Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1282

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7541

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 389

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 562

Chương 201-300 - Chương 232: Phòng 202, Phòng Nguyền Rủa – ‘Nàng Tiên Cá' (10)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 101

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’

Lời Khuyên Hiền Triết: 0

- Han Kain

Mưa không ngừng xối xuống mặt đất – chẳng khác nào một cơn thủy triều mặn mòi mùi muối biển từ trên cao.

Cùng lúc đó, Elena và Liringanaur không ngừng rên rỉ.

“Chuyện quái gì thế này?”

Bác sĩ không đáp, thay vào đó, anh ấy kiểm tra cơ thể của Elena và Liringanaur với vẻ cấp bách.

“Vảy!”

“Cái gì?”

“Có chuyện bất thường đang xảy ra với cả hai người họ. Kể cả phần da trước đây bình thường cũng đang biến thành vảy rồi! Và không chỉ thế thôi đâu. Có cả điểm bất thường với răng nữa - ”

“H-haah.”

Giọng của Elena vang lên đầy khó nhọc.

“Cơn mưa… Liringanaur và em không được phép tiếp xúc với cơn mua này.”

Với những lời đó thì Elena lại trở nên bất tỉnh.

Mọi người cũng hiểu được đây hoàn toàn không phải cơn mưa bình thường.

Vậy nhưng, trong khi mọi người chạy hết sức về phía chiếc limousine thì họ đều tiếp xúc với cơn mưa mà không gặp phải vấn đề gì.

Nó chỉ tác động tới Elena và Liringanaur thôi sao?

Đây là cơn mưa nguyền rủa nhắm tới ngư tộc à?

“Hyung! Đi thôi. Tạm thời thì mình cứ để hai người họ trong xe đã.”

Trước khi tôi kịp dứt lời thì chiếc limousine đã phóng đi trên con đường ẩm ướt.

Ngồi cạnh anh ấy, thì Ahri khẽ nói.

“Chúng ta không thể để họ ngồi trong xe mãi được.”

“…”

“Đặc biệt là Elena. Giờ đây khi cô ấy đã được giải phóng khỏi phong ấn, thì ắt hẳn phải có vai trò nào đó. Chúng ta cần phải mang cô ấy tới bến cảng.”

“Cứ để Elena mặc Bộ Đồ Bảo Hộ đi. Nó hoàn toàn kháng nước nên cơn mưa chắc chắn sẽ bị cản lại thôi.”

“Cứ vậy đi.”

Ngồi cạnh là Seungyub, lúc này có vẻ bất an.

“Liringanaur thì sao ạ?”

Không một ai trả lời.

Chỉ có một Bộ Đồ Bảo Hộ thôi.

- Két! Rầm!

Đột nhiên, một thứ gì đó trông giống con người nhảy ra giữa đường! Chiếc limousine đánh lái khẩn cấp nhưng không thể tránh khỏi va chạm.

“Thằng điên đó đang làm cái đéo gì – ”

“Jinchul! Cứ lái tiếp đi!”

Không ai biết thứ vừa rồi là người hay là quỷ, nhưng cũng chẳng có thời gian mà quan tâm nữa.

“Gì thế nhỉ? Có ai thấy nó là gì không?”

“Chị thấy. Cứ lái tiếp đi.”

Vẻ mặt của chị rất nghiêm trọng. Không mất lâu để chúng tôi hiểu được ý nghĩa của vẻ mặt đó.

***

Chiếc xe limousine phóng băng băng qua các nẻo đường tối đen như mực, thấm đẫm nước mưa.

Chúng tôi cảm thấy may mắn vì giờ là ban đêm, nên không cần phải nhìn vào những con cá biết nói đang nằm la liệt trên mặt đất ngoài kia.

Sự sống bắt đầu từ biển cả.

Nếu truy vết nguồn gốc của con người về thời vô cùng cổ xưa, thì chúng ta sẽ tìm được tới những sinh vật đại dương. Và giờ, cơn mưa xối xả dội xuống đang từng bước đảo ngược những trang sử của những vì sao.

La hét. La hét. La hét.

Thế giới tràn ngập tiếng kêu rên của ngư tộc. Nỗi đau thấu xương khi tứ chi của họ biến đổi trở lại thành vây cá, trong khi phổi biến thành mang trên đất cạn!

Toàn bộ ngư tộc phải tiếp xúc với cơn mưa đều đang biến trở lại với hình dạng tổ tiên của họ từng mang, cất lên bài ca thán của tuyệt vọng.

Thời gian đã là khuya, con đường thì tù mù, và khắp nơi đều là các ngư tộc la hét và chạy trốn, nên lái xe không khác nào cực hình. Anh Jinchul chính xác là đang chơi nhào lộn với chiếc xe, điều khiển nó lạng lách né tránh các ngư nhân, thế nhưng anh ấy cũng có giới hạn của riêng mình.

Giữa bầu không khí hỗn loạn thì Elena còn khiến chúng tôi bối rối hơn.

Cơ thể của cô ấy do bị đủ các loại thuốc tàn phá, nên cứ thỉnh thoảng tỉnh lại rồi lại ngất đi, cung cấp cho chúng tôi từng đoạn thông tin mỗi khi tỉnh lại.

“Lee Suho. Họ nói anh ta là người yêu của tôi. Tôi chỉ loáng thoáng biết Lee Suho là ai, nhưng anh ta luôn muốn sẻ chia nỗi thống khổ của tôi. Anh ta rất buồn vì nghĩ tới việc tôi phải hứng chịu những cơn ác mộng mà không ai khác hiểu được suốt cả cuộc đời còn lại.”

“…”

“Một ngày, Lee Suho phát hiện ra một bí mật chôn giấu đã lâu của ngư tộc. Tới giờ tôi vẫn chưa biết cách anh ta tìm ra là gì. Nó là một bí mật chỉ có Con Gái Của Hải Thần mới biết.”

“…”

“Những người con gái của Hải Thần có thể truy cập vào những kí ức của tổ tiên, và ghi lại những gì họ thấy. Dựa vào những kí ức ghi lại bởi người con gái đầu tiên, người đã ghi lại kí ức sớm nhất, thì ngư tộc đầu tiên lại vốn là con người.”

“…”

“Câu chuyện rằng ngư tộc sống ở biển sâu nhận về hình dáng con người 800 năm trước, nhờ vào ân điển của Hải Thần là một lời nói dối trắng trợn. Thực ra, những ngư tộc đầu tiên lại là những ngư dân nghèo đói.”

“…”

“Họ là những con người làm việc tới tận xương tủy hơn 12 tiếng mỗi ngày trên biển, nhưng lại chưa từng ăn một bữa cơm no đủ. Một ngày, họ tìm thấy sự cứu rỗi. Sự cứu rỗi kiểu gì? Tôi không biết. Nhưng có vẻ là họ đã gặp phải một thực thể không thể diễn tả tại đáy đại dương sâu thẳm.”

“…”

“Vị thần của biển cả đã ‘nhận nuôi’ những ngư dân kia. Đó là cái cách ngư tộc đầu tiên được sinh ra. Lee Suho đã khám phá ra sự thật này – rằng con người có thể trở thành ngư tộc.”

“…”

“Anh ta đã cầu xin tôi mỗi ngày. Anh ta muốn trở thành ngư tộc. Được tiếp nhận bởi Hải Thần. ‘Em có cách mà?’ anh ta đã cầu xin như vậy đó.”

“…”

“Đáng buồn là thật sự có cách. Cuối cùng, thì tôi cũng đã phải chịu thua những lời cầu xin của anh ta. Phải chăng là vì tôi không thể chống lại anh ta?”

“…”

“Không, đó chỉ là cái cớ thôi. Có lẽ rằng, tôi cũng mong anh ta sẽ thấu hiểu nỗi khổ của mình. Một ngày, với tư cách Con Gái Của Hải Thần, tôi đã ban cho anh ta Phước lành của biển cả, biến anh ta thành nhân ngư.”

“…”

“Một khi anh ta biến thành nhân ngư, anh ta cũng mơ giống chúng tôi. Ban đầu thì anh ta vẫn vui vì đã hoàn thành được tâm nguyện, và tôi cũng vui vì có người sẻ chia. Nhưng rồi… một chuyện lạ đã xảy ra.”

“…”

“Anh ta bắt đầu nói về những kí ức cổ xưa hơn bất cứ Con Gái Của Hải Thần nào từng chạm tới. Những kí ức không nằm trong bất cứ bản ghi nào tôi từng thấy – xa hơn cả 300 hay 400 năm trước, về tuốt tận 800 năm trước, tới khi những ngư tộc đầu tiên được sinh ra. Cố xưa hơn thế nữa, tới những kí ức từ hàng nghìn năm trước, từ thời sơ khai.”

Sau những lời đó thì Elena không tỉnh lại cho tới khi chúng tôi tới được bến cảng. Nghe cô ấy giải thích khiến tôi cảm thấy bất an.

Ai là thực thể đang giải thích cho chúng tôi?

Là “Elena của Khách Sạn” mà chúng tôi biết à?

Hay là Con Gái Của Hải Thần.

Mới đầu, cô ấy có nói chẳng biết Lee Suho là ai, nhưng…

Đầu óc của mọi người đang rối như tơ vò.

Mỗi người đều phát lại câu chuyện của Elena trong đầu, cố gắng xử lí thông tin.

Lee Suho, bằng cách nào đó, đã học được ngư tộc ban đầu lại là con người. Nhận ra chuyện con người có thể trở thành ngư tộc, hắn đã nhờ Elena, người yêu và cũng là Con Gái Của Hải Thần để biến hắn thành một nhân ngư.

Vấn đề là chuyện xảy ra sau đó.

Một khi Lee Suho trở thành nhân ngư, hắn bắt đầu nhận được những kí ức cổ xưa giống mọi người khác.

Thế nhưng, kí ức của hắn nhận được lại cổ xưa hơn bất cứ thứ gì mà các Con Gái Của Hải Thần từng biết tới.

Kí ức từ 800 năm trước, trước khi nhân ngư đầu tiên được sinh ra.

Những kí ức đó là gì?

Có gì đó tồn tại trước cả ngư tộc đầu tiên sao?

Lee Suho đã nhìn thấy thứ gì, để đẩy hắn vào điên cuồng, tới mức biến cả một hòn đảo thành địa ngục trần gian?

Chúng tôi đã học được rất nhiều, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện khác còn bỏ ngỏ. Chúng tôi phải tìm ra các thông tin khuyết thiếu ở đâu. Nếu mà kiến thức các Con Gái Của Hải Thần sở hữu là chưa đủ, thì chỉ có thể còn một nguồn khác nữa thôi.

Thánh Nữ Biển Sâu, được chọn ra từ các Con Gái Của Hải Thần – Serenade.

Nhưng bây giờ, chúng tôi phải tới bến cảng.

Bước tiếp theo đã rõ rồi: Tìm ra cách để lôi kéo Serenade về phe chúng tôi.

“Sắp tới bến cảng rồi. Còn chừng 4 phút nữa, nếu nhìn trên định vị.”

Anh tôi nói vậy, và sự căng thẳng lại trào lên trong xe. Ahri khẽ khàng đánh thức Elena.

“Chị có cử động được không?”

“… Được. Chị còn đang mặc Bộ Đồ Bảo Hộ đấy chứ?”

“Chị không thể ra ngoài mà thiếu nó được đâu. Chị chắc chắn phải mặc nó”

***

Độ ẩm là rất cao. Cao tới mức tôi có thể cảm nhận được vị muối ngay khi mở miệng ra.

Mỗi vài bước là da tôi lại thấm đẫm hơi nước.

Bến cảng hiện giờ chỉ có thể gọi là địa phận siêu nhiên, không còn tả được nữa. Cơn mưa không khác thủy triều dữ dội ngoài kia lại chẳng rơi ở đây – nó không cần phải làm vậy.

Bến cảng đã biến thành một không gian dẻo quánh, nơi biển cả và đất liền cứ như là quyện vào nhau vì độ ẩm khủng khiếp trong không khí.

Những ngư tộc và cá quằn quại ở đây là ai thế này?

Họ là những công nhân bến cảng sao?

Vào cái giờ khuya khoắt này à? Không thể biết được. Những con cá khổng lồ, kích thước to bằng con người đang vùng vẫy khắp nơi.

Chỉ có một sự từ bi nho nhỏ: Những con cá đó đã mất dây thanh quản, nên không thể thét lên những tiếng kêu đầy đau đớn vang vọng khắp nơi khi nãy.

Giữa sự hỗn loạn, thì tình huống cập nhật.

Tình Huống: Phòng Nguyền Rủa – ‘Nàng Tiên Cá’

Kadaru’dah đã chuyển mình. Quá trình trở về với thời đại viễn cổ đã bắt đầu. Tìm lối thoát ngay.

“Cái đéo gì thế này? Chuẩn bị nằm ngửa ra để bị thông đít? Ít nhất cũng phải cho bọn tao manh mối về lối thoát chứ!”

Có chửi Cửa Sổ Hệ Thống bao nhiêu đi nữa thì nó cũng không đùn ra cho chúng tôi một đáp án. Thay vào đó, một tiếng tru kì lạ vang lên khắp bến cảng. Lúc đó, tôi cũng nhận ra “trở về thời đại viễn cổ” nghĩa là gì.

Mặt đất đang sụp đổ.

Nền đất vững chãi mà những kẻ đứng bằng hai chân vẫn hằng tin tưởng, giờ đây sụp đổ như một lâu đài cát. Sau khi chúng tôi tới được bến cảng và bị choáng ngợp bởi tình hình, thì mặt đất cũng không còn chịu nổi nữa.

Tất cả mọi người đều chìm vào hỗn loạn. Họ tản ra, cuống cuồng bám lấy bất cứ thứ gì còn đủ vững chãi.

Tôi cũng không phải ngoại lệ.

Tôi trèo lên một chiếc xe hơi, rồi một chiếc xe tải, bám chặt lấy một chiếc đèn đường, và rồi cuối cùng cũng lên được nóc một nhà kho.

Mọi thứ vẫn tiếp tục sụt lún.

Mặt đất chìm xuống biển, và biển cả trào dâng, nuốt chửng thế giới.

Vậy thế là sự cứu rỗi cho ngư tộc đang biến thành cá đã tới sao? Đối với những con cá đang mắc cạn thì còn gì tuyệt vời hơn là nước biển đang nhấn chìm mặt đất?

Nhưng tôi nhận ra thế là quá ngây thơ. Mặt biến đã nhấn chìm đất liền, và giờ những sinh vật biển cũng biến đất liền thành lãnh thổ săn mồi của bọn chúng.

Từ đáy biển mênh mông, những hậu duệ của biển cả trồi lên, những kẻ vẫn chờ đợi thời cơ nơi vực sâu.

Chúng di chuyển như thể đang bật nhảy trên bãi bùn, nuốt chửng những con mồi mới – những ngư tộc mới biến hình kia.

Một màn thảm sát diễn ra. Tôi chẳng biết mình phải làm gì giữa sự hỗn loạn này.

Tại sao ngay từ đầu chúng tôi lại tới cảng chứ? Vì Elena, người có nhiều kiến thức về bí mật của căn phòng này nhất, đã dẫn chúng tôi tới đây. Thế thì tại sao Elena lại dẫn chúng tôi tới đây?

- Duuuuuuuuuuuuuuu!

Một tiếng gầm trầm thấp vang lên khắp bến cảng.

Mặt đất, chỉ còn hơi giữ được hình dạng của nó, sụp đi ngay lập tức như một lâu đài cát. Các đồng đội của tôi, đang bám trụ vào vị trí của mình trên các nóc nhà và xe hơi, cũng bị cuốn trôi xuống biển.

Và cuối cùng – vị thần của biển cả trỗi dậy, cùng ánh trăng chấm phá sau lưng.

[Thời khắc đã điểm. Thời khắc của đại chu kì đã tới.]

Lời Khuyên: 1 0

Duỗi tay phải ra càng xa càng tốt.

Nửa tỉnh nửa mê, tôi làm theo lời khuyên và duỗi tay ra.

Bàn tay tôi tóm được một thứ nặng nề, rồi cũng bị cuốn đi cùng dòng nước xiết. Sau khi trôi nổi cùng nhau một lúc, tôi nhận ra nó là gì.

Bộ Đồ Bảo Hộ.

Nếu Bộ Đồ Bảo Hộ ở đây, thì Elena, người đã mặc nó khi nãy, giờ ra sao?

Elena: Kain, anh nghe thấy tôi không?