Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1282

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7541

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 389

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 562

Chương 201-300 - Chương 228: Phòng 202, Phòng Nguyền Rủa – Nàng Tiên Cá' (6)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 100

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 202 – Phòng Nguyền Rủa ‘Nàng Tiên Cá’

Lời Khuyên Hiền Triết: 1

- Han Kain

Sau khi đi theo Ahri vào trong tòa nhà, tôi không thể không cảm kích chuyện chúng tôi được hành động với tư cách “Đặc vụ của Cục Quản Trị” là may mắn nhường nào.

Khách quan mà nói thì, trừ Seungyub không ở trên đảo, bác sĩ cũng đã rời đi để quan sát ngư tộc, cùng Elena bị Phong Ấn ra thì chúng tôi có sáu người. Chỉ việc sáu người đi cùng nhau thôi là kiểu gì cũng sẽ thu hút sự chú ý, đặc biệt là khi cô gái dẫn đầu còn đang mặc một bộ đồ phi hành gia kì quái.

Bình thường thì một nhóm người như vậy chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý, và các người qua đường sẽ chụp ảnh lia lịa đăng lên mạng xã hội.

Đây chẳng phải một kiểu đội nhóm có thể bí mật hành động được.

May thay, chúng tôi là Đặc vụ của Cục, và thế giới này hoạt động dưới tầm ảnh hưởng của Phái Kiểm Soát, và Cục Quản Trị hoạt động một cách công khai ở đây.

Chỉ cần chúng tôi đeo phù hiệu, biểu trưng cho quyền lực, thì chẳng cần giấu diếm điều gì.

Chúng tôi phô trương những chiếc phù hiệu và đuổi các nhân viên văn phòng chính phủ đi, rồi hướng về tầng hầm.

Nhiệm vụ chính thức của chúng tôi sao?

Là điều tra thương vong liên quan tới Tập đoàn Cheongseong. Những nhân viên ngư tộc không có lựa chọn nào khác ngoài chấp hành mệnh lệnh.

Thế nhưng, những hành động khoa trương của chúng tôi khiến Chị cảm thấy hơi bất an.

“Ông ơi, mình có nên ít nhất là thử kín tiếng một chút không ạ?”

“Chúng ta sao? Chuyện đó với cháu nghe có khả thi không hả Eunsol? Còn nữa, cháu nghĩ chúng ta có thể giấu Bộ Đồ Bảo Hộ đó nếu muốn đi nữa hả?”

“…Ông nói có lý.”

“Cả hòn đảo này đã đang theo dõi chúng ta rồi. Chúng ta còn trốn đi đâu được nữa? Những lúc thế này thì tốt nhất là nên công khai sử dụng quyền lực. Cảnh sát hay thanh tra mà phải lén lén lút lút sao?”

Songee cũng nói lên suy nghĩ của mình

“Các viên chức ở đây là một chuyện, nhưng nếu Serenade xuất hiện thì sao ạ? Cô ta có vẻ là sở hữu năng lực siêu nhiên bí ẩn nào đó.”

Ahri hững hờ đáp

“Thống Đốc hiện tại đang ở ngoài hòn đảo và cầu nguyện rồi.”

“Cầu nguyện sao?”

“Có vẻ là, mỗi khi Kadaru’dah gặp phải ‘ác mộng’ của nó, thì thống đốc sẽ cử hành một nghi thức để làm dịu đi nỗi thống khổ của vị thần. Nó được coi là một nghi thức cực kì thiêng liêng và quan trọng ở nơi đây.”

Trong khi thảo luận thì chúng tôi đã xuống tới tầng hầm đầu tiên của tòa nhà, chỉ để gặp phải một đường cụt.

“Ahri?”

“…La Bàn nói chúng ta phải đi xuống thêm nữa.”

“Nhưng không có cửa dẫn xuống. Theo như bản vẽ của tòa nhà thì tầng hầm chỉ có một tầng, và garage đậu xe cũng không nằm ở vị trí chính xác nữa.”

La bàn của Ahri đang chỉ dẫn chúng tôi phải đi xuống thêm, nhưng không có lối đi rõ ràng nào dẫn xuống dưới. Sau khi lang thang vài vòng và lãng phí thời gian, chúng tôi đã đưa ra một quyết định quyết đoán.

“Anh kia, lại đây.”

“…?”

“Tôi có phải kéo anh lại không hả?”

Ông lọc ra một quan chức ngư tộc cấp cao, người mà nãy giờ vẫn lo lắng lượn lờ gần đó.

“Khai ra đi. Chúng tôi phải xuống dưới như thế nào?”

“T-tôi nghĩ là đang có hiểu lầm gì rồi. Tầng hầm của tòa nhà này chỉ có một tầng, và không có tầng nào….”

“Đừng có giả ngu. Chúng tôi đã biết có gì ở dưới đó rồi. Giờ khai ra trước khi anh phải hối tiếc mau!”

Vị quan chức đó ban đầu vẫn còn chống cự lại những lời dọa nạt của Ahri và Ông, nhưng chỉ sau một hành động của Songee, thì niềm tin của anh ta sụp đổ.

“A-ah! Ah…!”

“Songee, em cho anh ta xem cái gì vậy?”

“Một viễn cảnh khi nền nhà sụp đổ. Em chỉ cho anh ta thấy chuyện gì có thể xảy ra nếu chúng ta buộc phải phá sàn.”

Dù cho đó có là siêu năng lực của Songee hay là ý chí bất cam của em ấy, thì viên quan chức đó, đã chịu trận, dè dặt dẫn chúng tôi tới lối đi ẩn.

“Khi thống đốc trở về thì ngài ấy sẽ không xem nhẹ chuyện này đâu!”

“Đó là vấn đề của chúng tôi. Cứ làm những gì được bảo thôi.”

Đáng tò mò là lối đi dẫn xuống không xuất phát từ tầng hầm đầu tiên, mà lại là lầu hai. Thảo nào chúng tôi chưa thể tìm ra nó khi nãy.

Trong khi chúng tôi bước xuống một cầu thang được thắp sáng mờ mờ, viên quan chức đó cuối cùng cũng dừng lại, biểu hiện của anh ta tràn ngập sợ hãi.

“Tôi đã nói tất cả những gì mình biết rồi. Tôi có thể rời đi được chưa ạ?”

“Cứ việc.”

Sau khi anh ta rời đi, anh Jinchul hỏi.

“Có thật sự ổn nếu cứ để anh ta đi vậy không ạ?”

“Thế chúng ta còn làm được gì với hắn nữa? Trong những tình huống như thế này thì cân bằng là quan trọng. Chúng ta đã vượt quá giới hạn bằng cách phải cưỡng ép, nhưng chúng ta chỉ có thể hành động được kiểu này do thống đốc đang vắng mặt.”

“Cháu hiểu rồi.”

Kể từ khi Ông và Ahri bắt đầu nâng tầm ảnh hưởng của Cục Quản Trị, thì chúng tôi chỉ biết cách tin vào phán đoán của họ.

Không một ai thực sự hiểu giới hạn những gì Đặc vụ Cục Quản Trị được hay không được làm.

Cánh cổng dẫn tới tầng hầm thứ hai – hay thậm chí là sâu hơn nữa – cuối cùng cũng mở ra.

Khung cảnh đằng sau những cánh cổng đó khiến chúng tôi không nói nên lời.

***

- ÀO! ÀO!

“Thế quái nào mà một nơi như thế này tồn tại được dưới văn phòng chính phủ chứ?”

- Oạp!

Chúng tôi bước từng bước, và nền nhà ẩm ướt vang lên cùng với âm thanh của sóng vỗ.

Truy theo dấu vết của bộ quần áo từng được Con Gái Của Hải Thần mặc, chúng tôi đã đi sâu xuống dưới tầng hầm của văn phòng chính phủ, và rồi gặp một hang động ngầm.

“Không phải là một hang động tồn tại dưới văn phòng chính phủ. Chính xác hơn thì là văn phòng chính phủ được xây trên nóc hang động này.”

“Ý anh là sao?”

“Ý là văn phòng chính phủ không phải vấn đề chính – hang động này mới phải.”

- Bẹp!

Bầu không khí lạnh ngắt và không khí ẩm bao trùm khắp hang động, tạo nên một cảm giác rợn người. Khắp nơi phủ đầy rêu, và những sinh vật nhớp nháp trông giống những con sên bò đầy dưới đất, khiến nơi này thật sự có cảm giác bất an.

Chỗ dựa duy nhất là chuyện tôi không một mình – các đồng đội khác sau cùng cũng đang ở đây. Nhờ vào cái đèn trên đầu Bộ Đồ Bảo Hộ, thì tầm nhìn của chúng tôi cũng được đảm bảo đôi chút.

Sau khi đi một lúc khá lâu, Ahri nói.

“Chúng ta sắp tới rồi… Dựa vào La Bàn thì nó ở ngay đây thôi.”

“Mùi gì thế nhỉ?”

Anh Jinchul đột nhiên nói, khiến chúng tôi ngừng lại và tập trung vào cái mùi đang tấn công các giác quan của chúng tôi.

Không lâu sau, mọi người bắt đầu phản ứng lại với thứ mùi khó ngửi tột độ đó.

“Cái quái gì vậy? Mùi cá à?”

“Giống một tên vô gia cư chưa tắm nhiều năm rồi ấy!”

“Hay là mùi thịt thối?”

Với mũi tôi thì có vẻ là tất cả những thứ mùi đó trộn lại với nhau – tanh tưởi, bẩn thỉu, ôi thiu, và kể cả xú uế nữa.

Cái thứ mùi đó tấn công các giác quan của chúng tôi, theo cách mà chỉ ở địa ngục mới có.

Mùi đó mạnh tới mức nó không giống mùi nữa, mà là một đòn tâm lý hơn. Ngay khi chúng tôi chuẩn bị gục xuống thì –

Lời Khuyên: 1 0

Cúi xuống!

Trước khi tôi còn hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thì cơ thể tôi đã theo bản năng mà ngồi thụp xuống.

Ngay lúc đó, một tiếng thét chói tai vang lên cạnh tôi.

“Á! AAaaaa!”

Mọi người quay lại vì sốc, và thấy anh Jinchul đang ôm cổ tay, máu trào ra như suối.

Bàn tay – bàn tay của anh ấy đâu rồi?

“Mọi người, đứng sau lưng em!”

Mệnh lệnh sắc bén của Ahri khiến chúng tôi bừng tỉnh, và nháo nhào đứng vào vị trí đằng sau Bộ Đồ Bảo Hộ.

- Ting!

Một âm thanh va chạm đinh tai vang lên, khiến bản chất đòn tấn công vừa rồi đã trở nên sáng tỏ.

Một thứ gì đó sắc bén, vô hình đã được phi về chỗ chúng tôi, từ bên trong bóng tối của hang động.

Đồng thời là những tiếng thét kinh hãi vang lên từ khắp phía.

- Uooooooh! Krrrrrk!

Những chuyển động khó tả hiện lên từ phía trước chiếc đèn trên đầu. Mặt đất tràn ngập những thứ cọ quậy, và vô số những bàn chân chạy lên mặt tường của hang động.

Chỉ tưởng tượng ra những hình thù quái đản đó thôi cũng khiến người ta phải sởn gai ốc.

Trong khi mọi người chuẩn bị chiến đấu, tôi lại suy tưởng…

Sao mà mình có thể cảm nhận được những sinh vật vô hình này?

Có phải là các giác quan được cường hóa mà mình đã trải nghiệm qua trong Địa Ngục Của Miro không?

“Chúng ở bên trên! Có một thứ khổng lồ đang di chuyển trên trần nhà!”

Theo tiếng hét của Chị, Ahri vung tay lên không.

Một chuyển động mạnh mẽ cắt qua bóng tối, xé toạc bất kì thứ gì đang tiếp cận từ phía trần nhà.

Chất lỏng đặc quánh bắn đầy ra xung quanh, và chúng tôi theo bản năng mà lùi lại.

Mình nên làm gì?

Mình có nên nhập vào một trong những sinh vật này không?

Nhưng mình còn không nhìn được chúng.

Nói thực thì tôi còn không chắc mình thấy được chuyển động của chúng bằng cách nào nữa.

Đột nhiên, một thứ xẹt qua với tốc độ ánh sáng.

Mục tiêu của nó là gì?

Trước khi não tôi kịp quyết định, thì bản năng tôi đã mách bảo rằng nó đang nhắm tới Songee.

Trong nháy mắt, cả hai chúng tôi đều lăn bổ ra đất.

“Kyaaaaah! O-oppa? Anh vừa… dịch chuyển sao?”

Thay vì trả lời, tôi nhìn chằm chằm vào cái xúc tu trong suốt, thứ mà vừa mới đánh hụt chúng tôi.

[Dóminus técum. óra pro nóbis peccatóribus.]

Một giai điệu ám ảnh vang vọng khắp hang động, những nốt nhạc ma quái của nó khẽ chạm tới tai tôi.

Trước tiên, nó là một bài ca. Rồi, một tiếng sáo nhập bè.

Thứ âm nhạc bí ẩn quét qua hang động, khiến lũ sinh vật đáng sợ đang tấn công chúng tôi dịu xuống.

Khi sự hỗn loạn tản đi, thì một giọng nói vang lên từ sau lưng.

“Các người thật sự là thiếu suy nghĩ đó. Và cả viên chức mà các người đã ép buộc cũng ngu dốt y như vậy.”

Đó là Serenade/

Ông nói với giọng hơi ngây thơ vô tội.

“Thống Đốc, chúng ta đúng là đã hơi dọa nạt anh ta một chút, mong cô nhẹ tay với quan chức của mình.”

“Ông cũng rất rộng lượng đấy chứ nhỉ?”

“Nhưng có vẻ chúng ta vẫn còn nhiều chuyện phải bàn rồi. Những sinh vật này là gì?”

“Trước tiên thì vui lòng đi theo tôi. À, và Đặc Vụ Cha Jinchul – đừng quên nhặt bàn tay bị mất của anh nhé.”

Trước khi Serenade kịp dứt lời, thì anh Jinchul cứ thế nhặt cái bàn tay bị chém lìa ra và gắn nó lại vào chỗ cũ.

Mọi người, kể cả Serenade, chỉ biết kinh ngạc quan sát.

Chắc chắn rồi, bàn tay cứ thế nối liền lại hoàn hảo.

Trong vài giây, anh tôi đi lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

“Mọi người nhìn gì thế? Mọi người chưa nhìn thấy năng lực hồi phục của anh sao?”

Biểu cảm của Serenade là một tổ hợp của ngưỡng mộ và sốc.

“Wow. Thật sự là các cá nhân đáng nể. Giờ, thì vui lòng đi tiếp mà không gây ra rắc rối gì thêm nữa nhé.”

Cứ như thể chúng tôi là bọn trẻ con bị phụ huynh bắt quả tang.

Hai người tự tin nhất là Ông và Ahri, khi nãy còn thẳng thừng đe dọa các quan chức chính phủ, giờ lại cẩn trọng hơn nhiều khi đứng cạnh Serenade.

Đây có phải là ranh giới mà Đặc vụ Cục cũng không thể vượt qua không?

Tôi quan sát tương tác giữa bọn họ, và cảm thấy mình giống đặc vụ mới đang quan sát các tiền bối.

“Thống Đốc, chúng tôi sẽ nhận lỗi rằng chúng tôi đã đi quá giới hạn. Thế nhưng, chúng tôi vẫn cần một lời giải thích về những sinh vật ở dưới tầng hầm này.”

Serenade nhìn chúng tôi, và rồi có vẻ cân nhắc một chút.

“Nếu tôi dẫn các người ra khỏi đây, thì các người sẽ làm gì tiếp?”

“…”

“Để tôi đoán. Các người sẽ quay về đe dọa các quan chức, hoặc tệ hơn thế. Haa… Để làm gì chứ? Dù sao thì các người cũng biết đường tới đây rồi.”

“Cô nói phải.”

Serenade thở dài hết cách trước câu nói thể hiện độ dày da mặt của Ahri.

“Để tôi giải thích. Những sinh vật này không chỉ đơn thuần là quái vật. Họ là… những tương lai thiếu may mắn hơn – những đồng loại của chúng tôi mà không thể phát triển đúng cách.”

Tương lai thiếu may mắn?

Đồng loại mà không thể phát triển đúng cách?

Thế nghĩa là gì?

Không thể che giấu nổi sự tò mò, Ông hỏi.

“Thống Đốc, cô có thể nói rõ hơn ý mình không?”

Serenade khẽ nghiêng đầu.

“Sau tất cả thì các người vẫn không hiểu sao? Đây là những cá thể không thể thức tỉnh thành ngư tộc. Xuyên suốt hòn đảo, thì có khoảng ba hay bốn người như vậy mỗi năm. Theo nhiều năm thì họ đã tụ họp về dưới tầng hầm nơi đây.”

Cô ta đang nói gì vậy?

Thức tỉnh làm ngư tộc sao?

Tại sao ngư tộc lại cần phải thức tỉnh mới trở thành ngư tộc được?

Có lẽ nào mà ngư tộc sinh ra lại không phải ngư tộc?

Tôi đột nhiên nhớ những lời khi nãy của Bác sĩ.

“Tuy đã mất đi phần lớn trí tuệ, nhưng họ vẫn là đồng loại của chúng tôi. Bằng chứng là họ phản hồi lại với những mệnh lệnh của tôi.”

“Họ phản hồi lại với cô sao?”

“Đúng vậy.”

Tới lúc đó, giọng nói sắc bén của Chị vang lên.

“Không phải là mệnh lệnh của cô, mà là phản hồi với ‘Con Gái Của Hải Thần’, phải không? Tôi có để ý thật một thứ thú vị ở trong cái hộp đằng kia.”

“Cô đang nói tới cái hộp nào – ”

“Đừng có giả vờ. Cái hộp gắn vào tường của hang động đó. Bên trong là gì? Những mảnh thò ra kia trông giống quần áo đó chứ.”

“…”

“Để tôi đoán. Những ‘đồng loại’ này nghe theo Con Gái Của Hải Thần, dựa vào bản năng. Đó là một mùi sao? Hay là pheromone? Có là gì đi nữa thì cô cũng đã đặt quần áo của em gái mình vào trong những chiếc hộp này, để giam cầm họ ở đây.”

“Cô có con mắt rất tinh tường. Đằng nào thì, tới giờ thì mọi người đã hiểu được tình hình rồi.”

Không nói gì thêm nữa, Serenade quay lưng rời đi.

Chúng tôi theo sau cô ta rời khỏi hang động, thì tôi nhận ra tại sao cô ta lại làm trái với lẽ thường mà giải thích tình hình.

Thánh Nữ không phải đang bào chữa cho sự tồn tại của những sinh vật này – cô ta đang bào chữa cho bản thân trước Cục Quản Trị, tuyên bố rõ ràng rằng cô ta không phải sử dụng họ cho một mưu đồ xấu xa.