- Park Seungyub
"Quái lạ nhỉ? Em nghĩ nó phải là ở đây."
"..."
Trong lần thứ hai của chúng tôi, nhiệm vụ của tôi với bác sĩ là tìm Liringanaur, người đã bị Serenade lưu đày và hiện đang cư trú ở Busan.
Tuy nhiên, việc tìm ra "ngôi nhà cô ấy thường ở," như Liringanaur đã mô tả, tỏ ra khó khăn hơn dự kiến.
Thành thật mà nói, đây không phải lỗi của tôi. Liringanaur đã không cho chúng tôi địa chỉ chính xác.
Cô ấy chỉ đơn giản chỉ vào một tòa nhà đổ nát trong khi cưỡi một con giun biển khổng lồ tên là "Kongi" trong cuộc gặp trước đây và nói, "Kia, là nơi đó đó!"
Tìm ra cùng một tòa nhà đó, ở một Busan còn nguyên vẹn, sau khi nhìn thấy nó trong một thành phố bị sóng thần tàn phá thì không phải là nhiệm vụ dễ dàng gì.
Đúng lúc tôi đang trở nên thất vọng, bác sĩ bên cạnh tôi lên tiếng, "Seungyub! Có thể nào là căn biệt thự kia không?"
"Cái gì cơ ạ?"
Tôi nhìn vào căn biệt thự mà thầy ấy chỉ, và đột nhiên mọi thứ trở nên rõ ràng.
Những ký ức mơ hồ mà tôi đang chật vật nhớ lại trở nên rõ ràng trong chớp mắt.
"Làm sao thầy tìm thấy nó được ạ? Ngay cả sau khi cô ấy chỉ trực tiếp cho em, thì em vẫn không thể tìm thấy nó."
Lý do đơn giản hơn tôi tưởng.
"Giữa ban ngày ban mặt, nhưng mọi cửa sổ lẫn ban công lại đều đóng kín mít. Có khả năng đó là do cô ấy muốn tránh bị chú ý, vì cô ấy là người cá, nhưng trớ trêu thay, chuyện này lại khiến nơi đó càng nổi bật hơn."
"À, em hiểu rồi!"
Rất may, chúng tôi đã tìm thấy nó nhanh chóng.
Quả là nhẹ nhõm.
***
- Lee Eunsol
"Ừ, ừ, làm tốt lắm!"
Báo cáo của Seungyub vừa tới..
Có vẻ như nhiệm vụ của họ đã nhanh chóng được hoàn thành.
"Họ đã tìm thấy Con Gái Thứ Ba rồi à?"
"Vâng ạ, họ tìm thấy cô ấy nhanh chóng và thậm chí thuyết phục cô ấy đến Hải Thần Đảo rồi ạ."
"Bon họ thuyết phục được cô ta nhanh thế sao? Ta còn nghĩ cô ta sẽ cứng đầu, từ chối quay lại vì chị gái đuổi cô ta ra ngoài."
"Có vẻ là họ thuyết phục cô ấy bằng cách nói rằng hòn đảo đang phải đối mặt với một tai ương lớn."
"Chà, chuyện đó không sai. Bây giờ, chúng ta cần tập trung vào phía của mình thôi."
Nếu nhiệm vụ của Sanghyun và Seungyub là tìm ra và thuyết phục Liringanaur, thì Ông và tôi sẽ chịu trách nhiệm điều tra Tập đoàn Cheongseong và tìm ra cách xác định vị trí của Lee Suho.
Nhưng làm thế nào để chúng tôi tìm được Lee Suho?
Tìm kiếm một hòn đảo lớn hơn Jeju chỉ với chín người trong nửa ngày?
Bất khả thi.
Ngay cả Serenade, người cai trị hòn đảo, cũng không thể xác định ra vị trí anh ta.
Ngoài ra còn có khả năng cao là Lee Suho đang ẩn náu bằng những phương thức siêu nhiên.
Tuy nhiên, ý tưởng của chúng tôi cũng đơn giản: yêu cầu viện trợ từ Cục Quản Trị.
Với nhiều nhân lực hơn, hoặc sử dụng vệ tinh trinh sát, chúng tôi có thể tìm ra anh ta.
Tuy nhiên, cả Ahri và Ông, những người hiểu Cục Quản Trị nhất, đều cảnh báo rằng chuyện nyaf sẽ không dễ dàng.
Đằng nào thì, nãy giờ thì Ông vẫn liên tục gọi điện với ai đó bên Cục Quản Trị, cố gắng thúc đẩy kế hoạch này.
"Vẫn chưa có gì ạ?"
"Khó lắm. Lý do y như cũ thôi— không đủ bằng chứng."
Chúng tôi đã biết từ lần thử đầu tiên rằng, nếu chúng tôi không tìm ra Lee Suho trong hôm nay, Kadaru'dah sẽ giáng lâm và ngày tận thế sẽ tới.
Nhưng làm thế nào chúng tôi có thể giải thích điều này cho những người trong kịch bản?
Không thể cứ thế mà nói, "Chúng tôi thực ra tới từ thế giới bên ngoài!"
Cục Quản Trị là một tổ chức với nguồn nhân lực và vật chất vô song so với hầu hết các tổ chức khác trên thế giới này.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nguồn lực của họ là vô hạn.
Suy cho cùng, nhiệm vụ của họ là bảo vệ cả hành tinh, vì vậy họ luôn thiếu nguồn lực.
Bất kể khi nào xin viện trợ bổ sung cũng cần phải có lý do chính đáng.
Đúng lúc Ông và tôi đang than thở về khả năng thất bại trong nỗ lực thứ hai này, vì chúng tôi không thể xác định được vị trí Lee Suho, thì chúng tôi bất ngờ nhận được trợ giúp.
Ông nhận được cuộc gọi từ Park Jinseong, trưởng chi nhánh Busan của Cục Quản Trị.
"Vậy ngài đang nói rằng 22 drone truy quét, và một đội đặc nhiệm có thể được triển khai?"
"Phải, Đặc vụ Kim Mooksung. Nó có thể sẽ không đủ, nhưng đây là giới hạn của tôi rồi."
"Tôi cảm ơn ngài mới đúng. Huy động được thế này chắc hẳn cũng không dễ dàng gì. Khi nào họ có thể được triển khai?"
"Drone có thể được phóng ngay lập tức, nhưng đội thực địa sẽ chỉ đến được Hải Thần Đảo vào buổi tối. Ngoài ra, tôi cũng sẽ đến."
"Hmm?"
Tôi giật mình khi nghe điều này từ bên cạnh.
Bộ trưởng đích thân đến Hải Thần Đảo? Ông ta không giống kiểu người trực tiếp tham gia vào hiện trường.
"Đặc vụ Kim, thành thật mà nói, yêu cầu hỗ trợ của ông không có căn cứ gì vững vàng cả. Nó chủ yếu dựa trên trực giác và phỏng đoán của ông, rồi tô vẽ thêm vào."
"...Tôi sẽ không phủ nhận điều đó."
Chuyện này là bất khả kháng.
Thông tin chúng tôi có được từ lần thử đầu tiên chẳng khác nào là một câu chuyện bịa đặt đối với các NPC trong kịch bản.
"Tuy nhiên, tôi cũng đã có cảm giác tương tự trước đây."
"...?"
"Ông đã đề cập trong báo cáo của mình rằng có khả năng Lee Suho còn sống, đúng không?"
"Vâng, nhưng—"
"Tôi đã gặp Lee Suho bốn lần trong vài năm qua. Mỗi lần gặp hắn, tôi cảm thấy một rung động đáng xấu hổ."
"Rung động?"
"Đặc vụ à, tôi tự hào về việc mình là người giỏi đánh giá con người."
Tất nhiên—nếu không, ông ta sẽ không giữ vị trí quản lý trong Cục Quản Trị.
"Mỗi lần tôi gặp Lee Suho, tôi cảm thấy một sự thôi thúc áp đảo rằng muốn giết anh ta. Tôi đã kìm nén nó nhiều lần, và rồi một ngày, tôi đột nhiên nhận được báo cáo rằng anh ta đã chết. Trong khi tôi cảm thấy nhẹ nhõm, tôi cũng cảm thấy một cái lạnh chạy dọc xương sống. Dù tôi có băn khoăn nhiều đến đâu, hắn ta không giống người sẽ chết dễ dàng như vậy. Nghe báo cáo của ông vừa rồi cho tôi cảm giác ớn lạnh tương tự."
Và thế là, Park Jinseong kết thúc cuộc gọi, sau khi xác nhận ông ta sẽ cung cấp viện trợ.
"Ông à, ông nghĩ chuyện đó là gì?"
"Hắn ta đang cố hồi sinh một tà thần, nên hắn ta chắc hẳn đã không bình thường từ lâu, trước tất cả những chuyện này."
"Vậy là các lãnh đạo cấp cao của Cục đang tranh luận về việc có nên giết một người chỉ vì trông họ có vẻ kỳ lạ?"
"Hmm... Thành thật mà nói, ta đã có cảm giác tương tự một vài lần. Như, 'Gã đó chắc chắn sẽ gây rắc rối trong tương lai,' nhưng ta cũng phải ngạc nhiên khi chính Bộ Trưởng đến. Có lẽ là có mối thù cá nhân dính vào rồi sao?"
Các thanh tra dày dạn kinh nghiệm được cho là có bản năng trực giác để nhận dạng tội phạm, ngay cả từ một điều gì đó nhỏ nhặt như dáng đi của chúng.
Trực giác như vậy có thể là việc nhanh chóng tổng hợp các manh mối khác nhau của bối cảnh, ngay cả khi nó chỉ như một linh cảm đơn giản.
Liệu Park Jinseong có đang cảm thấy điều gì đó tương tự?
Hay, như Ông gợi ý, là có lý do cá nhân?
Ít nhất một chuyện đã rõ: Lee Suho đã là một cá nhân nguy hiểm, ngay cả trước khi trở thành Thánh Của Hải Thần.
Vậy là, nhiệm vụ của chúng tôi dường như đã hoàn thành.
Sanghyun và Seungyub đã chiêu mộ thành công Liringanaur.
Ông và tôi cũng đã điều tra Tập đoàn Cheongseong, và nhận được viện trợ từ Cục.
Bây giờ, những vai trò quan trọng nhất được để lại cho những người khác.
Kain, Jinchul, Ahri, và Songee—liệu họ có thể thuyết phục Serenade và phá vỡ phong ấn của Elena không?
Ông huých tôi.
"Sanghyun có vẻ đã đến tòa nhà đó rồi. Đến Hải Thần Đảo bây giờ thôi. Xe cũng đã sẵn sàng rồi."
Trong khi đó, Seungyub đang trên đường đến chi nhánh Seoul của Cục Quản Trị, với cái cớ là báo cáo thông tin đã thu thập được từ Liringanaur, nhằm mục đích thật sự trốn thoát.
Rốt cuộc, đó là nơi an toàn nhất mà chúng tôi có thể nghĩ ra ở Hàn Quốc.
Nhưng liệu nó có an toàn ngay cả khi đối mặt với sự hồi sinh của một vị thần?
Điều đó vẫn còn phải xem.
***
- Han Kain
"Noona vừa gửi một tin nhắn bảo mật."
Ahri vểnh tai lên.
"Nó nói gì?"
"Họ đã tìm thấy Liringanaur, và bác sĩ đang đưa cô ấy đến đây. Họ cũng đã đạt được tiến triển khá tốt trong việc điều tra Tập đoàn Cheongseong. Quan trọng nhất, Cục Quản Trị đã đồng ý triển khai drone trinh sát và một đơn vị của lực lượng đặc nhiệm."
Ahri đã lấy điện thoại ra để kiểm tra tin nhắn từ Noona.
"Họ còn kiếm được drone trinh sát sao? Ấn tượng đấy. Toàn bộ Hàn Quốc chỉ có chưa đầy 200 chiếc thôi."
"Chúng có khác với máy bay không người lái thông thường không? 20 con drone thực sự có thể cày qua Hải Thần Đảo chỉ trong nửa ngày?"
"Quá thừa luôn. Nhưng nếu mà Lee Suho sử dụng một dạng ma thuật ẩn thân đáng sợ nào đó, thì lại là chuyện hoàn toàn khác..."
Trong khi những người khác dường như đã hoàn thành nhiệm vụ của họ, chúng tôi thậm chí còn chưa bắt đầu.
Chúng tôi thậm chí chưa đến Hải Thần Đảo.
Xe limousine vừa đi vào con đường trên mặt nước, dẫn đến hòn đảo.
Tôi gõ vào ghế trước.
"Hyung, cẩn thận."
"Anh biết rồi."
Chẳng bao lâu, xe limousine dừng lại giữa con đường trên mặt biển.
Cũng giống như trước, một làn sương mù đáng sợ trải dài tới giữa đường, trước khi biến mất.
"Anh nghĩ ai đứng sau điều này? Lee Suho? Serenade?"
"Ai mà biết được... chúng ta cũng sẽ phải tìm hiểu."
Xe limousine lại bắt đầu lăn bánh.
Khu ghế sau chìm vào im lặng.
Chúng tôi có một kế hoạch thô sơ về cách thuyết phục cô ta, nhưng liệu nó có hiệu quả không?
Ngay cả với tôi, câu chuyện này nghe cũng hết sức khó tin.
Có lẽ sự bất an của tôi đang lộ ra, vì Ahri thêm một bình luận từ bên cạnh,
"Phải hành động tự tin vào. Sự tự tin là một nửa trận chiến trong các tình huống như thế này."
"Và nửa còn lại?"
"May mắn. Đó là lý do em muốn đưa Seungyub theo để tăng cơ hội cho chúng ta."
Vào khoảng giữa trưa, sớm hơn nhiều so với lần thử đầu tiên của chúng tôi, chúng tôi đã tới Hải Thần Đảo.
"Chào mừng, các sứ giả từ Cục Quản Trị."
"Hân hạnh xin chào, Thánh Nữ Biển Sâu."
"Xin các vị cứ gọi tôi là Thống Đốc là được rồi. Đó là chức danh chính thức của tôi trong các vấn đề đối ngoại."
Đến thời điểm này, đoạn hội thoại vẫn giống với trước kia.
Nhưng bây giờ, mọi thứ sắp chuyển biến.
"Thống Đốc, tôi chắc hắn chuyến thăm của chúng tôi là rất đột ngột."
"...Đúng vậy. Chúng ta đã lên lịch họp mặt rồi, nhưng các anh khăng khăng gặp tôi ngay lập tức và buộc tôi phải hủy các cuộc hẹn trước đó của tôi. Tôi hy vọng các anh có lý do thuyết phục cho điều này."
Tôi lặng lẽ bước về phía trước, chuyển ánh mắt qua lại giữa trần nhà và cửa sổ để tạo ra bầu không khí nghiêm trọng.
Đây là một trong những mánh khóe nhỏ mà tôi đã học được tại Khách Sạn.
Perro, như thể theo tín hiệu, bay qua và đậu trên vai tôi, mang một biểu hiện u sầu.
Đồng thời, Jinchul-hyung lùi lại và đóng chặt cửa phòng.
"Các anh đang muốn nói gì vậy—"
"Thống Đốc, hãy lắng nghe cẩn thận những gì tôi sắp nói với cô. Đây là cuộc gặp thứ hai của chúng ta. Tôi đã sử dụng các nguồn lực đặc biệt của Cục Quản Trị để quay ngược thời gian. Trong dòng thời gian đã bị xóa, Hải Thần Đảo đã bị Lee Suho hủy diệt."
Đôi mắt Serenade trợn to đầy khó tin.
"Và, Thống đốc, cô đã giao phó tương lai của hòn đảo cho chúng tôi và hứa sẽ gặp lại."
