Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1282

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7541

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 389

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 562

Chương 201-300 - Chương 221: Nghỉ Ngơi – Hell’s Hotel Kitchen (3)

- Lee Eunsol

- Ực!

Tôi nuốt khan đầy lo lắng và nhìn đĩa của Kain đầy căng thẳng.

Chú ý thấy phản ứng của tôi, Kain bối rối.

“N-noona! Ý em là, Bếp trưởng. Món ăn này không cử động vì nguyên liệu trong đó còn sống đâu. Nó chỉ rung lên vì tay em lỡ chạm vào nó lúc đặt xuống thôi.”

…Có thật là vậy không?

Khi Kain bỏ tay ra, cái đĩa đó đúng là đã ngừng lại.

“Bếp trưởng ạ, đây chỉ là cổ lợn nướng và cháo thôi. Chị có thể chấm thịt vào wasabi hoặc muối, tùy theo khẩu vị ạ.”

“Cháo à?”

“Không có nồi nấu cơm ạ…”

Có vẻ em ấy không biết cách nấu cơm nếu không có nồi.

Tôi cũng chẳng khác mấy, nên tôi cũng không thể xét nét em ấy vì chuyện này được.

Cổ lợn nướng có vẻ là một lựa chọn an toàn. Chỉ cần thái thịt ra trước khi nướng nó lên thôi.

Không có gì sai sót nổi đâu nhỉ?

Không có một chút nào có thể xảy ra những bất ngờ kì lạ được.

Có vẻ là em ấy đã chọn một thứ quá đơn giản, nhưng từ góc độ khác thì lại có thể được coi là thông minh.

Khi tôi mở nắp ra, thì giống hệt như Kain đã mô tả.

Cổ lợn nướng thông thường, cùng một chút cháo, dầu, muối và wasabi.

“…”

Nhưng tôi không hạ thấp cảnh giác.

Tôi có thể nghe giọng nói khi nãy của Kain vang lên trong đầu.

- Mình không phải ăn thứ này à? Ơn chúa.

Tôi thử một chút cháo và rồi một chút thịt.

Món cháo có hơi nhạt, nhưng vì nó không phải một món ăn riêng nên cũng chẳng sao.

Thịt được nấu chín đều, chẳng có gì đáng nhớ, nhưng cũng gọi là ổn.

Vì đây là một món ăn đơn giản nên cũng gọi ở mức khá.

7 điểm chắc là an toàn hợp lý.

[Tôi được sinh ra 7 tháng trước trên nông trại Khách Sạn.]

“…?”

[Đừng lo lắng nhé! Cuộc đời của tôi rất hạnh phúc. Vào ban ngày, tôi được lang thang giữa những cánh rừng gỗ sồi xanh mướt – ]

“…Chị đang nghe thấy vài thứ kì lạ.”

Kain quay mặt đi như thể không nghe thấy lời tôi.

[…Vào ban đêm, tôi trò chuyện cùng với những bạn bè trong nông trại xem chơi trò gì ngày mai, hoàn toàn chẳng để ý chút nào tới thời gian.]

“Ôi thôi nào! Thương Nhân! Cái gì thế này?”

“Một đặc sản của Khách Sạn! ‘Lời Trăn Trối Của Lợn Biết Nói’. Cô thấy sao hả? Trong ngành fine dining mà nói nhé, thì mọi món ăn đều cần phải đi kèm triết lí và một câu chuyện. Món lợn cô vừa thưởng thức – ”

“Làm ơn, nói ba cái chuyện điên rồ này đủ rồi! Ta đâu muốn biết chuyện đời của một con lợn!”

“Nó là những lời cuối cùng của một con lợn tốt bụng, Piyo, nó đã vui vẻ rong chơi trong khu rừng sồi.”

Trong 15 phút, Piyo hứng thú kể chuyện về cuộc đời trong nông trại của nó, và rồi nó mong được ăn một cách “ngon lành” ra sao.

Tôi bình tĩnh chờ đợi Piyo ngừng lại.

“Kain. Em thật sự phải phục vụ món này không?”

“Chà, chị biết đấy, nó không có dấu hiệu gì khi em đang nấu cả. Chỉ khi bày lên đĩa nó mới đột nhiên nói, ‘Cảm ơn, bếp trưởng!’. Đó mới là lúc em nhận ra có chuyện lạ…”

“Vậy thì em chỉ nên phục vụ món cháo thôi chứ!”

“…”

Tôi đờ ra và ăn nốt phần thịt lợn.

Dấu vết cuối cùng của Piyo trên trần gian này cũng khá là ngon miệng.

“Cháo và thịt lợn thì ô kê. Nhưng phần độc thoại cuối đời của Piyo làm hỏng hết cả rồi, nên chị cho em 1 điểm thôi.”

“Á!”

“Thế có muốn chị đổi thành 0 không?”

“Không ạ…”

Tiếp theo là món ăn của Jinchul, hóa ra là món khoái khẩu của em ấy – thịt lợn xào cay.

Tôi đã biết trước chuyện em ấy thích món này vì hầu như ngày nào cũng ăn. Có vẻ là cũng thường xuyên tự mình nấu món này luôn.

Món này cũng vào dạng khá.

“Chị sẽ cho em 7 điểm. Món này nấu ổn đấy, nhưng hơi cay với khẩu vị của chị.”

“Ơ ~ ! Noona, cho em 1 điểm nữa thôi, xin chị đấy.”

“Không. Những món tốt nhất tới giờ là món hải sản và món thịt bò hầm. Vì món hải sản được 8 điểm, nên chị không thể cho em hơn thế được.”

Tiếp theo là lượt của Sanghyun.

Vì Phước Lành của anh ta là “Cần Mẫn”, nên anh ta có vẻ việc gì cũng giỏi giang, và mọi người cũng mang trong mình kì vọng cao.

Thấy ai cũng mong ngóng nên Sanghyun có vẻ hơi lo lắng.

“Trước giờ tôi chưa nấu ăn nhiều lắm. Nhưng tôi tự tin vào món ăn này…”

Đối nghịch lại với những lời khiêm tốn của anh ta, thì món steak và những trang trí trên đó trông rất ấn tượng.

Chỉ cắt vào phần thịt trước khi nếm nó cũng đủ khiến tôi phải sững sờ!

Món steak có phần vỏ xém bên ngoài, và bên trong màu hồng mọng nước – đạt tới độ chín medium rare hoàn hảo.

Màu của phần sốt chấm cũng rất quen thuộc.

“Đây là sốt vang đỏ à?”

“Vâng. Tôi đã cô cạn rượu vang, đường và dầu. Nó là một công thức đơn giản thôi, nhưng chất lượng rượu vang của Khách Sạn phải nói là tuyệt hảo.”

Thế thôi cũng là một món xuất sắc rồi.

Trừ đĩa của Ahri có sử dụng Di Sản ra, thì đây là món ăn tốt nhất tôi ăn trong hôm nay.

Sau khi ăn xong, tôi cho Sanghyun 9 điểm.

“Sanghyun, anh và Ahri sẽ đối đầu trong trận chung kết.”

“Noona?”

Một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau vang lên.

“Ahri, đừng có dùng Di Sản lần này nữa! Nhìn cái cách em làm món bò hầm ngon thế này thì em cũng có thể nấu ăn ổn mà không cần Di Sản. Cho chị xem tay nghề thực thụ xem nào.”

“Em sẽ làm vậy. Nhưng Eunsol, ý em là Bếp trưởng Eunsol, vẫn còn một món ăn nữa.”

“Nghỉ giải lao 10 phút trước trận chung kết đi.”

Tên thương nhân đặt bàn tay của hắn lên vai tôi.

“Bếp trưởng, cô phải thực hiện một bài đánh giá công tâm. Vẫn còn một món ăn nữa đấy chứ nhỉ?”

- Lạch cạch! Lạch cạch!

“…”

Bây giờ mới phải vào việc đây.

- Lạch cạch! Lạch cạch!

Không giống với khi nãy Kain lỡ tay, thì đây không phải là tay của ai đó động vào đĩa mà khiến nó rung lên.

- Quác!

“Mọi người nghe thấy không? Âm thanh gì lại phát ra từ một cái đĩa? Đây không phải là món ăn; nó là – ”

Seungyub lặng lẽ đặt cái đĩa lên trước mặt tôi.

“Noona, em đã làm hết sức rồi. Nhưng nó không chịu chết dù gì đi nữa, nên em cứ thế trình bày thôi ạ.”

“GET OUT OF HERE!”

“Hả?”

“Mang nó ra ngoài ngay và luôn!”

Tên thương nhân cười khẩy, và rồi nhấc cái nắp lên. Trước mặt tôi là một con gà sống, rồi nó bắt đầu nhảy múa.

- Quác! Cục cục!

“Ngươi muốn ta ăn thứ này thật hả?”

“Đương nhiên rồi thưa Bếp trưởng, ta muốn một bài đánh giá công tâm mà. Nó có hơi tươi sống, nhưng con gà có vẻ cũng được chuẩn bị đến một mức độ nào đó rồi.”

“Chuẩn bị?”

“Nó được tách thành đầu, thân, và chân rồi, còn được nấu rồi nữa.”

“Nó vẫn còn lông, còn sống sờ sờ ra đây này!”

“Một đặc sản của Khách Sạn! Gà Sinh Tồn Nướng. Nó rất là bổ dưỡng đó. Nhìn sức sống mãnh liệt của nó này, kinh khủng chưa?!”

Tôi lặng lẽ “mổ xẻ” con gà.

Tôi dùng dao cắt bỏ đi những phần được nướng mà Seungyub nấu chín một nửa, và thêm vào những phần thịt còn đang vặn vẹo – đây chính là bằng chứng tôi đã trở nên đủ mạnh mẽ tại Khách Sạn, để mà không nôn mửa ngay lập tức khi thấy cảnh tượng này.

Không lâu sau, con gà mà được tôi sắp xếp lại với mấy phần vẫn còn sống, “tái tạo” lại chính nó, kêu lên vài tiếng trước khi nhảy khỏi cái đĩa.

- Phạch!

“…”

“…”

“…”

“Chà! Thương Nhân, một món ăn phải ở trên đĩa thì mới được coi là đồ ăn. Con gà này sống lại rồi, nên giờ chẳng còn món ăn nào trên đĩa nữa.”

Tên thương nhân cũng cạn lời.

“Ta không nghĩ là con gà của Khách Sạn cũng trâu bò cỡ này…”

“Ngươi cũng có cái vẻ mặt đó thôi mà? Được rồi! Quên vòng 3 đi. Seungyub bị loại!”

Tên thương nhân lập tức phản đối.

“Hức! Nhưng cuộc thi phải làm đúng quy trình – ”

“Câm mồm! Ngươi nghĩ ta không biết đây chỉ là cái cớ để khiến ta ăn thêm một món khủng khiếp nữa hả?”

“Nhưng – ”

“Nghe này. Chuyện này không phải ép ngươi đâu. Ta chưa ăn gì cả, và cũng chẳng còn thức ăn nào trên đĩa, phải không?”

“Tại vì cô hồi sinh món ăn đó, Bếp trưởng à.”

“…Ta chưa từng nghĩ là sẽ nghe tới cụm từ ‘hồi sinh món ăn’ trong đời. Đằng nào thì, con gà vẫn còn sống, và chẳng có đồ ăn trên đĩa, phải không?”

“Cứ cho là đúng đi.”

“Thế thì Seungyub không hoàn thành món ăn trong thời hạn cho phép. Đây là căn cớ để truất quyền thi đấu. Vậy nên em ấy bi loại.”

“Chúng ta phải nghe cả bị cáo nữa chứ nhỉ?”

Seungyub trông có vẻ sẵn sàng biện hộ, nhưng tôi tập trung hết sức mạnh và uy áp vào đôi mắt.

“Noona! Dù gì đi nữa thì…”

- Chíu!

“Dù gì đi nữa thì…”

- Chíu!

Một tia laser bắn ra từ mắt tôi! Một tia đó!

“…Em nhận thua vậy ạ.”

Trong khi đó, thì Perro, vẫn đang xem mấy tên nhân loại làm đủ thứ trò khùng điên, biến hình và xử đẹp con gà đang chạy trốn với một cú ngoạm mỏ.

Và thế là, món “Gà Sinh Tồn Nướng” đã gặp cái kết bất ngờ không đúng lúc của nó, không phải là nằm trong bụng người, mà là nằm trong mỏ vẹt.

Mười phút sau, trận chung kết giữa Sanghyun và Ahri bắt đầu.

Tôi bảo cả hai người họ nấu món mì.

Vì hai người này có kĩ năng nấu nướng đã được bảo đảm nên tôi không lo lắng gì cho trận chúng kết. Tôi tò mò phần thưởng cuối cùng là gì hơn.

Không lâu sau, hai cái đĩa còn ấm được mang lên trước mặt tôi.

Ahri đã chuẩn bị một món pasta dầu, bên trên là topping thịt bò.

Tuy nó không dùng nhiều nguyên liệu lắm, nhưng độ đơn giản cho phép vị đậm đà của dầu olive lẫn thịt bò tỏa sáng, ăn nó cũng rất ngon miệng.

“Ngon thật đấy. Sao mà em phải làm cái trò kì lạ khi nãy nếu mà có thể nấu được cỡ này.”

Ahri bật cười và trả lời.

“Em đã đánh giá quá cao khả năng nấu nướng của nhóm ta. Phần lớn còn chẳng biết nướng thịt.”

“Đúng vậy. Nhưng phải xác minh trước khi cho điểm.”

Tôi gọi Elena tới để sử dụng năng lực phát hiện nói dối.

“Ahri, em có dùng chiêu trò gì trong khi nấu nướng không?”

“Hoàn toàn không! Em chỉ sử dụng kĩ năng của mình trong món này. Nhưng mà em có phải sử dụng bí thuật của mình để khiến thịt bò ngừng cử động.”

“Là sự thật.”

“Hmmm. Tốt. 9 điểm!”

Tiếp theo, Sanghyun mang đĩa của mình lên và mở nắp.

Nó là một món mì xào Trung Quốc, “Chow Mein”.

Sợi mì trứng có một kết cấu đặc trưng, khác với kiểu dai của mì udon hay mì gạo mềm, và nó kết hợp rất tốt với bắp cải cùng giá đỗ xào.

“Ồ! Anh có bảo anh không nấu nhiều cơ mà? Anh làm món này thế nào vậy?”

“Bếp trưởng à, nó không phải cái gì quá phi thường đâu. Tôi chỉ làm nó vì nguyên liệu cho món mì trứng có sẵn. Em ăn thử món tôm và mì cùng nhau đi.”

Tôi làm như gợi ý, gắp con tôm và mì lên trong một đũa –

- Tách!

“…”

“Bếp trưởng?”

“Em vừa mới cắn vào tôm, và rồi một con tôm khác bật ra.”

“Cái gì?”

“Đây có phải là mấy con ‘Tôm Phân Tách’ đó không? Anh có thật sự phải dùng nguyên liệu kiểu này không?”

Sanghyun trông có vẻ bối rối.

“Không, nó vẫn là tôm bình thường ngay trước khi tôi bỏ nó vào – ”

Sanghyun liếc sang Ahri, người vừa mới quay đầu đi, giả ngu.

“…”

“… Đây là lỗi của tôi. Tôi đáng ra phải kiểm tra hai lần xem nguyên liệu có bình thường tới cùng hay không.”

Trước khi chúng tôi kịp nói gì thêm, thì Elena, người vừa sử dụng năng lực phát hiện nói dối, thốt lên.

“Cái gì? Nhưng khi nãy em có nói mình không làm gì kì lạ mà – ”

“Elena, nghĩ cẩn thận đi em. Nó có nói mình không làm gì kì lạ trong món này.

Và Ahri chỉ không giở trò với món của mình.

Đầu tôi bắt đầu quay mòng mòng.

“…Cứ cho Sanghyun 10 điểm đi vậy.”

Tên thương nhân bình tĩnh nói.

“Bếp trưởng, cô phải đội mũ khi cho điểm.”

Cái mũ cho điểm vô cùng nghiêm khắc, bỏ qua mọi thiên vị và chỉ tập trung vào món ăn.

“Món ăn thì ngon, nhưng phần tôm là thất bại hoàn toàn, nên 7 điểm thôi.”

“Tôi chấp nhận.”

Và thế là tên thương nhân đứng lên trước.

“Được rồi ~ ! Chúc mừng người chơi Kim Ahri! Cô cảm thấy thế nào với tư cách nhà vô địch đầu tiên của Hell’s Hotel Kitchen?”

“Phần thưởng là gì”

“Ôi thật chẳng lãng mạn gì – ”

“Cứ cho ta phần thưởng đi!”

Tên thương nhân càu nhàu rồi cũng lôi ra một cái bình trong suốt, đưa cho Ahri.

“Thế còn ta thì sao? Ngươi nói ta sẽ nhận được gì đó vì làm giám khảo mà?”

“Cô đã đang đội nó rồi đấy chứ?”

“…Cái mũ này sao?”

“Nó là một công cụ khá hài hước đó. Sử dụng nó cho hợp lí nhé.”

Cuối cùng, cuộc thi nấu ăn chết tiệt này cũng đã kết thúc!

Bàn Tay Dục Vọng đáng ra không mang lại bất kì rủi ro nào cho chủ nhân nó cơ mà?

Tôi chẳng hiểu sao mình phải gặp một mớ rắc rối như thế này.

Trước khi rời đi, tên thương nhân tuyên bố “hình phạt”.

“Người chơi Park Seungyub.”

“Vâng ạ…”

“Trong bữa trưa và tối của hôm nay, cậu sẽ được phục vụ món mình nấu.”

“Cái gì???”

“Cậu sẽ không được phép ra khỏi Phòng 105 cho tới khi ăn hết.”

Tiếng cười vang vọng khắp Khách Sạn.

Tới hết ngày là mọi người lại mỉm cười rồi.

Thật là một sự kiện Khách Sạn vô lí!

Nếu nó làm chúng tôi cười và vui đùa cùng nhau được, thì có khi đó mới là tất cả những gì thật sự quan trọng.

Ngày mai, chúng tôi lại phải tiến vào một Phòng Nguyền Rủa rồi.

Hôm nay chúng tôi sẽ nghỉ ngơi.

“Ch – ch – chờ đã! Em làm sao ăn được thứ này!”