Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1286

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7542

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 394

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 564

Chương 201-300 - Chương 224: Phòng 202, Phòng Nguyền Rủa – Nàng Tiên Cá' (2)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 100

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

- Han Kain

Khi Ông nhắc đến từ “trốn thoát”, mọi người cũng tự nhiên mà quay qua Seungyub. Trong khoảng 10 phút nữa thì chúng tôi sẽ tới trung tâm của màn chơi – con đường trên biển dẫn tới Hải Thần Đảo, nằm ngoài khơi Busan. Nếu ai muốn rời đi thì giờ là lúc tốt nhất.

Thế nhưng, không giống bình thường, thì Seungyub cẩn thận nói.

“Thực ra, em nhận được một chút lời khuyên từ Hậu Thuẫn Giả gần đây. Ngài ấy có bảo em làm hết sức mình trong Phòng 202. Ngài ấy có nói rằng đã chuẩn bị một cường hóa mạnh cho Phòng 203 rồi, nhưng điểm cống hiến hiện tại của em còn thiếu, nên Phòng 202 phải chủ động hơn. Thì em nghĩ mình không nên trốn thoát ngay mà tham gia cùng mọi người chút nữa thì sao ạ?”

Ông hờ hững đáp.

“Không cần phải stress đâu. Chúng ta cũng khó mà phá giải được nó ngay lần đầu mà. Thông thường, một biến cố bất ngờ sẽ xảy ra, phần lớn mọi người sẽ chết, và một hay hai người sẽ may mắn sống sót. Cháu vẫn có thể cống hiến trong lần thử thứ hai hoặc thứ ba mà.”

Chuyện này quá đáng sợ để mà bình tĩnh nói như vậy đó ông.

“À, cháu hiểu rồi. Vậy là mọi người cũng sớm chết thôi nhỉ!”

“...”

“Thế cháu cứ đợi ở Busan nhé?”

Ông thoáng câm nín, và ngay lúc đó thì Ahri đá ánh nhìn sang tôi.

“Trước khi quyết định thì chắc là nên kiểm tra tình huống đã. Kain?”

Tình huống ban đầu xuất hiện không chi tiết lắm.

Nó chỉ bảo là “gặp gỡ chủ tịch tập đoàn Cheongseong”, và “đi tới địa điểm bí mật, Hải Thần Đảo.”

“Tình huống đầu tiên bảo rằng chúng ta gặp chủ tịch, và nó chưa đổi đâu. Anh nghĩ lần cập nhật kế tiếp sẽ xuất hiện một khi vào cung đường trên biển, hoặc khi đặt chân lên bản thân hòn đảo.”

“Có vẻ là chuyện lớn sẽ xảy ra một khi lên đảo. Seungyub, tốt nhất là em cứ ở lại Busan đi.”

“Được rồi ạ, nhưng ít nhất để em nghe tình hình trước khi đi.”

Trong khi chúng tôi ngồi trên xe, chị có giải thích nội dung đống tài liệu và Seungyub lại ngồi xuống lần nữa.

“Các sự thực ở đây đơn giản thôi. Con trai đã mất của Chủ tịch tên là Lee Suho. Anh ta đã thăm Hải Thần Đảo vài lần để giải quyết tranh chấp liên quan tới bến cảng. Mỗi lần anh ta lên đảo, thì không khí trên đảo ngày một thù địch hơn, và các mối đe dọa tới Suho và đội an ninh cũng tăng lên. Rồi, 40 ngày trước, trong khi qua cầu, Suho đã bị giết bởi các phương thức siêu nhiên. Cục Quản Trị cũng đã xác minh chuyện này.”

Ahri đưa ra thắc mắc.

“Phương thức siêu nhiên sao? Có hơi mơ hồ nhỉ?”

“Cục Quản Trị không thể chắc chắn về cách thức chính xác được sử dụng.”

“Chuyện này không lạ sao? Ý em là, tại sao ngư tộc lại giết con trai của chủ tịch? Đâu phải là giết anh ta sẽ chuyển quyền sở hữu cảng cho họ? Kể cả giết chính chủ tịch đi nữa cũng không giải quyết được vấn đề. Nếu có gì thì vai vế của họ chỉ có tệ đi, vì đây là vi phạm giao ước hòa hảo.”

“Có một cái note từ Tập Đoàn Cheongseong giải thích cho chuyện đó. Họ cho rằng vụ việc đã đạt được kết quả mong muốn. Sau cái chết của con trai, thì sự sợ hãi đối với ngư tộc đã gia tăng ở phía nội bộ tập đoàn, vài người còn công khai đề xuất từ bỏ bến cảng.”

Con người sẽ tự nhiên mà thấy sợ hãi khi phải đối mặt với một loài khác có thể giết chóc bằng lời nguyền.

Cục Quản Trị tồn tại là để đối phó với những tình huống như thế này.

“Nhưng tất cả những gì họ làm chỉ là khiêu khích Cục Quản Trị, khiến Cục hành động mạnh tay hơn, phải không?”

“Có lẽ vậy. Chị chỉ đang chia sẻ những gì nằm trong tài liệu.”

Cứ cho là ngư tộc đã giết con trai chủ tịch đi, thì họ nhận được gì?

Họ đe dọa một công ty tư nhân, nhưng chỉ thu lại sự can thiệp từ Cục Quản Trị.

Với Cục Quản Trị chống lưng thì Tập Đoàn Cheongseong sẽ không bao giờ từ bỏ bến cảng.

Tiếp tục giả định sẽ chỉ là vô nghĩa. Chúng tôi còn thiếu quá nhiefu thông tin.

Sau khi Ahri nói nhanh cách sử dụng smartphone Cục phân phối, thì chúng tôi bỏ Seungyub lại Busan trước khi tiếp tục hành trình.

Sau khi đi qua trung điểm của con đường trên biển, thì tình huống cuối cùng cũng đã cập nhật.

Tình huống: Phòng Nguyền Rủa – Nàng Tiên Cá.

Tổ đội Khách Sạn hướng về phía Hải Thần Đảo.

Bầu không khí tràn ngập căng thẳng, tổ đội trao đổi những ý tưởng và thảo luận với nhau.

Chiếc limousine phóng như bay trên đường và tiến vào hòn đảo.

Chỉ sau khi gặp phải những dấu hiệu u ám, và các vết tích ác ý, thì họ mới nhận ra độ nghiêm trọng của tình hình.

Tiến vào đảo.

Có vẻ là một cuộc hẹn với “Thánh Nữ Biển Sâu” là cần thiết để đánh giá tình hình trên đảo.

Tình huống tiếp theo sẽ cập nhật sau khi gặp gỡ Thánh Nữ Biển Sâu.

Thánh Nữ Biển Sâu đã được nhắc tới trên tài liệu rồi.

Hòn đảo có ba chị em, được biết đến với cái tên “Con Gái Của Hải Thần”, được tôn sùng như thần thánh.

Giữa họ thì có một người nắm danh hiệu “Thánh Nữ Biển Sâu”, và là lãnh đạo tinh thần của hòn đảo.

Cụm từ “dấu hiệu u ám và vết tích ác ý” khiến tôi chú ý.

“Mọi người, kiểm tra xung quanh đi! Nó có nói rằng gần đây có dấu hiệu của ác ý.”

Chiếc limousine chậm dần lại, và chúng tôi thò ra ngoài cửa sổ.

Không mất nhiều thời gian để chúng tôi thấy được các dấu hiệu.

Khắc vào bề mặt của con đường trên mặt biển, và các đường ray chính là vô số các thông điệp u ám.

Dù các con chữ là không thể nhận ra nhưng ác ý đằng sau chúng có thể cảm thấy rõ ràng.

May là có người đọc được chúng.

“Mấy lời kinh dị thật đấy. ‘Nguyền rủa bọn cướp từ đất liền’, ‘Tự lột da rồi chết đi’, ‘Chết trước khi qua cầu này.’”

“Ồ, em học cách đọc mấy con chữ này ở đâu vậy?”

“Từ một ngư nhân.”

Hóa ra ngư tộc cũng tồn tại trong thế giới của mình.

Họ có thể không sống tại một hòn đảo ngoài khơi Busan, nhưng họ có tồn tại.

“Một khi chúng ta vào trong đảo rồi, thì phải cảnh giác – ”

Lời Khuyên: 3 → 2

Lập tức đẩy vai trái của Cha Jinchul!

Tôi hành động trước khi hiểu được mệnh lệnh đó.

Bản năng của tôi phản ứng lại trước cả đầu óc suy nghĩ. Tôi đẩy mạnh vai trái của anh Jinchul.

“Whoa! Em làm cái quái gì vậy!”

Cú đẩy đột ngột lên cánh tay của anh Jinchul khiến bánh lái rung lắc, và chiếc limousine ngoặt một cú mạnh về bên phải, đâm sầm vào bức tường bên đường.

Ngay lúc đó –

Ruda – H – Barri!

Một giọng niệm chú u ám không biết từ đâu ra vang lên.

Sương mù đen đặc bò ra khắp con đường.

Nó chầm chậm lan tỏa, đi tới ngay chỗ mà chiếc limousine vừa bẻ lái.

Có vẻ đó chính là tầm hoạt động của lời nguyền.

“K-Kain! Em vừa nhận được Cảnh Báo Sinh Mạng à?”

“... Vâng. Và chuyện này nghiêm trọng đó.”

“Chúng định giết ta trước cả khi tới hòn đảo sao?”

“May là không có chiếc ô tô nào khác trên đường nữa.”

Nếu chúng tôi mà là đặc vụ Cục Quản Trị thông thường thì đã quay về Busan rồi báo cáo vụ việc này rồi.

Cục Quản Trị chắc sẽ đưa ra một văn bản chính quy để phản đối, hoặc phô diễn vũ lực luôn.

Nhưng chúng tôi không chỉ là đặc vụ Cục Quản Trị.

Chúng tôi là người chơi của Khách Sạn.

Và cột mốc uy tín nhất tại nơi này, “tình huống”, đã đưa ra các chỉ dẫn rõ ràng.

“Nó bảo, ‘Vào hòn đảo’.”

“...Vậy thì mình phải đi vào thôi.”

“Có khi màn sương mù đó để khiến chúng ta sợ mà quay về. Có thể mục tiêu là khiến chúng ta hoảng sợ mà rút lui. Nhưng chúng ta sẽ không mắc mưu.”

Anh Jinchul vẫn hơi sợ, lên tiếng.

“Mình phải đi qua màn sương đó sao?”

“Chắc là tạm thời thôi.”

Quả nhiên, sau chừng năm phút thì màn sương tản đi.

Ahri, mặc Bộ Đồ Bảo Hộ, đi trước để kiểm tra, và một khi mọi thứ được xác nhận là an toàn, thì chúng tôi tiếp tục chuyến xe tới hòn đảo u ám đó.

***

Ngay khi chúng tôi đặt chân lên hòn đảo, chúng tôi có thể cảm nhận được cơn giận nhắm tới “những con người sống trên đất liền” tỏa ra từ khắp nơi.

Ngư tộc, sở hữu vẻ ngoài quái đản như thể được dung hợp từ người và cá, bản thân họ cũng đã trông kì quái rồi. Thế nhưng cách họ tiếp cận đầy uy hiếp khiến bầu không khí còn căng thẳng hơn nữa.

Thế nhưng, chúng tôi ở đây với tư cách sứ giả ngoại giao được Cục cử đến.

Các ngư nhân chỉ nhìn chúng tôi mà không đưa ra hành động nào.

Và chuyện đó càng khiến mọi thứ khả nghi hơn.

Đòn tấn công lúc nãy là sao?

“...”

Một ngư nhân ăn mặc theo kiểu truyền thống, trang trí sặc sỡ xuất hiện và chỉ chỗ nơi ở cho chúng tôi.

Người này có phải là một hướng dẫn viên được Thánh Nữ Biển Sâu cử tới không?

Ngư nhân mới tới này có vẻ là một sinh vật sở hữu vẻ đẹp bí ẩn.

Ngay khi chúng tôi về phòng, chị bắt đầu nói không ngừng.

“Lạ thật đấy. Bọn họ định giết chúng ta khi còn chưa tới nơi, nên chị cứ nghĩ phải có một đạo quân đang đợi sẵn chúng ta ngay khi đặt chân tới đây cơ.”

Anh cũng có vẻ nghĩ vậy.

“Anh cũng đã chuẩn bị triệu hồi Ngôi Sao nếu mọi chuyện chuyển xấu, nhưng tới đây rồi thì mọi thứ lại bình yên? Bọn họ chỉ lườm chúng ta thôi. Thế họ nghĩ mắt họ bắn ra laser được hay gì à?”

“Nó giống một quốc gia thù địch sẽ đối đãi với nhà ngoại giao vậy đó. Mọi người có thể cảm nhận được sự căm ghét, nhưng họ không hành động gì. Lời nguyền lúc nãy là sao? Nó chỉ là chiến lược hù dọa à? Chúng ta có phản ứng quá mức à?”

Không phải.

Tôi lập tức chỉ ra.

“Nếu mà vậy thì Cảnh Báo Sinh Mạng sẽ không kích hoạt. Nó chắc chắn là lời nguyền nhằm để giết sạch chúng ta.”

Ahri đưa ra một giả thuyết có phần mơ hồ.

“Hay là lời nguyền đó không đại diện cho quan điểm chính thức của hòn đảo.”

“Không phải quan điểm chính thức?”

“Chỉ là phỏng đoán thôi. Nhưng khi em thấy lời nguyền đó thì bản thân cũng thấy lạ. Chúng ta là các sứ giả được Cục cử tới. Họ sẽ thực sự tung ra một lời nguyền chết chóc như vậy sao? Có còn hợp lý không? Làm một chuyện như vậy chỉ khiến Cục Quản Trị tuyên chiến với họ.”

“Phải đưa ra chuyện này khi gặp Thánh Nữ Biển Sâu thôi. Và có lẽ...”

Mọi ánh nhìn dồn vào tôi.

Tôi đưa ra một ý kiến cẩn trọng.

“Có thể sẽ có những nỗ lực khác để nhắm vào tính mạng của chúng ta nữa. Tất cả chúng ta cần phải cảnh giác cao độ. Em sẽ tiết kiệm Lời Khuyên nhiều nhất có thể.”

Một bầu không khí im lặng bao trùm căn phòng.

***

- Park Seungyub

“Oaáppppp!”

Chán quá đi mất.

Các anh các chị đều tới hòn đảo bằng chiếc limousine trên con đường mặt biển rồi, còn mình thì kẹt ở Busan mà chẳng biết làm gì.

Mình có nên đi lên phía Seoul không?

Nhưng tôi nhớ ra một chuyện mà chị Ahri từng nói.

Trong phòng này thì tôi là một Đặc Vụ chính thức của Cục, và địa điểm của tôi được theo dõi trong thời gian thực.

Nếu một đặc vụ mà lang thang tới nơi xa hoắc thì Cục sẽ nghĩ tôi bị bắt cóc, rồi cử một đội giải cứu tới.

“...”

Chờ đã.

Đó không phải là một cách trốn thoát sao?

Trong Phòng 104 thì bị cảnh sát bắt cũng là một phương pháp trốn thoát chấp nhận được.

Thế nếu mình mà lang thang tới nơi ngẫu nhiên nào đó, rồi Cục sẽ “giải cứu” mình, rồi chuyện này sẽ tính là trốn thoát nhỉ?

Thiên cmn tài!

Bảo sao mình là chuyên gia trốn thoát đỉnh nhất cả nhóm!

Mình sẽ gửi cho mọi người một tin nhắn trước khi đi vậy.

...

Không có tín hiệu.

Lạ thật.

Họ đi lên đảo chưa được 1 tiếng, mà tín hiệu đã mất rồi sao.

Có vẻ khẩn cấp đây.

Là chuyên gia trốn thoát đỉnh nhất cả nhóm, mình phải hành động ngay lập tức thôi!