User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 100
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’
Lời Khuyên Hiền Triết: 2
- Han Kain
Sau khi gặp Thánh Nữ, tình huống đã cập nhật, ám chỉ rằng chúng tôi nên thu thập các tin đồn về Thánh Nữ trên Hải Thần Đảo.
Nhưng gợi ý này khó thực hiện hơn chúng tôi nghĩ.
Các cư dân trên đảo sẽ nhìn chằm chằm vào chúng tôi đầy nghi hoặc mỗi khi bước chân ra ngoài.
May là có một người trong nhóm sở hữu năng lực hoàn hảo cho chuyện này – tôi.
Nhờ vào Quỷ Thư mà tôi có thể nhập vào xác một ngư tộc.
Có hơi sai trái khi nói ra, nhưng tôi quyết định “mượn xác” một ngư nhân trẻ, anh ta tới văn phòng chính phủ có công chuyện.
Thoáng sau, Ông đã tập kích anh ta khi đi ngang qua, ngay lập tức đánh ngất rồi kéo vào trong chiếc limousine.
Trong khi quan sát ngư nhân bất tỉnh, thì bác sĩ nói với vẻ tò mò.
“Tôi xin phép được kiểm tra anh ta kĩ hơn một chút nhé?”
“Kiểm tra? Để làm gì chứ?”
“Tôi đã quan sát ngư tộc một thời gian rồi, và có gì đó về họ khiến tôi bận tâm. Tôi muốn kiểm tra chi tiết hơn cấu trúc cơ thể họ.”
“Bác sĩ Sanghyun, nếu tên này biến mất quá lâu thì sẽ gây ra một vụ náo động mất. Kain cần phải nhập xác hắn ta và thu thập thông tin ngay lập tức. Chúng ta không có nhiều thời gian.”
“Mười phút thôi là đủ rồi. Tôi tin rằng bài kiểm tra này sẽ hữu dụng để phá giải bí ẩn của căn phòng này.”
Với một lập luận chắc nịch như vậy, không ai trong chúng tôi có thể từ chối đề nghị của bác sĩ.
Chúng tôi trải ngư nhân nằm bất tỉnh trên chiếc giường được Thánh Nữ cung cấp, hay là “Thống Đốc”, trong phòng khách.
Bác Sĩ Sanghyun cẩn thận quan sát cơ thể của ngư nhân.
“Hmm. Lạ thật đó.”
“Lạ? Cái gì lạ chứ?”
Nghiêng đầu, bác sĩ ngắn gọn trả lời.
“Anh ta quá ‘giống người’.”
“... Cái gì?”
“Tôi đã đọc qua thông tin về ngư tộc mà Eunsol cung cấp. Dựa vào lịch sử của thế giới này, vị thần của biển cả đã kéo Hải Thần Đảo từ đáy biển lên, cùng với đó là một giống loài cổ xưa và đặt họ lên đất liền.”
“Phải rồi, và có vẻ là, họ có một lịch sử của loài tinh khôn lâu hơn con người nữa.”
“Tức là, họ phải tiến hóa theo một cách khác hoàn toàn với con người. Thế nhưng, cơ thể họ lại giống người đến đáng ngạc nhiên. Chuyện này không lạ sao?”
“Chà... chẳng phải có giải thích cho chuyện này sao? Bản thân ngư tộc ban đầu có hình hài khác, nhưng vị thần đó đã chỉnh sửa họ sao cho giống người để thích nghi với cuộc sống trên cạn. Vì vị thần đó đã cải tạo họ cho giống người, nên cũng hợp lý khi họ trông giống chúng ta.”
“Kể cả vậy thì nó cũng không thể giải thích được mọi chuyện - ”
“Thôi đi Sanghyun. Chúng ta hết thời gian rồi, nhớ không?”
“... Tôi xin lỗi.”
Sau khi bác sĩ Sanghyun lui qua một bên, tôi lập tức “mượn” cơ thể của ngư nhân, người đang dần tỉnh lại.
Một khi tôi kiểm soát được cơ thể của ngư nhân và bước vào thành phố, tôi nhận ra rằng mình chẳng biết phải đi đâu.
Ông và bác sĩ Sanghyun gợi ý vài nơi như quán bar hoặc nhà hàng, nhưng khác biệt văn hóa giữa con người và ngư tộc khiến tôi khó mà nói được liệu những nơi đó có thể có những tin đồn hữu ích không.
58:17
Hai phút đã trôi qua rồi. Có vẻ tôi phải sử dụng một trong những nguồn tài nguyên quý giá khác.
Tôi nên đi đâu để nghe những tin đồn?
Lời Khuyên Hiền Triết: 2 → 1
Những kẻ lái xe một mình cả ngày thường sẽ muốn trò chuyện với mọi hành khách mình gặp. Một bệnh nghề nghiệp kiểu vậy.
Một nghề mà cần người lái xe một mình cả ngày, khiến họ muốn trò chuyện với khách hàng như một thói quen tự nhiên – tài xế taxi
***
Tôi lên hết taxi này đến taxi khác, cố tình đổi xe giữa chứng.
Tôi cứ nói đại một địa điểm rồi lên xe.
Nếu tài xế mà không nói nhiều thì tôi lập tức xuống xe.
Sau khoảng 40 phút làm việc thì tôi cuối cùng cũng tìm được một tài xế thích mở mồm.
“Bác tài, cho cháu đến ngân hàng đối diện cảng Hải Thần.”
“Ô kê ~ !”
Tới giờ tôi đã biết cách để khiến người ta trò chuyện.
Thay vì thẳng mồm nói về Thánh Nữ, thì tôi cần phải giới thiệu một chủ đề mà rồi sẽ dẫn tới cô ta.
“Giời ạ, cái dự án cải tạo bến cảng mãi vẫn chưa xong. Bao giờ nó mới kết thúc cơ chứ?”
“Cháu sai rồi, chàng trai trẻ.”
“Hả?”
Và thế là con đập đã mở ra.
Như một ông bác đang mắng một thằng nhóc chưa hiểu sự đời, bác tài bắt đầu cho một tràng giải thích về âm mưu tà ác của Tập Đoàn Cheongseong, và rồi Thánh Nữ đã “sáng suốt quyết định” chống lại họ.
“...”
09:24
Chỉ còn chưa đầy mười phút.
Có khi tôi đã chọn nhầm người.
Tôi cần “tin đồn thất thiệt” về Thánh Nữ, nhưng bác tài này rõ ràng là một người ủng hộ cô ta.
Tôi quyết định phải khuấy nồi thêm chút nữa.
“Vâng thì vậy, nhưng bác phải công nhận là Thánh Nữ gần đây cũng hơi quá đà rồi chứ?”
“Này, nhóc con, cẩn thận mồm miệng đó! Chú mày đang nói nhảm gì nữa hả?”
Ông ta đã gọi tôi từ “chàng trai trẻ” thành “nhóc con” rồi.
Mình đang làm ông ta bực mình.
Phải đào sâu hơn thôi.
“Ý cháu là, rõ ràng là cô ta đã đi quá đà khi giết người thừa kế của Tập Đoàn Cheongseong như vậy sao – ”
- KÉTTTTT!
Chiếc xe đột ngột dừng lại, rồi đánh lái thẳng vào một con ngõ và tắt máy.
“...”
“...”
“Nhóc con này, để ta cho nhóc một lời khuyên với tư cách một người lớn tuổi, chứ không phải là tài xế taxi.”
“... Vâng ạ?”
“Cái miệng đó. Cái miệng cá thối của nhóc đó. Nếu mà không học cách ngậm nó lại, thì sau này ra đời sẽ rất khó khăn đó, hiểu chưa?”
“Ơ... cháu đã nói gì sai rồi ạ?”
“Hải Thần có ba người con gái. Giờ chỉ còn lại một thôi – Serenade. Chú mày nghĩ chuyện gì đã xảy ra với hai người kia? Thánh Nữ không ngọt ngào như chú mày vẫn tưởng đâu. Nếu chú mày mà cứ lải nhải không suy nghĩ thì sẽ thành sashimi đấy, hiểu chưa?”
Và thế là bác tài bảo tôi xuống xe, thậm chí còn không muốn thu tiền taxi.
Nhưng tôi vui mừng với thông tin nhận được tới nỗi tôi vẫn trả tiền.
Dù sao cũng chẳng phải tiền của tôi mà.
Thánh Nữ, Serenade, đã trừ khử hai “Con Gái Của Hải Thần” và chiếm quyền kiểm soát hòn đảo.
Chuyện này sẽ có tác động thế nào tới tình huống đây?
***
“Đó là thông tin cháu thu thập được. Cháu cũng đã trả lại cơ thể của ngư nhân trước khi về tới văn phòng chính phủ, nên chắc sẽ không có vấn đề gì nhỉ?”
Ông gật đầu trấn an.
“Không sao đâu. Ta đã đánh gục hắn từ phía sau. Hắn sẽ không nhớ gì đâu. Chắc hắn sẽ nghĩ mình bị say nắng rồi ngất đi. Kể cả nếu hắn ta biết có chuyện siêu nhiên xảy ra, thì cũng sẽ không biết là do ta làm.”
Sau khi nghe chuyện, chị Eunsol gõ cằm.
“Serenade đã trừ khử hai Con Gái Hải Thần kia, rồi chiếm quyền kiểm soát hòn đảo. Đây là bí mật cô ta đang che giấu sao? Rồi nó liên kết tới vụ án Lee Suho thế nào?”
Bác sĩ Sanghyun cẩn trọng nói.
“Tôi có một giả thuyết.”
“Anh cứ nói đi.”
“Mọi người nhìn tình hình trên đảo đi. Nếu chúng ta bỏ qua yếu tố siêu nhiên và nhìn nó từ góc độ thường thức, thì mối quan hệ này hết sức quen thuộc, phải không? Nó giống những hòn đảo hiện đại, nơi họ sợ và không tin những kẻ ‘tới từ đất liền’, nhưng lại đồng thời dựa vào giao thương và trao đổi với đất liền vậy đó.”
“Dựa vào giao thương với đất liền à...?”
“Khi mọi người tới hòn đảo và thấy văn phòng chính phủ, thì mọi người nghĩ sao? Nó không cảm giác hiện đại hơn mình tưởng sao?”
“Chắc chắn là vậy. Nó giống hệt Đảo Jeju ở thế kỉ 21.”
“Tôi tin rằng hai phe phái đã hình thành trên hòn đảo này – một phái muốn cải thiện liên kết với đất liền, và phái còn lại muốn tách rời hòn đảo. Nó là một hiện tượng thường thấy thôi.”
Những mảnh thông tin vụn vặt ghép lại với nhau, liên kết thành một giả thuyết lớn.
Tập đoàn Cheongseong muốn hiện đại hóa hòn đảo, và tạo ra khối lợi nhuận khổng lồ từ chuyện đó.
Trên hòn đảo, có hai thế lực đối lập – một bên không muốn Tập đoàn Cheongseong can thiệp, và một bên muốn đẩy nhanh tốc độ hiện đại hóa bằng cách hợp tác với họ.
Có lẽ hai Con Gái Của Hải Thần kia, hai người mà đã bị “thanh trừng”, là hai người ủng hộ chuyện hiện đại hóa thông qua việc hợp tác.
Nếu vậy, có lẽ Serenade đã khử hai người con gái kia để củng cố vị trí chống lại can thiệp từ đất liền.
Cùng với dòng suy nghĩ này thì một trong những câu hỏi còn dai dẳng cuối cùng cũng đã có giải đáp.
“Serenade nói cô ta không có lí do để làm hại cậu chủ Tập Đoàn Cheongseong, phải không?”
“Cô ta có nói rằng kể cả có giết anh ta, thì vụ kiện tụng liên quan tới quyền sở hữu bến cảng vẫn sẽ không kết thúc.”
“Nói thật thì cô ta có lý. Giết con trai chủ tịch sẽ không giải quyết được vụ kiện tụng quyền sở hữu kia. Nhưng có lẽ Serenade có một động cơ hoàn toàn khác khi làm chuyện đó.”
“Có lẽ Lee Suho là đường dây liên kết giữa phái cách tân hòn đảo, và đất liền.”
“Vậy thì đây không chỉ là một đòn tấn công nhắm tới Tập đoàn Cheongseong. Tất nhiên, cô ta cũng có thể đã định nhắm tới họ luôn, nhưng mục tiêu lớn hơn là đe dọa tới những kẻ chống đối nội bộ.”
“Ông ơi, nếu Serenade giết Lee Suho, thì mục tiêu của cô ta là để đe dọa phái cách tân hòn đảo sao?”
“Nếu cháu nghĩ vậy thì toàn bộ thông tin thu thập được trước giờ đều hợp tình hợp lý. Kain, nghĩ về những gì tài xế bảo cháu đi. Thái độ của ông ta giống như một người sợ một tên độc tài, phải không?”
“Vâng, chắc chắn là có cảm giác như vậy.”
Kể cả Serenade có giết Lee Suho, thì sẽ không đủ để áp chế được Tập Đoàn Cheongseong.
Với tư cách công ty tư nhân, Tập Đoàn Cheongseong hoạt động dưới quyền bảo hộ của Cục Quản Trị.
Chỉ cần có Cục Quản Trị chống lưng, Tập Đoàn Cheongseong sẽ không chùn bước.
Nhưng phái cách tân ở nội bộ hòn đảo lại khác.
Họ không có ai chống lưng cả.
Đại diện của họ - có lẽ là một trong những Con Gái Của Hải Thần đã biến mất, và người liên kết họ với đất liền lại bị ám sát.
Họ còn có thể nghĩ tới chuyện chống đối Serenade sao?
Từng chút từng chút một, hình ảnh Thánh Nữ là một tên độc tài bắt đầu hình thành trong tâm trí mọ inguowfi.
Chậm mà chắc, âm mưu vĩ đại của Serenade dần hiện ra.
Và thế là, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị những luận điểm cho cuộc họp vào ngày mai.
***
- Park Seungyub
Trong tình huống sống chết, thì nhân vật chính trong phim thường sẽ thấy cảnh cả cuộc đời chạy trước mắt, như một cuộn phim panorama...
Tôi, cũng vậy, cũng chỉ còn một suy nghĩ trong đầu.
Mọi người đang làm gì bây giờ cơ chứ?!
Không đời nào họ gặp chuyện khó khăn hơn mình mà nhỉ?!
- GẦMMMMMMMM!
Tiếng gầm của con sâu biển khổng lồ đó rung chuyển trời đất.
Những người dân vô tội, choáng tới mức không thể hét, chỉ biết sụp xuống và chờ khoảnh khắc cuối cùng của họ.
Và giờ, ngay thời khắc này, trong tôi tràn ngập năng lượng của vũ trụ vĩ đại!
“NGAYYYYY!”
Tôi nhảy lên từ sân thượng của nhà ga, thẳng về phía con sâu biển đó.
Khoảnh khắc đó, cơ thể tôi bay lên không trung –
Chính thời khắc đó, con sâu biển “trùng hợp” khạc ra một thứ giống như lưỡi của nó, hay là một xúc tu.
Thứ đó “trùng hợp” quét qua bàn chân tôi!
Mình chẳng biết mình phải làm gì, nhưng giờ thì cứ làm thôi!
Tôi bước chân lên khối thịt màu đỏ đó rồi lại tiếp tục chạy, chạy, và chạy.
- Cựa!
Khối xúc tu rung lắc dữ dội trên không, và thoáng sau, cơ thể tôi đã bay lên tít trên không.
Tôi trôi nổi trong trạng thái không trọng lượng, và khi đó, tôi nhìn thấy một chuyện lạ.
Một hình dạng nhỏ bé trên đầu con sâu biển.
Ai vậy?
Đó là pháp sư tà ác điều khiển con sâu biển sao?
Mình không chắc nhưng phải giải quyết kẻ đó chứ nhỉ?
Nhưng mình còn đang trên không mà!
Một tràng suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi, và thực tế vẫn không thay đổi.
Cơ thể tôi vẫn đang trôi nổi trên không, và tôi còn xa mới tới được đầu của con sâu biển.
- Vùu!!!!!!!
Một cơn gió mạnh “tình cờ” quét qua, đẩy tôi về phía trước trong khi vẫn còn đang rơi.
Cơ thể tôi theo tự nhiên quay 180 độ, và như thể nó là chuyện hiển nhiên nhất quả đất, tôi hạ cánh thẳng xuống đầu con sâu biển.
Whoa! Điên thật rồi!
Thực sự là điên rồi ấy!
Kể cả mình cũng phải công nhận thế này quá lố bịch rồi!
Đây chẳng phải là lấy từ phim ra sao?
Có khi Tom Cruise còn không làm được nữa!
Trong thoáng chốc, tôi hoàn toàn bị thu hút bởi “độ ngầu lòi” của chính mình.
Và trong thời khắc đó, tôi nghe thấy một cô gái từ bên kia lẩm bẩm một mình.
“Hư Không Bộ Pháp? Hay là Ngự Khí Xung Tố?”
Cái cô này đang lải nhải gì vậy trời?
