Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1282

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7541

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 389

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 562

Chương 201-300 - Chương 240: Phòng 202, Phòng Nguyền Rủa – ‘Nàng Tiên Cá' (18)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 102

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’

Lời Khuyên Hiền Triết: 2

- Han Kain

- Ầm!

Không khí ẩm ướt, mặn mà len lỏi trong mũi tôi, và mỗi bước chân tôi đi đều kèm theo âm thanh lẹp bẹp của nước bắn.

- Cộp!

Chân tôi khẽ va vào tảng đá, tạo nên âm thanh lớn vang vọng, lấp đầy không gian rộng lớn xung quanh tôi.

Chúng tôi đã bước vào căn phòng trong trang trại hoang vắng, nơi mà bọn drone đã truy ra dấu vết của Lee Suho. Phía sau cánh cửa, không gian chào đón chúng tôi lại chính là một hang động ven biển.

Tới lúc này, sự phi lý về việc làm thế nào một hang động có thể tồn tại phía sau cánh cửa của một nông trại thậm chí còn chẳng làm tôi ngạc nhiên nữa.

Thay vào đó, tôi bận tâm nhiều hơn với những âm thanh được khuếch đại một cách phi tự nhiên, phát ra từ cơ thể tôi kể từ khi chúng tôi bước vào.

"Ừm... Mọi người vẫn ở đây, đúng không?"

Giọng nói lo lắng của Songee phá vỡ sự im lặng.

Trên bề mặt thì câu hỏi của em ấy có vẻ kỳ lạ—không ai trong chúng tôi tách đoàn.

Nhưng tôi hiểu sự bất an của em ấy.

Hang động có cảm giác bất an đến mức ngay cả tôi cũng không thể thoát khỏi nỗi sợ rằng, đột nhiên tôi sẽ chỉ còn một mình ở đây.

Không có nguồn sáng trong hang động, và bóng tối bao phủ mọi thứ.

Tôi biết Ahri, mặc Bộ Đồ Bảo Hộ gần đó, có đèn đội đầu phát sáng.

Tuy nhiên, không thể giải thích được, ánh sáng dường như lịm đi, không thể chạm tới chúng tôi một cách hoàn hảo.

"Hmm. Ahem. Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ thỉnh thoảng tạo ra âm thanh để mọi người yên tâm," Bác sĩ nói.

Nghe lời của anh ấy, tôi nhận ra rằng, tất cả chúng tôi đều đang trải qua cùng một thứ cảm giác bất an.

Một âm thanh vỗ tay có nhịp điệu bắt đầu vang vọng.

Bốp! Bốp! Bốp!

...Sự khác biệt về âm lượng giữa tiếng vỗ thứ ba và thứ tư rất rõ rệt.

Đột nhiên, khoảng cách giữa bác sĩ và tôi đã gia tăng đáng kể.

Vào đúng thời điểm đó, Cửa sổ Chat lóe lên.

Lee Eunsol: Dừng lại! Dừng lại! Mọi người, đứng yên cho đến khi chị tới đó!

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

***

Chúng tôi đã đợi.

Đứng yên tại chỗ, chúng tôi đợi Eunsol-noona đến.

Sau một lúc, cuối cùng chị ấy cũng đến và cầm tay dẫn từng người chúng tôi.

Khi chị ấy dẫn tôi bằng tay, cuối cùng tôi cũng hiểu được cảm giác kỳ lạ mà tôi đã cảm thấy.

Giống như cơ thể tôi đang lệch sang trái, sau đó lại bắn lên trên, rồi lại xuống dưới, chỉ để lệch sang trái một lần nữa.

Chị ấy đang đi lạc đường à?

Không, chị ấy đang đi thẳng theo hướng đúng.

Chính các giác quan của tôi đã bị mất phương hướng.

Hang động này được thiết kế để làm rối loạn nhận thức của con người.

Sau ba phút, tất cả chúng tôi đã đủ gần để nghe thấy hơi thở của nhau và cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của nhau.

Eunsol-noona nhanh chóng thông báo cho chúng tôi,

"Có vẻ như hang động này đã thao túng các giác quan của mọi người, đặc biệt là thị giác. Ban đầu chị nghĩ những chuyển động thất thường của các em là do căng thẳng, nhưng càng đi lâu, hướng của các em càng trở nên lệch lạc hơn. Cuối cùng, mọi người bắt đầu đi theo những hướng hoàn toàn khác nhau luôn."

Ông nhanh chóng đánh giá tình hình.

"Cháu ổn, phải không? Tầm nhìn sắc bén của cháu chắc đang bù đắp cho các giác quan khác. Eunsol sẽ mặc Bộ Đồ Bảo Hộ và dẫn đường—mọi người khác, dính chặt vào nhau."

"Hãy cố tình tạo ra những tiếng động nếu có thể khi chúng ta di chuyển. Khi chúng ta quá căng thẳng, chúng ta sẽ chỉ dựa vào âm thanh xung quanh, điều này chỉ làm cho các giác quan trở nên lệch lạc hơn."

Chẳng có ý nghĩa gì khi di chuyển im lặng.

Lee Suho chắc chắn biết về sự hiện diện của chúng tôi.

Sau khi tập hợp lại, chúng tôi tiếp tục hành trình, nói chuyện như thể chúng tôi đã trở lại Khách sạn.

"Mọi người có nghĩ hiện tượng này được tạo ra bởi Lee Suho không? Nó có thể là gì—một dạng ma thuật được Hải Thần ban tặng à?"

"Có thể. Nhưng chị nghi ngờ chuyện nó chỉ để làm chúng ta lạc đường."

"Em tò mò về chuyện khác hơn. Mooksung, ông đã nói cho Bộ Trưởng Park biết nơi cần tới chưa?"

"Chưa. Drone đã xác định vị trí này sau khi chúng ta mất liên lạc. Nhưng ông ta có thể sẽ kiểm tra bọn drone ngay khi lên đảo, và đến đây thôi chứ?."

"Đúng vậy nhỉ."

"Câu hỏi thực sự là liệu họ có tìm được đường vượt qua hang động này hay không. Thành thật mà nói, tôi lo lắng về nhóm của Serenade hơn là đội đặc nhiệm, nhóm mà ban đêm mới tới được."

Thời gian rất cấp bách, vì vậy chúng tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiến vào mà không đợi viện trợ.

Tuy nhiên, Serenade và nhân ngư tộc chắc chắn sẽ đến sớm thôi.

Liệu họ có tìm được đường không?

Hay họ cũng sẽ lang thang vô định trong hang động gây mất phương hướng này, rồi không thể cung cấp viện trợ?

Jinchul-hyung cố gắng trấn an chúng tôi,

"Đã khi nào chúng ta dựa dẫm vào NPC đâu? Chúng ta luôn tự xử lý mọi chuyện mà."

Đột nhiên, tôi nhận ra rằng tôi có một câu hỏi cho chính mình.

"Elena!"

"Vâng? Anh không cần hét lên đâu; tôi có thể nghe được anh mà."

"Không, lúc nào cũng phải nói to lên. Nó giúp chúng ta cảm nhận được nhau tốt hơn."

"Vậy thì anh nên nói to hơn nữa."

"Trước khi chúng tôi đánh thức cô, chúng tôi đã nói chuyện với Serenade. Cô ta ngay lập tức cố giết tôi."

"Gì cơ? Tí nữa tôi có nên mắng cô ta không?"

"...Không cần đâu. Nhưng cô ta đã sử dụng khả năng gì? Cô có biết không Elena?"

Với tư cách là "chị em" của cô ta, thì Elena có thể sẽ biết đáp án.

Dự đoán của tôi đúng một nửa.

"Mỗi Con Gái Của Hải Thần sẽ thức tỉnh các năng lực khác nhau. Liringanaur có sức mạnh để chỉ huy các sinh vật biển đặc biệt, trong khi Serenade có được Ánh Nhìn Hóa Đá."

Ánh Nhìn Hóa Đá.

"Nó không biến người ta thành đá theo nghĩa vật lý. Nhưng nó làm bất động toàn bộ cơ thể của họ, như thể họ bị hóa đá."

Ahri nghiêng đầu tò mò.

"Tê liệt hoàn toàn? Dựa trên cảnh báo nguy hiểm của Kain, nó có cảm giác như cái chết tức thì hơn."

"Đó là vì tim cũng bị tê liệt. Để mà tham khảo, năng lực 'Tưởng Tượng U Ám' của tôi cũng được quy cho Hải Thần trong kịch bản này."

Ánh Nhìn Hóa Đá của Serenade nguy hiểm một cách vô lý.

Một cái nhìn duy nhất có thể đóng băng toàn bộ cơ thể, ngừng tim, và gây ra cái chết tức thì.

Jinchul-hyung nhanh chóng hỏi

"Có điểm yếu nào để khai thác không? Nó có thể nhắm vào nhiều người cùng một lúc không? Nó có thể bị vượt qua chỉ bằng sức mạnh thuần túy không?"

"Khó mà dùng sức mạnh cưỡng lại được. Và không, nó không thể được sử dụng trên nhiều người cùng lúc."

Ahri ngay lập tức chêm thêm,

"Chúng ta có cần trực tiếp nhìn vào mắt Serenade để nó hoạt động không? Hay nó kích hoạt chỉ bằng cách cô ấy nhìn chúng ta?"

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không biết về phần đó."

Chúng tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng rằng Serenade đã đứng về phía chúng tôi.

Có vẻ như những người khác cũng có cùng suy nghĩ. Họ cũng tự chuẩn bị các biện pháp đối phó với sức mạnh đáng sợ của cô ta, phòng khi chúng tôi phải đối đầu với cô ta.

Đây không phải là một tình huống dễ dàng.

Chiếm xác?

Tôi đã trải nghiệm nhiều lần rồi, nó không phải là giải pháp cho mọi thứ.

Trong Phòng Nguyền Rủa, Chiếm Hữu của tôi không có tác dụng lên các thực thể cao cấp.

Serenade và Lee Suho chắc chắn rơi vào cái hạng mục đó.

Tránh ánh mắt của cô ta sao?

Ngay cả người nhanh nhất trong chúng tôi, Jinchul-hyung, cũng không thể làm được điều đó.

Tay có thể nhanh hơn mắt, nhưng cơ thể nói chung không bao giờ có thể nhanh hơn một cái nhìn được.

Tuy nhiên, nếu việc kích hoạt khả năng dựa vào "tiếp xúc bằng mắt", thì lại có một người trong chúng tôi đặc biệt phù hợp để xử lý nó.

"Nếu tình hình trở nên xấu nhất, em sẽ sử dụng vòng đeo tay của em."

Sử dụng ảo giác để làm rối Serenade có thể là một giải pháp tốt. Suy nghĩ đó làm tôi nhẹ nhõm hơn một chút.

Ngay lúc đó, một thông báo khác xuất hiện.

Lời Khuyên: 2 → 1

Hét to lên hết sức có thể!

"AAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHH!"

Tôi gầm lên bằng hết sức bình sinh của mình.

Tiếng thét của tôi làm mọi người giật mình, nhưng giữa sự hỗn loạn, một giọng nói lạ thì thầm qua tiếng vang,

"Ra-Ka-Sit—làm sao các ngươi biết?"

Ông nhanh chóng rút ra một vật nhỏ từ túi và ném lên trên.

Đột nhiên, toàn bộ hang động sáng trưng như ban ngày.

Một quả pháo sáng?

Ông cầm theo thứ đó từ bao giờ vậy?

Hang động khổng lồ hiện ra.

Trên một cây cầu nhỏ ở đầu xa kia là một người đàn ông mặc bộ quần áo rách rưới, hắn đang nhìn xuống chúng tôi.

"Ha! Để mà nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp mặt trực tiếp như thế này. Chào mừng, các vị khách quý từ Cục Quản Trị—"

"Câm miệng lại! Ngươi còn dám tung một lời nguyền khác?!"

"Gì cơ? Một lão già sắp xuống lỗ mà lại nói những lời cay nghiệt vậy. Và 'một lời nguyền khác'? Ông đang nói gì vậy?"

"Lời nguyền ở cây cầu khi chúng ta lên đảo—đó là do ngươi làm, đúng không?"

"Ta hoàn toàn không biết ông đang nói về cái gì. Nhưng thành thật mà nói, nó có quan trọng không? Chúng ta không thực sự ở đây để cười đùa trò chuyện—"

- Bùm!

Tiếng súng của bác sĩ vang lên, báo hiệu rằng trận chiến đã bắt đầu.

Đồng thời, một sự hiện diện áp đảo, siêu nhiên bao trùm cả hang động.

***

- Rầm!

Trong hang động chật hẹp, tôi lăn cơ thể khổng lồ của mình, nghiền nát thứ gì đó bên cạnh.

Đó là ba con rồi.

Một cơn đau đột ngột nhói qua đầu tôi, vì vậy tôi đập nó thẳng vào trần hang.

Sau đó là một âm thanh rỉ nước, đi cùng một thứ chất nhờn bắn ra từ phía trên.

Cái gì đó cắn vào hông tôi.

Nhưng so với kích thước khổng lồ của cơ thể này, thì chẳng khác nào một mèo con cắn voi.

Tôi cười khẩy, và lại lăn cơ thể mình, và cảm giác giống như nghiền nát một con bọ dưới ngón tay cái.

Ha! Ai mà nghĩ trận chiến này sẽ dễ dàng như vậy?

Cái từng có vẻ là một hang động khổng lồ, đáng sợ, giờ lại hẹp như một tổ kiến .

Tất cả bởi vì tôi đã chiếm lấy cơ thể của một con rắn biển khổng lồ, đủ lớn để nghiền nát con người chỉ với cái búng đuôi của nó.

"Đồ quái vật chết tiệt! Avrathas! Mày đang làm cái quái gì vậy?"

Nghe tiếng hét tức giận của Lee Suho chỉ làm tôi hài lòng hơn.

Có gì thú vị hơn âm thanh thất vọng của kẻ thù không?

Kể từ khi có được Quỷ Thư, mình hiếm khi cảm thấy niềm vui cỡ này.

Giống như hắn đã trao cho tôi một vũ khí mạnh mẽ, bằng cách mang ra một con thú hung dữ để làm đối thủ của tôi.

- Rắc!

Tuy nhiên, có một vấn đề: trước giờ tôi chưa từng làm một con rắn, và việc kiểm soát cơ thể này không hề dễ dàng.

Tôi chỉ có thể làm nhiều nhất là vẫy vùng một cách vụng về, sử dụng bản năng thay vì chi.

Ngay cả như vậy, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ để nghiền nát các con quái vật khác mà Lee Suho triệu hồi.

Nhận ra hắn ta bị lép vế, Lee Suho bắt đầu chạy trốn.

Điều này dẫn đến vấn đề thứ hai—tôi không giỏi di chuyển nhanh trong cơ thể này.

Tôi có nên từ bỏ chiếm hữu không?

42:43

***

Tôi chững lại.

Hiện tại, cơ thể của con rắn này là vũ khí lớn nhất của chúng tôi.

Nhưng nếu tôi trở lại cơ thể ban đầu của mình, chúng tôi sẽ phải đối mặt với con rắn quái vật này—một bối cảnh đáng sợ.

Ngay lúc đó, thứ gì đó nhẹ đáp xuống đầu tôi.

"Han~ Ka~ In!!! Có nghe thấy không?"

Tôi có thể, nhưng trả lời không phải là một lựa chọn—rắn không thể nói được.

Thay vào đó, tôi nghiêng đầu để ra hiệu rằng tôi hiểu.

"Mọi người sẽ xử lý cơ thể của em và đuổi theo Suho! Em sẽ xử lý con rắn đó! Nhưng đừng giải trừ Chiếm Hữu một cách liều lĩnh! Đánh nhau với một con quái vật khổng lồ trong hang động là điều cuối cùng chúng ta cần!"

Và thế là, các đồng đội của tôi chạy theo Lee Suho.

...Bị bỏ lại một mình, tôi suy nghĩ về bước tiếp theo.

Làm thế nào tôi có thể làm cho cơ thể con rắn này "tự hủy"?

Tôi có nên chỉ đập nó vào tường nhiều lần không?

Nhưng nếu hang động sụp đổ và khiến chúng tôi bị mắc kẹt bên trong thì sao?