Chương 6 Một ngày âm nhạc diệu kỳ
Chương 6: Một ngày âm nhạc diệu kỳ và lạ lùng
Hai ngày trôi qua, công ty Trách nhiệm hữu hạn Naked Egg vẫn chìm trong im lặng.
Kurokawa-san đã cho đăng thông báo kêu gọi chú ý trên trang chủ website, các kênh SNS chính thức của PNO, cũng như trên đầu các kênh video. Vào ngày 24 tháng 6, PNO đã có lịch trình biểu diễn tại live house “Moon Echo” và không có kế hoạch tham gia bất kỳ sự kiện nào khác. Về sự kiện đang đưa ra thông báo sai sự thật về việc chúng tôi sẽ tham gia, chúng tôi hiện đang trong quá trình xử lý. Chúng tôi không thể trả lời các câu hỏi liên quan đến vấn đề này…
Dù vậy, có vẻ như các câu hỏi vẫn đang đổ về tới tấp, Kurokawa-san trông vô cùng mệt mỏi.
“‘Nếu PNO không diễn thì hoàn tiền đi’, có réo bên này thì cũng khó cho tôi lắm chứ.”
Không lẽ họ định cứ im lặng mãi thế này sao? Đây hoàn toàn là lừa đảo rồi. Dù chúng tôi chẳng có lỗi gì, tôi vẫn bắt đầu thấy bất an.
Sự kiện mà Naked Egg đang lên kế hoạch lần này còn được nâng cấp hơn nữa, tổ chức tại một sân vận động arena với hơn năm nghìn chỗ ngồi. Nếu phải hoàn lại tiền vé thì chắc chắn con số thiệt hại sẽ rất khủng khiếp.
“Oaaa. Cái này bán hết vé rồi à.”
Akane thốt lên đầy cảm thán trong khi xem trang web của sự kiện trên điện thoại.
Giờ nghỉ trưa, cả năm thành viên ban nhạc lại tập trung ở phòng chuẩn bị âm nhạc như thường lệ, và dĩ nhiên chủ đề câu chuyện là buổi live. Cũng có ý kiến cho rằng dù không tham gia nhưng cũng nên thử tìm hiểu xem đó là sự kiện gì.
“Nhưng mà tệ nhất là có thể bị hủy tổ chức luôn ấy nhỉ. Phí thật. Một cái ‘hộp’ lớn thế này mà.”
“Chúng ta cũng đã nghĩ từ lâu là muốn biểu diễn ở một địa điểm lớn hơn một chút.”
Shizuki thận trọng nói trong khi liếc nhìn sắc mặt tôi.
“Sức chứa của ‘Moon Echo’ lần nào cũng có tỷ lệ chọi khủng khiếp, mà việc đối phó với phe vé cũng vất vả nữa ạ.”
“Nếu không bị trùng ngày và giám đốc Tamamura không dính líu vào thì em cũng muốn tham gia…” Kaya thì thầm, và các thành viên khác đồng loạt gật đầu. Trong số chúng tôi, chỉ có Kaya là người chịu thiệt hại trực tiếp từ giám đốc Tamamura, nên lời nói của em ấy có sức nặng riêng.
Đúng vậy, nếu chỉ nhìn vào sự kiện thì nó rất hấp dẫn. Chúng tôi chưa từng biểu diễn ở arena nên có thể tích lũy kinh nghiệm sân khấu, đồng thời mở rộng lượng khán giả.
“Nhưng mà chị nghĩ arena âm thanh tệ lắm nên không phải là nơi để tổ chức concert đâu.”
Komori-sensei thong thả đưa ra một ý kiến rất ra dáng người trong giới cổ điển.
“Ể, em nhìn thấy dàn amp với loa như mấy tòa nhà chọc trời ở các live tại arena là thấy phấn khích rồi ấy chứ.”
“Tớ thì đồng ý với cô giáo. Huống hồ là mấy cái sân vận động mái vòm, cứ có cảm giác chỉ cần nhét được càng nhiều người vào càng tốt nên tớ chẳng ưa.”
“Nhưng em nghe nói Saitama Super Arena được xây dựng có tính toán kỹ lưỡng về âm học lắm ạ. Bố và anh trai em đều nói chỗ đó tốt hơn hẳn so với một cái arena thông thường.”
“Tama Ari! Mong là có ngày mình cũng leo lên được tới đó nhỉ!”
Tai vờ như nghe cuộc trò chuyện thoải mái của các thành viên ban nhạc, tôi lẳng lặng gặm miếng sandwich giăm bông cốt lết, lòng thì nghĩ về Kakizaki-san. Biểu cảm trên khuôn mặt anh lúc chia tay, khi anh thốt ra như thể nặn từng chữ “nếu không câu nệ chuyện âm nhạc,” cứ in hằn mãi trong tâm trí tôi không tài nào xóa được.
Như vậy có ổn không? Anh ấy có thể hài lòng với cuộc đời mình như thế không?
Tôi nhớ là anh ấy từng nói rằng ngày xưa anh ấy cũng chơi trong một ban nhạc, rồi cảm thấy giới hạn tài năng nên đã từ bỏ. Phải chăng cuộc đời là một chuỗi những lần từ bỏ, và việc nghỉ việc lần này cũng chỉ là một trong số đó? Nhưng lần này không phải lỗi của anh ấy. Anh ấy bị người khác áp đặt một cách vô lý trách nhiệm cho sai lầm của họ. Liệu người ta có thể cứ thế bọc nó trong một cảm giác bất lực đến não nề rồi nuốt chửng mà không cần nhai không?
Bởi vì… là người lớn.
“Makoto… san?”
Shizuki nhận ra tình trạng của tôi và thận trọng lên tiếng.
“Ừm, chuyện của Kakizaki-san không phải lỗi của Makoto-san đâu ạ, anh cũng đừng phiền lòng quá…”
“À không, xin lỗi. Ừm. Tôi không phiền lòng đâu… Chỉ là, tôi cứ nghĩ không biết Kakizaki-san có thực sự ổn với chuyện đó không.”
“Đó là chuyện anh ấy tự quyết định mà, tụi mình có xía vào được đâu.”
Cách nói của Akane cũng có phần dè dặt. Tôi biết. Dĩ nhiên là tôi biết điều đó.
“A, nhưng mà, như vậy thì Kakizaki-san cuối cùng cũng có thể kết hôn được rồi còn gì?”
Komori-sensei nói với một giọng vui vẻ cố tạo, có lẽ là để làm dịu đi không khí.
“Bạn gái của anh ấy là nhân viên ngân hàng mà. Dân làm công ăn lương chính hiệu. Hình như cô ấy có nói là nếu cứ làm cái nghề giới giải trí bất ổn như giang hồ này thì sẽ chẳng bao giờ kết hôn được.”
“Êー. Nếu người tổ chức sự kiện mà là giang hồ thì dân nhạc công như tụi mình là cái gì.”
“Mà nói đúng hơn là tại sao một người phụ nữ như vậy lại hẹn hò với anh ta mới là bí ẩn. Tôi nhớ không lầm anh ta cũng từng là một tay chơi nhạc mà.”
“Àー, ừm, Kakizaki-san hồi còn trong ban nhạc đúng là cũng có chút ngầu thật, nên bị lừa cũng không có gì lạ.” Komori-sensei cười khổ.
“Ể, thật á? Cô từng thấy rồi ạ?”
“Ừm. Hồi đó chị rời nhà, ở trọ nhà bà ngoại để học trường cấp ba trực thuộc học viện âm nhạc, nhưng một đứa nhà quê như chị làm sao mà kết bạn được ở một ngôi trường tiểu thư Tokyo chứ, đúng không? Thế là, vì trường đại học âm nhạc ở ngay bên cạnh, nên chị toàn chơi với sinh viên đại học thôi. Mà, chủ yếu là nói về Hanazono-senpai ấy.”
Tôi cố gắng hình dung ra cảnh Komori-sensei trong bộ đồng phục và Hanazono-sensei thời sinh viên cùng nhau đi dạo và trò chuyện vui vẻ trên con đường đi bộ trong khuôn viên trường trải đầy lá ngân hạnh rụng, nhưng không tài nào làm được. Liệu một ngày nào đó tôi cũng sẽ trở nên như vậy? Già đi, trải qua vài cuộc gặp gỡ, chia ly và những ngã rẽ. Rồi sẽ có một ngày, khi cố gắng nhớ lại sân thượng xôn xao dự cảm cơn mưa ấy, hay bóng tối của không gian live house mờ mịt khói tím, tôi sẽ chỉ có thể bắt lấy một khoảng không trống rỗng đầy cô đơn──liệu một ngày như thế có đến không?
“Chị cũng thường xuyên được dẫn đi xem live lắm. Như là ‘Kokushichou’ chẳng hạn. Kurokawa-san hồi đó đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc luôn đó! Siêu nổi tiếng! …À mà, chuyện đó để sau, ban nhạc của Kakizaki-san cũng hay diễn chung nên chị đã xem nhiều lần rồi. Anh ta cũng khá được hâm mộ đấy, còn có người chờ sau buổi diễn nữa.”
“Ể, vậy cô cũng từng ngưỡng mộ Kakizaki-san ạ?”
“Ahahahaha, không có đâu! Bandman thì với tư cách một người đàn ông là tuyệt đối không thể!”
Ánh mắt của Akane, của Shizuki, rồi sau một khoảng lặng là của Kaya, và cuối cùng là của Rinko, đều hướng về phía tôi.
Gì chứ. Thì đúng là tôi là bandman mà.
“Em nghĩ là trong giới bandman cũng có rất nhiều người tuyệt vời nhưng mà…”
“Tớ rộng lượng lắm nên bandman cũng không sao hết!”
Không, mấy người không cần phải để ý đến tôi thế đâu? Tôi chẳng bận tâm chút nào đâu nhé?
Komori-sensei làm vẻ mặt “fufufun” rồi nói.
“Thế thì Kudou-san, em có chịu được một tay bandman không bán được đĩa lúc nào cũng ra vẻ ta đây giảng giải cho em về ‘những đặc điểm của một ban nhạc không bán được đĩa’ không?”
“A, không được. Em tạt trà ô long vào mặt luôn.”
“Thế có chịu được một tay bandman không bán được đĩa, hễ nghe con gái nói là ‘dạo này bắt đầu nghe nhạc Tây’ là lại chen vào rồi bảo ‘Beatles với Zeppelin là kiến thức nền tảng cơ bản đó nha~’ không?”
“A, cái đó thì chịu thật sự. Em xịt hết chai xịt khử mùi vào người hắn luôn.”
“Thế còn một tay bandman không bán được đĩa, hễ có ban nhạc nổi tiếng nào tan rã hay tái hợp là lại ra vẻ hiểu biết bảo ‘nói là khác biệt về định hướng âm nhạc chứ cuối cùng cũng là vì tiền thôi’ thì sao?”
“A, không không không thể nào. Em gọi 110 luôn.”
Shizuki từ bên cạnh rụt rè hỏi.
“Những ví dụ vừa rồi, có phải là… trường hợp thực tế của người mà cô đã hẹn hò không ạ…?”
“Không không phải! Chỉ là chị thấy thôi!” Cô giáo gay gắt phản bác. “Mấy buổi tiệc sau live của ‘Kokushichou’ đầy rẫy mấy loại bandman như thế này này! Vì có nhiều con gái đến nên đám đàn ông mới phấn khích quá đà như vậy.”
“Ra vậy. Vườn bách thú.” Rinko buông một lời nhận xét ngắn gọn và cay độc.
Lúc này, Komori-sensei như thể mới nhận ra, nhìn sang tôi với vẻ mặt giật mình, rồi vội vàng nói.
“A, không phải nói Murase-kun đâu nhé? Murase-kun thì hoàn toàn ổn nhé?”
“Không em nói thật là em không để ý đâu, nên cô không cần đỡ lời hộ đâu ạ.”
“Murase-kun ấy, thì đúng là chơi nhạc trong ban nhạc, nhưng không phải là ‘man’.”
“Là ‘man’ mà cô?”
Komori-sensei dạo gần đây đã hoàn toàn ngả về phe «Kẻ địch» rồi.
Từ đó, một cuộc tranh cãi vớ vẩn về việc “phụ nữ chơi nhạc trong ban nhạc thì nên gọi là gì” đã nổ ra (là do Akane không hiểu sao lại nổi giận “Tại sao nói đến ‘bangya’ thì lại là người hâm mộ chứ không phải người biểu diễn?”), và câu chuyện nghiêm túc về Kakizaki-san cuối cùng đã không quay trở lại cho đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc.
*
Tan học hôm đó, sau khi kết thúc buổi luyện tập ở phòng thu tại “Moon Echo”, tôi bảo bốn người kia đến McDonald’s trước, còn mình tôi thì đi đến văn phòng ở tầng sáu. Tôi có vài việc nhỏ cần xác nhận với Kurokawa-san, và cũng muốn lựa lời hỏi xem có tin tức gì mới về Naked Egg không. Vì cô ấy đã nói “để bên này xử lý, mấy đứa không cần làm gì cả”, nên tôi cũng ngại kéo cả ban nhạc đến hỏi chuyện, nhưng cá nhân tôi thì không thể không bận tâm.
Khi gõ cửa văn phòng, tôi chợt nhận ra có tiếng nhạc khe khẽ vọng ra từ bên trong. Lạ thật. Kurokawa-san không phải là người vừa làm việc vừa nghe nhạc trong phòng này.
“Ừ, vào đi.”
Tiếng trả lời vang lên, và tiếng nhạc tắt hẳn.
Khi tôi bước vào phòng, Kurokawa-san đang ngồi trên ghế sofa, đẩy chiếc máy tính bảng ra mép bàn. Tôi ngồi xuống phía đối diện.
“Buổi tập hôm nay đại khái cũng đã chốt được setlist rồi ạ, nhưng mà em thử bản phối mới thì có vẻ bị lố giờ khá nhiều…”
Trong suốt lúc thảo luận về buổi live, tôi không thể nào tập trung được vì cứ để ý đến chiếc máy tính bảng ở góc bàn. Chắc Kurokawa-san đã lơ đãng, chỉ tắt tiếng mà video vẫn đang chạy. Vì nhìn nghiêng từ xa với hình ảnh khá mờ nên tôi không chắc chắn lắm, nhưng có vẻ đó là một đoạn ghi hình live của một ban nhạc. Người đang đứng giữa sân khấu, mặc một chiếc áo T-shirt rách te tua bó sát vào thân hình gầy gò, vừa gảy cây đàn Flying V vừa hát với một khí thế như sắp cắn vào micro là──
Kakizaki-san, thì phải.
Sau khi trao đổi xong xuôi, Kurokawa-san cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt của tôi.
“À, xin lỗi. Vẫn còn bật à.”
Cô ấy kéo máy tính bảng lại gần và nhấn nút dừng. Kakizaki-san, đang ở giữa một động tác trình diễn màu mè là cú xoay tay windmill trên không, bị cắt hình và đứng im trong sự tĩnh lặng.
“…Là Kakizaki-san, phải không ạ? Cái đó.”
“À, ừ.”
Kurokawa-san cười ngượng và đặt chiếc máy tính bảng lên đùi.
“Bản ghi hình lúc bọn tôi diễn chung với họ. Chắc cũng bảy, tám năm rồi.”
“Chị cũng xem lại live cũ của mình à. Em cứ nghĩ Kurokawa-san không phải kiểu người như vậy.”
“Thỉnh thoảng thôi. Những lúc mệt mỏi.”
Ngón tay cô ấy lướt trên màn hình, kéo thanh tua lùi lại một chút về quá khứ. Cô ấy vặn âm lượng xuống mức nhỏ nhất rồi chạm vào nút phát.
Những con bướm đỏ và đen nhảy múa trong một biển ánh sáng đủ màu sắc. Phía dưới màn hình là những bóng người phụ nữ chen chúc. Có lẽ đây là thời kỳ cuối hoạt động của “Kokushichou”, trên sân khấu chỉ còn lại Kurokawa-san và Chouno-san, không gian còn lại được lấp đầy bởi lửa, khói và tiếng reo hò.
“Xem lại cũng có những phần thấy xấu hổ lắm. Rất nhiều chuyện không muốn nhớ lại. Có lúc còn thấy cả những kẻ mà mình chẳng muốn nhìn mặt nữa. Lối chơi thì non nớt, trang phục thì đúng là của một thập kỷ trước nên trông quê mùa, và… nhưng mà, ừm, nó cần thiết.”
Cô ấy nhấc máy tính bảng lên, nhẹ nhàng đặt nó lại trên bàn. Một cử chỉ tựa như đang cố đọc một lá thư đã hóa thành tro dưới ánh mặt trời.
“Trước khi bắt đầu ‘Kokushichou’, tôi chẳng là ai cả. Chỉ là một con người vô vị, con nhà giàu không hơn không kém. Gặp Chouno, lập ban nhạc, cuộc đời tôi mới thực sự bắt đầu.”
Giọng hát khe khẽ lọt ra từ chiếc loa yếu ớt của máy tính bảng. Nơi khởi đầu của cô ấy đang bị thiêu đốt giữa những ngọn lửa đen và lớp phấn đỏ.
“Khi xem cái này, tôi lại nghĩ, gã này thật sự rất yêu âm nhạc──. Dù là chính mình, nhưng lại có cảm giác như chuyện của người khác. Vì đã từ bỏ rồi nên cũng chẳng khác gì chuyện của người khác. Thỉnh thoảng, những lúc lạc lối, đầu óc rối bời, tôi nghĩ việc có một nơi để quay về là vô cùng quan trọng.”
Bài hát kết thúc.
Cơn cuồng nhiệt của bầy ong mật đen bị cắt đứt đột ngột, sau một khoảng tối chừng nửa giây, khung cảnh trên sân khấu đã thay đổi hoàn toàn. Có lẽ thời gian chuyển cảnh đã được cắt bỏ trong lúc biên tập. Một nhóm bốn người đàn ông trong trang phục punk, với quần jean rách, áo sơ mi thủng lỗ chỗ, hoặc để trần phần thân trên với những hình vẽ sơn phun. Đó là ban nhạc của Kakizaki-san mà tôi thoáng thấy lúc nãy.
Lần này, tôi đã nghe được phần trình diễn một cách rõ ràng. Những cú đánh guitar ồn ào đến kinh người và khó nắm bắt quyện lấy một cách dính chặt với nhịp điệu, và trên đó là một giọng hát được kéo căng đến mức sắp vỡ tan. Dù chói tai, nhưng nó lại cuốn hút một cách mạnh mẽ.
“Chỗ của Kakizaki chơi tệ ẹc, nhỉ.”
Kurokawa-san cười khổ.
Không phải là tệ, mà ngược lại còn khá giỏi. Một ban nhạc chơi tệ thì không thể nào được diễn chung với “Kokushichou”, nên đây là một lời khiêm tốn vòng vo.
Gã này thật sự rất yêu âm nhạc──.
Lời nói lúc nãy của Kurokawa-san ẩn hiện giữa giọng hát đầy những vết nứt. Tôi thậm chí còn có ảo giác như khói làm cay mắt mình. Máy quay rung lên, bóng của Kakizaki-san bị kéo mỏng ra rồi xé toạc, khắc những vết xước của dư ảnh lên màn hình.
Có phải anh ấy cũng đã bắt đầu từ nơi này? Và bây giờ, không tìm được đường quay về đây, anh ấy đang lạc lối, thu mình trên nền đất lạnh, phó mặc bản thân cho màn đêm đang buông xuống chăng?
Tiếng gió rít lên trong tai tôi, át cả bài hát và nhịp beat.
Bất chợt, một cửa sổ thông báo hiện lên ở phía trên màn hình máy tính bảng. Một email đến.
“Xin lỗi chút.”
Kurokawa-san cầm lấy máy tính bảng, thao tác gì đó rồi nhíu mày. Cô ấy thở dài, ngả người sâu vào ghế sofa.
“Từ giám đốc Tamamura đấy. Đến nước này rồi mà còn viết ‘Kakizaki của chúng tôi đã gây phiền phức’. Không thể tin nổi. Hơn nữa, có vẻ họ vẫn chưa thông báo hoàn tiền.”
“Ể, nhưng mà, cứ thế này chẳng phải sẽ bị bắt vì tội lừa đảo sao ạ?”
“Thế nên, hắn bảo là, liệu có cách nào để PNO tham gia bên này được không. Thần kinh kiểu gì thế không biết. Giỏi thật, trong tình huống này mà còn có thể đàm phán.”
Tôi cũng không biết làm gì khác ngoài kinh ngạc. Nhưng──
“Mà, bên này cũng chẳng còn gì để nói nữa, nên cứ lờ đi thôi.”
“Ừm, đàm phán ạ? Ý là hủy live ở ‘Moon Echo’ để tham gia sự kiện arena ạ?”
“Hử?” Kurokawa-san tỏ vẻ nghi hoặc. “Thôi kệ đi. Dù sao thì cũng chẳng có ý định đàm phán làm gì.”
“Không, nhưng mà, em tò mò ạ.”
Sâu trong lồng ngực tôi có một cảm giác xao động. Ánh mắt của Kurokawa-san dò xét cổ họng tôi. Có lẽ cô ấy đã nhận ra sự bất thường đang cựa quậy từ bên ngoài.
“Hắn đang nói chuyện vô lý nên không có cửa để xem xét đâu. Bảo là Kaya đã vào nhóm, vocal chính thành hai người rồi nên có thể chia PNO ra làm hai. Đừng có nói vớ vẩn.”
Nghĩ lại thì, tôi hiểu ra. Tôi đã luôn chờ đợi khoảnh khắc này. Một cơ hội để chính bản thân tôi có một vết nứt.
Đó thực sự là một tia sáng rất mỏng và yếu ớt. Khả năng tôi bỏ lỡ nó cũng rất cao. Có lẽ, nếu lúc đó, giọng hát đầy những vết rạn của Kakizaki không còn văng vẳng ở chế độ nền trên máy tính bảng, tôi đã cứ thế rời khỏi phòng và đi đến McDonald's nơi mọi người đang chờ. Và rồi cứ tiếp tục lạc lối như vậy mà đón mùa hè.
Là vì anh ấy của một quá khứ xa xôi vẫn còn tiếp tục hát.
“…Chị có thể đàm phán với giám đốc Tamamura được không ạ?”
Đáp lại lời tôi, Kurokawa-san chỉ im lặng trả về một ánh nhìn nghiêm khắc.
“Bảo là… chúng em đồng ý tham gia sự kiện. Nhưng, có điều kiện. Em muốn họ đăng lên đầu trang web chính thức rằng việc nói dối về sự tham gia của PNO là trách nhiệm của công ty chứ không phải của Kakizaki-san. Và thêm nữa, việc sự tham gia không còn là lời nói dối nữa là nhờ có sự dàn xếp sau đó của Kakizaki-san.”
Kurokawa-san mở to mắt, trừng trừng nhìn tôi──
Sau một hồi im lặng, cô ấy thở ra một hơi thật mạnh.
“…Chị hiểu là cậu muốn làm gì đó để rửa sạch oan khuất cho Kakizaki rồi. Nếu tham gia sự kiện thì cũng là ban ơn cho giám đốc Tamamura, nên chắc hắn cũng sẽ chấp nhận điều kiện đó. Nhưng, tham gia bằng cách nào? Nếu cậu định nói là hủy bên của chúng ta thì chị tuyệt đối không đồng ý đâu đấy.”
“Em hiểu ạ. Vì vậy, chúng ta sẽ chia PNO làm hai, đúng như lời ông giám đốc nói.”
“Tại sao phải làm đến mức đó? …Nói ra điều này có hơi kỳ, nhưng cậu đâu có nghĩa lý gì với Kakizaki đến mức đó. Với lại anh ta cũng chỉ gặp khó khăn trong việc chọn việc làm thôi, chứ có phải chết đâu.”
Tôi định trả lời, nhưng không thể thốt ra lời nào, nên thay vào đó, tôi rút điện thoại từ trong túi ra.
Tôi gửi một tin nhắn vào nhóm LINE của ban nhạc.
Mọi người quay lại “Moon Echo” ngay đi. Có chuyện quan trọng cần nói.
Để có thể nói ra cảm xúc thật lòng với Kurokawa-san, tôi phải gọi bốn người họ quay lại, tự mình dồn bản thân vào chân tường.
“…Không phải──vì Kakizaki-san đâu ạ.”
Cuối cùng, tôi cũng đã nói ra thành lời.
“Ngược lại ạ. Em vừa muốn tham gia sự kiện, lại vừa muốn biểu diễn ở ‘Moon Echo’. Để tạo ra một cái cớ rằng không còn cách nào khác ngoài việc làm một chuyện vô lý như vậy, em sẽ lợi dụng tình cảnh khó khăn của Kakizaki-san.”
Vì Kakizaki-san. Vì để giúp đỡ người đã nhiều lần giúp đỡ mình, lần này đến lượt tôi. Bất đắc dĩ, tôi phải chia đôi dàn nhạc giao hưởng mà mình yêu quý──
Để tạo ra một kịch bản dối trá như vậy, tôi sử dụng Kakizaki-san.
Nếu không làm thế, tôi sẽ không thể có đủ dũng khí để vung lưỡi đao xuống.
Kurokawa-san im lặng đứng dậy khỏi ghế sofa. Cô ấy đi vòng ra phía sau văn phòng, đến phía bên kia bàn làm việc, rồi ngồi phịch xuống ghế một cách thô bạo, làm nó kêu lên một tiếng cọt kẹt.
“Mako, cậu đúng là một thằng ngốc âm nhạc hết thuốc chữa.”
Trong đôi mắt của Kurokawa-san khi cô ấy buông ra những lời đó, không hề có sắc thái giận dữ.
Chỉ là──sự kinh ngạc đến bất lực mà thôi.
“Nhưng, chia bằng cách nào đây?”
Khi được hỏi, tôi suýt chút nữa đã thở phào nhẹ nhõm.
Vì dù đây là một hành động vô cùng liều lĩnh, nhưng tôi đã được Kurokawa-san công nhận.
Không được.
Còn quá sớm để thả lỏng.
Bởi vì tôi sắp phải nói ra một điều còn tồi tệ hơn nữa.
Trong lúc tôi cúi đầu lựa lời, Kurokawa-san đã nói trước.
“Akane và Kaya phải chia ra, rồi bass cũng có hai người nên Mako sẽ ở bên của Akane… nhưng drummer chỉ có một nên dù thế nào một bên cũng sẽ phải dùng nhạc nền hoàn toàn. Kaya và Rinko hai người diễn với nhạc nền, còn ba người còn lại sẽ theo kiểu 3-piece với một bản phối đơn giản à? Không, bass cũng có thể dùng nhạc nền được. Guitar thì bên nào cũng muốn có nhỉ. Akane và Rinko với nhạc nền… bên ba người còn lại Mako sẽ chơi guitar cũng là một cách…”
Khoanh tay với vẻ mặt đăm chiêu, Kurokawa-san lẩm bẩm tính toán trong miệng, rồi lại nhìn tôi. Một ánh mắt dịu dàng và lý trí đến mức tôi cảm thấy áy náy.
“Thôi thì, phải để mọi người cùng thảo luận và quyết định. Cậu đã nhắn LINE bảo họ đến đây rồi mà.”
“À, vâng. Mọi người sắp đến rồi ạ, nhưng mà.”
Tôi cảm thấy trong miệng mình như có đầy cát sỏi.
Một hương vị trộn lẫn giữa cảm giác tội lỗi và sự phấn khích.
“Chúng em sẽ không thảo luận. Cách chia thế nào, em đã quyết định rồi ạ.”
*
Vào một tối thứ Bảy cuối tháng Sáu, chỉ một tuần trước buổi diễn, tôi đột nhiên nhận được tin nhắn LINE từ Hanazono-sensei. Khi đó, tôi đang cắm mặt vào bàn học trong phòng, vật lộn ôn tập với sách giáo khoa Toán IIB.
[Hôm nay không phải buổi học nhóm của mọi người à?]
Tôi đăm đăm nhìn màn hình điện thoại, chẳng biết phải trả lời thế nào. Mười mấy giây sau, một tin nhắn nữa lại hiện lên.
[Akane-chan vừa gửi ảnh nhóm mà không thấy Musao đâu cả.]
Cô còn cẩn thận chuyển tiếp luôn bức ảnh đó cho tôi.
Bốn gương mặt chen chúc trong một khung hình chật hẹp. Góc dưới bên trái là Kaya, co rụt cổ lại với vẻ áy náy; Akane thì tựa cằm lên đỉnh đầu cô bé; phía dưới bên phải là Shizuki với nụ cười rạng rỡ; còn Rinko thì đang thờ ơ liếc nhìn máy ảnh.
Phía sau họ, một góc của tấm áp phích quen thuộc lọt vào khung hình, nên có lẽ đây là phòng của Akane. Tôi nhớ chúng tôi cũng từng học nhóm ở đó.
[Người chụp là Musao à?]
[Không ạ. Em đang học một mình.]
[Tại sao? Cãi nhau à?]
Tôi không tài nào gạt bỏ được mối nghi ngờ rằng, phải chăng cô đã biết hết mọi chuyện, và chỉ cố tình nhắn tin để trêu chọc tôi. Akane đặc biệt thân với sensei, thế nào cũng kể tuốt tuồn tuột rồi.
[Chúng em không cãi nhau ạ. Chỉ là có chút chuyện thôi.]
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi tôi quyết định rằng ban nhạc sẽ chia làm hai để tham gia cả sự kiện ở sân vận động.
Vì là bạn cùng lớp, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau ở trường, và giờ nghỉ trưa vẫn cùng nhau ăn cơm trong phòng chuẩn bị âm nhạc, có cả Kaya.
Nhưng, chúng tôi đã không còn cùng nhau chơi nhạc.
Sau giờ học, cả năm người cùng đến “Moon Echo”. Bốn cô gái vào phòng thu A lớn nhất như thường lệ để thảo luận về bản phối mới và luyện tập, còn tôi thì một mình ôm cây guitar và chiếc laptop vào phòng cá nhân chật hẹp, dán mắt vào màn hình sequencer.
Giữa tôi và họ chỉ có âm nhạc là sợi dây kết nối, nên lẽ dĩ nhiên, những cuộc trò chuyện cũng ít dần.
Ai cũng hiểu rằng nếu rớt dù chỉ một môn trong kỳ thi cuối kỳ ngay sau buổi diễn, thì đừng nói đến chuyện ban nhạc nữa. Đáng lẽ ra một buổi học nhóm thì vẫn có thể tham gia cùng nhau──tôi đã nghĩ vậy, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại tự động vắng mặt, và cũng chẳng có ai nói gì.
Đây không phải là một cuộc cãi vã. Mà là lỗi hoàn toàn thuộc về tôi.
[Cô xem trang web của sự kiện rồi đấy, Musao trông cứ như idol.]
Tôi giật nảy mình trước tin nhắn vừa đến. Tôi còn chưa xem trang web đó nữa. Tôi vội vàng mở trình duyệt trên máy tính, tìm kiếm theo tên sự kiện và nhấp vào liên kết hiện ra đầu tiên.
「…Uwaa.」
Tôi bất giác buột ra một tiếng rên rỉ.
Bức ảnh chụp một mình tôi được dùng làm ảnh bìa, chễm chệ ngay trên đầu trang. Ngay sau khi quyết định tham gia, họ đã sắp xếp một buổi chụp hình, còn bố trí cả stylist, bắt tôi mặc trang phục do họ chỉ định và đứng cả tiếng đồng hồ trong studio để đèn flash nhá lên lia lịa, và đây là kết quả sao. Trông nó như một phiên bản nâng cấp theo phong cách hoàng tử của bộ trang phục tôi mặc khi làm khách mời cho buổi diễn tái hợp của “Kokushichou”, tóc tai thì được uốn xoăn bồng bềnh, cộng thêm biểu cảm có chút u uất và một dáng đứng được sắp đặt sẵn, nói thật là xấu hổ muốn chết. Aaaaargh. Lẽ ra tôi nên từ chối buổi chụp hình mới phải. Nhưng lần này phía tôi cũng đã đưa ra một yêu cầu khá vô lý nên họ phải nhượng bộ, dù cho hành động của bên tổ chức có phần quá đáng đi nữa thì cũng khó mà từ chối được…
[Cô đừng xem nữa. Xin hãy xóa cả ký ức lẫn bookmark đi ạ.]
Tôi vội vàng gõ trả lời. Nhưng tôi biết, với tính cách của sensei, khi đọc được những dòng này chắc cô ấy sẽ cười phá lên cho mà xem.
[Tại sao lại là solo?]
Câu hỏi đột ngột được ném ra.
[Muốn nhìn lại ban nhạc từ một góc độ bên ngoài à?]
[Nhưng chẳng phải em đã làm thế vào dịp Giáng Sinh rồi sao?]
Bụp. Bụp. Những lời của sensei như được bắn vào khoảng không đen kịt. Chúng giống như những viên đạn bọc đường, vừa âm ỉ, vừa ngọt ngào, lại găm sâu và đau nhói.
Tôi phải trả lời thôi. Cũng là để sắp xếp và củng cố lại những suy nghĩ trong đầu mình.
[Lần này có hơi khác so với lần đó ạ.]
Mùa đông năm ấy, khi Kaya đến.
Tôi đã rời xa ban nhạc, ngắm nhìn từ phía bên ngoài tấm màn ánh sáng, và nhận ra đó là nơi không thể thay thế mà tôi phải trở về. Đó là một cuộc chia ly tạm thời vì mục đích ấy.
Còn lần này──hoàn toàn ngược lại.
Tôi đã biết đó là nơi để trở về. Thế nhưng. Chính vì thế.
Tôi mãi không tìm được từ ngữ đơn giản để diễn tả, ngón tay cứ lơ lửng trên màn hình điện thoại, và trong lúc đó, sensei lại ném thêm một câu nữa.
[Musao cũng buông tay vịn rồi nhỉ.]
Tôi thở hắt ra toàn bộ không khí trong phổi rồi ngả người ra giường.
Thật sự là con người này, đôi khi còn hiểu tôi hơn cả chính bản thân tôi.
Một cảm giác lạnh lẽo ùa đến, bao bọc lấy cơ thể tôi. Không phải là cơn rét. Mà là sự vô nhiệt tuyệt đối của chân không. Như thể bị đẩy ra khỏi khoang điều áp mà không có dây an toàn, trôi dạt và xoay tròn theo quán tính. Cái bóng của con tàu mẹ mỗi lần lướt qua tầm nhìn lại nhỏ dần đi một chút. Một cảm giác cô độc đến nhường ấy.
Tôi cố gắng nhấc lưng khỏi giường và quay lại bàn học. Phải học bài cho kỳ thi thôi.
Khi định gập laptop lại, tôi chợt thấy tên nghệ sĩ được ghi bên dưới tấm ảnh phong cách hoàng tử của mình.
〝Paradise NoiSe eXtra / MAKOTO〟
Ngày hôm đó, khi nghe Kurokawa-san kể về lời đề nghị trơ tráo của giám đốc Tamamura──ngay khoảnh khắc ấy, tôi đã quyết định rồi. Tôi đã quyết định cách chia tách Paradise Noise Orchestra.
Một mình tôi, và bốn người họ.
Rinko, Shizuki, Akane, và Kaya, liệu họ có giận vì tôi đã quyết định mà không hề bàn bạc một lời nào không?
Chắc là giận lắm. Dù họ không nói một lời nào. Dù họ đã chấp nhận ý tưởng của tôi với vẻ mặt như thể đó là điều hiển nhiên. Dù ngay khoảnh khắc quyết định được đưa ra, họ đã bắt đầu nảy ra vô số ý tưởng về bản phối khi không có tôi.
Chắc chắn, tôi đã làm một điều không thể cứu vãn được nữa.
Đành chịu thôi. Cuộc đời tôi từ trước đến nay vốn dĩ đã là một chuỗi những điều không thể cứu vãn.
Có lẽ sau này cũng sẽ vậy.
Tôi gập laptop, cầm lấy cây bút chì kim và lại mở sách giáo khoa ra. Nhưng cả những dòng giải thích, công thức lẫn đồ thị đều không tài nào vào đầu được. Trong tai tôi, tiếng ride cymbal đang gõ nhịp, và tiếng guitar clean tone đang khắc những vệt sáng trong bóng tối bằng kỹ thuật panning dồn dập.
Thật trớ trêu. Mới chỉ cách đây không lâu, tôi còn đang quằn quại vì không thể tập trung vào âm nhạc, vậy mà bây giờ, khi phải đối mặt với thực tế là kỳ thi cuối kỳ, tôi lại chẳng thể nghĩ được gì khác ngoài buổi diễn ở sân vận động.
Không được rồi. Nghỉ một lát thôi.
Tôi gập sách giáo khoa lại và đẩy nó sang một bên.
Mở máy tính, bật nguồn cây piano điện, cầm cây Washburn lên và chỉnh dây. Chỉ cần làm thế thôi cũng đủ khiến tôi dễ thở hơn, đúng là hết thuốc chữa.
Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày hai mươi bốn tháng Sáu.
Nhìn vào lịch, tôi chợt nhận ra một sự trùng hợp kỳ lạ ở ngày hôm đó. Đối với tôi lúc này, người đang sắp bị ném vào màn đêm vĩnh cửu, đó là một ngày thật đặc biệt.
Tôi khởi động iTunes, từ từ cuộn qua thư viện nhạc.
Đó là sân khấu của riêng tôi. Tôi có thể làm bất cứ điều gì mình thích. Có thể trình diễn những ca khúc mình yêu. Thậm chí có thể cover một bài hát mà không một khán giả nào biết đến. Nơi mà tôi sắp sửa ra khơi, là một đại dương chân không, nơi hoàn toàn không có gì ngoài sự tự do.
Danh sách nghệ sĩ được xếp theo thứ tự alphabet dừng lại ở chữ C.
Carpenters.
Tôi nhấp đúp vào tên bài hát, ngả người vào lưng ghế và nhắm mắt lại. Từ chiếc loa để bàn, giọng nói sôi nổi đến mức có phần căng thẳng của một DJ radio vang lên. Một giọng nói lạ lùng như kim loại kết tinh len lỏi vào cuộc điện thoại.
Còn một tuần nữa, là ngày hai mươi bốn tháng Sáu.
Tôi vừa háo hức mong chờ, lại vừa sợ hãi chuyến ra khơi ấy.
*
Phòng chờ một mình sao mà rộng lớn và lạnh lẽo.
Màn hình ở góc trần nhà đang chiếu cảnh tượng trong hội trường.
Trên sân khấu được dựng ở trung tâm sân vận động, một nhóm vocal nam bốn thành viên đang vung vãi giọng hát và nụ cười về mọi phía, nhận lấy những ánh nhìn và tiếng cổ vũ nồng nhiệt từ hàng nghìn khán giả chen chúc. Dù hình ảnh không có âm thanh, nhưng những rung động truyền qua trần, tường và sàn bê tông cũng đủ để cảm nhận được sự sôi sục của sân vận động.
Tôi không thể ngồi yên, bèn đi vòng quanh chiếc bàn dài.
Hình ảnh của chính mình liên tục phản chiếu trên những chiếc gương trang điểm treo dọc tường, càng làm tôi thêm bồn chồn. Tôi đang mặc bộ trang phục gothic với tông màu chủ đạo là đen, đỏ và bạc, cùng hệ với bộ đồ hoàng tử tôi mặc trong buổi chụp hình kia. Tại sao mình lại mặc thứ này cơ chứ... Tôi sợ tay áo và vạt áo sẽ vướng vào cây guitar. Tôi muốn vứt bỏ tất cả và thay bằng một chiếc áo thun, nhưng giờ đã quá muộn.
Chẳng còn đường lui nữa rồi.
Có tiếng gõ cửa.
Người thò đầu vào là một nhân viên nam trẻ tuổi đội ngược chiếc mũ bóng chày.
「Hiện đang là bài cuối cùng của phần encore. Còn mười lăm phút nữa, mời anh chuẩn bị.」
Ngay khi nhân viên đó rút lui, một người phụ nữ trẻ mặc bộ vest bước vào phòng, 「A, xin lỗi.」 Cô đeo một thẻ ID nhân viên và một chiếc máy ảnh kỹ thuật số cồng kềnh trên cổ. Đó là nhân viên phụ trách của công ty Naked Egg. Một người tên là Takatsuka-san, đã hỗ trợ tôi suốt từ buổi tổng duyệt trưa nay.
「Cuối cùng cũng đến rồi nhỉ. Tôi lại thấy hồi hộp hơn cả anh nữa, xin lỗi nhé.」
Takatsuka-san nói vậy rồi cười.
「Tôi chưa từng phụ trách sự kiện nào ở một nơi lớn thế này, hôm nay thật sự là một trải nghiệm quý báu. Vé cũng đã bán hết sạch, thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Tất cả là nhờ Murase-san cả đấy.」
「Không đâu, chính tôi mới là người đã đưa ra bao nhiêu yêu sách, lại còn được chị hỗ trợ nữa.」
Vì việc tham gia lần này có một quá trình khá phức tạp, nên khi được cảm ơn một cách trực diện như vậy, tôi không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng Takatsuka-san, không hề để tâm đến những suy nghĩ rối rắm của tôi, vẫn tiếp tục.
「Thật sự rất tuyệt vời đấy ạ. Khi có thông báo PNO không tham gia, quả thật cũng có khá nhiều vé bị hủy, nhưng khi thông báo Murase-san sẽ biểu diễn solo thì số vé hủy đó đã được bán lại hết ngay lập tức. Giám đốc cũng rất cảm kích. Thật ra hôm nay ngài ấy định đến chào hỏi──」
「Không, không cần đâu ạ. Chuyện đó thì thật sự không cần đâu.」
Tôi vội nói. Tôi không muốn nhìn thấy mặt người đó thêm một lần nào nữa.
Tôi đã nhờ Kurokawa-san chuyển lời đến giám đốc Tamamura rằng, “sau buổi biểu diễn này, tôi sẽ không bao giờ dính dáng gì đến Naked Egg nữa”, nên có lẽ ngay cả người đó hôm nay cũng biết điều, nghe nói ông ta không có mặt ở đây. Thật may quá. Vốn đã căng thẳng tột độ rồi, tôi không muốn hao tổn tinh thần thêm vì những chuyện vớ vẩn.
Cháy vé. Kín chỗ.
Trong tôi là một nửa an tâm, và một nửa bất an.
Dù tôi đã mạnh miệng nói rằng mình sẽ biểu diễn solo tại sân vận động, nhưng nỗi lo rằng những khán giả thất vọng sẽ hủy hết vé, và tôi sẽ phải buồn bã biểu diễn trước những hàng ghế trống vắng, vẫn cứ âm ỉ nhức nhối trong lồng ngực tôi cho đến tận hôm nay.
Vì vậy, khi nghe tin năm nghìn chỗ ngồi đã được lấp đầy, tôi tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, là năm nghìn người đấy? Mà tôi chỉ có một mình? Không có Akane, người có thể khuấy động khán giả một cách tự nhiên bằng những câu chuyện ngây thơ, vô tư. Không có Kaya, người có thể làm chủ cả khán phòng bằng khí chất của mình. Cũng không có Rinko, người chỉ cần một cái liếc mắt lạnh lùng cũng đủ để nhận lấy những tiếng hô hào nồng nhiệt, và cũng chẳng có Shizuki, người có thể đẩy nhiệt độ của cả hội trường lên mức cao nhất ngay lập tức bằng nhịp điệu đầy groove của mình.
Tôi phải một mình chiến đấu.
「Vậy thì, chúng ta đi thôi nhỉ.」
Takatsuka-san đi trước, kéo cánh cửa phòng chờ và dẫn tôi ra hành lang.
Trong lúc bước đi trên lối đi ngầm dẫn đến sân khấu, những âm thanh “rầm, rầm” cứ bao quanh và lay động tôi không ngừng. Có lẽ đó là tiếng khán giả đang đồng loạt dậm chân và vỗ tay theo nhịp.
Một nhịp đập hiếu chiến, nôn nao chờ đợi trận chiến bắt đầu.
Tôi bước lên cầu thang. Lướt qua không biết bao nhiêu nhân viên sân khấu đeo bộ đàm. Ai cũng nhìn tôi với ánh mắt vừa kỳ vọng vừa ngưỡng mộ, và khẽ cúi đầu chào. Phía sâu trong tai tôi bắt đầu đau nhói.
Một mình.
Phía trước, tôi thấy một cánh cổng mở rộng.
Lúc đó, tôi chợt nhớ ra điều gì đó và hỏi nhỏ Takatsuka-san đang đi bên cạnh.
「Về Wi-Fi trên sân khấu, tôi đã nhờ trước rồi, không biết có kết nối được không ạ?」
「Ể? A, vâng! Nghe nói là ổn ạ!」 Takatsuka-san đáp lớn để át đi tiếng dậm chân. 「Tôi không rành về DTM lắm, nhưng hóa ra cũng cần dùng cả mạng nữa ạ.」
Không phải vậy. Tôi không cần kết nối mạng để biểu diễn. Thật khó giải thích và cũng xấu hổ nên tôi đã nói lảng đi.
Chúng tôi đã đến cổng.
Tiếng dậm chân của hàng nghìn người vang vọng trực tiếp. Phía trước tầm mắt, bên dưới những ánh đèn chói lòa đổ xuống từ trần nhà cao vút, một sân khấu hình vuông được dựng lên. Những chiếc ampli được nâng đỡ bởi khung giàn thép cao, hướng về bốn phía như đang canh gác.
Tôi bước ra khỏi cổng, được bao quanh bởi bốn nhân viên bảo vệ mặc đồng phục màu xanh thẫm.
Tiếng hò reo phồng lên rồi đổ ập xuống như tuyết lở. Trần nhà quá cao khiến tôi có ảo giác như mình vừa bước ra dưới bầu trời đêm. Ánh sao quá gần, quá chói, quá sắc nhọn.
Tiếng gọi tên tôi xé nát cả tai, gáy và má tôi. Tôi nín thở chạy về phía sân khấu. Ở khu vực trung tâm được bao quanh bởi loa kiểm âm, những nhạc cụ của tôi đang lặng lẽ chờ đợi. Cây Washburn tỏa ra những cái bóng mờ nhạt về tám hướng. Cây KORG D1 nằm ngang trong không trung với thân hình mỏng manh, hư ảo như một chiếc lông vũ. Chiếc tablet PC đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh đó im lìm, màn hình sáng lên một màu xanh rêu.
Tôi lao lên bậc thang dẫn lên sân khấu.
Nhân viên bảo vệ cũng không theo lên nữa. Chỉ còn lại một mình tôi giữa cơn gió lồng lộng.
──Makoto… Makoto… Makoto!
Từ trước đến nay, đã có bao giờ tôi được hàng ngàn người gọi tên mình bằng một giọng khát khao, đau đớn và mãnh liệt đến thế chưa? Liệu tôi có thể chịu đựng được trong một tiếng rưỡi sắp tới không?
Tôi đến được trung tâm sân khấu, trước cây piano điện, chống tay xuống và cố gắng điều hòa nhịp thở.
Nơi cảm thấy cô độc nhất, không phải là trong bóng tối hoàn toàn không một bóng người, mà là giữa ánh sáng được ngăn cách bởi một tấm màn mỏng manh, ảo ảnh, trong khi bị bao vây bởi vô số người đến ngột ngạt.
Tôi chạm vào máy tính. Hơi nóng tỏa ra thấm vào ngón tay.
Phía ban tổ chức đã nhiều lần gợi ý. Có muốn thuê một người điều khiển âm thanh (manipulator) không, họ hỏi.
Sẽ làm khán giả mất hứng nếu nghệ sĩ cứ phải tự tay thao tác máy tính trên sân khấu để gọi các file nhạc nền, nên họ để một người trong hậu trường, khuất khỏi tầm mắt khán giả, làm việc đó. Rất hợp lý.
Nhưng tôi đã từ chối.
Tôi muốn tự mình đón nhận sự cô độc đến khó chịu này bằng chính cơ thể của mình.
Và, còn một lý do nữa──
Tôi mở trình duyệt, kết nối vào một trang web phát video. Kênh của “Moon Echo”. Biểu tượng màu đỏ báo hiệu đang phát trực tiếp sáng lên. Tôi thu nó thành một cửa sổ pop-up nhỏ và đặt ở góc dưới bên phải màn hình máy tính.
Chính là giờ này.
Trong ô cửa sổ nhỏ bằng cục tẩy, sân khấu dưới tầng hầm của “Moon Echo” hiện ra. Dưới ánh đèn xanh, bốn cô gái xuất hiện, tay cầm nhạc cụ của mình, và những cánh tay của hàng trăm khán giả đang cuồng nhiệt che khuất cả camera. Dù không có âm thanh, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sức nóng như muốn sôi trào của không khí nơi đó.
Mới tháng trước tôi vừa biểu diễn ở đó, đến tận tuần trước vẫn còn luyện tập trong cùng một tòa nhà, vậy mà bây giờ khi nhìn lại khung cảnh của “Moon Echo” qua mạng từ một nơi xa xôi thế này, một cảm giác hoài niệm dâng lên đến nghẹn cả lồng ngực.
Là tôi đã buông tay.
Tôi ngẩng đầu lên.
Hàng ngàn cặp mắt mà tôi phải đối mặt đang le lói cháy ở phía chân trời.
Chỉ cần giơ hai tay lên đáp lại ánh nhìn của họ, một tiếng hoan hô như bão cát lại thổi ngược trở lại. Cả cơ thể tôi như sắp bị bào mòn, thủng lỗ chỗ rồi tan vỡ.
Tôi kéo micro trên giá lại gần.
Lặng lẽ chờ cho tiếng hoan hô và vỗ tay lắng xuống.
Họ đã tập trung ở đây, để nghe âm nhạc của tôi. Không phải dàn nhạc của tôi──mà là một mình tôi.
Hòn đảo cô độc này được bao quanh bởi một đại dương bóng tối mênh mông và những ngọn lửa của đoàn thuyền đánh cá.
Tôi đã có thể chỉ cần nhấn nút play, đổ nhịp điệu vào không trung và giải phóng giọng hát của mình. Nhưng, hàng nghìn người họ, theo một nghĩa nào đó, chính là những kẻ đồng lõa của tôi. Họ đã chống đỡ cho tội lỗi và cái tôi của tôi, nâng đỡ nó và mang nó đến đêm kỳ diệu này.
Tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giải thích ý nghĩa đặc biệt của ngày hôm nay.
「…Hôm nay, thật sự cảm ơn mọi người đã đến.」
Những tiếng reo cao vút và những tiếng cười khúc khích hòa lẫn vào nhau. Dù có ngước nhìn lên, sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối quá mạnh khiến tôi không thể biết trần nhà ở đâu. Lúc đó, lần đầu tiên tôi cảm thấy thật may vì đây là một sân vận động. Tôi có thể nghĩ về các vì sao.
「Hôm nay là ngày hai mươi bốn tháng Sáu, và… nghe nói là Ngày UFO.」
Nhận thấy những gợn sóng bối rối lan ra, tôi nói tiếp.
「Cách đây nhiều thập kỷ──khoảng thời gian mà bố mẹ tôi ra đời, UFO và vũ trụ đã từng rất thịnh hành. …Thực tế, có lẽ đã có rất nhiều người ngoài hành tinh đến Trái Đất. Lặng lẽ để không bị phát hiện. Nhưng gần đây chẳng còn nghe thấy nữa. Có lẽ họ đã từ bỏ chuyến hải trình của mình. Có lẽ vì chúng ta đã không lắng nghe tiếng gọi của họ, nên họ đã từ bỏ và hướng đến những vì sao khác. Nếu chúng ta cất tiếng gọi, có lẽ họ sẽ lại hồi đáp. …Bài hát đầu tiên tôi sẽ trình diễn, là một bài hát như thế.」
Tiếng xì xào trở thành những con sóng gợn.
Tôi chạm vào màn hình tablet PC, rồi lùi lại một bước, nhấc cây Washburn khỏi giá và luồn dây đeo qua vai.
Một lớp noise dày đặc lấp đầy sân vận động.
Tiếng sóng vỗ bờ trên bãi cát lúc bình minh. Hàng ngàn, hàng vạn quả trứng rùa biển đang được những con sóng bọt cuốn đi. Đàn chim chờ đợi ánh rạng đông xếp thành hàng dài trên mỏm đá của mũi đất, và tiếng gầm của một loài thú vô danh cắn nát mảnh cuối cùng của màn đêm, rải nó trên mép sóng.
Những hợp âm du dương của cây piano điện rơi xuống từ kẽ hở của những đám mây.
Tôi kề môi vào micro, hát như thì thầm.
Gửi đến một ai đó, ngay cả cấu tạo sự sống cũng khác biệt, đang trôi dạt giữa những con sóng của vũ trụ xa xôi──
Chúng ta có sức mạnh đó. Sức mạnh để gửi đi những lời nói đến một thế giới rộng lớn.
Nhắm mắt lại, tập trung…
Dồn hết tất cả tâm tư vào bài hát sắp cất lên đây.
〝Calling Occupants of Interplanetary Craft〟
Hãy gửi lời đến những người chèo thuyền giữa các vì sao.
Những dải strings lộng lẫy trào dâng, tiếng cymbal lấp lánh bật ra, và bản hòa tấu chuyển điệu một cách cao vút như thể tấm màn nhung của màn đêm bị xé toạc. Tôi siết chặt chiếc phím gảy, từ từ triển khai những đoạn arpeggio trong khi cảm nhận từng thớ dây.
Bốn ngày sau khi tàu Voyager 1 rời Trái Đất, Carpenters, như thể một ý tưởng chợt nảy ra, đã thản nhiên phát hành album thứ tám của họ. Đó là năm cuối cùng Karen Carpenter, dù bị giam cầm trong một cơ thể gầy gò vì bệnh tật, vẫn giữ được vẻ đẹp của mình một cách mong manh.
Bài hát cover này được lặng lẽ đưa vào cuối mặt B. Một bản ballad dài, chậm rãi và tựa như một giấc mơ bình minh bất tận, như thể đã sao chép lại nguyên vẹn khoảng cách tuyệt vọng đang ngày một nới rộng giữa Voyager và Trái Đất của chúng ta.
Gửi đến những người chèo thuyền giữa các vì sao──tôi cất tiếng gọi. Lặp đi lặp lại.
Chúng tôi ở đây. Là bạn của các người, tôi hát.
Thật ra tôi biết. Ai cũng biết. Giọng nói đó chỉ vang vọng trong bầu khí quyển, bị chính chúng ta tiêu thụ hết, và chẳng bao giờ đến được phía bên kia của biển sao. Bài hát này chẳng thể chữa lành sự cô độc của bất kỳ ai.
Dù vậy, chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc yêu lấy những bài ca.
Bởi sự cô độc chính là đường viền định hình nên chúng ta, là chính con thuyền đưa chúng ta đi.
Tôi nhấn pedal, thay đổi âm sắc của cây guitar. Từ tiếng côn trùng tô điểm cho màn đêm, thành tiếng lửa phụt chói tai của một tên lửa xé toạc màn đêm.
Tiếng kèn fanfare của synth brass lộng lẫy báo hiệu chuyến ra khơi. Tôi chồng lớp giọng hát sống động và không ngừng biến đổi của mình lên chính giọng hát đã được thu âm và xử lý. Đoạn guitar solo mà tôi vắt kiệt sức mình để chơi cũng không có ai đáp lại. Bass, trống, dàn dây, dàn kèn, piano, tất cả dàn nhạc chỉ là cái bóng của chính tôi, nhảy múa theo đúng những gì đã được lập trình.
Tôi đã đến nơi này đêm nay, chính là để xác nhận điều đó.
Các người cũng vậy phải không? Tôi giấu câu hỏi vào trong giọng hát, gửi đến vòng tròn ánh sáng đang bao quanh tôi từ xa, trùng trùng điệp điệp. Các người đã đến đây để chứng kiến tôi vỡ nát, bong tróc, và trôi dạt về phía hư vô tăm tối. Nếu không, các người đã chẳng nắm chặt tấm vé có thể biến thành giấy vụn mà chờ đợi ngày hai mươi bốn tháng Sáu đặc biệt này. Hàng ngàn cặp mắt của ngọn lửa bi thương đang dõi theo chuyến khởi hành, lúc đó tôi thực sự cảm thấy chúng thật đáng quý biết bao.
Những người chèo thuyền giữa các vì sao──
Gửi đến những người chèo thuyền luân chuyển giữa những sinh mệnh tàn lụi rồi lại tái sinh.
Chỉ có bài ca là có thể vươn tới. Chỉ có bài ca mới lấp đầy được sự trống rỗng. Dù cho thời gian rồi sẽ cuốn trôi tất cả.
Tôi ở đây. Với tư cách là bạn của các người──
Một mình tôi rơi xuống trong đêm nay.
Điệp khúc lặp lại. Hàng trăm hàng ngàn ảo thanh được dệt nên bởi các hiệu ứng, gọi và đáp lại những âm hưởng lạnh lẽo, hư ảo mà rực rỡ của tiếng kèn trumpet và trombone được tạo ra từ biển điện tử. Cây Washburn nóng rực như muốn cháy trong lòng bàn tay tôi. Đây cũng là thân nhiệt của chính tôi. Nó chỉ là một nhiệt lượng hư cấu, sinh ra từ sự cọ xát giữa máu của tôi thấm vào dây đàn và những đầu ngón tay đầy giả dối của tôi.
Hai con tàu Voyager, ở tít ngoài xa quỹ đạo của sao Diêm Vương, có lẽ cũng đang tiếp tục gửi những bài ca cuối cùng về Trái Đất, trong khi tự bào mòn và hủy hoại chính mình như thế. Liệu chúng đang rời xa tôi, hay tôi đang rời xa chúng, định luật vật lý tàn nhẫn sẽ không bao giờ có thể phân biệt được hai điều đó.
Những người chèo thuyền tan vào biển sao…
Tôi thốt ra lời gọi cuối cùng vào micro, lùi lại một bước, ngước nhìn bầu trời sao giả tạo và buông ra một tiếng kêu không thành lời trong khi đập mạnh phím gảy xuống dây đàn. Xa xa ngoài khơi, một biển lửa đang rung chuyển. Tôi có thể thấy tất cả khán giả đều đã đứng dậy, giơ hai tay về phía sân khấu. Đêm nay, chắc chắn các người cũng sẽ khởi hành từ đây. Trên những hải trình của riêng mình, mãi mãi không bao giờ giao nhau.
Điệp khúc kết thúc.
Tôi gảy hợp âm kết, toàn thân đón nhận tiếng thổn thức rung động của cây Washburn, rồi ném chiếc phím gảy đi. Cảm nhận bằng da thịt dư âm của dàn nhạc đang lan tỏa như những gợn sóng khắp sân vận động, tôi bước lại gần tablet PC.
Một tràng pháo tay như mưa trút xuống biển cả ập đến.
Như thể muốn níu kéo dàn nhạc đang mờ dần đi một cách đầy luyến tiếc, cơn mưa càng lúc càng mạnh, gieo những gợn sóng nhỏ trong bóng tối.
Tiếng gọi tên tôi lại bắt đầu dâng cao.
Tôi dùng ngón tay lau mồ hôi trên mi mắt, nheo mắt nhìn vào góc dưới bên phải màn hình máy tính.
Akane cười và giơ ngón tay cái lên, Rinko mím môi, khẽ gật đầu đáp lại. Kaya quay lại nhìn dàn trống, và Shizuki giơ dùi trống lên, gõ 4 nhịp đếm.
Bài thứ hai.
Dù không có âm thanh, hình ảnh cũng nhỏ đến mức không thể nhìn rõ miệng và tay họ, nhưng tôi vẫn biết họ bắt đầu chơi bài gì.
Là cùng một bài hát mà tôi đã chọn cho bài thứ hai của mình.
Chỉ có âm nhạc, kết nối tôi──và họ, những người đang ở một nơi xa hơn cả sao Diêm Vương. Đốt cháy cả sợi dây kết nối ấy, con thuyền của tôi đang rẽ gió và mặt biển mà tiến lên phía trước. Dù biết rằng sẽ chẳng bao giờ đến được đâu.
Tôi lướt ngón tay trên màn hình tablet. File sequencer được chuyển đổi. Ngay khoảnh khắc một nhịp điệu dồn dập, khuấy động cảm giác nôn nao vang lên, khán phòng như vỡ òa. Đó là bài hát của PNO mà ai cũng mong chờ. Tôi liếm môi, bứt một chiếc phím gảy mới được dán sẵn trên giá micro.
Hãy lắng nghe cho kỹ đây. Đây là bài hát mà các người hằng mong đợi──
Nhưng là một bản phối solo.
Vẻ lộng lẫy của các cô gái từng làm say đắm mọi người không còn ở đây nữa. Tôi đã gọt bỏ tất cả, vứt đi, và thay vào đó lấp đầy bằng những ham muốn trần trụi của mình. Hãy chứng kiến xem, để thắp lên một ngọn lửa trại thật lớn cho lễ hội đêm nay, chúng ta đã đánh mất những gì.
Tôi bước lại gần micro. Môi tôi cảm thấy tê rần như có điện giật.
Giọng hát cất lên khoét sâu vào tôi hơn bao giờ hết, và vết thương đã chạm đến cả trái tim. Một cảm giác vừa tuyệt vời nhất, lại vừa tồi tệ nhất.
*
Tôi xuống tàu ở ga Higashi-Shinjuku rồi bước lên mặt đất. Một làn gió lạnh đến không ngờ, chẳng giống chút nào với tiết trời đầu hè, lướt qua gáy khiến cơ thể vẫn còn nóng hừng hực của tôi bất giác run lên. Có lẽ một cơn mưa đã trút xuống trong lúc tôi ngồi trên tàu, mặt đường giờ đây ướt sũng, loang lổ những vệt đen.
Bầu trời nhìn từ giữa những tòa nhà đã tối sầm lại. Chẳng thấy một ngôi sao nào.
Dòng đèn pha bất tận của những chiếc xe trôi trên Đại lộ Meiji tàn nhẫn nghiền nát mọi dư âm từ ảo ảnh tươi đẹp tôi vừa chứng kiến tại sân vận động. Chúng chỉ để lại sau lưng một thực tại với thứ mùi gai góc, khó chịu rồi vội vã lao đi.
Tôi rụt cổ lại, rảo bước trên vỉa hè.
Tôi lấy điện thoại ra xem giờ. Đã hơn chín giờ tối.
Dù đã từ chối mọi lời mời mọc nào là "chúng ta đi làm một bữa nhé" hay "cho phép tôi bàn về lần tới nhé" để rời khỏi hội trường ngay khi sự kiện kết thúc, nhưng rốt cuộc vẫn muộn thế này. Nếu không dùng câu thần chú từ chối mạnh nhất là "tôi vẫn còn vị thành niên", chắc hẳn tôi còn bị giữ lại lâu hơn nữa.
Không có một tin nhắn LINE nào cả.
Mình đang mong chờ cái gì cơ chứ? Khi chính mình đã là người buông tay.
Họ cũng có buổi diễn tối nay, giờ này chắc là đang được Kurokawa-san dẫn đi ăn tối, hoặc có lẽ đã giải tán và đang trên đường về nhà rồi.
Bên kia đường, một tòa nhà nhỏ và hẹp bị kẹp giữa những cao ốc văn phòng cao tầng dần hiện ra. Logo trên tấm kim loại treo ở lối vào được chiếu sáng một cách khiêm tốn.
〝MOON ECHO〟
Tôi có thể thấy đèn trong sảnh vẫn sáng, ba nhân viên mặc đồng phục đang đứng ở quầy, và những tay nhạc công đang tụ tập trên bộ ghế sofa cũng như trên sàn nhà cạnh chậu cây cảnh. Vì studio mở cửa hai mươi tư giờ, tôi biết rằng chỉ cần hướng bước chân về phía đó là sẽ có ai đó ở đấy. Có lẽ như vậy thôi cũng đã là quá đủ rồi. Dù không phải là những người tôi mong đợi, dù là những người xa lạ chẳng hề biết tên, nhưng họ đang sống, đang chuyển động, đang nhìn, đang nghe, và đang cảm nhận một điều gì đó.
Tôi chờ đèn xanh, rồi chậm rãi bước qua vạch kẻ đường. Từng bước, từng bước một, cố gắng khôngเหยียบ ra ngoài vạch trắng, như thể để không rơi xuống mặt đường nhựa đen ngòm.
Chỉ còn bốn bước nữa, đèn tín hiệu bắt đầu nhấp nháy. Tôi băng qua nốt như bị hối thúc.
Vừa đặt chân lên "bờ", tôi lại nhìn vào điện thoại một lần nữa.
Không có tin nhắn nào.
Đương nhiên rồi. Vì từ phía tôi cũng có liên lạc gì đâu.
Bởi tôi sợ phải đối mặt với một sự thật được xác nhận: rằng chẳng có lý nào họ lại đợi tôi cả.
Tôi lại liếc nhìn lối vào tòa nhà. Tấm bảng thông báo buổi diễn trong ngày giờ cũng đã được dọn đi mất rồi. Mọi thứ đều đã tàn tiệc.
Tôi không hối hận. Đây là điều tôi đã chọn.
Chỉ là──cô đơn đến lạnh thấu xương.
Tôi đứng ở rìa quầng sáng hắt ra từ lối vào, dõi theo khung cảnh trong sảnh. Một nhóm sinh viên đại học đang chuyền tay nhau đọc một tập band score. Một ban nhạc của những người đã đi làm đang tranh cãi về việc chia tiền. Một cô gái trẻ có vẻ là tay guitar đang gào thét gì đó vào điện thoại. Một nhân viên quen mặt đang dọn dẹp micro và dây jack.
Đã từng có một thời, tôi cũng ở trong khung cảnh này.
Buổi tập chung đầu tiên, buổi diễn đầu tiên. Tất cả đều diễn ra ở nơi đây.
Đối với dàn nhạc của tôi, đây là nơi khởi đầu. Một mùi hương hoài niệm đến bỏng rát thoang thoảng.
Thế nhưng──
Đây không phải là nơi khởi đầu của riêng tôi.
Thế nên đêm nay, chỉ cần lặng lẽ dõi theo là đủ rồi.
Tôi nheo mắt trước ánh sáng chói lòa, lùi lại bên ngoài vầng sáng, và đúng vào khoảnh khắc tôi quay gót định bỏ đi.
Tôi thấy cánh cửa thang máy ở sâu trong sảnh mở ra. Từng bóng người một đang chen chúc bên trong đổ ra ngoài. Các cô gái chạy băng qua sảnh như thể tranh giành nhau, và chẳng buồn đợi cửa tự động mở hết đã lách mình qua khe hở để lao ra vỉa hè.
"Senpaiaaaaaaaaaa!"
Người đầu tiên lao vào tôi là Kaya. Mái tóc màu lanh hoe của em lấp lánh ánh đèn, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt khi em đâm sầm vào ngực tôi, rồi vòng tay ra sau lưng và siết thật chặt.
"A, Kaya-san! Không được, là tôi! Phải là tôi đầu tiên chứ!"
Shizuki la lên bằng một giọng cao vút rồi chạy tới, cố gắng gỡ Kaya ra khỏi người tôi, nhưng rồi đành bỏ cuộc trước sức mạnh không ngờ tới của em ấy và ôm chầm lấy tôi từ phía sau. Bị kẹp giữa thân nhiệt của hai người, tôi không sao thở nổi.
"Tớ cũng tham gia nữa!"
Akane với vẻ mặt hớn hở tột độ chen tấm thân nhỏ bé của mình vào giữa tôi và Shizuki.
Phổi bị ép đến mức chẳng thể cất lời, tôi quay đầu tìm kiếm sự giúp đỡ thì bắt gặp Rinko đang một mình chậm rãi bước ra từ lối vào.
"Đừng có phạm tội tình dục giữa thanh thiên bạch nhật thế. Vào trong mà làm."
Cuối cùng, người xuất hiện từ sau lưng Rinko là Kurokawa-san.
"Cái gì đây. Rốt cuộc cậu cũng mò thẳng đến đây à."
Chị nói với một nụ cười khổ.
"Bọn chị còn định cá cược xem Mako có đến không đấy. Chẳng có ai đặt cửa cậu không đến cả, nên đành chịu, chị phải đặt cược vào đó. Thua một mình luôn."
"Em đã dự đoán đến cả việc cậu ta sẽ đến mà không báo trước rồi lại định quay về ngay trước cửa, nên đây là chiến thắng hoàn hảo của em," Rinko đắc ý nói.
"A, n-nhưng mà, em! Người tìm thấy Senpai đầu tiên là em ạ!"
Kaya ngẩng mặt lên, cố hết sức nói, rồi chỉ tay lên một ô cửa sổ ở tít trên cao của tòa nhà.
Hóa ra mọi người đã đợi ở phòng làm việc sao. Vì họ đã canh chừng bên cửa sổ, nên mới phát hiện ra tôi ngay khi tôi đến và chạy ra được. Bị họ nhìn thấu đến cả việc mình thế nào cũng sẽ không liên lạc, tôi đã khiến họ phải lo lắng một cách vô ích, cảm giác tội lỗi làm tôi chỉ muốn cuộn tròn lại như một con cuốn chiếu.
Nhưng, tôi sẽ không xin lỗi. Đây là điều tôi đã chọn. Nếu định xin lỗi thì đã chẳng làm ngay từ đầu. Tôi đã chọn buông tay khỏi sợi dây sinh mệnh, và quay trở về bằng một cuộc du hành giữa các vì sao. Chỉ vậy mà thôi.
"Thôi được rồi, đi ăn mừng thua cược nào."
Kurokawa-san nói rồi hất cằm về phía khu phố sầm uất.
"Được đó! Đi họp kiểm điểm thôi!" Akane nói. "Xong rồi nên mới nói nhé, Makoto-chan chơi xấu lắm đó! Tớ mới là người muốn biểu diễn ở sân vận động cơ, sao lại không đổi ngược lại chứ!"
"Nhưng ưu tiên hàng đầu là『MOON ECHO』mà, với lại để chúng ta sang bên sân vận động thì hình ảnh sẽ không được tốt lắm đâu ạ."
"Shizuki hiểu chuyện ghê nhỉ. Dù gì thì vụ này cũng là để quảng bá cho công ty chúng ta mà."
"Nhưng, nhưng mà, Senpai đã lấp đầy sân vận động phải không ạ? Ngầu quá đi, em cũng muốn đi xem── A, không, ý em là, tất nhiên buổi diễn của PNO là ưu tiên hàng đầu rồi ạ."
"Mà tiện thể, doanh thu sẽ được chia thế nào? Cứ gộp cả hai bên lại rồi chia đều cho năm người là được chứ?"
Vừa trò chuyện, chúng tôi vừa hòa thành một khối và bước về phía đám đông ánh sáng đang chen chúc ở rìa màn đêm. Từng lời nói bâng quơ trao đổi qua lại cũng thật dễ chịu.
Thế nhưng, lúc dừng lại chờ đèn tín hiệu, điều tôi bất chợt nghĩ đến, vẫn là về Voyager.
Kỹ thuật hỗ trợ hấp dẫn Swing-by.
Để bay vút vào vũ trụ bao la, hai tàu Voyager đã nhận lấy phần tốc độ còn thiếu từ Sao Mộc. Trong một khoảnh khắc tiếp cận Sao Mộc, bị hút vào bởi lực hấp dẫn, chúng đã lợi dụng động lượng đó để rời đi── một cách mạnh mẽ hơn.
Một cuộc điểm hẹn, để chuẩn bị cho cuộc chia ly vĩnh hằng.
Đèn tín hiệu chuyển từ đỏ sang xanh.
Chúng tôi bước về phía bờ bên kia, nơi những vì sao trên mặt đất đang náo nhiệt nhấp nháy. Vừa cười nói, vừa xác nhận sự tồn tại của hơi ấm và sinh mệnh của nhau. Dàn nhạc quý giá không gì thay thế được của tôi. Chắc hẳn thành viên nào cũng đã cảm nhận được điều đó bằng trực giác, nhưng lại không thể nói thành lời.
Một ngày nào đó, chính đôi tay này sẽ phá hủy thiên đường. Bỏ lại sau lưng đống tàn tích của dàn nhạc, hướng về phía đường chân trời nơi ngọc bích và lưu ly hòa quyện, tôi sẽ bắt đầu vạch ra một hải trình đơn độc.
Dù không phải đêm nay, nhưng là trong một tương lai không xa.
Khi nghĩ về ngày đó, tất cả mọi thứ ở hiện tại đây đều trở nên đáng yêu đến lạ, và tôi đã siết chặt bàn tay của ai đó đang nép vào mình.