User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 102
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’
Lời Khuyên Hiền Triết: 2
- Han Kain
Vấn đề về cách giết con rắn khổng lồ, điều đã làm tôi đau đầu, lại có giải pháp đơn giản một cách bất ngờ.
Tôi nhớ lại một bộ phim tài liệu đề cập rằng, hầu hết các loài rắn độc không thể miễn dịch với nọc độc của chính chúng. Tôi nhe răng nanh ra và cắn vào lưỡi của mình.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy lưỡi mình bắt đầu "tan chảy".
Khi tôi tiếp tục cắn vào các bộ phận khác nhau của cơ thể, một cơn đau rát lan khắp người tôi như thể toàn bộ con người tôi bị nhấn chìm bởi ngọn lửa.
Tất nhiên, tôi không có ý định tiếp tục chịu đựng nỗi đau đó.
"Wooh!"
"Anh trở lại rồi. Còn con rắn thì sao?"
"Nó đã được xử lý."
Tình hình trong hang động vẫn còn hỗn loạn, đầy rẫy những con quái vật—có thể là "những bề tôi của Kadaru'dah."
Có vẻ như Lee Suho có khả năng để kiểm soát những sinh vật này, giống như Liringanaur.
Rất may, không có con quái vật nào đáng gờm như con rắn mà tôi đã chiếm hữu, và hang động không đủ rộng để cho phép nhiều hơn năm con quái vật đồng thời tấn công.
Điều này làm cho tình hình trở nên có thể kiểm soát.
Mọi người cùng hợp lực với các năng lực cá nhân, và Eunsol-noona, mặc Bộ Đồ Bảo Hộ và lao vào trước nhất, chúng tôi đã mở ra được một con đường.
Tuy nhiên, một cảm giác bất an vẫn còn treo lơ lửng trên đầu chúng tôi.
Cảm giác như chúng tôi đang lãng phí quá nhiều thời gian.
"Mọi người, lùi lại!"
Ahri đã hành động quyết đoán, lấy ra bình "Máu Bổ Sung, 500mL", một sản phẩm từ "Hell’s Hotel Kitchen".
Khi em ấy mở nút bình, máu dường như chảy ra không khác nào một sinh vật sống.
Em ấy còn cho thêm máu vào hỗn hợp.
Đây là loại năng lực gì?
Bổ sung lượng máu đó nữa, thì em ấy đã sử dụng ít nhất 1 lít máu.
Chắc chắn rồi, mất máu nghiêm trọng cũng dẫn đến một hiện tượng phi thường chỉ có thể được mô tả là "ma thuật".
Một màn sương đỏ, đủ lớn để bao phủ một phần ba hang động, tiến lên như khí độc sống, quét sạch những con quái vật phía trước.
"Cái quái gì—"
"Jinchul, cõng em."
Nhờ phép thuật đáng kinh ngạc này, chúng tôi đã tiến lên được khoảng năm phút mà không gặp phải kháng cự.
Khoảng 30-40 con quái vật bị cuốn vào màn sương và chỉ còn lại cái xác khô, nhưng hang động vẫn có vẻ kéo dài vô tận, và vẫn còn rất nhiều quái vật.
Thất vọng, ông càu nhàu,
"Lee Suho đã tích trữ bao nhiêu con quái vật chết tiệt trong hang động này? Và hắn đã cho chúng ăn cái quái gì thế nhỉ?"
Đánh giá từ số lượng chúng tôi đã giết, chắc hẳn phải có hơn 100 con.
Ngay lúc đó, một âm thanh khiến mọi người phấn chấn hẳn lên.
- Bùm! Bùm! Ratatatatata!
Tiếng súng vang vọng từ phía sau hang động.
Quân tiếp viện đã đến.
Trong vòng một phút, hơn 30 đặc vụ tinh nhuệ từ Cục Quản Trị đã gia nhập chúng tôi.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy lực lượng tinh nhuệ của Cục Quản Trị Phòng 202, và vẻ ngoài của họ thôi cũng đã đủ nổi bật.
Họ không giống với những lực lượng tinh nhuệ thường được chiếu trên TV.
Ngay cả trang phục của họ cũng không phải là đồng phục quân đội điển hình mà người ta nghĩ tới.
"Đó là loại giáp gì? Bộ đồ trợ lực? Anh chỉ thấy mấy thứ đó trong phim."
"Jinchul, đừng há hốc mồm. Đương nhiên là họ sẽ không chiến đấu với quái vật mà không có vũ trang!"
Không lâu sau, Bộ Trưởng Park và Serenade cũng gia nhập chúng tôi.
Đến lúc đó, chúng tôi đã hoàn toàn kiệt sức và nghỉ ngơi nhanh để trao đổi thông tin. Những người lính của Cục Quản Trị, dường như đã chuẩn bị cho tình huống này, thậm chí còn phát thanh sô cô la cho chúng tôi.
Không giống như trạng thái nguyên vẹn và được chuẩn bị kĩ lưỡng của quân tinh nhuệ thuộc Cục Quản Trị, tình trạng của Serenade thật khủng khiếp.
Cô ta đến một mình, đẫm máu.
Rõ ràng là Serenade và những đồng đội nhân ngư tộc của cô ta đã gặp rất nhiều vấn đề trong hang động, giả như là tách đoàn, và chịu thua những thử thách kia.
Elena tiếp cận Serenade với vẻ quan tâm.
"Chị ơi, Liringanaur đâu?"
"Em ấy còn trẻ, nên chị để em ấy lại phía sau. Thật sự là may mắn. Nếu chị đã đưa em ấy theo, em ấy có thể đã..."
Trong khi đó, ông và Bộ Trưởng Park có một cuộc trò chuyện ngắn.
"Đặc vụ Mooksung, tôi đã thấy dấu vết của những trận chiến dữ dội trên đường đến đây. Đội của ông đã làm việc xuất sắc. Nhờ ông, chúng tôi đã có thời gian dễ dàng hơn."
"Nịnh nọt thế là đủ rồi. Thời gian rất ngắn, vì vậy phải tập trung. Vẫn còn nhiều quái vật của Lee Suho phía trước."
"Ông có thể nhường chuyện đó lại cho chúng tôi được rồi. Ông đã dọn đường tốt, và giờ là lúc vũ khí dự phòng của chúng ta phát huy tác dụng. Di chuyển, ngay lập tức."
"Hiệu quả, tôi thích điều đó. Nhưng ông chẳng phải đã ông sẽ đến vào ban đêm sao?"
"Không hài lòng vì chúng tôi đã đến sớm sao?"
"Chỉ là biết ơn thôi ông bạn!"
Bộ Trưởng Park không đùa khi nói chúng tôi có thể tin vào họ.
Ngay khi lũ quái vật xuất hiện thêm, làn đạn xối xả đã tiêu diệt chúng trong chớp mắt.
Thật khó để biết ai mới là quái vật thực sự—kẻ thù của chúng tôi hay quân đội của Cục Quản Trị.
Đây là loại thiết bị gì?
Chạy cùng họ, tôi quan sát thiết bị của họ một cách kỹ lưỡng.
Bộ đồ của bọn họ trơn bóng, giống như bọ cánh cứng. Dường như chúng được thiết kế để tăng cường năng lực thể chất, mặc dù không tới ngưỡng Bộ Đồ Bảo Hộ của Khách Sạn được.
Về độ bền và tính năng bảo vệ, đáng ngạc nhiên là chúng yếu hơn so với những gì chúng tôi đã thấy trước đây.
Trước đó, Eunsol-noona, người gần như là một tân thủ trong lĩnh vực chiến đấu, đã chiến đấu trong khi chỉ dựa vào Bộ Đồ Bảo Hộ, đồng thời hứng chịu đủ các kiểu tấn công của lũ quái vật.
Không giống như Bộ Đồ Bảo Hộ còn nguyên vẹn ngay cả sau khi chiến đấu một cách thiếu tính toán như vậy, bộ giáp cường lực của đội quân Cục Quản Trị bị những đòn tấn công yếu hơn nhiều xuyên thủng, và những người bên trong đang phải chịu đau.
Tất nhiên, làm sao mà chúng so sánh được với Bộ Đồ Bảo Hộ. Bộ Đồ Bảo Hộ chắc hẳn được làm bằng công nghệ tiên tiến đến mức không thể phân biệt với phép màu.
Tuy nhiên, vũ khí của họ thật đáng kinh ngạc.
Ban đầu, tôi cho rằng súng trường của họ là súng trường tấn công tiêu chuẩn, nhưng khi một con rết khổng lồ trồi ra từ tường hang động phát nổ khi bị bắn, tôi nhận ra đây không phải là súng thông thường.
Mỗi viên đạn dường như hoạt động như một quả lựu đạn nhỏ, có khả năng liên tục nhả đạn nữa.
Kết hợp với một vài thiết bị đáng tò mò khác, kho vũ khí của họ thật sự là mê hoặc.
Sau khoảng 30 phút tiến công không ngừng, cuối cùng chúng tôi đã đến tận cùng hang động.
- Thịch!
"Ugh!"
"Cái gì—"
- Thịch!
"Mọi người, đừng di chuyển!"
- Thịch!
Một âm thanh thình thịch vang vọng khắp nơi. Đó là âm thanh của một nhịp tim rất lớn—không, phải gọi là khổng lồ.
Sự tự tin mà chúng tôi có được từ hỏa lực khủng bố của Cục bốc hơi trong chớp mắt.
Ah...
Tôi đã nhất thời quên mất.
Đây là Khách Sạn Pioneer, một nơi đầy rẫy những thực thể có thể khiến ngay cả vũ khí tiên tiến nhất của con người cũng chẳng khác nào đồ chơi.
Bên cạnh tôi, tôi nghe Bộ Trưởng Park kêu lên một tiếng kinh ngạc.
"Kinh thật! Nó thậm chí còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, và nó đã mạnh mẽ như vậy rồi! Nó sẽ đáng sợ hơn nữa khi nó thức dậy. Không còn thời gian để dừng lại đâu—tiến lên!"
Đó là quyết định đúng đắn.
Nhưng con người có bản năng, và biết bản chất của sinh vật nằm ở phía trước, chuyển động của mọi người theo bản năng cũng chậm lại.
Ở cuối hang động, phía bên kia, là một người đàn ông lặng lẽ nhìn lên trần hang.
"Lee Suho!"
"..."
"Từ khoảnh khắc ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi phải chết! Hối tiếc duy nhất của ta là không giết ngươi vào lúc đó, ngay cả khi ta buộc phải làm vậy!"
- Bùm!
Âm thanh súng vang lên, lặp đi lặp lại, nhưng cứ như có một rào cản vô hình giữa chúng tôi và Lee Suho.
Khi chúng tôi tiếp cận, cả đạn cũng như những cú đấm của Jinchul-hyung đều không thể làm rào cản suy suyển.
"Ngươi định trốn sau cái đó? Ngươi nghĩ chúng ta không có cách nào để phá hủy nó sao?"
Lúc đó, Bộ Trưởng Park ra hiệu, và một người lính nhanh chóng mang ra một số thiết bị phức tạp.
Đó là lúc Lee Suho cuối cùng cũng lên tiếng, lần đầu tiên,
"Không cần đâu. Màn chắn này cũng sẽ không tồn tại lâu tới vậy đâu."
"Vậy tại sao không hạ nó xuống ngay bây giờ đi?"
Bất kể Lee Suho nói gì, thì những người lính cũng đã bắt đầu phá dỡ màn chắn.
"...Đây có phải là cách mọi chuyện kết thúc không?"
Giọng điệu của anh ta nghe như thể anh ta đã chấp nhận thất bại của mình.
Serenade, người đã im lặng quan sát, bước về phía trước.
"Phải, đây là cách nó kết thúc. Sẽ tuyệt vời nếu anh có thể giải thích tại sao anh lại gây ra tất cả sự hỗn loạn này khi còn ở đây đi."
"Thật là ngu ngốc."
"Gì?"
"Serenade, em đã đi xa đến thế này mà không biết cái gì đang chờ đợi em sao?"
"Ý anh là gì, 'chờ tôi'—"
"Vô nghĩa rồi."
Lời khuyên: 1 → 0
Dịch chuyển tức thời ngay sang phải!
- Bùm!
Một viên đạn rít qua chỗ tôi vừa đứng.
Đồng thời, trước mặt tôi, đầu Songee nổ tung.
Ông nội, người còn đang từ tốn dạy các "tân binh" cách sử dụng thiết bị của họ, ăn một viên đạn vào sau đầu.
Jinchul-hyung, người vừa vươn cổ và đùa về việc lần này mọi chuyện dễ dàng, bị thủng một lỗ trước ngực to bằng nắm tay.
Sanghyun, người đang hỏi Ahri xem em ấy có ổn không với vẻ lo lắng, chết mà chưa từng biết chuyện gì đã xảy ra.
Không quá một giây—hoặc có lẽ thậm chí ít hơn.
Bốn người đã chết trong thời gian cần để hít một hơi thở.
...
Tôi còn không có thời gian nổi cơn thịnh nộ, hay là hét lên một tiếng ai oán.
Thậm chí không có thời gian để suy nghĩ.
Hành động gần như hoàn toàn theo bản năng, tôi chiếm lấy xác của một tên lính khác trong tầm nhìn của tôi.
Ngay lập tức, tôi quay khẩu súng trong tay về phía—
- Bùm! Bùm!
Khi ý thức của tôi bắt đầu mờ dần, tôi nhận ra những gì vừa xảy ra. Lực lượng tinh nhuệ của Cục Quản Trị đã giết không chỉ cơ thể ban đầu của tôi, mà còn cả tên "đồng đội" mà tôi đã chiếm hữu, trừ khử "tôi" mà không có một chút khoảnh khắc do dự nào.
Cảm xúc nổi lên trong những khoảnh khắc cuối cùng của tôi không phải là giận dữ hay buồn bã—đó là sự khâm phục.
***
"Bắt được hắn rồi! Chúng ta đã trừ khử tên có năng lực nguy hiểm nhất! Cảnh giác và tiếp tục tiến lên."
Chàng trai trẻ kỳ lạ, người đã làm lạnh sống lưng của họ trong khi kiểm soát Vua Rắn Biển Abratas, đã chết trước khi anh ta thậm chí có thể uống một ngụm nước.
Đồng thời, "quá trình dọn dẹp" bắt đầu khắp nơi.
Trong chỉ một khắc, xung quanh biến thành một cảnh tượng kinh dị đầy xác chết.
Nhìn vào cảnh tượng vô lý, Lee Suho bật cười cay đắng.
"Các người thực sự là một thứ gì đó khác biệt đấy. Các người không phải tất cả tới từ cùng một tổ chức sao? Và với năng lực cỡ đó, họ sẽ là những tài sản quý hiếm và có giá trị. Tuy nhiên, các người lại đang cho họ những cái chết vô nghĩa như vậy."
"Lee Suho, thuật ngữ đó là không phù hợp. Không ai ở đây đã có một cái chết vô nghĩa. Chỉ là sự hy sinh cần thiết cho Bước Nhảy Vĩ Đại."
Ah... cảnh tượng quen thuộc làm sao.
Những người ở đây chính là cái kiểu tổ chức như vậy.
Không nghi ngờ gì nữa, sự điên cuồng này được thúc đẩy bởi niềm tin rằng cho đến khi "dự án" của họ hoàn thành, không chỉ dân thường mà ngay cả hầu hết các đặc vụ Cục Quản Trị cũng không được biết gì.
Nghĩ về điều này, Lee Suho giờ cũng đoán ra những tên lính này là sinh vật dạng gì.
Con người nhưng không hoàn toàn là con người, giờ đã biến đổi thành một cái gì đó hoàn toàn khác—những người thụ hưởng của cái gọi là "bước nhảy" đó.
Bộ đồ cường lực toàn thân của họ, che giấu hoàn toàn hình dạng của họ, không phải là lựa chọn mà là một điều cần thiết.
Họ không thể để lộ cơ thể đột biến của họ!
"Bước Nhảy Vĩ Đại đó... Nếu các người còn định thực hiện nó thì bỏ tôi ra ngoài đi nhé."
"Lee Suho, bây giờ đã kết thúc rồi. Imelda gửi lời chào của cô ta."
Imelda.
Cái tên mà anh ta từ lâu đã quên chạm vào tai, và Lee Suho vô thức nghiến răng.
Thánh Nữ Biển Sâu trước đây... Giá như người đàn bà đó không chịu thua lòng tham của chính mình!
Hang động, nhuốm đầy bi kịch, vang vọng với giọng nói trang nghiêm của Park Jinseong khi ông ta tuyên bố.
"Bi kịch hôm nay cũng sẽ là như phân bón cho Bước Nhảy Vĩ Đại. Armstrong đã từng nói, 'Một bước nhỏ cho con người, một bước nhảy vĩ đại cho nhân loại.' Hôm nay, một lần nữa chúng ta thực hiện bước nhảy đó—"
Lee Suho không thể chịu đựng nữa và bịt tai lại.
Ngay cả bây giờ, mấy tên đó cũng vẫn phải tỏ ra ngầu lòi.
Có điều gì mình vẫn còn có thể làm không?
Vào lúc đó, mắt anh ta bắt gặp Serenade và Elena đang bị khống chế và "thu về" trong trạng thái bất tỉnh.
Một tia nhận thức lóe lên trong tâm trí Lee Suho.
Trong khi mọi người khác ở đây có thể chết, Elena và Serenade sẽ không bao giờ bị giết.
Kế hoạch của Cục Quản Trị chắc chắn cần tới Con Gái Của Hải Thần!
Những kí tự kì lạ xuất hiện trên không trung.
Lee Suho, nhận thấy ánh mắt đầy ngờ vực của Park Jinseong, mỉm cười lần đầu tiên.
Trận chiến này vẫn chưa kết thúc.
