vậy nếu gây quỹ, bọn em có thể ghi là sẽ nhờ Kyoko-san sản xuất được không ạ? Cảm giác làm vậy sẽ huy động được nhiều tiền hơn.”
“Này, Akane sao cậu lại—”
Nói thế thì quá đáng quá rồi? Tên tuổi của Kyoko Kashmir đương nhiên có hiệu quả quảng bá rất lớn, nhưng đây có phải là chuyện nên bàn trong một cuộc gọi tùy tiện vào buổi tối trong chuyến tập huấn không?
Thế nhưng Kyoko-san lại thản nhiên đáp:
“Được chứ. Những gì có thể tận dụng thì nên tận dụng triệt để... À, nhưng chú ý đừng ghi là ‘đã chốt hợp đồng’ hay những cách viết tương tự. Để xem nào, cứ ghi là ‘Kyoko Kashmir cam kết sẽ nhận lời sản xuất nếu đạt được mục tiêu hai mươi triệu’ đi. Con số mục tiêu sẽ rất có sức thuyết phục. Bởi vì điểm mấu chốt của gây quỹ cộng đồng là khiến người tài trợ công nhận rằng bên gây quỹ thực sự cần số tiền đó. Thông thường mà nói, một nghệ sĩ indie muốn huy động hai mươi triệu thì đúng là chuyện hoang đường.”
Tinh thần giỏi tính toán và dũng cảm mạo hiểm tồn tại trong con người chị ấy với một tỷ lệ hoàn hảo. Tôi thầm nghĩ, có lẽ người như vậy mới hợp làm nhà sản xuất âm nhạc.
“Với lại, tuy giờ mới nói, nhưng các em hoạt động âm nhạc đã được ba mẹ thông cảm chưa? Trẻ vị thành niên muốn gây quỹ cộng đồng, chắc sẽ cần giấy đồng ý của người đại diện theo pháp luật và một tài khoản ngân hàng. Nói cách khác, chỉ cần ba mẹ của một người chịu giúp là được.”
“À, ra là vậy. Ừm, chắc không sao đâu. Ba mẹ tớ hoặc ba mẹ Ma-chan chắc sẽ giúp được.”
Trong một thoáng, tim tôi lạnh đi. Chắc là không sao đâu. Lần trước lúc bật chức năng kiếm tiền từ video ba mẹ cũng đã giúp tôi rồi.
Thế nhưng, sau này dòng tiền sẽ ngày càng lớn, cảm giác sẽ gặp rất nhiều hạn chế vì chưa đủ tuổi vị thành niên.
“À phải rồi, bây giờ các em có thể chi ngay tiền để thu một bài hát không?”
Kyoko-san vừa nói, vừa cho chúng tôi biết một con số cụ thể. Akane nhìn tôi bằng ánh mắt hỏi: “Sao đây?”
“Nếu là con số đó, chắc là được.” Tôi đáp. Quỹ hoạt động ban nhạc mà chúng tôi cùng nhau tích cóp cũng gần đủ con số mà Kyoko-san đưa ra.
“Vậy thì có thể tìm một kỹ sư thu âm chuyên nghiệp để thu một bài hết công suất. Trang giới thiệu gây quỹ chẳng phải cần đăng MV làm mẫu sao? Tốt nhất là một bài hát nổi tiếng đã phát hành, sẽ dễ so sánh, có thể quảng bá với các nhà tài trợ rằng: nếu huy động đủ vốn, ca khúc trước đây sẽ có thể lột xác đến nhường này.”
Ra là vậy.
Tuy không hiểu rõ về gây quỹ cộng đồng, nhưng để khiến người khác quyết tâm chi tiền ủng hộ, động lực mạnh mẽ nhất quả nhiên vẫn là một nhạc phẩm thực tế.
Đây là một khoản đầu tư ban đầu không hề nhỏ—chỉ có mình tôi do dự như vậy.
“Chuyến tập huấn lần này chọn bài rồi quyết định cả bản phối luôn đi.” Rinko là người lên tiếng đầu tiên.
“Tớ muốn hoàn thành trong kỳ nghỉ hè, đợi vào năm học sẽ không có thời gian rảnh đâu.”
“PNO có nhiều bài nổi tiếng, khó chọn quá. Cá nhân em cũng có khoảng tám bài muốn thu—” Kaya liệt kê các bài hát ứng cử viên, trình bày nhiệt huyết của mình đối với từng bài.
Bắt đầu từ một cuộc điện thoại ngẫu hứng trong bữa tiệc ngủ, hàng loạt chuyện quan trọng cứ thế được quyết định, tôi thấy sợ quá, liệu như vậy có ổn không?
...Mà thôi, may mắn là xung quanh mình có rất nhiều người lớn đáng tin cậy. Ba mẹ, Hanazono-sensei và Komori-sensei, Kurokawa-san và Kakizaki-san, rồi cả Kyoko-san và nhà sản xuất Kunimoto-san, những người tôi có dịp gặp gỡ nhờ công việc liên quan đến âm nhạc. Nếu chỉ xét về may mắn gặp gỡ người tốt, chắc chắn tôi cũng thuộc hàng top trên đời. Dù đó chẳng phải là điều gì đáng tự hào.
Sau đó, sau khi trao đổi thêm hai ba việc mang tính thủ tục, Kyoko-san đột nhiên ghé sát vào camera.
“Chuyến tập huấn mấy ngày? Một tuần? Có phòng tập luôn? Thích thật. Chìm đắm trong âm nhạc suốt ngày à? Chỉ có mỗi thiếu niên là vậy thôi à. Ồ? Cũng ra biển rồi sao?”
Kyoko-san dần trở lại dáng vẻ của một thiếu nữ, thật thú vị.
...Tôi vẫn luôn đứng phía sau mọi người, gần như không nói gì, lúc này bỗng chạm phải ánh mắt của chị.
“Chuyến tập huấn hè của ban nhạc, hồi cấp ba chị cũng từng có. Nhưng không phải là kỷ niệm gì tốt đẹp lắm, còn gây gổ với nhau một cách khó hiểu nữa.”
Giọng nói của chị như vọng về từ mấy mùa hạ xa xôi, nhưng lại gần gũi như đang thì thầm bên tai.
“Các em... rất tốt, rất tốt. Việc năm người này tụ họp lại với nhau đã giống như một kỳ tích rồi. Chị thật sự muốn được ngắm nhìn mãi mãi.”
Có lẽ, lúc này Kyoko-san đã biết. Vì đã từng chứng kiến vô số cuộc chia ly, chị có thể cảm nhận được rằng, ban nhạc của chúng tôi là một Thiên Đường đang đứng trước hồi kết.
*
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy rất sớm.
Tuy mới năm giờ sáng, nhưng vì là giữa mùa hạ, mặt trời lên sớm, từ phòng tập đi lên tầng một, tôi phát hiện phòng khách đã sáng gần như ban ngày. Tôi thấy khát, lấy một chai nước từ tủ lạnh và uống cạn.
Bất chợt, tôi để ý đến một thứ trên bàn.
Đó là những bông hoa được cắm trong một chiếc cốc thủy tinh. Những đóa hoa màu cam rực cháy như lửa, kết hợp với những bông hoa nhỏ màu tím được bao bọc bởi những chiếc lá có đường nét rõ ràng.
Tôi biết ngay là Shizuki đã trang trí ở đây.
Có lẽ chỉ là những bông hoa hái ven đường, được xử lý cho hút nước rồi cắm một cách đơn giản, nhưng vẻ đẹp cân đối và sự hiện diện của chúng khiến người ta không thể rời mắt.
Vì mải mê ngắm nhìn, tôi đã không kịp nhận ra có người đi vào từ cửa chính.
“A, Makoto-kun! Chào buổi sáng.”
Tôi nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên thì thấy Shizuki. Với cô ấy, bộ dạng áo thun và quần short thoải mái này khá là hiếm thấy. Tay cô ấy còn dính đất. Cô ấy chạy vào phòng rửa mặt, sau một hồi có tiếng nước chảy thì quay lại phòng khách.
“Cái này, bạn hái ở gần đây à?”
Thấy tôi chỉ vào những bông hoa trên bàn và hỏi, Shizuki gật đầu.
“Vâng, ở cạnh mấy bậc thang dẫn ra biển. Hoa loa kèn và mạn kinh tử, cả hai loài đều có sức sống rất mãnh liệt, tuyệt vời phải không. Hôm qua cũng vậy, lúc chơi ở bờ biển tớ đã không khỏi để ý đến những bông hoa nở trên vùng đất đá, hôm nay cũng đã đi tìm khắp trong rừng. Đây là bệnh nghề nghiệp rồi.”
Shizuki cười bẽn lẽn.
“À phải rồi, giờ này trời mát, chúng ta đi dạo cùng nhau không?”
Hai chúng tôi rời khỏi biệt thự.
Ra là vậy, thật mát mẻ. Nếu là giữa mùa hè ở Tokyo, ngay cả lúc rạng đông cũng oi bức vô cùng, ve sầu cũng bắt đầu kêu inh ỏi từ giờ này, nhưng ở bãi biển Chiba, không khí buổi sáng tĩnh lặng và mát mẻ, thật dễ chịu.
Shizuki dẫn tôi đi con đường dốc phía sau biệt thự, xuyên vào một khu rừng. Cô ấy nói đi lên một đoạn ngắn sẽ có một nơi quang đãng.
“Tớ phát hiện ra lúc đến đây khảo sát tháng trước. Chắc chắn ngắm biển từ đó vào lúc bình minh sẽ rất tuyệt.”
Con đường dốc là một lối mòn, đất dưới chân vẫn chưa được nện chặt, tôi mấy lần vấp phải rễ cây, mỗi lần đều được Shizuki đỡ dậy, lồng ngực tràn ngập mùi đất và cỏ xanh.
Trên đường đi, mỗi khi thấy một loài hoa, Shizuki lại vui vẻ giải thích cho tôi. Khu vực sinh trưởng, điều kiện ra hoa, hình dạng hạt sau khi hoa tàn, nguồn gốc tên gọi và cả cách gọi ở nước ngoài, thậm chí cả độc tính và công dụng làm thuốc, lượng kiến thức quả là sâu không thấy đáy.
“...Ngay cả những loài hoa mà các cửa hàng không kinh doanh bạn cũng biết rõ nhỉ.”
Nghe tôi cảm thán, Shizuki rất vui vẻ nói:
“Vâng! Vì chỉ cần là hoa—hay đúng hơn là chỉ cần là thực vật thì tớ đều thích cả.”
Tôi lại một lần nữa nghĩ rằng, không có loài cỏ nào là cỏ dại.
Cuối cùng, tầm nhìn cũng trở nên quang đãng.
Cuối con dốc là một mảnh đất đã được khai hoang. Giữa khu rừng tạp, chỉ có khu vực đó được phát quang, dùng cọc và dây thừng chia thành nhiều khu. Chỉ là bên trong không thấy loại nông sản nào ra hồn, chỉ còn lại cỏ dại um tùm, có lẽ đã lâu không ai chăm sóc.
“Mảnh ruộng này có lẽ ban đầu định trồng cam quýt, nhưng không biết vì sao lại bị bỏ hoang. Ông nội đã mua cả ngọn núi này, nhưng ông cười nói rằng giá rất rẻ.”
Vì một căn biệt thự mỗi năm chỉ ở vài ngày mà mua cả một ngọn núi sao, tôi chết lặng. Dù nhờ vậy mà chúng tôi hoàn toàn không phải lo lắng tiếng ồn từ phòng tập làm phiền người khác.
Leo lên đến điểm cao nhất của khu đất, chúng tôi quay người lại.
“Oa... Tớ cũng là lần đầu tiên đến đây vào sáng sớm. Đẹp quá!”
Phía xa trên biển, những đám mây lượn lờ như được vẽ bằng hai ba nét cọ, nhẹ nhàng cắt ngang ánh bình minh. Ánh nắng phản chiếu trên mặt biển trải dài, hóa thành một cột lửa lộn ngược chao đảo giữa những con sóng, ánh sáng lấp lánh lan dọc theo đường chân trời, rực cháy thành một màu vàng óng, khiến mặt sau của những đám mây ngược sáng hiện ra một màu tím đã phai.
“Tuyệt quá...”
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy biển lúc rạng đông.
Bây giờ tôi đã hiểu vì sao người xưa lại ví mặt trời mọc và lặn với sự sống và cái chết. Ánh bình minh đang chiếu rọi mặt biển phía đông trước mắt tràn đầy sức sống căng tràn, dùng từ vừa mới giáng sinh để hình dung là thích hợp nhất. Ngày hôm nay được sinh ra từ đường chân trời rực cháy, vận hành một vòng quanh bầu trời, rồi lại chìm vào lòng biển xanh tím phía tây mà chết đi.
“Chơi ở bờ biển đúng là rất vui, nhưng ngắm biển từ xa thế này cũng thật tuyệt.”
Shizuki vừa nói, vừa ngồi xuống sợi dây thừng dùng làm hàng rào bên cạnh.
“Trong các ca khúc của Makoto-kun tuy không tìm thấy biển của mùa hè, nhưng nếu là khung cảnh ngắm biển từ xa thế này, cảm giác lại rất hợp.”
“À à, nói vậy thì... có lẽ đúng.”
Tiếng còi báo động tan biến trong sương sớm. Bóng con thuyền kéo theo những gợn sóng xa dần. Những người tụ tập trên đê chắn sóng, tay trong tay hát vang bài ca tiễn biệt. Người lữ khách sẽ không bao giờ trở lại, chỉ có đàn chim mới có thể đuổi theo.
Là khung cảnh của sự chia ly.
“A, là cúc hoàng anh Canada! Gần đây không hay thấy nữa. Dùng cái này trang trí ở cửa ra vào đi.”
Shizuki đột nhiên nói rồi đứng dậy. Bên cạnh cọc gỗ là một đám cỏ xanh cao đến thắt lưng, trên đó có mấy cụm hoa nhỏ màu vàng mọc chen chúc. Cô ấy dùng ngón tay ngắt ngang thân cỏ.
“Bên kia tuy còn có hoa tú tuyến cúc, nhưng loại hoa này mọc dại thì không được hái đúng không, chỉ có thể đứng xa ngắm thôi.”
Sau đó Shizuki đi đi lại lại trên khu đất, thấy hoa dại là lại vui mừng, tỉ mỉ giải thích cho tôi. Cô ấy chọn vài loại hái xuống, hai tay đầy hoa, ngón tay và đầu gối cũng bị dính bẩn.
“Vậy, chúng ta về cắm hoa thôi. Biết đâu đã có người dậy rồi, với lại nếu họ phát hiện hai chúng ta biến mất, có thể sẽ loạn cả lên đấy!”
Trên đường xuống dốc trở về, Shizuki cũng không ngừng nói về hoa.
“Giữa mùa hè cũng là một giai đoạn khó khăn đối với các loài hoa. Những loài hoa đẹp thực sự có hạn, với lại trời nóng thì cũng không giữ được lâu.”
“Hoa sợ nóng à? À đúng rồi, nói mới nhớ trong các tiệm hoa đều có tủ lạnh lớn.”
“Vâng. Vì dù có làm thế nào, vi khuẩn cũng sinh sôi rất nhanh. Dù đã xử lý hút nước, thay nước thường xuyên, cũng không thể bảo quản được lâu.”
Shizuki đưa mặt lại gần những đóa hoa đầy hai tay, trìu mến hít hà hương thơm.
“Không phải người ta hay nói ‘chính vì hoa sẽ tàn nên mới đẹp’ sao? Tớ không thích cách nói này lắm. Dù sao thì mỗi ngày vứt đi một lượng lớn những bông hoa đã tàn và không còn đẹp nữa cũng là một phần công việc của chúng tớ. Tuy cũng có những kỹ thuật cố ý dùng hoa sắp tàn để thể hiện nét duyên dáng, nhưng đó không phải là đẹp vì sẽ tàn, mà chỉ đơn thuần là trạng thái tàn úa của bông hoa đó đẹp mà thôi, đúng không. Mỗi lần cắm hoa tớ đều nghĩ, giá như những bông hoa vốn đã đẹp khi chưa tàn có thể mãi mãi không bao giờ tàn thì tốt biết mấy. Dù lời này mà để mẹ nghe thấy chắc sẽ bị mắng.”
Sáng hôm đó Shizuki thật sự rất hoạt ngôn. Không biết là vì chỉ có hai chúng tôi, hay là vì không khí trong lành ẩm ướt của buổi sớm mai trong rừng thật dễ chịu.
“Trước đây tớ từng nói hoa và âm nhạc đều là nghệ thuật của thời gian, đúng vậy, tớ cũng có cảm giác tương tự với âm nhạc, cũng từng nghĩ rằng giá như có thể nghe mãi một bản nhạc mình yêu thích, vĩnh viễn không bao giờ kết thúc. Makoto-kun đã bao giờ có suy nghĩ như vậy chưa?”
“À—ừm, thỉnh thoảng cũng có. Ví dụ như bài ‘Will You Be There’ của Michael, tớ muốn nó cứ chuyển điệu từ nốt này sang nốt khác, kéo dài mãi mãi.”
“Vậy thì Michael và dàn hợp xướng phúc âm đáng thương quá.”
Shizuki cười đến mức suýt làm rơi những bông hoa trên tay.
“Để tớ cầm một nửa cho. Hai tay đều bận thì ngã sẽ nguy hiểm lắm.”
“A, vậy phiền bạn cầm bên này nhé, cẩn thận gai ở mặt sau của lá.”
Tôi nhận lấy một nửa cành hoa từ tay Shizuki.
...Sau đó, cô ấy cực kỳ tự nhiên đưa bàn tay trái đã rảnh ra, nắm lấy tay phải của tôi. Này, bạn không nghe tôi vừa nói gì à, rõ ràng là tôi nhận một nửa để bạn rảnh một tay mà.
Thôi—kệ đi.
Dù sao thì đường cũng gần, dốc cũng không đứng, không cần lo bị thương gì cả.
Vả lại, buổi sớm mùa hè đẹp đẽ này mới trong trẻo làm sao.
Lối mòn trong rừng thoang thoảng hương cỏ, tôi và Shizuki tay trong tay, chầm chậm bước xuống con dốc. So với lúc đến, côn trùng dường như kêu rộn ràng hơn, khu rừng cũng đang chuẩn bị thức giấc, bắt đầu nhịp đập sự sống của ngày hôm nay.
“Chuyến tập huấn cũng tốt, kỳ nghỉ hè cũng tốt, giá như có thể kéo dài mãi mãi.”
Năm người cùng nhau, bị nhốt trong mùa hè chói lòa này.
Mở mắt dưới ánh bình minh lên sớm, nửa tỉnh nửa mê đi dạo trong rừng, tìm kiếm những loài hoa cỏ và côn trùng chưa từng thấy.
Ăn sáng xong thì ra biển chơi đến kiệt sức, mặt trời lặn thì vào phòng tập tự do hòa tấu, chắt lọc những khúc ca từ những vì sao lấp lánh.
Chỉ có một lần liên lạc với Hanazono-sensei mỗi ngày là mối liên kết duy nhất của chúng tôi với thế giới bên ngoài, thời gian còn lại, chúng tôi bị giam trong một thiên đường vỏ kính, đắm chìm trong tiếng hát vang vọng vô tận của chính mình, trải qua một kỳ nghỉ hè không bao giờ kết thúc.
Thật là một giấc mơ đẹp.
Mơ, thì cứ để nó là mơ đi.
Shizuki chắc chắn cũng cảm nhận được, nên mới nói với tôi những lời này. Mỗi khi chúng tôi rung động theo cùng một nhịp điệu, chúng tôi lại một lần nữa sẻ chia sự vĩnh hằng ngắn ngủi. Chúng tôi đã đem mấy nghìn năm thời gian đốt cháy trong cùng một ngọn lửa. Dù không nói gì cũng có thể cảm nhận được. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ từ bỏ thiên đường này mà ra đi.
Vì vậy khi nhìn thấy mái nhà của biệt thự, Shizuki buồn bã siết chặt tay tôi, những đóa hoa trong lòng thoảng đến mùi hương của sự sống đang tan đi.