Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1286

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7542

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 394

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 564

Chương 201-300 - Chương 222: Kiểm Tra Phần Thưởng, Tiến Vào Phòng 202

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 99

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

- Han Kain

Cuộc thi nấu ăn đầy hỗn loạn đã kết thúc.

Mọi người cũng theo tự nhiên mà hướng sự chú ý về phần thưởng: Cái bình thủy tinh Ahri nhận được và cái mũ của Chị.

Cái bình thủy tinh có một dòng chữ nhỏ xíu viết trên đó.

Bình Giữ Nhiệt Tươi Mới: Dùng để trữ nguyên liệu mà độ tươi mới là thiết yếu!

Thoạt nhìn thì công dụng của nó có vẻ rất rõ ràng.

Nó là một cái bình mà bảo quản được độ tươi mới của những gì bên trong, tránh cho việc bị hỏng.

Songee nghiêng đầu và tò mò hỏi:

“Công cụ này để làm gì nhỉ? Chứa đồ uống à? Có Phòng Nguyền Rủa nào mà chúng ta không tìm được nguồn nước sao? Chúng ta phải đóng sẵn nhu yếu phẩm cho nó à?”

Có vẻ không phải vậy.

“Nó quá nhỏ để chứa nhu yếu phẩm. Nó chỉ bằng một cái bình giữ nhiệt thông thường thôi. Kể cả chúng ta có chứa đồ ăn nhiều calo trong đó thì cũng không đủ một bữa cho cả nhóm nữa.”

Mấy người khác cũng đưa ra vài ý kiến.

Anh Jinchul gợi ý rằng, sẽ có một tình huống trong Phòng Nguyền Rủa mà chúng tôi phải chứa một loại chất lỏng nhất định.

Cũng khả thi, nhưng khó mà tin được 1 công cụ chỉ dành cho 1 căn phòng sẽ làm phần thưởng của sự kiện đặc biệt.

Vì ngày mai chúng tôi sẽ phải vào Phòng Nguyền Rủa, tôi cảm thấy cần phải nhanh chóng tìm ra cách sử dụng công cụ này, nên đã sử dụng Lời Khuyên.

Lời Khuyên: 3 2

Nguyên liệu thường là các sinh vật còn sống. Con người cũng là sinh vật còn sống.

Nghe vậy, Ahri mở to mắt.

“Có vẻ định nghĩa của ‘tươi sống’ và ‘nguyên liệu’ rộng hơn chúng ta nghĩ.”

“Cái gì?”

“Nó không phải chỉ là để ngăn không cho vi khuẩn phát triển trong đồ ăn đâu. Nó có vẻ cũng sẽ khiến cho đặc tính ma pháp trong một chất lỏng không bị mất đi! Lời Khuyên nghe giống như đang bảo em trữ máu mình trong đó.”

Mọi người nhanh chóng hiểu ra ý tưởng đột ngột của Ahri.

“Em thật sự định cho máu mình vào trong bình đó hả?”

“Máu của em thường sẽ mất đi đặc tính ngay khi rời khỏi cơ thể. Nhưng có khi nó sẽ khác nếu đựng trong bình này.”

Và thế là, Ahri rút ra một cái xi lanh, rồi bơm máu vào trong bình giữ nhiệt.

Tất nhiên, chỉ Khách Sạn mới có công cụ máu me kiểu như thế này, kể cả có là để trữ nguyên liệu đi nữa.

Nhìn vậy, anh Jinchul nhếch mép.

“Thế là, mình có thể dùng cái bình để đựng máu Ahri, rồi dùng như dược phẩm di động ấy hả?”

Thí nghiệm chỉ ra rằng đó không phải như vậy.

Với phần lớn công cụ của Khách Sạn, thì chúng chỉ thể hiện đặc tính siêu nhiên khi chủ nhân của chúng dùng, và cái bình thủy tinh này cũng chẳng khác gì.

Tuy cái bình có thể đựng máu của Ahri và duy trì được sức mạnh của Cổ Huyết khi vẫn còn trong quyền sở hữu của Ahri, thế nhưng chỗ máu đó nhanh chóng trở thành bình thường một khi người khác cầm cái bình.

Tới lúc này thì chúng tôi hiểu ra mục đích của cái bình.

Nó cho phép Ahri có thêm 500 ml máu nữa, nhưng chỉ em ấy dùng được.

Cổ Huyết sử dụng máu thật mỗi khi phát huy sức manh.

Lượng máu tiêu thụ trực tiếp ảnh hưởng tới sức mạnh của Cổ Huyết.

Đây là lí do mà Ahri có thể sử dụng những năng lực cực kì bá đạo sau khi bị chặt đầu trong “The Cube”, hay là sau khi tự hi sinh trong “THPT Khách Sạn”.

Trong những tình huống bất khả kháng đó thì em ấy đã sử dụng toàn bộ lượng máu trong cơ thể, thế nên cấp độ sức mạnh đó mới được giải phóng.

Thế nên cái bình này khá là hữu dụng với Ahri.

Không giống như kết luận đơn giản từ cái bình thủy tinh, thì cái mũ có hơi khó dùng hơn.

“Không có hướng dẫn sử dụng cho cái mũ sao?”

“Mình có biết một công năng của nó mà.”

Mọi người đều biết một công năng của chiếc mũ đầu bếp mà Noona nhận được.

Trong khi đội nó, chị ấy không thể nói dối chút nào, và thể hiện cảm xúc thực của mình, thường là theo cái cách không nể mặt ai.

“…”

Kiểu năng lực gì thế này?

Đây có phải là lợi thế không nữa?

Noona, không thể giữ lại sự khó chịu của mình, bùng phát.

“Này! Cái đéo gì thế? Cái mũ này biến chị thành một bà già độc miệng đấy hả? Chị phải làm gì với nó nữa? Cái đồ của nợ xxx -”

“N-noona, có khi chị nên bỏ cái mũ ra trước đã?”

“… Xin lỗi mọi người. Cái mũ khiến chị chỉ muốn chửi thề. Nó có tác dụng quái gì được nhỉ?”

Khi mà đội lên thì cái mũ bắt người đội chỉ nói ra sự thực, và kèm thêm vài câu chửi.

Hiệu ứng này khá là hữu dụng với kẻ thù. Phần chửi bới thì thực sự là lố bịch, nhưng nó có thể khiến kẻ thù bất ngờ, và việc bạn chỉ có thể nói thực sẽ có lợi trong những tình huống như là thẩm vấn.

Vấn đề là, cái mũ này, giống các công cụ khác của Khách Sạn, thì nó chẳng có tác dụng gì khi người khác đội nó.

Khi bất kì ai trong chúng tôi đội nó thì nó lại chỉ là một cái mũ trắng bình thường.

Tới lúc này thì thỉnh thoảng chị tôi lại bật ra vài câu chửi, kể cả khi không đội mũ.

May thay, hôm nay là một ngày nghỉ, và cuộc thi nấu ăn cũng đã khép lại trước giờ ăn trưa, chúng tôi vẫn còn tương đối nhiều thời gian rảnh rỗi. Tôi cũng đã sử dụng nốt hai lời khuyên cuối cùng.

Tới tối, chúng tôi đã tìm ra bản chất của chiếc mũ kì lạ này.

“Nó là một cái mũ thú vị đấy. Chị tin chắc nó sẽ trở nên hữu dụng thôi.”

Chị Eunsol không còn phàn nàn về cái mũ nữa.

- Cạch!

Thằng nhóc mà đã biến mất từ bữa trưa cuối cùng cũng đã “trốn thoát” khỏi Phòng 105.

“Em còn sống! Em thực sự còn sống!”

“Seungyub! Em thật sự ăn hết con gà đó rồi hả? Anh tưởng điều đó là không thể chứ.”

Thay vì trả lời, Seungyub ôm Perro và hôn nó tới tấp.

Con vẹt, rõ ràng là không thích thú gì, mổ thằng em vài cái trước khi bay đi mất.

“Perro giúp em ăn nó đó!”

May là chúng tôi cũng tránh được tình huống mà Seungyub bị kẹt lại trong Phòng 105 tới khi chúng tôi phải vào Phòng Nguyền Rủa.

Đêm muộn, chúng tôi cũng đã quyết định sẽ tiến vào Phòng 202 ngày hôm sau.

***

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 100

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Hành Lang

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

- Han Kain

“Ừm… Có không phải lúc, nhưng dựa theo Cửa Sổ Hệ Thống, thì hôm nay là ngày thứ 100 kể từ khi chúng ta tới Khách Sạn đó mọi người.”

Sự căng thẳng là trông thấy, khi mà mọi người đứng trước cửa Phòng Nguyền Rủa.

Ahri trả lời.

“Chuyện đó có phải là vô nghĩa không? Chúng ta đều dành những khoảng thời gian khác nhau trong các phòng khác nhau. Cửa Sổ Hệ Thống của anh còn không đếm những ngày mà anh chết trong phòng nữa.”

“Đúng vậy. Anh chỉ là nói thế thôi.”

Elena lo lắng hỏi.

“Lần này ai sẽ bị phong ấn nhỉ? Lại là Kain sao?”

“Có lẽ vậy. Không có luật nào nói rằng cùng một người không thể bị phong ấn hai lần.”

Ông trông có vẻ suy tư.

“Ta không biết. Ta cảm giác lần này sẽ là một ai đó khác. Chỉ là trực giác thôi.”

Sau khi hiểu ra năng lực của cái mũ hôm qua, chị tôi trông có vẻ phấn chấn và vui vẻ nói.

“Rồi! Vào trong thôi. Mọi người đã mang đủ những gì cần thiết chưa? Chuẩn bị tinh thần chưa?”

Kéo dài thời gian chẳng giúp được ai.

Khách Sạn nổi tiếng với việc tổ chức những sự kiện kì lạ nếu nó thấy chúng tôi lười biếng.

Cánh cửa Phòng 202 mở ra.

***

- Elena

Một làn sóng tức giận trào lên sâu thẳm trong tôi.

Những kẻ man rợ đi bằng hai chân trên mặt biển chỉ biết tới ác ý kia!

Tổ tiên tôi từng chìa đôi tay giúp đỡ chúng, nhưng lòng tốt đó lại được đáp trả bằng những giọt lệ bằng máu tới từ những con súc vật vô ơn đó.

Vô số kí ức của sự thống khổ mà đồng loại của tôi phải chịu đựng liên tiếp đập vào đầu tôi.

“…”

Đầu tôi nhức lên.

Những kí ức này không phải của tôi, và sự thù hằn áp đảo, vĩnh cửu này không thể được gánh chịu chỉ với trái tim của một con người.

Bạn đã bị phong ấn! Kĩ năng “Minh Kính Tĩnh Thủy” không hoạt động! Chờ đợi các đồng đội của bạn tới giúp đỡ.

Tâm trí của “Elena Ivanova” chìm sâu xuống dưới.

Ngay trước khi tôi bất tỉnh, tôi gửi lời động viên tốt nhất tới mọi người.

“Chúc may mắn nhé mọi người!”

***

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 100

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

- Han Kain

“Sếp, anh đã đọc tài liệu được Tập đoàn Cheongseong gửi tới chưa?”

“Tôi đọc rồi, nhưng họ định nói cái quái gì vậy?”

“Có vẻ là, vị thế công khai của họ có chút khác biệt với thực tế.”

“Đó chẳng phải lí do chúng ta đang đi gặp trực tiếp chủ tịch sao? Ôi, người đàn ông đó – ”

“Sếp, vui lòng cẩn thận ở Tập đoàn Cheongseong. Bất chấp mọi thứ thì con trai của chủ tịch đã chết một cách thê thảm.”

- Bíp!

Một thông báo vang lên trong đầu tôi, kéo tôi về với thực tại.

Lượng thông tin khổng lồ khiến mọi người lặng đi một thoáng.

“…”

“J-Jinchul! Tấp lại một lát!”

Sau khi dừng xe, chúng tôi bắt đầu đánh giá tình hình.

“Mọi người đều ở đây trừ một người. Elena đã bị phong ấn.”

“Thế nghĩa là sao? Họ có nói người chủ chốt để phá giải căn phòng sẽ bị phong ấn.”

“Có lẽ nó có nghĩa là chúng ta cần tới Công Lý để đối đầu với Địch Thủ sao? Chúng ta cứ dừng chút xử lí thông tin đã.”

Tôi liếc quanh. Tất cả mọi người, trừ Elena, đều đang ở trong một chiếc limousine sang trọng.

Chúng tôi đang mặc một bộ đồ thanh lịch, đi kèm với một phù hiệu, chẳng khác nào tuyên bố với thế giới.

Cục Quản Trị Tai Ương.

Những bộ đồng phục cao cấp, và chiếc limousine hào nhoáng này có thể nói lên hai điều.

Trước tiên, chúng tôi là thành viên của Cục Quản Trị.

Thứ hai, là trong tình huống này, Cục Quản Trị đang hoạt động một cách công khai hơn nhiều.

Các mảnh ghép thông tin bắt đầu rơi vào vị trí.

Vì độ tuổi và vai trò Đặc vụ chính thức của mình, nên Ông đang nắm vai “Sếp”, và cũng là người dẫn đoàn ở đây.

Chúng tôi được giao cho nhiệm vụ “khám phá sự thật”, và được cử tới Tập đoàn Cheongseong.

Báo cáo chỉ ra rằng, những ngư tộc sống trên biển, thuộc Hải Thần Đảo nằm ngoài khơi Busan đã giết vài thành viên cấp cao của Tập Đoàn Cheongseong, bao gồm con trai cả của chủ tịch.

Ngư tộc hết mực phản đối những cáo buộc đó.

Nhiệm vụ của chúng tôi là khám phá ra sự thực, và giải quyết tình hình.

“Chuyện gì đang diễn ra ở đây?”

Trong khi chúng tôi bắt đầu xâu chuỗi tình huống lại, thì mọi người đều há hốc miệng! Tình huống kiểu quái gì thế này?

Hải Thần Đảo nằm ngoài khơi Busan?

Những tộc không phải con người sống công khai ở Hàn Quốc?

Họ còn đang vướng phải xung đột với một tập đoàn?

Tuy thiết lập ở đây rõ ràng là Hàn Quốc, nhưng tình huống quá đỗi khó hiểu, khiến chúng tôi không biết nói gì.

Ông đột nhiên rút điện thoại của mình ra.

“Xin chào! Vâng, tôi là Bộ Trưởng Kim đây. Chủ Tịch vẫn khỏe chứ ạ? Tôi gọi điện chỉ để thông báo rằng chúng tôi sẽ tới trễ 1 giờ. Vui lòng chuyển lời cho ngài ấy nhé.”

Mọi ánh nhìn dồn về phía Ông. Ông ra hiệu cho Ahri.

“Tôi nên làm chuyện này sao?”

“Tôi thì không giỏi ăn nói cho lắm.”

“Được rồi. Có vẻ em sẽ cần giải thích cho mọi người ‘bối cảnh’ của tình huống này. Đó là lí do Mooksung đang câu thời gian cho chúng ta.”

May là vẫn còn hai người trong nhóm nắm được tình hình.

“Mọi người đã từng nghe về ‘phe phái’ bên trong Cục Quản Trị bao giờ chưa?”